Chương 180: Trời ơi. Biển, biển! (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ash

Beta: hjukyfnt

***

Khuôn mặt của Cale dần trở nên kỳ lạ khi cậu đến gần nơi có ánh đèn xanh.

'Không có ai ngủ cả.'

Cale đang núp sau một bụi cây trên đồi và nhìn xuống, cậu có thể thấy mọi người đang ra vào ở phía dưới.

– Nhân loại, mấy người đó thực sự đều đeo mặt nạ!

Đúng như Raon nói, phần lớn người đang đi trên đường phố và ngõ hẻm đều đeo mặt nạ che mặt.

Mặt nạ màu trắng với giọt nước lớn màu xanh nhìn thật lập dị.

Bọn họ đều mặc quần áo màu trắng. Quần áo và mặt nạ màu trắng dưới ánh sáng xanh khiến cho Huyết giáo trông có vẻ xảo quyệt.

"Nhìn thật sự giống mấy tín đồ cuồng tín của một giáo phái."

Cale không để ý đến tiếng lẩm bẩm của Choi Jung Soo khi cậu nhìn lão Baek. Lão Baek mở miệng.

Giọng nói của ông ta cũng nhẹ nhàng.

“Nữ tư tế đã cầu nguyện xong, nên có lẽ các tín đồ đang trên đường về nhà.”

"Việc cầu nguyện có diễn ra ở Cầu thang lên thiên đường không?”

Nghe có vẻ hợp lý vì người ta nói nữ tư tế cũng ở đó.

“Không. Chỉ có một số ít người được phép vào Cầu thang lên Thiên đường. Có nhiều phòng cầu nguyện. Họ cầu nguyện ở đó theo sự dẫn dắt của những người chỉ dẫn.”

“Người chỉ dẫn?”

“Là những tín đồ đã được Huyết Giáo chấp thuận.”

Cale nhìn lão Baek đang trả lời tất cả câu hỏi một lúc rồi quay đi.

"Đi nào."

Sau đó Cale rút một chiếc mặt nạ ra khỏi túi.

Cậu cũng mặc đồ trắng sau khi cởi áo choàng.

'Ngài phải mặc như thế này khi ở Huyết Giáo vào ban đêm.'

Cale đã biết điều này sau khi nghe ba tín đồ Huyết giáo kể lại.

Cậu quay lại nhìn Hoya và Yoon.

Khi cả hai đều giật mình…

“Chúng ta hãy làm tốt vai trò của mình nhé?”

Choi Jung Soo tiến lại gần hai người họ khi Cale nói vậy.

“…….”

“…Ừm.”

Choi Jung Soo trùm bao tải đen lên đầu hai người trong khi họ đang sợ hãi.

Cale nhìn cảnh đó trước khi quay về phía Số 7.

“Chúng ta hãy làm tốt nhé?”

“Vâng, vâng thưa ngài!”

Số 7 trông cực kỳ kỷ luật khi đeo mặt nạ.

Hắn ta dẫn đầu, theo sau là Choi Han và những người khác theo như kế hoạch đã định trước.

Lão Baek đứng cạnh Cale ở phía sau.

“Mặc dù tôi không biết cách vào bên trong Cầu thang lên Thiên đường, nhưng thế này cũng đủ để chúng ta đến gần đó mà không gặp vấn đề gì.”

Lão Baek cười khúc khích.

"Không có tín đồ Huyết Giáo nào được phép đến gần những người áp giải tội nhân dám vi phạm các điều răn. Nếu có, chúng sẽ phải quay mặt đi.”

Cầu thang lên Thiên đường. Có một phương pháp đơn giản để đến đó.

Nhóm của Cale cải trang thành lính canh dẫn đầu các ứng cử viên Huyết Giáo, những kẻ bị biến thành tội nhân vì đã vi phạm điều răn lớn nhất của Huyết Giáo.

Sau đó, họ sẽ chia ra và cho một đội chờ bên ngoài Cầu thang lên Thiên đường, trong khi đội còn lại sử dụng ma thuật tàng hình của Raon để lén lút xâm nhập vào tòa nhà và phá hủy cốt lõi của trận pháp.

Sau đó, những người chờ bên ngoài sẽ xác nhận tín hiệu trước khi thả pháo sáng báo hiệu quy mô lớn lên không trung.

Các đồng minh của họ đang chờ bên ở bờ biển sẽ xác nhận tín hiệu này, kiểm tra xem biển đã ổn định chưa rồi lập tức điều thuyền ra khơi hướng về phía Hải Nam.

Đây là phần chính của kế hoạch.

'Những người đi vào cũng phải tìm được nữ tư tế.'

Cale suy nghĩ lại về kế hoạch một lần nữa trước khi ngẩng đầu lên.

“Tôi bắt đầu đi ngay bây giờ, thưa ngài.”

Với phản ứng căng thẳng của Số 7, Cale bước vào thành phố nhỏ lấp lánh màu xanh ngay cả khi là giữa đêm.

“Éc!”

“Ừm.”

Lão Baek đã nói sự thật.

Bất kỳ ai nhìn thấy hai ứng cử viên Huyết Giáo với đầu trùm trong bao tải đen đều tránh ra hoặc quay đi.

Họ cũng cố gắng hết sức để không giao tiếp bằng mắt với nhóm của Cale.

– Nhân loại! Những tên này không mạnh đến thế! Nhưng tất cả bọn chúng đều có vẻ như đã từng học một chút võ thuật cơ bản!

Nhóm của Cale lắng nghe thông tin từ Raon vô hình khi họ di chuyển nhanh nhưng không nhanh đến mức giống như đang vội hướng về phía Cầu thang lên Thiên đường.

Tất nhiên, họ không sử dụng đường chính mà đi vào những con hẻm để tránh ánh nhìn của mọi người.

Tất cả là nhờ lão Baek và Số 7.

– Nhân tiện, Nhân loại. Ánh sáng xanh đó hơi kỳ lạ! Chúng không phải được hình thành từ ma thuật hay trận pháp. Chúng còn có cảm giác hơi ảm đạm.

Cale nhìn ánh sáng xanh thấm vào bộ quần áo trắng của mình trước khi ngẩng đầu lên.

Những ánh đèn xanh treo trên những cột dài thắp sáng cả khu vực, khiến cậu nhớ đến đèn đường ở Hàn Quốc.

Không có nơi nào trên phố mà đèn xanh không chiếu tới. Ngay cả những hẻm nhỏ cũng có đèn xanh.

'…Mình không thích chúng.'

Cale quay đầu lại, lặng lẽ nhìn nó khiến cậu bắt đầu có cảm thấy kì lạ.

Có lẽ đó chỉ là một cảm giác thôi.

– Nhân loại, chúng ta sắp tới nơi rồi!

Như Raon đã nói, họ sẽ sớm đến quảng trường nhỏ nơi có Cầu thang lên Thiên đường.

'Mình nên bảo họ đi nhanh hơn một chút.'

Khi cảm giác ảm đạm khiến Cale đưa ra quyết định đó, Số 7 dừng bước.

Shh.

Bởi vì Choi Han đã đặt tay lên vai Số 7.

'Huh?'

Khuôn mặt của Cale cứng đờ. Trưởng nhóm, Choi Jung Soo, Ron và Beacrox đều đặt tay lên phần cán vũ khí của họ.

– …Nhân loại, có gì đó lạ lắm.

Bầu không khí xung quanh họ đã thay đổi.

'Số lượng người có vũ khí đã tăng lên.'

Hơn nữa, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều người đi bộ nhịp nhàng trong quảng trường nhỏ này.

Họ trông như thể đang đi tuần tra hoặc tìm kiếm thứ gì đó.

Những người lãnh đạo họ có vẻ đều là những người có cấp bậc cao.

“…Chúng ta bị phát hiện rồi?”

Lão Baek giật mình sau khi vô thức lẩm bẩm những lời đó.

Bởi vì ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Cale hướng về phía ông ta.

'Không. Ngài ấy không nhìn mình.'

Khi lão Baek nhận ra ánh mắt của Cale không hướng về phía ông mà hướng lên phía trên đầu ông, nơi có những ngọn đèn phát ra ánh sáng xanh…

Bàn tay của Cale di chuyển.

“Ugh!”

Hoya rên rỉ. Cale không quan tâm và đẩy hắn ta về phía bức tường của con hẻm.

“Ugh!”

Sau đó, cậu kéo bao tải ra khỏi đầu Hoya.

Khoảnh khắc mái tóc xanh của hắn xuất hiện dưới ánh đèn xanh…

“Ha.”

Cale bật cười. Khóe môi cậu cong lên.

Mái tóc xanh của Hoya đã chuyển sang màu đen.

Nó có màu đen mặc dù ở dưới ánh sáng xanh.

“…Ồ……”

Hoya và Cale nhìn nhau.

Khi Hoya tránh ánh mắt của Cale với vẻ mặt sợ hãi, Cale thì thầm.

“Ta đoán là mình bị phát hiện rồi.”

* * *

Lâu đài Lam Huyết.

Đây chính là nơi trú ngụ của Huyết Quỷ, người có địa vị cao nhất của Huyết Giáo.

“Myung.”

"Vâng, thưa mẹ."

Ứng cử viên Huyết Giáo là Myung đang quỳ gối, cúi đầu xuống.

Không ai được phép nhìn thẳng vào Huyết Quỷ nếu không có sự cho phép của bà.

“Con nói Hoya và Yoon đã trở về?”

“Vâng, thưa mẹ. Bọn con đã phát hiện ra hai luồng hào quang của họ.”

“Nghe nói chúng bị đánh bại ở Vân Nam, con cảm thấy hai đứa trẻ kia có thể trốn thoát trở về hay là trở về khi bị bắt làm con tin?”

Myung cúi đầu thấp hơn nữa.

Cô không có quyền trả lời câu hỏi này.

Huyết Quỷ sẽ đưa ra câu trả lời.

“Câu trả lời đã có rồi. Ta chắc chắn Hoya và Yoon sẽ không chọn chạy trốn. Myung, còn nữ tư tế thì sao?”

“Con đã lập tức hộ tống cô ấy đến một địa điểm khác ngay khi phát hiện ra hào quang của Yoon và Hoya.”

“Eun và Baek. Hai đứa trẻ đó có đến gặp Hoya và Yoon không?”

“Vâng, thưa mẹ. Hai người bọn họ sẽ sớm lo liệu mọi chuyện thôi.”

“Ta hiểu rồi. Phải không, sẽ thật tệ nếu mọi thứ trở nên hỗn loạn khi chúng ta đang có một sự kiện quan trọng như vậy.”

Shh.

Myung có thể cảm nhận được có người đang đứng dậy.

Huyết Quỷ là người duy nhất ở đây có thể di chuyển mà không cần xin phép, nên chắc chắn bà là người đứng dậy.

Shh. Shh.

Cô có thể nghe thấy tiếng quần áo sột soạt.

Myung cúi đầu nhưng cô có thể thấy mái tóc trắng bắt đầu lộ ra.

Mái tóc trắng trông có màu xanh vì ánh sáng xanh.

Cô nhắm mắt lại.

Cô không được phép nhìn mẹ nếu không được phép.

“Có vẻ như con cần phải vào cuộc.”

Myung giật mình.

“Ta có linh cảm không tốt về chuyện này. Đây không phải là điều mà các võ giả có thể làm được.”

Giọng nói nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, toàn thân Myung lại run rẩy.

Chuyện này không có gì lạ.

Thật tự nhiên khi phải run rẩy trước hào quang lạnh lẽo mà Huyết Quỷ tỏa ra, hào quang này lạnh đến mức ngột ngạt.

“Báo cáo cuối cùng chúng ta nhận được từ Hoya là bọn họ đã bị đẩy lùi ở Vân Nam và đang dẫn các võ giả tiến về Hải Nam?”

"Vâng, thưa mẹ."

“Đó hẳn là lời nói dối.”

Xììììì—

Không khí chuyển động.

Đó không phải là chuyện dễ dàng.

Thay vào đó, giống như sương mù trên biển… Một số hào quang không thể nhìn thấy đang di chuyển.

Bởi vì Huyết Quỷ đã bước một bước.

“Thiên đường của chúng ta đã bị tiết lộ.”

Huyết Quỷ đi ngang qua Myung.

“Ta chắc chắn chúng sẽ hướng đến Cầu thang lên Thiên đường. Cách duy nhất để các võ giả vào được thiên đường này là làm dịu biển. Nhờ Hoya và Yoon đã kể cho chúng về nơi này, chúng cũng đã biết chỉ cần loại bỏ lõi. Myung.”

"Vâng, thưa mẹ."

“Con hãy giết Hoya và Yoon.”

Cơ thể Myung hơi rung lên.

"Vâng, thưa mẹ."

Cô tự nghĩ.

'Bọn ngu ngốc đó.'

Thực ra, Hoya và Yoon không hề ngốc.

Trên thực tế, họ còn thông minh hơn.

Họ sẽ quay lại nơi này với mong muốn được sống. Có lẽ cả hai người đã không giải thích về ánh sáng xanh sẽ phản ứng với tóc của mình để có thể cung cấp thông tin về kẻ thù cho Huyết Giáo.

Chỉ khi đó họ mới được coi là đã tạo ra công trạng nào đó.

Nhưng Myung chỉ có một điều có thể nói về quyết định của bọn họ.

'Các người nên tự sát đi.'

Đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai người.

Khi khuôn mặt của Myung sắp cứng lại…

Cô nghe thấy giọng nói của Huyết Quỷ.

“Myung, hãy giết chúng một cách nhẹ nhàng để chúng không phải đau khổ.”

"…Vâng, thưa mẹ."

“Myung, ngẩng đầu lên.”

Khuôn mặt cứng đờ của Myung dần giãn ra.

Cô ngẩng đầu lên.

Sau đó cô mỉm cười.

“Myung, nụ cười của con trông thật đẹp.”

“Cảm ơn mẹ rất nhiều.”

Huyết Quỷ vuốt ve mái tóc ngắn của Myung trước khi rời khỏi Đại Điện.

Bước chân của bà không chậm cũng không nhanh.

Myung nhìn bà một lúc trước khi cũng bắt đầu di chuyển.

Có cảm thấy đêm nay sẽ rất dài.

'Cô, cô muốn sống như thế này sao?'

Cô dừng bước.

Cách đây không lâu, trên thế giới đã bị xóa tên…

Cô nhớ lại lần cô đến thăm thế giới chết chóc đó.

Cô đã dừng lại ở thế giới đó một lúc để thực hiện lệnh của mẹ cô.

Aipotu.

Người mà cô đã gặp trong thế giới đó…

'Cô có tin vào Rồng không?'

Người có nụ cười khả nghi, người trông giống một đứa trẻ hơn là một thanh niên… Nhưng cũng giống một thanh niên hơn là một đứa trẻ…

'Cô không thích nơi mình đang gắn bó hiện tại, phải không?'

Myung nghĩ về người đã làm lay động tâm trí vốn đã hỗn loạn của cô.

'Cậu là ai mà dám nói với tôi những điều như thế?'

Myung cảm thấy khó chịu và càu nhàu với người đang mỉm cười tinh nghịch với cô.

'Tôi?'

'Đúng vậy. Tại sao cậu lại nói những lời như vậy với tôi mà không nói cho tôi biết cậu là ai? Cậu cũng không giống người ở đây. Cậu không biết nếu tôi bắt cậu thì cậu sẽ chết sao?'

'Cô có muốn biết tôi là ai không?

Ừm.

Người đó giả vờ suy ngẫm trước khi tự mô tả mình như thế này.

'Tôi là một Sát Long Nhân.'

Cô nhớ lại nụ cười thoải mái của anh.

'Tôi là Sát Long Nhân. Thực ra, tôi là Sát Long Nhân đầu tiên.'

Myung nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Cậu ta là người mà cô đã gặp trong chốc lát nhưng không bao giờ có thể gặp lại nữa vì cậu ta đã biến mất như một cơn gió.

“Huuuuuuu.”

Cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu bước đi.

Cô có thể nhìn thấy ánh sáng xanh.

Cô không thể thoát khỏi nơi này được.

Từ lúc cô chào đời cho đến tận bây giờ…

Tất cả những gì cô có thể làm là đi theo ánh sáng này.

“!”

Đúng lúc đó.

Đùnggggggggggggggggggggg—

Cô nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Cô nhìn thấy thứ gì đó trông giống một con Rồng đen đang bay lên trời và phá hủy mái nhà của những tòa nhà gần đó.

"Cái gì…?"

'Có chuyện gì thế?

Như thế này có phải là quá nhanh không?

Cô bắt đầu bước nhanh về phía phát ra tiếng động.

* * *

Nhóm của Cale chỉ có thể làm một việc sau khi nhận ra họ đã bị phát hiện.

“Choi Han.”

Choi Han túm lấy cổ Hoya. Choi Jung Soo đứng cạnh cậu. Số 7 cũng vậy.

“Ron.”

Ron gỡ bỏ cái bao tải che mặt Yoon ra.

Cale có thể thấy Yoon, người rõ ràng đang sợ hãi nhưng vẫn nở nụ cười trên môi.

“ugh!”

Tuy nhiên, Yoon nhanh chóng rên rỉ.

Ron đang bóp chặt gáy cô.

Beacrox và Sui Khan ở bên cạnh ông.

"Tách ra."

Hai nhóm tập trung quanh Choi Han và Ron di chuyển theo các hướng khác nhau.

Một bên di chuyển về phía tây trong khi bên kia di chuyển về phía đông.

Cale cũng cười theo.

Bởi vì cậu thấy Choi Han đang vung kiếm.

Đùng đùng-!

Hào quang hình yong đen đã phá hủy một tòa nhà.

– Nhân loại, đúng như mong đợi, Choi Han làm rất tốt!

'Ta biết mà, đúng không?

Cậu ta biết chính xác những gì mình cần làm.'

Cậu ta đã thu hút sự chú ý rất tốt.

Baaaaaaaaaang-

Cậu ta lại phá hủy thứ gì đó tiếp.

Đùnggg–!

Lần nữa.

Đùng đùng!

Và một lần nữa.

– …Nhân loại, làm như vậy có ổn không?

'…Ta không biết.'

Cale chỉ nhìn đi chỗ khác, không để ý đến Choi Han đang chạy loạn khắp nơi.

Cậu đang nhìn về phía Cầu thang lên Thiên đường.

"Chúng ta sẽ đi chứ?"

Raon trả lời câu hỏi của Cale.

– Nghe tuyệt quá!

Những người duy nhất còn lại là Cale, Raon và lão Baek.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro