Chương 150 -> 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 150

Lưu ý: tuy không quá nóng nhưng vì sợ sự tưởng tượng không giới hạn, mấy bạn trẻ đừng nên suy nghĩ dong dài quá nha, câu chuyện chỉ có tính chất minh hoạ tình yêu "bỏng lửa" thôi. Hậu quả hay hiệu quả còn chưa biết thế nào nên xem xong phần này nhớ thanks nhiệt tình để chờ phần cuối cùng của chập nhé. Hẹn mọi người hôm sau nếu có thể, còn lưu luyến nên không muốn up hết :)). Sẵn nói luôn là San cũng xém đủ tuổi thôi, nhưng vì cũng muốn thử sức xem tay mình có đủ khả năng viết ra không ^^ Vì rating K , nên phần này thông báo gắn max nhé ^^.

_____________________

-Có chuyện gì sao?

-Không, anh thấy em ở nhà một mình cho nên muốn sang đây xem xem em thế nào.

-Sao lại là hôm nay?

-Anh mới đi diễn về lại không có gì ăn, cho nên sang đây ăn nhờ mì gói.

-Em không nấu cho anh ăn đâu.

-Ai bảo em nấu đâu, chỉ chỗ cất mì cho anh tự nấu.

-Ôi, anh có phải thần tượng không vậy trời.

Nói rồi Zu dẫn Abbu xuống bếp sau đó thì lại lên ghế sofa trước phòng khách và xem tivi. Đâu phải lúc nào con bé cũng cuồng nhiệt với Abbu...

Abbu trở lại phòng khách với 1 tô mì và 1 tô cháo cho Zu. Cậu ấy đứng đấy và nhìn con bé, đôi mắt mệt mỏi, đôi tay buông lơi chiếc điều khiển tivi, màn hình vẫn đang chiếu phim mà con bé đang theo dõi suốt mấy tháng qua. Abbu ngồi xuống và lại tiếp tục nhìn con bé ngủ ngon giấc với cái đầu tựa ra sau thành ghế, hơi thở chậm và người con bé có vẻ hơi nóng.

-Zu... Zu à...

-... h..hữm...?

-Em chưa ngủ à?

-Ừm...

-Ăn với anh đi, anh có nấu cho em nè.

-Em không đói.

Con bé mở mắt ra, trông mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng xem tiếp bộ phim, vì cả buổi chiều con bé lo chuẩn bị xếp hàng để vào khu biểu diễn mà bỏ lỡ tập phim.

-Em bệnh sao?

-Em có làm sao đâu.

-Để anh xem *gạt tay*...

-Đã nói là em không sao mà.

Zu bỗng bực bội và đẩy tay Abbu ra, con bé tắt luôn tivi và đi vào phòng lấy chăn ra.

Có lẽ chỉ vì mệt quá nên Zu mới như thế, thường thì có như thế nào con nhỏ cũng không càu nhàu khó chịu đến như vậy.

-Em ngủ tí, anh về thì gọi em dậy đóng cửa.

-...

Abbu như hiểu đôi phần con nhỏ cáu gắt với mình. Gật đầu e ngại để con bé có thể nằm xuống mà ngủ. Cậu ấy sang ghế bên kia để chỗ cho Zu nằm.

.............

" Thà như, anh đừng như thế này, em sẽ thấy không lạ. Đừng có như thế, anh chỉ có thể đối xử tốt với người anh yêu thôi, người khác, cả em thì không."

............

Con nhỏ nhắm mắt lại ngủ, có chút gì đó buồn, phải làm sao để không bận tâm nữa. Vừa mới đây thôi, con bé la hét, thét gào tên cậu ấy như một cơn cuồng loạn mà khi ai đó quá "bấn" cái gì mà mình yêu thích, bây giờ thì khác rồi. Con bé sợ hãi cái cảm giác Abbu ngoảnh mặt lại nhìn mình, như rằng cậu ấy đang chỉ vô tình bỏ qua ánh mắt của Quậy mà thôi.

Abbu rửa chén cho con bé, đã mấy nay Zu chẳng đụng đến việc nhà, thậm chí rằng máy giặt đã đầy quần áo rồi mà con bé cũng không buồn bấm nút giặt. Sau khi rửa chén xong, Abbu chỉnh máy giặt rồi sau đó vào phòng Zu mà xếp lại gối nệm. Cả cái máy vi tính đã đầy ra các món ăn vặt, quả thật con nhỏ bê bối hết chỗ tả.

.............

2 giờ sáng...

Tiếng gà gáy đêm khuya nghe sao nhộn cái cảm giác yên bình. Có lẽ quá lâu để Abbu thức đêm thế này, có chăng thức cũng chỉ để thu âm và tập luyện mà thôi. Nay thì thật sự cảm nhận được cái yên tĩnh của cuộc sống. Ngồi bên chiếc bàn, cậu ấy ngắm nhìn Zu được một lúc thì ngồi bệt xuống đất để có thể nhìn rõ Zu hơn.

-Anh cũng đã nghĩ, ai là người xếp sau Quậy, nhưng anh không muốn đó là em, vì em không phải sinh ra để chịu những gì mà cái ấy không phải là đầu tiên với em. Anh biết nếu em tìm được người yêu em thật lòng thì có lẽ em cũng sẽ không dành tình cảm cho người đó. Nhưng biết làm sao được, thích anh, em hãy chờ đợi đi, rồi thì khi anh cảm thấy đến lúc anh cần tìm một tình yêu nào đó, anh sẽ đến bên cạnh em, để em được hạnh phúc và anh sẽ thôi mệt mỏi với những bộn bề của cuộc sống.

Abbu thờ dài, cậu ấy nói chuyện một mình nhưng có chăng nội dung như muốn nhắn gửi đến con bé. Tình yêu mà, đâu phải lúc nào cũng đẹp.

..........................

Sau cái đêm hôm ấy, Zu không còn gặp Abbu với nghĩa là người quen. Cậu ấy bắt đầu cho "show" diễn của mình ngày đêm, cả vào những ngày mưa, cậu ấy cũng không ngại diễn dù là sân khấu ngoài trời. Zu vẫn theo chân cậu ấy trên những bước đường, dù rằng cái cơ hội gặp riêng hôm ấy, con bé vô tình bỏ qua trong sự chán nản phút chốc. Abbu vẫn diễn tốt mọi buổi diễn của mình, nhưng cái khác ở đây, cậu ấy đã bắt đầu tìm kiếm, cái số lượng người khá là đông nhưng để tìm Zu không phải là một trở ngại. Rồi thì tìm ra, cậu ấy chỉ nhìn lướt qua như không biết, để rằng con bé sẽ không phải lo lắng cậu ấy bị phân tâm với sự xuất hiện của mình.

Ngày dài trôi, mọi thứ vẫn tốt đẹp như đã và đang rất tốt đẹp. Câu chuyện về nó và hắn, Kenty và Mèo, Gia Huy và sự cô đơn gần như lắng xuống. Riêng Abbu lúc này, thời kì đỉnh cao đang khiến cậu ấy trở nên bị áp lực nặng, thần tượng, hai từ có vẻ thật to lớn nhưng với cậu ấy nó thật sự rất nặng nề.

Chuyện gì đến cũng phải đến, cũng như chuyện gì qua cũng đã qua. Chuyện gì nên đề cập đến thì cũng phải nhắc lại dù chỉ một lần.

Abbu gọi cho Zu như cần một niềm an ủi nào đó, cậu ấy thật sự rất mệt mỏi.

-Anh mệt,... Zu à, em có nhà không?

-Sao lại thế, buổi diễn kéo dài à?_ Con nhỏ vẫn giã vờ mình chẳng biết gì về những hoạt động của Abbu.

-Ừm, anh đang ở trước cửa nhà em, thấy đèn tắt nên anh gọi, mở cửa cho anh được chứ.

-Ờ...

Nhà chỉ có con gái, nhưng biết làm sao được, dù là ở Việt Nam, con nhỏ cũng quen tay mở cửa cho bạn bè vào nhà lúc đêm khuya. Lại rằng vài hôm trước cậu ấy cũng ở nhà con bé cả đêm cơ mà... Nhưng sao, nay, vẫn thấy bất ổn làm sao ấy.

Abbu uể oải bước vào nhà với cái balô nặng kịt. Cậu ấy thả mình xuống ghế và nằm dài ra ấy và nhắm mắt lại.

-Anh ăn gì chưa?

-Anh không đói.

-Vậy uống nước chanh nhé.

-Thôi.

Zu đi lại và sờ vào trán cậu ấy. Vẫn bình thường nhưng trông mệt mỏi thế, đành đi nấu ít cháo dù cậu ấy không đói.

........

-Ăn đi nè!

-Anh nói không đói mà.

-Dậy ăn nè.

Mèo kéo tay cậu ấy dậy và đưa cháo.

-Đút anh ăn đi.

-Sao mà được.

-Sao lại không?

-...

Zu thở vài và đút cháo cho Abbu như cậu ấy muốn.

Chương 151

Cả hai cùng ngồi cạnh nhau ở phòng khách, mọi vật xung quanh như trở nên cô quạnh, phòng ngủ của Zun thì lúc nào cũng tối đèn kể từ ngày hắn đi, phòng khách thì cũng không mở đèn sáng mà chỉ mở một ánh đèn xanh dương vừa đủ cho tụi nó có thể thấy đường mà đi lại. Zu thường như thế, nhất là khi viết truyện, con bé lại còn không mở đèn, chỉ gõ và nhìn cái màn hình khi ai cũng đã đi ngủ cả rồi.

-Còn rượu không?

-Hình như là còn, anh hai ít khi dùng lắm.

-Lấy cho anh đi.

-Anh đang mệt mà.

-Nhưng anh muốn uống.

-Ờ...

Con bé đi lấy rượu và để cậu ấy nằm ở đó với những suy nghĩ mông lung. Những lời nói của nó lại văng vẳng bên tai. Cả những dòng nhật kí của Zu, mọi nét bút như đang hiện ra trên cái bức màn của sự suy nghĩ, Abbu nhắm mắt để có thể suy nghĩ thật rõ ràng mọi chuyện.

Zu trở lại với chai rượu trên tay và một cái ly.

-Sao chỉ có một vậy, uống với anh đi chứ.

-Em không biết uống.

-Tập đi, nhỡ đi với bạn bè, tụi nó chuốt say em rồi thì bắt cóc em thì làm thế nào?

-Em có bạn bè nào ở đây đâu, có cũng chỉ là xã giao thôi, không ai thân thiết cả.

-Nhưng mà dù gì thì cũng uống với anh đi.

Cậu ấy nói rồi rót vào ly đưa cho Zu, con bé lắc đầu khó chịu nên Abbu đành uống trước ly ấy.

Cuộc trò chuyện mới chính thức bắt đầu, tâm trạng Abbu không mấy tốt vì dạo này cậu ấy chẳng được đi chơi với ai hay là được về nhà ngủ cho đỡ mệt mỏi. Cuối cùng thì sau khi sắp xếp tạm xong mọi việc, cậu ấy lại chỉ có thể đến nhà Zu như một thói quen mới hình thành cách đây vài ngày và chỉ một lần mà thôi. Vì rằng cậu ấy không biết đi đâu nữa cả.

-Em hỏi gì anh đi.

Vừa uống ly thứ hai, Abbu lại rót ngay ly tiếp theo vào chờ đợi câu hỏi từ Zu.

-Em không biết hỏi gì hết.

-Em có đi xem anh diễn bao giờ chưa?

-... Dạ... chưa...

-Sao lại thế, em cũng chỉ bận đi học ban ngày thôi mà.

-Em cũng phải làm bài tập chứ.

-Ùm, vậy cuối cùng, em theo ngành gì thế, Zun bảo em đăng kí vào chuyên ngành này, rồi lại đổi.

-Em không biết nữa, em không xác định được mình thích gì.

Ùm, đúng rồi, con bé chẳng xác định được, có lẽ cái ngành nghề con bé bất chợt né tránh nó là chăm sóc cậu ấy. Một lần nọ, con bé có nói với Zun rằng nếu như mai này, con bé lớn lên, con bé sẽ là một con nhỏ nội trợ tốt, chăm sóc chồng và nuôi con, chỉ vậy thôi, là đủ. Nhưng nói ra ai cũng thừa biết con bé nhắc chữ chồng ở đây là để ám chỉ ai rồi.

-Thế là chỉ làm nội trợ thôi đúng không?

-Hihi, nếu chồng của em nuông chiều em, thì may ra. Thời buổi này, cả vợ và chồng đểu phải đi làm kiếm tiền mà. Như chị Mèo, dù chị ấy rất nhát nhưng không phải vì thế mà ở nhà nội trợ. Giờ thì công việc chị ấy cao cả biết bao.

-Thế em cũng không nghĩ mình sẽ làm gì sao?

-Em chỉ có thể viết truyện mà thôi, mà nếu viết mãi như thế, một ngày nào đó em chẳng còn ý tưởng gì mà viết. Em có nghe anh Huy nói sách bán rất chạy, nhưng không phải để kiếm được lợi nhuận ấy trong 1 ngày 1 đêm được. Em viết cũng đã 3 năm mới ra được một bộ truyện ấy.

-Ùm, thôi, đừng nói về sự nghiệp nữa. Nói về cái khác đi, uống với anh...

Cậu ấy đưa ly rượu cho Zu, con bé cũng từ chối như từ nảy đến giờ, nhưng rồi thì sự mời gọi của Abbu buộc con bé cũng phải uống một ly cho cậu ấy vừa lòng.

-Em uống được mà bảo là không biết uống.

-Đôi khi anh hai uống, em cũng uống cùng.

-Vậy là em nói dối anh còn gì, đã vậy, phải phạt.

Cậu ấy lại tiếp tục đưa thêm ly nữa cho con bé. Zu lắc đầu rồi cũng phải uống, hôm nay tâm trạng của Abbu không tốt vậy nên con bé cũng phải chia sẻ chứ.

Chương 152

Hiếm khi, Abbu lại dành thời gian bên Zu như lúc này. Thậm chí, con bé tính tổng cộng thời gian cả hai ở cạnh nhau mà lúc đó chỉ có hai người thì cũng không quá được 1 giờ đồng hồ. 20 mấy năm trời là người quen mà không gặp nhau được hơn 1 giờ như thế, quả là hơi quá đáng rồi.

-Có lẽ... đây là lần đầu tiên anh ở đây lâu đến vậy.

-Anh ở đây hoài mà, ngủ với thằng Zun cả mấy tuần liền còn gì.

-Ý là, chỉ có anh với em...

-À, ùm, thế... em có muốn... anh đến đây thường xuyên với em không?

-Zun dặn anh thế à?

-Haha, nó có dặn mà anh bận thì làm gì được. Chỉ là, anh muốn sang đây với em nhiều hơn thôi.

-Tại sao?

-Anh đã chẳng phải nói rồi sao, anh nhớ em.

-...

Zu thôi không muốn nói chuyện nữa. Con nhỏ cứ nghe đến từ ấy thì cứ ngay trong đầu hình thành cái suy nghĩ cậu ấy đang đùa cợt con bé. Nhưng không hẳn là vậy...

-Zu à, anh hỏi thật nhé?

-Xin phép làm gì, anh hỏi đi.

-Em có đang để ý ai không?

-Không!

-Kì vậy, con gái hai mươi tuổi đầu rồi mà không thích ai hết à?

-Ùm, có sao đâu, chẳng phải anh cũng hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái là gì.

-Anh là ca sĩ, nó khác.

-Em là nhà văn, nó khác.

Abbu lắc đầu rồi lại uống tiếp. Cả hai bắt đầu nói chuyện bạc ngàn, những chuyện mà khi người ta say người ta thường hay nhảm nhí lắm.

-Anh, có đang thích một người...

-Người đó,... em biết không?

Con nhỏ dò xét, một phần con nhỏ đã có sẵn dự đoán trong suy nghĩ, nhưng chắc gì đó là người mà Abbu nói.

-Ừm, em biết, thân là đằng khác.

-Thế thì, em biết rồi.

-Không phải Quậy đâu, đừng có đoán mò.

-...

-Anh nói đúng mà. Quậy cho anh vào quá khứ rồi, vã lại anh không muốn chết dưới tay thằng Zun.

-Nghĩa là, anh còn thích... nhưng chỉ vì anh hai em thôi à?

-Không có.

Cậu ấy bắt đầu nói chuyện cọc cằn hơn, đúng là trong tư tưởng của con bé, Abbu không bao giờ sẽ thích con bé được.

-Thế, là ai mới được?

-Sao em lại muốn biết?

-Tò mò thôi.

Abbu lại tiếp tục uống, Zu cũng vậy, con bé bắt đầu không biết từ chối là gì nữa.

-------------------

Người đó là ai đi chăng nữa, thì với em, cũng vậy thôi...

...................

Nhiều khi mọi chuyện xảy đến không như con người ta nghĩ, cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra là nó sẽ xảy ra. Đôi lúc những sự vô tình như thế mang cho người ta bao nhiêu gánh nặng, bao nhiêu sự suy nghĩ và bao nhiêu cái gọi là hối hận...

Abbu nhìn vào đôi mắt con bé như một sự khát khao nào đó, quá lâu, mà không phải, phải nói là lần đầu tiên, cậu ấy nhìn con bé như vậy. Đôi mắt to chứa đựng những nỗi buồn thầm kín, đôi gò má đã đỏ ửng lên vì con bé đã uống khá nhiều, tuy vậy nhưng trông vẫn xinh.

-Có ai nói cho em biết là, em đẹp lắm không?

Abbu lờ đờ và tiếp tục rót, đầu óc cậu ấy đã bắt đầu quay, quay như trời đất đang muốn nhào lộn cùng cậu ấy vậy.

-... thì thế nào?

-Zun có bảo, người ta thích em, nhưng, em lại chẳng đáp lại với ai cả.

-Đề cao em quá đấy thôi, em có là gì đâu.

-Nói thật cho anh biết đi...

-Điều gì?

-Người em thích...

-Anh biết để làm gì?

-Tò mò thôi.

Zu thở dài và ngồi gần lại với Abbu hơn, con bé cười đểu rồi đặt tay lên vai Abbu.

-Đó giờ, em có thay lòng bao giờ, mà anh hỏi._ Con nhỏ thì thầm.

-Là anh.. sao? _ Abbu dò xét.

Zu gật gật đáng yêu rồi rời khỏi cậu ấy. Con bé ngã đầu ra phía sau, nhắm đôi mắt lại, cái màu xanh của đèn phòng khách khiến con nhỏ như mê man trước cái không gian quay cuồng này, con bé muốn nằm để không phải té vì mất thăng bằng.

-Anh dụ em say rồi này.

-...

Abbu cười rồi lại tiếp tục uống ly cuối cùng, đã hết chai.

Không khí trở nên im lặng, tivi được bật, kênh âm nhạc, những bản nhạc buồn đưa không gian tràn ngập nỗi niềm riêng. Không ai nói lấy lời nào, Zu gần như bị chìm vào giấc ngủ tạm thời vì cái im lặng ấy.

Phải làm sao vì đến bây giờ, con bé vẫn không thể nào thoát khỏi hình ảnh của Abbu cơ chứ. Với Zu, dù vẫn mạnh mẽ như chính hình ảnh của Quậy, dù luôn huyên thuyên bảo mình yêu đời và không biết buồn nhưng đâu phải lúc nào cũng là sự thật. Con bé đã từng rất đau khổ, đã từng yêu điên cuồng và không cần biết rằng, nếu như dấn thân vào sẽ có ngày sẽ hối hận. Rồi con bé hối hận, rồi con bé bỏ cuộc, rồi bây giờ con bé tự hỏi mình có hối hận mình đã yêu cậu ấy quá nhiều hay không, chỉ cần thế này thôi, ở cạnh nhau và uống rượu cùng nhau, con bé không hối hận vì đã yêu cậu ấy.

Không khí như trầm xuống, tivi liên tục phát những bản nhạc buồn, tiếng ve kêu, tiếng gió thổi mạnh ngoài trời, có lẽ như trời đang muốn mưa vào buổi sáng thì phải. Rồi thì tiếng gầm gừ của bầu trời như khẳng định gió đang mang mưa đến...

Abbu mở hờ mắt...

-Em ngủ rồi sao?

-...

-Nếu như, anh có thể mất tự chủ một lần, anh sẽ tự hào vì điều đó. Trong tình yêu, cần hy sinh mọi thứ mình có cho người mình yêu. Có lẽ, anh không yêu em, có lẽ anh vẫn còn thích Quậy, nhưng anh sẽ không hy sinh mọi thứ cho Quậy nữa.

-...

Con bé dường như không trả lời và phản ứng gì cả. Có thể là ngủ nhưng cũng có thể là giả vờ ngủ.

-Nếu không phải là Quậy, người đó, đối với anh, chỉ còn có thể là em, có phải vậy không?

-...

-Anh chỉ sợ rằng,... một ngày nào đó, anh làm cho em... đau khổ mà thôi.

Những lời nói khiến nước mắt con bé không động đến đã rơi, Abbu không thấy và con bé cũng không cử động gì, chỉ rơi nước mắt như vì đã không thể cầm lại được nữa rồi.

Abbu mở mắt ra và ngồi gần lại với Zu hơn, cậu ấy ngắm nhìn con bé, nước mắt vẫn còn, con bé vừa khóc, con bé vẫn còn thức.

-Em khóc à?

Zu mở mắt ra và thở dài...

-Em quả là một đứa ngu.

-... sao em lại nói vậy?

-Ngu vì đã yêu anh quá nhiều.

Con bé không quen dùng từ "ngốc", "ngốc" chỉ là cái điệu bộ mà bao đứa con gái muốn tỏ ra như thế mà thôi, cũng thường là những câu trách yêu của bọn con trai. Con bé muốn nói rằng con bé thật sự đã quá điên khùng, điên khùng đến mức ngu muội khi yêu cậu ấy mà không cần biết cậu ấy như thế nào.

Con bé chợt trào, trào ra mọi thứ, nước mắt, cảm xúc và những nỗi buồn quá lâu đã cất giấu. Ánh mắt vẫn nhìn lên trần nhà, gương mặt đầy sự đau đớn, con bé khóc như chính trái tim con bé đang khóc, tình yêu là cái thứ nhảm nhí nhất trên cuộc đời này mà.

Abbu chờ vờ và kéo con bé ngồi dậy đối diện mình. Zu vẫn khóc, vẫn khóc vì con bé không thể cầm cự được, ánh mắt nhìn vào sâu thẳm ánh mắt, cả hai nhìn nhau như đã chưa từng nhìn nhau như thế này.

..........

"Anh muốn, một lần, không tự chủ được"...

" Nếu em hoá điên lúc này thì hay biết mấy"...

Chương 153

Bàn tay cậu ấy lướt nhanh qua đôi gò má, lau nhẹ nhàng nước mắt của con bé và nhìn vào đôi mắt ấy một lần nữa trước khi cậu ấy chuẩn bị ột dự định chỉ mới nghĩ điêu ra đây thôi.

-Em nói có thật không?

-... anh đừng nên tin...

-Nhưng, anh lỡ tin rồi.

-Vậy thì anh làm gì?

-Hôn em...

Nói rồi, Abbu nhắm nghiền mắt của mình lại, đặt lên môi con bé một nụ hôn. Con bé bị đẩy ngã xuống và nằm ra ghế bởi sự khống chế của Abbu.

Nếu như lúc này, con bé có hối hận vì sự thụ động của mình thì cũng đã muộn rồi, sự cuồng tính của con người ta đã trổi dậy, mọi chuyện khác hãy để khi sáng mai nắng lên rồi giải quyết vậy.

....................

Ánh mắt ấy... đôi môi ấy... hơi thở ấy...

"Em sẽ không bao giờ quên"

Những vì thuộc về em....

" Từ giờ về sau, sẽ thuộc về anh"

.....................

Nụ hôn chạy dần xuống cổ con bé, cậu ấy như là một con ma cà rồng đang muốn hút sạch máu của con bé. Hơi thở gấp gáp, hơi nóng tự trong người như đốt cháy cả hai. Nhục dục chăng, nghe có vẻ hoang đường nhưng vào cái thời điểm này, nếu như không có gì ngăn lại thì mọi thứ sẽ đi đến mức ấy.

.........

Zu đẩy Abbu ra như một phản xạ tự nhiên nào đó, con nhỏ mở mắt ra và nhìn thẳng vào ánh mắt của Abbu, hơi thở cậu ấy gấp gáp và đôi môi cậu ấy như đang đỏ lên vì sự va chạm từ nảy đến giờ.

-Em...

-Thế nào?

-Em không nghĩ, mình có thể tiếp tục...

-Vậy thì... để anh._ Ngập ngừng rồi đáp nhanh.

Cậu ấy nói với giọng nói thật sự nhẹ nhàng, cái giọng âm ấm ấy bao lần giết chết trái tim con bé, cái nhìn ấy như phá tan đi mọi suy nghĩ điên khùng, mọi suy nghĩ sẽ bỏ qua cậu ấy trên con đường đi tìm một tình yêu.

Abbu bế con bé lên một cách dễ dàng và hướng thẳng đến phòng Zun.

-Phòng của ...

-Thì thế nào, giờ nó là của chúng ta.

Abbu như trở thành một người đàn ông thật sự. Cậu ấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, lúc này, ngay tại thời điểm chỉ có hai người, say và rượu giải quyết mọi vấn đề dùm cả hai. Zu như không còn biết mình đang làm gì, mình đang nói gì và sẽ để cho cậu ấy như thế nào với mình.

.....

Đặt Zu nằm xuống giường, Abbu không để thời gian trôi một cách uổng phí, cậu ấy tiếp tục âu yếm con bé bằng những nụ hôn vội vã, những cái vút ve dọc cơ thể con bé, dù là say nhưng cậu ấy biết mình đang làm gì, mình sẽ chịu trách nhiệm điều gì và cậu ấy nghĩ mình nên làm điều đó để có thể tự ràng buộc mình lại. Tình yêu? Nó sẽ có nghĩa nếu như cậu ấy làm cho người yêu cậu ấy cảm thấy hạnh phúc.

... Một vì sao đang bay ngang qua ... !! Nói với em rằng anh đã đi rất xa !!...

Nhạc chuông vang lên, điện thoại Zu đang kêu inh ỏi, Abbu và Zu vẫn đang chìm đắm vào hơi thở của nhau. Cậu ấy dò tìm chiếc điện thoại trên người Zu, móc chiếc điện ấy từ trong túi quần con bé và tháo ngay pin ra dù đôi môi cậu ấy vẫn đang gắn chặt vào môi con bé. Sự cuồng dại nào đó mà cậu ấy không chế ngự được.

Con bé bắt đầu cảm nhận được mọi thứ từ cơ thể cậu ấy, hơi thở, sự khao khát, cả làn da, cơ tay của cậu ấy cứng cáp vì cậu ấy đang ghì chặt lấy chiếc gối mà Zu đang nằm. Cánh tay của cậu ấy bắt đầu lần mò, khám phá mọi thứ, có lẽ khi vào chuyện rồi mới biết cậu ấy chẳng phải một người quen với kiểu nhẹ nhàng và từ tốn. Cứ như thế, từng giây phút trôi qua, con bé biết mình không còn gì để níu kéo cảm xúc, không còn gì để mong chờ sự dừng lại của cậu ấy, con người ta luôn bị chế ngự bởi những kích thích vốn có mà. Zu cũng vậy, gương mặt Abbu vẫn hiện ra trước mắt, không phải là mơ, cũng không phải là một sự tưởng tượng mơ hồ nào đó, con bé vẫn đang tỉnh táo, tỉnh táo trong cơn say.

..............

Quần áo của cả hai đã vung vãl khắp sàn nhà. Chẳng có lấy một ánh đèn trong phòng, chỉ có một chút ánh sáng từ đèn đường chiếu rọi qua cửa sổ. Trời lất phất mưa...

Gió thổi như kêu gào, Trời sắp sáng, tiếng gà gáy lại một lần nữa hoà vào không khí cùng tiếng mưa. Zu ...

Con bé bị hoá thành đàn bà chỉ vừa đây thôi, nói khác hơn là con bé đủ điều kiện để trở thành như thế. Chỉ rằng là con bé chưa có một lễ cưới để xác nhận mà thôi. Nhưng biết làm sao được, dù đây chỉ là một thú vui qua đường của Abbu, con bé vẫn chấp nhận và cố gắng biến đó thành một "sai lầm hạnh phúc".

Con bé từng nói, dù là không có được tình yêu từ Abbu, con bé vẫn sẽ không sao cả, sẽ không yêu ai khác, cũng sẽ không qua lại với danh nghĩa là bạn gái với ai dù là một ngày. Với Abbu, sẽ xa vời nếu cậu ấy nói yêu con bé, sẽ rất xa vời nếu cậu ấy chấp nhận cưới con bé làm vợ nhưng cái gần nhất lúc này, con bé thuộc về cậu ấy, hoàn toàn, tất cả, thể xác lẫn tâm hồn.

Abbu, người con trai mạnh mẽ, cậu ấy biết cách làm thế nào cho người thuộc về cậu ấy hạnh phúc, cậu ấy cho con bé những khoái cảm mà một người con gái mới lớn lên luôn tò mò, cậu ấy biết quá nhiều để trở thành một người mà con bé khó lòng nào cố chối bỏ được. Cậu ấy biết thế nào là cảm giác yêu một người rất nhiều nhưng cậu ấy không chọn người cậu ấy yêu nhất, cậu ấy chọn người yêu cậu ấy nhất, vì sao ư, vì Chúa sắp đặt, vì định mệnh đã an bày mọi thứ và cậu ấy muốn như vậy.

Con bé trở nên thụ động trong việc này, mọi thứ đều do cậu ấy làm chủ, từng nụ hôn, từng nhịp thở, từng cái nhìn âu yếm, ân ái, Abbu biến con bé thành một con người mới, một người đàn bà hay chăng là một đứa trẻ ngoan.

......

" Anh không biết... mình đang làm gì. Nhưng có lẽ anh sẽ tự hào vì quyết định của mình. Người con gái anh yêu bây giờ và sau này... sẽ là em. Zu... anh xin lỗi".

Những suy nghĩ mông lung, cậu ấy nhắm mắt để không phải đối diện với tội lỗi mà cậu ấy đã và đang gây ra lúc này, ngủ với em của bạn thân mình.

" Dù là lừa dối, lợi dụng nhưng nó mang lại hạnh phúc. Dù là em ngu, dại dột nhưng em không hối hận. Dù là sau này thế nào, em "tự hào" vì đã từng thuộc về anh".

Con nhỏ để rơi giọt nước mắt của mình xuống gối, trời lạnh và âm thanh xung quanh khiến con bé không thể nhận thức được, nhưng có lẽ cái nóng trong chuyện này khiến con bé ấm lại. Mình thuộc về ai đó, cảm giác thật khác.

Chương 153

Bàn tay cậu ấy lướt nhanh qua đôi gò má, lau nhẹ nhàng nước mắt của con bé và nhìn vào đôi mắt ấy một lần nữa trước khi cậu ấy chuẩn bị ột dự định chỉ mới nghĩ điêu ra đây thôi.

-Em nói có thật không?

-... anh đừng nên tin...

-Nhưng, anh lỡ tin rồi.

-Vậy thì anh làm gì?

-Hôn em...

Nói rồi, Abbu nhắm nghiền mắt của mình lại, đặt lên môi con bé một nụ hôn. Con bé bị đẩy ngã xuống và nằm ra ghế bởi sự khống chế của Abbu.

Nếu như lúc này, con bé có hối hận vì sự thụ động của mình thì cũng đã muộn rồi, sự cuồng tính của con người ta đã trổi dậy, mọi chuyện khác hãy để khi sáng mai nắng lên rồi giải quyết vậy.

....................

Ánh mắt ấy... đôi môi ấy... hơi thở ấy...

"Em sẽ không bao giờ quên"

Những vì thuộc về em....

" Từ giờ về sau, sẽ thuộc về anh"

.....................

Nụ hôn chạy dần xuống cổ con bé, cậu ấy như là một con ma cà rồng đang muốn hút sạch máu của con bé. Hơi thở gấp gáp, hơi nóng tự trong người như đốt cháy cả hai. Nhục dục chăng, nghe có vẻ hoang đường nhưng vào cái thời điểm này, nếu như không có gì ngăn lại thì mọi thứ sẽ đi đến mức ấy.

.........

Zu đẩy Abbu ra như một phản xạ tự nhiên nào đó, con nhỏ mở mắt ra và nhìn thẳng vào ánh mắt của Abbu, hơi thở cậu ấy gấp gáp và đôi môi cậu ấy như đang đỏ lên vì sự va chạm từ nảy đến giờ.

-Em...

-Thế nào?

-Em không nghĩ, mình có thể tiếp tục...

-Vậy thì... để anh._ Ngập ngừng rồi đáp nhanh.

Cậu ấy nói với giọng nói thật sự nhẹ nhàng, cái giọng âm ấm ấy bao lần giết chết trái tim con bé, cái nhìn ấy như phá tan đi mọi suy nghĩ điên khùng, mọi suy nghĩ sẽ bỏ qua cậu ấy trên con đường đi tìm một tình yêu.

Abbu bế con bé lên một cách dễ dàng và hướng thẳng đến phòng Zun.

-Phòng của ...

-Thì thế nào, giờ nó là của chúng ta.

Abbu như trở thành một người đàn ông thật sự. Cậu ấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, lúc này, ngay tại thời điểm chỉ có hai người, say và rượu giải quyết mọi vấn đề dùm cả hai. Zu như không còn biết mình đang làm gì, mình đang nói gì và sẽ để cho cậu ấy như thế nào với mình.

.....

Đặt Zu nằm xuống giường, Abbu không để thời gian trôi một cách uổng phí, cậu ấy tiếp tục âu yếm con bé bằng những nụ hôn vội vã, những cái vút ve dọc cơ thể con bé, dù là say nhưng cậu ấy biết mình đang làm gì, mình sẽ chịu trách nhiệm điều gì và cậu ấy nghĩ mình nên làm điều đó để có thể tự ràng buộc mình lại. Tình yêu? Nó sẽ có nghĩa nếu như cậu ấy làm cho người yêu cậu ấy cảm thấy hạnh phúc.

... Một vì sao đang bay ngang qua ... !! Nói với em rằng anh đã đi rất xa !!...

Nhạc chuông vang lên, điện thoại Zu đang kêu inh ỏi, Abbu và Zu vẫn đang chìm đắm vào hơi thở của nhau. Cậu ấy dò tìm chiếc điện thoại trên người Zu, móc chiếc điện ấy từ trong túi quần con bé và tháo ngay pin ra dù đôi môi cậu ấy vẫn đang gắn chặt vào môi con bé. Sự cuồng dại nào đó mà cậu ấy không chế ngự được.

Con bé bắt đầu cảm nhận được mọi thứ từ cơ thể cậu ấy, hơi thở, sự khao khát, cả làn da, cơ tay của cậu ấy cứng cáp vì cậu ấy đang ghì chặt lấy chiếc gối mà Zu đang nằm. Cánh tay của cậu ấy bắt đầu lần mò, khám phá mọi thứ, có lẽ khi vào chuyện rồi mới biết cậu ấy chẳng phải một người quen với kiểu nhẹ nhàng và từ tốn. Cứ như thế, từng giây phút trôi qua, con bé biết mình không còn gì để níu kéo cảm xúc, không còn gì để mong chờ sự dừng lại của cậu ấy, con người ta luôn bị chế ngự bởi những kích thích vốn có mà. Zu cũng vậy, gương mặt Abbu vẫn hiện ra trước mắt, không phải là mơ, cũng không phải là một sự tưởng tượng mơ hồ nào đó, con bé vẫn đang tỉnh táo, tỉnh táo trong cơn say.

..............

Quần áo của cả hai đã vung vãl khắp sàn nhà. Chẳng có lấy một ánh đèn trong phòng, chỉ có một chút ánh sáng từ đèn đường chiếu rọi qua cửa sổ. Trời lất phất mưa...

Gió thổi như kêu gào, Trời sắp sáng, tiếng gà gáy lại một lần nữa hoà vào không khí cùng tiếng mưa. Zu ...

Con bé bị hoá thành đàn bà chỉ vừa đây thôi, nói khác hơn là con bé đủ điều kiện để trở thành như thế. Chỉ rằng là con bé chưa có một lễ cưới để xác nhận mà thôi. Nhưng biết làm sao được, dù đây chỉ là một thú vui qua đường của Abbu, con bé vẫn chấp nhận và cố gắng biến đó thành một "sai lầm hạnh phúc".

Con bé từng nói, dù là không có được tình yêu từ Abbu, con bé vẫn sẽ không sao cả, sẽ không yêu ai khác, cũng sẽ không qua lại với danh nghĩa là bạn gái với ai dù là một ngày. Với Abbu, sẽ xa vời nếu cậu ấy nói yêu con bé, sẽ rất xa vời nếu cậu ấy chấp nhận cưới con bé làm vợ nhưng cái gần nhất lúc này, con bé thuộc về cậu ấy, hoàn toàn, tất cả, thể xác lẫn tâm hồn.

Abbu, người con trai mạnh mẽ, cậu ấy biết cách làm thế nào cho người thuộc về cậu ấy hạnh phúc, cậu ấy cho con bé những khoái cảm mà một người con gái mới lớn lên luôn tò mò, cậu ấy biết quá nhiều để trở thành một người mà con bé khó lòng nào cố chối bỏ được. Cậu ấy biết thế nào là cảm giác yêu một người rất nhiều nhưng cậu ấy không chọn người cậu ấy yêu nhất, cậu ấy chọn người yêu cậu ấy nhất, vì sao ư, vì Chúa sắp đặt, vì định mệnh đã an bày mọi thứ và cậu ấy muốn như vậy.

Con bé trở nên thụ động trong việc này, mọi thứ đều do cậu ấy làm chủ, từng nụ hôn, từng nhịp thở, từng cái nhìn âu yếm, ân ái, Abbu biến con bé thành một con người mới, một người đàn bà hay chăng là một đứa trẻ ngoan.

......

" Anh không biết... mình đang làm gì. Nhưng có lẽ anh sẽ tự hào vì quyết định của mình. Người con gái anh yêu bây giờ và sau này... sẽ là em. Zu... anh xin lỗi".

Những suy nghĩ mông lung, cậu ấy nhắm mắt để không phải đối diện với tội lỗi mà cậu ấy đã và đang gây ra lúc này, ngủ với em của bạn thân mình.

" Dù là lừa dối, lợi dụng nhưng nó mang lại hạnh phúc. Dù là em ngu, dại dột nhưng em không hối hận. Dù là sau này thế nào, em "tự hào" vì đã từng thuộc về anh".

Con nhỏ để rơi giọt nước mắt của mình xuống gối, trời lạnh và âm thanh xung quanh khiến con bé không thể nhận thức được, nhưng có lẽ cái nóng trong chuyện này khiến con bé ấm lại. Mình thuộc về ai đó, cảm giác thật khác.

Chương 154

"THIÊN ĐƯỜNG TỘI LỖI, ANH VÀ EM, MỘT ĐÊM DÀI..."

...............

4 giờ sáng...

Men rượu mờ đi trong ý thức, cả hai say nhưng không đến mức không biết mình đang làm gì và suy nghĩ gì. Không ai nói không ai rằng, cả hai hiểu và vẫn nằm cạnh nhau như những cặp vợ chồng và đây là cặp vợ chồng không hợp pháp, thừa nhận cái tình yêu cách cái giới hạn này chỉ vài giây trước đó mà thôi.

Cậu ấy ôm con bé trong vòng tay của mình, chiếc chăn phủ kín người cả hai như để hơi lạnh từ bên ngoài không thể phá tan cái "tình yêu" mà cả hai đang xây dựng. Con bé hoàn hảo hơn mức cậu ấy nghĩ, dù rằng đó là tội lỗi, nhưng cậu ấy sẽ chịu mọi hình phạt để gây ra tội lỗi này.

-Anh xin lỗi !

-Về chuyện gì?

-Về chuyện vừa xảy ra.

-Biết là lỗi sao còn làm?

-Vì, ... anh yêu em...

-Em không tin.

-Sao không ngăn anh lại.

-Vì em yêu anh...

Abbu phì cười, cậu ấy hôn nhẹ lên mái tóc con bé. Cái ôm ấm áp, hơi thở, nhịp thở như hoà vào nhau. Con bé không cho cậu ấy nói lời yêu nhưng con bé tự tin khẳng định rằng mình thật sự yêu cậu ấy. Abbu biết, cậu ấy cảm nhận được và hiện tại, mọi hình ảnh trong suy nghĩ của cậu ấy dường như đã khác, không phải vì chuyện đã xảy ra mà là vì cậu ấy có tời gian bên cạnh Zu. Abbu nhận ra vấn đề rằng là không phải cậu ấy không yêu Zu, mà là Zu xếp sau Quậy. Giá như Quậy không xuất hiện, có lẽ bây giờ con bé chẳng phải khốn đốn thế này.

-Cho nhau một điều ước, em ước gì?

-Ước gì à... em cũng không biết nữa... nhưng điều duy nhất lúc này em có thể ước rằng là, thời gian, đừng trôi nữa. Để... em được bên anh.

Abbu lại cười, con bé không phải là ngu mà là ngốc. Đôi lúc cái nét ngây thơ ấy làm cậu ấy cảm thấy tội lỗi của mình sao lại càng ngày càng nặng. Không chừng đó lại là tội trọng nữa đấy chứ. Abbu vút ve cánh tay con bé và hôn nhẹ lên bờ vai.

-Còn anh, anh ước rằng, em có thể tin anh.

-Tin điều gì cơ?

-Tin điều anh vừa nói.

-Là gì?

-Anh yêu em.

-...

Con bé im lặng một lúc và thở dài, trời vẫn đang mưa nhưng đang sáng dần, chờ đợi nắng lên không phải là biện pháp tốt lúc này, vì mưa đang thay cho cái vị trí đó, nắng chưa lên nghĩa rằng mọi chuyện hãy cứ tiếp tục, từ từ hẳng mà giải quyết. Con bé nói tiếp.

-Hay là vì chuyện này, anh mới nói thế. Sau khi mặc đồ vào, anh sẽ nghĩ khác đó.

Con nhỏ thật ranh, không phải lúc nào cũng ngốc, mà đôi lúc thay đổi như thế này lại càng làm cho Abbu cảm thấy thật yêu cái tính cách của con bé.

-Có lẽ anh chưa hiểu hết về em, Zu à!

-Vậy đừng vội nói yêu em.

-....... Nếu như,... anh thực hiện điều ước của em, thì em thực hiện điều ước của anh, được chứ?

-.............. Phải để em xem đã, hi.................

Chương 155

Đó là một ngày mưa tầm tã. Abbu như nhắn với ông trời rằng hãy đừng tạnh mưa, hãy làm cho các đài kênh truyền hình phải huyên thuyên về việc đừng ra khỏi nhà vì bão khá lớn. Và quả là vậy, trời đang bão lớn, mưa như làm trắng xoá bầu không khi lúc này, Zu chói mắt nên nhắm mắt lại để không phải nhìn cái ánh sáng từ cửa sổ.

-Anh đóng cửa sổ lại nhé?

-...

Con bé níu tay cậu ấy lại, con bé sợ rằng cậu ấy bước ra khỏi giường thì con bé sẽ chẳng có lại cái cảm giác hạnh phúc lúc này, thậm chí rằng con bé còn lo lắng cậu ấy sẽ quên ngay cái câu nói ấy, câu nói rằng là cậu ấy yêu mình.

-Anh đã hứa rồi mà, anh sẽ không đi đâu cả.

Zu lắc đầu và vẫn nắm chặt lấy tay Abbu. Cậu ấy cười xoà và lại nằm xuống bên cạnh con bé. Cái ấm áp, con bé nằm gói gọn trong vòng tay của Abbu, đây có chẳng là một giấc mơ, nếu là mơ hãy cho linh hồn con bé ở cái cõi mơ này vĩnh viễn đi, để rồi cái thể xác của con bé muốn về đâu cũng được. Zu nghĩ thế, có lẽ vì quá hạnh phúc.

Cả hai vẫn nằm đó, ngắm mưa, im lặng, mỉm cười,.. hạnh phúc...

..............

Đời người, có những nỗi đau, có những niềm hạnh phúc, tại sao không nắm lấy hạnh phúc khi mình có thể.

Ừ, để rồi khi nỗi đau đến, con người ta vẫn sẽ cảm thấy hài lòng vì mình đã từng có hạnh phúc.

Tình yêu, đó là một căn bệnh nặng hay chăng lại cũng là một liều thuốc tốt?

Yêu và được yêu, đó là hai khái niệm khác nhau, nếu cả hai là một, hãy gọi đó là "tình yêu"...

Chương 156

Mưa như lắp đầy ao hồ sông suối, chiếc taxi dừng lại trước căn nhà nhỏ trong một khu đất rộng lớn, hoa cỏ như một tấm thảm chào đón người khách quen đến nhà mình, Mèo. Hôm nay, quả là ngày mưa bảo nên Mèo chẳng phải đi làm ca đêm, con bé trở về nhà lúc 5 giờ chiều và tối nay sẽ là một đêm ngủ thẳng cẳng của con bé.

Vội gọi cho Kenty sau khi vào được nhà.

-Anh đi làm về chưa?

-Anh sắp về, em đến bệnh viện rồi chứ?

-Ừm, hai vợ chồng mình lại không được gặp nhau, nay mưa lớn, về sớm đừng la cà đó nha._ Mèo lại bắt đầu những cái trò mà Quậy hay bày cho con bé mà ít khi con bé dùng. Lừa một ai đó cũng là một niềm vui mà.

-Anh biết rồi, nhưng chắc, anh phải nghỉ làm một ngày để có thể gặp em, cứ thế này, anh... chịu không được.

-Công việc quan trọng mà, khi nào em được nghĩ sẽ gọi cho anh.

Con bé nhanh chóng dọn dẹp nhà sau đó thì ra siêu thị mua chút gì đó để nấu cho cậu ấy một bữa cơm. Cũng đã lâu không gặp nhau, ắt sẽ ngại ngùng lắm nếu gặp nhau.

Kenty từ ngày kết hôn đến nay, cậu ấy có vẻ dịu dàng hơn và biết thông cảm hơn. Phải rồi, có lẽ trước đó, cậu ấy hận cha, cậu ấy sợ hãi với cái xã hội này nhưng hiện tại, cậu ấy có Mèo, người cần sự che chở của cậu ấy hơn ai hết. Bởi thế, lạnh nhạt với mọi người không phải là phương án hay, con người thật của Kenty là như thế nào thì hiện tại có lẽ như đang phục hồi. Mèo, con bé cảm thấy lạ lẫm nhưng biết làm sao được, càng như thế con bé lại càng yêu cậu ấy nhiều hơn.

Trời vẫn đang bão lớn, con bé nhìn thấy Kenty ở cái quán ăn gần siêu thị mà con bé đi mua thức ăn. Thật là xót xa, làm sao mà một người đàn ông có vợ lại phải ăn hàng quán thế này, con bé cảm thấy có lỗi.

-Kenty hả, anh đang làm gì đó?

-Anh mới về nhưng tại nhà không có gì ăn nên anh ghé quán ăn, sao thế?

-À, em đang đói, mua rồi qua ăn với em đi, nảy em ngủ dậy trễ cho nên chưa kịp ăn gì.

-Ùm, vậy chờ anh, anh mang sang, trời mưa lớn nên đừng có đi đâu đấy.

-Em biết rồi.

Mèo gần như bật khóc vì dù là người lúc này cần quan tâm phải là cậu ấy mới đúng. Con bé nhanh chóng trở về nhà để chuẩn bị nấu cho cậu ấy món gì đó cho ra trò.

Ngẫm lại, có phải là cả hai đứa này chưa đủ điều kiện để có thể trở thành vợ chồng không nhỉ. Chưa từng có một câu yêu thương nào, hay rằng là "anh yêu em" hay là "em yêu anh". Thậm chí là ôm, cái chuyện ôm tất cả chỉ là an ủi nhau, nhiều lắm là cái lần giao thừa, cậu ấy gì không khống chế được cảm xúc nên mới ôm con bé để có thể tỏ bày, nhưng cả một cái hôn còn không có thì sao lại có thể cơ chứ. Nhiều chuyện nó theo "truyền thống" một cách không chấp nhận được. Là vợ chồng mà đã mấy tháng chẳng gặp nhau, thậm chí là ngủ cùng nhau lại còn chưa một lần, nghĩ đến chuyện xa hơn thì lại càng không thể nào. Không biết là do Kenty không muốn hay là do cậu ấy "không biết" nữa, con người ta lạnh nhạt quen đâm ra phát chán.

.............

Đã 6 giờ chiều, mưa vẫn không ngớt, ngoài đường nước ngập đến mắt cá chân thế mà ông trời vẫn không chịu thôi.

Nó trở về nhà và cùng ăn cơm chiều với Cà Rốt, cảm giác thật cô đơn, qua kì luyện tập nên nó có thời gian mà về sớm cùng thằng em. Dì nó thì bận suốt chỉ vì muốn có tiền sửa nhà, nó thì vẫn chưa nhận được tiền thưởng từ cuộc thi kì trước. Lại đến cuộc thi quốc tế này, nó phải xa nhà một thời gian dài nữa, biết là khó lòng nào chiến thắng nhưng chịu thôi, nó là hy vọng cuối cùng của nước nhà mà.

-Chị hai, dạo này bọn bạn em hay bàn về cuộc thi bơi lội quốc tế. Tụi nó bảo nếu như chị có giải thì tụi nó bao em ăn sáng hết cả năm nay đấy.

-Này, làm sao có giải được, Châu Á vẫn là Châu Á thôi em, đằng này lại là người Việt Nam, sao mà đấu lại, em không thấy bảng xếp hạng chị đứng tọt xuống top cuối sao?

-Hít, nản thật, thế thì từ rày về sau em lại phải ăn cơm nguội đi học.

-Sao chứ? Làm gì mà thảm vậy được.

-Sao không, mẹ bảo là phải sửa nhà lại cho nên là phải tiết kiệm, em biết làm sao được. Giá mà có anh Zun ở đây, cứ thích ăn gì là được chở đi ăn thoải mái.

-NÀY !!

Nó cáu gắt và mắng cho Cà Rốt một trận. Khi không thằng nhỏ vô tình nhắc tới thôi cơ mà, nó nhớ thì chấp nhận là nhớ đi, cứ kìm chế làm gì rồi khi người khác động vào rồi lại không chịu được.

Ấy rồi thì thời gian trôi qua thế đấy, nó vẫn không chấp nhận được sự thật là hắn không có ở đây, bên cạnh nó. Nó buồn chán và không biết phải giải bày cùng ai.

Gọi cho Zu...

-Em đang làm gì đấy?

-Chi Quậy, em đang... đang...

-Đừng nói hai người đang ở bên nhau đấy nhé, giọng cái lão già ấy oai oái muốn điếc cả tai.

-Hihi, ... không phải ...

-Thôi được rồi cô nương, mà nè, đưa máy cho Abbu cho chị tí. Tự dưng muốn nói chuyện với em thì cái ông kia phá đám.

-Hi... Abbu à, chị Quậy gọi anh này...

Con bé gọi với, Abbu nhanh chóng chạy xuống bếp ôm lấy eo Zu sau đó thì nghe điện thoại.

-Gì đấy cô nương?

-Hạnh phúc quá nhỉ, này là tranh thủ những ngày mưa bảo để tán tỉnh con bé à?

-Tán tỉnh gì cơ chứ, thật ra thì, xong cả rồi?

-Là sao? Xong cả? Là thế nào?

-Thì là, hiểu nhau cả rồi đó, sao chậm hiểu thế nhỏ này.

-Oải, anh là anh hay lắm nhé, đừng có mà làm gì có lỗi với anh con bé đấy, em chỉ gọi để nói chuyện với Zu tí thôi, mà giờ mất hứng rồi, ghét chết được. Thôi nhé, hai người cứ vui vẻ đi, em có việc.

-Ùm, bye em.

Abbu tắt máy và lại âu yếm Zu như môt thói quen mới hình thành vài ngày nay. Zu có vẻ rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn những gì mà con bé cố gắng tưởng tượng ra. Nhưng có lẽ người đang buồn tủi lúc này nhất, chính là nó.

Chương 157

Cũng đã lâu nó không gọi điện thoại cho hắn, có lẽ hắn bận nên không nhận máy nhiều lần, đâm ra nó cũng quên cái kiểu là hỏi thăm hắn. Nó ngồi xuống ghế và tiếp tục xem tivi cùng Cà Rốt, thằng nhỏ cứ suốt ngày nghiện ba cái phim ảnh tình cảm, mới bây lớn thôi mà còn già đầu hơn cả con chị.

-Cà Rốt này, có nên gọi không?

-Gọi ai cơ, anh Zun à, được đó.

-NÀY !! Đừng có nói tên ra mà.

-Em có nói đâu, chỉ là chị đang nghĩ tới anh ấy nên mới bức xúc mà, hehe. Gọi đi, gọi đi,...

-Nhỡ lại không bắt máy thì thế nào?

-Thì thôi, hỏi vậy cũng hỏi.

-Thằng ranh !

Nó lầm bầm trách Cà Rốt vì cứ khoái chống đối nó, cũng phải thôi, chị em mà, đôi phần cũng phải giống nhau chứ.

.....................................

-Alo...

-Sao không bắt máy luôn đi.

-Quậy?

-Chứ còn nhỏ nào nữa à? Sao cứ không bắt máy là thế nào?

Nó bắt đầu càu nhàu cái cách nũng nịu mà nó ít dùng với hắn.

-Đã mấy tháng rồi không gọi cho anh còn gì, anh gọi cho em em cũng chẳng buồn bắt máy.

-Biết thế sao lúc người ta gọi thì không bắt máy đi.

-Này là chúng ta không thể cãi nhau qua điện thoại được, đợi anh về đi rồi em sẽ thấy.

-Về cái gì, anh mà về trước ngày là có chết em cũng không cưới.

Hắn im lặng và ngậm ngùi một cách đau khổ, kiểu gì thì hắn cũng phải chịu thua nó. Lúc nhớ nhau không biết phải làm sao, gọi thì lúc người này bận lúc người kia không rảnh. Mãi rồi mất liên lạc với nhau luôn không chừng.

-...

-Này, sao im lặng vậy, giận à?

-Ừm.

-Thật không?

-Sao không?

-Đừng giận nữa.

-Ừm.

-Haha, anh hay quá ha. Dạo này, sức khoẻ bình thường chứ.?

Nó đi vào vấn đề, nó biết nếu cứ vùi đầu vào việc là hắn chẳng cần biết trời trăng gì nữa. Cả việc gọi cho nó hắn còn quên thì ăn cơm uống nước chắc gì nhớ. Một chút gì đó cảm thấy mình cần quan tâm đến ai đó...

-Không ổn chút nào.

-Sao cơ, anh bị gì à, không ăn uống đầy đủ phải không? Em đã chẳng phải nói là anh phải giữ gìn sức khoẻ còn gì. Làm việc nhiều hay là do ăn chơi nhiều quá vậy hả?

-Em đang tấn công anh đấy à, bác sĩ nói bệnh anh nặng lắm, tuy là nhìn bề ngoài bình thường nhưng không bao lâu nữa nếu không chữa sẽ không kịp.

-CÁI GÌ? Bệnh gì, bệnh gì mà lại như thế, anh làm cho em lo rồi đấy. Còn nói được câu ấy mà không chịu chữa trị là thế nào?

-Ở đây các bác sĩ không đủ khả năng...

-Cái gì vậy, ở chỗ anh mà còn không chữa được thì còn ở đâu có thể chứ hả?

Nó sốt ruột cả lên vì coi bộ hắn nói chuyện "trầm trọng hoá" vấn đề. Hắn thì lại quay lại cái chủ đề muôn thuở mà thuở nào bàn lại nó đều cũng bàn ra.

-Ở chỗ em, có thuốc chữa đấy, mà em không biết thôi.

-... Anh đùa với em nãy giờ phải không?

-Anh nói thật mà, nếu không bên cạnh em chừng mấy tháng nữa thôi, anh không sống nổi đâu.

-Giỏi ha, anh mà về thì chết với em.

Cả hai vẫn tiếp tục nói chuyện, chẳng mấy khi nó và hắn có thể nói chuyện với nhau như thế này. Nó vẫn vui vẻ dù rằng nó cực kì cực kì nhớ hắn. Dù rằng vài tháng sau khi cuộc thi bơi lội quốc tế kết thúc, nó rời đội tuyển như hợp đồng đã được kí, nó vẫn không muốn báo cho hắn biết. Nếu hắn biết thì ắt hẳn trong vòng đủ giờ ột chuyến bay, hắn sẽ có mặt ngay trước nó, ai tưởng được hắn nhớ nó đến mức nào.

-Sắp tới hội thao quốc tế, tiếc là không tổ chức ở đây, không thì anh có thẻ gặp em rồi.

-Không hy vọng gì đâu, em thua cái chắc rồi, nhưng ban huấn luyện vẫn đang vắt kiệt sức của em để mong kiếm được huy chương đồng, thời gian của em xếp thứ tư trong bảng các thí sinh dự thi. Thật là áp lực...

-Những cái đó không quan trọng mà, em giữ gìn sức khoẻ cho tốt đấy, mất đi miếng thịt nào thì phải đền cho anh đấy.

-Ghét, lo cho anh đi đó, vã lại đừng có mà lăng nhăng...

-... anh chỉ yêu mình em thôi...

-...

-...

-Em đi ngủ đây.

Nó cúp máy vội rồi thầm mỉm cười, giọng nói của hắn vẫn ngọt ngào mỗi khi hắn nói yêu nó. Nó không quen kiểu ngọt ngào ấy ở trong phim hay của bất cứ ai, chỉ với hắn, nó thấy câu nói ấy có tác động mạnh đến nó.

Mọi chuyện đã kéo dài quá lâu, hắn không đủ can đảm để ép nó vào con đường cuối cùng sau một đoạn đường khá dài đã vượt qua. Nó vẫn đứng đó, ngã ba đường, nó đã không lựa chọn con đường cô đơn, nó lựa chọn con đường có hắn nhưng nó lại không đủ can đảm để bước, nó chờ đợi điều gì đó đủ mạnh để đẩy nó bước đi. Rồi thì thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng, 1 năm 2 năm, mọi chuyện sẽ khách khi hắn trở về.

...................

Chương 158

Mèo đang loay hoay trong nhà thì nhận cuộc gọi từ Kenty.

-Em ở đâu đấy, anh hỏi mọi người thì không ai biết.

-Em có việc đột xuất, xin lỗi anh, anh dùng cơm một mình nha, em thật sự xin lỗi, định là sẽ gặp nhưng giờ em không có ở bệnh viện, em cũng quên là gọi cho anh. Về nhà rồi nghỉ ngơi sớm nha, em thật sự xin lỗi.

-Không sao mà.

Kenty trả lời gượng, cười khì đề Mèo không phải lo, nhưng biết làm sao được con bé đang lừa cậu ấy cho nên phải làm cho thê thảm rồi mới đưa lên mây được.

Kenty trở về nhà với tâm trạng không mấy vui. Trời mưa, nỗi buồn sâu thẳm lắm, cậu ấy mở cửa và thả mình xuống giường, lại nằm một mình, tối nay lại phải ngủ một mình sao. Thật là có ai đã có vợ mấy tháng trờ lại không gặp được mặt vợ, đến khi muốn gặp thì vợ lại đi công việc đột xuất, cậu ấy lo sợ rằng một ngày không xa cậu ấy quên luôn cả gương mặt của Mèo không chừng.

Mèo, con bé đang ở sau bếp, con bé im lặng để có thể xem tình trạng của Kenty thế nào. Có chút lo lắng vì dạo này cậu ấy có vẻ hốc hác hẳn ra. Con bé đi vào tolet và mở máy gọi cho cậu ấy.

-Alo?

-Anh về nhà chưa?

-Về rồi, anh không sao đâu.

-Hay là em về nhà với anh nhé.

-Em cứ làm việc đi.

-Anh giận à?

-Không có.

-Vậy là có.

-...

Con bé biết cậu ấy đang rất mệt mỏi lại cứ ngỡ được gặp Mèo, cuối cùng thì chán nản thay khi lại nằm ở nhà một mình khi trời vẫn đang mưa.

-Anh ngủ đi nhé, khi nào em xin về được, em sẽ về với anh mà.

-Ừm.

Cậu ấy tắt máy và đóng cửa nhà lại. Kenty luẩn quẩn rồi lấy nhanh bộ đồ để đi tắm, làm sao được đây, con bé có trốn cũng không được.

................

Sửng người lại, Kenty như không tin vào mắt mình, con bé đang đứng trước mặt cậu ấy với nụ cười nhẹ, có chút gì đó chọc ghẹo. Cậu ấy nhìn được một lúc thì đóng vội cửa tolet lại, cũng vì vậy mà Mèo vội chặn lại và đi đến ôm lấy cậu ấy, cái ôm mà đã lâu Kenty không cảm nhận được.

-Sao lại đóng cửa thế hả?

-Ờ... tại vì... là...

-Anh bắt đầu biết lúng túng từ lúc nào thế?

-Không có.

-Vậy là có rồi, hình như anh ốm đi thì phải?

-Đâu?

-Này, anh đang hạn chế từ ngữ đấy à?

Cậu ấy không nói được thêm lời nào nữa. Cái cảm giác hạnh phúc đâu đó chợt chạy về ôm lấy cậu ấy như không muốn rời xa, nhưng rồi trong suy nghĩ xa xôi, cậu ấy lo sợ sẽ không thể giữ lấy hạnh phúc này lâu dài. Vì cái gì ư, có lẽ không nói ai cũng biết.

-Em có phải đến bệnh viện nữa không?

-Đơn nhiên là.... Có rồi.

Cậu ấy chợt buông con bé ra và với ánh mắt giận dữ nhất có thể.

-Em giỡn với anh đấy à?

-Ừm, em giỡn mà.

-Là sao cơ? Em đang đùa sao?

-Không, em đang giỡn, không có đùa, haha.

Kenty lại tiếp tục cái cách rối ren mà cậu ấy hay tạo ra từ khi bắt đầu biết nói nhiều là gì.

-Em... em .... Muốn chết sao?

-Ừm, chết dưới tay anh, càng tốt chứ sao, hehe.

-...

Cậu ấy thôi không nói nữa vì người ít lời như cậu ấy thì chẳng có nhiều kiến thức giao tiếp mà chém với con bé đâu. Có lẽ môi trường mới khiến con bé dạo này trở nên điên khùng hơn, lại thích chọc ghẹo cậu ấy hơn.

Một ngày nữa khép lại, có cái khác rằng là hôm nay, ngày mưa, nhưng đẹp trời. Cả hai bên nhau sau một thời gian dài. Hai đứa cùng nhau ăn tối với thức ăn mà Kenty mua cả luôn phần mà con bé vừa nấu xong, coi bộ nhiều nhưng chắc rằng tối nay sẽ "dài", cho nên cần bồi bổ sức lực một chút.

______________

Chương 159

" Loving you... "....

Mưa rơi không ngớt, tiếng gió như xiết lại cái ôm hờ hững, ánh đèn đường mang nỗi buồn sâu thẳm nào đấy. Nơi nào đó trong trái tim, ngọn lửa vẫn còn hay than hồng đang lụi tàn dần. Những nỗi lo đang như hai bước tiến một bước lùi làm con người ta không thể nào im lặng để thời gian trôi như thế này được. Những ngày trôi qua hạnh phúc, hạnh phúc như nơi đây là một thiên đàng. Thiên đàng bên bàn tiệc nhỏ nến sáng, bên chiếc giường mập mờ ánh sáng chiếc đèn ngủ, bên cửa sổ với tiếng mưa nghe lạnh cả cơ quan đầu não nhưng sao vẫn cảm nhận được cái ấm. Tình yêu chăng? Chắc là không vì có lẽ hai từ "đơn phương" vẫn chưa buồn mà rời khỏi tâm trí con bé. Zu.

-Abbu à!

-Hửm?

-Anh trả lời thật cho em biết được không?

-Về điều gì?

-Anh hứa đi.

-Ừa, anh cũng đã lừa dối em bao giờ đâu.

-... Anh không yêu em nhất, đúng không?

-... ... ... ... ừm ... ... ...

-... chị Quậy, vẫn là nhất?

-... ... ... ... ừm ... ... ...

Con bé nuốt nghẹn để không cho nước mắt có dịp trào ra, vẫn bên cửa sổ phòng ngủ, cả hai vẫn đứng đó ngắm nhìn mưa. Cậu ấy ôm con bé từ phía sau để con bé có thể tựa đầu mình vào bờ ngực, vào nơi con tim cậu ấy đang nói thật mọi thứ, dù là khiến người ta đâu nhưng vẫn là sự thật.

-Vì anh hai em, nên anh từ bỏ, phải không?

-Không!

-Vì điều gì?

-.. Nếu Quậy không yêu Zun, thì anh sẽ chẳng bao giờ bỏ qua. Nhưng Quậy, nhỏ ấy yêu Zun nhiều lắm, nhiều hơn cả những gì mà anh dành cho Quậy. Đôi lúc anh thấy mình thật ngu ngốc khi đã yêu Quậy nhiều đến vậy, rồi thì bây giờ anh mới nhận ra, em còn hơn cả anh...

-Anh đang mắng em "ngu" chứ gì?

-Nhưng anh yêu cái "ngu" đó.

-Nhưng không phải... là nhất...

Con bé nói rồi phì cười, đầu con bé vẫn ngã ra sau để cảm nhận được cái tiếng rung khi giọng nói trầm của Abbu cất lên, cậu ấy mạnh mẽ, cậu ấy mang trong mình những gì đặc biệt nhất trong mắt con bé.

-Anh có điều muốn nói với em, nhưng anh sợ rằng em sẽ buồn.

-Là gì?

-Mọi thứ với anh chỉ mới là bắt đầu. Nhưng rồi, anh chọn bắt đầu với việc có em. Anh biết em chấp nhận anh là một điều thật sự thiệt thòi cho em. Anh đã vẫn chưa làm mọi điều tốt đẹp cho em thì đã lấy đi tất cả từ em. Em có nghĩ nếu như chúng ta không kết hôn thì có phải đó là thiệt thòi cho em không?

-Haha, em còn chưa nghĩ là anh sẽ yêu em thì đằng nào nghĩ đến việc kết hôn cơ chứ.

-Thế tại sao em lại cho anh mọi thứ.

-Em đã nói bao lần rồi, em yêu anh, đơn giản vậy thôi.

-...

-Em không tìm được người nào khác ngoài anh. Mà nếu anh không cưới em thì em cũng không đi cưới ngườ khác.

-Em thật sự dại dột đấy Zu à.

-Em học từ anh đấy thôi.

Con bé phì cười, con bé nhận ra điều mà cậu ấy muốn nói. Cậu ấy không có dự định sẽ kết hôn, cậu ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ công khai mối quan hệ của mình với ai khi cậu ấy chỉ mới bắt đầu sự nghiệp mà thôi. Con bé hiểu, hiểu để không phải trở thành một gánh nặng, tình yêu mà, chông gai lắm, ráng mà vượt thôi.

................................

" Mọi thứ của em thuộc về anh, từ trái tim cho đến sự nhung nhớ, còn con đường nào khác để em từ chối anh cơ chứ. Không kết hôn thì thế nào, em vẫn yêu anh mà, khi anh già em cũng chẳng lấy anh đâu, khi anh muốn kết hôn em cũng chẳng đồng ý, em chỉ cần anh hạnh phúc, hạnh phúc thật sự mà thôi. Em, không phải là người mang đến hạnh phúc cho anh."

-Ngày mai, dù là mưa không tạnh, anh cũng phải đi.

-Ừm, em biết mà.

-Ừm, em có buồn không?

-Em cũng có rời anh đâu mà buồn.

-Phải rồi, show diễn nào mà không có em.

-Sao... anh biết.

-Em "ngu" hơn anh mà, haha.

-Ghét !

Zu cười, con bé quay người lại vào ôm lấy cậu ấy, hạnh phúc, con bé cảm nhận được cái cảm giác này, con bé sợ rằng nếu không trân trọng, con bé sẽ mất đi cái ít ỏi còn lại mà con bé cho là sắp mất đi. Đôi khi trong tình yêu, người hy sinh mọi thứ lại có được nhiều hạnh phúc hơn, vì khi họ cần cái hạnh phúc ấy họ mới có thể hy sinh nhiều đến vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro