1.6.68
Một buổi sáng như sáng nay, rừng cây xanh tươi sau một trận mưa rào.
Không gian trong lành mà sao lòng mình lại ngập tràn thương nhớ, nhớ
miền Bắc vô vàn. Nhớ từ những hàng cây bên đường phố, những cây bàng,
cây sấu lá xanh bóng sau những cơn mưa và con đường nhựa sạch sẽ vào
những buổi sáng. Nhớ một căn phòng đơn sơ nhưng đầm ấm, buổi sáng râm
ran tiếng cươic nói chen lẫn tiếng phát thanh từ chiếc radio để giữa nhà.
Nhớ mẹ, nhớ ba, nhó Phương12 và tất cả những người thân yêu ngoài ấy.
Bao giờ tiếng súng chiến tranh chấm dứt để ta trở về với miền Bắc yêu
thương? Liệu còn có được những ngày đoàn tụ ấy không? Chiến tranh là
mất mát. Trên mảnh đất miền Nam nóng bỏng lửa khói này, hầu như 100%
các gia đình đều có tang tóc. Chết chóc đau thương đè nặng lên đầu mỗi
người dân. Nhưng càng đau xót, họ càng căm thù, càng thêm sức chiến đấu.Cuộc đời và hoàn cảnh mỗi người ở đây là một bài học quý giá đối với
mình. Đó chẳng phải là niềm vinh dự mình được hưởng hay sao?
Như trong lá thư cậu Thao đã nói: "Đừng buồn Th. Nhé. Tất cả ngoài
này đều hướng về miền Nam thân yêu, ở đó ai ai cũng có ít nhất là một
người thân đang chiến đấu".
Th. ra đi bao nhiêu người ngoài đó đang dõi theo từng bước của Th.
mong đợi và tin tưởng rằng Th. sẽ chiến thắng. Th. đã chiến thắng trong
mùa khô ác liệt vừa qua nhưng còn cần cố gắng nữa để chiến thắng cùng
với cả đất nước và ... Th. ơi hãy vượt qua mọi đau buồn đang đè nặng lên
trái tim. Hãy vui như nụ cười Th. vẫn ngụy trang trên nét mặt hàng ngày,
đừng để có ai đó khẽ hỏi tại sao lại buồn, vì sao mà đã ngụy trang rồi vẫn
không giấu được nỗi buồn sau nụ cười luôn mở ấy.
2.6.68
Chiều mưa, những giọt mưa rả rích rơi từ trên mái lá, từ những lá cây
tạo thành một âm thanh đều đều buồn đến lạ lùng. Lâu rồi mình quên đi cái
cảm giác của một cô học sinh Chu Văn An ngồi ngạm chiếc đuôi bút quên
nghe thầy giảng bài, lơ đãng nhìn ra mặt hồ Tây mờ mịt trong mưa phùn mà
nghĩ vớ vẩn. Cái cảm giác xa xưa vừa tiểu tư sản, vừa trẻ con mới lớn ấy
sao hôm nay lại sống dậy trong mình - một cán bộ đang lặn lội trong cuộc
kháng chiến sinh tử này. Một năm qua đã cho mình hiểu thêm về hai chữ
thực tế. Không, cuộc đời thực tế gồm hai mặt. Cuộc đời vẫn bao la nniềm
ưu ái, người ta vẫn dễ dàng tìm thấy niềm thương yêu, miễn là chân thành
và có lòng vị tha. Nhưng... dù anh có chân thực bao nhiêu đi chăng nữa rồi
vẫn có lúc anh đau xót thấy rằng vẫn có những kẻ dùng mánh lới khôn
khéo, lừa đảo anh để giành cướp với anh từng chút uy tín, từng chút quyền
lợi, có khi chỉ là những chuyện vô cùng nhỏ nhặt như miếng ăn, đồ vật. Anh
muốn sống vô tư hoàn toàn chỉ biết có lẽ phải, có tình thân ái thôi ư? Không
được, sẽ có kẻ cho anh là ngốc là để cho kẻ khác đè đầu cưỡi cổ dễ dàng.
Vậy thì phải đấu tranh, mà đấu tranh phải có lý cộng với kinh nghiệm sống.
Cuộc đấu tranh ấy đâu phải giữa một cá nhân này với một nhóm người khác
mà đó là một cuộc đấu tranh giữa hai luồng tư tưởng lạc hậu và tiến bộ.
4.6.68
Càng đi vào thực tế càng thấy phức tạp. Con người sao sống với nhiều
đòi hỏi quá đi. Không bao giờ thỏa mãn được cả. Càng ngày càng muốn
hoàn chỉnh, càng ngày càng lắm yêu cầu và trong những bước tiến lên ấy
bao nhiêu là gai góc cản trở, nếu không vững trí bền tâm sẽ dễ dàng thất
bại.
Ơi cô gái sống với bao suy nghĩ kia ơi, nghĩ làm gì cho nhiều để rồi phải
nặng những đau buồn. Hãy cứ tìm lấy những niềm vuiđi, hãy cứ sống giàu
lòng tha thứ, giàu sự hy sinh một cách tự giác đi. Đừng đòi hỏi ở cuộc đời
quá nhiều nữa.
Mưa vẫn cứ rơi hoài. Mưa càng thêm buồn thấm thía và mưa lạnh làm
cho người ta thèm khát vô cùng một cảnh sum họp của gia đình. Ước gì có
cánh bay về căn nhà xinh đẹp ở phố Lò Đúc để cùng ba má và các em ăn
một bữa cơm rau muống và nằm trong tấm chăn bông ấm áp ngủ một giấc
ngon lành. Đêm qua mơ thấy Hòa bình lập lại, mình trở về gặp lại mọi
người. Ôi, giấc mơ Hòa bình lập lại đã cháy bỏng trong lòng cả ba mươi
triệu đồng bào ta từ lâu rồi. Vì nền Hòa bình độc lập ấy mà chúng ta đã hy
sinh tất cả. BIết bao người đã tình nguyện hiến dâng cả cuộc đời mình vì
bốn chữ Độc lập Tự do. Cả mình nữa, mình cũng đã hy sinh cuộc sống
riêng mình vì sự nghiệp vĩ đại ấy.
15.6.68
Nhật ký ơi! Đừng trách Th. nghe nếu như Th. cứ ghi vào nhật ký những
dòng tâm sự nặng trĩu đau buồn. Tiếng súng chiến thắng đang nổ giòn khắp
chiến trường Nam Bắc. Thắng lợi đã đến gần chúng ta rồi... Nhưng trên
mảnh đất Đức Phổ này vẫn còn nặng những đau thương, ngày từng ngày
máu vẫn rôi, xương vẫn đổ. Điều đáng buồn nhất là trong những hy sinh
gian khổ ấy, Th. chưa thấy được sự công bằng, sự trung thực. Chưa có một
sự đấu tranh để thắng được những cái ti tiện, đớn hèn cứ xảy ra làm sứt mẻ
danh dự của hai chữ Đảng viên và làm mòn mỏi niềm vui say công tác của
mọi người trong bệnh xá. Cả mùa khô ác liệt không một lúc nào mình thấy
bi quan, mình luôn cười trong gian khổ vậy mà bây giờ mình đau khổ quá
đi. Kẻ thù phi nghĩa không sợ, mà sợ những nọc độc của kẻ thù còn rớt lại
trong đồng chí của mình.Hãy giữ vững tinh thần đấu tranh, hãy tìm lấy niềm vui của kẻ chiến
thắng, hãy tự tin ở mình. Mong Th. hãy giữ vững nghị lực để đấu tranh đến
cùng vì sự nghiệp cách mạng.
20.6.68
Thư Đường gửi về, lá thư đẫm nước mắt từ ngục tù lọt qua bàn tay hợp
pháp về đây với mình. Đường viết: "Lá thư tay đơn sơ, nhưng xin chị hãy
giữ làm kỷ vật, vì nó gói trọn cả tấm chân tình của em trong đó, nếu em
không còn nữa thì chị hãy nhớ rằng mãi mãi cho đến lúc chết em vẫn tôn
thờ yêu quí chị".
Mình gặp Đường vào một buổi chiều nắng gắt khi mình xách ba lô từ
tỉnh tìm về Đức Phổ. Mảnh đất Phổ Phong lạ lùng đã đón mình bằng tất cả
mến thương, điển hình là Đường. Chỉ một ngày sống cạnh Đường, cậu bé
ấy đã quấn quít bên mình. Đó là một cậu bé học sinh thông minh, can đảm,
nếu ở chế độ Xã hội Chủ nghĩa có thể đó là một cây bút trẻ có triển vọng.
Nhưng ở đây dưới mái trường của địch có những hạn chế đau xót đối với
tâm hồn ham hiểu biết, giàu ước mơ như Đường. Mình đã cảm thông với
tâm tình của cậu học sinh ở đó. Trong một thời gian ngắn, hai chị em đã
cảm thấy gắn bó. Chiều hôm sau, mình trở về vị trí, Đường ở lại. Ít lâu sau
em bị bắt trong lúc đi làm công tác trở về. Chúng đã đánh đập Đường dã
man tàn ác hết sức, nhưng Đường không nửa lời khai, chúng lập hồ sơ đưa
đi Côn Đảo may nhờ có một thầy dạy cũ xin cho Đường ở lại. Bây giờ,
chúng đưa Đường đi lính, đang trong thời kỳ luyện tập – liệu đến lúc ra
chiến đấu Đường có trở về được với đội ngũ cách mạng hay không? Hay
một viên đạn nào đó sẽ làm đứt đoạn cuộc đời đầy hy vọng của Đường?
28.6.68
M. ơi, M. lại vô đó ư? Lại là M. của những tối thứ tư trên con đường cũ
đó ư? Nếu M. nói rằng trong quan hệ chúng ta, M. chưa hề phạm một sai
lầm nào đối với Th. cả. Nếu là như vậy thì.. cuộc đời sẽ ra sao M. nhỉ?
Th. đây phải đứa hẹp hòi, cũng không là kẻ thiển cận, vậy mà Th. đã đi
đến kết luận như thời gian qua, nghĩa là đã có cả một quá trình suy nghĩ.
Cũng chẳng biết sẽ nói với M. như thế nào. Không! M. ơi, hãy đi đi, đừng
gieo đau buồn lên con tim rớm máu của Th. nữa. Giữa chúng ta không thểnào có một hạnh phúc vĩnh viến dù cả hai chúng ta còn sống sau cuộc chiến
tranh này.
30.6.68
Mùa thu chưa đến mà lá vàng chìm ngập cả không gian. Chưa bao giờ
mình cảm thấy đau khổ và cô đơn đến mức này. "Đời phải trải qua giông tố
nhưng chớ cúi đầu trước giông tố". Thì hãy đứng dậy Th. ơi, dù gió mưa
giông bão đang nổi lên, dù nước chảy tràn suối nguồn đau khổ thì cũng hãy
giữ vững tinh thần. Th. hãy bằng nghị lực, bằng niềm tin ở chính nghĩa,
bằng lí tưởng cuộc đời mình mà đi tiếp những bước đường gai góc gian lao.
Có thắng lợi nào đến với chúng ta mà khong phải đổi bằng mồ hôi nước
mắt, bằng suy nghĩ khổ đau, có khi bằng cả xương máu nữa Th. à.
Khi biết tình yêu tan vỡ, Th. không rơi một giọt nước mắt vậy mà sao
bây giờ lại yếu mềm đến vậy hở Th.?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro