Chương 40->44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40

8 giờ hơn ...

Mọi người đã về cả, chỉ còn lại nó và Boo dọn dẹp bãi chiến trường, Abbu và Zun cũng vậy, chỉ mỗi Mèo thì chẳng ai thấy đâu. Cho đến khi Kenty tìm thấy con bé đang ngồi ở góc trong ngủ 1 cách ngon lành. Trên tay con bé vẫn còn cầm mớ *** và mớ lông vũ, có lẽ quá mệt, ngủ lúc nào chẳng hay biết. Dọn dẹp mớ lông vũ cùng với những thứ hỗn độn khác trong phòng mình, Kenty đánh thức Mèo dậy.

-Mình ngủ quên.

Kenty không trả lời và chỉ ngón cái về phía trước sân. Con bé đứng dậy và đi ra ngoài, há hốc miệng khi mọi người đã về hết, chỉ còn 4 đứa ở lại dọn dẹp. Mèo chạy vội ra và phụ mọi người 1 tay, Kenty cười mỉm khi thấy Mèo ríu rít xin lỗi vì đã lỡ ngủ quên, thật ra chuyện ngủ thế này có to tát gì đâu, ấy vậy mà cứ hết lời giải thích vì ngồi 1 mình nên buồn ngủ lắm.

___________

Mọi thứ kết thúc, sạch sẽ và gọn gàng hơn lúc nảy. Abbu phủi tay xong rồi bảo.

-Zun đưa Mèo và Quậy về hộ nhé, tao phải về quán phụ ba. Đừng có để ai lại giữa đường đấy nhé, không thì lần này mày không sống được với tao đâu.

Chúng nó im lặng vì trông Abbu không có vẻ giỡn tí nào.

Mèo ngồi ghế sau và muốn ngồi 1 mình, nói đúng hơn vì buồn ngủ quá nên chiếm trọn chỗ để nằm cho thoải mái. Nó không còn cách nào phải lên phía trước ngồi để Mèo ngủ ngon giấc, từ nhà Kenty tới nhà con bé khá xa mà. Hắn thì cũng không dám chạy nhanh, mang thân hộ tống 2 cô nàng này về, có gì thì Abbu sẽ băm hắn thành trăm mảnh mất.

Gió đêm lạnh, những ngôi nhà bên đường có nhà đóng cửa có nhà thì đang dọn dẹp quán ăn, đèn vẫn sáng, cảm giác ấm áp của 1 gia đình. Nó nhìn mãi về phía những ngôi nhà, gia đình xum vầy cùng xem tivi, nào còn là ăn tối, có cả hát karaoke, số khác thì đang tổ chức tiệc tùng trông thật vui vẻ. Nó nhớ gia đình, nhớ mái ấm của mình ngày trước, nhưng mọi thứ ... đã không còn nữa. Không cần gì hơn ngoài sự mong chờ mẹ trở về, nhưng nếu có trở về, nó cũng đã trở thành 1 ma sơ và 1 năm ắt 2 mẹ con chỉ có thể gặp nhau 3 lần mà thôi.

____________

Tin nhắn đến với hắn, Abbu gửi.

Nó quay mặt lại khi nghe tiếng chuông tin nhắn của hắn.

-Abbu gọi sang phụ chạy bàn thôi, lạ lắm sao ?

-Không có gì ...

Nó lại quay mặt về hướng khác. Nó không hiểu vì sao vẫn sợ ánh mắt từ hắn, mặc dù hắn thì vẫn không muốn giữ khoảng cách ấy hoài với nó.

-Chuyện hôm trước, cho xin lỗi nhé.

-... ... không sao ...

Từ từ rồi nó cũng sẽ trở thành đứa "hiếm từ" như Kenty thôi.

________________

Trời về khuya lúc nào cũng lạnh lẽo, bên chiếc máy tính cạnh cửa sở, Zu tiếp tục gõ với những phím chữ liên tục, đôi lúc lại nhấn chìm nút "delete". Con bé càng ngày càng sợ hãi chính bản thân mình vì mọi chuyện trong câu chuyện ngày càng trở nên tồi tệ hơn với nó. Hôm qua, chính mắt Zu thấy Abbu đã nổi giận và đấm cho anh con bé 1 cái như trút hết cơn giận, đi ngang qua mặt và xem như không có sự hiện diện của con bé. Cứ mỗi ngày trôi qua như thế, Abbu vẫn như vậy thì ắt hẳn câu chuyện này sẽ càng ngày càng thảm hại hơn khi nhân vật phản diện không phải là anh con bé nữa, mà là chính tác giả của câu chuyện này.

Những giọt nước mắt rơi xuống bàn phím, Zu không ngừng gõ mà ngày càng gõ nhanh hơn. Zu sợ hãi mọi thứ, kể cả cái tình cảm mù quáng từ chính bản thân mình, con bé không hiểu vì sao lại yêu một người nhiều hơn chính con bé yêu bản thân. Đã từng từ chối nhiều người con trai khác, chỉ vì 1 lý do rằng người đẹp nhất trong mắt mình chỉ có Abbu mà thôi. Cho đến khi con bé thật sự nhận ra Abbu chỉ có thể thích Quậy mà không phải mình thì mọi chuyện vẫn không thay đổi, vẫn dành tình yêu ấy cho Abbu và dù Abbu có đáp trả tình yêu bằng sự "thương hại" con bé vẫn tự nhũ rằng " mình sẽ chấp nhận dù đó là giã dối".

Đôi tay Zu dừng lại và cầm lấy điện thoại...

____________

Housestar lúc này không đông khách, nay là chủ nhật nhưng có vẻ vắng hơn mọi ngày.

2 thằng con trai đang ngồi bên cạnh bờ hồ, ngắm nhìn mặt nước gợn sóng nhẹ khi có một cơn gió thổi qua. Mọi thứ tĩnh lặng ngoại trừ tiếng thở nhẹ và tiếng cây lá xì xào. Cà 2 chỉ mới gặp lại nhau trong 1 năm dài, tuy không dài bằng những năm khi hắn học ở Mỹ, nhưng đủ cho Abbu thấy rằng tình bạn giữa mình và hắn đã được gắn chặt lâu nay, khó có thể cắt đứt được. Khi con người ta đã lớn và chính chắn hơn, tình bạn không chỉ gói gọn bởi thời gian, tuổi thơ đẹp bên nhau. Khi lớn phải đối diện với nhau trong chuyện tình cảm dày đặt thế này, thật khó để giữ được 1 tình bạn giữa 2 thằng con trai thế này.

Hắn nhớ khi Abbu đã đánh bọn côn đồn để bảo vệ hắn, lúc ấy Abbu trong mắt hắn vĩ đại biết bao, nhưng một vị cứu tin lớn, cả bây giờ khi Abbu cứu cả hắn và nó ở hồ bơi, trong mắt hắn Abbu vẫn là người hoàn hảo hơn hắn, ở mọi phương diện và nhất là phương diện bảo vệ người mình yêu thương. Nhưng ắt hắn không biết rằng, ở phương diện chiếm lấy tình cảm của 1 đứa con gái, Abbu lại không thể được như hắn. Những hành động đơn giản của hắn không phải là quan tâm, có thể là do ngẫu nhiên hoặc là ép buộc, hắn đều tạo được cảm giác chở che đầy ấm áp cho đối phương, và cũng vì lý do đó khién nó như mất tự chủ với chính tình cảm của mình.

Với Abbu cũng vậy, nhưng suy nghĩ của Abbu cũng như hắn, thừa biết rằng hắn là người con trai ngoài bơi lội, ngoài chơi piano ra, hắn không còn tài năng nào khác, kể cả việc tán tỉnh 1 đứa con gái. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh bại Abbu trong chuyện đó, dù chuyện đó không do hắn cố tình tạo ra, không cố tình khiến nó thích hắn. Quả thật là vậy, cái điều luật trong bản quy tắt trở thành bạn gái của hắn, chính hắn còn đề ra cái luật không được thích hắn cơ mà.

Thế mà cũng có ngày, 2 thằng con trai phải ngồi cùng nhau đế bàn về 1 chủ đề mà cả 2 đều không mong đợi. Một đứa con gái, bảo là không đặc biệt cũng không phải, mà bảo đặc biệt thì cũng hơi quá, ở dạng không nổi tiếng giàu có hay học giỏi, chỉ đơn giản lối sống ngược đời và coi trời bằng vung, thế là đủ để 2 thằng con trai phải mệt mỏi rồi.

-Mày ... không phải đã bảo là thích Quậy sao ?

-... tao có nói à ?

-Những gì mày nói ở sân bóng hôm ấy, tao nghĩ là nhiều hơn câu nói mày thích Quậy.

-Mày cũng đã biết về việc tao cố ý tạo dựng chuyện đấy chỉ vì em tao sao ?

-Nhưng tao lại không nghĩ như vậy ?

-Tuỳ mày nghĩ sao thì nghĩ. Tao cũng không hiểu sao, mày lại không thể thích Zu, trong khi, con bé thì yêu mày đến mù quáng.

-... ... tình cảm con người ... làm sao lý giải được hết.

-Vậy tao phải làm gì để mày có thể quan tâm đến con bé hơn, mày có từng xem lại trong 1 năm mày nói chuyện với con bé được bao nhiêu phút ?

-Tao không muốn Zu hướng về người không dành tình cảm cho con bé, mày biết mà.

-Nhưng mày có làm cách nào, thì nó cũng không vứt được mày ra khỏi đầu óc nó.

Cậu chuyện được đẩy sang 1 chủ đề khác ngay khi vừa bắt đầu. Đến lúc này, hắn vẫn nghĩ cho em gái mình hơn bất cứ ai.

-...

-...

Cả 2 giữa bầu không khí im lặng cho trời đất 1 lần nữa, chỉ để suy nghĩ mà thôi. Hắn có thể đánh đổi mọi thứ, từ việc hắn chưa từng làm để có thể khiến em gái hắn hạnh phúc, nhưng những tháng ngày ấy, Abbu cũng không dành được giây phút nào cho Zu cả. Cuộc nói chuyện phải được nhanh chóng giải quyết trước khi trời quá nữa đêm.

-... ... ... tao nghĩ lần này, mày sẽ làm tốt trò chơi mà mày đã từng chơi đấy ...

-Trò ? Trò gì ?

-Lợi dụng người tao thích chỉ vì muốn tao và Zu thành 1 đôi.

-Tao nghĩ bây giờ không cần nữa, tao không muốn Zu đau khổ vì mày nữa, thà là chấm dứt khi biết mày không thích con bé.

-Thế nếu tao khiến con bé hạnh phúc, thì mày sẽ khiến Quậy hạnh phúc chứ ?

-...

-...

-Mày yêu con nhỏ đó đến mức đấy sao. Chỉ vì con nhỏ đó, mày đánh đổi mọi thứ vậy sao ?

-Nếu mày là tao, mày sẽ như vậy. _ Abbu trả lời câu hỏi của hắn 1 cách đơn giản, như khiến hắn khó lòng nào hình dung ra được.

-Tao không yêu con nhỏ đó, thế chẳng phải mày đang muốn tao giả dối với người mày thích à ?

-... tao đã nói rồi mà, tao không nghĩ là mày không có gì với Quậy.

-...

-Im lặng coi như là có gì rồi nhé. 1 năm nhé, 1 năm để nhận ra tình cảm của mình. Cả tao và mày, đây sẽ không coi là 1 cuộc cá cược hay gì cả, xem nó như trải nghiệm bản thân, tao chính thoát khỏi thế giới của mày và Quậy và bước vào thế giới của Zu. Sau 1 năm nếu thật sự mọi chuyện không như tao nghĩ, thì mày và tao tự quyền quyết định tình cảm của mình. Những gì tao nói từ nảy đến giờ chỉ đúc kết với mày 1 câu ... ... tao không muốn nói vì tao thấy ... đau ... khi nói ra câu nói này. Nhưng ... " ..." ... " Có lẽ, Quậy đã thích mày".

__________________

" Có lẽ, anh đã thích em"....

Chương 41

" Có lẽ, anh đã thích em"....

_________________

Những nổi ám ảnh dài theo năm tháng. Hắn đã ám ảnh nó chỉ vì 1 dòng chữ trong trang nhật kí, dòng chữ khiến nó thấy thật sự trái tim nó đã thoát ra khỏi 1 tản băng lớn, tản băng không có tình yêu hiện diện. Và rồi, kể từ hôm nay, chính hắn sẽ phải ôm nổi ám ảnh từ câu nói của Abbu, câu nói mà hắn từ dùng với nó.

_____________________________

Từ tối hôm đó, Abbu và Zun không còn căng thẳng với nhau nữa, mỗi ngày đến, Abbu thay vì là đi đón Quậy, cậu ấy chuyển hướng chiếc xe đến nhà hắn để đón em hắn đi ăn sáng, sau đó thì dạo phố đến khi mặt trời gần đứng bóng, cậu ấy mới trở về và cùng làm việc với cả lớp.

Còn hắn, hắn không đón đến nhưng hằng đêm, hắn đưa Mèo và nó về, gắn kết mọi chuyện lại với câu "Chúc ngủ ngon", câu nói đủ để nó khó lòng nào ngủ ngon được.

Zu thì sao, con bé bỗng như thấy được sự khác lạ này và quả thật, 1 tác giả chuyên viết về truyện tình cảm thế này hẳn sẽ biết chuyện này đã được lên kế hoạch, đã có sự thoả thuận nào đó giữa anh nó và Abbu. Bây giờ Zu chỉ có thể nói được câu nói mà chính con bé phải chấp nhận với sự thật của câu nói này.

-Đến phút cuối, anh chỉ yêu em vì chị ấy mà thôi...

Những ngày cuối cùng của tuần sắp trôi qua, nay đã là thứ 6. Tối hôm nay trời sáng trăng và Zu mãi ngắm nhìn bầu trời đến tận 12 giờ. Con bé thay vì tìm được niềm vui từ Abbu vào mỗi sáng, cả hằng đêm nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon, nhưng niềm vui ấy không trọn vẹn khi vào giờ thế này, ngắm nhìn bầu trời và nghĩ về chuyện tình cảm phức tạp của mình, của Zun, Quậy và cả Abbu nữa.

Có lẽ giai đoạn để yêu thế này thật khó khăn cho tụi nó, dù gì cũng phải vượt qua thì mới tìm được hạnh phúc.

"VƯỢT QUA ĐỂ TÌM ĐƯỢC HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC"...

-Zu à, vào ngủ thôi cưng, khuya lắm rồi.

-Em biết rồi, anh hai ngủ trước đi.

Con bé đặt chân đứng dậy hướng về phía cửa, tạm biệt trăng, tìm kiếm 1 giấc ngủ ngon và mơ về người con bé yêu, tình yêu vẫn đẹp dù đó có là giã dối.

__________________

Sáng thứ 7, hôm nay hắn được giao nhiệm vụ phải chở nó đi đặt hoa chuẩn bị cho hội thi cắm hoa vào sáng đầu tiên của hội trại. Đến hôm nay, nó dường như cảm thấy được mọi chuyện trở nên bình thường giữ nó và hắn, tuy còn chút sợ nhưng nó cố gắng đẩy sự sợ hãi ấy về với mức tình bạn, nó vẫn mong mình có thể không vượt qua cái biên giới này. Có lẽ cảm giác khi thừa nhận mình thích 1 ai và bị từ chối gây nổi đau cho bản thân.

-Đến sớm vậy ?

-Boo nó có dặn là đi sớm, vì có lẽ khá xa, bản đồ nhìn thôi cũng đã choáng rồi.

Hắn nở nụ cười với nó, nó cũng đáp trả lại bằng nụ cười tươi, không pha chút nào gượng gạo hay sợ hãi cả. Tự nhiên như thế này đưa vấn đề đến chỗ giải quyết nhanh chóng.

-Có đói bụng không, đi ăn gì nhé ?

-Ừm, cũng được.

Cả 2 đứa nó đến một quán ăn gần trường để ăn sáng trước khi đi tìm nơi đặt hoa tươi.

____________

Trong khi đó Abbu đang đứng trước cổng chờ Zu.

-Nhanh đi cô nương, anh đói bụng lắm rồi nè.

-Em biết rồi mà.

Con bé lon ton chạy ra với áo thun và quần sọt, trông mát mẻ nhưng rất đáng yêu.

-Này, muốn anh lái xe không được hay sao vậy ?

-Là thế nào ?

-Kiểu này thì từ đây đến quán ăn ắt sẽ có nghìn thằng nhìn anh với con mắt rực rực lửa, haha.

-Này là đừng chọc em nhé, hôm nay trời nóng nực mà.

Con bé đánh hờn vào vai Abbu, hôm nay hứng thú chạy môtô để hóng gió, Abbu chở Zu đi ăn sáng như mọi ngày. Hôm nay, quyết định của con bé là sẽ hỏi vài chuyện với Abbu ...

-Tại sao, mấy hôm nay, anh lại hứng thú chở em đi ăn sáng rồi đi dạo công viên thế ?

-Ừm, anh cũng không biết nữa ... chỉ là ... thấy em cứ mãi viết truyện như thế ... nên muốn chở em đi ra ngoài vào sáng sớm, hít thở không khí thôi.

-Còn chị Quậy ? Đương nhiên sự lựa chọn sẽ không là em mà.

-Này cô nương, anh đã chăm con bé ấy cả năm qua rồi, cũng lớn rồi, cũng tìm được người mình yêu rồi. Còn em, chắc có lẽ thằng Zun bận tương tư cô nào nên anh phải thay nó chăm cho em, đủ lý do chưa cô nương.

-Là sao nhỉ ? Người yêu của chị Quậy là ai ?

-Từ từ em sẽ biết mà, mà anh nghĩ em cũng biết rồi, chỉ là quên không nhớ thôi, hehe.

__________________

-Ngon không ?

-Không.

-Sao thế, thấy ngon mà.

-Anh đi lấy dùm cái ly được không ?

-Ờ ...

Zun đi lấy cho nó 1 cái ly rồi tiếp tục dùng món mì xào tại quán mì lớn trong thành phố.

-Này này, làm gì vậy Quậy, như vậy sao mà ăn.

-Ai bảo ăn không được, ăn như thế này thì tui mới ăn được mà.

-Ôi... Chúa.

-Anh đạo Chúa à ?

-Không, tôi chỉ muốn gọi Chúa của cô ra mà xem, cô đang làm trò gì thôi.

-Haha.

Rồi từ lúc ấy cho đến khi ra khỏi cửa tiệm, nhiều ánh mắt nhìn nó với sự tò mò hoặc là sự sợ hãi nào đó. Nó thì hả hê vì cũng nuốt trôi 4 ly như thế. Khỏi phải giải thích tình trạng này, ắt hẳn ai cũng biết cả rồi.

Zun vã cả mồ hôi với nó, giờ thì mới hiểu vì sao Abbu không dám cho nó ăn mì, còn hắn thì tình nguyện dẫn nó đi ăn mì thế này. Nụ cười khẽ, hắn cảm thấy cuộc sống thật sự với hắn, không gò bó hay có khoảng cách với con gái và nhất là nó, người đầu tiên khiến hắn có suy nghĩ khác về 1 đứa con gái. Tuy nó có bạo lực đó, nhưng cái bạo lực đó để giúp mọi người và để bảo vệ bản thân nó mà thôi.

_____________

Hình dung được những ngày sắp tới, Abbu đã gỡ được rắc rối này, có lẽ chỉ có Abbu mới hiểu được nó cần gì, Zun cần chi và Zu muốn điều gì.

Tập truyện của Zu chuyển hướng khác theo từng ngày qua, không phải vì Abbu đến với con bé, mà là vì con bé nhận ra, dù con bé có trù dập nó trong câu truyện của mình thế nào thì Abbu vẫn luôn che chở và bảo vệ, hy sinh và làm bất cứ điều gì vì nó. Con bé cũng đã hiểu người mà Abbu nhắc tới, người mà nó yêu và cả người anh nó đang tương tư là ai. Cảm nhận sự hạnh phúc không phải của mình và ủng hộ tình cảm của những người khác, thời gian nếu có ngắn ngủi thì con bé cũng tự nhũ với lòng " Abbu đã từng để mắt đến mình".

...

Hết chập 18...

Chập 19 " KHI AI ĐÓ SẴN SÀNG ĐÓN NHẬN [red]"

Chương 42

Chập 19 " KHI AI ĐÓ SẴN SÀNG ĐÓN NHẬN ..."

Hằng ngày trôi qua vẫn như thế suốt tuần qua, hôm nay là chủ nhật và ngày mai thì chúng nó bắt đầu đến trường để xây lều trại cho lớp mình. Nó trở nên bận rộn hơn trong chuyện phong trào như thế này, điều ấy kéo theo cả hắn, hắn chỉ có thể về nhà khi đã nửa khuya và tinh mơ thì đã phải chạy sang nhà thờ rồi.

Cũng có lẽ vì thế, nó thấy được sự khác lạ này, nó có vẻ vẫn chưa nhận ra hắn đang cố gắng gần nó hơn, nhưng nó nhận ra rằng Abbu đang xa nó ra hơn. Hằng ngày Abbu vẫn hay chở Zu sang nhà Kenty cùng làm phong trào với mọi người, điều đó có chút gì đó không mấy bình thường, có lẽ nó quen biết Abbu là người thích nó, bây giờ thì cảm giác khác rồi. Abbu gần gũi Zu, tuy vậy nó vẫn mỉm cười và xem đây là chuyện đáng mừng, nó đã từng cùng hắn cố gắng để Abbu có thể để mắt đến Zu cơ mà.

Abbu, cậu ấy dường như hạn chế nói chuyện với nó hơn, không bởi vì do cái thoả thuận giữa cậu ấy và Zun, mà là nếu như thế, cậu ấy khó có thể làm ngơ trước mọi chuyện của Quậy. Mặc khác, những nỗi lo xâm lăng vào vòng vây suy nghĩ, hắn có làm tốt "bổn phận" của người mang lại hạnh phúc cho nó không.

Ngày chủ nhật dài trôi qua trong âm thầm, có lẽ đối với tụi nó ngày chủ nhật này không dài là mấy, bận rộn như thế chẳng mấy khi nhìn lên trời xem rằng đã tối hay vẫn còn sáng cơ kìa.

-Nhanh thật, mới đó đã hết tuần, lớp mình coi như xong phần nào rồi. Diễn kịch mọi người tập luyện như thế chắc đã ổn, giờ thì chỉ còn việc chuẩn bị tinh thần thôi. Mai là dựng trại và mốt sẽ bắt đầu các cuộc thi, cố gắng lên nhé cả nhà.

Nó nói 1 hơi để đúc kết mọi chuyện vào lúc đồng hồ điểm 10 giờ tối. Mèo thì đang lo lắng, mẹ con bé bảo nay phải về sớm để dọn dẹp nhà, nhưng giờ thì còn dọn dẹp gì nữa. Cuối cùng thì ai về nhà nấy, Zun nhờ Kenty chở Mèo về vì hắn có chút chuyện cần nói với Quậy, vậy nên rằng là sẽ về trễ 1 chút.

-Đi thôi Quậy.

-Mèo đâu ?

-Kenty đưa về rồi.

-Sao kì vậy, anh cũng chở tui về mà, sao lại để Kenty chở Mèo thế.

-Ừm, tôi muốn chở cô đi hóng mát, cả tuần vất vả rồi, 11 giờ chúng ta về nhà Mèo, được không ?

Nó nhìn hắn không rời mắt, nhìn vào đôi mắt sâu và ẩn chứa nhiều thứ khiến nó nghĩ rằng đôi mắt này thừa sức đánh bại cả trăm trái tim những đứa con gái khác. Nhưng rồi thì sao, nó nhận ra xung quanh hắn chẳng có ai, có lẽ nó biết rằng hắn chỉ có thể bên cạnh nó và giúp đỡ nó thôi. Dù là biết nhưng lý do thế nào chỉ có hắn biết mà thôi.

-...

-Sao có đi không ? Tôi không bỏ đi bộ giữa đường nữa đâu mà lo, haha.

-Ừm thì đi, có gì phải từ chối chứ.

Có ai nghĩ nó sợ hắn bày trò "xấu" gì đó không, hihi, nếu có thì trước hết đánh thắng đó đã, haha.

_____________

Con đường nay bỗng ngắn hơn mọi ngày, không phải lúc nào cũng thế nhưng khi đi cùng tên mặt lạnh này, Mèo đều cảm thấy như thế, một người chẳng buồn miệng mở lời nào như thế thì lại khiến đường về nhà ngắn hơn như thế quả là lạ. Người ta đã chẳng bảo "nói chuyện giết thời gian" hay sao, với tên này thì im lặng thời gian chẳng có nhiều để mà "giết", haha.

-Cậu tình nguyện chở tớ về hay là bị ép buộc thế. Nếu Abbu hay Zun có ép buộc, cậu không thích thì cũng đừng tự ép mình.

-...

-Chẳng mấy khi cậu chịu mở lời và nói câu nói nào quá 3 từ nhỉ ?

-...

-Mình có cảm giác mỗi khi mình nói chuyện với cậu, khi cậu thấy cần thiết thì mới trả lời. Những câu nói vô nghĩa thế này thì chắc cậu chẳng để tâm đến.

-Có lẽ.

-...

-...

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Mèo, bước xuống chiếc xe hơi quen thuộc này, suy nghĩ của Mèo tạo nên 1 sự hỗn độn lớn. Quen thuộc hay lạ lẫm, điều đó không xác định được, khi ở hoàn cảnh này và hoàn cảnh khác, Kenty không đối xử 1 cách giống nhau. Con bé không vội đóng cửa trước khi nói với tên ấy vài câu nói cuối ngày.

-Cảm ơn nhé, mai là ngày dài, trại xuân năm 12, vui vẻ lên nhé, dù là 1 ngày thôi. Ngủ ngon Kenty.

Chương 43

Cũng chỉ mới đó 1 tuần thôi, tụi nó còn giận nhau, còn cãi nhau khi vừa gặp lại. Giận dỗi và cảm thấy có lỗi với đối phương, những cung bậc ấy như đang thay nhau chiếm lĩnh cái vòng tròn cuộc sống của tụi nó.

Cho đến bây giờ, các sơ có thấy được nụ cười của nó, niềm vui của nó khi được tự do bay nhảy ngoài cuộc sống thực tại. Nếu các sơ có thể thấy ắt sẽ biết rằng, nó không dành cho thế giới tĩnh lặng, không dành cho thế giới yên bình và không có "chiến tranh". Nó như 1 người lính, một người lính luôn có đủ sức và tài nghệ ra trận và cũng vì như thế nó không thể cầm súng mà chờ đồng đội mình đánh địch. Nó phải tự cầm súng mà bảo vệ mình, vượt qua những vấp ngã cuộc sống, có lẽ nó vấp ngã quá nhiều rồi, mất đi quá nhiều rồi, đủ quen để có thể sống tốt rồi.

-Trời lạnh thế này mà đi hóng mát cái gì không biết.

-Đùa thôi mà, chỉ là muốn đi ngắm đèn dưới mặt nước.

-... là con sông lớn đấy à ?

-Ừm, đã lâu không ra đó mà.

Hắn chạy nhanh hơn cho đến khi tìm đến con sông lớn, bên kia là những ngôi nhà cao tầng, đèn chiếu rọi xuống mặt nước trong sáng rực rỡ đầy màu sắc.

Mở cửa xe và nó tung tăng chạy xung quanh bãi cỏ, quả là trời có lạnh vì gió lớn, nhưng trông cảnh đẹp và lãng mạn thế này thì không thể ngồi co ro rồi. Mãi ngắm nhìn xung quanh và ngẫn mặt lên trời cao nó chẳng để ý đến hắn.

Cho đến khi 1 bàn tay nắm gọn lấy bàn tay nó, tự động đan xen vào nhau kéo nó về phía gần hơn để có thể cùng nhau ngắm mặt nước sông. Nó không kịp nhìn nhận vấn đề đang xảy ra, rằng là hắn đang nắm gọn tay nó, bàn tay hắn ấm áp hơn nó tưởng, hay chính nó cảm thấy sự nóng lên từ cơ thể của mình. Đến khi hắn ngồi xuống nền cỏ và buông tay nó ra, cảm giác lạ kì ấy chợt mất đi nhưng vẫn đọng lại gì đó khiến nó khó có thể hiểu được và hình dung được gương mặt của mình như thế nào.

-Ngồi xuống nào, sao còn đứng đó.

Hắn ngước mặt lên nhìn vào mắt nó, bảo nó hãy ngồi xuống nhưng ắt là khó với nó rồi, đôi mắt ấy đủ điện từ khiến nó khó cử động được.

Trời không có mưa cũng không có sấm chớp, hẳn thế thì không nhận "tiếng sét" nào rồi cơ mà.

Rồi thì hắn đành kéo tay nó ngồi xuống, nó như rơi tự do mông của mình xuống, mắt thì vẫn nhìn vào hắn rồi nhìn vào cả bàn tay của hắn nữa.

-Quậy, sao thế ?

-... ... à ... không sao cả.

-... mặt dính gì à ?

-À không có gì.

Hắn cười rồi buông tay nó ra lần nữa, không nghĩ nhiều hơn vì hắn biết nó vẫn chưa dành cho hắn 100 phần trăm tình cảm tình bạn. Nhưng thật thì hắn có chút nhầm lẫn, những biểu hiện ngớ ngẩn ấy của nó, ai nhìn mà chẳng biết đã được 101 phần trăm rồi cơ chứ.

-Cô ngày càng ít nói đi nhỉ? Và hình như cũng hiền đi, dễ bỏ qua mọi chuyện khi người ta làm gì sai trái nhỉ ?

-Có sao ? Hay là muốn tui đòi nợ ngay bây giờ ?

-Ừm, vác thân ra đây chỉ để nói rõ mọi chuyện hơn thôi. Dù thật là những ngày qua, có lẽ cô chịu đựng để trại xuân tốt đẹp hơn chứ không phải cô thật sự tha thứ chuyện tôi đã làm hôm ấy.

-Ừm... cũng hợp lí đó, giờ thì phải làm gì với anh nhỉ ?

-Tuỳ cô thôi, tôi im lặng và để cô muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không phản kháng hay làm bất cứ gì cả.

-Nghe hay đó.

Nói rồi nó bóp tay và bay thẳng vào, đè hắn xuống nền cỏ sau đó thì trù dập, dùng mọi công lực đánh hắn cho đến khi hắn nhìn 1 ánh đèn thì có thể biến thành 2 hay 4 hay 8 luôn không chừng ấy. Có vẻ là người như nó im lặng đâu phải là chịu bỏ qua, có khi sự trả thù dài hạn nó còn nặng nề hơn, đấy là người ta hỏi vì sao nó lại chẳng giận hắn lâu hay muốn xử lý hắn theo kiểu nó từng xử lý bọn con gái lớp A5 . Đây mới gọi là trả thù đây, chỉ có 1 với 1, ban đêm và vắng vẻ, đối phương tình nguyện thế này thì nó mới đã tay chứ.

Cho đến khi nó thật sự thấy đở tức rồi thì ngồi thở liên tục. Quả là người đánh đã mệt thế, hỏi xem người bị đánh thế nào.

-.... Cô ... cô ... có cần "thương" ... tôi đến thế không hả ?

-Đã thật đó, đánh con gái thật không đã bằng đánh con trai, thật sự là có hơi mệt nhưng coi bộ vẫn giữ được bộ mặt nhan sắc cho anh, phần trong cơ thể thì tôi không chịu trách nhiệm, nhưng bề ngoài thì okê lắm rồi đấy nhé.

Nó đứng dậy khỏi người hắn nhưng hình như lực hút trái đất thay đổi bất thường cỡ như cấp số nhân của "nam châm", nó bị kéo ngược lại và nằm đè lên người hắn. Hai cánh tay đi ngang qua eo nó và xiết chặt, má nó áp vào má của hắn theo dạng cùng phương nhưng ngược chiều ấy.

-Xin lỗi, sẽ không có gì quá đáng lắm nhưng cho tôi ôm 1 chút nhé, 1 chút thôi.

-... này, không giỡn như thế được.

-Đánh như thế thì dư rồi, bù lại 1 chút đi.

-... này, như thế này ai thấy thì tưởng tôi làm gì anh đấy.

-...

Hắn không trả lời và vẫn ôm chặt lấy nó, nó cố gắng thoát khỏi vòng tay nhưng có lẽ không dễ dàng cho lắm với nó. Có lẽ khi 2 cực hút nhau rồi, muốn tách thì phải chờ cực bên kia đồng ý mới được.

Cứ thế, chúng nó cứ nằm lên nhau như đã nghiện trò kẹp "săn-quích" ấy. Hắn cảm nhận được nhịp thở của nó ngày một khác lạ hơn. Và chính nó cũng cảm nhận được chính nhịp tim của mình lúc này.

-Không biết chúng ta đã ôm nhau lần nào nữa không, nhưng có lẽ đây là lần thứ 2 tôi chủ động ôm cô nhỉ ?

-...

-Chuyện tình cảm ... có lẽ khá phức tạp với tôi. Một năm dài, cố gắng gỡ bỏ những thứ phức tạp ấy, nó đơn giản đi rồi. Tôi không biết sự trở về này có ý nghĩa gì tới tương lai của tôi không. Nhưng tôi thật sự muốn bù đắp mọi thứ, từ việc thoả thuận giữa tôi và cô ngày trước. Nó thật sự nhảm nhí vì dù tôi có làm cách nào, Abbu vẫn thích cô vẫn lo lắng và bảo vệ cô hơn ai hết. Đổi lại Zu chẳng được gì và tôi thì nhận được cái nhìn khác từ đứa em gái của mình.

-...

-Con bé đánh tôi khi tôi bỏ cô trong trời mưa, cả Abbu cũng thế. Có lẽ đối với mọi người cô khá quan trọng nhưng với tôi cô không yếu đuối đến nổi phải cần người khác quan tâm. Vậy nên 1 lần, hết năm 12 này, hãy để tôi chuộc lại mọi lỗi lầm đã gây ra cho cô, có lẽ cô không cần nhưng cho tôi thử cảm giác là người bảo vệ cô, có được không ?

-... Cũng ... không cần thiết đâu. Tôi cũng ... không ghét anh. Chỉ là ...

-... như thế nào ?

-Tôi đang từng bước trở thành ma sơ, không thể đi lại với con trai mãi được, nhất là anh.

-Con đường đó thích hợp với cô chứ?

-Ừm, với tôi thì có lẽ không hợp lắm, nhưng bình yên là ở đó. Già đi và suy nghĩ khác đi.

-Khác đi mà đánh 1 thằng con trai ra nông nổi này sao ?

Nó đẩy hắn ra vào bước xuống, hắn ngồi dậy khi tay ôm lấy tay và cả vai. Nó hình như trút mọi nổi giận lên đấy. Nhưng rồi hắn nhìn nó, nhìn nó với ánh mắt không quá nhiều ý cần truyền đạt, nhìn nó với những gì hắn nhìn với thế giới bình thường, thiên nhiên cây cỏ. Những điều khi nhìn vào mắt nhau, người ta nhận ra đối phương đang nghĩ gì và cần điều chi.

-Có đau lắm không ?

-Nếu đồng ý hoà, sẽ không đau chút nào cả.

-Còn không ?

-Chắc sẽ phải nhập viện vì vài bộ phận bên trong bị tổn thương.

Bàn tay hắn đặt lên ngực phải.

-Nhầm bên rồi.

-Không nhầm đâu, cô đánh nó đã chạy sang đây rồi, haha.

Hắn cười to và nó thì cố đá thêm mấy cái vào chân hắn, chúng nó ngồi cạnh nhau ngắm cảnh đêm. Mọi thứ nhẹ nhõm, cả tầm nhìn và mọi thứ. Một người dễ mang nổi hận nhưng chỉ không đầy 10 phút có thể trút bỏ mọi thứ. Có lẽ như thế, hắn tìm thấy dược những cái mới từ nó, không chỉ đơn giản goi gọn trong từ "Quậy".

Chương 44

Trại xuân bận rộn, cả lớp nó như muốn lật tung bầu không gian khi từng cử chỉ hành động của từng thành viên mang đậm chất tự tin, coi trời bằng nắp trà. Cả nó cũng thế, cả Mèo, mọi người đều giữ nét mặt ấy để cho thấy, A1 bắt đầu lấy lại danh dự, danh dự 1 lớp đứng đầu phong trào.

Niềm vui, nụ cười thực sự đã hiện diện khi hắn và nó nhìn nhau, đi cùng nhau và cùng nhau làm việc. Thay vào đó, những nụ cười khác 1 chút gì đó chúc cho 2 đứa nó thật hạnh phúc, phần còn lại mang nổi ngượng ngịu và ánh buồn trên từng nét môi. Nhìn nó sau gốc cây to, nhìn người đứng ở gốc cây to ấy từ sau lưng. Zu hướng về 1 người con trai và người con trai ấy chỉ có thể hướng về nó mà thôi.

-Ụa, Zu, em lên trường chi thế, ghé phụ lớp tụi chị à, hehe.

Zu hoảng hốt quay người lại khi sau lưng là Boo.

-À, không... à vâng, em muốn lên giúp mọi người, nhưng em bận phải về rồi, chị đừng nói là em đến nhé, không thì anh 2 em lại mắng em không lo học hành cứ hay rong chơi nữa.

-Giúp đỡ mà coi là rong chơi à, yên tâm chị bảo Quậy nó xử thằng anh em dùm cho, haha.

-Chị đừng đùa mà, chị ấy mà đánh anh em thì còn gì thân thể anh 2 em nữa chứ, hehe, em đi về nhé, tạm biệt chị.

Nụ cười tắt ngay lập tức khi con bé quay lại và hướng về phía cổng trường. Lớp 12 quả là bận rộn và con bé thì chẳng phải là người khiến người khác để ý đến.

Câu chuyện này cũng đã quá dài rồi, cũng đã 1 năm hơn rồi cơ đấy, cũng đến hồi bão đến và sóng sợ hãi chạy thật nhanh vào bờ tuy rằng sóng đã quen ở cùng biển.

Gió chiều nay mang cảm giác mát mẻ và khiến lòng người cảm thấy như ấm lại khi có bạn bè bên cạnh. Abbu bận bịu hơn ai hết khi cái lều trại có tí trục trặc về khâu thiết kế 1 tầng. Chúng nó thử độ chắc chắn và có cảnh báo cái lô-cốt này không mấy an toàn, 1 người trực là đủ, nếu là 2 thì hậu quả khó đỡ lắm.

-Thật là, các anh chuẩn bị 1 tuần để được cái cổng trại tốt không thể chấp nhận được luôn đấy.

-Em thôi phàn nàn đi chứ Quậy, tụi anh cố hết sức rồi đấy thôi. Vã lại làm tầng thế này cũng chỉ để trực, 1 người ắt không sao mà, lều tụi anh làm khá dài để chỗ ngủ rộng rãi cho cả lớp, lại còn phải chi thêm tiền mua đất để nới rộng đấy.

Abbu cằn nhằn nó xong rồi bỏ đi 1 mạch ra căn-tin. Ánh mắt đủ khiến người ta biết rằng, 2 từ diễn tả nổi lúc này là "né tránh" mà thôi. Nó thấy không được ổn trong người vì đó giờ Abbu chẳng bao giờ làm vậy với nó, buồn thật và nó không muốn làm gì nữa, bỏ về lớp và đóng cửa lại ngồi 1 mình. Dựng trại như thế chẳng mấy ai lên lớp cả, nó được yên tĩnh và không muốn 1 ai quấy rầy mình, suy nghĩ và cố phân tích cái hàm số khó giải này của Abbu. Nhưng có lẽ nó bận ngủ trong lớp nên chẳng biết tí gì về việc khai thác tư duy của mình, chất xám như keo lại chẳng đủ đáp ứng nhu cầu suy nghĩ của nó.

_______________

Cũng 5 giờ hơn, từ giờ cho đến 8 giờ phải giải quyết xong việc dựng lều và sau đó thì về nhà ngủ 1 giấc chờ đợi cuộc náo loạn của ngày mai. Cơ nhưng có vẻ lớp nó mệt mỏi hẳn so với dự tính công việc đã làm. Cuối cùng thì cũng ngừng lại giải lao rồi mới tính tiếp. Mọi người tụ tập lại đầy đủ chỉ thiếu mỗi nó thôi.

-Zun à, nảy em ông có lên đây đó, nó bảo muốn phụ giúp nhưng rồi bảo bận và đi về.

-Vậy sao ?

Mắt Zun hướng về Abbu sau đó thì nhìn về hướng khác. Abbu cũng trả lại ánh nhìn cho Zun rồi sau đó đi lòng vòng ngắm những lều trại khác thay vì cùng ngồi nói chuyện với cả lớp. Quả là con Boo này không chuyện giữ kín được lâu. Cơ mà nhắc đến việc "kín" quả là nay tên Kenty bớt thực dụng hơn.

-Kenty à, đã cật lực vì lớp như thế, vậy thì 2 ngày tới hãy vẫn như thế nhé, cả lớp rất mong là chúng ta có thể đoàn kết, nhất là cậu đó.

Con Boo vẫn ra giọng giống lãnh đạo hơn là nó đó giờ. Nó không biết đi đâu nên họp giữa giờ thế này con Boo đành kiêm hết thôi. Rồi thì Kenty đứng dậy, đá mắt về hướng thư viện cho Mèo sau đó thì bỏ đi.

-Này là đang họp đấy, không muốn nghe cũng phải ngồi lại cơ chứ. Con Quậy đâu rồi, sao không ở đây nhỉ, mình thì chẳng có cái quyền nào dính môi, nói ai mà nghe.

Zun cũng chợt nhận ra việc nó không có ở đây, rồi thì chơi cú chót với Boo, hắn đứng dậy và bỏ đi tìm nó.

-Thế thì cuộc họp kết thúc, ai làm việc nấy, ôi chắc điên mất, nếu con Quậy trả cái tên lớp trưởng ình thì mình trù dập cho 3 cái thằng này cho đến chết. Chẳng hiểu sao ngày trước lại muốn rụng rời tay chân vì chúng nó không biết.

Mèo che miệng cười khúc khích xong thì đi theo hướng người ta chỉ lúc nảy, đến thư viện tuy không biết chuyện gì mà tên mặt lạnh ấy cần nói.

__________________

Cũng đã hơn 7 giờ, hắn cố đi kiếm hết khắp các lều trại, cả phòng hiệu trưởng nhưng cái địa điểm lớp học thì không hiểu sao lại quên.

Trời tối hẳn đi và quả thật các dãy lầu chẳng mở đèn, như thế thì làm sao có ai trên đó được. Cuối cùng hắn cũng quyết đặt chân một lần lên các dãy lầu để tìm nó. Học cũng được vài tháng cơ mà quên mất là mình học dãy nào, chỉ biết nhìn bảng tên lớp thôi, hắn mò mẫm các bảng tên lớp bằng đèn điện thoại trông còn thua tên hai lúa mới lên thành thị nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro