Chương 140 -> 149

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 140

Mọi chuyện diễn ra không như mong đợi...

Khó khăn đến cuối cùng vẫn không buông tay tụi nó...

Kenty ở bệnh viện và nó, hắn, Abbu, Zu, Gia Huy, tất cả có mặt. Và cả cha xứ nữa ...

Mèo bước ra từ phòng của thực tập sinh với đồng phục của bệnh viện, gương mặt vẫn chưa tẩy trang và chiếc bao tay cưới đã được thay bởi bao tay bằng cao su.

-Ái Ái, trao nhẫn trước khi vào phòng được không?

-ÁI ÁI, NHANH ĐI.

-Mèo à, em cứ vào đi, xong rồi hẳn tiếp tục nghi thức cũng được.

Kenty đẩy nó vào phòng cấp cứu và ra ghế ngồi xuống để chờ đợi. Cửa phòng cấp cứu đã đóng lại...

-Sao vậy, chỉ trao nhẫn nữa thôi mà.

-Trở thành một người chồng tốt, người đó phải biết thông cảm cho vợ, phải không cha.

-... ùm... vậy thì chúng ta cùng đợi.

..................

Tụi nó cùng ngồi ở hàng ghế đợi chờ ca phẫu thuật kết thúc, linh mục cũng vì thế phải cùng ngồi chờ để đọc lời tuyên bố.

Đó có phải là một khó khăn mới cho cuộc sống vợ chồng, hay đó là một cái may vì dù hoàn cảnh nào, cả hai vẫn có thể thông cảm cho nhau.

............................

Trời về đêm lại bắt đầu lạnh lẽo, nó co ro bên hàng ghế cứ chờ đợi tiếng mở cửa ở nơi căn phòng cấp cứu. Hắn cũng vì thế mà cảm thấy muốn đưa nó về nhà hơn là ngồi đây chờ đợi và không biết ca phẫu thuật đến khi nào mới kết thúc.

Có những yêu thương nhưng chỉ mang đến một HẠNH PHÚC...

Sự chờ đợi nào đó mang cho con bé cảm giác mình có một điểm tựa rất tốt, một người con trai hiểu mình và luôn thông cảm ình mọi việc...

.........................................

...................

" ĐỐI VỚI ANH, LỄ CƯỚI TUYỆT VỜI NHẤT KHÔNG PHẢI Ở TRÊN THIÊN ĐÀNG, MÀ NƠI ĐÓ LÀ NƠI MÀ EM ĐÃ SẴN SÀNG ĐÓN ANH VÀO LÒNG"

"ĐỐI VỚI EM, LỄ CƯỚI TRÊN THIÊN ĐÀNG LÀ Ở ĐÂY, EM SẼ THÀNH CÔNG, EM SẼ BƯỚC RA VỚI NỤ CƯỜI RẠNG RỠ ĐÓN CHỜ MỘT NGƯỜI MÀ EM ĐÃ YÊU TỪ LÚC NÀO KHÔNG BIẾT"

Chương 141

Đó là một ngày đẹp trời, Kenty và Mèo đã kết hôn đến nay đã được 1 tuần.

Hai đứa ấy đã không gặp nhau kể từ ngày cưới cho đến hôm nay. Đến khi Mèo trở về từ bệnh viện thì Kenty đã đến công ty làm việc. Rồi khi Kenty trở về thì Mèo đã đi sớm. Cũng vì vậy mà cả tuần nay, đáng nhẽ là tuần trăng mật là trở thành một tuần du lịch "đơn" tại chỗ làm của mỗi đứa.

-Tối nay, em lại trực nữa hả?_ Cuộc gọi từ Kenty, cả hai vẫn đang làm việc.

-Ừm, tối nay, anh chịu khó ăn gì trước khi về nhà nhé.

-Ừm, anh biết rồi, nhưng mà, anh muốn gặp em.

-... em cũng vậy, nhưng...

-Không sao, em cứ làm việc đi, anh sẽ giải quyết công việc, vợ chồng mình sẽ gặp được nhau mà.

Hiện tại nếu có một điều ước thì chắc chắn hai đứa ấy sẽ ước mình quay lại cái thời gian còn được đến trường, dù là không thân thiết, dù là chưa nhận ra được tình cảm của nhau nhưng may thay vẫn có thể gặp nhau hằng ngày. Còn bây giờ thì thật là...

.................

Đó là câu chuyện của Kenty và Mèo. Đây vẫn chưa là kết thúc vì cả hai vẫn chưa sắp xếp được công việc của mình. Nếu như cứ như thế này cho đến khi cả hai già đi thì thật là tẻ nhạt phải không?

Lễ cưới của hai đứa diễn ra trong bệnh viện, đó không phải là chuyện lạ nhưng ở chỗ này thì chưa có cái lễ cưới nào lại đem vào bệnh viện mà tiến hành như thế cả. Dù là ở đâu, tình yêu có thì lễ cưới sẽ có, vậy thôi !!

...

Mọi chuyện cứ thể mà tiếp tục. Tiếp tục như không biết khởi đầu là lúc nào. Cũng quá lâu kể từ ngày Boo ra đi, và cũng vì vậy, Gia Huy dường như dần quên đi hình ảnh của con nhỏ. Câu chuyện mới của cậu ấy đang được nhiều người đón đọc, một tác giả là nam, lại viết theo ngôi kể thứ nhất, mọi cảm xúc trở nên lạ lẫm hơn vì đọc giả của cậu ấy đa số là nữ.

Zu dạo này thường hay đến nhà Gia Huy để xem truyện của cậu ấy, nhiều lúc Zu tự hỏi mình đã thật sự quên Abbu hay chưa. Con bé cứ luẩn quẩn bên Gia Huy cũng vì mục đích là bấm nút để Abbu bay khỏi ra cái phạm vi chứa đựng tình cảm của con bé.

Abbu cũng dần không còn thời gian để biết Zu là ai. Cậu ấy phải lo cho bộn bề công việc của mình, một ca sĩ, đó là một ước mơ lớn, cậu ấy đang rất hài lòng vì những gì mình đang có. Đôi lúc, phóng viên hỏi cậu ấy đã nghĩ đến chuyện tình cảm với ai đó hay chưa, cậu ấy chỉ lắc đầu và mỉm cười và trả lời ngắn gọn " Abbu toàn bị đá thôi".

"Bị đá", cậu ấy có vẻ khá khiêm tốn nhưng nếu nói về chuyện tình cảm, ai trong trường mà không biết cậu ấy từng thích ai và người đó như thế nào với cậu ấy. Rồi thì dư luận bắt đầu bới móc mọi thứ lên như một cách biện hộ cho việc "đói thông tin"

........

Zun tắt tivi và ngồi thừ người ra đó. Điện thoại từ Abbu...

-...

-Mày đang xem tivi hả?

-...

-Zun, aloo...

-Tao nè.

-Có đang xem tivi không?

-... Ùm, có...

-Tin nhảm thôi, đừng có nghĩ lung tung nha thằng này.

-Ừm, tao biết mà, thôi tao làm việc tiếp.

Nói là không sao, nhưng miệng đời mà, hắn đôi phần cũng bị ảnh hưởng. Hắn không biết nó có biết tin này không nhưng nếu nó biết thì nó sẽ làm thế nào với hắn. Người ta đăng tin rằng Abbu và Quậy đã có một thời gian yêu nhau rất thắm thiết và Zun là người thứ ba phá hoại cái tình cảm đó. Tình cảm thật sự của Quậy không phải dành cho Zun mà vẫn là Abbu. Có vẻ hơi bị nặng đó. Ba cái chuyện nhảm nhí này nhà báo thêu dệt "chất thật".

Tối hôm ấy, trời se lạnh, nó từ khu tập luyện trở về và chờ hắn trước cổng công ty như mọi ngày.

......

-Anh sao thế, sao không lấy xe?

Hắn không trả lời nó mà nắm ấy tay nó, dẫn nó đi trên con đường trở về nhà...

-...

-Anh sao thế?

-Anh không sao.

-Hôm nay, anh khác lắm.

Nó mãi nhìn vào ánh mắt của hắn, chút gì đó có vẻ buồn và chán nản. Nó thôi bước nữa và buông tay hắn ra, đứng đối diện như mỗi khi hắn buồn chuyện gì đó, nó thường đứng đối diện và bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình mà nói ra tất cả.

-... anh không sao mà.

-Không sao mà anh như thế à, nói cho em biết đi..

Rồi thì hắn ôm lấy nó, ánh mắt nó trông khó hiểu và ngớ người ra chẳng thể biết được hắn hôm nay bị gì nữa.

Cái ôm giữa đường vắng không xe cộ, nó biết hắn đang buồn chuyện gì đó nhưng hắn lại không muốn nói.

Cuộc gọi từ Abbu... nó nhấc máy khi hắn vừa buông nó ra.

-...

-...

-Dạ!

Nó bỏ điện thoại vào túi và nhìn hắn như một sự cảm thông nào đó. Hắn là người rất dễ ghen tuông, nó biết, và nó không giải thích. Nó và hắn thừa biết đó chỉ là những lời đồn nhảm nhí.

-Anh bị ảnh hưởng...? _ Nó dò xét hắn cách nhẹ nhàng nhất.

Hắn lắc đầu và lại ôm nó vào lòng, cái thở dài khiến nó cảm nhận được sự mệt mỏi từ hắn. Phải làm sao đây, chuyện gì khiến hắn ra như thế này.

Nó buông hắn ra và nhìn sâu vào ánh mắt hắn, hắn nhìn đáp trả nhưng đó không phải là ánh mắt trìu mến mà hắn thường dành cho nó.

-Anh thật sự không muốn nói cho em biết?

-Anh đã nói, nhưng em không muốn đề cập đến.

-...

-Anh nói đúng mà... phải không?

Hắn trở nên hụt hẫng vì bao lần hắn nói với nó về chuyện cả hai sẽ kết hôn với nhau, nhưng nó thì vẫn im lặng để mọi chuyện trôi qua lẳng lặng. Hắn cảm thấy mệt mỏi vì phải chờ đợi, hắn muốn ở bên cạnh nó mọi lúc vì với hắn và nó, thời gian cả hai có thể bên nhau chỉ có thể là lúc này, một vài phút đồng hồ khi cả hai từ công ty hắn trở về. Nó thì sao, nó cũng mong muốn được bên cạnh hắn nhưng nó chưa xác định mình đã đủ khả năng để trở thành một người con gái mà hắn cần hay không. Nhưng biết làm sao được đây, Chúa chắc đang hối thúc nó, tạo cho nó một vài sóng gió để nó có thể quyết định nhanh mọi chuyện lúc này.

-... mình về thôi.

Nó nắm tay hắn và tiếp tục bước trên con đường, ánh mắt hắn vẫn còn hằn in những nỗi buồn khó tả. Hắn cảm thấy khó chịu, khó chịu vì nó thừa biết hắn yêu nó nhiều đến dường nào, rồi thì nó chỉ lơ bỏ mọi chuyện mà im lặng chờ ngày tháng trôi. Ánh mắt nó bắt đầu có chút buồn như hắn, nó không còn thời gian cho chuyện này, nó phải quyết định thôi, dù chưa sẵn sàng nhưng nó không có quyền từ chối, bởi vì... nó cũng yêu hắn.

.........

Nhà bếp sáng đèn, hắn về đến nhà và Zu đang làm bữa tối cho hắn. Hắn có vẻ không muốn ăn nên đi vào nhà tắm luôn một mạch. Thường thì mỗi tối trước khi đi tắm hắn thường dùng cơm, ấy vậy nên Zu bèn tắt lửa và hỏi hắn.

-Anh hai không ăn tối à?

-...

-Em nấu đấy nhé.

-...

Hắn không trả lời mà chỉ biết mở khoá nước để tiếng nước nhấn chìm giọng nói của Zu đi mà thôi. Zu bèn mở bếp lần nữa để tiếp tục nấu bữa tối cho hắn dù hắn có ăn hay không.

Chương 142

12 giờ...

-Ăn tối anh hai ơi!

Hắn không đáp mà hướng bước chân của mình về phòng của mình.

-Em lỡ nấu rồi, ăn với em đi, anh hai.

Hắn dừng lại và suy nghĩ, bình thường hắn chẳng có im lặng thế này với Zu dù hôm ấy hắn và nó có cãi nhau đi chăng nữa.

-Em có xem tivi, em biết mọi chuyện cho nên nói chuyện với em tí đi.

Hắn quay lại bàn ăn và ngồi xuống dùng nhanh bữa cơm tối mà Zu đã chuẩn bị.

-Anh hai đang buồn?

-Không có.

-Đừng có giấu em, chị Quậy hôm nay có đến công ty anh không?

-Có.

-Cùng về chứ?

-Ừm.

-Rồi chị ấy nói sao?

-Không xem tivi nên không biết, rồi thì Abbu gọi điện thoại, vẫn bình thường như không có chuyện gì.

-Sao thế được, anh hai đã nhắc đến chuyện kết hôn chứ?

-Anh sợ rằng những gì anh nói đã có thể viết thành "lyric" ột bài hát luôn rồi đấy.

Hắn thôi không ăn nữa mà uống nhanh ngụm nước, sau đó thì rời bàn và về phòng.

.............

1 giờ sáng... Zu nhận điện thoại từ nó...

-Zun thế nào vậy Zu?

-Chị biết rõ hơn em mới phải, anh ấy đang không muốn nói chuyện với ai cả, tắm xong thì lại không muốn ăn cơm. Em năn nỉ ăn thì ăn đại ăn đùa được vài đũa rồi vào phòng. Chắc là chưa ngủ nên đèn phòng còn mở, nảy giờ em đi lên đi xuống mà không dám vào phòng ổng đây này.

-...

-Chị có nghe em nói không đó?

-Có, chị nghe...

-Anh ấy mong mỏi lắm, nhưng anh ấy không muốn làm gánh nặng cho chị nên mỗi khi chị từ chối, anh ấy đều im lặng và không bàn tới nữa.

-Không phải chị từ chối, mà là... chị chưa... sẵn sàng...

Cuộc gọi kéo dài được hơn 10 phút, Zu thôi không muốn nói nữa vì nghe giọng nó có vẻ đang rất mệt mỏi không khác gì hắn. Zu về phòng và tắt đèn để có thể đi vào giấc ngủ.

............

Gần 2 giờ sáng...

Tít tít !!

......

Tít tít !!

......

Tít tít !!

......

Tít tít !!

......

Hắn lặng đi sau khi đọc xong cái tin nhắn mà dường như đôi phần hắn biết nó đang lo sợ hắn cảm thấy hụt hẫng vì chuyện này.

Tít tít !!

......

>

Nó buông điện thoại xuống trước khi nhấn nút gửi, nó đang rất do dự, nó lo sợ rằng mình không thể chịu "hoàn toàn trách nhiệm" nếu như nó có làm sai điều gì trong cái cuộc sống hôn nhân.

Rồi thì nó quyết định, mọi thứ chỉ còn gói gọn trong một lần chạm màn hình của nó nữa mà thôi. Nó nhắm mắt lại để nhìn nhận xem hình ảnh nào sẽ hiện ra trong mắt nó lúc này.

Một chút gì đó khiến nó trở nên lơ lửng trên không trung. Rồi nó chờ đợi, chờ đợi, nó đang mơ chăng, dường như nó đang mệt mỏi nên chìm dần vào giấc ngủ.

... Hình ảnh nào đó thân quen, thật sự thân quen nhưng không phải là người nó mong muốn thấy lúc này, đây là cái khoảnh khắc nó quyết định mọi việc cơ mà...

.............. (... Abbu ...).........

-Em làm sao thế? Còn phải suy nghĩ gì nữa, anh cũng đang rất lo cho nó đây này. Cả mạng sống của anh nữa, em quyết định nhanh đi, trước khi anh giải thích mọi chuyện trên báo.

-... Abbu à, em phải làm sao đây, chuyện kết hôn, quả thật quá xa vời với em.

-Anh biết, nhưng em không còn lựa chọn đâu, anh nghĩ, Zun đang cố gắng, cố gắng để không phải một lần nữa ghen tuông vớ vẩn. Nhưng với những gì là một người bạn thân với nó, anh biết, nó... không làm được...

Chương 143

Nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, hắn lại gửi một tin tiếp cho nó.

Nó xoá vội dòng tin nhắn chưa kịp gửi và ...

... ...

... ...

Hắn đọc xong tin nhắn ấy thì buông ngay điện thoại xuống giường và chạy ngay đến bên chiếc tủ, lấy vội ình một bộ đồ nào đó trông cho ấm áp hơn trước khi ra khỏi nhà.

Đối với hai đứa nó, tình yêu đã gần như được đem vào "nhà trắng" mà cất giữ rồi. Vì điều đó cho nên nó không muốn mọi thứ cứ vội vã như chính tụi nó đang vội vã trong bộn bề công việc của mình. Nhưng dù là sớm hay muộn, cả hai cũng sẽ kết hôn, thế vì sao nó không kết hôn sớm hơn dự tính để hắn bớt phần lo sợ nào đó và cả Abbu sẽ không gặp thêm khó khăn gì trong con đường sự nghiệp của mình. Mặt khác, gia đình hắn, gia đình nó, bạn bè của hai đứa nó đều sẽ có một niềm vui mới, một sự chuẩn bị nào đó ột lễ cưới tiếp theo.

...........

2h30 sáng...

Nó đã đứng trước cổng và chờ hắn đến. Với bộ đồ dài tay dài chân như thế mà nó vẫn đứng co ro, trời vào lúc sáng lúc nào cũng thế cả.

Hắn ngừng xe và ngần ngại không muốn bước ra khỏi xe. Rồi thì nó chờ đợi với ánh mắt e dè, hắn đành bước xuống dù không biết nó đang cần nói điều gì đó mà quan trọng đến mức phải gọi hắn sang đây. Nó không bao giờ khiến hắn trở nên mệt mỏi hơn, nhất là khi hắn từ công ty trở về. Những lần cả hai cãi nhau đều là do hắn quá mệt mỏi nên cáu gắt, nó luôn nhẫn nhịn hắn vì nó biết chẳng mấy khi hắn nổi giận với nó.

-Trời lạnh thế này, sao không vào trong đợi anh?

Hắn đi lại đứng đối diện với nó, hắn trở nên rụt rè và gần như đang chờ đợi câu nói nào đó từ nó mà hắn chờ là sẽ không thể nào nó nói ra.

-Môi anh tím lại rồi kìa.

Nó bỏ tay ra khỏi túi áo và kéo hắn vào trong nhà. Dì cũng đã thức giấc để chuẩn bị đi làm sớm.

-Zun qua sớm thế con?

-Dạ,...?

-Con gọi anh ấy qua, dì cứ đi làm trước đi, sáng con gọi Cà Rốt dậy đi học.

-Ừm, mà dì nói nè, cũng lâu lắm rồi đó, hai con cũng nên đi chứ... Kenty và Mèo cũng đã thành rồi, còn hai con nữa thôi đấy.

-...

-...

Nó và hắn cùng im lặng. Dì của nó biết rằng cả hai đứa nó vẫn đang suy nghĩ cho chuyện này nên cười trừ rồi ra khỏi nhà và thản nhiên đóng cửa lại dù là hai đứa nó ngồi một đống ngay phòng khách.

-Dì dường như muốn anh trở thành "đàn ông" hay sao ấy?

-Anh đừng ở đó mà nghĩ bậy.

Nó cốc đầu hắn và làm cái vẻ mặt căng thẳng khiến hắn phải nhe răng ra cười.

-Gọi anh sang đây để ngủ chung với em, phải không?

Nó nhìn vào ánh mắt hắn, chút gì đó đang chọc ghẹo nó, chút gì đó vẫn đang còn ngượng ngùng vì không biết nó đang định nói điều gì với hắn.

-Anh cứ ở đó mà đoán mò. Em gọi anh sang đây chỉ là... em... nhớ anh thôi.

Hắn cười và choàng tay sang ôm vai nó, cả hai ngồi cạnh nhau nhìn về phía cái ánh sáng từ đèn đường vẫn còn chiếu rọi. Xe của dì nổ máy, thì ra nãy giờ dì vẫn chưa ra khỏi nhà.

-Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, anh cảm thấy, hình như là, mình cần có ai đó bên cạnh. Rồi thì anh gọi Kenty sang ngủ cùng. Cho đến khi nó kết hôn. Mỗi đêm dù cả Kenty và Mèo không có cả thời gian ngủ cùng nhau, Kenty nó vẫn bảo với anh rằng dù là không ngủ cùng vợ nhưng nó vẫn muốn ngủ ở nhà hơn là ngủ với anh. Rồi thì anh gọi Abbu sang để cùng ngủ với anh. Được vài ngày thì cái thằng ấy phải luyện tập thâu đêm để chuẩn bị cho album mới. Cuối cùng thì, anh ngủ như những ngày trước đó, vẫn thường ngủ một mình như vậy.

-Chỉ là muốn ngủ chung với em thôi à?

-... Ý anh không phải như thế !

-Em biết cái ý mà anh nói mà.

-...

-Vừa mới đây thôi, em đã nghỉ đến chuyện đó. Nhưng rồi có lẽ do anh đến trễ quá. Em lại thay đổi cái suy nghĩ của mình. Anh có biết, không phải là do em từ chối, chắc chắn là không phải em từ chối rồi, mà là vì, em chưa sẵn sàng.

-...

-Để sau khi em ra khỏi đội tuyển, được không? Lúc ấy, dù là anh không cưới em, em chắc chắn cũng sẽ bắt ba má anh "gã" anh cho em cho bằng được đấy, hihi.

-... Em cần bao lâu?

-Em chỉ còn có thể tham gia đội tuyển hai mùa thi nữa thôi. Dư luận nói gì, em mặc kệ, miễn sao cả ba chúng ta hiểu mọi chuyện như thế nào là được rồi. Có lẽ, nếu ai đó nhìn vào sẽ bảo, em thật là chảnh, anh nhỉ?

-Đúng rồi, em chảnh thật đó, anh chẳng phải đã nài nỉ hết lời rồi mà cuối cùng... em lại bắt anh phải đợi hai năm.

Hắn cười rồi xoa đầu nó, chắc cũng vì nụ cười đó, nó bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, hắn trách yêu nó để rồi sẽ tiếp tục chờ đợi nó như ý nguyện mà nó mong muốn. Nó tựa vào cái điểm tựa mà từ lâu rồi nó đã xác định được.

Đọc được đâu đó cái định nghĩa tình yêu là từ hồi xa xưa... Nhưng rồi thì quả đó là một cái quy luật chính xác nhất mà người ta đã đúc kết ra được... Đó là ...

Ở trên đời này có ba loại người chính trong tình yêu...

Người thứ nhất là người mình yêu nhất: Nó cảm nhận được hiện tại, người có thể khiến nó biết thế nào là vui tột đỉnh và buồn tột độ. Nó biết được người không cần âu yếm nó, cho nó những thú vui tình yêu, người đó, vẫn khiến nó không thể nào nghĩ đến cái gọi là nhàm chán. Nó yêu hắn, đó không phải là tình yêu từ tiếng sét ái tình, mà cũng không phải là những cái đính ước ép buộc nào đó. Tình yêu của nó được hình thành từ cái hồi nào mà chỉ nó, trái tim nó mới biết mà thôi. Người thứ nhất, nó đã xác định được.

Người thứ hai là người yêu mình nhất: Dù rằng nhiều lần, nó ngờ ngợ về những gì mà Zun đối xử với nó. Hắn đôi lúc cáu gắt và hay khó chịu với nó nhưng rồi thì mọi chuyện không khiến hắn giận nó quá lâu. Dù là khi nó có lỗi, hắn vẫn mỉm cười và làm hoà sau những cơn thịnh nộ mà hắn không thể khống chế được. Nhiều chuyện xảy ra trong bốn năm vừa qua mà gần như trong nhật kí nó vô tình lượt bỏ đi những chi tiết ấy. Và khi nó ngẫm nghĩ lại, nó nhận ra hắn cho nó nhiều hơn những gì nó nhớ được. Hắn từng đối xử rất tệ, phải nói la rất rất tệ với nó nhưng rồi nó nhận ra, đó chẳng là gì với những gì mà tình yêu của hắn đã dành tặng cho cái "tình yêu" của nó. Rồi thì nó gần như xác định được, người thứ hai, là ai rồi thì phải...

Người thứ ba là bạn đời. Hai từ ấy coi chăng rất nhẹ nhàng và mang một nét gì đó rất bều lâu. Nhưng không phải ai cũng có thể có được người bạn mà mình có thể gọi là bạn đợi. Và nó, nó vẫn chưa dám xác định...

Nếu người thứ ba là người thứ nhất, bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, thật sự hạnh phúc vì có thể chung sống với người mà bạn yêu thương nhất. Nhưng cái khuyết ở đây rằng là người đó có yêu bạn hay không? Nếu không... mọi chuyện sẽ chẳng được gọi trong hai từ "hạnh phúc" mà khi kết hôn, bạn mong muốn điều đó hơn ai hết.

Nếu người thứ ba là người thứ hai, bạn sẽ vẫn hạnh phúc, hạnh phúc vì sẽ có người luôn bỏ qua mọi thứ cho bạn nếu bạn lầm lỗi, luôn chia sẻ và đem cả trái tim, thân xác của họ để bảo vệ bạn. Rồi thì mặt khuyết, bạn sẽ cảm thấy tẻ nhạt nếu một ngày nào đó, bạn chán ngán cái quan tâm lo lắng của người đó, dù người đó là người xếp sau người thứ nhất của bạn. Nhưng cái khuyết ấy sẽ chẳng bao giờ có với điều kiện, bạn không tìm được người thứ nhất trước, hihi.

Nếu như người thứ ba chẳng phải là người thứ nhất, cũng chẳng phải là người thứ hai thì xin chia buồn cùng bạn. Lúc ấy chắc hẳn cái lão thần "Cupid" sẽ nói với bạn rằng là "chúc con may mắn kiếp sau nhé", haha.

Và cái nếu cuối cùng có thể lập luận được. Cả ba người là một... chỉ một câu dành cho bạn mà thôi "Thiên Đường đã mở ra từ cái ngày bạn sinh ra rồi đấy".

Nó và hắn, cả hai đã xây dựng nên một cốt truyện khá dài cho cái bộ truyện mà Zu đã khổ công tìm hiểu, theo dõi quan sát, lắng nghe và cảm nhận, mọi cách có thể của con bé để có thể viết ra một câu chuyện hoàn hảo về cái tình cảm hoàn toàn thật từ anh ruột của con bé. Có lẽ cả hai cũng đã xác định được, người thứ nhất là ai và ai là người thứ hai rồi. Có chăng, hắn hơn nó một bước rằng là hắn đã xác định luôn cả người cuối cùng rồi, còn nó thì... lại phải nhắc đến...

" Không phải em từ chối... mà là em chưa sẵn sàng"...

__________________

Chương 144

-Nếu mà dùng câu này để từ chối mấy thằng ấy thì quả chất là hiền lành, dịu dàng anh hai nhỉ. Cũng không ngờ, chị Quậy là sáng tác cái câu hay thật.

-Này, ý em là anh hai bị từ chối thật đấy à?

-Không có, chỉ là anh hai đừng gây áp lực cho chị ấy nữa. Hai năm, nếu đã xác định được đối tượng rồi thì chờ thế nào cũng được mà, phải không?

-Ừm, em nói phải. Có lẽ, vì lo lắng, anh đã làm cho Quậy cảm thấy căng thẳng. Rồi thì tới giờ anh hai mày chảnh lên rồi đây, có bảo cưới gấp thì cũng chu môi lên huýt sáo nhìn trăng à coi.

Hắn cười toe toét và cốc đầu Zu, hai anh em hắn đang xếp hành lí. Hắn chuẩn bị cho chuyến công tác nước ngoài cùng cha hắn, có lẽ là khá lâu, lâu bằng cái khoảng thời gian hắn chấp nhận chờ đợi nó. Trước khi sẵn sàng để cưới nó, hắn phải chuẩn bị sẵn "nội thất" thì mới có thể đón nó về "nhà" của hắn được chứ.

...............

Câu chuyện của riêng hai đứa nó lại bắt đầu ở một chương khác trong cả hắn và nó. Zu đã không còn hứng thú với những cái ảo tưởng ấy rồi cho nên phần tiếp theo, Zu đành dừng lại và giao mọi thứ cho Gia Huy hoàn toàn giải quyết. Cậu ấy cũng cần một cuộc khảo sát của công chúng về câu chuyện này vậy nên đã xuất bản thành sách dù rằng trong câu chuyện này cậu ấy chỉ là "quần chúng" mà thôi. Hihi.

................

"Bụi bay mù trời vì cơn lốc ghé ngang qua sa mạc. Nếu em đứng từ xa với hình ảnh mờ nhạt và vẫy tay chào anh, anh sẽ vẫn chạy đến dù vô tình cơn lốc ấy cuốn anh đi."

[Còn tiếp]

Chương 145

Những bước chân nặng nề trên đường phố tấp nập, tiếng xe cộ cứ "rè rè" mãi bên tai nhưng có lẽ nhờ vậy, suy nghĩ trong đầu con người ta sẽ không hiện ra với những điều vớ vẩn. Gia Huy bước đi trên con phố về chiều như một thói quen, cậu ấy bỏ luôn cả việc hay chạy xe hơi, lại còn không muốn la cà các nơi ồn ào náo nhiệt như vũ trường này nọ.

Đôi lúc sự việc xảy ra đột ngột rồi con người ta cũng bắt đầu thay đổi đột ngột...

Gia Huy mãi không thể mắc cười hơn chuyện của nhỏ Zu. Đó là vì sau cái cuộc đấu tranh tâm lí dữ dội, con bé quyết định bỏ cái nghề viết văn mà bây giờ con bé cho là vớ vẩn để trở thành một người mà chẳng ai biết đến. "Người hâm mộ". Cái này coi bộ còn vớ vẩn hơn.

Chuyện của Zu tạm gác sang một bên vì hiện tại chuyện của Gia Huy lại càng quan trọng hơn. Cậu ấy đang bắt đầu nản dần với cái công cuộc viết truyện thế này, nói ra cũng có lý do. Nhiều đọc giả quan tâm cậu ấy, thậm chí là gửi rất nhiều quà đến cậu ấy nhưng rồi thì cậu ấy thấy chuyện này cũng chẳng thay đổi được gì. Những câu chuyện do cậu ấy viết đều mang hình ảnh của Boo, đó không phải là vì cậu ấy đã thật sự tìm ra người mình thật sự thích, mà là vì sự ra đi ấy khiến cậu ấy cảm nhận mọi chuyện xảy ra đều là do cậu ấy. Boo mất biệt khá lâu, cả bọn tụi nó luôn ngày ngày cố gắng tìm kiếm mong là sẽ nhận được chút gì đó tin tức về Boo, nhưng ngày tháng trôi, ai nấy đều bận rộn, cả lễ cưới còn bị gián đoạn thì thời gian đâu mà cứ dành ột việc không khả thi thế này. Những câu chuyện do Gia Huy viết đôi phần đều ngụ ý kêu gọi một người con gái trở về, trờ về và người con trai sẽ không là những chuyện lặp lại khiến người con gái ấy đau khổ nữa. Nhưng nếu chỉ là vấn đề trong nước thế này, còn lâu cậu ấy mới tìm lại được Boo.

Điện thoại reo... là ba của Gia Huy:

-Con đang dạo phố... không ạ... con hơi mệt... tiệc ạ... chắc không được đâu... nhưng mà... con biết rồi, con sẽ đến đúng giờ, chào ba.

Cậu ấy lại bước đi trên con phố, cảm giác hôm nay cứ là lạ làm sao. Tối nay là tiệc dành cho các hiệu trưởng qua từng niên khoá, cha của cậu ấy đã bãi nhiệm sau cái năm mà đám tụi nó tốt nghiệp vì vậy đây cũng là dịp về trường chơi với danh nghĩa là con trai cựu hiệu trưởng là còn là cựu học sinh, cũng muốn về một lần để tìm lại những kỉ niệm.

Cậu ấy liền gọi cho bọn nó.

Nó thì tận 8 giờ tối mới đượ thả về, hắn thì bảo là không sao, Kenty và Mèo, cái cặp đôi này khó mà nhấc được phần thân nào của hai đứa ấy ra khỏi nơi làm việc.

-Đi đi, cũng lâu rồi chúng ta chưa về trường mà.

Rồi thì một lúc Kenty với Mèo cũng chấp nhận. Mèo có lẽ sẽ đến muộn vì tối nay không phải trực đêm nhưng có bài tập phải làm cho nên cũng không về sớm được. Mà cũng tại như thế con bé mới đồng ý vì cũng đã lâu cả hai vợ chồng chẳng gặp được mặt của nhau nữa.

Gia Huy mỉm cười, đôi lúc cảm thấy hụt hẫng nhưng rồi thì dạo phố một lúc cậu ấy lại cảm thấy phấn chấn tinh thần hơn. Ai biết được sau khi dự tiệc cậu ấy có thể có tâm trạng mà viết tiếp cái bộ truyện đang khá được đọc giả đón nhận.

....................

8 giờ tối...

Hắn và Kenty cũng đã tới, Mèo và nó đến trễ nhưng cũng không quá muộn vì tiệc mở lúc 7 giờ 30. Nó có vẻ vẫn còn khá vui vẻ vì chưa nghe tin gì từ hắn cả. Còn Mèo, có lẽ không gặp quá lâu nên con bé bỗng trở nên ngại ngùng với Kenty.

Rồi thì cả đám nó đi chào hỏi các thầy cô trong trường, bọn hắn thì chẳng thầy cô nào nhớ mặt còn nó thì cái mặt ấy ai cũng hằn in trong đầu cho nên vừa gặp là đã tay bắt mặt mừng rồi. Chỉ riêng các giáo viên thanh nhạc mới nhận ra bọn hắn mà thôi.

Vừa lúc Abbu cũng đã tới...

-Em chào cô !

-Abbu, ây chà, hồi đó còn gọi nó là Khang này Khang nọ, giờ thì bắt buộc phải gọi bằng nghệ danh rồi.

-Cô này, cứ gọi em như bình thường là được mà, mà cũng phủ phàng thật đó cơ. Em vào trường mà mấy thầy cô khác nhìn em cứ lờ lợ như không biết ấy.

Rồi thì cái thằng vào làm phá vỡ bầu không khí, hắn đang trò chuyện với cô giáo thì cũng phì cười rồi dắt nó ra ghế đá trong khuôn viên trường mà ngồi. Kenty cũng vì vậy nên muốn gặp riêng Mèo một chút, nói là họp mặt của giáo viên mà bọn học sinh này đâu ra về trường rồi coi cái trường như chốn hẹn hò tái hợp sau bao tháng năm không gặp ấy.

..................

-Anh dạo này xanh xao đi thì phải?

-Đâu, anh vẫn bình thường.

Kenty mỉm cười, đôi mắt cậu ấy rõ là thiếu ngủ nhưng cứ vẫn bảo là bình thường. Nhiều điều cả hai đứa ấy chưa nhận ra là từ khi kết hôn đến bây giờ, điều tối thiểu của một cặp vợ chồng là thế nào thì cả hai vẫn chưa thực hiện được.

-Anh cứ dõi chối, em nhìn mà không biết à.

-Bỏ chuyện đó đi. Anh cảm thấy khá mệt mỏi nhưng nghĩ tới em lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cho nên hăng say làm việc hơn, cũng không lâu nữa mọi chuyện sẽ đi vào lề lối anh sẽ dành thời gian cho em, hai chúng ta, còn chưa có tuần trăng mật nữa mà.

-Em cũng vậy, cũng khoảng tháng sau là hết đợt thực tập, trưởng khoa nói những người sợ máu mà thích nghi nhanh như em thật là hiếm. Em thấy cũng mừng nhưng cũng lo rằng là nhiều ca phẫu thuật khác phức tạp, em lại không kiềm được.

-Thấy em mệt mỏi vậy, hay là tối nay về nhà với anh nhé.

-Em còn phải làm cái báo cáo nữa.

-Mai rồi làm.

-...

-Từ ngày kết hôn tới nay, chúng ta... chưa từng ngủ chung, em biết không?

Mèo như nhận ra vài điều, đúng là con bé cũng hơi quá đáng, dù là có bận cũng phải về nhà ban đêm, đằng này thì cứ ở coi bệnh viện như là nhà, cậu ấy cứ ngủ một mình đến rồi chán lại khổ.

Mèo ậm ừ có vẻ cũng hơi khó xử nhưng quả là phải dành một ngày cho Kenty, đằng này chỉ là một đêm bên chồng, đó chẳng phải cũng là điều tốt sao.

........................

-Vài ngày nữa, anh phải đi rồi.

-Đi đâu?

-Sang giúp ba.

-Mỹ?

-Ùm.

-...

Nó im bặt, đến giờ này hắn mới nói. Mà cũng phải thôi, nó bận bịu cũng chẳng kém hắn thì thời gian đâu hắn có thể gọi mà nói về vấn đề này cơ chứ.

-Thế, bao lâu?

-Cũng khoảng 2 năm, nhưng nếu không có gì trục trặc, anh sẽ về sớm.

-2 năm, sớm hơn là bao lâu?

-Anh cũng không biết, nhưng mà, anh ở đây cũng không có thời gian mà gặp em, anh nghĩ anh nên đi để công việc về sau này sẽ nhẹ nhàng hơn.

-Ùm.

-Nếu nhớ anh thì gọi cho anh, như mọi lần thôi mà, phải không?

-Ùm.

Nó cứ ậm ừ rồi nhìn đi chỗ khác, sóng mũi nó hơi cay, lâu rồi nó chẳng khóc lóc thì phải. Đôi khi vì kiệt sức, nó hay khóc nhưng không phải là cái cảm giác này. Dù không gặp hắn thường xuyên nhưng nếu biết hắn ở gần đâu đây, nó vẫn thấy yên lòng hơn là phải xa hắn như thế này, như cái lần hắn ra đi vì hiểu lầm giữa nó và Abbu. Rồi thì bây giờ hắn đi một phần cũng do không muốn có thêm rắc rối bởi sự bới móc của dư luận từ Abbu.

Rồi thì Abbu phá vỡ bầu không khí của hai đứa nó.

-Này, dù là trước đó hay bây giờ, hai người cũng chẳng thèm để ý đến tui là thế nào?

-Abbu.

Nó cười và ngồi sang một bên chừa chỗ cho Abbu.

-Zun à, xin lỗi mày nhé, chuyện của tao cũng lắng nhanh thôi, vài ngày nữa tao họp báo rồi giải thích mọi chuyện, đừng có vì chuyện ấy mà khó chịu nhá mạy.

-Tao có làm sao đâu, nhưng mà tao đi rồi, ở đây, mày chăm sóc Quậy dùm tao.

-Sao mà được, của mày mày tự lo, chẳng phải tao đã nói là không nhúng tay vào sao. Mà Quậy biết rồi à?

-Hai người muốn giấu em đến chừng nào?_ Nó càu nhàu Abbu, ai cũng biết có nó thì không biết mà thôi.

-Anh đùa mà, anh cũng mới biết hôm qua thôi, cơ mà nếu như vậy cũng tốt, biết đâu hai năm sau nó về em cưới anh rồi thì sao, haha.

-Thằng điên!

Hắn phì cười vì Abbu vẫn thích hay chọc tức Zun, nhưng với hắn bây giờ, điều quan trọng là nó, hắn sợ sẽ không chịu được nếu như một ngày nào đó đi làm về, hắn muốn gặp nó nhưng lại không thể thì là thật sự rất khó chịu đối với hắn.

Chương 146

Hắn sang bên ấy nhanh chóng. Những ngày đầu, khi nghĩ đến, nó đã khóc rất nhiều, đêm về lại cảm thấy thật trống vắng dù những ngày vừa qua, nó đi luyện tập về cũng không ghé công ty hắn nữa, có khi lại ở lại luôn chỗ tập luyện. Ngày nào rãnh rỗi lắm thì ban huấn luyện mới cho nó về nhà vào ban đêm, ấy vậy mà hôm nay, nó muốn ở lại nhưng lại không ai cho. Nó cứng rắn nhưng rồi thì nó không cứng rắn được khi mất đi phần nào đó mà mình đang có, nó có hắn và giờ hắn không còn ở cạnh nó nữa. Buồn nhưng chỉ có nó mới biết thôi, nó cố gắng cười vui khi Abbu thường hay gọi cho nó để xem tình hình nó thế nào. Mèo từ hôm đó cũng hay gọi cho nó, cả Zu, mọi người đều quan tâm nó nhưng rồi thì phải làm quen thôi, với nó, 2 năm cũng như gấp đôi cái thời gian hắn ra đi lần trước mà thôi.

Gác chuyện nó và hắn sang một bên để không để mọi thứ nên u uất...

Mà cũng vì nhiều chuyện xảy ra như thế, nó bị sốt cao do tập luyện nhiều nên ban huấn luyện mới để cho nó nghỉ ngơi một thời gian.

Nó đến bệnh viện tìm Mèo để nằm viện nghỉ ngơi cho khoẻ hơn nữa là nó không muốn về nhà, vì khi về nhà nó lại có đủ chuyện để nghĩ đến hắn.

....

-Mày sao rồi?

-Đỡ rồi, chỉ là ăn thấy không ngon thôi.

-Ùm, tập luyện nhiều ban đêm như thế có ngày mày chết mất đấy.

-Ùm, cơ mà chừng nào mày mới hết phải trực đêm vậy?

-Cái đó thì cũng không biết, vì là thực tập nên thường bị bắt trực ca đêm. Tụi chung nhóm với tao cũng thế, trưởng khoa bảo cố gắng đi, thực tập tốt thì khi tốt nghiệp đại học có nhiều cơ hội được nhận vào bệnh viện hơn.

-Mày cũng nên nghĩ tới Kenty chứ, có vợ nào lại cứ bắt chồng ăn cơm ngoài đường hoài như thế không?

-Tao biết chứ, nhưng cũng còn vài tuần thực tập nữa thôi nên phải cố gắng.

-Không biết giữ lấy, rồi mất lại tiếc.

Nó có vẻ còn buồn nên nói chuyện không mấy vui vẻ như mọi ngày.

-Mày cũng đang tiếc đấy à?

-Tiếc cái gì đâu, chỉ là thấy trống vắng thôi.

Mèo cười, con bé cảm thấy những gì nó nói một phần cũng đúng, nhưng biết làm sao được, cả hai cùng bận cơ mà, phải thông cảm cho nhau thôi, sự nghiệp quan trọng trước nhất.

-Mà tao hỏi nhé?_ Nó dè chừng.

-Sao?

-Mày với Kenty, đã gì... chưa?

-Gì là gì?

-Có nghĩa là làm cho ra giống vợ chồng ấy.

-Là vợ chồng chứ gì nữa mà còn đợi giống hay không?

-Oải, ý tao không phải vậy... mày thật là, Zu nó bảo là nếu như chưa thì nó gửi truyện của con bé ày.

-"Lễ cưới trên thiên đàng" đấy à?

-Hình như vậy.

Cả hai vẫn tiếp tục tám chuyện lúc đêm đã xuống thế này. Nhiều lúc nó thầm nghĩ, giá như nó có thể suy nghĩ rộng hơn nữa thì bây giờ chắc gì hắn đã sang Mỹ.

..................

Thời gian cứ thế mà trôi không chợ đợi, nó cũng đã đi tập luyện lại như bình thường. Mọi chuyện như lắng xuống để không gian trở nên yên bình hơn, Abbu phát hành album đầu tay của cậu ấy, lại bận rộn và lại không có thời gian mà đi gặp bạn bè. Và cũng vì vậy nên nhỏ Zu trông bận cũng chẳng kém.

-Chị Quậy hả?... Có rảnh không đi xem "live" với em, nay Abbu ra mắt album trên sân khấu... sao... không được ạ... vậy thôi ạ.

Con nhỏ Zu lục cả gần chục số để rủ bạn bè bà con đi xem "show" diễn của Abbu, ấy vậy rồi mà chẳng ai buồn miệng ừ một cái cho con nhỏ đỡ buồn, lại đi một mình, cái rừng người ham mộ lại chen chút nhau và con nhỏ cứ bị chui tọt ra đằng sau vì lấn chiếm không lại người khác.

......

Dù là nhìn từ xa...

Đó vẫn được gọi là niềm vui...

Dù là ai đó không biết...

Nhưng sự thầm lặng mang đến cảm giác yêu...

Dù là thời gian cứ trôi đơn giản như thế...

Con bé vẫn mỉm cười...

Dù là bao lần bỏ cuộc...

Nhưng rồi cũng không thể để điều đó kéo dài quá lâu...

Chương 147

Có lẽ dù con bé có xuất hiện 100 lần hay 1000 lần, Abbu cũng chẳng nhận ra con bé trông đám đông ở phía dưới. Con bé vẫn mỉm cười vì được nhìn cậu ấy như thế này, nụ cười rạng rỡ của cậu ấy như lại một lần nữa "đi đến bên cạnh và lay nhẹ trái tim con bé: dậy thôi !".

Zu trở về nhà khi ngoài phố đã vắng dần đi bóng người. Gió lạnh, con bé vẫn thích đi bộ. Dường như tụi nó thường vẫn ưa chuộng đi bộ hơn so với những năm về trước, mỗi đứa mỗi ngã, con người ta không có thời gian bên nhau nữa. Tự trách mình mau lớn quá hay là vì thời gian trôi nhanh, ... cũng như nhau cả thôi.

-Alo?

-Zu à, em gửi truyện cho Mèo, con nhỏ đọc xong rồi bây giờ cứ vùi đầu vào, chẳng làm việc gì kìa, haha.

-Này, đừng bảo chị ấy đọc chương 51 rồi đấy nhé.

-Chắc là vậy, haha. Mà này, em có cần, ác với chị đến thế không, hít.

-Hehe, ở bên đó nhớ chị quá nên đem ra hành hạ đó mà.

-Cơ mà, cái chập 51 ấy, em đưa chị lên hơi bị cao đó, haha.

-Mà thật là chị cũng sắp thi giải quốc tế mà, ai biết được, hehe, không chừng những gì em viết lại thành hiện thực.

-Con nhỏ này, ngủ ngon nhé!

-Dạ, ngủ ngon.

Zu tắt máy và lại bước trên con đường đêm. Ánh đèn đường màu vàng chói như đè nặng bóng con bé xuống mặt đường, ước gì có hình bóng ai đó đi bên cạnh, con bé ắt sẽ vui hơn lúc này. Nhưng không sao, con bé cũng chỉ mới gặp người đó cách đây vài phút thôi mà, có điều là người đó vẫn không nhận ra con bé trong cái đám đông la hét ở dưới mà thôi. Hình như mũi lại không thở được, cảm chưa hết từ hôm bữa đến giờ, con nhỏ mệt mỏi quá đổi nên quay về nhà nghỉ ngơi, cũng may là vẫn không bỏ lỡ ngày diễn cực thành công của Abbu.

...

"Mỉm cười rồi lại mỉm cười, có khi những giọt nước mắt đã lười chảy xuống để con người ta tập quen chịu đựng với những nỗi buồn thầm kín..."

...

Khuya đến, Abbu trở về nhà một cách mệt mỏi, người hâm mộ vẫn sẵn sàng bu theo cậu ấy để tiễn chân về tới nhà. Có lẽ vài ngày nữa cậu ấy phải chuyển nơi ở khác, không thì sẽ bị làm phiền mãi thôi.

-Alo, Quậy hả, có gì mà gọi anh thế?

-Em sang nhà anh chơi được không?

-Đơn nhiên rồi, có cần anh sang chở không?

-Anh có ra được khỏi nhà đâu mà nói thế, cơ mà em đang ở gần nhà anh nè, vấn đề là em không biết làm sao để không phải bị nhận ra.

-Vậy à, hay là em đợi khoảng 15 phút nữa đi, anh tắt đèn là về cả thôi.

Abbu vừa nói vừa bước ra mở rèm cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài cổng, quả là còn đông người ở lại. Những cái vẫy tay khiến cậu ấy phải cười gượng đáp trả, mệt quá còn gì.

20 phút...

Nó an toàn vào được nhà Abbu...

Abbu đóng cửa và vào bếp lấy nước cho nó.

-Qua đây làm gì thế nè?

-Ca sĩ thần tượng, vào được nhà khó thật, sang chơi vì nay em không phải được cho ở lại khu tập huấn.

-Thế cũng không về nhà à?

-Dì với Cà Rốt về quê rồi, cũng hai ba ngày nữa mới về lại. Cơ mà sao giống đuổi em về thế, bố rổng?

-Oải, sao còn dùng từ đó nữa. Uống đi nè.

Cậu ấy cùng ngồi xuống bên cạnh nó và mở tivi lên. Cứ dạng như cái khung cảnh "xi-nê trong nhà" ấy.

-Hôm nay, thành công chứ?

-Em biết à, cứ tưởng là em chẳng thèm ngó đến anh. Cũng tạm, hơi mệt một chút nhưng mà cảm thấy vui, hát để vơi đi nỗi buồn.

-Anh mà cũng có nỗi buồn nữa à, haha.

-Sao lại không?

-Sao vậy?

-Ừm,.. tại thấy hơi trống trải. Ngày trước còn sang nhà đứa này ngủ, đứa kia ngủ. Đôi lúc thì về housestar ngủ với ba, rồi thì cũng chán.

-Thế anh không để ý được cô nào à, cưới nhanh để còn có người mà ngủ chung.

-Haha, đường sự nghiệp còn dài, vã lại cũng không biết nên yêu ai.

-Yêu mà còn phải có chữ "nên" nữa.

Quậy cốc đầu Abbu. Đôi khi nó cảm thấy ngượng khi phải nói về chuyện tình cảm thế này, nhưng rồi chỉ có cách này mới có thể đi vào vấn đề mà nó cần phải nói với Abbu lúc này. Một phần vì có một chút tội lỗi nào đó, nó hiểu Zu là người thế nào, dễ yêu ai đó nhưng lại khó lòng nào quên được. Có lẽ do con bé đã tìm được đối tượng thứ nhất rồi, còn Abbu, cậu ấy đã phải từ bỏ đối tượng thứ nhất, người đó- không phải con bé.

-Tại vì, có lẽ, không ai được như em đấy.

Abbu nhe răng cười trừ vì câu đùa cợt ấy. Nó cũng vì thế mà phì cười, đơn giản chỉ là câu bâng quơ nhưng không chắc hẳn đó là lời nói đùa thật sự.

Nụ cười ấy nhợt dần và cứ chìm đắm vào cái nhìn với nó. Abbu có lẽ cũng đang khó khăn như Zu vậy, dù thời gian trôi, dù tập sống chối bỏ sự thật nhưng không phải lúc nào cậu ấy cũng có thể nắm giữ lại cảm xúc của mình.

Nó vẫn mãi mê với cái chương trình phim hoạt hình quen thuộc từ nhỏ tới lớn. Không gian im lặng vì nó cũng dường như biết, Abbu đang nhìn mình.

Chương 148

" Xin lỗi, Abbu. Có lẽ cuộc đời không đẹp như em tưởng. Anh là người em yêu thương, người em có thể luôn cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh nhưng có lẽ, nếu không có Zun, điều ấy mới thật sự trở thành sự thật."

Nó tựa đầu mình vào vai Abbu như mỗi lần hắn ôm nó, nó thường làm vậy. Cậu ấy bỗng chợt giật mình vì hành động ấy của nó, tim cậu ấy đập như cả 4 năm trước vẫn hay thường đập nhanh như thế. Nó cười rồi bảo:

-Đừng nghĩ điên nhé lão, chỉ là em vừa mất đi một chỗ dựa...

-...

-Đôi lúc em tự hỏi, sao không phải anh mà lại là Zun. Em không trả lời được cho câu hỏi đó rồi thì Zun như âm thầm giải đáp. Trong tình yêu, em cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, thế nào là phải hy sinh cho người mình yêu, rồi thì em ích kỉ, anh nhỉ?

-...

-Em không biết hiện tại anh có cảm giác gì và với ai nhưng em muốn cho anh xem một đoạn trong tập truyện em vừa đọc được. Em đọc cho anh nghe nhé.

-... ùm...

Abbu lặng đi vì hôm nay nó nghiêm túc nói chuyện với cậu ấy. Nó ít khi phải dùng lời lẽ dài thượt thế này, và bây giờ, nó như thế chỉ để có thể cố gắng lần cuối cùng vì một người nào đó nó cho là đã phải vì nó quá nhiều. Và một người nữa mà nó cần trả lại những cảm giác mà nó lấy đi của cô ấy từ tay Abbu.

..... – Lễ cưới trên thiên đàng....

... Tự bạch của đứa con gái về chót trong cuộc đua tình yêu, Zu.Ab - ...

... Nắng lên chưa bao lâu thì mưa lại rơi ào xuống như một sự dập tắt nào đó đầy căm giận. Em lại tự trách mình, sao lại có thể yêu anh nhiều đến vậy...

Anh yêu chị ấy, phải rồi, yêu ai là quyền của anh mà, nhưng nếu như anh " bỏ qua" thì hãy để em là người thứ hai bước lên sau gót của chị ấy nhé. Em nghĩ mình đã quá điên khùng vì đã phải đem trái tim yêu đương "bậy bạ", để rồi thì bây giờ, em bôn ba muôn nơi tìm kiếm một ai đó em yêu hơn là anh. Đến khi, em dừng lại, làm sao đây, anh đang dẫn đầu và về đích rồi. Em thổi còi để kết thúc sự tìm kiếm bất lực ấy. Chờ đợi, cố gắng, đau đớn, rồi lại bỏ cuộc, nhưng bây giờ em lại cố gắng đứng lên lần nữa để bẻ cổ và bóp tay chuẩn bị tinh thần đối diện với anh. Kết quả chẳng mấy khả quan, nhưng em bị vui đó, anh hai của em quả là số một, trả cho anh một cây đũa vì dám cả gan chẳng đem lấy một ánh mắt kéo dài năm giây để dành cho em. Người ta gọi nôm na là "Trả đũa" ấy, vậy rồi thì sao, anh vẫn vậy. Hi, thôi em đành lặng lẽ kết thúc câu chuyện này ở đây, kết thúc để không phải đau thêm lần nữa, để rồi một ngày nào đó em nhìn lại quá khứ ấy, nỗi buồn không quả nhiều để em cảm thấy đau...

....................................

Nó dừng lại khi ánh mắt Abbu đã bắt đầu đỏ, có lẽ cậu ấy đang cay hay là có cái gì nó nghẹn lại ở cổ. Nó lôi ra trong cái túi xách của mình một quyển nhật kí, không phải của nó, không phải của hắn hay ai khác, của Zu.

......... Nhật kí đậm mùi mặn của nước mắt.........

... Em quả là điên khùng phải không anh? Có lẽ chỉ vì chen chân mua vé thôi mà đã làm rơi mất sợi dây chuyền của mẹ em cho em rồi. Mất cái gì em còn chẳng tiếc chứ cái ấy thì chắc em chẳng dám nhìn mặt mẹ nữa. May là hôm nay chỉ là buổi gặp mặt "fan" thôi mà đã thế, đến cái ngày anh diễn bài hát trong album đầu tay chắc em chẳng sống nổi mà trở vê.

Gió mạnh khiến nước mắt em khô đi bên đôi gò má, em cứ nghĩ đến việc cố gắng một lần nào đó nữa với anh thì chính em lại đánh bật ngay cái suy nghĩ điên khùng ấy đi. Ngày trước cũng không, bây giờ cũng không anh nhỉ, anh trở thành thần tượng mất rồi, khi anh già đi thì cũng chẳng đến lượt em chen một chân vào cái con đường mà phía cuối là anh.

...............................................................

............ Nhật kí đánh mất...........................

Nay em lại bị mất ví tiền. Đám đông cứ chen tới chen lui rồi thì mất luôn cả cái poster em vừa mua hôm qua, hình của anh bị chất cơ mà lại bị mất, AAAAA, muốn giết dứa nào chôm của mình.

Không sao, người ta lấy đi tất cả, nhưng chẳng lấy anh ra khỏi tim em được mà, hehe.

.................................................................

............ Nhật kí của người bệnh.....................

Nay em cảm nhẹ, vậy thôi mà cũng không dám bước ra khỏi nhà vì sợ lỡ bệnh nặng hơn thì cái ngày anh diễn sắp tới lại không đi được. Em nhớ cái lần chị Quậy bị bệnh, anh có lẽ còn lo lắng hơn cả thằng anh của em cơ đấy, nếu người đó là em, không biết anh sẽ thế nào nhỉ. Em lại nói điên nữa rồi. Chán thật, không có ông Zun ở đây biết sao đây, chẳng ai chăm sóc ình, phải tự lo cả. Oải, cứ bệnh là thích nhõng nhẽo mà có ai đâu để mà như thế...

..................................................................

............. Nhật kí trước ngày diễn của anh.........

Mai rồi, phải cố lên, may là có vé rồi. Hít, nếu mà ngày mai mới mua vé chắc là điên mất, bệnh chưa hết. Em chẳng dám gọi cho anh vì nếu như vậy anh sẽ biết em đến xem anh diễn. Cố lên, cố lên, em phải cố lên và anh cũng phải vậy.

..................................................................

-Lúc nảy, trước khi sang đây, em có sang nhà Zu để tìm con bé, may mà em sang không thì không biết trộm sẽ lấy hết được bao nhiêu thứ quý giá nữa. Con bé đi không khoá cửa.

-...

-Mà nếu, có mất đồ, đừng mất hình ảnh hay cái album nó mới mua là nó đã mừng rồi. Em lấy được quyển nhật kí ngay phòng khác, chắc là định viết gì trước khi đi nhưng lại sợ trễ nên quăng lại đấy với cây bút.

Abbu nhắm mắt lại và ngã đầu ra phía sau. Cậu ấy có vẻ đã hiểu ý của nó, cũng như hiểu được những gì mà nó muốn truyền đạt. Nhận ra mọi chuyện không như cậu ấy tưởng tượng, Zu, cái tình cảm của Zu vượt xa cái suy nghĩ của Abbu về Zu.

Nó cười...

-Này, em không phải gây áp lực cho anh đâu, chỉ là em không chịu đựng nổi khi đọc xong nhật kí của con nhỏ. Hít, nghĩ thì thấy có lỗi, tự dưng đọc trộm nhật kí người khác. Mà thôi, cứ ở đó mà nghỉ ngơi đi, em về đây, khuya lắm rồi, chắc là qua nhà thờ ngủ ké các seur.

.......................

Nó vừa về thì Abbu liền ra gara lấy xe để sang nhà Zu. Cũng lâu không ghé kể từ ngày hắn sang Mỹ, nó đưa nhật kí của Zu cho cậu ấy như muốn cậu ấy một lần đi sang nhà con bé dù rằng cậu ấy có muốn cái bận cản chân cũng không được.

Chương 149

Reng !!

Tiếng bước chân của Zu chậm chạp bước ra, thường thì con nhỏ sẽ vang tiếng ra cửa vào hỏi "AI ĐẤY, NHÀ KHÔNG CÓ AI HẾT", thế vậy mà nay im hơi lặng tiếng. Đơn giản vì chắc đuối sau cái trận la hét sau buổi diễn.

-... A... AB.. ABBU...

-Anh vào được không?

-...

-Cũng chỉ 11 giờ mà, lọ lem còn phải đến 12 giờ không lẽ không cho anh một tiếng được à?

-À không, chỉ là... anh vào đi.

Zu đóng cửa cùng Abbu đi vào trong...

-Em đang làm gì vậy?

-Em định đi ngủ.

-Đuổi khéo anh đấy à.

-Không có.

Con nhỏ trông mệt mỏi nhưng cố gắng nói chuyện bình thường nhất với Abbu.

-Sao nay anh lại sang đây?

-Nếu anh nói, anh nhớ em, em tin không?

-Haha...

Zu bật cười, cứ như con nhỏ nực cười vì những lời Abbu nói hay là đang bắt đầu cái trò trêu chọc đây. Con bé tiếp lời.

-Anh bắt đầu khác rồi đấy, haha, thần tượng không cần tán gái giỏi đâu.

-Tuy là không cần nhưng anh cũng đâu đi "tán" bậy phải không?

-...

Zu im lặng vì Abbu không nở nụ cười nào từ nảy đến giờ. Con nhỏ lặng đi một lúc rồi bảo:

-Có chuyện gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro