Chương 3: Cẩu nam nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kim Phỉ lui về sau một bước kia, hoàn mỹ lộ ra biểu cảm hoảng sợ của cô.

Cô gái mặc váy trắng cho là mình nghe lầm, cô ta sửng sốt nửa ngày: "Chị... chị vừa nói cái gì cơ?"

"Tôi nói cô đó, phụ nữ thì phải ra dáng phụ nữ." Kim Phỉ nửa người trên có chút ngửa ra sau, trên mặt toát ra vẻ "Đừng yêu ta" ba chữ to: "Cô đứng cách tôi xa một chút."

"Kim Phỉ. . ." Tạ Lễ Túc nghe không nổi nữa: "Cô dù gì cũng được ca tụng là nữ thần của Đại học Đế Đô, đã yêu đương thì cũng có lúc chia tay, sao phải ăn nói khó nghe như vậy."

"Phụ nữ nói chuyện, ai cho phép loại đàn ông lẳng lơ như anh xen vào? !" Kim Phỉ không những không phải loại người biết thương hương tiếc ngọc lưu luyến bụi hoa, mà còn rất nặng tư tưởng gia trưởng của chủ nghĩa nữ quyền: "Thân là một người đàn ông, bên trong thì không giữ gìn đức hạnh, bên ngoài thì không cư xử đúng mực, có tư cách gì nói chuyện với tôi?"

Cô gái kia trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Kim Phỉ, giống như cô vừa nó ra điều gì đó vô cùng kinh thiên động địa.

Thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng xoắn xít này hai mắt sáng quắc cứ nhìn chằm chằm mình, Kim Phỉ lại lui về sau một bước, cô thật sự không có hứng thú với phụ nữ đâu.

"Chị Kim Phỉ, chị đang nói gì vậy?" Cô gái mặc váy quay đầu thấy Tạ Lễ Túc sắc mặt càng ngày càng khó coi, chạy nhanh nói: "Hai người đừng vì em mà cãi vã."

Cô ta nóng lòng xoa dịu bầu không khí, dưới chân gót nhọn của giầy cao gót lại giẫm trúng khe gạch, cô ta sợ tới mức hô ra tiếng, ngã nhào về phía mặt đất.

"Cẩn thận." Kim Phỉ duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của cô gái, đỡ cô ta.

Cô gái này nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng thể trọng cũng không hề nhẹ. Chờ người đứng vững, Kim Phỉ không kịp chờ đợi rút tay lại.

Cô hoài nghi đối phương cố ý nhào vào lòng cô.

"Cảm, cảm ơn." Mặt cô gái có chút hồng, trộm nhìn Kim Phỉ liếc mắt một cái. Vừa rồi cô ta hình như không cẩn thận đụng phải ngực Kim Phỉ, còn ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng trên người cô......( Một màn bẻ cong tiểu tam đi vào lịch sử của Kim vương gia)

Chính là loại ánh mắt này, chính là loại ánh mắt này!

Kim Phỉ hối hận, phi thường hối hận, cô không nên duỗi tay đỡ cô ta.

"Em......"

"Cô đừng nói gì cả." Kim Phỉ sợ đối phương nói ra mấy từ yêu đương sến súa: "Từ trước đến nay tôi vốn thích giúp đỡ mọi người, mặc kệ là nam hay nữ đều sẽ giúp, cô đừng suy nghĩ lung tung."

Nói xong, cũng không đợi cô gái kia mở miệng, xoay người liền đi.

Cuối cùng cô càng đi càng nhanh, hận không thể cách hai người kia càng xa càng tốt.

"Chị. . ." Kim Phách nghi ngờ nhìn Kim Phỉ, xem dáng vẻ này của chị ấy, là thật sự không nhớ ra tên tra nam Tạ Lễ Túc kia, hay là vẫn còn chưa buông bỏ được tên khốn đó?

"Đi nhanh một chút, đừng để cô ta đuổi theo." Kim Phỉ chân dài thon nhỏ chạy như bay, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô gái kia, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Loại trà xanh biểu*(chỉ người thảo mai, hay giả vờ ngây thơ nhưng thực ra lại mưu mô giả dối) như Lâm Tiêu Tiêu, chị giúp cô ta làm gì?" Kim Phách không nghĩ tới Kim Phỉ lại chạy nhanh như vậy, một đường chạy theo, thở hồng hộc: "Đối phó với đôi cẩu nam nữ này, cứ trực tiếp cho vài cái tát giải quyết là xong."

"Em không hiểu đâu." Kim Phỉ sắc mặt nghiêm trọng, "Chị nghi ngờ cô giá kia có ý đồ xấu."

"Cô ta đương nhiên là có ý đồ xấu. . ."

"Chị nghi ngờ cô ta thèm khát thân thể ngàn vàng của chị." Kim Phỉ thở dài: "Nhưng mà chị là sắt thép thẳng nữ, chị chỉ thích đàn ông thôi."

"HẢ? !" Kim Phách cảm thấy bệnh tình của chị hắn diễn biến có chút phức tạp, bây giờ còn xuất hiện cả tình trạng tự luyến nghiêm trọng thế này.

"Có phải chị nghĩ hơi nhiều rồi không?" Kim Phách nhỏ giọng cãi lại: "Cái tên Tạ Lễ Túc đó kỳ thật. . . Là bạn trai cũ của chị, lúc hắn đang hẹn hò với chị, thì lại mập mờ với cái cô trà xanh kia."

Bắt cá hai tay rồi còn bày đặt cái gì mà tình yêu đích thực, những chuyện đó quả thật quá ghê tởm, Kim Phách không muốn nói cho Kim Phỉ nghe.

"Bạn trai cũ, cái tên đàn ông lẳng lơ đó?" Kim Phỉ không che giấu chút nào vẻ mặt ghét bỏ của mình: "Không có khả năng, chị làm sao có thể thích gã đàn ông như vậy."

"Đúng, em cũng cảm thấy đại mỹ nữ như chị, không có khả năng thích cái tên đàn ông...lăng nhăng đó." Bạn cùng phòng số một cố ý bỏ qua hai chữ "lẳng lơ", tiến lên trước nịnh nọt Kim Phỉ.

Kim Phách: Rốt cục ai mới là em ruột?

Kim Phỉ lộ ra nụ cười hài lòng, bạn cùng phòng của em trai cô, thật đáng yêu nha.

"Chị, chị." Bạn cùng phòng số hai chen lên: "Em có thể kết bạn Wechat với chị được không ạ, từ nay về sau Kim Phách mà dám trốn học, em sẽ lập tức báo cáo với chị."

Kim Phách quay đầu nhìn người bạn cùng phòng này, tình nghĩa anh em chắc có bền lâu???

"Được." Kim Phỉ lấy điện thoại ra, cùng bạn cùng phòng số hai kết bạn wechat.

"Em cũng muốn, em cũng muốn." Hai người bạn cùng phòng còn lại tranh thủ thời gian tiến tới, "Chị, chúng em cũng có thể giúp chị trông coi Kim Phách thật kỹ."

Tình nghĩa anh em thì có là gì, chỉ cần được add Wechat của nữ thần, bọn họ có thể bán đứng anh em.

"Chị, em cũng thấy cô gái vừa nãy, rõ ràng có ý đồ với chị."

"Đúng vậy, thời buổi bây giờ, bất kể nam nữ, đối với người xinh đẹp tuyệt trần như chị, cũng sẽ nổi lên ý đồ xấu xa."

"Chị, chị nhất định phải thật cẩn thận đấy."

Kim Phách: ". . ."

Nịnh, cứ nịnh tiếp đi.

Cái lũ này, vì lấy lòng gái đẹp, liêm sỉ cũng không cần?

Là em của người trong cuộc, Kim Phách nghe những câu nịnh nọt thái quá này mà xấu hổ đến muốn chui xuống lỗ. Lại nhìn sang bà chị hắn, không những không xấu hổ, ngược lại còn lộ vẻ mỉm cười, giống như những gì đám bạn cùng phòng nói đều là sự thật vậy.

Một bên dám khen, một bên dám nhận.

Hắn phục sát đất!

Sau khi gặp phải Lâm Tiêu Tiêu và Tạ Lễ Túc, Kim Phách có chút tâm thần không yên, Kim Phỉ ngược lại càng hào hứng hơn, cô tham quan xong sân trường, mới dẫn Kim Phách trở về ký túc xá.

"Ở bên ngoài phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."

"Chớ ăn đồ cay lạnh, đối cơ thể không tốt."

"Nếu có người dám bắt nạt em, nhất định phải gọi điện bảo chị."

Nghe Kim Phỉ lải nhải, Kim Phách liên tục gật đầu: "Biết, biết."

"Được rồi." Kim Phỉ đưa tay vuốt vuốt Kim Phách đầu, ngữ khí ôn nhu: "Vào ký túc xá đi."

Kim Phách hướng cửa ký túc xá đi được hai bước, quay đầu thấy Kim Phỉ còn đứng tại chỗ, trong lòng không biết sao, đột nhiên có chút xúc động: "Chị."

"Sao?" Kim Phỉ cười nhìn hắn.

"Không có gì." Kim Phách khó chịu hai giây: "Chị ở nhà cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt."

"Yên tâm đi." Kim Phỉ cười ra tiếng: "Chị đường đường là một người phụ nữ thành thục ổn trọng , chẳng lẽ còn không chăm sóc tốt được cho bản thân?"

Chị vẫn là đừng nói chuyện, vừa nói liền để hắn cảm thấy đau đầu.

Trở lại phòng ngủ, Kim Phách nhìn đám bạn đột nhiên trở nên mười phần nhiệt tình, tranh nhau bưng trà rót nước cho hắn, làm bộ nhìn không ra tấm lòng lang sói của bọn nó.

Bọn đàn ông háo sắc này, không một kẻ nào đáng tin!

Đang vào thời điểm học sinh trở lại trường nên không dễ bắt taxi, Kim Phỉ đứng ở cửa trường học, nhìn số người đợi xe trên ứng dụng , yên lặng thở dài.

Vị vương gia chỉ biết cưỡi ngựa không biết lái xe như cô, ở xã hội hiện đại này nửa bước khó đi, cô nhất định phải học lái xe mới được.

Phụ nữ tiến bộ, vĩnh viễn không e ngại khó khăn.

Ở cửa trường học chờ đợi một lúc, đã có mấy nam sinh đi lại chỗ cô muốn xin Wechat, Kim Phỉ đều từ chối cả.

Nam nhân thời này làm sao vậy, không có chút rụt rè gì cả.

"Tích tích"

Một chiếc xe dừng lại trước mặt Kim Phỉ, cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Tạ Lễ Túc.

Kim Phỉ khẽ nhíu mày, lui về sau một bước.

"Lên xe." Tạ Lễ Túc ngữ khí có chút lãnh đạm.

Cô nữ quả nam, lên xe làm cái gì?

Kim Phỉ nghi ngờ nhìn Tạ Lễ Túc một cái, chẳng lẽ tên đàn ông này muốn câu dẫn cô?

"Tôi khuyên anh nên từ bỏ tâm tư đối với tôi đi ." Kim Phỉ không muốn dây dưa không rõ trong chuyện tình cảm vớ vẩn này, "Loại đàn ông như anh tôi gặp nhiều rồi, tự xưng là thanh cao, nhưng thực chất lại lẳng lơ phóng đãng. Người phụ nữ chính trực như tôi, sẽ không bao giờ để loại đàn ông như anh vào mắt đâu, đừng nuôi hi vọng nữa."

"Đầu óc cô có bệnh à?" Tạ Lễ Túc hoài nghi Kim Phỉ đang cố ý xỉ nhục hắn.

Trước kia lần đầu tiên gặp Kim Phỉ, Tạ Lễ Túc kích động như gặp được tiên nữ hạ phàm.

Kim Phỉ ưu tú, mỹ lệ, khí chất xuất chúng, bị vô số nam sinh ca ngợi là nữ thần, có được một người bạn gái như vậy, đối với rất nhiều người đàn ông mà nói, xác thực rất có cảm giác thành tựu.

Nhưng đến khi quen lâu, hắn liền phát hiện Kim Phỉ mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng mà quá xuất sắc thì lại không thú vị, thậm chí là có chút nhạt nhẽo, tựa như mấy món đồ nghệ thuật bày ở trong phòng, đẹp thì đẹp thật, nhưng nhìn lâu sẽ thấy không còn mới mẻ nữa.

Ngược lại với Kim Phỉ, Lâm Tiêu Tiêu tuy không có gì sánh bằng cô nhưng lại sinh động đáng yêu, làm người ta yêu thích.

"Chậc." Kim Phỉ không muốn so đo với một người đàn ông trên đường, chuyện này có vẻ không mấy phong độ, sẽ làm giảm đi khí chất vương giả của cô.

Tạ Lễ Túc liền phát hiện, Kim Phỉ chỉ là nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người liền đi.

Cái liếc mắt đó giống như là...

Giống như là ánh mắt của người dọn vệ sinh nhìn đống rác dưới đất???

Tạ Lễ Túc cảm thấy bị nhục mạ sâu sắc, cố tình lúc này hắn lại không thể xuống xe đuổi theo mắng cho Kim Phỉ một trận. Cơn tức nghẹn ở ngực, làm hắn như muốn phát điên.

Ở góc tối không xa, một người đàn ông mập mạp đầu đội mũ lưỡi trai che khuất mặt thấp giọng mắng: "Bọn công tử nhà giàu thật là sung sướng, buổi sáng còn đưa vị hôn thê đi nhập học, buổi trưa quay đầu liền ở ven đường tán gái."

Nhưng mà vừa rồi nhìn thấy Tạ Lễ Túc bị cô gái đó từ chối thẳng thừng, người đàn ông đội mũ lưỡi trai cảm thấy vô cùng sảng khoái, có tiền đi siêu xe thì đã sao, không phải vẫn bị phụ nữ xem thường sao?

Bây giờ ở trên mạng xã hội, mọi người thích xem nhất là kẻ có tiền bị mất mặt xui xẻo. Vốn dĩ hắn muốn săn ảnh hẹn hò của một minh tinh mới nổi, không ngờ lại chụp được cảnh tán gái của thiếu gia nhà họ Tạ.

Nói không chừng tin tức sốt dẻo này, có thể lên hotsearch cũng nên, mũ lưỡi trai nam nhân nghĩ nghĩ, đem đoạn video này gửi cho chủ biên.

Tiêu đề hắn đã nghĩ kỹ rồi, sẽ đặt là 《 Phong lưu phú nhị đại bên đường tán tỉnh bị nữ thần vả mặt, vị hôn thê đáng thương gửi trái tim nhầm chỗ》.

Không bắt được xe, Kim Phỉ quyết định đi dạo một vòng.

Hầu như trường đại học nào cũng có một khu phố ăn vặt, Kim Phỉ bảy rẽ tám quẹo, vậy mà lại đi đến được con phố này. Ngửi mùi thơm của một loạt các món ăn đường phố , Kim Phỉ có chút thèm ăn.

Kiềm chế lại nào, vương gia cao quý, sao có thể ăn hàng ngoài đường được? !

"Kim Phỉ?" Một người đàn ông trẻ tuổi đang tại làm đồ nướng ngẩng đầu nhìn Kim Phỉ, hắn yên lặng nhìn cô mấy giây, sau khi xác định mình không có nhận lầm người, liền lộ ra một nụ cười khinh khỉnh: "Nghe nói cậu đang hẹn hò với một người giàu có, còn chuẩn bị kết hôn?"

Kim Phỉ nhìn chăm chú nhìn về phía đối phương, người đàn ông này biết cô?

Đối phương mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay màu trắng đã ngả vàng, trên áo còn dính một ít mỡ đông, khói dầu ở bên cạnh hắn lượn lờ, đem cả người hắn hun đến có chút dầu mỡ.

"Không có chuyện đó." Kim Phỉ thấy hắn là một người đàn ông lại phải ra ngoài để buôn bán kiếm sống thật không dễ dàng, thế là mua mấy xâu hoa quả nướng chay, chỉ cầm trên tay chứ không ăn.

Người đàn ông thấy dáng vẻ thiện ý mua ủng hộ của cô, vốn dĩ đang muốn xỏ xiên trào phúng mấy câu, giờ cũng không mở miệng được.

Hắn cùng Kim Phỉ là bạn họ cấp ba, khi đó trong trường có không ít nam sinh thầm mến Kim Phỉ, liền ngay cả hắn cũng từng ảo tưởng được làm bạn trai Kim Phỉ. Hai năm trước, có người ở trong nhóm lớp đồn, Kim Phỉ đang hẹn hò với một kẻ rất giàu có, hắn biết ngay mà, phụ nữ xinh đẹp quả nhiên đều thích người có tiền.

Mấy hôm trước lại có người nói, Kim Phỉ bị tên bạn trai giàu có kia đá.

Có mấy người từng bị Kim Phỉ từ chối hả hê nói, loại phụ nữ hám tiền bị đá là phải.

Hắn lúc ấy cũng có chút đồng ý với câu nói này, thế nhưng bây giờ nhìn thấy Kim Phỉ sống sờ sờ đứng đây, khuôn mặt tươi cười như hoa, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

Phi! Cái gì mà loại phụ nữ hám tiền, nữ thần làm sao có thể là người phụ nữ hám tiền. Trăm sai nghìn sai, nhưng nữ thần thì không bao giờ sai.

Nhất định là tên cẩu nam nhân kia sai!

Không biết trân quý nữ thần, tên cẩu nam nhân đó chắc là bị heo che mắt rồi.

* Tác giả có lời muốn nói:

Đại nữ quyền chủ nghĩa Kim Phỉ: Không đứng đắn nam nhân, không xứng gả tiến Kim gia đại môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro