Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả xong tiền nợ, lúc dẫn Ô Thanh Hoài rời khỏi sòng bạc, người bạn nhân cơ hội nháy mắt ra hiệu với Mạnh Phạm Thiên:"Lão Mạnh, người được anh nhìn trúng chắc chắn có gì đó tốt, chơi chán rồi thì cho tôi thử xem."
Mạnh Phạm Thiên chỉ cười một cái, không có nói gì.
Anh đi đến cầu thang, Ô Thanh Hoài đứng đó chờ vẫn đang run sợ, thấy anh đến rồi, không chờ được đến gần, phải đến gần hơi thở của anh mới không bị sự nguy hiểm của sòng bạc ăn mòn,
Nơi cậu từng cho là thiên đường đã mở to miệng, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cậu.
Trong mắt của Ô Thanh Hoài còn nước mắt, nhắm mắt theo đuôi anh rời khỏi sòng bạc.
Cảm giác sống sót qua tại nạn như mới tỉnh dậy sau giấc mơ, đứng trước cửa lạnh thấu xương, cậu mù mịt nhìn qua sòng bạc sau lưng, có ảo giác là mới bò ra từ quỷ môn quan, cơ thể mới từ từ ấm trở lại.
Lòng bàn tay nóng lên, cậu giật mình, vô thức muốn lấy tay ra.
Mạnh Phạm Thiên lại nắm rất chặt, mỉm cười với cậu:"Thanh Hoài, về nhà em trước nha."
Đây là lần đầu tiên Ô Thanh Hoài ngồi xe của Mạnh Phạm Thiên, cậu ngồi khép nép vào một chỗ, chỗ nào cũng không dám đụng, nhỏ giọng chỉ đường cho Mạnh Phạm Thiên, lái một đường đến trước cửa khu dân cư cũ kỹ.
Hành lang không có đèn, tối đen như mực, khi giẫm lên bậc thang sẽ có tiếng kẽo kẹt, dường như một giây sau bậc thang sẽ bị đứt.
Ô Thanh Hoài rất xấu hổ, sợ Mạnh Phạm Thiên sẽ xem thường mình, sau khi mở cửa ra vội vàng thay giày, cậu cúi đầu nói:"Anh vào ngồi trước đi, em đi rót nước cho anh."
Mạnh Phạm Thiên đóng cửa lại, nhìn lướt qua phòng trọ chật hẹp này.
Đồ dùng trong nhà đã cũ, vách tường bị nứt ra, nhưng căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ngập tràn cảm giác ấm áp của một gia đình.
Không có đôi dép dư nào để anh thay cả, nên anh đi thẳng vào trong.
Ô Thanh Hoài cầm ly nước ra, mặt đỏ lên, mềm mại nói:"Nhà của em rất nhỏ, anh đừng để ý."
"Thanh Hoài, nơi này cũ quá rồi, em chuyển đến nhà anh đi." Mạnh Phạm Thiên vẫn đứng đấy, thân hình cao lớn làm cho không gian vốn nhỏ hẹp lại càng thêm chật.
Anh nhìn Ô Thanh Hoài, vừa dịu dàng vừa săn sóc nói:"Nếu em đã đồng ý kết hôn với anh, anh cũng không thể để em sống ở đây được."
Ô Thanh Hoài sững sờ nhìn anh, có chút do dự:"Nhưng mà Nha Nha còn chưa về nhà."
"Đợi thằng bé về rồi, anh sẽ cử người đến dẫn nó tới nhà Mạnh."
Mạnh Phạm Thiên đến gần cậu, đặt ly nước trong tay cậu qua một bên, hơi cúi đầu xuống.
Khoảng cách gần như thể sắp hôn Ô Thanh Hoài, cậu bối rối lùi về sau, vẫn là không mấy tiếp nhận được bạn tốt đột nhiên trở thành nửa còn lại thích mình.
Thấy cậu tránh bản thân đến gần, Mạnh Phạm Thiên ngừng một lát:"Thanh Hoài, anh đã không đợi được nữa rồi."
Giờ đây anh là ân nhân của Ô Thanh Hoài, Ô Thanh Hoài sợ anh sẽ không vui, dũng cảm cầm tay của anh, lay nhẹ tay anh cầu xin:"Anh đừng giận, vậy, vậy em đi dọn đồ."
Cậu vội vàng xoay người đi vào phòng ngủ, bên trong truyền ra tiếng xếp quần áo.
Mạnh Phạm Thiên đợi vài phút, bỗng nghe thấy bên trong im lặng, cửa phòng ngủ nửa mở ra, anh đi qua:"Thanh Hoài, sao vậy?"
Ô Thanh Hoài ngồi ngẩn ra ở trên giường, tay nắm chặt túi đựng nội y, thấy anh đi vào, vô thức giấu vào trong lòng, tránh không nhìn anh, ấp úng nói:"Mạnh Thiên, em...em..."
"Sao thế?"
Mạnh Phạm Thiên ngừng trước mặt cậu, tay nâng cầm của cậu, dịu dàng cười:"Thanh Hoài, chúng ta sắp kết hôn rồi, không nên gạt anh bất cứ chuyện gì cả."
Câu cuối đánh tan tuyến phòng ngực của Ô Thanh Hoài, đôi mắt cậu hơi ướt, sau đó cậu nghẹn ngào nói:"Xin lỗi...em có chuyện...giấu anh..."
Mạnh Phạm Thiên có chút bất ngờ, nhướng mày, không nghĩ được người đơn giản như cậu có tâm cơ gì, nên cũng không để ý mấy.
"Chuyện gì? Nói ra xem, anh sẽ không giận đâu."
Giọng điệu dịu dàng như vậy cho Ô Thanh Hoài một ít an ủi, cậu do dư đẩy túi quần áo trong lòng sang một bên, đứng dậy, sau đó run rẩy cởi quần.
Mạnh Phạm Thiên ngừng một lát, nhìn chằm chằm vào động tác của cậu.
Quần tây màu đen rơi trên đất, lộ ra hai chân vừa trắng vừa thẳng.
Mạnh Phạm Thiên nhìn lướt qua, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn vuốt ve, lẳng lặng nhìn cậu đỏ bừng cả mặt cởi quần lót màu trắng xuống.
Ô Thanh Hoài khép chặt đôi chân, lại ngồi lên giường, hai tay che lấy bộ phận quan trọng.
Không biết vì sao, cậu cúi đầu, run rẩy, giọng nói lo lắng, ngập ngừng đáng thương.
"Phạm Thiên, thực ra cơ thể của em...ừm, không mấy bình thường..."
Đấu tranh dữ dội trong vài giây, đôi tay trắng tinh tế bất lực cầm lấy mắt cá chân của mình, từ từ tách chân mình ra.
Ánh mắt của Mạnh Phạm Thiên dời vào chỗ chính giữa hai chân, phản ứng đầu tiên là, bộ phận đó của cậu ấy nhỏ như vậy, sao có thể làm phụ nữ mang thai được? Chẳng lẽ là bị cắm sừng rồi sao?
Không nghe thấy anh nói gì, trán của Ô Thanh Hoài cúi xuống tới đầu gối, nóng lòng cọ xát, sau đó hai tay từ từ sờ xuống phía dưới của bộ phận đó.
Cậu nghẹn ngào nói:"Em là một quái vật...xin lỗi, xin lỗi."
Ngón tay đẩy ra khe thịt nhỏ phía dưới bộ phận đó,  như vỏ sò bị vỡ ra, mép thịt màu hồng nhạt hơi mở miệng nhỏ ra.
Con ngươi của Mạnh Phạm Thiên co lại.
Anh đã nhìn chằm chằm mấy phút rồi.
Sự kinh ngạc và vui mừng như sóng biển không tiếng động nuốt chửng anh, máu khắp người anh chạy nhảy điên cuồng, xuyên qua làn da mỏng của tứ chi, sắp không chịu được mà phá tan lớp mặt nạ đang giữ bình tĩnh.
Trong đầu giờ đây chỉ vang lên một câu.
Bảo bối vô tình phát hiện, không ngờ lại có giá trị hơn anh nghĩ.
Thấy anh cứng đờ không nói gì, hồi lâu cũng không có phản ứng, Ô Thanh Hoài sợ hãi cho rằng anh đang chán ghét mình, vội vã khép chân lại, run bần bận ngước đầu lên nhìn anh, khóe mắt khóc đến đỏ.
"Rất xin lỗi..."
Cậu đang xin lỗi vì sự che giấu của mình, xin lỗi vì cấu trúc sinh lý khác thường này, dù cho cái này không phải lỗi của cậu.
Ánh mắt của Mạnh Phạm Thiên tối lại, yết hầu lẳng lặng chuyển động.
Anh từ từ khôi phục lại hơi thở, cố gắng không ở trước mặt Ô Thanh Hoài bộc lộ cảm xúc thực của mình, tay kéo đôi chân của Ô Thanh Hoài ra, trực tiếp sờ xuống dưới.
Ngón tay chạm vào mép thịt mềm mại ấm áp, đầu ngón tay của anh bắt đầu hưng phấn run rẩy.
Anh đỡ gọng kính, giọng nói khàn khàn:"Tách chân em ra, để anh xem kỹ nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam