Chương 35 -> 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35

7 giờ hơn, nhà Kenty lúc này chỉ có 3 đứa. Kenty thì đã ngủ mất biết, Abbu thì nằm nghe nhạc, mắt cũng đang lờ đờ dần chuẩn bị đi theo Kenty vào giấc mơ rồi, còn mỗi Mèo vẫn ngồi đó chờ cả bọn trong lớp mang đồ dùng về.

Cho đến 8 giờ, tất cả tập trung tại nhà Kenty gần như đầy đủ. Riêng hắn và nó vẫn chưa về tới, trời mưa thì vẫn chẳng ngớt, cho nên Abbu bảo mọi người về trước rồi mai ắt tính tiếp.

-Mọi người về cả rồi, sao 2 đứa nó còn chưa về nữa.

Mèo đi qua đi lại và lo lắng cho nó, đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi, 2 đứa nó làm gì mà vẫn chưa về. Abbu lúc này còn rối gấp trăm lần hơn.

Thật thì chẳng chuyện gì xảy ra cả, chỉ là đường khá xa nên mất nhiều thời gian đi lại mà thôi. Từ hướng ấy trở về nơi tụi nó ở thì trời bắt đầu đổ mưa tiếp, đúng hơn là ở nơi chúng nó ở không ngơi mưa từ trưa đến giờ. Sự im lặng trong chiếc xe của hắn, tuy rằng sự ồn ào của mưa và sự qua lại của xe cộ bên ngoài không được nhỏ. Hắn không muốn việc có khoảng thời gian không gian riêng thế này lại trôi qua vô ích, mở lời..

-Có lạnh lắm không ?

-Cần gì anh bận tâm.

-Này là còn lâu lắm mới tới nơi, im lặng thế này tôi ngủ gật thì sáng hôm sau thức dậy ở bệnh viện đấy.

-Tôi chẳng có gì để nói cả.

-... ... ... 1 thời gian dài ... như thế ... cô và ...

-Đừng có nhắc đến chuyện giữa tôi và Abbu được không ?

-...

-Trong mắt tôi, bây giờ, anh cũng chẳng tốt hơn trước đâu, nên đừng cố gắng muốn biết thêm gì, cứ sống như là anh đi. Tôi cảm thấy mệt mỏi đấy.

Cảm giác lẫn lộn, trong suy nghĩ của hắn rằng là nó vẫn chưa chịu bỏ qua cho hắn, vẫn còn ghét hắn và hận vì hắn đã bỏ đi không quay lại vào tết năm trước.

-Phải làm thế nào ... để cô không còn ghét tôi nữa. Ở giai đoạn là bạn, cô không dành vị trí nào cho tôi sao?

-Đã muốn biết vì sao như thế thì để tôi nhắc lại. Con người như anh, có muốn làm bạn thì sẽ mang sự lo lắng và sợ hãi lắm đấy, cứu mạng và bị mắng lại, lợi dụng rồi xem như mọi chuyện như chưa từng diễn ra, đem danh dự của tôi chà đạp trước trường rồi chỉ đơn giản là xin lỗi. Là bạn à, khó lắm, phải nói là rất rất rất khó đấy.

Hắn nghẹn lại và quay mặt sang hướng cửa xe, nuốt những uất ức mà đối với hắn, những gì hắn làm chưa đủ trả lại mọi nỗi đau cho nó sao. Nhưng lúc này hắn không biết, nó nổi giận vì hắn không biết rằng Abbu không phải là người khiến nó rung động, mà là "người khác" cơ ...

-Tôi,... không muốn kể công hay là sao sao đó. Có lẽ ở sân bóng rỗ hôm ấy tôi đã nói hết rồi, nếu thật sự những điều ấy chưa đủ bù đắp cho cô, để mức thù hận biến thành là bạn, thì xin lỗi. Từ giờ về sau tôi sẽ không làm phiền cô nữa.

-Dừng xe lại đi.

Hắn nói nhưng không nhìn về hướng nó, cho đến khi nó bảo hắn dừng xe lại. Bước xuống trong khi trời đang mưa lớn, nó đóng sập cửa xe lại và đi bộ về hướng phía trước. Hắn quay lại cố với lấy tay nó, nhưng hắn không đủ sự cương quyết, không đủ dũng cảm để nối cái mối quan hệ từ thù hận chuyển sang tình cảm, nhanh chóng trở về mức thù hận mà không cần bước ngang qua mức tình bạn ấy.

Bước trong mưa, nó không khóc dù là trong nó lúc này, có phần không giận hắn, nhưng phần còn lại hắn từng từ chối nó, từ chối nó không phải bằng câu trả lời, mà là bằng thời gian hắn bỏ mình nó nơi này. Gắn cho nó cái "tên gọi" mà bao nhiêu người gọi nó rồi bỏ đi đến đất nước khác, tên gọi ấy, bây giờ, chắc chẳng còn ai nhớ đến nữa nhưng trong nó, đó vẫn còn là 1 kỉ niệm, vui hay buồn thì vẫn chưa rõ được. "Con nhỏ đấy là bạn gái của ZUN".

Một chút muốn giữ nó lại và mở cửa chạy theo, nhưng không, hắn không thể làm được nữa rồi, hắn cảm thấy mình đã làm cho nó nổi giận và bây giờ có đuỗi theo bằng cách ấy ắt cũng sẽ chẳng hiệu quả gì đâu. Đành lên ga, hắn chạy qua mặt nó mà không làm chiếc bánh xe trông ra vẻ không cương quyết. Rồi khi thật sự đã chính thức bỏ nó dưới trời mưa, sự dày vò lớn của hắn, hắn sợ từ ngày mai sẽ khó mà đối diện với nó.

Còn nó thì sao, nó nở nụ cười như 1 năm trước, khi nó đã chờ đợi quá lâu rồi nhận được câu nói của hắn, hãy để nó ở mức tình bạn. Nó chẳng cần, thà vẫn là kẻ thù của nhau thì hay hơn.

__________________

Bụp !!

Chương 36

Bụp !!

Mèo che mắt lại và không dám bước vào ngăn cản ai. Không cần dự đoán gì nữa, người điên đầu nhất lúc này chỉ có Abbu mà thôi. Lúc này Zu cũng vừa sang và đứng trước hiên nhìn Abbu, người con bé yêu, đánh anh hai của mình. Zu vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây, Abbu đánh Zun là vì chuyện gì ... rồi thì ...

-Mày là thằng khốn, làm sao mà 1 thằng con trai lại có thể bỏ 1 đứa con gái giữa đường dưới trời mưa cơ chứ.

Abbu nổi giận và chạy ra cửa, có Zu ở đó. Nhưng, cậu ấy như chẳng thấy sự hiện diện này, chạy ngang qua như không quen biết, không bận tâm đến. Chạy nhanh chiếc M1 ra khỏi cổng, Abbu phóng về hướng mà Zun vừa trở về.

Bốp !!

Lần này thì chính đứa em gái của hắn dành cho hắn cả bàn tay vào mặt. Con bé khóc vì quá đổi tức giận về thằng anh của mình.

-Anh không xứng đáng để trở thành con trai.

Mọi thứ lúc này với hắn tồi tệ hơn mức có thể. Suy nghĩ đơn giản việc nó đi bộ không phải do hắn mà là do chính nó muốn, nhưng hắn có biết chẳng ai nghĩ chuyện đơn giản như hắn.

Cho đến khi không còn ai ở đây nữa ngoài Mèo. Kenty thì đã ngủ không cần biết mọi chuyên đang xảy ra như thế nào.

-Mình biết cậu có lý do gì đó. Nhưng thật sự, đừng cố gắng hàn gắn với Quậy nữa. Dù chỉ là bạn.

Hắn lúc này tự hỏi tại sao Mèo biết, tại sao con bé biết rằng hắn đang muốn hàn gắn mọi thứ với Quậy.

-...

-Cuối tuần này, Quậy chính thức được nhận vào nhà thờ, học đẻ trở thành một ma sơ. Nghĩa là chuyện bạn bè hay những chuyện xa hơn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

-Gì cơ ?

-Quậy quyết định theo nhà dòng. Có lẽ 1 năm trước, nó có thích cậu, nhưng bây giờ thì chắc không còn nữa. Đừng làm gì nữa, càng cố cậu càng làm Quậy ... ... tự cậu hiểu đi.

____________________

Có lẽ hắn đã hiểu được phần tiếp của câu chuyện lúc này thế nào rồi. Nó bỏ hết mọi thứ cảm xúc trong cuộc sống và bước theo con đường ngắn nhất để có thể đến với Chúa.

Trong khi cái thằng 1 phút không suy nghĩ này làm ra cớ sự kia đang chẳng biết nên làm gì, thì Abbu, người luôn bảo vệ nó, bên cạnh nó đang đi tìm, tìm người mà hắn bỏ lại ở đường và quay về 1 cách như chuyện này quá đổi bình thường ấy.

Cũng có lẽ quá lâu để thấy Abbu nổi giận với Zun, phải nó rằng khi còn bé, chỉ khi giành nhau đồ chơi, còn về những chuyện khác về sau này, Abbu chẳng bao giờ làm vậy với Zun cả. Có chút buồn từ Zun, hắn không nghĩ rằng trong mắt mọi người nó quan trọng đến thế, vậy mà trong mắt hắn, hắn chẳng lo lắng cho nó mà chỉ nghĩ đơn giản mọi chuyện trong từ "GIẬN".

_______________________

Cho đến khi Abbu tìm thấy nó đang đi trên con đường mưa tầm tã, gương mặt nó trông đầy sự vô hồn, chỉ có thể là suy nghĩ mới đưa nó ra thành thế này thôi.

Ôm lấy nó trong mưa, Abbu như muốn khóc oà lên vì đau lòng khi thấy nó như thế này. Chiếc xe sáng đèn bên đường chiếu thẳng vào 2 đứa nó lúc này. Abbu ôm nó thật chặt trong vòng tay của cậu ấy, dù rằng ai có nghĩ đơn giản đi thế nào thì với cậu ấy, những cái ôm này không phải chỉ là tình bạn hay cao hơn nữa là anh em, cậu ấy muốn nhiều hơn thế cơ.

-Anh xin lỗi, vì đã để cái thằng đó đi cùng em, anh xin lỗi... xin lỗi.

Những câu nói gấp gáp từ Abbu, nhưng thật sự nó không khóc, nó chỉ tức giận, nó chỉ để cái gương mặt ấy lạnh đi theo mưa mà thôi.

-Cuối tuần ... em phải lựa chọn rồi. Nếu cứ thế này, em sợ rằng mình khó có thể quyết định về việc sẽ đi tu cùng các sơ... thật sự... "đó" là chướng ngại lớn nhất,... nhưng sao lại là vào cái thời gian em phải quyết định cơ chứ.

Abbu như không nói nên lời, nó muốn trở thành sơ và điều đó khiến Abbu câm lặng đi. Ôm chặt nó hơn, để suy nghĩ, để suy nghĩ câu nói tiếp theo sẽ là gì, là gì để nó không phải bối rối.

-... ... ... ... ... không ... không sao đâu. Nếu em thật sự lựa chọn như thế thì anh sẽ ủng hộ em, đừng bận tâm nhiều ... anh sẽ ... vẫn bên cạnh và bảo vệ em mà ...

-Anh chưa hiểu hết việc làm của 1 ma sơ ... cho nên anh mới nói thế thôi ...

-... ờ ... thôi chuyện ấy hãy tính sau, em sẽ bệnh mất nếu cứ đứng đây, lên xe anh nào.

_______________________

Một ngày trôi qua, cứ tưởng sẽ bình yên và vui vẻ biết mấy khi lớp nó đoàn kết và làm việc rất tốt, nhưng ... cuối cùng mọi chuyện không tốt đẹp như tụi nó mong muốn. Tất cả cũng đã về nhà, vì đã quá muộn nó cùng về nhà Mèo và tạm biệt Abbu khi cậu ấy quay xe và trở về.

Mưa vẫn không ngơi, những giấc ngủ đến dễ dàng hơn nhưng với vài người thì đó lại là khó khăn...

...

" Chúa của lòng con ! Con lại phải đối diện với hắn, Chúa muốn thế thật sao ạ ? Con không biết đây là cảm giác gì, nhưng con nghĩ nó đã kéo dài quá lâu, khi con thật sự cắt đứt được sợi dây cảm giác ấy thì hắn lại đến. Con chỉ có cảm giác sợ với hắn mà thôi Chúa ạ, con sợ mình bị hắn làm cho .. không tự chủ được, con từng ôm hắn từ đằng sau và nói là chờ đợi hắn đấy Chúa ạ, nhưng khi hắn trở về, con lại trốn chạy, Chúa giải thích giúp con mớ hỗn độn này được không ? Con cảm thấy mệt mỏi, con sợ rằng sẽ làm Abbu, Zu phải buồn và cả làm cho Mèo lo lắng nữa ... "...

Dù những suy nghĩ của nó vẫn không muốn chấp nhận ... nhưng rồi thời gian sẽ thay nó mà trả lời ...

" Phải làm sao đây ? Nó trở về và Quậy thật sự bị tác động. Trở thành ma sơ ư ? Sẽ như thế nào đây ? Quậy gạt bỏ mọi tình cảm sao ? Thật là không thể lý giải được. Cái thằng đó, tại sao nó lại làm vậy, chẳng phải nó từng mở miệng nói ra những câu nói ấy ở sân bóng rỗ sao, vậy cuối cùng, nó có thật sự ... thích Quậy ? Điên đầu mất thôi, phải làm sao để em không còn phải lo lắng nữa ..."

Dù là trong suy nghĩ hay ở thực tại, những gì của Abbu đều dành cho nó, hình thành theo thời gian và chính cậu ấy cũng không rõ điều đó bắt đầu từ khi nào nữa.

" Mình đã làm gì ? Bỏ 1 đứa con gái dưới trời mưa và trở về như mọi chuyện chẳng có gì xảy ra ư ? Nhận ngay 1 cú đấm từ thằng bạn thân bao năm qua và cả cái tát từ đứa em gái cùng một mẹ sao ? Những gì mình cố gắng có phải là dư thừa hay không. Trước mắt mình vẫn là một cánh cửa, bên cánh cửa đấy chính là con nhỏ ấy, cánh cửa ấy không thật sự mở và cũng không khép chặt. Cứ mỗi khi mình muốn mở cánh cửa ấy ra thì bên kia lại có 1 lực đẩy ngược lại, mọi thứ mờ ảo. Mình không xác định được là đã như thế nào với con nhỏ đó, phải đến bao giờ đây, đến bao giờ mới biết chắc chắn rằng mình cần gì ?"

Mọi thứ hỗn độn nhất và mập mờ nhất đang dành cho hắn. Hắn cần thời gian để gỡ mọi rối rắm này, để biết rằng: "đó là sự chinh phục hay đó là tình cảm thật từ hắn".

_______________

Kể từ hôm đó, nó bệnh dài ngày, học được 1 2 tiết đầu thì phải đưa nó xuống y tế vì cảm nặng, lại hay sốt. Abbu thật sự đứng ngồi không yên vì nó.

Còn hắn, chỉ biết nhìn theo nó và Abbu, chỉ biết cuối mặt xuống vì những tội lỗi đã gây ra, chỉ biết rằng nhìn thấy nó như thế hắn không được vui và tỏ vẻ bình thường được.

Nay là thứ 7, cả lớp tụi nó chỉ học 2 tiết và bắt đầu được nghĩ 1 tuần để chuẩn bị cho hội trại xuân. Cả vào ngày thứ 7 mà nó cứ hắt xì mãi vì bệnh lần này sao lại lâu khỏi đến thế. Boo đưa nó xuống y tế để dùng ít thuốc giải cảm.

-Boo à, đó có phải là thằng hay lui tới phòng hiệu trưởng không ?

-Ừm, chắc vậy, mà nó là học sinh mới thì phải, cũng không biết lớp nào nữa.

-Tao cứ tưởng những thằng đẹp trai thì lý lịch sẽ được mày nắm rõ đấy chứ, haha.

-Thôi nha, quan niệm cũ rồi, bị lây từ mày là không bị ảnh hưởng bởi tụi con trai nữa rồi. Nhưng thôi mày lỡ thách thố tao như thế thì để tao điều tra xem sao, haha.

-Haha, bày đặt chạy vòng tròn, vào thẳng tâm đi, bán kính cũng đâu dài lắm đâu mà lại, haha.

Boo cười hờ với nó cho vui. Quả thật đã lâu, con nhỏ không bận tâm đến bọn con trai nữa, đẹp xấu, bảnh bao thế nào cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến Boo. Nhưng có lẽ cái thằng con trai hiệu trưởng này không đủ xấu để Boo bỏ qua rồi, dù gì thì bản chất là phản xạ không điều kiện mà, việc phớt lờ chỉ là phản xạ có điều kiện, qua quá trình rèn luyện thôi, hehe.

Nó cười ngất ngửa với Boo và trở về lớp, nụ cười ấy kéo dài không được lâu khi nó chợt nhớ rằng hôm nay, ngày phải trả lời với các sơ. Và ngày hôm nay, sẽ có nhiều người hướng theo nó và xem quyết định này của nó.

Chương 37

Chính thức được nghĩ Tết, cả lớp chúng nó như vừa trúng số giải đặc biệt ấy, nhanh chóng chạy sang nhà Kenty và bắt tay vào làm việc.

Nay trời không mưa nhưng không chắc rằng tối nay sẽ không mưa, vậy nên bọn con trai lớp nó nhanh chóng đi tìm kiếm bạc để tạo thành 1 lớp mái nối từ trong nhà Kenty ra tới cổng. Cái sân rộng thế này thì tụi nó tốn không ít bạc để che nắng che mưa cho cả ngày hôm nay.

Bọn con gái đang nhanh chóng trải phần còn lại lên cỏ để có thể bày bừa mớ vật dụng chuẩn bị. Nó thì chỉ bận đứng chỉ đạo bọn con trai giăng bạc, coi bộ bệnh như thế nhưng vẫn hăng hái lắm.

-Quậy à, em vào trong đi, nắng như thế đứng ở đó thì chừng nào em mới khỏi bệnh hả ?

Abbu đứng trên thang, tay vừa cầm dây thừng buộc tấm bạc vào cột, miệng và mắt thì không thôi bảo nó vào nhà, trong khi nó thì vẫn cứ muốn đen bớt đi hay sao ấy. Cho đến khi Mèo chịu không nổi cái giọng nói của Abbu, liền chạy ra vào lôi áo nó vào ghế đá ngồi.

-Tuy là nắng không thấm nổi mày, nhưng giọng của ổng thấm vào não của tụi tao muốn điên rồi nè. Ngồi đó dùm tớ đi cậu ạ.

Mèo dạo này hay khó tính với nó, vì nói cách nào nó cũng không chịu nghe lời. Cả mỗi tối, bệnh như thế nó cũng chẳng buồn đi ngủ, bật tivi suốt chỉ để xem phim hoạt hình. Hệ quả cuốn theo là con Mèo lại chúa ghiện ba cái "cartoon" ấy, rồi sáng cả 2 ngày nào cũng đi trễ.

-Mèo à, chiều nay, 5 giờ, chở tao về nhà sơ nha.

-... .... .... .... ... .... ờ... .... .... ...

Mèo ngập ngừng và chợt nhớ ra hôm nay là thứ 7 rồi. Nó không quên hôm nay là ngày phải trả lời với các sơ, Mèo cố không muốn nhắc để nó quên đi, nhưng không hôm nay cũng sẽ ngày mai ngày mốt ngày kia, đường nào nó cũng phải trả lời.

-Mày chở tao đến rồi về giúp mọi người nha, tao ở nhà thờ đến hết chủ nhật sẽ lại phụ lớp cùng làm các hoạt động. Giải quyết xong tao mới thanh thản được.

-Giải quyết gì mạy, không ở nhà thờ nữa hả ? _ Boo chưa biết chuyện nên hỏi nó.

Nó cười rồi lắc đầu như không muốn trả lời câu hỏi. Nó không muốn nói vì sợ hắn biết, nhưng hắn thì đã biết vào tối hôm qua rồi. Và hắn cũng chẳng hình dung được việc đi tu là như thế nào đâu.

_____________________

Ngày dài cũng trôi qua nhanh chóng, lớp nó làm việc cật lực và rất tỉ mỉ. Bọn con trai mãi lo thiết kế cổng trại mà quên cả ăn trưa ăn chiều. Bọn con gái mãi lo vẽ ra các bộ trang phục cần được thiết kế sớm để có thể đặt may kịp cho tuần sau. Bận bịu rất nhiều việc, tụi nó đang cố gắng giựt giải kì này mà. Đi Nha trang để đón Tết thì còn gì bằng.

Chương 38

5 giờ chiều ...

Mèo chạy xe đạp ra và chờ nó trước cổng, mọi người nhìn theo và thắc mắc không biết tụi nó đi đâu. Abbu cũng không hỏi vì cậu ấy thừa biết 2 đứa nó đi đâu, còn hắn thì không có biểu hiện gì cả. Mọi người vẫn tiếp tục làm việc như không biết gì.

__________________

-Con suy nghĩ thế nào, nếu con chấp nhận thì mai, sau khi lễ xong, sơ sẽ xin cha xứ.

-Dạ ... con sẽ đi theo nhà dòng ... sơ xin cha giúp con.

-Ùm, cố gắng thành con chiên ngoan của Chúa nhé con.

Mèo đã về sau khi xác định rằng nó đã đồng ý. Nó ở lại với dì để chuẩn bị cho những gì cần thiết cho việc học làm ma sơ.

Con đường dài, Mèo đẹp xe chậm rãi để hưởng gió chiều. Có chút gì đó cô đơn với con bé, vì chính con bé biết rằng là 1 ma sơ sẽ chỉ sống cho Chúa ọi người chứ không phải sống cho chính mình, nếu có sống cho chính bản thân mình thì đó là khi nó đã ở trên thiên đàng rồi cơ. Có chút buồn, con bé không hiểu vì sao sự cô đơn ấy làm con bé khóc, có thể rằng sau giờ học nó sẽ chẳng la cà rong chơi được, sẽ chẳng còn đi làm việc ở housestar nữa. Ắt là sẽ phải về nhà thờ để học cắm hoa, chơi đàn piano, để tập xếp áo lễ cho cha, tập soạn bài hát cho các thánh lễ, rất nhiều thứ nó phải học trước khi trở thành 1 ma sơ chính thức.

Dù thế nào, cả 2 đứa nó vẫn là bạn thân, không bao giờ thay đổi, nhưng gần nhau mỗi ngày thì thời gian ấy đã bị thu hẹp dần rồi. Cho đến khi nó trở thành 1 ma sơ chính thức ắt hẳn nó sẽ dành trọn thời gian của mình cho nhà thờ, cho cộng đoàn giáo xứ mà quên đi những sở thích của bản thân mình. Nhưng thay vào đó, nó tìm được sự bình yên ình, làm được nhièu điều tốt hơn và trở nên thánh thiện hơn, không còn thời gian mà đi long nhong kiếm chuyện với lớp khác hay vui tay đánh đấm đá với bọn con gái lớp bên cạnh.

_____________

Cũng đã gần tối, cả lớp nó nghỉ tay để cùng nhau ăn bữa cơm chiều. Tiếc là nhà Kenty chẳng có gì để nấu nên bọn con gái rủ nhau đi chợ, còn bọn con trai thì dọn dẹp các thứ lại cho gọn gàng. Ngày dài cho những mệt nhọc, muốn dành được chiến thắng thì phải chịu bỏ công sức chứ.

Mèo không đi chợ cùng bọn con gái mà ở lại dọn dẹp mớ quần áo mà tụi con gái gắn ngồi may từ trưa đến giờ. Những thứ vặt vãnh thế này cho bọn con trai dọn dẹp chắc cũng phải mất cả 1 nửa các vật dụng quan trọng. Mèo dọn xong thì đi ra chỗ tụi con trai dựng lều thử cho buổi trại xuân, tuy chưa hoàn thành nhưng trông khá sáng tạo. Bọn con trai lớp này chắc quen sống cao tầng nên cả là lều trại bằng tre, chúng nó cũng làm được thêm 1 tầng cho cao hơn lớp người ta. Lại còn cả thiết kế ống nhòm từ xa, trên cao có chong chóng khổng lồ quay khi mỗi lần gió thổi qua. Khá đẹp và sáng tạo, Mèo thích thú và mãi đứng ngắm.

-Đẹp không ?

Abbu đi lại.

-Ừa, đẹp lắm á, nhưng mà phần trang trí chắc phải để đến trường mới trang trí được nhỉ, đây chỉ là dựng hờ theo bản vẽ thôi mà phải không anh ?

-Ùm...

-...

-... Quậy đã nói thế nào với các sơ thế ?

-Còn khác sao,... ... nó đồng ý ... nó đã nói cho anh biết à ?

-Ừm, sẽ như thế nào nhỉ ?

-Trở thành ma sơ không khó nhưng phải bỏ hết thời gian của mình có cho những công việc ở nhà thờ. Khi trở thành 1 ma sơ chính thức, phục vụ cộng đồng, tương tự như dạng làm việc thiện, giúp đỡ người khó khăn. Gạt bỏ những gì mình có để đi với Chúa, kể cả tình cảm ...

-Nhiều như vậy sao, nghĩa là ... sẽ không có thời gian cho bạn bè, gia đình, hay bất cứ ai ?

Abbu có vẻ chưa hiểu hết về 1 ma sơ, cậu ấy nghĩ sẽ đơn giản hơn thế nhiều.

-1 ma sơ, 1 năm có khi chỉ về nhà được 3 lần mà thôi. Ngoài đi học ra, chỉ có thể tham gia các hoạt động từ thiện cùng cha xứ, phụng vụ cho nhà thờ, cắm hoa cho các thánh lễ, đàn cho ca đoàn hát hay là chuẩn bị bánh thánh, xếp áo lễ cho cha xứ cùng các giúp lễ, phức tạp lắm.

Abbu như hiểu hơn về chuyện này, cậu ấy như không kịp kiểu soát được suy nghĩ khi nghe Mèo kể về việc trở thành 1 ma sơ. Vội chạy đi đâu đó không nói cho Mèo biết lời nào. Con bé đứng đó nhìn theo Abbu và đồng cảm với những suy nghĩ ấy, nó trở thành sơ cũng đồng nghĩa là sẽ xa cách với bạn bè.

Abbu không đi tìm nó, cậu ấy đang đi vào nhà Kenty và tìm kiếm ai đó. Nhưng mãi thì không thấy người đó ở đâu. Cho đến khi Abbu thấy chiếc SSC từ cổng chạy vào, hắn vừa đi dâu đó về. Chạy thật nhanh lại ...

-Mày mới đi đâu về thế ?

-Mày hỏi làm gì ?

-Có phải, mày đã biết hết mọi chuyện không ?

-Chuyện gì ?

-Quậy, còn ai ở đây nữa hả ? Mày... vừa đến đó ?

-... buông tay ra đi...

Zun vung tay và đẫy Abbu ra, hắn đi thẳng vào trong và ngồi xuống ghế đá trước nhà.

-Có phải mày vừa đến nhà thờ không ?

-... thì thế nào ?...

-Sao mày không cản Quậy lại HẢ ?

Abbu bỗng dưng la lớn khiến cả lớp phải quay lại nhìn, Mèo từ chỗ cổng trại chạy lại phía của Abbu và hắn.

-Cản là cản thế nào, tao là ai mà cản được con nhỏ đó ?

-... mày ...

Abbu không nói nên lời và kéo hắn ra đằng sân sau ngôi nhà để có thể nói chuyện với hắn mà không ai nghe được. Mèo không đi theo vì con bé biết giữa 2 người đó có nhiều chuyện cần nói với nhau. Có lẽ Abbu không chấp nhận được chuyện này, hắn thì chỉ nghĩ chuyện đơn giản như trước đó Abbu từng nghĩ, chỉ mỗi Mèo là biết mọi thứ nhưng vẫn im lặng và xem như đây vẫn là cuộc sống bình thường, như mọi ngày. Con bé cố gắng, tôn trọng quyết định của nó, phải làm sao khi nó tốt nghiệp, lúc ấy sẽ không cùng học 1 trường, sẽ không cùng đường đến lớp, khoảng cách ấy lại càng xa hơn. Hụt hẫng, ... cô đơn ... những cảm giác tồi tệ nhất vì trước đó đến giờ, Mèo đã quen sống có con bạn thân của mình bên cạnh rồi.

Chương 39

-... Bỏ tay ra ...

-Zun à ... mày không lẽ xem mọi chuyện là bình thường sao ?

-Chứ tao phải làm sao, cuống cuồng lên như mày à.

-Mày điên rồi Zun à, không lẽ mày với Quậy, không có gì với nhau sao ?

-Có gì là có gì, tao với con nhỏ đó đã không có gì từ lâu rồi.

Bốp !!

-Mày ngu vừa thôi. Ừ thì cho là mày không có gì, nhưng Quậy thì có gì với mày đó.

-... ... ...

-Mày biết trở thành sơ thì thế nào không. Sẽ không được yêu ai, sẽ phải sống xa gia đình và bạn bè. Dù trước mặt, vẫn gần đấy, nhưng sẽ không bao giờ được đi chơi cùng nhau, không thường hay nói chuyện với nhau, nhiều thứ lắm, mày biết không hả ?

-.. ... ...

-.. ... ...

-... ảnh hưởng... đến tao sao ?

-... ... ...

Hắn trả lời ngắn gọn và bỏ đi. Lái chiếc SSC của mình về hướng cổng. Mặc cho ai có gọi hắn bảo hắn hãy ở lại cùng nhau làm tiếp hay sao sao đó.

Ai bảo hắn không có gì với nó cơ chứ, có gấp trăm lần những người khác đấy... nhưng ... chưa ai hiểu hết được thôi, cả nó và hắn cũng vậy.

..................

Stand by me and necessary

점점 깊어만 가 너를 앓을수록

라라라라라라 라라라 라라라

Cry for me and I'm sorry

점점 패여만가 너를 잃을수록

제발 다시 안아달라고 ....

Pray – Sunny Hill.

________________

Trời đang mưa, sáng chủ nhật không khác gì những ngày qua. Tiếng nhạc từ tivi trong phòng của nó. Các sơ cùng cha xứ có công tác ở Kontum. Nó ở lại nhà thờ cùng các chị khác – cũng đang giống nó, học trở thành sơ. Ở đây nó là người nhỏ tuổi nhất, vì vậy nó không phải làm nhiều việc, các sơ chẳng hiểu sao lại ưu tiên cho nó học đàn trước thay vì những người khác đã học 3 tháng rồi mà vẫn chưa chỉ đến phần đánh đàn. Nếu bảo ai dạy cho nó đánh đàn thì người đó sai lầm rồi, chẳng phải lúc nhỏ nó đã làm loạn nhà thờ rồi sao, cỡ xem nó mà giận ai đi đánh trút giận ắt cộng đoàn điên lên mất thôi.

Tối hôm qua, nó được các sơ chỉ bước cơ bản là luyện ngón từ "Đô" đến "sol" thôi, cơ mà nay nó đã đánh được lưu loát tận quãng 8. Dù gì nó cũng được các dì cho thời gian để thích nghi, vì vậy sau Tết thì nề nếp mới bắt đầu được áp dụng với nó. Cũng vì chán quá, nên nó muốn đến giúp lớp làm việc. Áy vậy mà quên số điện thoại của tụi trong lớp, cả Mèo thì cũng đi rồi đâu còn ở nhà mà gọi, nó đành đi bộ đến nhà Boo, trong khi bệnh thì vẫn chưa hết.

____________________

Hôm qua, nó có lẽ không biết, nhưng hắn thật sự đã đến nhà thờ và nép vào bên hẽm nhỏ để chờ xem như thế nào. Mèo bước ra với nét mặt buồn bã, nó đi theo sau, và thấy rằng Mèo chẳng có được niềm vui từ việc nó đi theo nhà dòng. Nhưng điều này là điều tốt với nó cơ mà, sao ai cũng phản đối, với hắn, hắn như muốn đi lại và bảo nó là hãy rút lại lời nói ấy đi. Nhưng ... hắn không làm được, nếu có đi chăng nữa thì nó cũng chẳng bao giờ chịu nghe cái người đã bỏ nó đi dưới mưa dầm vào đêm hôm ấy.

Hiện tại lúc này, nó không hiểu vì sao lại sợ hãi hắn, không phải hắn đối xử tệ hay có ý xấu với nó, mà chính nó thấy cần tránh xa hắn hơn bất cứ lúc nào. Thường thì sẽ cãi nhau, nhưng rồi cũng không hiểu vì sao, nó lại không nói lên được lời nào cả.

Ngày hôm nay sẽ dài ...

Nó đến và đã bị lôi đi bởi Abbu. Cậu ấy thật sự bức xúc và không muốn điều đó, dù trước đó chính miệng cậu ấy bảo là sẽ ủng hộ nó.

-Nếu anh phản đối, dậy là anh nói dối rồi.

-... Dù là anh có nói ủng hộ, nhưng ...là do anh không biết việc làm của 1 ma sơ là như thế nào. Quậy à, em không hợp đâu, có nhiều cách để em trở thành 1 người tốt thật sự mà, bây giờ thì em đã tốt lắm rồi. Đừng chọn con đường ấy nhé, anh xin em đấy.

-Chỉ là, thời gian bên cạnh mọi người ít hơn thôi, em cần như thế để có thể sống thanh thản, tịnh tâm mà học hành và làm việc. Anh đã thấy rồi đó, gia đình tan vỡ, mẹ bỏ đi và cha mất, đó là do em gây quá nhiều tội lỗi với mọi người, em nghĩ chỉ còn cách này thì mới có thể sống tốt thôi anh à.

-.. nhưng ...

-Được rồi, vào phụ mọi người đi, em hứa là 2 tuần tết này sẽ trôi qua trong vui vẻ, ô kê nhé, hihi.

Nói rồi nó kéo Abbu lên sân trước để tiếp tục cùng mọi người làm việc. Hắn thì chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm nghe nhạc, không được lâu cũng bị con Boo lôi ra bắt làm việc, được lúc thì té thang, rồi chút lại bị búa rớt xuống chân. Chẳng hiểu nổi hắn, chẳng làm được trò trống gì cả.

Abbu hôm nay chẳng muốn nói chuyện gì với hắn, có lẽ cuộc đối thoại ngắn gọn hôm qua khiến Abbu có khoảng cách hơn với Zun. Quả thật ai cũng biết hắn chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm với 1 đứa con gái nào, tình cảm với nó cũng chỉ là sự giả dối, ấy vậy nhưng Abbu không nghĩ hắn lại là người vô tâm đến vậy. Việc trở thành 1 ma sơ không phải 1 ngày 1 đêm là được, nó phải học 1 thời gian dài và những ai không muốn nó đi theo nhà dòng sẽ phải có định hướng thực hiện kế hoạch "cám dỗ". Việc để trở thành 1 con chiên tốt không hẳn phải trở thành 1 ma sơ, nếu khi trở thành 1 ma sơ mà trong lòng vẫn còn vương vấn quá nhiều thứ thì Chúa hẳn cũng không vui khi đón nhận con chiên ấy. Vậy thì ai là người đảm nhận trọng trách "cám dỗ" nó đây ?

Một ngày dài trôi qua, nó luôn né tránh ánh mắt từ hắn. Trời tối đi và tụi nó vẫn đang cố gắng hoàn thành những gì mình đang cố gắng làm. Ở trong nhà, cả bọn con gái không tham gia vào việc sẽ may xong bộ lông vũ, cuối cùng thì chỉ còn mình Mèo ở lại lo cho xong, quả là rất khó và nhột nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro