Chương 209 : mở miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ôn Dương tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của cậu là đưa tay chạm vào chỗ ngồi bên cạnh, nhưng không thấy ai, Ôn Dương ngập ngừng gọi tên Ân Lang Qua hai lần, nhưng khi không có ai đáp lại, cậu tin chắc là Ân Lang Qua đã thực sự rời đi.

Ôn Dương vừa đứng dậy, chậm rãi thay quần áo.

Bây giờ cậu đã dần quen với bóng tối, trong lòng cũng bình tĩnh hơn trước, tuy rằng vẫn chưa tìm ra giá trị sống, nhưng cậu cũng không còn ngại ngùng khi đối mặt với thế giới không nhìn thấy này của mình.

A Ran gõ cửa, sau khi Ôn Dương cho phép liền đẩy cửa bước vào phòng.

"Tiểu Dương ca hôm nay trông rất tốt." A Ran cười nhẹ, bước đến bên cửa sổ, vươn tay mở rèm cửa, ánh ban mai ấm áp tràn vào. A Ran vui vẻ nói: "Đã mấy ngày rồi, mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện. "

Ôn Dương đứng dậy, vươn tay mò mẫm, chậm rãi đi về phía cửa sổ cho đến khi trên mặt cảm nhận rõ ràng một luồng hơi ấm, một luồng ấm áp nhẹ chậm rãi  lan truyền qua các đầu ngón tay.

Ôn Dương chợt nở nụ cười, một lúc sau, cậu nhắm mắt lại và hơi ngẩng đầu lên, yên lặng tận hưởng khoảnh khắc đó, cảm giác khó chịu trong người dường như cũng giảm đi rất nhiều.

"Aran ..." Ôn Dương đột nhiên thì thào.

"Tiểu Dương ca, anh nói đi." Nhìn thấy Ôn Dương vẻ mặt chưa từng ôn nhu tới vậy, A Ran tâm tình cũng đặc biệt tốt.

Ôn Dương dừng lại vài giây rồi nhẹ nhàng nói: "Em đưa anh đi dạo được không?"

"Đương nhiên, khi anh ăn sáng xong, em sẽ..." Giọng nói gấp gáp dừng lại đột ngột,A Ran sắc mặt tái nhợt, từ vui sướng chuyển sang  bất lực, chỉ có thể nghe thấy cô thì thào nói: "Thực xin lỗi Tiểu Dương, ông chủ đã đặc biệt yêu cầu em không cho anh ra khỏi căn hộ này.

" Anh hiểu rồi. "

Mấy ngày qua, kỳ vọng bùng cháy lần đầu tiên bị dập tắt, sắc mặt Ôn Dương lại trở nên u ám.

Ôn Dương không nói nữa, ngay cả ánh nắng lúc này cũng khiến cậu cảm thấy phiền muộn, cậu xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.

A Ran đi theo bên cạnh Ôn Dương xấu hổ giải thích, "Anh Tiểu Dương, anh đừng giận em, em thật sự không dám trái lời ông chủ, ngài ấy nói nếu em làm sai chuyện ngài ấy sẽ đánh gãy chân em."

" Ừ. "Ôn Dương nhẹ giọng nói," Anh biết, anh không muốn em khó xử"

Ôn Dương biết A Ran bản tính rụt rè, sợ Ân Lang Qua hơn chính mình, đây dường như là những gì Ân Lang Qua muốn.

Bây giờ cậu bị mù cả hai mắt, không thể tự mình chạy thoát khỏi đây, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng đặt bẫy cậu ở đây chỉ cần nó biết khóa cửa.

Ôn Dương càng nói câu này, A Ran càng cảm thấy lo lắng.

"Hay là, Tiểu Dương ca, tối nay ông chủ tới, cầu xin ngài ấy xem?"

"Hay là em  cầu giúp ta đêm nay hắn sẽ chết trên đường đi."

"..."

Ôn Dương tắm rửa xong, ngồi vào bàn ăn uống hết nửa ly sữa rồi mới đứng dậy và đi về phía phòng ngủ.

" Tiểu Dương ca..." A Ran thì thào, "Ông chủ đã gọi điện thoại đến trước khi anh dậy ..."

Ôn Dương dừng lại, tựa hồ muốn nghe A Ran sẽ nói gì tiếp theo.

"Ngài ấy nói, Tiểu Dương ca, sau này một ngày ba bữa anh phải báo cáo với ngài ấy đã ăn những gì và ăn bao nhiêu" Aran nói nhỏ, "Vậy nên bây giờ em phải thông báo cho ông chủ, Tiểu Dương ca, bữa sáng anh mới uống nửa ly sữa thôi." Sau vài giây, Aran vội xua tay giải thích :"Tiểu Dương ca, em không có uy hiếp anh, là ông chủ bảo em làm vậy, nếu em không làm thì...."

"Tuỳ em..."

Ôn Dương vào phòng ngủ, cậu vẫn ngồi bên cửa sổ như mọi khi, đeo tai nghe vào tai.

Không biết qua bao lâu khi Ôn Dương dựa vào trên ghế ngủ thiếp đi, cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ân Lang Qua đi tới phía sau Ôn Dương, vươn tay tháo tai nghe của Ôn Dương xuống .

"Ân.... Ân Lang Qua ?!" Tiềm thức Ôn Dương như hét lên, đứng dậy lui vài bước.

Giờ phút này, Ôn Dương còn tưởng trời vẫn còn đêm, "Anh ... anh sao có thể ..."

"Thực xin lỗi, Tiểu Dương ca..." Giọng nói của A Ran mang theo vẻ tội lỗi, "Em vừa mới báo cáo sự thật thì ông chủ... "
" Đi ra ngoài! "Ân Lang Qua quay đầu trừng mắt nhìn ARan," Tôi đã nói mỗi lần tôi đến cô đều phải ở bên ngoài đợi tôi, cô đứng ở đây chờ chết sao?! " Mặt Aran tái đi vì sợ hãi, cô cúi xuống xin lỗi Ân Lang Qua rồi lao nhanh ra khỏi phòng ngủ như một cơn gió. Ôn Dương ánh mắt không cam lòng lùi về phía sau, Ân Lang Qua nhìn thấy Ôn Dương lại như kẻ gặp phải ma, lửa giận trong lồng ngực càng thêm sôi trào, "Tôi có thể ăn thịt cậu sao? Hừ! Lúc trước cậu không phải vừa đánh vừa mắng tôi sao? Bây giờ cậu tỏ vẻ im lặng là sao? "
Ôn Dương liếc sang một bên, mím môi không nói gì.
Ân Lang Qua hít sâu một hơi, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại, hắn nhìn Ôn Dương thân thể gầy yếu, cau mày nghiêm nghị nói: " gầy như vậy còn không ăn. Cậu có biết bản thân bây giờ không bằng trước kia không?"
Tôi ..." Ôn Dương vừa giận vừa thấy thật nực cười, "Tôi một chút cũng không có đụng vào chính mình, làm sao sẽ biết." Ân Lang Qua không nói gì, cau mày nhìn ảm đạm, hắn túm Ôn Dương kéo cậu từ phòng ngủ đến bàn ăn trong phòng khách bắt cậu ngồi xuống. "Tôi đem nó về từ một khách sạn gần đây. Điểm tâm trông cũng không tồi." Ân Lang Qua tháo túi ni lông trên bàn, mở hộp giữ nhiệt với một chiếc bát rộng bên trong và lấy ra tất cả các món điểm tâm của Trung Quốc và phương Tây, tất cả đặt lên bàn.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại wattpad ParkLeeHahmJeon )

  Ân Lang Qua ngồi bên cạnh Ôn Dương, bưng một bát cháo tôm tươi lên, trực tiếp đưa thìa đưa tới miệng Ôn Dương, "Nào, há miệng ra."

    "Tôi không đói ..." Ôn Dương nhẹ giọng nói. "Tôi không ăn được."

    Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Ôn Dương, sắc mặt Ân Lang Qua hơi tối sầm lại, "Tôi nói lại lần nữa, há miệng ra."

    "Tôi thật sự không ăn được."

    Ôn Dương có vẻ cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh, nhưng trong mắt của Ân Lang Qua , chính là Ôn Dương đang chọc tức hắn.

    "Được rồi, cậu không muốn ăn phải không?" Ân Lang Qua nói xong đưa cháo vào miệng, sau đó bóp cằm Ôn Dương, cưỡng chế đưa cháo trong miệng cho Ôn Dương.

    Khi Ân Lang Qua buông Ôn Dương đang giãy dụa, Ôn Dương lại nhổ thức ăn trong miệng ra với vẻ mặt kinh tởm.

    Đây chỉ là phản ứng theo bản năng sau khi bị ép ăn bằng miệng, nhưng trong mắt Ân Lang Qua , nó trở thành sự chán ghét của Ôn Dương đối với hắn...

    Ôn Dương nghe thấy tiếng thở mạnh của Ân Lang Qua liền thấp giọng giải thích, "Tôi không phải cố ý không ăn. Tôi thật sự không đói, anh đừng ép tôi... "

    Ân Lang Qua không đợi Ôn Dương nói xong, đã đẩy cậu ngã lên nền đất.

    "Xem ra tối hôm qua tôi đối với cậu quá nhẹ nhàng." Ân Lang Qua giật mạnh quần áo của Ôn Dương, hung hăng nói: "Vậy nên cậu cho rằng tôi dễ bị đối phó".

    Ôn Dương khiếp sợ cùng tuyệt vọng, dẫu có vùng vẫy thế nào cũng không ngăn cản được Ân Lang Qua cởi bỏ tất cả quần áo của cậu.

    Nhưng Ân Lang Qua không tiếp tục, mà sau khi lột đồ của Ôn Dương, hắn kéo Ôn Dương gần như không mảnh vải che thân ngồi vào bàn ăn một lần nữa.

    "Không ăn thì để em trần truồng như thế này cả ngày!" Ân Lang Qua lại múc cháo, đưa thìa chứa cháo đến trước miệng Ôn Dương, ra lệnh, "Há miệng ra."

    Ân Lang Qua nhìn thấy Ôn Dương hai mắt đỏ bừng, ôm thân thể run rẩy không chịu mở miệng, sắc mặt càng thêm đen, không kiên nhẫn mà doạ, "Cậu muốn tôi nhét cái khác vào trong cơ thể cậu, để cậu thành thật."

    Ôn Dương thân thể run lên, liền chậm rãi mở miệng.

    "Tốt lắm." Ân Lang Qua cười thầm, "Còn muốn bỏ đói chết mình sao."

    Ôn Dương không nói lời nào, cảm giác xấu hổ mạnh mẽ khiến cậu chỉ muốn kết thúc sự dày vò trần trụi này càng sớm càng tốt. Vậy nên, bất kể Ân Lang Qua cho vào miệng loại thức ăn gì, cậu đều ngoan ngoãn mở miệng ăn.

    Sau khi ăn gần hết đồ ăn trên bàn, Ôn Dương nghẹn ngào nói: "Tôi...... Tôi thật sự không ăn được, làm ơn ... xin cho tôi mặc áo ... quần áo..."

    Ân Lang Qua nhìn thấy Ôn Dương sắc mặt dần dần trắng bệch, cho rằng Ôn Dương bị cảm lạnh, vội vàng quấn chăn cho Ôn Dương trên nền đất.

    "Ăn cũng tạm rồi." Ân Lang Qua hài lòng nói, "Từ giờ tôi sẽ lấy số tiền này vào mỗi buổi sáng, tôi sẽ nhờ khách sạn đó cử người mang đến đây vào mỗi buổi sáng, ừm, hoặc buổi trưa và buổi tối, đầu bếp sẽ nấu theo khẩu vị của cậu hơn Aran nhiều"

    Ôn Dương quấn chặt chăn, run rẩy đứng lên, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch" Tôi... Tôi đi vệ sinh... .... "

    Dựa vào trí nhớ, Ôn Dương đi về phía phòng tắm, cuối cùng ngồi trước bồn cầu.

    Ân Lang Qua nghe thấy tiếng nôn của Ôn Dương, chạy nhanh vào phòng tắm, nhìn Ôn Dương nôn hết thức ăn đã ăn ra ngoài, trong bụng không còn một chút nào...

    "Làm sao ... chuyện này làm sao có thể ... "Ân Lang Qua hoảng sợ," Có phải cậu ... ăn nhiều quá ... "

    Ôn Dương đau đến không nói nên lời, sau khi nôn sạch dạ dày, Ôn Dương liên tục nôn ra nước mật trong dạ dày, suýt nữa thì ngã quỵ xuống bồn cầu.

    Ân Lang Qua đỡ Ôn Dương, trong lòng tràn đầy hối hận, "Tôi không biết sẽ như thế này, tôi ... Con mẹ nó! Đừng làm tôi sợ!"

    Ôn Dương ngẩng đầu, hé mắt nhìn Ân Lang Qua một cách yếu đuối, cuối cùng trực tiếp ngã xuống.

    "Ôn Dương! Ôn Dương!" Ân Lang Qua ôm Ôn Dương sắc mặt tái nhợt, đại não sắp nổ tung, "Cậu đang giả chết phải không !? Khốn kiếp! Cậu dám chết! Mở mắt ra, đồ khốn kiếp!" ! "

    Ân Lang Qua bế Ôn Dương đang bất tỉnh rời khỏi căn hộ, cố gắng đánh thức cậu bằng cách gọi tên Ôn Dương.

    A Ran đang ngồi trên hành lang đợi Ân Lang Qua đi ra, nghe thấy tiếng gào của Ân Lang Qua , liền nhanh chóng đi ra khỏi hành lang, sau đó nhìn Ân Lang Qua chạy về phía thang máy ôm Ôn Dương trong tay.

    Thang máy hai bên đều dừng ở phía dưới, Ân Lang Qua trực tiếp chạy tới lối cầu thang thoát hiểm , đúng lúc gặp A Ran đang chạy tới.

    " Tiểu Dương ca bị làm sao vậy?"

    Ân Lang Qua không có thời gian để ý tới A Ran, liền chạy bốn năm bước, sau khi ra khỏi chung cư, trực tiếp nhét Ôn Dương vào trong xe, lái về phía bệnh viện.

    A Ran đi xuống cầu thang và phải thuê taxi đến bệnh viện gần nhất.

    Ôn Dương đang dựa vào ghế phụ, chậm rãi mở mắt ra, nửa ngày sau yếu ớt nhìn Ân Lang Qua đang thở hổn hển trên ghế lái.

    Nhìn thấy Ôn Dương mở mắt, Ân Lang Qua buột miệng nói: "Cậu mẹ nó muốn doạ chết tôi sao?!"

    Ôn Dương không nói gì mà cúi người, vẻ mặt đau đớn, như là lại rơi vào trạng thái hôn mê.

    "Cậu... cậu mẹ nó hỗ trợ cho tôi một chút đi!" Ân Lang Qua lại hoảng sợ, vươn tay tát Ôn Dương, "Tôi thao, cậu còn dám ngủ !! sau này tôi sẽ không ép cậu ăn, cậu... tương lai cậu có thể làm bất cứ thứ gì cậu muốn! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl