CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt anh tối sầm nhưng vẫn rướn người xuống, liếm láp đôi chân bẩn tưởi của mụ ta. Bà ta nhìn anh khoái chí, liên tục cười như kẻ điên.

"Đúng rồi , liếm đi, liếm như một con chó đi"

Vừa liếm nước mắt vừa rơi, sự ghê tởm đến buồn nôn nhưng anh vẫn phải chịu.

Liếm một hồi, bà ta thỏa mãn , ghé sát tai anh thều thào, dùng giọng ma mị và quyến rũ đến phát tởm

"Quần lót của tôi, về giặt sạch rồi mang đến cho tôi "

Xong việc, anh rời khỏi phòng giáo viên, vừa ra khỏi là tiến thẳng đến nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, kì cọ đến tợt cả da môi. Anh nhìn bản thân trong gương thật kinh tởm, vừa nhìn là anh lại thấy buồn nôn.

Về đến nhà , căn nhà sập xệ , tồi tàn cũ kĩ nằm ở khu ổ chuột . Ở nơi đó, bà Ojabet vẫn luôn chờ anh. Nhìn thấy mẹ là mọi ưu phiền dần tan biến , cố nở nụ cười , cố tỏ ra cảm giác vui vẻ, hạnh phúc để an ủi mẹ.

Qua vụ hôm đó , anh vẫn chưa yên ổn được với lũ kia. Bọn nó dùng đủ mọi trò bẩn thỉu để hành hạ thân xác bé nhỏ ấy. Anh đau đớn, căm phẫn mà đánh trả nhưng bọn nó lại đánh lại hơn . Căn bản sức khỏe anh không đủ, bữa đói bữa no. Mỗi lần đánh xong , chúng lại cầm đống tiền lẻ vứt xuống đất, dùng chân dẫm lên bắt anh nhặt về mà chữa trị , coi như phí bồi thường.

Dù có cực nhọc hay chịu xúc phạm anh vẫn làm để lấy đồng tiền. Trời đổ cơn mưa lớn, bà Ojabet lo lắng mà cầm ô chạy đi tìm con, đúng lúc nhìn thấy cảnh con đang nhặt tiền trên nền đất dưới màn mưa lạnh. Lúc đến thì bọn kia đã đi, chỉ có anh với khuôn mặt bầm tím.

Chiếc ô rơi xuống ....

Ojabet chạy đến bên Johnson, nâng mặt anh lên mà ôm chặt. Bà khóc nức nở.

"Con trai của mẹ, con bị sao thế này"

"Ôi con trai tôi"

Anh mệt nhọc, áp mặt vào lòng mẹ, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mà không nói gì hết.

Thấy con ngủ, bà lấy chiếc ô rồi nghiêng sang hết phía anh, đôi vai gầy, xơ xác đã thấm ướt nước mưa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro