Chương 3: Cách Yêu Đương Của Người Già

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều bộ phim và tiểu thuyết đều miêu tả nữ chính khi gặp được nam chính theo kiểu: “Trước khi gặp anh cuộc sống của em đúng là thật vô nghĩa.”

Nhưng sau khi quen biết Mhok, tôi lại cảm nhận sâu sắc được rằng, tất cả những chuyện tôi đã gặp đều thật có ý nghĩa, cho dù tốt hay xấu.

Tôi đã từng nghĩ, nếu như gặp đối phương sớm hơn một chút thì tốt biết bao. Nhưng bây giờ tôi lại thấy, gặp được người ấy ở thời điểm tốt nhất, không bỏ lỡ, mới là hạnh phúc thực sự. Có lẽ cũng do trải qua quá nhiều chuyện, nên càng hiểu được thế nào là đủ.

Khi còn đang yêu nhau, chúng tôi chẳng giống như những cặp tình nhân khác, có nhiều thời gian bên nhau vì tôi phải đi học còn anh ấy lại đi làm. Chúng tôi phải nghĩ mọi cách để có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn, hoặc là Mhok tới trường tôi, hoặc là tôi tới công ty anh ấy, tới căn hộ ngoại ô của anh. Cho dù như thế, chỉ cần đúng lúc cả hai đều bận, có khi cả hai, ba tuần liền chẳng gặp được nhau. Vì thế, những kì nghỉ trở thành khoảng thời gian vô cùng quý báu đối với hai chúng tôi.

Kì nghỉ đầu tiên, tôi ở Bangkok gần một tháng mới quay lại Ayutthaya. Ga tàu đông đúc, người người chen lấn. Tôi bước ra cổng đã thấy Mhok bước tới, nắm tay tôi đi một mạch ra ngoài, cứ như chạy nạn vậy.

Tôi dở khóc dở cười: “Kỹ thuật viên Mhok ơi, từ khi nào anh lại hấp tấp thế này?”

Mhok: “Chúng ta đã gần một tháng không gặp nhau rồi.”

Tôi suy nghĩ một lát: “Như thế là bình thường mà.”

Mhok bùng nổ: “Em đừng có biến giai đoạn yêu đương nồng nhiệt này thành cuộc sống của mấy cặp vợ chồng già như thế!”

Tôi không nhịn được bật cười.

Những buổi hẹn hò của chúng tôi không có gì khác mấy cặp vợ chồng già, chỉ là cùng nhau nấu bữa cơm, nghe nhạc, trò chuyện đơn giản tới không thể đơn giản hơn, bởi vì chỉ cần được ở cùng nhau dưới một mái nhà, dù thế nào đi nữa cũng thấy ngọt ngào.

Mhok: “Anh đang giải nén file mà em gửi mail cho anh.”

Tôi: “Công thức nấu ăn mẹ gửi đấy. Chuyên dùng cho những bữa ăn gia đình hai người, vừa ngon vừa bổ, có cả cách làm lẫn hình ảnh minh hoạ. Anh cố học đi nhé.”

Mhok: “Anh phải chiêm nghiệm xem thế nào đã.”

Tôi: “Ừm, em chịu trách nhiệm mấy món rau dưa, anh làm món chính"

Mhok: “Trong công thức nấu ăn còn có ghi chú phân công công việc trong gia đình à?”

Đương nhiên là không rồi, chỉ đơn giản là vì tôi không biết xử lí mấy món thịt sống thế nào cả. Vì thế tôi rất khí thế nói: “Anh chuyên nghiệp hơn mà. Anh làm quen tay hơn em.”

Mhok luôn nói, tôi làm như anh là đồ tể không bằng.

Rửa bát xong, tôi đi tìm Mhok, anh đang chăm sóc mấy chậu hoa nhài ở ngoài ban công.

So với việc chăm sóc cây cảnh, tôi càng thích thưởng thức chúng hơn. Nếu cho tôi chăm sóc cây, chắc tôi sẽ thường xuyên quên tưới nước cho chúng. Vì thế tôi rất khâm phục trí nhớ và tính nhẫn nại của Mhok.

Nhìn anh cầm cây kéo, cắt chỗ này một cái, cắt chỗ kia một cái, tôi liền hỏi: “Tính cách anh hồi nhỏ thế nào vậy?”

Mhok: “Em đoán xem.”

Tôi đưa mắt đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới: “Chắc là một cậu bé bên ngoài trông đểu cáng nhưng bên trong hơi dịu dàng?”

Mhok: “Tệ hơn vậy nhiều”

Tôi: "Lâu lắm rồi em chưa nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, anh thay đổi rồi"

Mhok: "Trước kia hoàn cảnh không tốt nên mới phải gồng mình lên. Bây giờ cuộc sống hiện tại của anh quá tốt, có tình yêu, có công việc, có nhà, có xe, vì sao anh phải xấu tính đúng không?"

Trong cốt tuỷ của đàn ông dù ít dù nhiều đều từng có giấc mơ được chiến đấu, mong sao có một ngày được sải cánh bay xa, vì thế chắc chắn sẽ có chút cảm giác mất mát và muốn phát tiết với cuộc sống hiện thực nhàm chán này. Tôi có biết một đàn anh, khi còn đi học cũng được coi là nhân vật có tiếng trong trường, còn có một cô bạn gái rất xinh đẹp bên cạnh, nổi bật giữa đám đông. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy kí hợp đồng làm việc cho một doanh nghiệp vốn nước ngoài khá ổn, bạn gái lại thi được vào Nhà nước. Tất cả mọi người đều cho rằng đôi kim đồng ngọc nữ này sẽ thuận lợi cùng nhau đi tiếp. Hai hôm trước đàn anh kia quay về trường, trông tiều tuỵ hơn xưa rất nhiều. Uống được vài chén rượu, anh ấy đã than vãn: “Đây là cuộc đời gì thế không biết?”, cấp trên luôn gây khó dễ, tiền đồ mờ mịt, đang hừng hực khí thế xông lên chiến đấu thì “hậu phương” sụp đổ, bạn gái phản bội anh ấy.

Cánh đàn ông thở dài: “Tình cảm có sâu nặng đến mấy cũng chẳng so được với nhà lầu xe hơi, có mãnh liệt đến đâu cũng không thắng được kẻ có tiền.”

Mọi người đều than thở.

Tôi: “Cuối cùng, nước mắt nam nhi cũng phải rơi xuống. Anh ấy cảm thán sự nghiệp thăng tiến chỉ là ảo ảnh. Hai mươi tuổi có lẻ, tình yêu và sự nghiệp đều chẳng đâu vào đâu.”

Mhok cất cây kéo đi, vừa rửa tay vừa nói: “Nói với anh ta rằng, đến năm ba mươi tuổi sẽ có tất cả.”

Tôi: “…”

Mhok lại nói tiếp: “Khi đối diện với thực tế, có thể có lí tưởng, những không thể có ảo tưởng. Chẳng ai có thể một bước lên mây cả. Cần nỗ lực thì nỗ lực, tiến được một bước là tiến thêm được một bước. Đây chính là cuộc đời.”

Có hi sinh mới có ngày nhận được thành quả. Đây chính nguyên do Mhok có thể bình thản đối diện với tất cả như vậy.

Tôi xoa mặt anh: “Mhok, anh thật sự tốt quá” Tôi lại nhớ tới một điều, “Thế liệu em có bị coi là cướp đoạt thành quả cố gắng suốt mấy năm qua của anh không?” Ngồi không mà cũng “thu hoạch” được một chàng trai tất cả các phương diện đều rất ổn định.

Mhok: “Không sao, nếu không có em thì cũng không có anh ngày hôm nay. Em thuộc diện có hiệu quả về lâu dài, không gấp.”

Tôi: “….”

- -------------------

Phong cách ăn mặc của tôi luôn thiên về kiểu cách, đôi khi không đúng tiêu chuẩn lắm, nên bị  Gee dạy dỗ nhiều lần: "Mày mặc đồ cứ như đi tuần lễ thời trang vậy"

Tôi: "Củ cải rau xanh, ai cũng sở thích riêng."

Sau này có một ngày, tôi bám vào cổ Mhok hỏi anh: "Mhok, có phải bình thường em ăn mặc quá lố lăng rồi không?" Lúc đó đang chuẩn bị cùng anh đi uống rượu mừng, tôi mặc một bộ sơ mi, nút áo còn chưa đóng xong.

Tai Mhok đỏ lên: "Thỉnh thoảng cho anh một chút bất ngờ là tốt rồi. Bất ngờ nhiều quá, anh sẽ bị bệnh tim đấy."

Quần áo của Mhok màu sắc chủ yếu cũng là đen và xám do tính chất công việc, vì thế dẫn đến cho dù chúng tôi mặc cái gì, người khác nhìn thấy đều nói: "Aiz? Quần áo đôi."

Lúc đầu còn giải thích là "trùng hợp", sau đó thì lười giải thích luôn. Sau đó nữa thì ——

"Hôm nay lại mặc đồ đôi à?"

Mhok: "Ừ, chúng tôi mặc đồ đôi mỗi ngày."

Tôi: "..."

- ------------------

Quả thực, tôi cảm thấy mọi phương diện của Mhok đều rất tốt, chỉ có điều…

Chị dâu: “Nước cờ của Mhok mờ mịt lắm, chỉ có cậu ấy mới biết bản thân chuẩn bị xuất chiêu gì.”

Tôi: “Em cũng biết thế.”

Night: “Thằng bé đó khá là đứng đắn, nhưng nhiều khi cứ nghiêm túc quá.”

Tôi: “Hả…” Đó là do anh chưa chứng kiến dáng vẻ xấu xí của anh ấy khi ở nhà thôi.

Chị dâu: “Yên tâm, tuy hơi vô tâm một chút, giang hồ một chút nhưng cũng rất biết pha trò. Thú vị lắm!”

Mhok cũng cảm thấy mọi phương diện của tôi đều rất tốt, chỉ có điều …

Gee: “Day vô cùng nghiêm túc, mạnh mẽ, lúc nào mà lạnh lùng có thể khiến cho người khác chết cóng luôn.”

Mhok: “Nghiêm túc? Mạnh mẽ?”

Người Qua Đường A: “Anh không cảm thấy Day rất khô khan sao?”

Mhok: “Không, nói nhiều quá cũng không tốt, tôi thích dáng vẻ em ấy làm việc hơn”

Gee: “Haizz, nó đúng là một thằng đầu gỗ, cả đời chỉ lo làm bạn với cầu lông và sách”

Mhok: “Tốt mà. Sẽ không có ai tranh giành với tôi cả.”

Thế cho nên, khi hai người ở bên nhau, bạn thấy tốt là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro