31-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30.

Tôi nói với Vương Đức Toàn: "Anh không cần phải trả lời mẹ em mỗi lần như thế, bà chia sẽ những cái đó chỉ thuần tuý là do rãnh rỗi đến phát chán mà thôi, khuyên bảo bao nhiêu lần bà cũng không nghe, không để ý tới người khác có quan tâm hay không."

Vương Đức Toàn nói: "Em biết dì rãnh rỗi đến nhàm chán, tại sao không trò chuyện với dì nhiều hơn ?"

Nhìn xem sự giác ngộ này này.

Sau khi mẹ tôi thành công tẩy não Vương Đức Toàn, đến lượt tôi bị Vương Đức Toàn tẩy não, cũng lưu một đống biểu cảm già cỗi trong WeChat và QQ, đồng thời thành thục nắm giữ một bộ kỹ năng tán gẫu cùng người lớn tuổi.

Kết quả cũng không lâu sau, tôi bị trách cứ tại chỗ làm của mình. Bởi vì một tác giả do tôi chịu trách nhiệm không thể chịu nổi nữa mà nhắc nhở, nếu như tôi cứ tiếp tục xài mấy cái biểu cảm người già này, phá huỷ hết thảy linh cảm của anh ta, thì vĩnh viễn không xong bản thảo được.

Tôi dựa vào lí lẽ biện luận, rõ ràng tác giả này thật kì quặc, kéo bản thảo chưa tính, còn vọng tưởng muốn trách cứ lên đầu tôi (cùng mấy cái biểu cảm người già), muốn trách cái nồi ấy !

Cấp trên cùng tập thể biên tập viên mở hội nghị biểu quyết , mọi người nhất trí cho rằng tôi ——

Nên đi xin lỗi người ta.

31.

Tên tác giả thích ngâm bản thảo giành được thắng lợi, vui vẻ xoát một đống biểu cảm tràn đầy hả hê, tên tiểu nhân đắc chí kia, cuối cùng rồi sẽ bị thiên hạ đóng vào cột mà sỉ nhục muôn đời.

Thậm chí giám đốc tóc hoa râm cũng bảo: "Tiểu Đỗ này, thẩm mỹ của cậu rất có vấn đề, ngay cả tôi cũng không dùng mấy cái biểu cảm như thế, chúng ta làm công tác văn học, nhưng chung quy không thể cứ giữ tư tưởng cũ kỹ được, phải nhanh chóng thức thời mới có sức sống."

Tôi rất tức giận.

Tôi không vui.

Tất cả những thứ này đều do Vương Đức Toàn cầm đầu, mọi người chờ xem, tôi nhất định sẽ dạy cho ảnh biết một thanh niên của chủ nghĩa xã hội thời đại mới như thế nào là xài biểu cảm !

Tôi uỷ uỷ khuất khuất mở WeChat, tìm lại mấy cái biểu cảm đã lưu trước đây, nhìn thấy một tấm "Bảo bảo trong lòng khổ", sẵn tiện gửi ngay cho Vương Đức Toàn.

Không lâu lắm nhận được trả lời.

Vương Đức Toàn: Làm sao vậy ?

Normcore: Hông có vui.

Vương Đức Toàn: Tại sao không vui ?

Normcore: Bảo bảo ngày hôm nay bị phê bình, có tâm trạng !

Đừng hiểu lầm, bình thường tôi không hay nói như vậy, cũng không phải thật sự tức giận. Mấy bác đại khái cũng phát hiện, bản thân tôi nhìn thấy người hiền lành thì cứ thích được voi đòi tiên, ăn no rửng mỡ cho vui, không trị được.

Thế nhưng lúc này, Vương Đức Toàn không trả lời tôi.

Hửm, anh ấy chưa bao giờ như vậy nhỉ ? Chẵng lẽ không hỏi tôi một chút bị phê bình vì cái gì sao ? Ít nhất tác phong hỏi han của anh ấy ngày hôm nay không đúng lắm.

Không thể là bị làm cho mắc ói đến nỗi không muốn để ý đến tôi chứ ?

Ngay cả biểu cảm "Chúc em vui vẻ mỗi ngày" già cỗi để an ủi cũng không có !

Không, anh ấy nhất định vẫn yêu tôi, hoặc là đột nhiên có bệnh nhân đến cũng không chừng, vậy thì tạm thời không nên quấy rầy ảnh.

Vì vậy, tôi trước hết đi đến cuộc họp thông báo chọn đề tài.

32.

Rất nhanh đến giờ tan việc, một em gái bàn tiếp tân gọi điện thoại, nói có người đến tìm tôi.

Tôi vừa đi ra, nhìn thấy Vương Đức Toàn kỳ dị xuất hiện tại phòng tiếp khách của toà soạn, còn chưa kịp kinh ngạc, tay tôi đã bị anh một phát bắt lấy.

Anh ấy dắt tôi đi đến một góc không ai nhìn thấy ở bên ngoài, đây là lần thứ nhất tôi nhìn thấy vẻ mặt không bình tĩnh của anh.

"Anh đã suy nghĩ kỹ." Anh ấy siết tay tôi, đôi mắt thâm trầm, vẻ mặt cương nghị, nói, "Mặc kệ em trải qua cái gì, anh vẫn thích em."

"Hả ?"

"Bất kể là con của ai, anh sẽ coi nó là con ruột của chính mình mà yêu thương."

"... Cái gì ?"

"Em nói 'Bảo bảo'." Anh ấy yêu thương hỏi, "Bao lớn, tên là gì, là trai hay gái, anh có thể gặp mặt bé được hay không ?"

33.

Cái gì cơ ? Biểu cảm của thanh niên thuộc chủ nghĩa xã hội thời đại mới ?

Who care được không ?

Tôi quyết định từ nay về sau muốn phát huy rực rỡ biểu cảm lão trung niên !

34.

Trải qua chuyện này, tình cảm đồng chí cách mạng giữa tôi và Vương Đức Toàn tăng nhanh như gió, rốt cuộc vượt qua hình thức ăn cơm, đi dạo công viên bảo thủ, bắt đầu thâm nhập vào sinh hoạt của đối phương.

Ví dụ như, anh ấy long trọng mời tôi tham gia diễn đàn y học quốc tế được cử hành lần thứ XX, ngồi trong thính phòng, từ đầu đến cuối buổi lắng nghe báo cáo "Tổng kết nghiên cứu bệnh suy gan cùng đánh giá sự giúp đỡ của hệ thống trị liệu đông y".

Trong một hàng khách quý toàn là mấy ông mấy cụ vô cùng sắc sảo, Vương Đức Toàn hoàn toàn đúng mực, có lễ độ, có khí tiết, anh tuấn lỗi lạc, thật sự là một bức phong cảnh xinh đẹp.

Chỉ có điều chỗ dựa lưng của ghế khán giả cao hơn một chút thì hoàn mỹ, lúc ngủ gục, đầu sẽ không ngả nghiêng ngả ngửa.

35.

Chớp mắt đến cuối năm, tổng công ty thông báo mở họp hằng năm, có thể mang người nhà đến.

Lần này đến phiên Vương Đức Toàn đi theo tôi.

Giải thích rõ một chút, đừng nhìn thấy tạp chí của tụi tôi đáng thương chỉ có mấy mạng, trên thực tế chịu sự quản lý của một tập đoàn truyền thông tổng hợp, ngoài ra dưới trướng họ còn có một tạp chí mô đen và mấy tờ báo tin tức. Có điều báo giấy ngày càng suy thoái, cộng với sự mảnh vỡ hoá (*) ngày hôm nay, chúng tôi chắc chắn thuộc về... chỗ cuối xe của ngành báo chí.

(*) Đại loại là chỉ thông tin, tin tức bây giờ được truyền bá thông qua sự phát triển của internet, kỹ thuật số...

Nơi có người thì có giang hồ, nhóm người thuộc tạp chí mô đen kia rất xem thường ban biên tập tụi tôi, cười nhạo tụi tôi là một đám lão văn thanh (*), ngoại trừ bán tình cảm thì bên ngoài cực kỳ vô dụng.

(*) Có tâm hồn văn nghệ, si ngốc với văn chương.

Đặc biệt là tên chủ biên kia của bọn họ rất đáng ghét, miệng lưỡi có độc, EQ thấp —— bí danh người này là "T", đại khái là do kỹ năng trào phúng và kéo cừu hận đã max level.

(*) T nghĩa là tanker, là chức nghiệp chuyên kéo cừu hận, thu hút boss tấn công mình.

Hắn ta đã từng hình dung tôi như thế này: "Khắp toàn thân cậu, ngoại trừ thân phận gay này bên ngoài, còn lại không quét ra nổi bất kỳ điểm mô đen nào."

Hừ, có điều sau khi chúng tôi kết thúc liên hoan ở công ty, các ban biên tập chuyển địa điểm đến KTV, từ nét mặt của hắn ta khi nhìn thấy chiếc xe điện ông già của Vương Đức Toàn, tôi liền biết, ngay cả điểm mô đen cuối cùng này của tôi cũng mất đi rồi.

36.

Đại đa số đồng nghiệp đều mang nửa kia đến, vì lẽ đó nên trước khi hát, có một màn tự giới thiệu để hâm nóng bầu không khí. Mọi người thay phiên giới thiệu nghề nghiệp và sở thích, công tác cơ bản đều là công chức, sở thích không có gì ngoài vận động, âm nhạc, nấu nướng, điện ảnh, nhiếp ảnh, không có điểm nhấn gì đặc biệt.

Kế tiếp là đến phiên Vương Đức Toàn, vì một số chuyện nên tôi đã dặn anh trước, anh an toàn nói ra cái tên "Vương Lâm Uyên". Thế nhưng sau khi tiết lộ rõ ràng nghề nghiệp, hiện trường vẫn yên lặng trong ngắn ngủi.

Trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút.

Là như thế này. Đối với ban biên tập nhà quê của tụi tôi, tính bao dung với đông y vẫn tương đối cao, mà cái nhóm biên tập mô đen kia, tư tưởng căn bản của bọn họ chính xác là: Coi trọng cuộc sống chất lượng, theo đuổi việc mua sắm hàng hiệu, ủng hộ đồng chí, yêu tập thể hình, chỉ bàn luận khoa học, trào phúng tín ngưỡng, phản đông y.

—— Tôi không nói bọn họ sai hoàn toàn, nhưng những người này căn bản không như đã nói. Mấy bác thử nhìn xem, trong mười người thì chín người nói mình thích tập thể hình, đi bộ, du lịch, thế nhưng vóc dáng của tám người không giống như người hay rèn luyện, nói mình đấu tranh quyền lợi vì đồng chí, trên thực tế vẫn còn cho rằng giả làm gay mới là hợp thời, thường ngày thì lướt Tri Hồ, xem "Tư duy của La Tập", học một chút thuật ngữ khoa học như "Mù đôi" hoặc "Dữ liệu lớn", rồi đắc ý dào dạt mà phê phán lĩnh vực chuyên ngành của người khác đến không còn chút gì.

(*) Tri Hồ (zhihu.com): Một trang web dịch vụ hỏi đáp giống như Yahoo Answers hoặc Quora.

(*) Tư duy của La Tập: Một talkshow do La Chấn Vũ dẫn chương trình.

(*) Mù đôi: Một phương pháp thí nghiệm, tham khảo thêm ở .

(*) Dữ liệu lớn: là một thuật ngữ cho rằng việc xử lý một tập hợp dữ liệu rất lớn và phức tạp mà các ứng dụng xử lý dữ liệu truyền thống không xử lý được.

Ngốc x mà không tự biết mình.

Một biên tập viên nhỏ của bộ phận tin tức vì hoà hoãn bầu không khí, tiếp lời nói, "A, đông y rất tốt, bây giờ khám bệnh khó như vậy, chủ biên Đỗ, lần sau tôi có bị cái gì không thoải mái, thì tìm bác sĩ Vương có được không ?"

Tôi còn chưa nói, thằng cha T kia lại quen thói trào phúng mở miệng: "Vậy tôi đề nghị cho cô cái này, bình thường phần lớn bệnh nhân mắc phải đều không cần thuốc có thể tự khỏi, những thứ này đều là địa phương cho đông y thi triển tài năng, cái gì cảm mạo, cái gì viêm họng, cô đi khám thầy thuốc, rồi trở về uống nhiều nước nóng, ù ôi, quá mười ngày nửa tháng, chuẩn diệu thủ hồi xuân luôn !"

Biên tập viên nhỏ kia sững sờ, vẫn nỗ lực phản bác: "Cũng không thể nói như vậy, ở quê tôi có một cô em họ, từ nhỏ đã bị hen suyễn, thuốc tây vẫn luôn không có cách nào trị tận gốc..."

T cắt ngang lời cô ấy: "Sau khi khám đông y, thì hoàn toàn khỏi rồi đúng không ? Này, không phải tôi nói chứ, cái cách nói rách nát này của cô, miệng thì cứ "Tôi nguyên bản không tin đông y đâu, kết quả mười tám bệnh nan y đến tây y cũng bó tay, cuối cùng đông y lại trị hết", có thể chém thêm chút gì mới được không ?"

Nói xong rồi lại lập tức cười cợt nhả về phía chúng tôi: "À à, tôi chỉ đùa một chút, không có ý tứ gì khác."

Đm, làm tôi muốn phát bực !

Tôi cười lạnh một tiếng, đang tính châm biến lại, bỗng nhiên có một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt tay tôi ở dưới bàn.

Vương Đức Toàn bát phong bất động giữ tôi lại, rất có tu dưỡng mà cười với hắn ta: "Xin cảm ơn cao kiến, thụ giáo."

37.

Thanh âm của anh trầm ổn, khoan hậu, không có một tia công kích, nhưng cảm giác của khí chất bình tĩnh này, khiến cho T ở trước mặt anh như một thằng nhóc học sinh tiểu học khoa tay múa chân.

Từ góc độ của tôi nhìn cả hai, nói như thế nào đây, như một cây đao đâm vào trong biển rộng, nhưng không thể làm cho bọt nước bắn tung toé.

Có người phản ứng lại, bắt đầu điều đình, nói sang chuyện khác, cố gắng làm cho chuyện bé thành không. Âm nhạc cũng nhao nhao ồn ào vang lên, tôi ngồi trên ghế sa lông, nắm tay cùng Vương Đức Toàn, vẫn không muốn buông ra.

Vào lúc này, tôi cảm nhận được rõ ràng hơn so với bất kỳ lúc nào khác của trước đây, anh ấy là người yêu của tôi. Tôi biết đức hạnh của đám người mô đen kia là như vậy, biết bọn họ nghe được một chữ là sẽ muốn châm biến tập thể người khác, thế nhưng càng như vậy, tôi càng phải quang minh chính đại mà ở bên cạnh Vương Đức Toàn, đứng trước mặt bọn họ.

Bởi vì từ nghề nghiệp đến bản thân của anh, không có bất kỳ chỗ nào đáng xấu hổ.

Người khác xem thường anh, nhưng tôi lại vì anh mà kiêu ngạo.

38.

Hơn nửa câu lời không hợp ý, T ngồi trở lại với đám nữ cấp dưới trang điểm như chà da mặt, vừa đùa giỡn vừa cười cợt. Tôi kéo Vương Đức Toàn đến một chiếc ghế sa lông khác, giới thiệu đồng nghiệp của mình cho anh ấy biết, mọi người nước giếng không phạm nước sông.

Mà có lúc, có những kẻ vẫn thích đê tiện, khó mà tưởng tượng nổi.

Thời điểm giai điệu vang lên, vừa mới đầu tôi còn không để ý. Thế nhưng hai đồng nghiệp đang trò chuyện cùng chúng tôi, nét mặt lại không đúng lắm, cau mày nhìn ca từ trên màn hình.

Tôi đây bèn chú ý tới, không biết ai đang hát một bài ——

"Chị là lão đông y, chị chuyên trị thích khoác lác ~ cưng đau đầu nhức óc huyết áp thấp, cmn không có liên quan gì với chị ~"

"Cưng muốn khoác lác, thì không bằng cưng đi máy bay ~ vừa tiết kiệm tiền lại đã nghiền, cmn không có áp lực ~"

"Cưng tinh tướng không sao, cưng ngu ngốc cũng không sao ~ nhưng kẻ có thể khoác lác đều không có thực lực ~"

"Có kẻ muốn khoác lác, thì tìm lão đông y ~ vỗ một chưởng, đầu cưng đánh đánh rắm..."

Cái lời bài hát vô cùng quái đản gì đây ? (Thứ lỗi, mình cũng không hiểu lời bài này...)

Tôi nhìn bốn phía, phát hiện ở trên sân khấu nhỏ, chính là nữ phó biên khá thân với thằng cha T kia, cô ta ngồi trên ghế cao, mạnh mẽ rung đùi, đắc ý hát, phía dưới một đám người cười nhạo, còn ồn ào reo hò khen hay.

Vương Đức Toàn thật giống như đã sớm phát hiện ra, nhưng anh ấy trấn định đến tự nhiên, mắc điếc tai ngơ.

Tôi kiềm chế lửa giận, hỏi một cô gái bên cạnh: "Em biết đây là bài gì không ?"

"A ?" Cô hồi phục tinh thần, nhìn Vương Đức Toàn một chút, rụt nè nói, "Là của nữ ca sĩ gì đó, gọi là 'Chị là lão đông y', một ca khúc đang hot trên mạng, nhưng cũng rất dung tục, thế nhưng cũng có rất nhiều người dính chiêu này. Có điều chị kia hát ở đây, cũng có chút... ừm..."

Tôi âm trầm thở ra một hơi, cố gắng giữ tỉnh táo, không muốn tính toán với một ca khúc rẻ rách.

Thế nhưng khi đối phương hát đến đoạn "Cưng mỗi ngày khoác lác, cưng sớm muộn cũng bị sét đánh ~ nếu như sét đánh không chết, còn có lão đông y", tôi cũng không nhịn được nữa, một bước xông lên trên, lần này Vương Đức Toàn cũng không thể cản tôi lại.

Nữ phó biên hình như cũng không nghĩ tới tôi sẽ mất khống chế, nhưng vẻ mặt thì ỷ vào 'tôi là phụ nữ anh không dám đánh', khiêu khích nhìn tôi. Tôi đương nhiên sẽ không đánh người, chỉ đưa tay tắt nhạc, nhất thời trong phòng yên tĩnh đến hù người, tất cả kinh ngạc nhìn sang.

Tôi nhân cơ hội này đoạt lấy micro trong tay cô ta, một tiếng "Rè" vang lên thật lớn.

"Hát đủ chưa ?" Tôi nói một cách lạnh lùng, "Hát đủ rồi thì đi xuống, tôi nói hai câu."

Sau đó, tôi nói với phía dưới: "Quý vị, quý vị, xin lỗi, đã cắt ngang sự hưng phấn của mọi người."

Âm thanh của tôi thông qua loa, vang vọng trong phòng, có chút không chuẩn, thậm chí cảm giác tiếng tim đập kịch liệt của mình đều bị phóng đại phát ra ngoài.

Đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển, tôi thậm chí biết ngày mai mình sẽ nổi như lửa ở trong công ty.

Thế nhưng tôi không quan tâm.

"Mấy anh em, không bằng như vậy đi, chúng ta là người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám, bộ phận của các anh, còn có những đồng nghiệp khác, có chuyện gì bất mãn đối với tôi, hoặc là có khó chịu gì đối với anh Vương, thì bây giờ trực tiếp nói ra, thẳng thắn với nhau, hôm sau vui vẻ gặp lại. Có được không ? Đừng kiêng kỵ, cứ việc nói."

Phía dưới yên lặng như tờ.

"Không có ? Tốt, không có thì tôi nói."

Tôi không e dè chỉ vào nữ phó biên và đám đồng sự kia của cô ta, chất vấn: "Lão đông y trêu chọc gì cô ? Tôi không quan tâm cô hát ca khúc hot hay không hot gì đó trên mạng, cô thích 3P không ai quản cô, nhưng cô đứng trước mặt bạn trai tôi hát, cô giải thích cho tôi nghe một chút, có ý gì ?"

Cô ta ngượng ngùng, T muốn mở miệng nói chuyện, tôi bèn đem đầu mâu chuyển hướng về hắn ta.

"Còn có anh, há mồm một câu lừa gạt, ngậm miệng một câu lừa đảo, anh đi bệnh viện đông y được mấy lần ? Thống kê được mấy ca bệnh ? Xin hỏi anh tinh thông lý luận đông y hay là học tây y lâm sàng ? Tốt, anh cũng không biết." Tôi chỉ về phía Vương Đức Toàn, "Vậy anh có biết anh ấy chữa khỏi cho bao nhiêu bệnh nhân không ? Anh có biết anh ấy đi chỗ nào cũng luôn mang theo thuốc và châm không ? Anh có biết trên đường có một bà cụ đột nhiên phát bệnh, không ai dám lên đỡ, chỉ có một mình anh ấy dám lên cấp cứu không ?"

Tôi càng nói càng cảm thấy phẫn nộ.

"Cái gì cũng không biết, vậy tự tin của anh từ đâu mà dám nói hưu nói vượn ? Đều là cứu sống mạng người, tây y có thể được người ta kính trọng, thì đông y liền đáng để cho người ta giẫm dưới hai lòng bàn chân chắc ? Ờ đúng, tôi biết các anh hợp thời hợp mốt, coi thường những điều của thế hệ trước, anh tin cũng tốt, không tin cũng tốt, chả liên quan gì đến tôi, nhưng xin lỗi, mẹ anh không dạy anh trước khi tự do ngôn luận, đầu tiên phải học một ít cách làm sao tôn trọng người khác à ?"

39.

Mấy bác có bao giờ cầm micro cãi nhau với người khác chưa ?

Hiện tại tôi có thể nói cho mấy bác biết, thật sảng khoái tinh thần, toàn hiện trường chỉ có âm thanh của chính mình vang vọng, đối phương muốn cãi lại cũng hoàn toàn bị nhấn chìm không nghe thấy a ha ha ha...

40.

Còn một vấn đề.

Làm mặt ngầu đã xong, chửi cũng đã xong. Tôi nên kết thúc như thế nào đây ?

41.

"Đỗ Thanh." Vương Đức Toàn không biết từ khi nào đi đến dưới sân khấu, dùng tư thái "thật bó tay với cậu nhóc nhà tôi", duỗi một tay về phía tôi: "Ngoan, lại đây, thật không giống ai."

Tôi thuận theo cái bậc thang này, hừ một tiếng, bỏ micro xuống, nắm lấy tay anh về chỗ.

Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ đi vào hỏi: "Xin hỏi, quý khách có nhu cầu gì ?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Vương Đức Toàn mở miệng, "À, tôi lỡ tay vặn volume xuống không."

Anh ấy phân phó nhân viên bày ra mấy loại rượu mắc tiền, quay đầu lại, nói với tất cả mọi người: "Thật xin lỗi, Đỗ Thanh còn trẻ, tính tình ngay thẳng, cái này là tôi mời, coi như tôi thay mặt em ấy bồi lễ với mọi người, mọi người rộng lượng tha thứ cho."

Mọi người vội vàng nói không sao, không sao, đừng thương tổn hoà khí vân vân.

Bên trong một mảnh hài hoà, tôi nghe thấy tên T tiện nhân kia thì thầm một tiếng: "Chạy xe điện rẻ rách, nghèo rớt mồng tơi, còn bày đặt chịu bị đánh sưng mặt (*)."

(*) Nghĩa là một số chuyện mình không làm nổi nhưng vẫn cố gắng cứng rắn, để chống đỡ mặt mũi, giữ thể diện.

42.

Trước khi tôi nhào lên, Vương Đức Toàn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt eo của tôi, ấn vào trong lồng ngực anh.

43.

Lực tay anh thật mạnh mẽ.

44.

"Đừng tức giận, khí đại thương gan." Vương Đức Toàn đóng cửa xe, không nhanh không chậm lấy một bình tiêu dao hoàn từ trong túi ra, đưa cho tôi, "Ăn chút gì không ? Phân tán hoả khí."

Tôi đổ một viên thuốc, nhét vào miệng, anh ấy đưa tới một tách nước trong bình giữ ấm, tôi ngửa đầu nuốt xuống: "Em chính là không ưa nổi, thằng chả chửi em cũng được, dựa vào cái gì chửi anh !"

Vương Đức Toàn mỉm cười một chút, mở đèn xe, khởi động xe điện.

"Anh đó, còn có thể cười được, cũng quá tốt tính đi ? Người khác đạp lên mặt lên mũi, anh không tức giận hả ?"

"Nổi giận nhất thời thì dễ." Vương Đức Toàn nói, "Anh với anh ta đánh nhau một trận cũng không có vấn đề gì, nhưng sau đó em còn phải đi làm thì tính như thế nào ?"

"Ơ."

Nói chuyện ung dung như thế hữu hiệu sao, đột nhiên một chút cũng không còn tức giận.

45.

Xe chạy một đường đến tiểu khu tôi ở, đầu óc tôi đã tỉnh táo lại, bắt đầu cảm giác mình rất ngây thơ. Như một đứa nhỏ đi đánh nhau, còn muốn người lớn ở đằng sau khắc phục hậu quả, trả nợ cho mối thù tôi kết.

Thiết lập cao lãnh, thông minh, lý trí của tôi đâu rồi ?

"Nè, anh Vương. Thật ra em, bình thường không nóng nãy như thế đâu." Tôi liếc mắt nhìn anh ấy, cẩn thận từng li từng tí giải thích, "Em là người rất dễ ở chung đó."

"Ừm, anh biết."

"Ngày hôm nay chỉ là kích động một chút."

"Không có chuyện gì, đừng chấp nhặt với bọn họ."

"Tại sao anh có thể kiềm chế tốt được như vậy ?" Tôi không nhịn được cảm khái.

Vương Đức Toàn đem xe điện đậu vào một góc trên bãi đỗ xe.

"Câu nói như thế này anh nghe nhiều lắm, muốn nổi giận cũng không giận nổi." Anh nói, "Huống hồ đông y quả thật không phải mười phân vẹn mười, cho tới hôm nay, khuyết điểm của nó cũng nổi bật giống như ưu điểm của nó vậy, bị phê bình không có nghĩa là không tốt. Anh chỉ có thể làm là cố gắng loại đi những cái xấu, giữ gìn những cái tốt, để nó phù hợp với thời đại, phát huy tinh hoa rực rỡ của nó. Bảo bảo, những việc anh chưa làm xong còn nhiều lắm, mà cuộc đời lại ngắn ngủi, làm sao còn có nhiều thời gian để chấp nhặt với những người hiếu thắng ?"

À, sau khi việc lần trước được sáng tỏ, biệt danh của tôi trong lòng anh liền biến thành "Bảo bảo".

Này, lúc thường đùa giỡn thì gọi cũng không sao.

Thế nhưng anh làm sao có thể tại thời khắc nghiêm túc như vậy mà gọi bảo bảo.

Rất phạm quy !

Anh không muốn đè em thì tại sao lại muốn thả thính em !

46.

Tôi sùng kính nhìn Vương Đức Toàn, rất giống như đang nhìn một vị thần.

Không, anh ấy không phải là thần linh, chỉ là một con người, có thân thể máu thịt, thất tình lục dục, nhưng dùng sức của một người, chữa trị nỗi khổ của người khác, mưu phúc vì sự khoẻ mạnh của càng nhiều người.

Tôi thâm tình nhìn anh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.

Người đàn ông tốt như vậy là của tôi rồi, mấy bác không cướp được đâu, tuyệt đối đừng ao ước ha ha ha ha.

47.

"Nhưng mà," Vương Đức Toàn bỗng nhiên nói, "Nhìn thấy có một cậu bạn nhỏ liều mạng bảo vệ anh, cảm giác vẫn rất hạnh phúc."

Một nửa tiếng cười đê tiện trong lòng tôi im bặt đi.

Anh ấy cúi người, cánh tay dài duỗi một cái, vây tôi bên trong không gian thu hẹp của toà xe.

Tôi không lầm chứ, ghế tựa–don ! Ảnh cư nhiên ghế tựa–don !

Khí chất bá đạo tổng tài quen thuộc của Vương Đức Toàn lại xuất hiện, anh ấy nắm cằm tôi, không giải thích, chỉ hơi nghiêng đầu.

Chờ chút, tình huống này là thế nào ? Nhanh như vậy sao ? Tôi còn chưa chuẩn bị xong đâu ! Tôi thật sự là lãnh cảm đó ! Quên đi kệ nó ! Đây là muốn làm tới base thứ mấy (*) ? Muốn chơi xe nhún sao ? Lẽ nào lần thứ nhất của tôi sẽ xảy ra trong buồng xe điện sao ? Có điều không gian chỗ này có chút nhỏ ? Có đủ bí mật không ? Không đúng, trọng điểm là không có chuẩn bị dầu bôi trơn...

(*) First base là cháo lưỡi, second base là sờ mó, third base là bj, còn home run là làm tềnh... / / / w / / /

Trong lòng tôi ầm ầm nhảy lên, một bên nghĩ bậy bạ, một bên sốt sắng nhắm mắt lại, chờ đợi.

Tôi cảm nhận được tiếng hít thở thân thiết của Vương Đức Toàn, cảm giác được đôi môi mềm mại của anh ấy chậm rãi đến gần.

Anh nhẹ nhàng, hôn một cái lên mắt của tôi.

"Mười hai giờ, trễ rồi, em nhanh đi lên đi." Anh nói.

48.

Ngày hôm sau, nghe nói cái video tôi anh dũng tức giận được truyền khắp cả công ty, ngay cả cấp trên cũng nhìn thấy.

"Bị phê bình ?" Vương Đức Toàn hỏi trong điện thoại.

"Không, không có, không ai nói gì hết, mỗi người chỉ đăng một bức hình đồ ăn cho chó thôi."

"Tại sao lại đăng ảnh đồ ăn cho chó ?" Ảnh không rõ. (Phát cẩu lương cho cẩu độc thân chứ sao ╮(╯▽╰)╭)

"À, có lẽ không ai quan tâm chuyện xàm xàm của em, chắc là mọi người muốn giao lưu, trao đổi kiến thức nuôi thú cưng đấy." Tôi gục xuống bàn, buồn bã ỉu xìu nói.

"Vậy sao em còn không vui ?" Vương Đức Toàn hỏi.

Tôi không hề không vui.

Tôi chỉ có chút muốn khóc mà thôi.

49.

Tuy rằng trong mắt người khác, tôi và Vương Đức Toàn là kiểu mẫu tình nhân điển hình, nhưng trên thực tế, hình thức ở chung hoàn toàn không thay đổi, trái lại cuối năm bận rộn nhiều chuyện, số lần gặp mặt càng ít.

Có gặp mặt cũng chỉ nói chuyện yêu đương trong sáng, ngoại trừ lần trước ngăn cản tôi cãi nhau cùng người ta, ngay cả eo tôi, ảnh cũng không ôm ! Chỉ nắm tay.

Có lần phải tăng hai ca, rồi lại đi hẹn hò với anh ấy, cơm nước xong xuôi, tôi mệt mỏi nằm co quắp ở trên xe, xoa cổ vang răng rắc, nhưng Vương Đức Toàn có vẻ rất hào hứng, lái xe trực tiếp mang tôi về nhà. Vừa vào cửa, cởi áo khoác, ảnh ném tôi lên trên giường: "Cởi áo len."

Uầy ? Cái gì ? Ngày hôm nay sao ? Nhưng mệt mỏi quá nha... Thôi, liều mình bồi quân tử, đến đây đi.

Tôi chậm rãi cởi áo len, chỉ còn áo sơ mi, mở ra hai cái cúc.

Vương Đức Toàn lật tôi trở người, bàn tay vuốt xuống cổ.

Uầy ? Cái gì, không cởi quần áo hả ? Ai nha, lần đầu tiên mà chơi kiểu tình thú có phải là cũng quá...

Anh ấy không giải thích, nghiêng người, âm thanh thâm trầm nói ——

"Lần trước em không phải nói xương cổ không khoẻ sao, nhân dịp hôm nay xoa bóp cho em."

"Á !"

"Vầy mà đau ? Em thiếu luyện tập quá đấy."

"Anh nhẹ, nhẹ chút được không ?"

"Cường độ cỡ này thì sao ?"

"Không ——"

... Ít nhất chúng tôi đã phát triển đến cái cổ, từ cái cổ xuống bộ phận không thể miêu tả còn xa không ? Tôi nước mắt lả chả ôm gối, an ủi mình như vậy.

50.

Lần sau anh ấy tới đón tôi, lại là vào một tình huống không làm cho người khác thấy vui vẻ.

Ngày hôm đó, tôi như cũ tăng ca xong, lòng như lửa đốt chạy ra bên ngoài —— đã nói cùng nhau đi ăn lẩu vào buổi tối, hiện tại một tuần chỉ có cơ hội gặp nhau một lần.

Kết quả vừa đến dưới lầu, lại bị ai đó đang ngồi xổm ngăn cản.

Bạn trai cũ của tôi, cũng chính là học đệ kia, người đầy mùi rượu, hai mắt đỏ chít, say khướt nhào lên, lôi kéo không cho tôi đi, khóc ròng ròng mà tâm sự. Cái gì hối hận chia tay với tôi, hiểu ra đời chỉ là hư ảo, vẫn thấy tôi là tốt nhất, nói thứ tình cảm dựa trên quan hệ thể xác không đáng tin cậy, thà rằng cùng tôi yêu đương kiểu Plato, vân vân.

Không phải chứ, còn biết kiếm chuyện, còn mồm mép như thế này, đây là xỉn đến mức độ nào ?

Lúc này, chiếc xe điện nhỏ của Vương Đức Toàn đến, anh ấy bước ra từ trong xe, hỏi chuyện gì thế này.

Tôi nói là bạn trai cũ của tôi.

Nhìn sắc mặt của Vương Đức Toàn, tôi đến cùng vẫn nên vì một phần tình cũ, giúp cậu ta giải vây vậy: "Uống đến say khướt đấy, đừng để ý đến cậu ta, chúng ta đi trước đi."

Không biết làm sao học đệ lại không cảm kích: "Không cho đi !"

Cậu ta nhìn chiếc xe già cỗi của Vương Đức Toàn, đánh giá vóc người của anh, xì cười một tiếng: "Đây chính người mới anh tìm ? Tay nhỏ chân nhỏ, anh cũng coi trọng ?"

Vương Đức Toàn cao cũng xêm xêm cậu ta, nhưng không hùng tráng giống như vậy. Học đệ từ thời đại học đã bắt đầu tập thể hình, luyện ra được vóc người tam giác (*), mặc áo sơ mi có thể làm cho tay áo căng chặt, từ trước đến giờ cậu ta cho rằng đây là chuyện rất đáng mặt anh hào.

(*) Vai rộng, mông hẹp.

Nhưng mà người anh em, vậy thì phiền cậu buông tha cho tôi đây, người chỉ có sở thích vận động duy nhất là theo bà cụ trong nhà đến quảng trường đánh cầu lông đi.

Học đệ ỷ vào vóc người vạm vỡ của bản thân, mượn rượu điên cuồng đùa bỡn, còn muốn nhây với tôi không dừng. Vương Đức Toàn kéo tôi ra xa, ngăn cách với cậu ta, cau mày hỏi: "Uống say đúng không ?"

Học đệ lớn miệng, giọng Đông Bắc cũng toát ra: "Muốn cấy chi ?"

51.

Năm giây sau, người đi ngang qua cửa công ty đều nghe được một tiếng hét thảm.

Đừng tưởng rằng đã xảy ra chuyện đả thương người, không có.

Vương Đức Toàn chỉ bắt lấy vai học đệ, theo xương vai đi xuống nhấn một cái, hiển nhiên làm cho cậu ta tỉnh rượu.

52.

À, có phải tôi quên nói cho mấy bác biết, lần trước khi tôi đến nhà Vương Đức Toàn, thấy trong nhà ảnh có một cái cốc thuỷ tinh, trên vách cốc có cắm một cây châm.

Tôi hỏi đây là nghệ thuật trang trí gì, anh ấy nói, đó là khi còn đi học luyện phương pháp châm cứu, anh đạt kỷ lục vê kim cao nhất cho nên lưu lại làm kỷ niệm.

Vương Đức Toàn khiêm tốn nói, lực chỉ là một phần, chủ yếu vẫn dựa vào kỹ xảo.

Kỹ xảo.

53.

Ngồi trên xe, anh đặt ngón tay trên lưng tôi, giải thích: "Nơi này là huyệt phế du, đi xuống là can du, tỳ du, vị du... Xoa bóp một hồi, có thể sơ tán chất cồn."

Tôi sờ cái cổ, hoàn toàn không dám nói một câu.

54.

Vẫn là nói chuyện yêu đương đàng hoàng đi, muốn cái gì xe đạp chứ (*).

(*) Một câu thoại trong tiểu phầm 'Bán quải', nghĩa là vật này không đáng giá, không có ý muốn.

55.

Rất nhanh đến thời điểm nghỉ tết, cha mẹ lắp bắp nhắc nhở tôi, có muốn mời bạn trai tới nhà làm khách hay không, tôi mới ý thức được, đây là muốn —— đến thăm hỏi gia trưởng ?

Giống như chuyện hiển nhiên, quan niệm của thế hệ trước vẫn được đặt ở đó, mặc dù là hai người đàn ông ở bên nhau, dù sao cũng phải trải qua quy trình gả cưới kết hôn, rồi mới chính thức bắt đầu sống chung cho đến hết đời.

Vương Đức Toàn không có dị nghị, thậm chí tỏ vẻ cha mẹ của anh cũng có ý tưởng giống thế.

Lúc đó, hai chúng tôi đang ở trong siêu thị, mua đồ tết cho từng người trong nhà, xem như là lần hẹn hò cuối cùng trước khi ăn tết. Đông người chen chúc nhau trong siêu thị, đẩy xe nửa bước cũng khó khăn, tôi rất hồi hộp, vẫn luôn lải nha lải nhải, nói nhiều để che giấu nội tâm lo lắng. Vương Đức Toàn im lặng không lên tiếng, đi theo sau tôi, thỉnh thoảng đặt vào trong xe một, hai món đồ.

"Cha mẹ anh đều là người có học thức, tặng quà không thể quá tầm thường, hai bác có đặc biệt thích cái gì không ? À, riêng cha mẹ em thì cứ tuỳ ý, anh đừng mang vật gì quá quý giá, chọn chút hoa quả hay điểm tâm là được..."

Trên đỉnh đầu, tiếng loa phát thanh vẫn luôn tuần hoàn nhắc nhở: "Các vị khách xin chú ý, tết âm lịch là thời điểm đông người, xin cẩn thận đề phòng, giữ kỹ bảo bảo của chính mình, bảo quản những món đồ quý giá..."

Tôi nói nói, chợt phát hiện Vương Đức Toàn không ở đằng sau, đang nhìn bốn phía, đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay tôi.

Tôi giật mình, lại thở phào nhẹ nhõm: "Nhiều người như vậy, em còn tưởng rằng anh bỏ đi đâu rồi."

Khuôn mặt của Vương Đức Toàn không chút nào thay đổi nói: "Không có chuyện gì, anh nhất định sẽ giữ em thật kỹ."

56.

Năm phút đồng hồ sau, tôi mới nhận ra được lời này là có ý gì.

... Ở đây hình như có ai bị thứ gì đó bám vào người, 110 có giải quyết chuyện này không ? ( '///_ゝ///')

(*) 110 là số điện thoại gọi công an ở Trung Quốc.

57.

Tân xuân vừa qua, nhà họ hàng cần đến thăm cũng đã đi hết, trên đường còn chất đầy vỏ pháo đỏ rực, bầu không khí vui mừng còn chưa tản đi, Vương Đức Toàn chính thức đến viếng thăm nhà tôi.

Cha mẹ tôi đã sớm chỉnh lý cho trong nhà sáng sủa hẳn lên, hạt dưa mứt trái xếp đầy trên bàn, nhiệt tình mời anh ấy đến phòng khách: "Ai nha, Tiểu Vương, tới thì tới, còn mang quà cáp gì làm chi, mau ngồi ngồi ngồi."

Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ theo dõi anh. Tuy rằng cũng chỉ cách một tuần lễ không gặp, không khác gì nhiều so với bình thường, nhưng mà trong giữa thời điểm cuối năm, lại cảm thấy thật là lâu.

Vương Đức Toàn bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của tôi, cả hai cùng sững sờ, nhưng trong lòng lại có cảm giác như nở một nụ cười.

Một khắc đó, tôi cảm thấy cuộc đời đạt được điều mình hằng mong muốn, chỉ cần được như vậy, nguyện cứ mãi như thế, ngàn năm vẫn mãi như cũ.

58.

Thế nhưng bầu không khí tốt đẹp như thế, hai cụ trong nhà làm sao lại không hiểu vậy.

Cần phải vào lúc này cố vấn chuyện răng vàng, miệng thúi với táo bón à !

Có chừng có mực nha ! Coi như là bác sĩ, ai lại muốn năm mới còn phải xem bệnh cho người khác !

"... Mẹ, mẹ, được rồi, này, mẹ à."

"Ai, mày đừng có quấy rầy mẹ, không thấy mẹ đang nói chuyện chính sự hả." Mẹ tôi hất tay tôi ra, bỗng nhiên nhớ lại, "À, trong nhà không đủ đồ ăn, con đi ra ngoài mua một ít về đi."

Tới lúc tôi trở lại, đã nhìn thấy cha tôi ngồi ở trên sô pha, mẹ tôi ngồi bên cạnh mang kính lão, một tay cầm bút, một tay cầm sổ, Vương Đức Toàn một mặt bối rối, không biết làm gì, ngồi ở đối diện, tiếp thu một tràng oanh tạc liên hồi.

"Cũng không phải ! Tiểu Vương, để dì nói với cháu, chú của cháu buổi tối ngáy rất nghiêm trọng, còn chảy nước miếng, dính nước dãi vàng khè lên gối, súc miệng cũng súc không sạch, mùi trong miệng còn rất khó chịu ! Cháu nói xem là do đâu ?"

"Cái này là..."

"Ồ, như vậy à. Vậy còn rụng tóc ? Cháu nhìn Địa Trung Hải trên đầu ổng kìa, mấy năm qua càng ngày càng thưa thớt, sắp đếm được còn bao nhiêu cọng rồi."

"Đó là..."

"Cháu nói như vậy dì còn yên tâm một chút." Cuối cùng mẹ tôi lo lắng thở dài, "Ôi Tiểu Vương, cháu không biết chứ, dì rất lo lắng mấy tật xấu này của chú có thể di truyền, cũng không biết liệu Đỗ Thanh lớn tuổi hơn cũng như vậy không, nhỡ như..."

"Đỗ Thanh đều di truyền tật xấu của tôi chắc." Lão đại cha tôi mất hứng bổ một đao, "Sao bà không nói bà bị cao huyết áp chứ ? Nghe nói tam cao (*) di truyền mới rõ ràng. Thằng nhóc thúi kia lại không thích vận động, bây giờ còn trẻ chưa hiện ra, đợi nó già rồi, bà chờ xem đi, ai ở cùng với nó có mà phải hầu nó đấy."

(*) Mỡ máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao.

"..."

Tôi ném đồ ăn, yên lặng bưng mặt.

Rốt cuộc làm sao biến thành cái phong cách này rồi.

Cha đẻ ! Mẹ ruột ! Tại sao cần phải thảo luận những vấn đề này ngay bây giờ ! Trên ti vi ngày nào chả có 'Dưỡng sinh đường' ! Hơn nữa còn chiếu lại đó ! Không được nữa thì con đưa hai người đi bệnh viện ! Việc này liên quan đến chuyện đại sự cả đời của con đấy ! Cầu xin hai người có giả bộ thì cũng phải giả bộ đến mức bình thường một chút được không !

59.

Bất kể Vương Đức Toàn thề son thề sắt như thế nào để an ủi, chứng minh ảnh sẽ không bao giờ ghét bỏ tôi, cũng không thể nào làm biến mất bóng ma nghiêm trọng trong lòng tôi được.

60.

Chờ đến lúc tôi đến thăm gia đình anh ấy, thì càng thêm tự ti.

Nhà người ta từ trong ra ngoài viết bốn chữ lớn, thư hương thế gia.

Sau khi vào cửa, đập vào mắt đầu tiên chính là tất cả gia cụ bằng gỗ tử đàn được tao nhã trang hoàng, vại cá, dụng cụ uống trà, đa bảo các, sách được đóng buộc chỉ trên giá, trên bàn giấy và bút mực, cái chặn nằm đè lên bản vẽ chưa khô.

Cha mẹ của Vương Đức Toàn, một người là bác sĩ đông y, một người là giáo sư đại học. Vương lão tiên sinh hai mắt sáng ngời, không nổi giận nhưng vẫn uy nghiêm, dì Sở có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu dễ gần, vừa nhìn hai người liền biết đây là người tao nhã có văn hoá, tôi ở trước mặt bọn họ, tay cũng không biết đặt chỗ nào cho tốt.

Sức lực trong lòng xì xì hở ra một lỗ, tôi đây xuất thân tầm thường trong một gia đình bình thường, đối phương làm sao có thể nhìn tôi lọt vào mắt.

Vương lão tiên sinh tiên phong đạo cốt, sắc mặt nghiêm túc, thờ ơ lên tiếng chào hỏi, ngay cả một câu cũng không muốn nhiều lời với tôi, ông ấy ngồi bên cạnh một lúc, rồi dứt khoát trở về bàn đọc sách luyện chữ. Tôi có chút hoảng loạn, không biết mình chọc tức chỗ nào khiến ông ấy không ưa.

Ngược lại, dì Sở rất hoà ái, vội vàng giải thích: "Đừng để ý, ông ấy chính là như vậy, không thích nói chuyện, Tiểu Đỗ, chúng ta cứ tán gẫu chuyện của chúng ta."

Thừa dịp bà đi vào nhà bếp thu xếp cơm nước, Vương Đức Toàn cũng an ủi tôi: "Yên tâm đi, sau này em sẽ biết, cha anh kỳ thật rất dễ gần, ông ấy rất thích em."

Nơi nào nhìn ra thích em chứ ?

Anh nhỏ giọng nói: "Em không phát hiện ra sao ? Ông ấy vẫn luôn lén lút nhìn em đấy."

Tôi theo bản năng nhìn về phía bàn đọc sách, Vương lão tiên sinh cấp tốc thu hồi ánh mắt về lại giấy Tuyên Thành trước mặt, ho khan một tiếng.

... Có chút đáng yêu.

Một đời là lão đông y Vương lão tiên sinh, vậy mà còn có thuộc tính ngạo kiều mô đen như thế ?

61.

Dì Sở gọi mọi người ăn cơm, Vương lão tiên sinh vừa ngồi vào bàn, liền khôi phục thái độ cao lãnh, nghe chúng tôi một bên cười cười nói nói, chính mình không nói một lời.

Thế nhưng trải qua nhắc nhở hữu nghị của Vương Đức Toàn, tôi đã chú ý tới, ông ấy kỳ thật nhiều lần muốn nói lại thôi, không chen lời vào.

Cũng làm người có chút không đành lòng. Trên bàn cơm cũng không có nói chuyện gì đặc biệt, không phải hỏi thăm chút tình huống gia đình, chuyện trong nhà, có khó mở miệng như vậy sao ?

Nín nhịn nửa bữa cơm, cuối cùng vào lúc tôi nhắc tới cha tôi từng làm lính ở Hà Nam, Vương lão tiên sinh sáng mắt lên, tìm được điểm chung.

"Hà Nam, Hà Nam, tốt, tốt." Ông có khẩu âm nguyên chất nguyên vị của quê cha đất tổ, rất vui vẻ nói: "Vậy hai ta (*) còn có thể tính là nửa đồng hương đây hẩy !"

(*) Ở đây Vương lão tiên sinh dùng chữ 俺们, 俺 (yêm) là phương ngữ của xưng hô "tôi".

62.

...

...

...

Dì Sở gắp cho ông ấy miếng xương sườn, ôn nhu nói: "Ăn cơm của ông đi, không nói lời nào có người coi ông là người câm chắc ?"

63.

Vương lão tiên sinh dò xét sắc mặt của bà, yên lặng cúi đầu bới xương sườn trong bát.

Còn anh con trai chẳng ra gì Vương Đức Toàn chỉ ngồi một bên, ngoảnh mặt làm ngơ, gặp biến không sợ hãi, đưa một ngụm canh vào miệng .

Dì Sở lần nữa hướng về phía tôi, vẻ mặt ôn hoà nói: "Tiểu Đỗ, đừng khách khí, ăn nhiều một chút, tay nghề của dì thế nào ?"

Không, dì ơi, cháu nghe thấy được.

Đừng tưởng rằng như vậy là có thể làm bộ mới vừa nghe nhầm được không.

Cho nên Vương lão tiên sinh không lên tiếng, không phải bởi vì ngạo kiều, mà là bị dì cấm nói có đúng không !

Sau đó, tôi trơ mắt nhìn Vương lão tiên sinh tặc tâm không chết (*), mấy lần nỗ lực phản kháng đều bị vô tình trấn áp, rốt cuộc không nhịn được mà bạo phát, vỗ bàn một cái.

(*) Không buông tha ý xấu, cứ tiếp tục làm.

"Người Hà Nam thì ra răng ? Người Hà Nam có điểm nào làm bà khó chịu ! Mà bà xem thường người Hà Nam như ri ! Tui cùng thằng bé nói một câu cũng không được hầy !"

"Ồ. Không ai nói không được." Dì Sở nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, "Ông muốn nói cái gì ?"

"Tui... Tui... Không, không muốn nói cấy chi." Vương lão tiên sinh dừng một chút, lặng lẽ thu tay về, cái mông hơi di chuyển về một bên khác, "Tiểu Đỗ ni, cháu ăn nhiều một chút, cơm đủ chư ? Không đủ thêm nữa ni."

64.

Vương lão tiên sinh, một đời là lão đông y, xuất thân từ nông thôn Hà Nam, vào thập niên 80 dựa vào sự phấn đấu của chính mình mà thi đậu đại học y khoa, bái được danh sư, cưới được kiều thê, đi tới đỉnh cao nhân sinh.

Chính là trong cuộc đời có hai thói quen khó sửa, một là hết sức nói nhiều, hai là tiếng phổ thông không tốt, một khi cao hứng thì sẽ xổ một tràng giọng quê hương ra bên ngoài.

Bởi vì có lệnh cưỡng chế của phu nhân, thời điểm con rể tương lai tới cửa, không cho lôi kéo người ta lải nhải không để yên, an tĩnh như gà (*) mà làm thế ngoại cao nhân.

—— ở trên.

Là Vương Đức Toàn sau đó tiết lộ cho tôi biết.

(*) Khi mình tra thì nhiều người cũng không biết tại sao lại gọi là an tĩnh như gà, nhưng có một bình luận giải thích rằng nó giống như tư thế "khi bị bắt bán dâm tại chỗ, im lặng ôm đầu núp ở góc", chắc dáng vẻ này giống con gà, có lẽ thế. xD

65.

"Mẹ anh không có ý gì khác đâu, đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, mẹ sợ cha anh lải nhải nhiều quá, doạ em không dám đến thăm nữa." Vương Đức Toàn cười cười, đưa tôi đến cửa tiểu khu.

"Làm sao có thể chứ." Tôi có vẻ không vui, đi sát bên cạnh anh. Đừng nói không muốn tới nữa, tôi bây giờ căn bản cũng không muốn rời đi. Vừa nghĩ tới muốn gặp lại nhau, thì phải đợi chừng thêm mấy ngày nữa, trong lòng càng trống rỗng. Nhi nữ tình trường (*) đơn giản dính dính liền liền, có thể nói, câu như keo như sơn này là do ai phát minh, thật sự mỗi một từ chuẩn xác đến tận trong xương.

(*) Nhi nữ tức là trai và gái, tình trường là quyến luyến chuyện yêu đương. (Trong đây thì chắc là nhi nhi tình trường mới đúng xD)

Mãi cho tới cổng lớn.

"Em về đây."

"Ừ, anh giúp em gọi xe."

"Không cần, em tự bắt xe về, trời lạnh, anh trở về đi."

Ai cũng không nhúc nhích.

"..."

"..."

"Xung quanh đây có cái công viên, đi dạo không ?" Vương Đức Toàn hỏi.

Công viên được bao phủ trong làn áo bạc, treo đầy băng, óng ánh long lanh, khắp nơi là người lớn mang theo trẻ con vui cười đùa giỡn.

Tôi tìm kiếm chỗ tuyết còn bằng phẳng, sột sột giẫm lên vết chân, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Vương Đức Toàn: "Em không có kỳ thị vùng miền đâu, tại sao anh không sớm giải thích rõ ràng với cha mẹ anh ?"

"Tại sao phải giải thích ?" Anh ấy không quan tâm lắm, "Không cần phải để ý đến bọn họ. Cãi nhau mấy chục năm đều như thế. Mấy chuyện mẹ anh không thích ở cha anh nhiều lắm, nói thổ ngữ, thích ăn tỏi, kem đánh răng thích bóp từ giữa lên, rác đầy cũng không biết đổ."

Tôi "A?" một tiếng, biểu thị không thể tưởng tượng.

"Bà ghét lắm, nhưng không để người ngoài nói xấu cha anh một câu. Lúc anh học tiểu học, có người cười nhạo ông ấy là đồ nhà quê, mẹ anh liền tìm tới cửa, lấy tài văn chương của giáo sư tiếng Trung, mắng đối phương nửa giờ, một câu cũng không lặp lại, cũng không mắng một câu thô tục."

Tôi vỗ tay, "Sở phu nhân cân quắc hào kiệt, tư thế mắng người chắc chắn oai hùng hiên ngang, nhưng đáng tiếc hậu sinh không có duyên nhìn thấy."

"Thật ra anh cũng không tận mắt thấy, là nghe người ta nói."

"... À."

"Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của em ở KTV lần trước, anh đã nghĩ, nhất định giống như đúc với bà năm đó."

Câu nói kế tiếp của tôi nhất thời bị mắc kẹt.

"Cho nên, không có người nào ghét bỏ người nào, chỉ là, có nguyện ý bao dung hay không, sinh sống chính là sắt mài sắt, người mài người, mài mài cả đời." Vương Đức Toàn ho khan một tiếng, "Bảo bảo, anh cũng có rất nhiều khuyết điểm, có rất nhiều chỗ khiến người ta khó chịu, thế nhưng em có nguyện ý hay không...Có nguyện ý hay không..."

Lỗ tai của anh có chút hồng.

"... Chuyển đến ở cùng anh ?"

66.

"Sau đó thì sao ? Cho nên, mày cứ như vậy mà cự tuyệt ?" Trên mặt mẹ tôi lộ ra biểu tình khó có thể tin.

"Ôi chao ? Chẳng qua là con cảm thấy đột nhiên quá, đầu óc nhất thời chưa quay lại... Cứ tuỳ tiện đáp ứng ở chung với người ta, liệu có chút không tự trọng không. Với lại, sau khi tốt nghiệp con luôn luôn ở trong nhà, đột nhiên dời ra ngoài, sợ mẹ không chịu được mà..."

Chủ yếu cũng bởi vì khi đó có một thằng bé, vẫn luôn lặng lẽ theo sau chúng tôi, đột nhiên phất cành cây, hô tô một tiếng: "Ồ ồ ồ ! Bảo bảo ! Em có nguyện ý chuyển đến ở cùng anh hem nha !" Một bên ồn ào, một bên nhảy tung tăng chạy mất.

Thật lúng túng, bầu không khí bị huỷ đến không còn một mống, đề tài này không còn cách nào để tiếp tục thảo luận.

Tôi càng nói, giọng càng nhỏ, bởi vì Lý Mỹ Lệ phu nhân trông như muốn ngất.

"Ông Đỗ ! Ông Đỗ, ông tới dìu tôi một cái ——" Tay bà run run, "Con trai ông, con trai ông tôi không dạy được nữa rồi..."

Dưới sự nâng đỡ của cha tôi, mẹ tôi chỉ tiếc mài sắt không nên kim, chỉ vào tôi: "Lớn già đầu rồi, một chút cũng không tự lập, lại còn ở nhà ăn bám cha mẹ, mẹ làm sao không sớm nhìn ra mày thích dựa hơi mẹ như vậy... Tương lai làm sao có người muốn đây... Coi chừng ế cả đời nha con..."

"..."

Mẹ, mỗi tháng mẹ cầm tiền sinh hoạt con đưa tiêu không nương tay là sao ?

Nói bởi vì trải qua tuổi thơ bất hạnh nên đối với con muốn gì được nấy đâu ?

Cái cùi chỏ cũng quăng đến 800 dặm ra ngoài rồi ! Con còn có phải vịt con mà mẹ yêu nhất không ?!

"Đương nhiên, dù như thế nào, mẹ vĩnh viễn yêu con nhất, không phải là do quan tâm sẽ bị nói loạn sao." Mẹ tôi bình tĩnh lại nói như thế.

Sáng sớm hôm sau, tôi cùng hai cái vali bị nhốt ở ngoài cửa

.

Tôi vừa bi phẫn vừa có chút kích động nhỏ mà gọi điện kêu xe, nói ra địa chỉ nhà Vương Đức Toàn. Chính là nhà anh ấy mua, bình thường không ở cùng cha mẹ.

Vừa xuống xe, Vương Đức Toàn đã chờ tôi ở cửa lớn từ lâu.

"Dì gọi điện báo cho anh." Anh giúp tôi kéo một cái vali, "Dì nói em sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, muốn anh giám sát sửa đổi, đỡ ngày nào đó đột tử, hoặc mắc bệnh cả người."

"Ôi dào, không đến nỗi đâu." Tôi tự kéo một cái vali khác, một tay sờ sờ tóc, "Em chỉ cầu đừng sớm chầu trời là được rồi."

"Vậy thì buổi tối ngủ sớm, đừng luôn tiêu hao chút thận tinh."

"Không phải chứ, khó quá, chứng cưỡng bách ngủ muộn của em đến thời kỳ cuối rồi."

"Chứng cưỡng bách ngủ muộn ?" Vương Đức Toàn ý tứ sâu xa nhìn tôi một chút, "Yên tâm, bảo đảm uốn nắn lại cho em."

Lúc đó, tôi chỉ cho là anh ấy thuận miệng nói chơi.

Thu xếp đồ vật của tôi xong xuôi, rồi lại đi ra ngoài mua một chút đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, chúng tôi bận bịu đủ thứ chuyện. Kỳ nghỉ tết sắp kết thúc, công tác chuẩn bị trở về quỹ đạo.

Buổi tối anh ấy làm cơm, cháo hoa dưa cải, tôi cầm chén thổi thổi, ăn sạch sành sanh. Sau đó, cùng nhau dọn bát đũa, xuống lầu đi bộ, hết thảy tốt đẹp đến không chân thật.

Nhưng mà vừa đến mười giờ, anh ấy thật sự tàn nhẫn tóm tôi ra khỏi máy vi tính, mạnh mẽ cúp Wifi, đuổi tôi đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Lòng dạ độc ác cỡ nào, cúp mất Wifi !

Tôi đương nhiên không dám kháng chỉ không nghe.

... Nhưng tôi còn 3G nha.

67.

Chờ tôi đánh răng rửa mặt xong, mở đèn ngủ, nằm trên giường, lén lút dùng điện thoại di động, cửa phòng đột nhiên cạch mở, Vương Đức Toàn xuất quỷ nhập thần xông vào.

"Chơi điện thoại di động vui không ? Em đi ngủ sớm để làm gì ?" Anh ấy từ trên cao nhìn xuống tôi, vẻ mặt "Em còn lời nào để nói không".

Đậu mạ, cây ngay không sợ chết đứng mà đột kích ban đêm như thế, đây không phải là Vương Đức Toàn tôi biết ?

Tôi bị bắt quả tang, vô cùng mất mặt, vội vã tắt điện thoại di động, bảo đảm: "Em ngủ ngay đây, chỉ là đồng hồ sinh học nhất thời không thay đổi được."

"Hừm, em không bắt đầu thay đổi thì vĩnh viễn cũng không đổi được." Vương Đức Toàn nói, "Đừng nguỵ biện, mau mau ngủ đi, anh nhìn em."

Nhìn thì nhìn chứ.

...

Không đúng, anh ấy mới vừa nói cái gì ?

Nói tới chỗ này các bạn khán giả, tôi biết các bác nhất định hiểu nhầm.

Không sai, phản ứng đầu tiên của tôi cũng là, có phải anh ấy sẽ lập tức nhào tới giường, cương quyết đè tôi lại, tà mị nở nụ cười nói "Anh, nhìn, em, ngủ" ?

Khà, khà, đầu óc đen tối của mấy bác, đối mặt với một viên đại y chi tâm, có thể thuần khiết một chút được không.

Ảnh kéo ghế từ bàn đọc sách qua, ngồi đối diện đầu giường, hướng đèn bàn về phía mình, trên đầu gối mở ra một hồ sơ bệnh án, không nhanh không chậm nói: "Chờ em ngủ thiếp rồi, anh sẽ đi."

Nói nhìn đúng là nhìn.

Nhìn.

...

Này ai còn có thể ngủ được !

Tôi không thể làm gì khác hơn là nộp điện thoại di động, chắp tay lên trời thề thốt, cầu thần vái phật đưa vị đại gia này đi.

68.

Nói đến cái này, sau khi chuyển tới, tôi với điện thoại di động giống như từ đây cách biệt.

Lúc ăn cơm không thể chơi điện thoại di động, buổi tối trước lúc ngủ không thể chơi điện thoại di động, lúc làm việc không rảnh chơi điện thoại di động, lúc hai người ở chung đối mặt nhau, cúi đầu chơi điện thoại di động là bất lịch sự.

Nếu thời gian đi toalet quá lâu, Vương Đức Toàn sẽ nhắc nhở tôi cẩn thận kẻo bị bệnh trĩ.

Đối với kẻ mắc bệnh nghiện điện thoại di động trầm trọng như tôi mà nói, quả thật là một thảm hoạ.

Không phải là hoàn toàn không xài —— nhắn tin cho bạn bè hay đồng nghiệp, kiếm công thức lúc nấu ăn, mấy việc bình thường này đó thì Vương Đức Toàn cũng sẽ dùng điện thoại, anh ấy chỉ không thích bỏ phần lớn thời gian để mê muội tiêu khiển.

Tôi làm sao không biết ngại mà vẫn ôm điện thoại chơi Hearthstone (*), xem chương trình giải trí được chứ ?

(*) là một trò chơi thẻ bài trực tuyến.

Tuy vô cùng đau khổ, nhưng để làm cho Vương Đức Toàn vui, tôi dĩ nhiên cắn răng cai nghiện di động, dù sao tôi cũng không muốn ấn tượng của bản thân trong lòng ảnh lại là một thằng trạch nam lúc nào cũng cúi đầu.

Cảm giác mình hi sinh vì tình yêu, quả thật quá vĩ đại.

... Nhưng mà Vương Đức Toàn làm sao còn không chú ý tới, cầu ôm một cái.

69.

Nói thật, xuất thân của cả hai, tính cách và trải qua trưởng thành đều khác nhau, tình cảm là một chuyện, chân chính sống chung một chỗ, thật sự là khiêu chiến rất lớn.

Cách sống của Vương Đức Toàn gò bó đến nghiêm cẩn, nói cách khác, hoàn toàn là lối sống của người già. Tôi thích anh, không thể không điều chỉnh, nỗ lực dung nhập vào bên trong quỹ đạo của anh.

Mỗi sáng bảy giờ là bị anh kêu dậy (nghe đâu bởi vì ba tháng mùa đông "Nằm sớm dậy trễ, phải chờ ánh mặt trời lên", nên cho tôi thời gian lười biếng, nhưng chờ đầu xuân thì phải dậy sớm hơn), theo ảnh đến quảng trường học thái cực quyền. Buổi tối một thân uể oải tan tầm về nhà, cơ hồ chưa kịp thả lỏng một chút, cũng đã lên giường ngủ. Cuối tuần... nơi thường đi nhất là nhà phụ huynh của cả hai... chuyện thường làm nhất đi dạo công viên và tổng vệ sinh. Bình thường ở nhà lúc ăn cơm, nhất định phải luộc nguyên liệu mua về, cơ hội đi ăn tiệm cũng ít, Vương Đức Toàn nói không tốt cho sức khoẻ. Không xem phim, không du lịch, thời điểm anh ấy nhàn rỗi ở nhà, chính là yên tĩnh như không tồn tại, không ở phòng ngủ thì là ở thư phòng, ngày qua ngày đối diện với các hồ sơ bệnh án vĩ đại.

Tôi có lúc tựa như cảm thấy chính mình đang sống bên trong một vở kịch cách mạng.

Không quản Vương Đức Toàn thoạt nhìn nam thần cỡ nào, chỉ có thời điểm bạn tự mình ở chung với anh ấy, mới có thể cảm nhận được anh ấy nguyên vẹn, cứng nhắc, một mặt khuyết thiếu tình thú sinh hoạt.

Một lần gần đây, là lễ tình nhân, hoa hồng đầy đường che ngợp bầu trời, tôi không phải đi làm, từ sau giữa trưa bắt đầu bận việc, chuẩn bị một hồi bữa tối ánh nến chờ anh ấy. Kết quả Vương Đức Toàn cùng đồng nghiệp thảo luận một ca bệnh đến nửa đêm mới về nhà, vừa vào cửa liền thúc tôi làm sao còn chưa ngủ.

Nói cái này cũng không phải oán trách gì.

Kỳ thật lễ tình nhân không quan trọng, một bữa tối cũng không có gì, công việc đương nhiên cần được ưu tiên.

Chỉ là có chút đáng tiếc, đôi nhẫn tôi lén lút mua không có cơ hội được lấy ra.

Ngày đó, tôi vốn tính mượn bầu không khí mà cầu hôn anh ấy.

70.

Nhưng mà tôi nói với mấy bác, mấy chuyện này tôi đều có thể tiếp thu.

Chân chính không thể nhẫn nhịn, là từ khi chúng tôi ở chung đến nay, hoàn toàn không phát sinh bất kỳ sự kiện kiều diễm nào, thật giống như đã bên nhau mấy chục năm, trực tiếp tiến vào trạng thái lão phu lão thê vô dục vô cầu.

Đương nhiên cái này cũng do tôi góp nửa nồi, lúc trước ăn no rửng mỡ, tại sao lại nói với ảnh tôi lãnh cảm làm chi ?

Nếu không có chuyện này, ngay cả con cái chúng tôi cũng sẽ có mấy đứa rồi (không đúng).

Như đã nói trước, dục vọng bình thường của đàn ông tôi cũng có, chỉ không muốn lên giường cùng người khác, bởi vì tâm tính mà thôi.

Về phần bây giờ... Tâm tính lượn đi, tôi chỉ muốn bò lên trên giường của Vương Đức Toàn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy