Chương 1: Anh ấy không yêu tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon bị vỗ nhẹ vào vai, mới giật mình hồi tỉnh lại tinh thần.

Cậu ngây ngốc nhìn người vừa vỗ vai mình, là một người phụ nữ ngọt ngào và đáng yêu, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, dùng ngữ khí ôn hoà nói: "Đã đến lượt anh rồi, tiên sinh."

Jihoon hoảng sợ đứng lên, bước vội hai bước, sau đó dừng lại, nói: "Cám ơn ...!Cám ơn đã nhắc nhở."

"Không cần khách khí" Nụ cười của người phụ nữ vẫn ngọt ngào, "Cậu thật là lịch sự".

Nghe được những lời khen ngợi như vậy, khuôn mặt của Jihoon hơi ửng đỏ, người phụ nữ duỗi ngón tay chỉ, nói: "Chỉ cần đi vào cửa đó, sẽ có nhân viên lo liệu mọi thủ tục cho cậu."

"Được rồi, cảm ơn." Bước chân của Jihoon có chút hỗn loạn, khi ngẩng đầu nhìn thấy bảng tên "Phòng quản lý hôn nhân", trái tim không kìm được run lên, cậu hít vào một hơi, lại tiếp tục đi vào trong.

Văn phòng rất rộng, tất cả trang bị đều hiện đại, hồ sơ kết hôn có thể được xử lý trực tiếp trên Internet và được thông qua nhanh chóng, vì vậy những người kết hôn hầu như không đến, những người bước vào đây đều là để nộp đơn ly hôn.Tinh cầu của Jihoon sống rất lớn, công nghệ tiên tiến, không khí trong lành, môi trường tươi đẹp, đây là khu riêng biệt của "giới nhà giàu", cũng là nơi cư trú của "dòng máu quý tộc" được toàn bộ nhân loại mặc định.

Ở đây không có người ăn xin và người nghèo, vì nếu tài sản dưới mức trung bình nhất định và không có chức tước cụ thể, họ sẽ bị đày đến hành tinh khác tồi tệ hơn.

Ở đây không có tội phạm, vì một khi phạm pháp, sẽ bị giam cầm trên một hành tinh đen tối khác, có thể nói hành tinh này đơn giản là ngôi nhà mơ ước của cả nhân loại, và thật vô cùng may mắn khi được sống ở đây. Tuy nhiên, hành tinh này cũng có một điểm yếu, đó là so với lãnh thổ rộng lớn của nó, số lượng con người sinh sống trên đó rõ ràng là không đủ.Vì lý do này, Tòa án tối cao đã ban hành nhiều luật, ví dụ như người độc thân phải đóng thuế độc thân, kết hôn và sinh con có thể nhận được một khoản tiền thưởng lớn, sinh một đứa con có thể nhận được thu nhập trong 3 năm, nếu sinh nhiều hơn 3 đứa có thể được hưởng nhiều quyền lợi khác nhau mà không phải trả nhiều loại thuế.

Mặc dù như thế nhưng số lượng trẻ em được sinh ra vẫn giảm mạnh, vì thế nghị viên đã đề nghị chiêu mộ nhân tài từ các tinh cầu cấp thấp hơn, nới lỏng về các điều khoản về quyền định cư, nhưng họ vấp phải sự phản đối mạnh mẽ, do vậy đề xuất này đã không được thông qua.Để đảm bảo tỷ lệ sinh đẻ, chính phủ đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, một trong số đó chính là việc nếu muốn ly hôn phải đích thân đến văn phòng nộp đơn thay vì nộp trực tuyến.Suy cho cùng đại đa số những người muốn ly hôn đều quá tuỳ tiện, có nhân viên chuyên môn khuyên nhủ, nói không chừng có thể đem người thất vọng về hôn nhân vãn hồi lại tâm ý.Khi Jihoon bước vào, bên trong có một người phụ nữ lớn tuổi, nhìn dáng vẻ rất dịu dàng.


Nhìn thấy Jihoon, liền nở nụ cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, tiên sinh." Lại đứng lên rót cho cậu một cốc nước.Jihoon lấy nước và ngồi xuống, hướng cô cảm ơn, sau đó đưa giấy tờ tùy thân.

Mọi người trên tinh cầu đều có giấy chứng minh thân phận.

Sau khi quét trên máy thông tin của Jihoon đều xuất hiện ở trên màn hình.

Người phụ nữ nhìn đến danh hiệu " Thượng tướng phu nhân" kia, trên mặt cũng không có biểu hiện khác thường nào.

Cô ấy đọc lướt qua toàn bộ thông tin, sau đó mỉm cười nói: "Cậu đến là để giải trừ quan hệ hôn nhân với thượng tướng Lee đúng chứ?"

Jihoon nắm chặt cốc nước trên tay, nhẹ nhàng gật gật đầu, " Đúng vậy", lồng ngực không khỏi đau nhói.

Cô ấy hỏi: "Xin cậu hãy nói cho tôi lý do tại sao muốn ly hôn?" cô đẩy một tấm bảng về phía trước, "Mặc dù việc này liên quan đến quyền riêng tư, nhưng luật pháp yêu cầu tôi phải hỏi rõ ràng.

Cậu cũng phải nói cho tôi biết chi tiết, nếu không, đơn của cậu có thể vô hiệu."Bên trên tấm bảng đính kèm là các quy định pháp luật được in trên giấy, còn được đóng một con dấu đỏ.

Jihoon liếc nhìn, mím môi im lặng một lúc, mới nói: "Anh ấy không có tình cảm với tôi"

Người phụ nữ khẽ cau mày, thật ra cái kết luận này cô ấy sớm từ trên hồ sơ của Jihoon suy đoán ra.


Jeong Jihoon kết hôn 7 năm, luôn  ở nhà không có việc làm, nhưng người chồng sau khi kết hôn ngày thứ hai liền làm đơn ra chiến trường đến một hành tinh khác, nửa năm sau mới về nhà một lần, và chỉ cách lần thứ hai xuất phát chỉ vỏn vẹn có hai ngày.

Kể từ đó, thượng tướng Lee hầu như không ngừng chỉ huy các hoạt động trên các chiến trường khác nhau, trong bảy năm, số ngày anh ở lại hành tinh này chỉ vỏn vẹn có năm tháng ba ngày, đối với các cặp vợ chồng mới cưới mà nói, tuyệt đối làm cho người ta cảm thấy một con số đầy lãnh đạm.Hơn nữa, Jihoon đã nộp đơn xin đến quân đội và nhận được sự chấp thuận đặc biệt của chính phủ, tuy nhiên, cậu ở bên thượng tượng chưa đền một ngày liền bị đuổi trở về.Có thể nói, dựa vào như số liệu để suy luận, cuộc hôn nhân này đã đủ để hủy bỏ, và không cần phải thuyết phục thêm nữa.

Bởi nếu tiếp tục thuyết phục, sẽ chỉ làm lãng phí tuổi thanh xuân của vị tiên sinh trước mặt, nó cũng sẽ khiến cậu ấy bỏ lỡ thời kỳ sinh sản tốt nhất.Sau khi nhân loại không ngừng tiến hóa, một bộ phận nam nhân cũng có khả năng sinh sản, hơn nữa loại năng lực này sau khi sinh ra đã được kiểm tra ra, cho nên bộ phận nam nhân này có thể kết hôn với nam nhân bình thường, Jihoon trước mặt là một trong số đó.Người phụ nữ nhìn người thanh niên trước mặt, cậu lớn lên rất đẹp, dung mạo thanh tú, làn da trắng nõn, là bộ dạng khiến người khác yêu thích.

Nhưng lúc này, vẻ mặt của cậu tràn đầy sự trầm mặc, rõ ràng là vì tình mà đau khổ.

Cô lập tức nghĩ đến lời đồn đại về thượng tướng Lee, nghe nói là một nam nhân lãnh khốc, gần như vô tình, nhưng nhờ khả năng chiến đấu của mình, từ một người lính nhỏ anh ấy đã leo lên vị trí rất cao chỉ trong vài năm.

Có vô số đàn ông và phụ nữ khao khát anh ấy, cũng có xuất hiện một vài vụ bê bối, hơn nữa danh tính người kết hôn cùng anh ấy càng thêm thần bí, không ít người muốn khám phá danh tính thực sự của người bạn đời của anh, nhừng đều đụng phải sự ngăn cách.Người bạn đời của anh ấy như thế mà lại đang ngồi trước mặt mình, hơn nữa lại muốn giải trừ cuộc hôn nhân khiến người khác ghen tỵ này.Cô thu lại cảm xúc, dùng ngữ khí ôn hoà hỏi: "Xem ra cậu đối với thượng tướng Lee vẫn còn tình cảm sâu đậm, cậu đã từng thử xúc tiến quan hệ của cả hai chưa?"

"Đã từng" Giọng Jihoon rất nhỏ, đem theo một chút mệt mỏi, "Nhưng anh ấy chán ghét tôi...không, không phải chán ghét, là ghê tởm." Cậu nở một nụ cười bất lực, một nụ cười rất cay đắng.

Trong đầu nghĩ đến những "nỗ lực" của bản thân, bức ép, quyến rũ, chủ động biểu đạt, thậm chí không màng đến an nguy của bản thân bám theo, nhưng đều vô dụng, ánh mắt của đối phương vẫn là lạnh lùng, thậm chí có chút xa lánh.

Người phụ nữ nhìn vẻ mặt của cậu, trong lòng có chút cảm thán, "Có lẽ là cậu hiểu lầm rồi, thượng tướng có thể trời sinh tính tình như vậy, nếu thật sự không có cảm tình với ngài, anh ấy sẽ chủ động giải trừ quan hệ hôn nhân, nhưng ngài ấy lại không đến đây..."

"Anh ấy ngày mai sẽ đến." Jihoon ngắt lời cô, đôi môi khẽ run lên, hình như cảm thấy bản thân có chút thất lễ, vội uống một ngụm nước để che đậy.


Người phụ nữ có chút kinh ngạc, nói: "Mời cậu nói rõ."

"Một tháng trước ..." Jihoon nhắm mắt, "Anh ấy nói để tôi chuẩn bị." Cậu bây giờ vẫn còn có thể cảm nhận được cảm xúc của mình khi nhận được thông tin đó, Lee Sanghyeok từ trước đến giờ không bao giờ chủ động liên lạc với cậu, nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ chỉ yêu cầu thư ký liên lạc, hoặc gửi email thông báo đến cậu, đây là lần đầu tiên chủ động liên lạc.

Jihoon lúc đó vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, tay run run bấm phím kết nối, nhìn thấy trên màn hình hiện lên nét mặt tuấn tú của Lee Sanghyeok, một lúc nhất thời gần như muốn khóc.

Tuy nhiên, chưa kịp xúc động thì giọng nói lạnh lùng của Lee Sanghyeok đã truyền đến: "Ngày 23 tháng sau tôi sẽ về. Cậu lúc đó chuẩn bị trước rồi cùng tôi đến một nơi."

Nghe Jihoon kể lại, và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, người phụ nữ cảm thấy hơi đau lòng, cô xoa dịu: "Có lẽ thượng tướng không có ý này."

"Còn có thể đi đâu?" Jihoon cười khổ, "Tôi đã không thể nghĩ ra anh ấy có thể hẹn tôi đi đâu."

Lee Sanghyeok có xã giao có tiệc tùng, nhưng trước giờ vẫn không đưa cậu đi tham dự, ngay cả bữa tiệc gia đình cũng không đưa cậu đi.

"Chỉ có ở đây, đôi bên cùng nhau đến là phương thức giải trừ quan hệ hôn nhân nhanh nhất, không cần nộp đơn trước, không cần xét duyệt nhiều lần, chỉ cần hai bên ký tên, lấy dấu vân tay, thì có thể lập tức giải quyết...một người mạnh mẽ và cương quyết như anh ấy, đây là chuyện anh ấy có thể làm ra."Người phụ nữ nghe những lời này, đã biết khuyên nhủ của bản thân cũng không còn tác dụng nữa.

Cô ấy đưa tầm mắt lại về màn hình, tư liệu trong giấy chứng nhận ghi lại đầy đủ hết, hôn nhân kia là do một bên cố gắng, đủ để thấy được đoạn quan hệ này không ổn định, hệ thống có thể lập tức giải trừ hôn nhân.Xem đến đây, cô bắt đầu đánh bàn phím, rất nhanh liền đến mục ly hôn, nhưng trước khi nhấn xác nhận, vẫn còn hỏi thêm một câu: "Cậu không suy nghĩ lại sao?" lại nhìn lướt qua tư liệu trên màn hình, nói: "Tôi thấy tài sản của cậu đã thấp tới gần dưới chỉ tiêu nhưng bởi vì cậu có danh hiệu phu nhân thượng tướng, cho nên mặc dù là tài sản thấp hơn giá trị bình quân, cậu vẫn có thể sống trên tinh cầu này."

Cô lại nói tiếp: "Mà một khi lựa chọn ly hôn, tài sản của cậu sẽ không còn đủ cho ngài ở đây thêm ba tháng, Cậu sẽ bị đuổi khỏi tinh cầu này."

Cô tốt bụng khuyên nhủ: "Có thể sống ở tinh cầu này là mơ ước của tất cả mọi người, nhưng vì gia đình cậu đã phá sản lại thêm việc ly hôn, cậu chắc chắn sẽ bị lưu đày đến tinh cầu cấp thấp."

Jihoon nghe xong liền giật mình.

Người phụ nữ thấy mình có cơ hội, liền vội vàng nói: "Cậu nên suy nghĩ kĩ một chút."

Jihoon nghĩ rằng đằng nào Lee Sanghyeok cũng sẽ yêu cầu ly hôn, không bằng cậu chủ động trước, nói không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Lee Sanghyeok, cho dù là một chút cũng được.

Nhưng mà tới bước này rồi, cậu lại luyến tiếc. Nếu ly hôn, cậu liền sẽ không có cơ hội nhìn thấy Lee Sanghyeok, đến việc nghe giọng nói lạnh nhạt của anh cũng sẽ không có khả năng.

Cậu quyết định hôm nay sẽ trở về, có lẽ còn có thể cho cậu thêm một ít thời gian suy nghĩ...

Nghĩ đến đây, Jihoon đứng dậy, nói: "Tôi sẽ về suy xét một chút, đã làm phiền cô rồi, cảm ơn."

Người phụ nữ nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: "Không cần khách khí."

Jihoon lúc ra bước ra còn rất chậm chạp, như thể tất cả sức lực đã bị rút cạn, ra khỏi cửa lớn. Cậu ngẩng đầu nhìn trời xanh.

Nghĩ đến lúc nhìn thấy nghĩ tinh cầu cấp thấp trong TV liền rùng mình.Xe lui tới tấp nập, còn có rất nhiều loại thuyền phi hành bay khắp nơi, Jihoon không có phương tiện bay hay chạy.

Cậu đang muốn đi bộ về thì máy truyền tin trên tay vang lên.


Xem tên đúng là thư ký Seo của Lee Sanghyeok.Jihoon chần chừ một hồi mới ấn nghe, giọng Seo Jihyeok truyền tới: "Phu nhân, tôi có một tin xấu, thượng tướng  trong lúc chỉ huy đã bị đột kích, bị thương nặng, hiện tại đã vào bệnh viện quân đội, số phòng là..."Jihoon chỉ nghe được mấy câu trước, tới đoạn "bị thương nặng" toàn thân đột nhiên lạnh đi, gương mặt lo lắng cùng sợ hãi, câu nói phía sau của đối phương một chữ cũng không lọt tai..


Lúc Jihoon đến bệnh viện quân đội, Seo Jihyeok đã đợi sẵn ở cửa.

Anh ta là một người đàn ông cao lớn, khoảng 30 tuổi, dáng vẻ phổ thông, ở độ tuổi có thể phẫu thuật xóa bỏ hoàn toàn bệnh cận thị, anh ta vẫn thích đeo một cặp kính gọng đen, có lẽ chỉ đơn giản là để chỉnh sửa nét mặt thôi, sự tồn tại của cặp kính khiến anh ấy trở nên trí thức hơn.Jihoon đã gặp anh ta vài lần, Seo Jihyeok rất lịch sự hướng cậu hành lễ, nói: "Phu nhân, tôi đến đón cậu đi."

Jihoon trong lòng lo lắng, bỏ qua phép xã giao trước đây, chỉ hỏi: "Anh ấy làm sao rồi?"

"Vẫn còn cấp cứu", Seo một bên dẫn đường một bên nói, "Thượng tướng Lee vì một người cấp dưới, bị người ta ám toán và bị tiêm một chất lỏng độc hại lên đầu. Hiện anh ấy đang được 5 bác sĩ hàng đầu tinh cầu cấp cứu."

Đi được vài bước, mới nhận ra Jihoon không đi theo, dừng lại bước chân quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Jihoon.Jihoon toàn thân run rẩy, bước đi nặng nề gần như không thể cử động.

Seo Jihyeok nói: "Xin hãy bình tĩnh, bác sĩ nói, tỷ lệ tử vong chỉ là 10%, thượng tướng rất có hy vọng tỉnh lại."

Jihoon vẫn còn đang run rẩy, nhưng khi nghe thấy tỷ lệ này, dần dần tĩnh lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi.

Cậu nhìn Seo Jihyeok, khó khăn hỏi: "Còn khả năng để lại di chứng thì sao?"

 Zerg là một chủng tộc tàn ác, giỏi tiết ra nọc độc, hơn nữa số lượng lớn, đã từng có một tinh cầu nhỏ bị xâm chiếm, tất cả con người ở đó đều bị nhiễm bệnh và đều chết trong vòng ba ngày.

Những người bị nhiễm nọc độc của Zerg dù có được cứu sống cũng phải chịu nhiều di chứng khác nhau. Hơn nữa hiện tại Lee Sanghyeok còn bị thương ở đầu, Jihoon gần như không dám nghĩ rốt cuộc anh sẽ ra sao.

Seo Jinhyeok mím môi, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, một lúc sau mới nói: "Một trăm phần trăm."


Lúc đến phòng phẫu thuật, đã có rất nhiều người đang đứng ở đó, bao gồm cấp trên trực thuộc của Lee Sanghyeok, có đồng nghiệp của anh, cũng có cấp dưới, ở giữa có một người phụ nữ lớn tuổi ngồi trên xe lăn với một tấm chăn trên đùi, mái tóc bạc trắng, những nếp nhăn không đồng đều trên mặt, chính là người thân duy nhất còn sống của Lee Sanghyeok__bà của anh ấy. Khi Jihoon đến mọi người đều liếc nhìn, dù sao những người đứng ở đây cũng không phải là người thường, ngoại trừ một ít thủ hạ, tất cả đều là những người biết thân phận của Jihoon.

Cấp trên của Lee Sanghyeok là Bae Junsik còn chưa lên tiếng, người bà ngồi ở giữa đã khẽ khịt mũi, giọng điệu không tốt, "Cậu đến đây làm gì?"

Nếu là trước đây, lúc Jihoon còn kiêu ngạo và tự phụ, tự nhiên sẽ không thèm để ý đến ai, cũng không biết tôn trọng là gì, khi bà nội nói với cậu giọng điệu như vậy, cậu cũng sẽ không khách khí mà giận rỗi đi về.

Nhưng cậu sớm không còn là Jihoon của trước kia nữa, toàn thân xấu hổ, thì thào nói: "Cháu...!cháu..."

Bà nội lạnh lùng nói: "Không cần cậu ở đây."

Jihoon không nói nên lời, Seo Jinhyeok lên tiếng: "Lão phu nhân, cậu Jeong là bạn đời của thượng tướng , thượng tướng  dù xảy ra bất cứ chuyện gì, trên pháp luật, cậu Jeong là người có quyền biết đầu tiên, vì vậy tôi đã mời cậu ấy qua."

Thư kí đã đề cập đến pháp luật, bà nội liền không tiếp tục nói, thậm chí không thèm nhìn Jihoon một cái.

Thái độ của bà như vậy, những người khác cũng sẽ biết ý không mở lời với Jihoon, không khí càng trở lên im lặng.


Jihoon lặng lẽ dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ nhấp nháy trong phòng phẫu thuật, trái tim đau như bị thứ gì đó cứa ra.Cũng không biết qua bao lâu, "ting" một tiếng ánh đền đỏ tắt, mọi người đều kích động, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và mong đợi.

Chờ thêm một phút nữa, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, năm bác sĩ phẫu thuật lần lượt đi ra, rõ ràng là đã kiệt sức, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi người phụ trách bệnh viện đi ra, Bae Junsik tướng quân chào hỏi ngay lập tức, hỏi: "Lee Sanghyeok thế nào?" Người phụ trách nở một nụ cười và nói: "Đã qua khỏi cơn nguy kịch."

Câu này vừa thốt ra, mọi người đều một trận vui mừng, bà nội cảm tạ trời phật.

Jihoon bị ép ra đến ngoài cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu muốn hỏi thêm chi tiết, nhưng lại không thốt ra được, may mà Seo Jinhyeok đã hỏi câu cậu muốn hỏi, "Khi nào thì Thượng tướng  tỉnh lại? Có di chứng gì không? "

Người phụ trách nói: "Theo như lời bác sĩ Shin nói, bốn mươi tám giờ sau anh ấy sẽ tỉnh lại, quả thực sẽ có di chứng."

Vẻ mặt ai cũng đanh lại, nghe được hai từ "di chứng", trong lòng không khỏi lo lắng. Phải biết rằng di chứng có nhiều loại, nhẹ hơn thì chỉ ảnh hưởng một phần nào đó đến cuộc sống hàng ngày, nặng hơn sẽ khiến con người đau khổ suốt đời.

Mà địa vị thượng tướng của Lee Sanghyeok rất quan trọng, nếu để lại di chứng ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu, thì sau này anh ấy sẽ phải lui về hậu phương, một thanh niên rất có tiền đồ có thể vì điều này mà sa ngã.

Cơ mặt Bae Junsik co giật, dùng ánh mắt sắc bén nhìn đối phương, trầm giọng hỏi: "Di chứng gì?"

Người phụ trách nói: "Mất trí nhớ."

Câu trả lời gây sốc, người phụ trách tiếp tục giải thích: "Bác sĩ nói rằng trí nhớ của anh ấy bị nọc độc ăn mòn nên tạm thời bị mất hết, tính tình cũng thay đổi".

Bae Junsik nắm được điểm chính, "Ông nói nó là tạm thời?"

"Vâng, tạm thời." Người phụ trách giọng điệu rất bình tĩnh.

"Bác sĩ Shin nói rằng sau khi điều trị, trí nhớ của anh ấy sẽ được khôi phục trong sáu đến tám tháng, và cơ thể anh ấy sẽ được khôi phục lại như trước đây. Nó sẽ không ảnh hưởng đến sức chiến đấu . "Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu này, như chút được gánh nặng.

Đặc biệt là Bae Junsik, ông lau mồ hôi trên trán.

Phải biết rằng Lee Sanghyeok do một tay ông huấn luyện, là cấp dưới đắc lực nhất của ông và ông cũng sẵn sàng để anh ấy tiếp quản vị trí của mình trong tương lai, nếu anh gặp sự cố lớn cần phải rút khỏi quân đội, lúc đó thế lực của ông sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Trái tim Jihoon như rơi xuống, đồng thời cũng có chút loạn nhịp.Mất hết ký ức? Vậy là có phải hay không sẽ quên chuyện li hôn với cậu?Ông trời dường như thấy sự ăn năn của cậu, vì vậy cho cậu thêm ít thời gian đi?Sau khi nhận được tin vui, hầu hết những người canh gác ở đây đều rời đi, Bae đại tướng chào Jihoon mới quay người rời đi.



Không có sự cản trở của người khác, Jihoon cuối cùng cũng có cơ hội đứng trước mặt người phụ trách và hỏi: "Xin lỗi ...!bây giờ tôi có thể gặp anh ấy được không?"

Người phụ trách có chút tò mò, "Cậu là..."

Bà nội vẫn ngồi ở bên cạnh, ánh mắt lặng nề đặt trên mặt Jihoon, khiến cho cậu ảm thấy lương tâm cắn rứt, nhưng cậu vẫn cố nói với giọng kiên định: "Tôi là bạn đời của Lee Sanghyeok"

Người phụ trách nhanh chóng cười nói: "Có thể thì có thể, nhưng anh ấy vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt. Cậu chỉ có thể nhìn qua kính, có thể không nhìn thấy mặt..."

Jihoon vội vàng nói: "Không sao đâu." Giọng điệu cậu run lên đầy vui mừng, "Tôi chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy là được."

Người phụ trách nói: "Vậy thì cậu có thể vào cùng tôi, lão phu nhân cũng đi với tôi đúng không?"

Bà nội dè dặt gật đầu, Jihoon vội vàng nói: "Bà ơi, cháu đẩy xe lăn cho bà."

Lão phu nhân trừng mắt nhìn cậu, giọng điệu nghiêm nghị và giễu cợt, "Không phiền cậu." Nói rồi nhấn nút lái xe tự động đi theo người phụ trách.

Jihoon lặng người, ngay lập tức cũng đi theo. 


Bệnh viện Quân đội là bệnh viện tốt nhất trên thế giới, với trang thiết bị y tế hiện đại và tân tiến nhất.

Bước qua hành lang lạnh lẽo, Jihoon đến trước phòng chăm sóc đặc biệt, thoáng nhìn qua cửa kính thấy người đang nằm trên giường bệnh. Dáng người của thượng tướng Lee ưu việt, ngũ quan anh tuấn, anh từng được chọn là người đàn ông phù hợp nhất để kết hôn, Jihoon là một trong số rất nhiều người đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Và hiện tại, người đàn ông ưu tú này đang nằm trên giường bệnh, phần đầu đeo băng gạc còn cắm nhiều ống dẫn trong suốt, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng vô cùng đau khổ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bà nội không khỏi muốn đứng lên nhìn cho rõ hơn, đối với Jihoon lạnh nhạt, đối với cháu trai lại tràn đầy yêu thương, thật đáng tiếc đôi chân của bà bị tật từ lâu vốn không thể đứng dậy được, đứng lên nửa chừng gần như sắp ngã, Jihoon nhanh mắt liền đỡ lấy bà, nhẹ giọng nói: "Bà cẩn thận một chút."

Bà nội lập tức trừng mắt nhìn cậu, sau đó xua tay, nghiêm nghị: "Không cần cậu giúp."

Lời nói xuyên thấu tâm can Jihoon như lưỡi dao sắc bén, nhìn thấy bà tránh mình như rắn độc, lại thêm thái độ của người chồng đối với mình, Jihoon cảm thấy khó chịu liền buông lỏng tay, trầm giọng nói: "Cháu chỉ là không nhịn được khi thấy bà ngã, không có ý xấu."

Bà nội cười lạnh: "Ý xấu của cậu quá nhiều rồi, ý tốt ngược lại không có." Bà quan sát cháu nội một lúc, phát hiện không có dấu hiệu tỉnh, liền ngồi trở lại châm chọc Jihoon: "Hiện tại giả vờ cái gì? Hi vọng có thể khiến người ta thay đổi ấn tượng về cậu? Ta nhớ có một câu  rất hay, giang sơn khó đổi, bản tình khó rời, ý xấu của cậu không bao giờ có thể loại bỏ được! Người như cậu, dùng mọi thủ đoạn để đe doạ nam nhân kết hôn cùng, xứng đáng đến tinh cầu Địa Ngục để lao động cải tạo!"


Jihoon sắc mặt tái nhợt, từng câu nói khiến trái tim cậu đau đớn, nhưng không cách nào minh oan. Năm cậu 17 tuổi, đối với Lee Sanghyeok 21 tuổi vừa gặp đã yêu, sau đó dùng điểm yếu của đối phương để ép anh ấy kết hôn, sau một năm giằng co, cuối cùng cậu có được những gì cậu muốn.

Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng cứ thế hờ hững, không một chút niềm vui.

Cậu cho rằng tiếp xúc thân mật sẽ có được tấm chân tình, nhưng ngày hôm sau chồng lại chọn cách ra chiến trường, từ đó cậu bị phớt lờ, mặc dù có đôi lúc trở về, nhưng cũng lãnh khốc xa lạ khiến trái tim cậu lạnh giá.

Cậu làm loạn, dùng đủ mọi phương pháp, cũng sử dụng các loại thủ đoạn, tính khí được nuông chiều từ bé được phóng đại lên mười lần, nhưng chỉ càng đẩy chồng mình càng ngày càng xa, đợi khi cậu ăn năn và bắt đầu thay đổi bản thân thì không còn cơ hội nữa.


"Nghe tin cháu ta mất trí nhớ có vui không? Tưởng dùng thời gian này để cứu vãn tâm trí của chồng mình sao? Ta nói cho cậu biết, tuyệt đối không được! Cháu trai ta chỉ thích người có tư cách tốt, còn loại người như cậu, nó bất kể như thế nào cũng sẽ coi thường "Giọng nói của lão phu nhân càng lúc càng lớn, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của người ngoài.

Bà nhìn Jihoon chế nhạo, "Ta mong chờ ngày hai người ly hôn."

Jihoon vẫn im lặng để yên cho bà chế nhạo, chờ bà nói xong, mới bình thản nói: "Nhưng bây giờ cháu vẫn là bạn đời hợp pháp của anh ấy không phải sao?" Ánh mắt cậu rơi trên người chồng đang nằm trên giường bệnh, "Vậy nên cháu sẽ gánh trách nhiệm của người bạn đời, trong khoảng thời gian trước khi anh ấy hồi phục trí nhớ, sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy"..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro