Chương 2: Em rất đẹp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y thuật của bác sĩ Shin cho đến nay là cao nhất trên tinh cầu. Ông đã thực hiện hàng nghìn ca phẫu thuật lớn nhỏ, tất cả đều thành công. Ông đã trở thành một tiêu chuẩn trong ngành. Ông ấy nói rằng Lee Sanghyeok sẽ tỉnh lại sau bốn mươi tám giờ, Lee Sanghyeok đã thực sự đã tỉnh lại sau bốn mươi tám giờ.

Sau khi tỉnh lại, Lee Sanghyeok không thể rời phòng chăm sóc đặc biệt, cần quan sát một tuần, suốt một tuần nay, anh luôn trong trạng thái buồn ngủ, nghe tiếng gọi của mọi người nhưng không thấy hồi âm. Sau khi được chuyển đến khu tổng hợp, cuối cùng cũng thực sự tỉnh lại.

Bệnh viện quân đội là nơi có an ninh chặt chẽ, đặc biệt là khu cấp cao nơi các sĩ quan sinh sống, thậm chí còn có yêu cầu khắt khe về số lượng người đến thăm, nên khi Lee Sanghyeok tỉnh dậy, ngoài bác sĩ, chỉ có Jihoon, bà nội và Seo Jinhyeok bên cạnh.

Khi thấy chồng ngồi dậy, Jihoon rơi nước mắt vì xúc động, bà nội cũng lấy khăn tay lau khóe mắt rồi nắm lấy tay Lee Sanghyeok và nói: "Cháu trai, cháu trai ngoan của bà, cháu cuối cùng tỉnh lại rồi, làm bà lo lắng muốn chết."

Tay bà vừa đưa qua, nhưng không bắt được mục tiêu, vì Lee Sanghyeok né được. Anh nhìn ông lão gầy gò trước mặt, trong mắt có chút đề phòng: "Ông là ai?" Anh dừng lại, rồi nhìn quanh những người trong phòng: "Tôi là ai?

Mặc dù đã biết trước rằng khi tỉnh lại sẽ như thế này, nhưng nhìn anh thất sự mất hết ký ức, mọi người có chút buồn lòng, ngay cả Seo Jinhyeok nhìn cũng có chút đau khổ, bà nội càng buồn bã khóc lóc.

Ngay sau đó Seo Jinhyeok nói: "Anh là Thượng tướng của tinh cầu này, Lee Sanghyeok, đây là bà nội của anh, và là người thân duy nhất cùng huyết thống trên thế giới này."

"Lee Sanghyeok? Bà nội?" Người đàn ông lặp lại hai cái danh hiệu, ánh mắt vẫn vô hồn, nhưng lại nhanh chóng nhìn Seo Jinhyeok: "Vậy còn anh? Anh là ai?"

Seo Jinhyeok nâng kính và nói: "Tôi là thư ký của anh, tên là Seo Jinhyeok. Và người này là bác sĩ phụ trách của anh, Shin Jaehyeon, hai vị này là trợ lý của anh ấy." Seo Jinhyeok giới thiệu tên ba người hộ sĩ , cuối cùng ánh mắt rơi lên trên mặt Jihoon, một cái nhìn nghiêm nghị, anh ta nói: "Đây là bạn đời của anh, Jeong Jihoon."

Người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh kinh ngạc mở to mắt nhìn thẳng Jihoon: "Bạn đời?"

Seo Jinhyeok cho rằng anh không hiểu ý của "bạn đời", nhanh chóng giải thích: "Đó là ... người yêu của anh."

Bà nội bên cạnh tức giận nói: "Cháu trai của ta không yêu người này, bọn họ chỉ là quan hệ trên pháp luật."

Jihoon chịu không nổi, nhưng trái tim của cậu nhất thời có chút hưng phấn, cậu trước giờ chưa được Lee Sanghyeok nhìn như thế này, ánh mắt đối phương lưu lại thật lâu, điều này cậu chưa từng cảm nhận qua.

"Từ tôi dùng không sai, thưa lão phu nhân." Seo Jinhyeok nói: "Bác sĩ Shin nói, muốn khôi phục trí nhớ của thượng tướng, cần phải giúp anh ấy làm quen với mọi thứ xung quanh, chỉ dựa vào thuốc, sự kích động sẽ rất lớn."

Lão phu nhân cong môi  không nói nữa.


Lee Sanghyeok rõ ràng là bối rối về tất cả những điều này, khi bác sĩ Shin Jaehyeon hỏi anh có nhớ gì không, anh chỉ lắc đầu ngây người. Các bác sĩ đã kiểm tra và xác nhận rằng chân tay của anh không bị ảnh hưởng, mới thở phào.

Ngay sau đó Shin Jaehyeon nhận thấy đôi mắt của Lee Sanghyeok rơi vào khuôn mặt của Jihoon, với sự tò mò trong mắt, ông nói: "Việc kiểm tra hôm nay đã hoàn thành. Tôi cảm thấy hiện tại để Jeong tiên sinh ở lại riêng với Thượng tướng một lúc sẽ tốt. Lão phu nhân, bà cảm thấy thế nào?"

Bà nội từ khi cháu trai thức dậy, lực chú ý luôn đặt trên người cháu mình, tự nhiên cảm thấy đứa cháu vô cùng để ý đến Jihoon, vì vậy dù trong long không nguyện ý, vẫn nói: "Đi thôi"

Trước khi đi, bà nhìn Jihoon chằm chằm với giọng điệu đầy ác ý: "Đừng có ý đồ xấu lừa dối cháu tôi. Cậu còn giả vờ ra cái dạng gì, nó nửa năm sau hồi phục lại trí nhớ, sẽ đem lớp nguỵ trang của cậu vứt bỏ, cậu đừng nghĩ sẽ được như ý!"

Jihoon siết chặt ngón tay, vẻ mặt như bị ai tát vào mặt, cậu thì thào nói: "Cháu sẽ không, bà đừng lo lắng."

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta chính là không yên tâm."


Sau khi những người khác rời đi, chỉ còn lại Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon trong phòng. Ánh mắt của người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào cậu, Jihoon bị nhìn khiến da mặt dần dần đỏ lên, thận trọng tiến tới vài bước, những chiếc răng sắc nhọn trước đây đã hoàn toàn biến mất, chỉ cảm căng thẳng, nhịp tim của không ngừng tăng nhanh. Cậu nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Anh khát không? Có muốn uống chút nước không?"

Lee Sanghyeok không trả lời, Jihoon chỉ có thể tự mình rót nước, rót nửa cốc nước ấm rồi đưa cho người đàn ông. Lee Sanghyeok ánh mắt chuyển từ trên mặt xuống tay, cuối cùng đưa tay nhận lấy cái ly.

Khi tay hai người chạm nhau, toàn thân Jihoon như có một luồng điện chạy qua, khiến hơi thở gấp gáp không kiểm soát được. Lee Sanghyeok uống một hơi cạn ly nước, lại nhìn cậu, đột nhiên nói: "Còn muốn."

Giọng điệu của anh không hề thờ ơ, ánh mắt Jihoon có chút chua xót. Cậu vội vàng cầm lấy chiếc cốc, rót thêm một nửa cốc nước, nhìn Lee Sanghyeok nuốt xuống thành tiếng. Cái bức tranh này khiến cậu nhớ lại nhiều năm trước, cũng là đang uống nước, cũng là cái hành động này, như việc quả tao lăn đến chân của Adam khiến tim người ta tê liệt, sau khi nhìn thấy mặt anh, Jihoon đã trúng ngay tiếng sét ái tình.


Nam nhân đưa chiếc ly rỗng cho cậu, Jihoon hỏi anh: "Còn muốn uống sao?" Lee Sanghyeok lắc lắc đầu. Jihoon đặt chiếc cốc trở lại chỗ cũ, mỗi lần cậu di chuyển, ánh mắt của Lee Sanghyeok đều di chuyển theo, đợi cậu quay lại, ánh mắt tò mò lại rơi xuống khuôn mặt cậu. Jihoon không quen với ánh mắt như vậy, vô thức sờ sờ lền mặt mình, lo lắng hỏi: "Em, trên mặt em có thứ gì bẩn sao?"

"Không." Nam nhân đột nhiên mỉm cười. Lee Sanghyeok ngũ quan anh tuấn, bình thường luôn bày ra cái vẻ nghiêm túc, chỉ có ít người biết khi anh cười lên rất đẹp, rất toả nắng. Jihoon bị nụ cười của anh làm cho có chút giật mình, lại nghe thấy Lee Sanghyeok nói: "Em rất đẹp."

Bốn chữ này khiến Jihoon sửng sốt, sau một hồi, mắt cậu nóng lên, một ít chất lỏng trào ra khỏi hốc mắt, để lại vết ướt trên gò má trắng nõn.

Thấy cậu khóc, thượng tướng Lee lộ ra biểu cảm lúng túng: "Em, em vì sao lại ..."

Jihoon nhận ra sự thất thố của mình, vội quay lưng lại, lấy mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Em không sao, xin lỗi, không biết tại sao ... đột nhiên liền..."

Sự thực trong lòng cậu cũng biết, cậu theo đuổi Lee Sanghyeok nhiều năm, đã từng bước trên con đường muốn đến gần anh, nhưng cuối cùng lại đẩy đối phương ngày càng xa. Ngoại trừ lúc đầu cậu còn chưa bộc lộ suy nghĩ của mình, thái độ của Lee Sanghyeok đối với cậu vô cùng lạnh nhạt, ngay cả tình cảm cũng có vẻ ngán ngẩm, huống chi là khen ngợi cậu.

Nếu thái độ của Lee Sanghyeok vẫn như cũ, cậu cũng sẽ không cảm thất ấm ức, bởi vì chịu đựng quá nhiều đã thành thói quen. Được khen một câu như vậy, cậu ngược lại cảm thấy không tiếp thu được.

Nước mắt càng lau càng nhiều, cả mu bàn tay đều ướt, nhưng nước mắt lại không không chế được rơi xuống, cuối cùng Jihoon cũng không thể đứng yên, gần như ngồi xổm trên mặt đất nức nở. Lúc cậu cảm thấy bản thân mình thật mất mặt, một chiếc khăn giấy đột nhiêu đưa qua trước mặt, Jihoon sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Lee Sanghyeok, người đang đứng trước mặt cậu với vẻ mặt lo lắng.

Jihoon mở to đôi mắt, Lee Sanghyeok ngập ngừng: "Có lẽ dùng cái này để lau nước mắt đi? Anh có chút ấn tượng..."

Jihoon hoảng sợ đứng lên, vội vàng nói: "Anh, anh không thích hợp ngồi dậy, mau nằm xuống giường." Cậu không thèm lau mắt mà đi tới giúp Lee Sanghyeok. Sự đụng chạm đã lâu khiến cậu cảm thấy bối rối, đặc biệt là khi cậu cảm thấy nam nhân đè nặng lên mình.

Cậu đỡ anh nằm xuống giường, cảm giác bất bình vừa rồi biến mất, Jihoon lau nước mắt hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"

"Vẫn tốt, chỉ là không nhớ được gì cả." Nhưng Lee Sanghyeok không hề do dự: "Qua nửa năm anh có thể nhớ lại sao?"

Jihoon nói: "Đúng vậy, trong nửa năm đến tám tháng, anh có thể hồi phục lại như ban đầu."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, đột nhiên nói: "Bạn đời là người yêu...Chúng ta kết hôn rồi?"

Jihoon hoang mang gật đầu: "Kết hôn rồi."

Lee Sanghyeok có vẻ rất vui: "Kết hôn khi nào?"

"Bảy năm trước." Khi nói đến con số này, Jihoon trong lòng bối rối. Nam nhân có vẻ ngạc nhiên: "Đã lâu như vậy." lại nói: "Nhưng trông em còn rất trẻ".

"Mười bảy tuổi." Jihoon có chút áy náy. "Năm em mười tám tuổi liền gả cho anh." Dùng phương pháp đặc biệt để cưỡng ép, để nam nhân này trở thành bạn đời của mình. Cậu còn nhớ lúc bọn họ nộp đơn đăng ký kết hôn, hệ thống cần ảnh cưới, bọn họ cùng nhau đứng trước ống kính, một người mặt đầy yêu thích, còn mang theo một chút đắc ý, một người tuyệt đối lãnh cảm. Rõ ràng là chụp ánh, nhưng ai nhìn vào, đều có thể cảm thấy cuộc hôn nhân của bọn họ đi quá xa.

"18 tuổi? Anh bây giờ bao nhiêu tuổi?"

Jihoon nói: "29 tuổi, anh là vị tướng trẻ nhất trên tinh cầu đế quốc." Toàn cầu chỉ có 30 vị tướng, 5 đại tướng. Lee Sanghyeok một người trẻ tuổi có thể chiếm một trong số đó, tất cả là vì công trạng xuất sắc của anh ấy.

Lee Sanghyeok hiển nhiên không tự hào về điều này, ngay cả khi hiện tại mất trí nhớ cũng như vậy, anh quan tâm nhiều nhất đến quan hệ giữa hai người: "Vậy chúng ta có con không?" Anh dừng lại rồi tự trả lời: "Có lẽ là không có đi, bởi gì vừa rồi Seo Jinhyeok nói bà là người ruột thịt duy nhất của anh trên thế giới này." Anh thể hiện sự nghi hoặc. " Tại sao bảy năm chung sống vẫn chưa có con? "


Câu hỏi này khiến Jihoon càng thêm bối rối, ánh mắt không biết phải trốn đi đâu, thật lâu sau mới khó khăn nói: "Bởi vì em cảm thấy...tạm thời không vội..."


Jihoon đã nói dối.

Ngay cả khi Lee Sanghyeok bị mất trí nhớ, khả năng phán đoán chính xác của anh ấy vẫn còn đó, vì vậy có thể từ biểu hiện của Jihoon phán đoán. Anh biết đối phương đang nói dối, nhưng cố ý hỏi: "Vì sao lại không vội?"

Jihoon có chút hoảng sợ nhìn anh, dần dần trên mặt xuất hiện một màu đỏ ửng, cậu rất cứng ngắc chuyển chủ đề: "Anh, anh đói chưa? Em đi lấy cho anh một chút thức ăn."

Lee Sanghyeok không có tình hỏi, mà gật gật đầu.

Jihoon hốt hoảng bước ra khỏi phòng, lúc đi trên hành lang, khi ở trên hành lang, cả người như muốn rút hết sức lực, phải dựa vào tường để ổn định.


Cậu chưa bao giờ nói nhiều với Lee Sanghyeok bằng giọng điệu ôn nhu như vậy, sau khi anh biết được tâm tư của cậu, thái độ của anh liền đối với cậu trở lên xa cách, nhưng lời theo đuổi của Jihoon hoàn toàn bị từ chối một cách lịch sự: "Xin lỗi, tôi chưa có ý định kết hôn."

Nhân loại phát triển qua nhiều năm, đến thời đại của bọn họ, đàn ông bình thường chiếm 60%, phụ nữ chiếm 30%, đàn ông có thể sinh con đẻ cái chỉ chiếm 10%. Trước khi luật thụ tinh nhân tạo mới được thông qua, tỷ lệ sinh của con người đang giảm dần, tiêu chí của phụ này trở lên rất cao. Họ muốn kết hợp với những người đàn ông xuất sắc và những người đàn ông bình thường không có khả năng tìm bạn đời. Jihoon là một "giống cái mới", gia cảnh lúc đó xuất sắc, cha và anh trai đều là phú hào có tiếng, diện mạo cậu lại xinh đẹp, trong sự xinh đẹp lại không mất đi anh khí, làn da trắng nõn, từ năm 15 tuổi, gặp vô số người theo đuổi, lần đầu tiên theo đuổi một ai đó liền bị từ chối một cách cương quyết.

Tiểu thiếu gia lớn lên được nuông chiều, lần đầu tiên nếm trải tư vị bị từ chối, khó chịu khóc lóc cả đêm, ngày hôm sau bắt đầu điều tra những tình địch khả nghi. Bên cạnh cậu có một nhóm "người giúp sức", đều là những người đến ăn bám tài chính nhà họ Jeong, đương nhiên cậu nói cái gì sẽ là cái đấy, cậu chỉ ai, người đó sẽ gặp xui xẻo. Vì thế cậu đuổi hết những tình địch xung quanh Lee Sanghyeok, hoặc là đe doạ hoặc là dụ dỗ. Tiểu thiếu gia cho rằng mình đã dẹp hết chướng ngại thì có thể nhận được sự hồi đáp của Lee Sanghyeok, ai biết đối phương đối với mình thái độ còn lạnh lùng hơn, khi nhìn cậu, ánh mắt như ẩn chứa băng giá, anh nói: "Tôi sẽ không cùng cậu kết hôn, mọi việc cậu làm khiến tôi chán ghét." Lại nói "Cậu chỉ biết dựa vào thế lực của gia tộc để bắt nạt kẻ yếu sao?"

Tiểu thiếu gia tức giận đến đỏ mặt, rốt cuộc không nhịn được nói cho cha và anh trai biết chuyện. Jeong gia là một tập đoàn tài chính mới nổi, ông nội cậu có chút thủ đoạn, đem sự nghiệp phát triển đến hô mưa gọi gió, tài sản vô số. Nhưng Jeong gia không có nhiều con cháu, cha cậu là con một, đến đời của cậu, trên đầu chỉ có một người anh trai. Anh trai lớn hơn cậu 15 tuổi, mẹ cậu mang thai Jihoon là ngoài ý, lúc sinh ra cha cậu đã 40 tuổi, cũng được xem là "lão lai đắc tử", cậu được xem như viên ngọc trong lòng bàn tay. Người anh trai đối với cậu càng nâng niu, đối với cậu coi trong, gần như Jihoon muốn cái gì đều cho cái đó, chưa bao giờ để cậu chịu uỷ khuất.

Cậu quay về liền khóc nháo, cha và anh trai vô cùng tức giận, trong lòng nghĩ cái tên Lee Sanghyeok này thực sự là một người mù, làm sao có thể từ chối tiểu bảo bối của nhà chúng ta!

Trong thời gian ngắn liền điều tra ra thân thế của Lee Sanghyeok, lúc nhìn thấy số dư tài sản của nhà anh, phụ huynh đều rất ghét bỏ, cảm thấy anh không xứng với tiểu bối nhà mình, nhưng tiểu thiếu gia khóc náo muốn gả cho anh ta, hai người đàn ông liền miễn cưỡng chấp nhận.

Nghĩ đến những việc ngu ngốc mình đã làm trước đây, Jihoon bây giờ mới nhớ lại liền cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng lúc đó ma xui quỷ ám, cho rằng Lee Sanghyeok giống như một món đồ chơi mà cậu muốn trước đây, cho dù cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần có được thì đó là của mình. Nhưng lại không biết, tâm người khó khống chế nhất, dù là với tiền bạc hay quyền lực. Cậu chán ghét chính mình, chính là vô luận như thế nào đều là chán ghét, không thể ép buộc.



Hít một hơi thật sâu, Jihoon bước ra ngoài, đến nhà ăn mua hai phần ăn dinh dưỡng.

Khi đĩa cơm được đặt lên giường bệnh, Lee Sanghyeok nhìn thứ trắng trắng khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"

Trí nhớ của anh bị tổn thương, nhiều thứ sẽ bị lãng quên, bác sĩ nói điều này là bình thường, rất may là khả năng ngôn ngữ của anh không bị mất đi.

Jihoon vội nói: "Đây là một loại thuốc sắc dinh dưỡng, là thức ăn thích hợp nhất cho bệnh nhân. Tuy rằng một phần nhỏ nhưng nó có thể duy trì các chức năng của cơ thể trong một ngày. Nó cũng rất giàu vitamin và protein, sẽ cảm thấy no lâu. " Cậu nhét thìa vào tay đối phương," Xin lỗi, em không chuẩn bị, ngày mai em sẽ nấu canh thật cho anh. "

Lee Sanghyeok nhấp một ngụm, mùi vị của canh rất quen thuộc, vị giác của anh dường như đã quen với mùi vị này. "Hình như anh thường uống."

Jihoon nói: "Trong chiến tranh, thật ra hầu như đều ăn như thế này." Thực tế ngoại trừ tinh cầu Đế quốc và một số tinh cầu nông nghiệp, hầu hết thức ăn của con người đều là loại này, chỉ là hàm lượng dinh dưỡng không cao và nguyên liệu của món súp dinh dưỡng ở nhiều nơi chỉ là khoai tây. Điều này là vì mặc dù tinh cầu Đế quốc dân số không nhiều, nhưng quan hệ nhóm người của tinh cầu khác rất đông đúc, hơn nữa lại có rất nhiều kẻ địch, một lượng lớn đã tham gia vào chiến tranh và phòng chống xâm lược, việc trồng trọt là không đủ.

Nhưng con người trên tinh cầu hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Con người có nhu cầu tự nhiên về thức ăn, mặc dù canh dinh dưỡng có thể cung cấp đủ nhu cầu của cơ thể con người, nhưng con người trên tinh cầu này vẫn thích những món ăn nấu theo kiểu truyền thống nhất, chẳng hạn như Jihoon, trước 22 tuổi chưa bao giờ uống qua thuốc sắc dinh dưỡng.

Bây giờ cậu vẫn cảm thấy thứ này thật kinh khủng.

Lần đầu tiên uống, cậu vừa mới cho vào miệng lập tức nôn ra ngoài, ghét bỏ đến nỗi cậu thà không ăn còn hơn uống cái này. Thật ra hương vị của món canh dinh dưỡng không tệ, nhưng trước đây cậu ăn đều là mỹ vị nên không quen với loại hương vị thô ngọt này. Tuy nhiên, sau hai ngày đói bụng và không tìm thấy thức ăn nào khác, cậu vẫn uống hết bát canh dinh dưỡng còn lại vào bụng.

Sau khi nếm trải cảm giác đói, cậu không còn dám chán ghét bất kỳ món ăn nào nữa. Ví dụ như bây giờ, món ăn duy nhất cậu có thể dễ dàng mua được bằng tiền là món súp này.

Lee Sanghyeok nói: "Chẳng trách, anh hẳn là uống nhiều lần, nhưng mùi vị có chút nhạt."

"Phải, phải không?" Jihoon hơi ngạc nhiên, thì ra Lee Sanghyeok cũng thích đồ ăn, điều mà trước đây cậu chưa từng để ý.

Không phải cậu không muốn quan sát, mà là thời gian hai người ở bên nhau quá ít, việc Lee Sanghyeok dùng bữa với cậu là chuyện hiếm thấy.

Lee Sanghyeok nhìn cậu: "Em cũng không thích phải không?"

Jihoon vội nói: "Cũng được." lại nói: "Ngày mai em sẽ mang đồ ăn đến cho anh. Không, không được, em phải hỏi bác sĩ trước xem anh có thể ăn đồ ăn khác được không."

Sau khi Jihoon hỏi bác sĩ, nhận được cậu trả lời là có thể, nhưng phải tránh đồ ăn nhiều dầu mỡ cay, và một số loại thực phẩm đặc biệt không nên ăn. Trong khi lắng nghe, Jihoon ghi lại nó bằng một thiết bị điện tử trên cổ tay, sau đó hỏi một số câu hỏi khác, cuối cùng nói : "Khi nào anh ấy có thể xuất viện?"

Tiến sĩ Shin cười nói: "Thông thường, phải mất nửa tháng theo dõi, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian sớm nhất có thể. Sau cùng, bác sĩ Shin nói rằng, phục hồi sức khỏe trong một môi trường quen thuộc sẽ có lợi hơn cho việc khôi phục trí nhớ. Đến lúc đó phải nhờ Jeong tiên sinh phải vất vả rồi."

Jihoon đáp: "Đương nhiên"

Cậu cảm ơn ông một lần nữa sau đó bước ra khỏi văn phòng bác sĩ.


Trên đường trở về phòng, Jihoon nhìn lại số dư tài khoản của mình, con số đã gần tới mức khiến cậu lo lắng, khẽ thở dài khi nghĩ đến những khoản chi tiêu trong tương lai. Mắt cậu rơi vào thời gian biểu trên màn hình, dự trù thời gian cần thiết cho công việc trong đầu, rồi nhanh chóng tăng tốc độ.

Lee Sanghyeok đang nằm trên giường bệnh, yên lặng như một con búp bê, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Jihoon thì hai mắt sáng ngời, giọng điệu rất vui vẻ: "Em đã về rồi."

Jihoon vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với thái độ của anh đối với mình, tim đập lỡ một nhịp, sau đó cười nhẹ: "Đúng vậy, em vừa đi hỏi bác sĩ, có thể tự mang thức ăn đến, em ngày mai sẽ chuẩn bị mang đến cho anh."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, vẻ mặt đột nhiên có chút do dự. Jihoon hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nam nhân lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, qua một lúc sau, cuối cùng vẫn là nói: "Anh muôn đi vệ sinh."

Khi hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, mặt Jihoon lập tức đỏ bừng, tay chân luống cuống, cậu lắp ba lắp bắp nói: "Vậy em, em đỡ anh đến phòng vệ sinh..." Đuôi mắt nhìn vào cái bô dưới gầm giường: "Hoặc là anh cảm thấy dùng cái này tiện hơn?"

Lee Sanghyeok dứt khoát nói: "Đỡ anh đi toilet."


Lúc anh xuống giường đưa khăn giấy cho Jihoon động tác rất lưu loát, nhưng bây giờ lại ra cái vẻ tay chân bất tiện. Jihoon phải vòng một tay qua eo an, đặt một tay lên vai anh trước khi đỡ anh xuống giường... Lee Sanghyeok rất cao, cao hơn cậu một cái đầu, thân hình hoàn hảo, nhìn không ra vẻ cường tráng, thực ra cơ bắp rắn chắc là hình tượng yêu thích của phụ nữ hiện nay. Khi anh đặt gần hết trọng lượng lên người Jihoon, cậu liền loạng choạng, nghiến răng trước khi đứng vững, sau đó giúp nam nhân vào phòng vệ sinh.

Vì quá nặng, ngược lại sự hoang mang trong lòng của Jihoon được xua tan, sau khi đứng trước bồn cầu thông minh, sự ngượng ngùng của Jihoon lại leo lên má cậu. Cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân thậm chí không muốn cởi quần của mình, im lặng một lúc, trước khi hỏi một cách bình tĩnh: "Anh có cần em giúp không?"

Nhìn vành tai đỏ bừng của Jihoon, tuy rằng Lee Sanghyeok không biết trước đây anh như thế nào cùng cô vợ nhỏ này sống chung, nhưng hiện tại lại càng muốn trêu cậu, cho nên nói: "Đương nhiên cần."

Sắc đỏ dần dần xâm lấn trên khuôn mặt trắng nõn kia, thậm chí đôi môi cũng trở nên ửng hồng rất nhiều, Lee Sanghyeok cảm thấy trong lòng hơi kinh động, vô cùng nghi hoặc tại sao trước đây vì sao không có con với người bạn đời hợp pháp này?

Nhưng lời nói của bà nội hiện lên trong đầu, những câu từ như "làm bộ làm tịch" liền ngay lập tức bị anh phủ định.

Anh có phán đoán của chính mình, có thể chắc chắn rằng cô vợ nhỏ trước mặt quả thực là thẹn thùng, không giả tạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro