Chương 21: Trang sử hào hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 27 tháng 1 năm 1973, một ngày lịch sử oai hùng trên đất Việt Nam. Hiệp định Paris được ký kết, là minh chứng cho thắng lợi của cuộc đấu tranh, là mốc son trong trang sử vàng của Cách mạng Việt Nam.

Ngày 29 tháng 3 năm 1973, toán quân Mỹ cuối cùng chấm dứt mọi can thiệp quân sự trực tiếp của Hoa Kỳ đối với Việt Nam.

Trong năm tháng hào hùng ấy, những người hùng của đất nước được trao tặng những tấm huân chương cao quý. Thế nhưng, chẳng ai hay biết đến sự hy sinh thầm lặng của một người anh hùng vô danh. Một người vì thù nhà mà phản nước, nhưng rồi lại cứu nước.

Thái Anh gục xuống trước bia mộ không xác. Nàng lấy con dao găm mà Lệ Sa tặng nàng rạch lòng bàn tay. Máu nhuộm đỏ lưỡi dao sắc nhọn, nàng cẩn thận khắc từng chữ từng chữ. Nàng muốn ghi tên người anh hùng một màu đỏ, như màu cờ của Tổ quốc. Họ không biết người là ai, nhưng họ sẽ biết cái tên "Lạp Lệ Sa" này chính là một anh hùng.

"Em đừng lặng lẽ như thế, muốn khóc thì hãy cứ khóc đi. Em thà khóc to trước mặt chị còn hơn là bộ dạng khổ sở như bây giờ."

"Tú à, nước mắt em...cạn rồi."

Trí Tú đứng đằng sau nhìn nàng, cánh tay băng bó ngày nào giờ đã lành hẳn. Chị thở dài. Thái Anh nói không khóc, nhưng từng lời nói của nàng cứ bị tiếng nấc nghẹn ngào chen vào. Đôi vai gầy run rẩy, lòng bàn tay nhuộm đỏ máu, nhưng nàng không quan tâm, trái tim nàng chảy máu còn nhiều hơn thế. Nàng thề, rằng chính tay nàng phải ghi dấu lại sự hy sinh thầm lặng ấy.

Khắc tên người bằng dòng máu, ghi dấu nỗi niềm dành cho người anh hùng. 

Chiến tranh tàn khốc đã cướp đi biết bao người con quả cảm, biết bao người chồng, người vợ. Cuối cùng, những người ở lại hậu phương phải gánh chịu nỗi đau muôn phần. Người ngã xuống cho đất nước đứng lên. Nhưng người có nghĩ, có kẻ mòn mỏi chờ người giờ đây đã khuỵu gối trước những nấm mồ lạnh lẽo.

Đất nước dân chủ, hoà bình, đâu có nghĩa là cuộc sống ấm no. Sự tàn phá của chiến tranh để lại trăm ngàn nỗi đau và hậu quả. Kẻ còn người mất, nhà cửa tan hoang, tài sản tiêu tan...

.

.

.

.

Mấy hôm sau, bên dưới trình lên cho cấp trên một bản cáo phó. Ai nấy cũng ngỡ ngàng, đọc đi đọc lại cái tên in rõ trên tờ giấy.

Trời hôm ấy rõ xanh nhưng sao mà u ám lạ lùng. Dưới tán cây rừng già, bên cạnh một ngôi mộ mới đắp, người lính nằm yên giấc ngàn thu. Người mặc quân phục, trên ngực vẫn còn lấp lánh huy chương chiến công . Người ôm khư khư con dao cắm trên ngực, máu nhuộm đỏ con dao, nhuộm đỏ bàn tay, nhuộm đỏ cả nước mắt người. Môi người nở một nụ cười, người ta không hình dung ra được, rằng người đang hối tiếc hay là mãn nguyện. Đầu người đội khăn tang. Người ta nói đó là chiếc khăn tang người tự mang cho mình, cũng có kẻ bảo rằng chiếc khăn tang ấy dành cho ngôi mộ cạnh căn chòi.

Đau thương thay.

Giữa niềm hân hoan thắng lợi, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má khi nhìn thấy những hộp gỗ phủ quốc kỳ cờ đỏ sao vàng. Cũng có một gia đình tưởng chừng được đoàn tụ sau bao năm xa cách, vậy mà giờ đây mặt chưa thấy, lời chưa tiễn đã vĩnh viễn chia ly.

Nhục nhã thay.

Người lính oai hùng không hy sinh trên chiến trường, cuối cùng vẫn hoá thành cơn gió bằng chính đôi bàn tay của mình...

Ngày 30 tháng 4 năm 1975, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Đất nước bước vào một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.

Một ngàn năm nô lệ giặc tàu, một trăm năm đô hộ giặc tây, và cả...hai mươi năm nội chiến. Giờ đây đã kết thúc. Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, độc lập - tự do - hạnh phúc!

.

.

.

.

Bẵng đi một thời gian, đất nước thời bình khoác lên mình màu tươi mới. Vậy mà sâu trong rừng cây xanh thẳm, có một khoảng lặng u sầu. Lấp ló đâu đó bóng dáng người con gái đơn côi trước căn chòi nhỏ. Cô đặt nhẹ tay, khẽ vuốt ve hai bia mộ đơn sơ phủ đầy lá vàng. Đuôi mắt đượm buồn nhìn khung cảnh não nề, cô siết chặt dải khăn trong tay - chiếc khăn tang bị nhuộm bởi màu đỏ đau thương.

"Lệ Sa, em hận cô.

Cô có biết em đã tiều tụy đến nhường nào? Cô hỏi em có khoẻ không? Em không khoẻ, em đang không khỏe. Cô hãy về mà thấy em đang đau đớn ra sao.

Cô bảo con đường cô đi gai góc? Vậy thì một đoá hồng như em lấy tư cách gì tránh né nó, khi mà vốn dĩ đã mang trên thân mình những cây gai sắc nhọn, há gì phải sợ. Đoá hoa mà cô cố che chở giờ chỉ còn lại những cánh úa tàn, cô có biết không.

Cô bảo em chán ghét cô? Đúng vậy, em ghét cô, em hận cô. Em hận con người nhu nhược của cô, hận sự hy sinh của cô dành cho em. Cô đi rồi, để lại mình em, một kẻ vô ơn bất đắc dĩ.

Ngày đất nước hân hoan chào mừng chiến thắng, cõi lòng em nghẹn lại, vì nơi ấy thiếu cô. Mau về đây Lệ Sa, để em cho cô thấy chiếc khăn tang trắng, để em cho cô thấy trái tim rỉ máu vì sự ngu muội của chính mình.

Lệ Sa, cô đừng đi, đừng bỏ em."

Cô thu chân đứng nghiêm, chầm chậm đưa đưa tay lên trán. Động tác chào nghiêm trang cô dành cho nàng thay những tâm tư sâu tận đáy lòng. Gió nhẹ thoảng qua, lá cây xào xạc, tiếng chim hót xa xăm như lời ai oán, tô đậm thêm nỗi u uất khó nói.

"Xin lỗi em. Tôi đến muộn rồi."

.

.

.

.

Dưới ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, trên cành cây cổ thụ cao lớn, cô tựa mình vào thân cây, ánh mắt hướng về một nơi nào đó có nàng.

Đôi ta gặp nhau trong trại giam, một nơi ẩm mốc bẩn thỉu. Ngày ngày tôi bị tra tấn, ngày ngày em thoa thuốc cho tôi. Giữa ranh giới mong manh giữa thù và địch, có lẽ là lúc tình yêu nảy nở trong trái tim tôi. Rồi em bảo tôi trốn ngục, để thực hiện kế hoạch của riêng em. Một mũi tên trúng hai đích, em tự dặn lòng mình em cứu tôi trên danh nghĩa cài cắm người vào phe địch. Trớ trêu thay, nếu tôi không lựa chọn nhà em làm nơi ẩn náu của mình, phải chăng kết cục sẽ khác đi đôi chút? Hay đây là duyên phận không thể nào tránh khỏi? Em vẫn là nàng đoàn trưởng tôi thương, tôi vẫn là tên một gián điệp ôm lòng thầm thương trộm nhớ. Ngày tháng bên em, bên cha mẹ em, bên những người thân yêu quanh em, tôi....vui lắm. Nhưng rồi sau tất cả những gì đọng lại, chỉ còn là một câu chuyện bi kịch - bi kịch giữa khói lửa chiến tranh, bi kịch giữa chuyện tình đôi ta.

"Ta như là con kiến
Trong thủ đô vội vàng
Một ngàn năm văn hiến
Một ngàn năm yêu nàng.

Dưới nguyệt quang ngang tàn
Giữa chốn tĩnh hoang vu
Lưỡi dao kề ngang cổ
Thất thủ dưới thân nàng.

Đoạn duyên kiếp lỡ làng
Muôn trùng vạn xa cách
Mộng tan, tình chưa tàn
Trùng phùng ngày hẹn xa.

Ngờ đâu nơi chiến trường
Hạt ngọc rơi khoé mắt
Giữa biển đạn khói lửa
Câu hẹn thề hoài thương.

Mỗi một chữ thương ấy
Tạc sâu vào trong lòng.
Mỗi một chữ nhớ ấy
Hằn ghi mãi trong tim.

Nàng ơi sao quá vội
Chẳng nói lời biệt ly
Chờ cuộc tình viên mãn
Ta đợi nàng hoài quy.

Ta như là con kiến
Trong thủ đô vội vàng
Một ngàn năm văn hiến
Nàng bây giờ nơi đâu."


-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro