Chương 208 : Phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông chĩa súng vào thái dương của Dương Dịch, thấy thái độ của Dương Dịch đối với Ân Hà quá kiêu ngạo liền giơ chân lên và đá về phía hốc đá sau đầu gối của Dương Dịch. Dương Dịch đang trong cơn tức giận đã lợi dụng lúc người đàn ông giơ chân lên, ngồi xổm xuống và đưa tay lên nắm lấy cổ tay người đàn ông rồi quật mạnh người đàn ông từ vai xuống đất, và cũng giật khẩu súng từ tay người đàn ông.

    Sau khi đè người đàn ông xuống đất, Dương Dịch còn dí họng súng vào đầu người đàn ông.

    Nhìn thấy cảnh này, vệ sĩ của Ân Hà lập tức đứng trước mặt hắn, những người khác trong phòng chĩa súng về phía Dương Dịch.

    "Thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ bắn anh ta!" Dương Dịch gầm lên, "Ân Hà, tôi không sợ chết, đừng dùng cảnh này để dọa tôi!"

    Dương Dịch đi theo Ân Lang Qua rất nhiều năm, trải qua hàng trăm trận chiến, và anh ta không hề tỏ ra sợ hãi khi đối mặt với cảnh tượng như vậy.

    "Bỏ súng xuống."

    Giọng nói của Ân Hà trầm và chậm, đặt tách trà trên tay xuống, từ trên ghế cát chậm rãi đứng lên. Ánh mắt bình tĩnh có vẻ lạnh lùng khó lường vì không để lộ một tia cảm xúc nào. Khuôn mặt tuấn tú mang nét thanh tú trưởng thành khiến anh ta trông rất hấp dẫn, nhưng vì quá lạnh lùng nên có vẻ cực kỳ khó gần.    
Thuộc hạ của Ân Hà lần lượt bỏ súng xuống, Ân Hà bước đến gần Dương Dịch và nói một cách bình tĩnh, "Ý định ban đầu của tôi là làm hài lòng, tôi xin lỗi vì vừa rồi thuộc hạ của tôi đã phạm sai lầm."

Dương Dịch nhấc người đàn ông nằm dưới đất dậy, vẫn chĩa súng vào đầu anh ta nói: "Ân Hà, đừng giả tạo ở đây, tôi sẽ không yêu anh lần nữa, trừ khi anh để tôi gặp em trai tôi, tôi không thể làm gì được.

    "Vì vậy, cậu không quan tâm nếu Ân Lang Qua biết rằng cậu đã phản bội hắn?" "
Như bị chạm vào nỗi đau, Dương Dịch chĩa súng vào Ân Hà rồi gào lên "Tôi không phản bội Qua ca!!Tôi bị cậu lợi dụng"

    Nam nhân bị Dương Dịch chĩa súng, trong lúc Dương Dịch mất khống chế liền cong khuỷu tay huých lên bụng dưới của Dương Dịch, sau đó lợi dụng cơ hội đoạt lại khẩu súng trên tay Dương Dịch, cuối cùng dùng súng chĩa vào trán Dương Dịch.

    Ân Hà khẽ lắc đầu về phía thuộc hạ của mình, thủ hạ rời đi bỏ súng xuống, quay người bước đến bên cạnh Ân Hà, vô cảm đứng.

    "Không phản bội?" Ân Hà chậm rãi nói, "Cậu là người thu thập thông tin tình báo tốt nhất và đáng tin cậy nhất trong số người của Ân Lang Qua . Nếu hắn ta biết được thông tin mà cậu đã tìm kiếm khiến hắn ta phạm phải  sai lầm không thể cứu vãn nhất trong cuộc đời. Cậu nghĩ hắn ta sẽ làm gì cậu? "

    Vẻ mặt Dương Dịch đột nhiên trầm mặc hơn rất nhiều, cậu cười nhạt như từ bỏ chính mình," Sai lầm của tôi đủ để Qua ca tuyên án tôi tử hình, nhưng tôi đáng bị như vậy. Dù sau này Qua ca có làm gì với tôi, tôi cũng không có gì phải phàn nàn.
"Vậy cậu nghĩ sao, sau khi cậu chết tôi sẽ làm gì với đứa em trai đã mất giá trị của cậu?"

    " Ân Hà! .. Cậu.."Dương Dịch nghiến răng nghiến lợi nói:" Cậu đã thất hứa một lần rồi, hiện tại tôi hoàn toàn có thể nghi ngờ bản báo cáo ADN của cậu về em trai tôi là giả mạo, và cậu hoàn toàn không biết em ấy  ở đâu? "

    Lúc này Ân Hà cũng không vội vàng, chậm rãi lấy từ trong túi ra một phong thư đưa cho Dương Dịch, Dương Dịch không biết vì sao nên do dự cầm lấy phong bì.

    Chỉ có một bức ảnh trong phong thư.

    Dương Dịch lấy tấm ảnh ra, nhìn tấm ảnh hai đứa trẻ ôm vai nhau cười, ánh mắt có chút sững sờ không thể rời mắt khỏi tấm ảnh.

    "Tôi tìm được cái này từ em trai cậu. Có vẻ như cậu ta vẫn luôn nhớ cậu."

    Ánh mắt Dương Dịch chợt buồn bã vô cùng, sự ngoan cường trong đôi mắt vốn dĩ thuộc về cậu đã biến mất không còn tăm tích.

    "Cậu nghĩ lại rồi thì đến ngồi đi, tôi từ trước đến nay đều sẵn lòng nhận người thông minh làm khách." Ân Hà nói xong, xoay người ngồi trở lại trên ghế cát.

    Dương Dịch ánh mắt có chút cứng ngắc, bước chân đi về phía bàn ăn như có sức nặng ngàn cân.

    Cậu không muốn bị Ân Hà coi là khách, nên Dương Dịch không ngồi xuống.

    "Cũng là một câu ..." Dương Dịch thì thào nói, "Tôi không thể làm tổn thương đến an toàn cá nhân của Qua ca, đây là điểm mấu chốt của tôi."

    "Tôi không có hứng thú với cuộc sống của Ân Lang Qua ." Ân Hà lạnh lùng nói, "Điều tôi muốn biết là tung tích của Ôn Dương hiện tại."

    "Cậu ấy đã chết rồi." Dương Dịch nói, "Cậu ấy bị Qua ca đưa đến..."

    "Đây chỉ là tin tức mà hắn tung ra thế giới bên ngoài." Ân Hà nói, "Điều tôi muốn biết là hắn giấu người ở đâu.

    "Cậu nghĩ quá nhiều rồi, tôi tận mắt thấy cậu ta bị Qua ca đưa đến Quảng lâu tiếp khách. Mặc dù tôi không trực tiếp nhìn thấy xác cậu ấy nhưng tôi đã hỏi nhiều người xung quanh Qua ca và họ đều nói rằng Ôn Dương đã chết. Lái xe của Qua ca nói với tôi rằng gần đây Qua ca ngoài việc đi làm, chỉ đi cùng với Văn Thanh, ngoài ra chưa bao giờ đến những nơi khác. Nếu Qua ca giam giữ Ôn Dương, không thể có chuyện không đi tìm cậu ấy."
Tôi hiểu rõ Ân Lang Qua hơn bất cứ ai xung quanh hắn. Hắn sẽ không bao giờ giết Ôn Dương. Điều tra là những gì cậu làm tốt nhất, và cậu là cấp dưới thân tín của Ân Lang Qua . Ngoại trừ thời gian cho chuyến công tác của cậu, tôi sẽ cho cậu ba ngày để cho tôi địa chỉ hiện tại của Ôn Dương, rồi tôi sẽ nói cho cậu bước kế tiếp ... "

    Dương Dịch do dự một hồi, sau đó nghiêm nghị hỏi:" Nếu tôi làm theo những gì cậu nói, tôi sẽ có thể gặp em trai tôi?"

    " Đương nhiên. "

    " Ân Hà, tốt nhất cậu hãy giữ lời hứa"

"Có thể giữ lời hứa. "

    " Vậy thì tùy thuộc vào việc những gì cậu làm có khiến tôi hài lòng hay không. " Vẻ mặt của Ân Hà tối sầm lại, "Tiện thể, chuyển giúp tôi vài câu với Văn Thanh. . . . "

    ... (Truyện được dịch và đăng duy nhất tại wattpad ParkLeeHahmJeon)

    Sau khi Dương Dịch rời khỏi nhà hàng, Ân Hà trực tiếp dùng bữa tối trong nhà hàng.

    Ân Hà ăn tối rất chậm, nhưng cũng rất máy móc, khi thức ăn từ từ được nhai trong miệng, mắt của Ân Hà như bị một tầng sương mù bao phủ, nhìn vô hồn trống rỗng, nhưng thân hình vẫn ngồi thẳng, bên cạnh cửa sổ kính cao từ trần đến sàn, giống như một tác phẩm điêu khắc được che phủ trong ánh sáng tối.
Sau bữa tối, Ân Hà rời khỏi nhà hàng. Khi ra khỏi cửa nhà hàng, một chiếc xe quân sự đặc chủng của Quân khu Thủ đô bất ngờ dừng ở cửa nhà hàng. Trước khi Aran dọn bữa tối lên bàn, Ân Lang Qua đã rời khỏi căn hộ. Đương nhiên là trong tức giận, trước tiên đạp một cái vào bàn thủy tinh trước cát phòng khách, sau đó dùng chân đá vào cửa căn hộ, cuối cùng mắng Ôn Dương một tiếng. "Mẹ kiếp!" Sau đó anh ta sải bước ra khỏi căn hộ mà không thèm nhìn lại. Khi Aran nghe thấy tiếng động và bước ra khỏi bếp thì Ân Lang Qua đã rời đi.     Ah Ran không biết Ân Lang Qua có quay lại hay không nên đành tiếp tục nấu ăn theo chỉ đạo ban đầu của Ân Lang Qua hoàn thành bữa tối thịnh soạn. Khi các món ăn đã được dọn lên bàn, gọi điện thoại cho Ân Lang Qua nhưng hắn không bắt máy Aran đã hiểu tối nay Ân Lang Qua sẽ không quay lại. Các món ăn ở bàn ăn, không có sự cho phép của Ân Lang Qua , Aran không dám ăn trộm, cô đỡ Ôn Dương vào bàn ăn, không ngừng gắp đồ ăn vào đĩa của Ôn Dương, cô nói "Em đã làm mấy tiếng rồi, Tiểu Dương ca, anh nhất định phải ăn nhiều hơn. "    
Sau khi Ân Lang Qua rời đi, tâm trạng của Ôn Dương tốt hơn trước rất nhiều. Cuối cùng, cậu có thể ăn nhiều hơn một chút, nhân tiện khen ngợi tay nghề của Aran.    
Buổi tối, Ân Lang Qua lại đến.

Sau khi mở cửa căn hộ, Ân Lang Qua thậm chí còn không bật đèn trong phòng khách, trực tiếp đi đến cửa phòng ngủ của Ôn Dương bằng ánh sáng trên điện thoại di động, khóe mắt hắn chợt thoáng qua. Một bóng đen nhỏ đang lao về phía hắn, với một tiếng kêu khàn khàn và hung hãn, Ân Lang Qua né sang một bên, ngay sau đó đẩy cửa phòng ngủ của Ôn Dương ra, rồi vội vàng đóng cửa lại sau khi bước vào.

    Thở phào nhẹ nhõm, Ân Lang Qua bắt đầu hối hận khi đem con mèo đen này qua để lấy lòng Ôn Dương, lẽ ra hắn nên vứt bỏ nó.

    Mặc dù bị con mèo đen làm cho khó chịu, nhưng nhìn bóng dáng trên giường, trái tim của Ân Lang Qua khẽ lắc lư tựa hồ bị gió thổi qua. . . .

    Sau khi cởi quần áo, Ân Lang Qua nhẹ nhàng nhấc chăn bông của Ôn Dương ra, nhưng ngay khi tay anh chạm vào eo Ôn Dương, Ôn Dương liền bị đánh thức.

    Trước khi Ôn Dương hét lên, Ân Lang Qua đã vươn tay che miệng Ôn Dương, nhỏ giọng nói : "Đừng la, là tôi!"

    Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng Ôn Dương trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ, Cơ thể bị ép dưới cơ thể của Ân Lang Qua run lên như một chiếc lá chết trong gió lạnh.

    Lo lắng Ôn Dương gào thét mắng chửi, Ân Lang Qua cũng không dám buông tay khỏi miệng Ôn Dương, làm bộ như là uy nghiêm, nghiêm mặt nói: "Chuyện buổi tối tôi không nhắc lại nữa. Sau này chú ý chút. Lần này tôi tha cho cậu, nhưng nếu cậu còn dám nói muốn giết tôi, tôi sẽ giết hai con thú nhỏ kia ngay lập tức.
Nói rồi, Ân Lang Qua dừng lại một chút rồi lại nói" Tối nay không làm gì hết. Chỉ nằm ngủ cùng nhau thôi. Nhưng khi tôi bỏ tay ra thì cậu đừng có hét lên làm phiền tôi như đêm qua."

    Ôn Dương nhẹ gật đầu.

    Ân Lang Qua buông tay ra, thấy Ôn Dương thật sự yên lặng, hắn mãn nguyện nằm nghiêng người bên cạnh Ôn Dương, thân thể hơi chìm theo trên mặt giường, hai chân vòng qua kẹp lại chân Ôn Dương, đưa hai tay ôm eo Ôn Dương.

    Cuối cùng, hắn vùi mặt vào trong ngực Ôn Dương hít sâu một hơi.

    "Thật sự rất thơm ..." Ân Lang Qua cười nhẹ, "Là mùi thơm của sữa tắm hay là mùi thơm của cơ thể cậu..."

    Ân Lang Qua giống như một con lười khổng lồ quấn lấy Ôn Dương, khiến Ôn Dương không thể cử động được ngoại trừ đầu.

    Thật sự cảm thấy tối nay Ân Lang Qua không làm gì, Ôn Dương cũng không dám khiêu khích Ân Lang Qua , thấp giọng đáp: "Đúng ... là mùi thơm sữa tắm mà A Ran mua .. . "

    Câu trả lời bình tĩnh của Ôn Dương khiến Ân Lang Qua kinh ngạc, hắn dụi mặt vào ngực Ôn Dương, nói tiếp," Tôi đoán chắc là mùi thơm cơ thể của cậu, vẫn là loại ** hương thơm đó, cậu đang dùng mùi thơm này để dụ dỗ tôi."

    Nếu Ôn Dương làm được, hắn nhất định sẽ trợn tròn mắt.

    Cậu quá lười để nghe những trò đùa thô tục và trẻ con của Ân Lang Qua . . . .

    Ân Lang Qua ôm chặt Ôn Dương, thiếp đi cho đến khi chuông báo trên điện thoại rung lên.

    Lúc này mới ba giờ sáng.

    Ân Lang Qua nhanh chóng tắt chuông báo thức, mặc quần áo và bước ra khỏi căn hộ, cuối cùng như thể đang làm một điều gì đó đáng xấu hổ, hắn phóng xe trong bóng tối rời khỏi tiểu khu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl