Chưa đặt tiêu đề 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Tiểu bá tổng mở miệng.

Quý Đại Bảo nhìn ánh mắt Tô Vân Ôn, không khỏi mang theo chút thương hại.

Người khác có thể không biết, nhưng nó vô cùng rõ ràng, chú nhỏ chính là kẻ có thù tất báo, hơn nữa còn cực kỳ thù dai nhớ lâu.

Đời trước, lúc chú nhỏ vừa về Lãnh gia, vì bị què một chân nên lúc đi đường cũng bị nhóm con cháu thế gia lén chê cười, lúc ấy chú nhỏ chẳng nói gì, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, đám con cháu thế gia kia đều gặp sự cố, hơn nữa việc kinh doanh của gia tộc họ cũng xuống dốc không phanh.

Trưởng bối của họ tới cầu xin, nhưng dù đứng ngoài kêu trời khóc đất tới mức nào thì chú nhỏ cũng không quan tâm, mặt mày lạnh lẽo, con ngươi ám trầm, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Sau đó, mấy gia tộc đó cố lết hơi tàn rời khỏi Tô Thành, có người còn đi thẳng ra nước ngoài, mai danh ẩn tích.

Quý Đại Bảo bỗng có dự cảm, chờ khi chú nhỏ có khả năng, kẻ xui xẻo đầu tiên chính là Tô Vân Ôn trước mặt này cùng Tô gia sau lưng hắn.

Tô Vân Ôn nói xong, thấy thiếu niên mặt vô biểu tình, cười càng thêm tuỳ ý.

"Khuyên cậu một câu, phải tự biết mình."

Quý Liên Hoắc siết chặt ngón tay, từ từ đảo mắt, liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

"Sao, muốn động thủ?" Tô Vân Ôn cười xán lạn, "Cậu chỉ cần giây trước động thủ với tôi, giây sau, Chiêu Chiêu sẽ không giữ cậu lại đâu."

Ánh mắt Tô Vân Ôn khó nén khinh miệt nhìn lướt qua đứa bé trong ngực Quý Liên Hoắc.

"Lại còn mang theo cả đứa bé bị đuổi ra khỏi nhà này à."

Trình tẩu thực sự không nhìn nổi nữa, bước tới hỏi Tô Vân Ôn muốn ăn gì, muốn chuyển đề tài.

"Cậu ta biết làm gì?" Tô Vân Ôn chỉ Quý Liên Hoắc, tò mò hỏi.

Trình tẩu nghẹn lời, ánh mắt khó xử nhìn thiếu niên, cũng không biết anh biết làm gì.

"Vậy ở đây cậu ta không làm gì, chỉ dựa vào khuôn mặt rồi đưa già dẫn trẻ đến hút máu của Chiêu Chiêu sao?" Tô Vân Ôn nhíu mày, "Trình tẩu, chị cũng phải khuyên Chiêu Chiêu đi, cậu ấy có chút tiền nhưng cũng không thể hoang phí vậy được."

"Tô thiếu gia...." Trình tẩu vô lực, muốn giải thích vài câu, nhưng còn chưa kịp nói đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.

Trình tẩu như được đại xá bước lên, cửa lớn mở ra, Vương Chiêu Mưu mang một thân hàn khí bước vào biệt thự, trong tay còn đang cầm một túi giấy.

Nhiệt độ chênh lệch trong ngoài làm kính của Vương Chiêu Mưu hơi mờ đi, Vương Chiêu Mưu tiện tay đưa túi giấy cho Trình tẩu, cởi áo khoác ra đang định treo lên thì bỗng chạm vào một chiếc áo xa lạ.

Vương Chiêu Mưu tháo kính, liền thấy chiếc áo phao lông vũ trắng.

"Chiêu Chiêu!"

Thấy Vương Chiêu Mưu về, Tô Vân Ôn lập tức thay đổi sắc mặt, hắn tươi cười xán lạn, bước lên khoác vai bạn tốt.

"Cậu về rồi đó à!"

Vương Chiêu Mưu nhíu mày, bất động thanh sắc nghiêng người tránh khỏi cánh tay trên vai mình, cậu cầm áo phao lông vũ kia ném cho Tô Vân Ôn rồi treo áo khoác của mình lên.

"Chiêu Chiêu, sao thế?" Tô Vân Ôn nhận áo khoác của mình, thấy tâm trạng bạn tốt không ổn, lập tức ra vẻ quan tâm hỏi.

"Hôm nay ở công ty có việc không hài lòng sao?"

Vương Chiêu Mưu sải bước đến phòng khách, lấy khăn giấy ra lau kính, phớt lờ câu hỏi của Tô Vân Ôn.

Vừa nhìn thấy gương mặt này, Vương Chiêu Mưu sẽ nhớ tới hai mươi năm sau, hắn vô cùng áy náy xin lỗi một kẻ đã lưu lạc đầu đường còn đang sốt cao như mình thế nào.

"Chiêu Mưu, thực xin lỗi, tuy cậu là bạn tốt của tôi, nhưng lần này cậu đã chọc tới Lãnh gia rồi.

Tôi biết cậu đã giúp tôi rất nhiều, nhưng nhiều năm qua tôi cũng đâu dễ dàng, không thể vì giúp cậu mà đắc tội Lãnh gia được!"

"Cái gì, cậu bị bệnh sao?" Tô Vân Ôn lập tức lui về sau vài bước, trong mắt đầy cảnh giác.

"Vậy cậu cố gắng uống nhiều nước ấm đi, đừng tới chỗ tôi nữa!"

Đây chính là bạn tốt khi trước mình đã tận lực giúp đỡ.

"Chiêu Chiêu, sao cậu không nói gì?" Tô Vân Ôn nhìn Vương Chiêu Mưu lau kính xong lại đeo lên.

Đuôi mắt hơi cong lên, con ngươi thậm chí còn có nét hung hãn, dù cách mắt kính cũng vẫn nhìn rõ lạnh nhạt.

"Ai cho phép cậu gọi tôi là 'Chiêu Chiêu?'"

Tô Vân Ôn sửng sốt, rồi chợt phản ứng lại, săn sóc cười.

"Sao vậy, cậu cãi nhau với người nhà sao? Có cần mai tôi tới nhà cậu nói chuyện với chú Vương chút không?"

Vương Chiêu Mưu chẳng hề cảm kích, ánh mắt vẫn lãnh ngạnh.

"Cậu biết rõ, từ sau khi có Vương Chiêu Vân, tôi đã không dùng nhũ danh này nữa rồi, hôm nay cậu gọi như vậy là muốn gì?"

Vương Chiêu Mưu vừa nói xong, Quý Đại Bảo đã chớp mắt, lập tức hiểu được.

Lúc Tô Vân Ôn vừa vào cửa vẫn luôn gọi "Chiêu Mưu", mãi tới khi đối diện với chú nhỏ mới gọi "Chiêu Chiêu".

Tên khốn này đang cố ý muốn dùng nickname này ra vẻ mình và Vương Chiêu Mưu có quan hệ rất tốt trước mặt chú nhỏ đây mà.

Chậc chậc!

Quý Đại Bảo còn chưa cảm thán xong đã nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng pha chút bất đắc dĩ của Tô Vân Ôn, "Sau này tôi không gọi nữa không phải được rồi sao, đừng giận, hôm nay tôi mang điểm tâm kiểu Tây qua cho cậu đó."

"Tôi không muốn ăn." Vương Chiêu Mưu cự tuyệt, xoay người bước về phía sofa, tới chỗ thiếu niên đang ôm đứa nhỏ.

Nhìn lướt qua kem bơ dính trên người Quý Đại Bảo, lại nhìn su kem trên bàn, Vương Chiêu Mưu ẩn ẩn đoán được mọi chuyện là thế nào.

Đời trước không ngừng có người nói với mình, Tô Vân Ôn ở trước mặt mình một kiểu, nhưng sau lưng lại khác hoàn toàn; bình thường Tô gia ỷ vào quan hệ với Vương gia mà không từ thủ đoạn chèn ép đối thủ cạnh tranh, cực kỳ cáo mượn oai hùm.

Nể tình quan hệ giữa hai nhà, khi ấy Vương Chiêu Mưu cũng chỉ cảnh cáo Tô gia, thấy họ thu liễm lại thì cũng không truy cứu nữa.

Giờ nghĩ lại, những gì người khác nói về Tô Vân Ôn có lẽ tám phần là sự thật rồi.

"Oa." Quý Đại Bảo vừa thấy Vương Chiêu Mưu, lập tức tội nghiệp chớp chớp mắt, tay nhỏ lau kem bơ trên người, còn cố ý bôi bẩn ra tay.

Đại ca, anh nhìn này!

Có người bắt nạt tôi này!

Vương Chiêu Mưu rút khăn giấy đưa cho Quý Liên Hoắc, Quý Liên Hoắc chậm rãi ngẩng lên, trong con ngươi là nét khổ sở không nói nên lời.

Quý Đại Bảo vốn tưởng mình giả vờ giỏi lắm rồi, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy chú nhỏ trông như cô vợ nhỏ muốn nói lại thôi, lập tức cảm thấy mình làm sao bằng được.

"Việc thế nào vậy?" Nhìn ánh mắt thiếu niên, giọng Vương Chiêu Mưu cũng vô thức ôn hoà.

"Việc này là do tôi." Tô Vân Ôn cướp lời, trong mắt còn ra vẻ áy náy.

"Tôi không biết người bạn này của cậu chưa từng ăn su kem, cậu ấy cắn một miếng làm bắn hết kem bơ lên đứa nhỏ."

Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo đồng thời nhìn Tô Vân Ôn, không ngờ tên này trơ trẽn đến vậy.

Vương Chiêu Mưu cúi đầu không nói, cậu nhìn chiếc su kem đã khô quắt trên bàn, sau đó cầm một chiếc mới trong hộp ra đưa cho Tô Vân Ôn.

"Cậu vẫn nhớ tôi thích ăn đồ ngọt à." Tô Vân Ôn vui vẻ nhận lấy, nhưng đột nhiên thấy người kia bóp mạnh chiếc su kem, kem bơ lập tức bắn ra.

Mặt dính kem bơ khiến Tô Vân Ôn sững sờ tại chỗ, Vương Chiêu Mưu đặt su kem trong tay cạnh chiếc su kem đã khô quắt trên bàn.

Giống hệt như nhau.

Vương Chiêu Mưu lẳng lặng nhìn người đã từng là bạn thân của mình.

"Muốn nói dối trước mặt tôi thì phải thông minh chút."

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Quý Đại Bảo không khỏi mỉm cười, hưng phấn quơ nắm tay nhỏ.

Đại ca siêu quá đi!

Vẻ mặt Tô Vân Ôn đổi đổi, hắn nhìn thoáng qua thiếu niên phía sau Vương Chiêu Mưu rồi nghiêm túc nói.

"Chiêu Mưu, tôi làm vậy là vì tốt cho cậu."

"Cậu không biết, chuyện cậu nuôi người ở biệt thự đang lan truyền khắp nơi, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng của cậu.

Huống chi....."

Tô Vân Ôn lại nhìn thiếu niên, "Nếu cậu thích loại như vậy, tôi có thể giúp cậu tìm người tốt hơn, càng an toàn hơn, tôi không muốn thấy cậu giống như một kẻ nhặt rác, ai cũng nhặt về như vậy."

Vừa dứt lời, Quý Đại Bảo lập tức cảm thấy cánh tay đang ôm mình siết càng chặt, ngẩng đầu liền thấy chú nhỏ đang nhìn chằm chằm Tô Vân Ôn, trong mắt tầng tầng ý lạnh như sắp chảy ra ngoài.

Nếu không phải Vương Chiêu Mưu đang đứng ngay đằng trước, Quý Đại Bảo vô cùng nghi ngờ chú nhỏ sẽ đứng dậy rồi lập tức đấm thẳng vào gương mặt đang ra vẻ đạo mạo kia.

"Tô Vân Ôn."

Vương Chiêu Mưu gằn từng chữ.

"Tôi rất hiểu trong đầu cậu đang tính toán chuyện dơ bẩn gì."

"Tôi nói thẳng cho cậu biết, anh ta đã tới nhà tôi vậy chính là người của tôi, cậu xúc phạm anh ta chính là muốn đối đầu với tôi."

"Cậu hẳn phải biết, chọc tới tôi sẽ phải gánh hậu quả gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy