Chưa đặt tiêu đề 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Kỳ thi lúc khai giảng. (1)

"Chúng tôi đã báo người giao hỏa tốc đôi giày mà ngài muốn, hai giờ sau là tới, ngài có thể cho địa chỉ, chúng tôi sẽ cho nhân viên giao tận nhà."

Cửa hàng trưởng mặc trang phục công sở tiêu chuẩn, dù là động tác hay ngữ khí đều vô cùng chuyên nghiệp.

Vương Chiêu Mưu giơ tay nhìn đồng hồ rồi nhẹ chỉnh cổ tay áo sơ mi, "Hai giờ nữa chúng tôi sẽ quay lại."

"Vậy chúng tôi sẽ mang giày về cửa hàng chờ ngài tới lấy." Cửa hàng trưởng tươi cười đúng chức nghiệp.

Nép trong ngực Quý Liên Hoắc, Quý Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu lại thản nhiên chọn cho chú nhỏ hai đôi ngày nữa, tất cả đều là phiên bản giới hạn, lúc quẹt thẻ, Vương tổng còn chẳng thèm nâng mí mắt.

Đôi mắt Quý Đại Bảo khẽ động, cúi đầu nhìn tất lông nhung của mình, khẽ giơ chân nhỏ lên.

Đại ca ơi nhìn iem này!

Tôi cũng hông có giày đó!

Vương Chiêu Mưu vừa quay đầu đã thấy Quý Đại Bảo giơ chân lên như thể chó con bị rút gân chân.

Bàn chân nhỏ đi tất lông nhung màu xám, còn lắc lư trái phải lên xuống, cùng với đôi mắt đáng thương, ý tứ rất rõ ràng.

Quý Liên Hoắc vẫn luôn nhìn chăm chú vòng eo của người kia, nhớ tới bài văn kia, ánh mắt anh vô thức hạ thấp xuống, còn chưa tới nơi trong bài văn mà tai lẫn mặt Quý Liên Hoắc đã đỏ bừng.

Sao mà đẹp vậy chứ.

Trong lòng Quý Liên Hoắc bỗng cảm thấy vô cùng ghen tị với Vương Chiêu Vân.

Không phải vì cậu ta có gia thế hay vì vẫn còn cả cha lẫn mẹ, mà là vì từ nhỏ cậu ta đã có thể bên cạnh người ấy, sớm chiều ở chung, biết hết những bí mật nho nhỏ của anh Chiêu Mưu, hơn nữa còn có thể không cần cố kỵ lại gần ôm chặt anh ấy.

Thấy đứa nhóc trong ngực mình ngọ nguậy nãy giờ, Quý Liên Hoắc đột nhiên hoàn hồn, rồi thấy Quý Đại Bảo không biết đã vươn một chân ra từ lúc nào, cố gắng giơ cho người kia thấy.

Quý Liên Hoắc nhíu mày, lập tức giơ tay vỗ vỗ cái chân đang làm loạn của Quý Đại Bảo.

Quý Đại Bảo bị vỗ vào chân liền tủi thân bẹp miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Chiêu Mưu, còn dùng hai tay ôm chặt cái chân vừa bị vỗ của mình.

Vương Chiêu Mưu hơi hơi mỉm cười, dẫn thiếu niên tới cửa hàng quần áo.

Tuy ở trường luôn phải mặc đồng phục, nhưng quần áo trong thì vẫn cần, thiếu niên tuổi này vẫn luôn thích đẹp, không thích áo phao mập mập hoặc áo bông đồng phục, tốt nhất là nên mua thêm áo len giữ ấm.

Chủ cửa hàng vừa thấy Vương Chiêu Mưu đã lập tức cười như nở hoa, lập tức ra hiệu cho nhân viên kéo một chiếc giá treo rỗng đi theo sau Vương Chiêu Mưu.

Đến khu áo len, Vương Chiêu Mưu cầm một chiếc áo len màu đen, lại quay sang nhìn nhìn thiếu niên.

Khuôn mặt đẹp đúng là ưu thế.

Vương Chiêu Mưu chọn hơn chục chiếc áo len, cứ cái nào hợp với khuôn mặt của thiếu niên thì đều thấy ổn.

Giá áo rỗng lúc nãy giờ đã treo đầy quần áo mà Vương Chiêu Mưu chọn, chủ cửa hàng vẫn đang nhiệt tình giới thiệu, "Áo này là len lông cừu, hàng mới năm nay đó....."

Vương Chiêu Mưu đưa chiếc áo len màu xám khói cho nhân viên, người này ngay lập tức treo chiếc áo len lên giá.

"Được rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn lướt qua giá áo đã treo đầy đồ.

"Gói hết lại đi."

Chủ cửa hàng lập tức vui vẻ ra mặt, Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn nhân viên đẩy giá áo bước nhanh tới quầy thu ngân, một nhân viên khác đang gõ bàn phím tạch tạch.

Những năm này, máy tính còn chưa phổ biến, Quý Đại Bảo nhìn lướt qua dáng vẻ ngây ngốc của chú nhỏ, sờ sờ cái chân vẫn còn đau, hơi bĩu môi.

Sau này mình hay đi xem show thời trang trực tiếp, các mẫu mới nhất được trưng bày trên sàn diễn, mình thích cái nào thì cứ gật đầu một cái, hết show là họ sẽ đóng gói đúng size cho mình.

Dáng người mình có tỷ lệ hoàng kim, gương mặt anh tuấn như đao tước, chính là mắc áo trời sinh đấy còn gì! Tất cả các nhà thiết kế đều tự hào nếu mình có thể mặc đồ do họ thiết kế!

Nghĩ đến đời trước huy hoàng của mình, Quý Đại Bảo ưỡn bộ ngực nhỏ xíu, tuy giờ mình còn chưa cao nổi một mét, nhưng vẫn là móc áo trời sinh nhé!

Ngay sau đó, ngực Quý Đại Bảo bị ai đó vỗ vỗ.

Quý Đại Bảo không cam tâm quay đầu lại, tức tối nhìn chủ nhân bàn tay kia.

Quý Liên Hoắc cúi đầu thì thầm vào tai cháu trai mình.

"Những thứ này đều là cho ta."

Đóng gói xong mười mấy món, Vương Chiêu Mưu bế thằng nhóc trong ngực Quý Liên Hoắc lên, Quý Liên Hoắc cũng vô cùng tích cực, chủ động nhận nhiệm vụ xách đồ.

Ở đây có thể mua toàn bộ những đồ cần dùng khi đi học, một tay Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo, tay kia chọn lựa đồ trên giá hàng, ly nước, cặp sách, folder để lưu bài tập, các loại đồ để tẩy rửa, không thiếu một thứ gì.

Chờ khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo đi trước, Quý Liên Hoắc xách đầy đồ đi theo sau, còn đeo cả đống túi lớn nhỏ trước ngực, lưng đeo cặp sách mới tinh, khuôn mặt phiếm hồng không giấu được vui vẻ.

Nghĩ đến toàn bộ đồ dùng của mình đều do Vương Chiêu Mưu tự tay chọn, trong lòng Quý Liên Hoắc thực nhảy nhót.

Mỗi tội càng lúc anh càng thiếu nợ Chiêu Mưu rồi.

Quý Liên Hoắc nhớ tới cuốn sổ của mình, vô thức tính toán những khoản chi hôm nay, khi ngẩng lên đã thấy Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo đứng cạnh xe rồi.

Trước nay Quý Liên Hoắc đều không hiểu vì sao mỗi quảng cáo xe lại luôn có một mỹ nhân vịn tay lên xe hoặc dựa cả thân người vào xe.

Nhưng giờ anh hiểu rồi.

Thân xe đen bóng sáng như gương cùng đôi chân thon dài thẳng tắp của Vương Chiêu Mưu được bọc trong chiếc quần âu dường như bổ sung cho nhau; mui xe phản chiếu ảnh ngược của người ấy, trầm ổn mà tuyệt đẹp.

Người đàn ông ấy dường như có thể truyền sức sống vào sản phẩm cơ khí này, khiến chiếc xe như cũng mang hơi thở ưu nhã của cậu.

Quý Liên Hoắc đứng tại chỗ, ánh mắt dừng trên gương mặt tinh xảo của người ấy, khí chất rất cường thế do thời gian dài ở địa vị cao. Khi người ấy nhìn anh, thì dù có yêu cầu gì, anh cũng sẽ không từ chối nổi.

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên đứng im không nhúc nhích, ngón tay cậu gõ nhẹ hai lần lên cửa sổ, để tài xế xuống giúp Quý Liên Hoắc cầm đồ.

Tài xế nhanh chóng bước tới nhận đồ trong tay Quý Liên Hoắc, nhưng lại thấy thiếu niên đang nắm rất chặt, quả thực không muốn buông tay.

Vẻ mặt tài xế bất đắc dĩ nhìn ông chủ mình.

"Lại đây." Vương Chiêu Mưu nói với thiếu niên đang chăm chú nhìn mình.

Như thể được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, mắt thiếu niên sáng rực lên, vành tai hồng rực bước nhanh qua chỗ người kia, khóe miệng cũng không nén nổi tươi cười.

Tài xế đứng cạnh nhìn, càng lúc càng cảm thấy như ông chủ vừa gọi một chú cún con tới vậy.

Trở lại biệt thự, Vương Chiêu Mưu cho Quý Liên Hoắc một ngày để thu dọn đồ đạc cần thiết để sống trong trường, nhân tiện nói lời tạm biệt với Quý Đại Bảo.

Trường Nhất Trung Tô Thành cách biệt thự hơi xa, dù Quý Liên Hoắc có xe thì một ngày cũng phải mất ba bốn tiếng đồng hồ đi trên đường.

Thời gian của năm cuối cấp rất quý giá, cứ lãng phí thời gian đi đường còn chẳng bằng ở trong ký túc.

Còn Quý Đại Bảo, vốn thấy chú nhỏ đi học còn hơi nhớ, nhưng nghĩ cứ cuối tuần là chú nhỏ sẽ về nên cũng không quá mức quyến luyến nữa.

Dù sao đời trước sau khi về Lãnh gia, có khi cả tháng mình còn chẳng được gặp chú ấy nữa là, người chăm sóc mình chỉ có quản gia do ông nội phái tới thôi.

Trong lúc Quý Liên Hoắc đang buồn bã thu dọn hành lý thì Quý Đại Bảo ngồi trước gương, thích thú sờ khuôn mặt tròn tròn của mình, không còn thô ráp như trước nữa, tuy vẫn còn vết đỏ nhưng nhìn cũng rất thích rồi!

Quý Đại Bảo đã tính cả rồi, chờ chú nhỏ đi xong, mình sẽ dùng toàn lực lấy lòng Vương Chiêu Mưu, thử hỏi ai có thể chống cự được một đứa bé không nghịch ngợm không quấy khóc lại còn mềm manh chứ hehe!

Đến ngày khai giảng, Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo, đi cùng lão Tề đưa Quý Liên Hoắc đến trường.

Dẫn Quý Liên Hoắc vào ký túc xá xong, Vương Chiêu Mưu nói chuyện với chủ nhiệm vài câu, Quý Liên Hoắc vẫn lưu luyến đứng cạnh, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang ôm đứa nhỏ.

Giờ tạm biệt, phải sáu ngày nữa mới được gặp.

Quý Đại Bảo phải tạm biệt chú mình, cũng ra vẻ mếu máo vươn tay về phía Quý Liên Hoắc.

Nhưng Vương Chiêu Mưu vừa bế nó ra khỏi ký túc xá, Quý Đại Bảo đã lau nước mắt rồi tươi cười với người đang bế mình, tay nhỏ nắm vạt áo Vương Chiêu Mưu, ngoan ngoãn dựa vào ngực cậu, còn chớp chớp mắt.

Lão Tề bên cạnh trông thấy, cảm thấy thực mới lạ.

Tuổi còn nhỏ mà đã biết thay đổi diễn xuất nhuần nhuyễn, lại biết cách phán đoán tình huống, không giành giải Kim Tượng thì đúng là một sự lãng phí cho nền điện ảnh nước nhà!

Vương Chiêu Mưu rũ mắt nhìn Quý Đại Bảo trong ngực mình, giơ tay nhéo mũi thằng nhóc. Thấy nó tươi cười, Vương Chiêu Mưu càng dùng sức, mắt Quý Đại Bảo đã rưng rưng nhưng vẫn cố giữ nét tươi cười như cũ.

"Anh!" Một tiếng gọi khoa trương như pháo nổ vang lên, Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu, trông thấy một người đang lao tới, cái đầu xanh lét vô cùng bắt mắt.

Học sinh với phụ huynh xung quanh đều nhìn sang, nhìn thấy một cậu chàng tóc xanh đang lao thẳng về phía người đàn ông mặc vest đi giày da, người ấy còn lẳng lặng bước sang một bên.

"Anh!" Vương Chiêu Vân bị lão Tề chặn lại nhưng vẻ mặt vẫn cảm động vô cùng, "Anh tốt quá đi mất anh ơi! Bận như thế còn đến tiễn em đi học!"

Vương Chiêu Mưu im lặng.

Cậu thực sự không ngờ có thể gặp Vương Chiêu Vân ở đây.

"Anh, lần này em nhất định sẽ học hành nghiêm túc, không gây chuyện cho anh nữa." Vương Chiêu Vân cảm động muốn rơi lệ, giọng còn run run, "Anh không biết chứ, giờ trong lòng em quả thực là ngũ vị tạp trần."

Vương Chiêu Mưu vẫn im lặng, vốn chẳng hy vọng gì chuyện Vương Chiêu Vân có thể thi đậu đại học.

Lão Tề nín cười buông Vương Chiêu Vân ra, bây giờ tài xế Vương gia mới xách túi lớn túi nhỏ chạy lại, dì Tống cũng đi theo tài xế, trông thấy Vương Chiêu Mưu, ánh mắt nhu hòa.

"Mẹ, anh Chiêu Mưu đến tiễn con đi học!" Vương Chiêu Vân vui không chịu được, quơ tay múa chân với dì Tống như một đứa trẻ chưa lớn.

"Ừ, ừ." Dì Tống mỉm cười, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn sang con riêng.

Lại một lần nữa lên lầu đưa Vương Chiêu Vân vào ký túc xá, sau đó Vương Chiêu Mưu cùng đoàn người của dì Tống cùng đi ra cổng trường, cả đoạn đường không ai nói gì.

Quý Liên Hoắc giữ vững bàn học đang rung chuyển, ánh mắt vẫn tĩnh lặng.

Anh Chiêu Mưu đưa mình về lại trường là để đi học, không phải để đánh nhau.

Nhớ tới đôi mắt hơi cong lên sau kính, tâm Quý Liên Hoắc cũng yên ổn lại, anh cúi đầu mở trang tiếp theo ra chọn đề.

Tiết tự học gần kết thúc, một tờ thư khiêu chiến được gửi tới, kẹp trong bài làm của Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc chẳng buồn nhìn, vo viên lá thư ném thẳng ra thùng rác phía sau, đầu còn chẳng quay lại.

Vững vàng tiến vào sọt rác.

Triệu Đạt thấy thế, tức đến mức nhe răng nhếch miệng.

Dám làm lơ mình như vậy cũng chỉ có ông bô cực kỳ nhẫn tâm kia của mình thôi!

Triệu Đạt càng thêm phẫn nộ, gọi hai tên đàn em đi chặn đường ở chỗ ngoặt về ký túc xá nam.

"Nhóc này, mi được đấy!" Đàn em số một đẩy ngực Quý Liên Hoắc, dù đã dùng hết sức nhưng anh vẫn không suy chuyển.

"Dám bơ anh Triệu của bọn tao à?" Đàn em số hai vuốt tóc, "Mi nghĩ mi là ai hả?"

Triệu Đạt đắc thắng nhìn thiếu niên bị chặn lại, vừa định nói, bỗng mơ hồ nhìn thấy trong góc có thứ gì đó.

Triệu Đạt cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện trên chân của Quý Liên Hoắc dường như là đôi giày mà cậu ta canh kiểu gì cũng không mua được.

"Lại còn Ksx?" Triệu Đạt suýt thì bật cười, "Giờ giày pha kè mà cũng nổ vậy sao?"

Triệu Đạt nhìn chằm chằm giày trên chân Quý Liên Hoắc, nhưng cẩn thận quan sát một lúc lâu vẫn không hề thấy dấu hiệu gì là giày pha kè cả.

Sao có thể, tình huống gia đình Quý Liên Hoắc như vậy làm sao mà mua được đôi giày này?

Mình còn không mua nổi mà!

"Giờ thế này nhé." Triệu Đạt xoa xoa cằm mình, "Hoặc là ba người bọn tao đập cho mày một trận kêu cha gọi mẹ; hoặc là mày cởi giày ra rồi nói một câu 'tặng anh Triệu' thì bọn tao cho qua, sao?"

Quý Liên Hoắc im lặng một lúc, sau khi nghiêm túc nhìn đôi giày thể thao trên chân mình, anh giơ tay chỉ về phía sân chơi hơi thiếu ánh sáng kia.

"Tới đó cho tao à?" Triệu Đạt lập tức lên tinh thần, bước nhanh tới đó cùng hai tên đàn em, Quý Liên Hoắc đi đằng trước, anh đứng ở mặt cát chỗ tập nhảy xa, cẩn thận cởi giày tất của mình rồi đặt ở bên kia mặt cát.

Triệu Đạt và hai tên đàn em lập tức đi lấy, nhưng bỗng thấy Quý Liên Hoắc đang chân trần đứng trên mặt cát, vươn tay chặn đường ba người họ.

"Sao đây, muốn đánh nhau à?" Triệu Đạt cười lạnh, "Tao đã nghe chuyện một mình mày đấu với giáo bá bên Nhị Trung, nhưng bọn tao ba người, chả nhẽ lại sợ mày?"

Thấy Quý Liên Hoắc không nói gì, Triệu Đạt vênh mặt chỉ huy hai tên đàn em.

"Hai thằng mày ai đánh ngã nó trước, tao cho hẳn một trăm đồng!"

Đàn em số một chẳng thèm nói gì đã động thủ trước tiên, nắm tay xông thẳng đến trước mũi nam sinh kia, dưới ánh đèn yếu ớt, đỉnh đầu anh như bị bóng đêm che phủ, ánh mắt cũng u ám.

Nắm đấm còn chưa chạm được tới mũi người kia, đàn em số một đã cảm thấy nắm tay mình bị siết chặt, thiếu niên thuận thế nghiêng người, một tay tóm lưng quần kẻ đang tập kích mình, thuận theo lực đạo công kích của đối phương mà ném mạnh ra sau.

Đàn em số một cảm thấy như mình vừa bay lên rồi lập tức rơi xuống, eo mông đập mạnh lên mặt cát, cát bắn tung lên khiến cậu ta ngây người.

Vốn dĩ Triệu Đạt còn muốn để hai tên đàn em đánh Quý Liên Hoắc, sau đó mình sẽ xông vào trộm giày rồi đánh lén người sau, ai ngờ đối phương không cho cậu ta cơ hội, túm lấy cổ áo đồng phục của mình rồi ngay sau đó, Triệu Đạt trơ mắt nhìn thiếu niên kia nâng tay lên, mũi chân mình đã rời khỏi mặt đất.

"Ôi đệch!" Đàn em số hai còn chưa ra tay nhưng nhìn cảnh này đã quay đầu chạy biến.

Triệu Đạt cảm thấy đầu mình "ong ong", huyết khí không ngừng dâng lên, hai mắt chói loá, bóng thiếu niên kia bị ánh sáng hơi mờ chiếu vào trông như một loại quái vật vặn vẹo nào đó đang rít gào dữ tợn.

"Quý, anh Quý, tôi xin lỗi....."

Triệu Đạt nghe thấy giọng mình run rẩy, sau đó thân thể trầm xuống, rơi xuống đống cát.

Quý Liên Hoắc đi chân trần ra khỏi mặt cát, giũ cát trên ống quần, nhặt giày và tất bên kia, lặng lẽ bước ra khỏi sân thể dục.

Triệu Đạt cùng tên tuỳ tùng kia nằm ở đó cả tiếng, hai chân mềm nhũn không dậy nổi.

"Anh Triệu." Tên đàn em kia vẫn đang choáng váng, vừa nãy thấy thiếu niên đi rồi mới chần chừ lên tiếng.

"Hình như em biết vì sao anh ta muốn dẫn mình tới bãi cát này rồi."

Nếu không phải có mặt cát bên dưới, tuỳ tùng cảm thấy có khi mình gãy xương không dậy nổi rồi.

Triệu Đạt vẫn đang run chân không ngừng, hung ác lườm tên đàn em, "Ông mày không bị ngu!"

Nghĩ đến đống thư khiêu chiến của mình lúc trước, bỗng nhiên Triệu Đạt vô cùng cảm kích vì đối phương chẳng buồn xem đã vo viên ném thùng rác.

"Dậy thôi anh Triệu." Đàn em thấy ký túc sắp tắt đèn liền cố gắng bò dậy, "Chúng ta khiêu chiến thất bại rồi, về thôi, cứ nằm đây lạnh lắm."

"Mày nghĩ tao không muốn dậy sao?" Triệu Đạt hung tợn nói.

"Không thấy chân tao mềm hết rồi à!"

"Đỡ tao với!"

Lúc Quý Liên Hoắc xách giày tất về phòng, các bạn cùng phòng của anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường hết rồi.

Đều học cùng lớp nên họ cũng biết trò khôi hài trong tiết tự học, nghĩ tan học kiểu gì cũng có chuyện, nhưng không ngờ Quý Liên Hoắc cứ an tĩnh trở về, lông tóc vô thương như vậy.

Chẳng lẽ Triệu Đạt bận nên không tìm Quý Liên Hoắc gây phiền toái?

"Yo, Liên Hoắc huynh." Nam sinh đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết võ hiệp buông sách trong tay, chủ động gọi Quý Liên Hoắc đang bưng chậu lại.

Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng.

"Tên Triệu Đạt kia chẳng tốt đẹp gì đâu, còn có mấy tên tuỳ tùng, ngày nào cũng trèo tường lén đi chơi net, còn chơi với mấy thành phần linh tinh ngoài xã hội." Nam sinh kia kiến nghị, "Sau này cậu cố gắng đừng chọc nó."

"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc nhàn nhạt nói cảm ơn với nam sinh, sau đó ngồi lên giường mình ngâm chân vào nước để rửa hết cát.

"Tôi tên La Ngũ Nhất." Nam sinh kia thân thiện vươn tay, "Nghe nói thành tích của cậu rất tốt, sau này chúng ta cùng trao đổi nhé."

Quý Liên Hoắc rũ mắt nhìn cát trong chậu, im lặng không nói.

Thấy một lúc sau Quý Liên Hoắc vẫn không đáp lại, La Ngũ Nhất ngượng ngùng thu tay, lại sờ sờ chóp mũi, nam sinh vẫn luôn nghịch di động bên cạnh bỗng phát ra tiếng cười nhạo không hề che giấu.

La Ngũ Nhất coi như không nghe thấy, mở cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp ra đọc tiếp.

Đúng 12 giờ ký túc sẽ tắt đèn, nhưng không có nghĩa là giờ đó học sinh sẽ ngủ hết. Dưới chăn, Quý Liên Hoắc lấy đèn pin nhỏ vừa mua hôm qua ra rồi lấy sổ của mình ra, lật đến trang "nợ anh Chiêu Mưu" nhìn chăm chú.

Tính đến hiện tại, số tiền nợ đã vượt quá năm chữ số, mỗi một khoản tiền đều mang theo hồi ức cùng cảm xúc khác nhau.

Quý Liên Hoắc xem từng dòng một, không hiểu sao trong lòng anh bỗng như có hàng trăm bàn tay nhỏ đang gãi gãi, vô cùng khó chịu.

Trong sổ còn kẹp một tờ giấy note được gấp chỉnh tề.

Quý Liên Hoắc mở tờ giấy note đó ra, mùi mực thoang thoảng hắt lên mặt, hơi thở Quý Liên Hoắc hơi chậm lại, anh nhìn từng con số kia, mỗi con số như từng móc câu, câu vào tim anh.

Khoảng trống trong lòng hơi dịu đi chút, Quý Liên Hoắc cẩn thận gấp tờ giấy note rồi mở giấy viết thư.

Giấy viết thư còn vương mùi đàn hương trong thư phòng Vương Chiêu Mưu, còn chưa mở ra mà mùi hương ấy đã lan toả trong chăn, Quý Liên Hoắc cắn đèn pin nhỏ, hai tay mở giấy, đôi mắt như viết lại từng chữ trên đó.

Chỉ lát sau, không khí trong chăn dần cạn, Quý Liên Hoắc còn muốn xem thêm một lát, vì thế nhẹ nhàng dùng đầu mở chăn ra một chút cho không khí tràn vào rồi lại tiếp tục cúi đầu xem.

Ngay khi cúi đầu, Quý Liên Hoắc không khống chế tốt lực nên chóp mũi anh nhẹ chạm vào giấy viết thư.

Như bị điện giật, Quý Liên Hoắc cuống quýt ngẩng đầu, nhưng chỉ lát sau, anh như bị mê hoặc, không nhịn được cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ chạm vào tờ giấy.

Mùi mực nước trên giấy, mùi của bản thân tờ giấy, còn có mùi hương thoang thoảng mát lạnh của người viết chạm vào chóp mũi anh.

Tai Quý Liên Hoắc hơi đỏ lên, chóp mũi vẫn không rời đi, giây lát sau mặt anh cũng đỏ.

Khoảng trống trong lòng như được lấp đầy thêm chút xíu nữa, Quý Liên Hoắc vô cùng lưu luyến gấp giấy viết thư lại, nhớ lại hành động vừa rồi của mình mà thẹn vô cùng.

Chui đầu ra khỏi chăn, hít thở không khí bên ngoài, Quý Liên Hoắc cảm giác cuối cùng thì mình cũng yên tâm ngủ rồi.

Sáng hôm sau Quý Liên Hoắc tỉnh dậy, ngồi một lúc mới nhớ ra bản thân đang ở trường.

Học sinh cuối cấp mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ, phải năm ngày nữa, anh mới có thể gặp người kia.

Nghĩ tới đây, trong lòng Quý Liên Hoắc khó chịu đến khó tả, tối qua khó khăn lắm anh mới lấp được khoảng trống đó chút, giờ lại như bị xé toạc ra, trống rỗng tới mức anh cảm thấy gió lạnh như đang gào thét trong lòng mình.

"Liên Hoắc huynh, hôm nay thi khai giảng đó." La Ngũ Nhất bò từ giường trên xuống, cuối cùng cậu ta cũng buông quyển tiểu thuyết võ hiệp kia, thay bằng một quyển ngữ văn chuẩn bị cho thi đại học.

Quý Liên Hoắc nhàn nhạt "ừm" một tiếng, sau khi rời giường, anh lập tức gấp gọn chăn đệm, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt rồi chạy tới phòng học.

Bàn ghế trong lớp đã được tách ra, sách vở trên bàn đã được xếp vào trong, Quý Liên Hoắc lấy số báo danh, thu dọn hộp đựng bút chì và đi đến phòng thi đã sắp xếp.

Ấn theo số báo danh, Quý Liên Hoắc bị phân tới hành lang, môn đầu thi Ngữ văn, sau khi nhận đề thi, Quý Liên Hoắc đọc lướt qua, đề thơ cổ chính là đề thi thật của năm ngoái, hôm qua anh vừa làm.

Môn thứ hai thi Toán, cũng là môn sở trường của Quý Liên Hoắc, anh xem qua, đều là bài tập trong kỳ nghỉ đông.

Ba môn sau cùng, Quý Liên Hoắc làm Lý và Hoá trước, thời gian còn lại đều dùng để làm môn Sinh.

Năm ngoái, khi anh chưa nghỉ học, chủ nhiệm đã nói đây là khoá cuối cùng học sinh được hưởng phương án ra đề thi đại học kiểu "3 2". Các năm tiếp theo sẽ cảnh cách. Phương án "3 2" ban đầu sẽ trở thành "3 X".

Nói một cách đơn giản là ban tự nhiên sẽ thêm một Sinh, ban xã hội thêm môn Địa lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy