Chương 3: Tiểu thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba tháng chín ngày không cùng chồng gần gũi như vậy. Jihoon phát hiện bản thân lại có thể nhớ rõ con số này.

Thượng tướng Lee ba tháng trước trở về, ở lại tinh cầu 5 ngày, trong 5 ngày, chỉ có 2 ngày ở nhà chung của hai người, trong 2 ngày đó, hai người đã làm hai lần, lần thứ hai vẫn là Jihoon nhân lúc Lee Sanghyeok uống quá chén đã lẻn vào phòng của anh. Lee Sanghyeok trong chuyện trăn gối tuyệt đối không dịu dàng, không thích dạo đầu, không thích để Jihoon chạm vào mình, anh thường dùng tư thế quay lưng lại với cậu.

Hơn nữa, ánh sáng trong phòng phải chỉnh mờ đi nên dù cả hai đã kết hôn được bảy năm nhưng Jihoon không có nhiều kinh nghiệm sờ vào tính khí của anh. Tay lúng túng kéo chiếc quần rộng của đối phương xuống, nhìn vật to lớn bị lớp quần lót che đậy, mặt Jihoon nhanh chóng đỏ rực lên.

Đúng là cậu theo đuổi anh không cần mặt mũi không từ thủ đoạn, nhưng là trước đây, đến 25 tuổi, cậu chỉ có kinh nghiệm làm tình với một mình anh, hơn nữa loại kinh nghiệm này không tính là nhiều, vì vậy quả thức có chút bối rối.

Cậu thậm chí còn thở gấp, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra mấy lần, đều không chạm vào đai quần lót của đối phương, sau khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, Jihoon nghiến răng, cuối cùng cũng kéo quần lót xuống.Ngón tay chạm vào những sợi lông mềm mại, bị thứ kia cọ xát một cái, xúc cảm khiến nhịp tim của Jihoon không ngừng gia tăng, cậu nhìn vào cây gậy đang lộ ra đó, ngay cả khi nó chưa cương cứng, kích thước vẫn thật đáng kinh ngạc.Vừa nghĩ đến cảm giác cái thứ đó ma sát vào trong cơ thể, Jihoon có chút xấu hổ nhìn lại, ngón tay cũng thu về.

Rất nhanh giọng nói của nam nhân trên đỉnh đầu truyền tới: "Không đỡ sao?"

Jihoon ngượng ngùng nhìn anh, bắt gặp ánh mắt cười của anh, hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, cuối cùng nhẹ nhàng cầm thứ đó nhắm ngay vị trí bồn cầu.Trong lòng Lee Sanghyeok có chút do dự nhưng khi nhìn thấy phản ứng thú vị của cô vợ nhỏ toàn bộ đều tan biến, nhìn đôi má ửng đỏ của cậu, chỉ muốn hôn lên một cái, hơn nữa còn chắc rằng trước đây mình thường xuyên hôn chỗ này của cậu.Thoải mái đi tiểu xong, Jihoon lắc nhẹ cho anh vài cái, sau đó cất thứ đồ của anh lại.

Bồn cầu thông minh đã tự động xả nước, Jihoon đỡ Lee Sanghyeok trở lại giường, bản thân quay trở lại rửa tay.


Lúc rửa tay, cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khuôn mặt ửng hồng, trong mắt có sóng nước, dường như bị cảm xúc làm ẩm.Thực tế, cậu chưa từng trải qua hương vị ngọt ngào của tình yêu.Lee Sanghyeok mất trí nhớ xem ra một chút cũng không bài xích cậu, cậu có phải hay không có thể lợi dụng cơ hội này, sửa chữa mối quan hệ giữa hai người?Ngay khi suy nghĩ này hiện ra trong đầu, một khuôn mặt khác của Lee Sanghyeok hiện lên trong đầu, vô cùng lãnh đạm, dường như còn tệ hơn một người xa lạ, giọng điệu không hề có chút thăng trầm khi nói chuyện với cậu, Jihoon cả người đang tràn đầy mùa xuân, cả người run lên, như bị tạt một gáo nước lạnh, khiến cậu lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ.

Không được! Tuyệt đối không được! Chỉ có nửa năm thôi! Lại một lần lún xuống, hoặc là lợi dụng trạng thái hiện tại của anh để đánh lừa cảm xúc của bản thân, tương đương với việc uống thuốc độc để làm dịu cơn khát, sau khi Lee Sanghyeok tỉnh lại, nghĩ đến thời gian của bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy muốn nôn mửa, ngay cả một chút ấn tượng tốt đẹp của lưu lại trong lòng đối phương kia cũng sẽ thất bại.Sớm muốn phải ly hôn, không bằng có chút thể diện.Khi cậu bước ra, Lee Sanghyeok đang học lại cách sử dụng quang hình.

Tất cả mọi người trên tinh cầu đều có một thiết bị như vậy trên cổ tay.

Ngay cả thẻ thân phận cũng được nhập vào đó, quang hình có thể tìm kiếm thông tin, giao tiếp với mọi người và ghi lại mọi thứ.

Nó tương tự như điện thoại di động cách đây rất lâu, nhưng nó cao cấp hơn.Jihoon nhìn thao tác của anh không có một chút do dự, rõ ràng là thứ gì đó trong xương tuỷ của anh, cho dù trí nhớ có mất đi anh cũng không có quên.

Cậu đứng bên cạnh nhìn anh một lúc, mới đi lên phía trước, nói: "Chồng, em về trước."

Nam nhân sững sờ một lúc, cũng không biết là bởi vì nghe cậu gọi, hay là nghe cậu nói sẽ về. Rất nhanh hỏi: "Em không ở đây à?"

"Em không thể ở đây." Jihoon chỉ vào một nút màu đỏ bên cạnh.

"Nếu có gì cần hoặc không thoải mái, chỉ cần nhấn vào nút này, y tá thông minh hoặc nhân viên y tá sẽ đến ngay. Muốn liên hệ với ai, có thể bấm vào quang hình trên tay."

Lee Sanghyeok đột nhiên hỏi: " Tại sao ưu tiên liên lạc số 1 không phải là em?" Quang hình của anh tắt chế độ ẩn hình với người bên cánh, sáng lên trong không khí, hiện lên trên là dãy số liên lạc.

Jihoon thấy người liên hệ đầu tiên là tên của "Seo Jinhyeok", và người thứ hai là một người tên "Kim Kyukkyu", không hề có tên của cậu trong danh bạ trên màn hình.Mặc dù cậu đã đoán trước được sự việc này, nhưng nhìn thấy nó vẫn khiến Jihoon có chút khó chịu.

Cậu nhanh chóng cười và nói: "Trước đây anh quá bận, chúng ta không thường xuyên liên lạc." Cậu đột ngột đổi chủ đề: "Em nên về rồi, còn muộn nữa, chuyến xe cuối cùng sẽ rời đi."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, không tiếp tục truy hỏi, chỉ khi nhìn thấy cậu rời đi, đột ngột hỏi: "Không có nụ hôn tạm biệt sao?"

Jihoon kinh ngạc quay đầu, vẻ kinh ngạc trên mặt không khỏi lộ ra.

Lee Sanghyeok nhìn có vẻ uỷ khuất: "Anh vừa tra thông tin bạn đời sống chung với nhau, bên trong nói, lúc bạn đời sắp chia tay, sẽ cho đối phương nụ hôn tạm biệt."

"Ah, ah..." Jihoon hoảng loạn, cậu đương nhiên biết điều này, nhưng trên thực tế, không phải tất cả bạn đời đều như vậy, ít nhất không phải giữa cậu và Lee Sanghyeok.

Điều này tất nhiên không phải là cậu không muốn, mà là người bên kia không muốn.Nụ hôn chia tay giữa bạn đời tượng trưng cho "tình yêu" "sự nhớ nhung" và "mong được đoàn tụ." Lee Sanghyeok không có những cảm xúc này với cậu nên đương nhiên anh không muốn hôn cậu.


Trên thực tế, những nụ hôn mà họ nhận được cho đến nay đếm được bằng đầu ngón tay, tất cả đều là do Jihoon chủ động tấn công lén lút. Nhưng bây giờ, nam nhân không thích bị cậu chạm vào này lại chủ động đòi hôn tạm biệt.Jihoon nhịp tim hỗn loạn, trên má nóng bừng, những chuyện cậu tưởng tượng đã xảy ra nhưng lại khiến cậu cảm thấy áy náy, dù sao cậu cũng biết rõ ràng Lee Sanghyeok hiện tại không phải là Lee Sanghyeok "thật".Nhưng cậu không từ chối.Bước lại bên giường, cúi người xuống nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nhìn dáng môi gợi cảm, run run chạm môi mình lên.

Vốn dĩ muốn rời đi ngay nhưng ngửi mùi cơ thể người kia thì không thể chịu được, lưu lại thêm vài giây, cổ đã bị người kia ôm lấy, chiếc lưỡi ấm áp trơn trượt chiếm lấy, lần đầu tiên chủ động liếm môi của cậu, cạy khẽ răng của cậu, dễ dàng trượt vào khoang miệng của cậu.Jihoon kinh ngạc trợn to hai mắt, khuôn mặt phóng đại khiến cậu cảm thấy nóng bừng, khi đầu lưỡi bị đối phương cuốn lấy, dường như có một luồng điện truyền đến, khiến cậu có chút tê liệt.

Lưỡi của nam nhân vẫn đang liếm láp trong miệng, hành động đầu tiên là sự cám dỗ, sau dần trở nên táo bạo và nóng bỏng, còn cuộn tròn đầu lưỡi mà mút, thậm chí mút ra cả tiếng nước.

Jihoon trong chốc lát đã quên thở, khi cậu sắp nghẹt thở, Lee Sanghyeok mới buông tha, trong mắt mang theo ý cười: "Mùi vị không tồi."

Jihoon nhanh chóng đứng dậy, loạng choạng lùi lại một bước, nhìn anh đầy hoài nghi rồi đưa tay lên lau môi.

Lee Sanghyeok nhướng mày: "Không thích?"

Jihoon hoảng loạn lắc đầu, sắc mặt gần như muốn chảy máu, cậu lắp bắp: "Em, em đi trước." Nói xong liền chạy ra khỏi phòng bệnh.Không phải không thích mà là không quen.Jihoon dựa vào tường viện, hai tay áp vào mắt, lồng ngực phập phồng, thở dốc.Cậu chưa bao giờ nghĩ qua bản thân hôn trộm khiến đối phương không để ý mình một năm, lại có một ngày chủ động hôn cậu, hơn nữa là một nụ hôn lưỡi.Sau khi hồi tưởng lại mùi vị của nụ hôn, nhịp tim của Jihoon không ngừng tăng nhanh, cho dù biết Lee Sanghyeok như thế này cũng chỉ là "có hạn", nhưng nhịp tim của cậu cũng không thể ngừng lại được.Cậu bước ra khỏi cửa bệnh viện với đôi chân mềm nhũn, thật may là chuyến tàu cuối cùng vẫn chưa rời đi.

Trong thời đại của những chiếc xe thể thao cao cấp và những chiếc tàu vũ trụ nhỏ: "xe buýt" thực sự không hấp dẫn. Suy cho cùng, tinh cầu này chỉ toàn những người giàu. Đi du lịch mà không có ô tô hoặc tàu vũ trụ nhỏ là một trò cười, vì vậy xe buýt công cộng hiếm khi được sử dụng.

Sở dĩ nó chưa bị hủy là vì giao thông công cộng là hạ tầng của thành phố nên dù lãi âm vẫn đi theo tuyến đã lập trình, nhưng tần suất rất ít.

Chuyến cuối cùng là 5 giờ chiều, sau thời gian này thì không có xe nữa.Sau khi lên xe, Jihoon là hành khách duy nhất trên chiếc xe khổng lồ, không có tài xế, vì xe tự lái nên giá vé rất rẻ, ngồi một vòng cũng chỉ mất 2000 won, như điểm Jihoon sẽ đến, chỉ cẩn 1000 là đủ.Đến nơi, điểm dừng không phải ở nhà của Jihoon mà là một khu phố thương mại sầm uất, một con phố nổi tiếng với những mặt hàng xa xỉ.

Những người giàu nhất thế giới thích mua sắm ở đây, bởi vì giá cả quần áo và phụ kiện ở đây không thể mua được đối với những người bình thường.Tinh cầu Đế quốc mặc dù lấy tài sản làm thước đo, nhưng cũng có một số bộ phận dựa vào kỹ năng đặc biệt hoặc đóng góp năng lực mà được sống ở đây, nhưng cũng có một số bộ phận có chức tước.

Những người này không thể gọi là giàu có, được coi như người bình thường.Còn những gia đình có thể gọi là "phú hào" thì phải nắm trong tay nhiều tiền và sống tiêu xài hoang phí, hầu như đối tượng của những món đồ xa xỉ đều là nhóm người này.Jihoon không thèm để ý đến dãy sản phẩm rực rỡ.

Trước đây cậu cũng là khách hàng thường xuyên ở nơi này. Cửa hàng yêu thích của cậu có tên là "Thượng Hương".

Đã từng dọn sạch một tầng bên trong cửa hàng. Còn bây giờ, mỗi một món đồ ở đây, kể cả khi quẹt hết số dư trong tài khoản, cậu cũng không thể mua nổi. Nhưng đó là nơi mà Jihoon muốn đến. Cậu không vào bằng cổng chính mà qua một cánh cửa nhỏ khuất.

Đi qua cánh cửa nhỏ rồi lại vén một tấm rèm, Jihoon nhìn thấy người mà mình đã hẹn, cậu chợt nở một nụ cười: "Siwoo, hôm nay có công việc thích hợp với em không?".


Khoa học công nghệ của tinh cầu đế quốc phát triển, không chỉ thể hiện trong quân sự mà còn trong cuộc sống.

Nhiều thiết bị điện tử khác nhau và robot thông minh có thể quản lý cuộc sống con người một cách có trật tự, để con người có thể tận hưởng sự thoải mái mà không cần lao động.Tuy nhiên, không biết từ khi nào, việc nhờ "người giúp việc" ở các khu nhà giàu trở nên phổ biến.Cũng giống như những loại nước dinh dưỡng đơn giản và tiện lợi có thể đáp ứng nhu cầu sống của con người, nhưng những người giàu lại theo đuổi nhiều loại thực phẩm thực sự, nếu trên bàn ăn của người giàu chỉ có những loại nước dinh dưỡng, thì sẽ bị chê cười nhưng cũng không biết từ khi nào, giới nhà giàu cảm thấy việc sử dụng robot lạnh lùng để xử lý việc nhà không khác gì người thường lại không thể hiện được sự cao quý của họ, vì vậy họ bắt đầu đưa ra mức lương cao để thuê giúp việc.

Ở tinh cầu đế quốc, giá thuê một người giúp việc cực kỳ đắt đỏ, vì vậy càng có nhiều người giúp việc ở nhà, càng chứng minh được nguồn tài chính của mình.Giống như Jihoon đã từng có 5 người giúp việc. Ngày khi xu thế này trở nên phổ biến, nhiều nơi bắt đầu học theo, và thời trang luôn được đặt lên hàng đầu, vì vậy cho đến nay, những mặt hàng xa xỉ, tinh xảo được làm bằng máy móc trong cửa hàng không còn là lựa chọn hàng đầu của giới nhà giàu.

Cái họ yêu cầu là hàng "thủ công", dường như một thứ hoàn toàn làm bằng bằng tay người, thì nhất định nó sẽ có giá trị. Các cô chủ, cậu chủ cùng nhau tụ tập, so bì với nhau bằng những chiếc túi handmade, áo khoác thêu tay, váy cắt tay, ...Đây là một sự lãng phí sức lao động thuần túy, chính phủ không cho phép xây dựng một nhà máy hoàn toàn thủ công như vậy, công việc này không thể coi là một nghề nghiệp hợp pháp, vì vậy, nhiều cửa hàng thương hiệu sẽ tuyển dụng "lao động đen".

Bởi vì mặc dù hầu hết mọi người không thiếu tiền nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không thiếu tiền, vẫn có một bộ phận nhỏ người bên ngoài duy trì thể diện, trong thì lén lút nghĩ cách kiếm một ít tiền, nếu họ không có tài năng gì khác, thì "lao động đen" mà nói là lực chọn thích hợp. Từ trước đến nay Jihoon nào có để ý điều này, mọi chuyện chỉ thay đổi sau khi cha và anh trai của cậu bị phá sản, tiền trợ cấp cho cậu bị cắt.

Tiểu thiếu ra mới đầu vẫn không biết, cậu đã cố gắng loại bỏ những khoản chi tiêu xa hoa của mình và cho tất cả những người giúp việc mà cậu thuê nghỉ, nhưng tiền tiêu vẫn như nước chảy, cho đến khi số dư xuống dưới mức trung bình và không có tiền mới được chuyển về, Jihoon mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Cậu trở về nhà, hỏi anh và cha rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hai người họ mới đầu không nói, cuối cùng bị cậu ép hỏi, mới nói ra sự tình.

Thì ra cha  lòng tham quá lớn, đầu tư vào nguồn năng lượng mới, nhưng loại năng lượng này vẫn chưa có giấy phép khai thác, họ thuê người bí mật đào, cuối cùng đào được một hành tinh nhỏ thì gặp nạn lớn.

Vụ tai nạn tuy không gây thương vong nhưng suýt chút nữa đã khiến hành tinh đối mặt với một vụ nổ lớn, hầu hết các loại cây trồng trên mặt đất đều bị chết và các vật liệu nguy hiểm bị rò rỉ.

Sau khi bị bại lộ, chính phủ phẫn nộ, xử phạt Jeong gia, số tiền rất lớn, tài sản của Jeong gia lập tức trống rỗng, nhưng vẫn không đủ. Trên thực tế nếu không phải Jeong gia có hàm tước , sau vụ tai nạn, cha và anh trai của Jihoon sẽ bị đưa đến Ngôi sao địa ngục để thụ án.

Mặt ông Jeong đầy thất vọng: "Ta có thông tin nội bộ rằng giấy phép khai thác năng lượng mới có thể được phê duyệt trong nửa năm nữa. Ta muốn đi trước những người khác. Nếu thành công, tài sản của gia đình chúng ta có thể tăng gấp đôi. Ai mà biết được..." Ông thở dài, đôi mắt mông lung, trong thời gian ngắn như già đi mười tuổi: "Jihoon, cha thật vô dụng, cha không có năng lực để bảo vệ con nữa."

Jihoon nghe được tin đó, trong lòng lạnh lẽo, có chút sững sờ hỏi: "Về sau phải làm sao?"

Anh trai Jihoon nói: "Trong nhà phải cắt giảm chi phí, nhà và xe đều bán rồi, chỉ để lại một căn nhà nhỏ. Anh cũng tìm một công việc, mặc dù vẫn không đủ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ." Giọng điệu của anh ôn hoà, vỗ vỗ vai em trai: " Em đừng lo lắng, sống thật tốt, em có hàm tước, dù thế nào cũng không bị trục xuất."

Jihoon hiểu ý anh. Cha và anh trai có thể bị đuổi khỏi hành tinh này đến sống trên một hành tinh bẩn thỉu và lộn xộn!Kể từ sau cái chết của mẹ, Jihoon chỉ biết dựa vào cha và anh trai, biết rằng họ có thể bị trục xuất, trong lòng vô cùng loạn.


Lúc cậu trở về nhà, nhìn thấy căn nhà sang trọng và những món đồ xa xỉ mà mình đã mua, giá trị của những thứ đồ đều đè nặng lên vai cậu.

Cậu vô cùng hối hận, trước đây sao có thể tiêu tiền một cách cẩu thả như vậy để rồi rước về nhà một đống đồ vô bổ?Cậu đúng là đã hút máu của cha và anh trai mình!Sau khi nghĩ đến điều này, Jihoon bắt đầu bán những thứ của riêng mình.

Mặc dù ngôi nhà này là nhà của cậu và Lee Sanghyeok, nhưng Lee Sanghyeok chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ việc gì ở đây: "ngôi nhà" này đối với anh ấy còn tệ hơn khách sạn.

Nếu không phải theo quy định của chính phủ, những người có gia đình từ tình cầu ngoài trở về bắt buộc phải gặp bạn đời một lần, anh có lẽ cũng sẽ không bao giờ quay lại.Jihoon chật vật dọn dẹp đồ đạc của mình, chúng không dễ bán nên cậu đã nhờ người bán chúng ở chợ đen, cậu cái gì cũng không hiểu, bị lỗ mà không biết, có những thứ rõ ràng có giá trị, nhưng cuối cùng chúng lại được bán với giá chưa đến 10%.

Cậu chuyển tiền vào tài khoản của cha và anh trai, hy vọng họ có thể ở lại, nhưng vẫn không đủ.Cuối cùng, Jihoon đã bán chiếc xe thể thao của mình và phi thuyền, mới có thể cân bằng được số dư của cha và anh trai.Nhưng Jihoon chưa kịp thở, cha của cậu bởi vì liên tiếp chịu đả kích, cuối cùng ngã bệnh. Ông ngoài bị trừng phạt, tất cả các phúc lợi của chính phủ đều bị huỷ bỏ, ông thậm chí không thể sử dụng bảo hiểm y tế, nếu muốn đi khám bệnh, phải trả toàn bộ số tiền.Đoạn thời gian đó Jihoon gần như sứt đầu mẻ trán, cậu lục tung căn nhà một lần nữa và bán tất cả những thứ mà cậu xem như bảo bối trước đó, để bù đắp chi phí cho cuộc phẫu thuật.

Sau ca mổ, bệnh tình của cha vẫn cần theo dõi hồi phục và dùng thuốc lâu dài.

Jihoon không có gì để bán, số tiền anh trai kiếm được từ công việc chỉ có thể duy trì cuộc sống của hai cha con, vì vậy Jihoon cũng nghĩ đến việc đi làm. Nhưng cậu là phu nhân thượng tướng. Vì hàm tước này, rất nhiều ngành nghề bị hạn chế.

Cậu không thể làm những công việc cấp thấp không yêu cầu trình độ học vấn nhưng vị trí công việc có thể làm lực học của cậu lại không đủ, trong hoàn cảnh đó, Jihoon không biết phải làm gì cho đến một ngày, cậu gặp Son Siwoo.

Siwoo trước đây là nhân viên hướng dẫn mua hàng của "Thượng Hương", rất nhiều lần tiếp đón Jihoon, vì vậy nhận ra cậu.


Lúc nhìn thấy cậu, Siwoo chủ động chào hỏi, còn hỏi cậu khi nào đến "Thượng Hương".

Jihoon trong lòng muốn tìm công việc, không có tâm trạng để đáp lời anh ta, vì vậy chỉ đơn giản nói "ừm" một tiếng liên đi, đi chưa được xa, liền nghe thấy người hỏi Siwoo: "Xin hỏi bây giờ còn tuyển người không?"

Tiểu thiếu gia chưa bao giờ làm việc, nhưng cũng hiểu "tuyển người" là như thế nào.

Đôi mắt cậu sáng lên, bất chấp bước đi về phía Siwoo, chờ đợi nhìn người hướng dẫn mua sắm mà cậu không hề để ý tới trước đây.

"Có việc gì không? Tôi cũng muốn làm."Siwoo hơi sững sờ, lúc đầu còn tưởng là tiểu thiếu gia muốn gạ gẫm mình, sau khi biết Jeong gia phá sản và tiểu thiếu gia rất cần tiền, thái độ của anh ta thay đổi hẳn.

Anh ta có lẽ muốn xem trò vui của Jihoon, thật sự cho cậu một công việc, chính là làm "lao động đen" ở tầng hầm của "Thượng Hương" nơi Jihoon mua sắm trước đây.Khi Jihoon đến đó lần đầu tiên, đã có vài người ở đó, nó không phải là một tầng hầm lớn, có đèn trắng sáng, và có những sản phẩm đã hoàn thành và chưa hoàn thành trên chiếc bàn dài.

Những người nam nữ tay cầm kim chỉ hoặc kéo đang làm việc chăm chỉ và nghiêm túc.

Jihoon cảm thấy hơi rụt rè khi nhìn họ may chúng một cách khéo léo, bởi vì cậu chưa từng làm điều đó trước đây.

Nhưng khi nghĩ đến tình cảnh của cha mình, suy nghĩ muốn rút lui liền ngừng lại. Siwoo cười giễu cợt: "Jeong thiếu gia không làm được, đúng không? Ây ya tôi đã nói rồi cậu không làm được. Nhưng mà Jeong thiếu gia, nghe nói bạn đời của cậu địa vị rất cao sao? Có khó khăn gì không nhờ anh ta giúp đỡ?"

Không phải là Jihoon không có suy nghĩ như vậy, cậu đã cố gắng liên lạc với Lee Sanghyeok vài lần, nhưng đến bước cuối cùng liền từ bỏ. Lee Sanghyeok chán ghét cậu, anh sẽ chỉ vỗ tay khi nghe tin tức bi thảm của gia đình mình, phải không? Làm thế nào nó có thể có thể giúp đỡ?Và nếu anh ấy biết điều đó, anh ấy có thể sẽ nghĩ đến việc ly hôn với cậu.Mặc dù chính phủ đã tạm thời dập tắt vụ việc này vì mục tiêu ổn định, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không bao giờ bị phanh phui.

Nhưng trong trái tim ích kỷ của Jihoon, cậu vẫn mong mối quan hệ hôn nhân với Lee Sanghyeok có thể được duy trì thêm một chút. Jihoon mím môi và hỏi với giọng rất nhẹ nhàng: "Em có thể học được, Siwoo, anh có thể dạy em được không?"

Son Siwoo liếc mắt nhìn cậu, thật ra anh cũng chán ghét vị thiếu gia này, dù sao thì trước đây cậu đã làm nhiều chuyện quá đáng, chẳng hạn như trực tiếp đánh người để tranh vật phẩm.

Nhưng anh cũng không phải kiểu giậu đổ bình leo, nên cuối cùng vẫn nói: "Được rồi, tôi dạy cậu một chút. Nếu không học được, Jeong thiếu gia liền tìm việc khác."

Mặt Jihoon rạng rỡ, nói: "Cảm ơn anh! Em sẽ nỗ lực!"

Son Siwoo xua tay: "Đừng gọi anh anh em em, tôi nghe không quen."


Thiếu gia chưa từng đụng tới kim chỉ, lại phải đến làm thủ công mỹ nghệ, lúc đầu thật sự rất khó khăn, hơn nữa tính tình không tỉ mỉ, học được không bao lâu, kim đâm vào ngón tay chảy máu.

Jihoon kêu lên một tiếng đau đớn, khi Siwoo cau mày nhìn cậu, cậu nhanh chóng nói: "Em không sao." Cậu đưa ngón tay vào miệng. Sau khi hút máu, vị của máu có chút mặn, tương tự như vị của nước mắt.

Siwoo cảnh báo: "Hiện tại đang sử dụng sản phẩm thử nghiệm.Nếu làm trên phụ kiện quần áo thật, chúng không được dính máu, nếu không sẽ hỏng hoàn toàn".

Jihoon vội vàng nói: "Em biết rồi."

Cậu đã luyện tập dưới tầng hầm trong 5 ngày liên tục. 5 trong số 10 ngón tay của cậu bị đâm thủng. Có hơn 30 chấm đỏ. Một mảnh da nhỏ ở ngón trỏ bị dao cắt đứt.

Cuối cùng, Siwoo gật đầu, rồi giao cho cậu đơn đặt hàng.Đơn hàng đầu tiên Jihoon thực hiện là thêu hạt ngọc trên một chiếc váy nhỏ, trên đó đã vẽ sẵn hoa văn, chỉ cần may từng hạt một là được, công việc này nếu được thực hiện bằng máy móc có thể chỉ mất chưa đầy năm phút để hoàn thành một chiếc váy, nhưng Jihoon đã mất đến ba ngày để hoản thành.Nhưng cậu rất vui vì có được số tiền đầu tiên trong đời do chính tay mình kiếm được, số tiền này có thể mua đủ thuốc thang cho cha trong một tuần..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro