Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu là Jeong Jihoon, một thế tử nhà  giàu nứt đố đổ vách, được chiều chuộng hết mực, từ nhỏ chưa phải động tay vào bất cứ việc gì. Chỉ vì cậu phải lòng thái tử điện hạ, theo đuổi người ta không đúng cách, chẳng những không theo đuổi được còn bị thái tử ghét cay ghét đắng. Cuối cùng bị vị ấy hại cho ngồi trong ngục, còn bị đầu độc chết.

Cậu còn quá nhiều thắc mắc, quá nhiều tiếc nuối, nhiều điều không cam tâm. Có lẽ vì vậy sau khi chết, linh hồn cậu vẫn còn lưu luyến, không hoàn toàn rời khỏi cơ thể. Trong thời gian đó, một linh hồn tên Jeong Jihoon khác đến từ một thời không khác đột nhiên xuất hiện chiếm giữ thân thể của cậu. Người đó tuyệt vời lắm. Khác với cậu, người đó cái gì cũng giỏi. Những gì cậu làm không được, người đó đều làm rất tốt. Cậu vẫn luôn ở bên cạnh dõi theo mọi hành động, cử chỉ của người đó. Cậu khâm phục người đó vô cùng.

Quan sát cái cách mà linh hồn mới kia sống trong cơ thể mình thế nào, Jeong Jihoon mới sâu sắc cảm nhận được năm xưa mình ngu ngốc ra sao. Cậu thích người ta, muốn theo đuổi người ta nhưng không đúng cách. Có thể biến thái, có thể vô sỉ nhưng tuyệt đối không thể quá đáng đến mức khiến người đó ghét cay ghét đắng đến muốn giết mình. Cậu biết cậu có lỗi với thái tử điện hạ rất nhiều, có lỗi với cha cậu.

Ngày mà phụ thân của cậu phát hiện ra sự thật rằng cậu đã chết, ông đã tức giận đến mức muốn giết luôn linh hồn của người kia để bồi táng theo cậu. Jeong Jihoon đã vào giấc mơ khuyên ông hãy từ bỏ hận thù.

Sau lúc đó, chứng kiến mọi chuyện được giải quyết êm xuôi, cậu đã rất thanh thản. Cậu không còn cảm thấy luyến tiếc gì nữa. Linh hồn tự động rời khỏi cơ thể.


Mất một khoảng thời gian không biết trôi qua bao lâu, cậu cứ mơ mơ màng màng trôi nổi trong không gian vô định. Đến khi mở mắt ra đã nhìn thấy mình đang ở một nơi rất khác lạ. Một khoảng đất hoang vu không có ai xung quanh. Jeong Jihoon ngồi dậy nhưng lại ngay lập tức nằm phịch xuống. Cả người cậu toàn thân đau nhức cứ như thể vừa bị đánh bầm dập một trận. Y phục vừa rách rưới vừa dơ bẩn trông cứ như kẻ ăn mày. Không. Kẻ ăn mày có khi còn sạch sẽ hơn cậu lúc này ấy chứ. Đầu tóc thì rối bù. Cả người vừa đau nhức vừa ngứa ngáy khó chịu.

Jeong Jihoon nhìn trời. Cậu xuyên vào tình huống kì quái gì thế này? Ban nãy cậu phát hiện sau đầu mình có máu nhưng vết máu đã khô lại. Không lẽ nguyên chủ của cậu vừa mới bị người ta đánh chết à? Không những vậy tên này vừa bẩn vừa hôi, cứ như lâu ngày không tắm. Một công tử thế gia từ nhỏ đã ngậm thìa vàng như cậu làm sao có thể chịu đựng nổi loại nhục nhã này. Vậy là dù cả người đau đớn bầm dập, cậu vẫn cố bò dậy đi tìm cái hồ nước gần đó tắm rửa. Cho dù sau đó có chết cũng phải chết sạch sẽ mới được.

Thật may là có một con sông ở gần đó. Cậu bò khoảng hai mươi mét là tới. Jeong Jihoon gục đầu xuống nước, dùng tay rửa mặt rồi vò đầu. Cậu nhấn cả thân người xuống nước, lột sạch quần áo. Cậu cứ nằm như thế, chẳng làm gì cả, chờ cho vết bẩn tự mình trôi hết.


Cậu bị đánh cho bầm dập nên không cử động được. Có thể bò được đến đây cậu đã hết sức rồi. Cả cơ thể cậu chỗ nào cũng có vết bầm tím. May mà chưa bị gãy xương. Bị xuyên vào một cơ thể trong tình trạng kì quái, lại không có ký ức của nguyên chủ nên cậu không biết được rốt cuộc mình hiện tại là ai, có chuyện gì đã xảy ra. Tại sao lại bị đánh chết? Tình trạng của cậu lúc này khá giống với kẻ mà đã chiếm lấy thân thể của cậu sau khi chết ở kiếp trước: Không có chút ký ức nào của nguyên chủ mà mình xuyên vào.

Jeong Jihoon cứ nằm ở mép nước như thế đến chiều tối, khi không muốn nằm nữa thì ngồi dậy. Lúc này cậu đã cử động được khá tốt dù vẫn còn đau nhói. Lúc này cậu mới nhận ra một vấn đề lớn: cậu không còn quần áo để mặc. Bộ đồ cũ của cậu ướt nhẹp lại rách bươm nên không thể mặc lại. May mà xung quanh nãy giờ không có người, hiện tại đang là chiều tối chứ không cậu không biết kiếm cái lỗ đâu để chui xuống.

Trời đã về đêm nên nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống. Jihoon thấy lạnh. Cậu mới cảm thấy hối hận vì lúc nãy không tranh thủ phơi quần áo. Giờ đến một bồ đồ rách rưới cũng không có mà mặc.

Cùng đường, Jeong Jihoon vắt khô quần áo rồi lại mặc lên người. Cơn lạnh khiến người cậu không khỏi run lên. Cậu liền tìm cách ra khỏi nơi hoang vu này tìm một căn nhà nào đó mượn quần áo mặc đỡ.


Bỗng có tiếng sột soạt phía sau khi Jeong Jihoon giật mình. Cậu quay lại nhìn nhưng không thấy ai. Trời càng lúc càng tối nên tầm nhìn cũng hạn chế rất nhiều. Cậu không khỏi cảm thấy sợ hãi. Tiếng động bắt đầu càng lúc càng lớn hơn. Cậu thấy bụi cỏ gần đó động đậy. Có phải có thú hoang không? Nghe động tĩnh lớn như thế có phải con thú đó rất to không? Cậu sợ hãi vội vàng bỏ chạy.

Tiếng động nghe như có cái gì đó vụt ra khỏi bụi cỏ. Một cánh tay lao ra chộp lấy Jeong Jihoon đẩy cậu xuống đất. Rồi một thứ gì đó lập tức đè lên người cậu, ép cậu nằm xuống đất, không gượng dậy nổi.

Jeong Jihoon mở to mắt sửng sốt. Vật đang đè lên người cậu hoá ra là một con người, một nam nhân cao lớn. Nhưng cậu ta dường như có gì đó không bình thường. Hơi thở hỗn loạn, người nóng hầm hập. Có phải là bị sốt rồi không?

"Này, ngươi a..."

Jeong Jihoon chưa kịp nói hết câu một tay của ngươi kia túm lấy chiếc áo của cậu xé nát. Cậu còn chưa hết bàng hoàng thì người kia đã cúi xuống hôn cậu. Một nụ hôn vừa bạo lực, vừa nóng bỏng khiến cậu khó thở.

"Giúp ta! Ta hứa sẽ không phụ ngươi." Nam nhân ghé vào tai cậu, nói bằng giọng vừa khàn khàn, vừa trầm đục. Hơi thở nóng hổi phả vào tai.

Jeong Jihoon còn chưa kịp tiêu hoá lời nói kia thì quần của cậu lại tiếp tục bị xé rách. Nam nhân cao lớn nhanh chóng tháo dây lưng, lột quần mình ra trước mắt cậu. Đến lúc này thì cậu không thể không nhận ra mình sắp bị kẻ kia cưỡng bức. Cậu vùng vẫy cố thoát ra, miệng la ầm lên:"Cứu ưm..."

Một miếng vải lớn nhét thẳng vào mồm cậu khiến cậu không thể kêu được nữa, phẫn nộ mà phát ra tiếng "ưm ưm" không ngừng.

"Xin lỗi nhưng ta không thể nhịn thêm được nữa. Ta xin lỗi! Ta sẽ đền bù cho ngươi."

Nam nhân đó luôn miệng nói như thế khi đang dùng ngón tay đâm vào lỗ huyệt nhỏ phía dưới hai chân cậu. Jeong Jihoon kinh ngạc trợn mắt. Không phải vì cảm giác đầy kích thích khi ngón tay thon dài của người kia đột ngột tiến vào bên trong, mà vì cậu phát hiện từ lúc nào mà mình có thêm một cái lỗ nằm giữa mông và tinh hoàn thế kia? Cái thứ đó không phải nên xuất hiện trên người nữ nhân sao?

Cái quái gì xảy ra trên cơ thể cậu thế này?

...***...

Không biết đã qua bao lâu Jeong Jihoon mới thức dậy lần nữa. Khi ấy bầu trời đã bắt đầu xuất hiện những đốm sáng. Cả người cậu đau nhức không thôi, nhất là đoạn từ lưng trở xuống. Cậu không nhớ rõ lắm những chuyện vừa trải qua. Có lẽ cậu vẫn cảm thấy quá sốc.

Nam nhân kia sau khi đè cậu ra, chưa nới lỏng cho cậu được bao nhiêu thì đâm luôn cái thứ cứng như đá kia vào cái lỗ nhỏ mà đáng ra phải là của nữ nhân lại xuất hiện trên người cậu. Sau đó như một tên điên không ngừng đâm sâu vào bên trong cậu khiến đầu óc cậu bấn loạn, không nghĩ được gì nữa. Tất cả những gì còn lưu lại trong đầu cậu khi đó là cảm giác đau đớn cùng sợ hãi.

Cậu không giống một người bình thường. Trên người cậu mang cả hai bộ phận sinh dục của cả nam và nữ. Cậu có còn được gọi là người không, hay là dị nhân? Quái vật?

Cái tên điên kia hình như hôm qua bị trúng xuân dược nên không nhận ra cơ thể kì quái của cậu nếu không hẳn đã hét ầm lên rồi. Cậu phải trốn. Phải nhanh chóng trốn đi trước khi tên điên đó tỉnh dậy.

Jeong Jihoon vớ lấy chiếc áo ngoài của y mặc vào rồi loạng choạng bỏ chạy trong đêm tối lờ mờ đó.


Một lúc lâu sau có hai bóng đen xuất hiện chạy về phía người nam nhân đang nằm kia. Bọn họ kiểm tra tình trạng hiện tại của người đó rồi nhìn nhau thì thầm: "Xuân dược về cơ bản đã giải rồi."

"Còn không giải được chắc? Ngươi nhìn bộ dạng của chủ tử đi. Rõ ràng vừa kiếm được cô nàng nào đó để làm giải dược rồi. Mà cô ta đi đâu rồi nhỉ? Lâm trận xong bỏ chạy?"

"Chắc là sợ quá nên bỏ trốn rồi cũng nên. Ngươi đi tìm thử xem, biết đâu có thể tìm thấy. Chủ tử ghét bản thân như vậy lắm. Bảo đảm tỉnh dậy sẽ hối hận vô cùng cho xem. Ta đưa chủ tử về. Ngươi đi tìm người. Nhất định phải biết được thân thế của cô ấy để khi chủ tử hỏi còn biết đường mà trả lời."

"Biết rồi."

Vậy là hai người họ chia nhau mỗi người một hướng rời đi.

...***...

Jeong Jihoon cuối cùng cũng tìm đến được một ngôi làng nhỏ gần đấy. Cậu vội gõ cửa nhà họ xin tá túc. Kết quả đều bị ăn chửi thậm tệ.

"Đồ điên Jeong Jihoon! Nửa đêm nửa hôm đập cửa cái gì? Có cho người khác ngủ không hả?"

"Thằng điên Jeong Jihoon kia, cút về ngôi miếu bỏ hoang của mày đi! Đừng có làm phiền người khác ngủ!"


Lúc đó Jeong Jihoon mới biết mình ở thế giới này cũng tên là Jeong Jihoon. Hơn nữa hình như còn là một tên điên?


Không tìm được nhà dân nào chịu cho mình ở nhờ Jeong Jihoon đành đi tìm ngôi miếu hoang theo chỉ dẫn của người ta mà nghỉ tạm. Ngôi miếu đó không ở xa, nằm ở gần cuối thôn. Là miếu bỏ hoang đã lâu nên mạng nhện giăng đầy, dưới đất toàn rơm rạ, đất cát bẩn thỉu. Nằm chấn ngay giữa miếu là một bức tượng nam nhân mặc áo giáp, gương mặt dữ tợn bị vỡ mất một bên cánh tay. Mới nhìn vào cậu đã sợ không dám bước vô. Vừa bẩn vừa đáng sợ thế này ai mà dám ngủ. Cậu quay đầu muốn đi.

"Jihoon, đêm rồi ngươi còn đi đâu?"

Lúc này Jihoon mới để ý trong miếu còn một người nữa. Một bà lão nghèo khổ ăn mặc rách rưới đang nằm trên một đống rơm rạ. Chiếc chăn bà đắp trên người là một miếng vải rách mỏng manh. Jihoon nhíu mày. Đêm lạnh như vậy, cái chăn mỏng thế sao đủ ấm chứ?

"Jihoon, ngươi đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Đã về rồi thì vào nghỉ đi, còn muốn đi đâu nữa?"

Jihoon mới ngớ ra. Cậu hiện tại có thể đi được đâu đây? Có nơi nào chứa chấp được một kẻ lạc loài như cậu đây? Vậy là cậu đành quay lại vào trong miếu. Vào bên trong rồi cậu mới nhận ra nơi này khá ấm áp. Ngủ ở trong đây không sợ bị lạnh.

Cậu định ngồi nhưng khi nhìn đống rơm rạ kia lại không dám. Trời tối như vậy, lại ở trong miếu hoang, ai biết trong cái đống rơm đó có con gì không. Lỡ như lúc cậu đang nằm có con gì bỏ ra thì sao? Nghĩ thôi cậu đã thấy ghê rồi.

Như đọc được suy nghĩ của hắn, bà lão liền nói: "Yên tâm. Ta kiểm tra cho ngươi rồi. Không có con gì đâu. Ta biết ngươi sợ gián với chuột mà."

Jihoon hơi ngẩn người. Thế ra nguyên chủ cũng giống cậu, cũng sợ gián và chuột. Có lời của bà lão đảm bảo, cậu liền ngồi xuống. Nhưng trong lòng vẫn không yên tâm. Cậu giơ tay cẩn thận kiểm tra cả mớ rơm rạ đó. Khi biết chắc không có con gì bò ra cậu mới yên tâm ngồi xuống.

"Cảm ơn." Cậu nhỏ giọng nói.

Bà lão ngạc nhiên nhìn cậu một lúc rồi nói: "Bao nhiêu năm rồi hiếm khi được nghe ngươi nói một câu tử tế đấy. Tỉnh rồi à?"

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn. Có vẻ không hiểu ý bà ấy nói.

"Tỉnh rồi thì tốt. Ít nhất trong những năm tháng điên khùng đó cũng nên có những lúc tỉnh táo như vậy mặc dù rất ngắn ngủi."

"..." Vậy là nguyên chủ của cơ thể này là một kẻ bị điên thật.

"Cái áo trên người ngươi là ở đâu ra vậy? Chắc không phải lấy trộm đấy chứ?"

"Khô... không. Có người cho." Cưỡng bức cậu cả đêm như thế thì cái áo này vẫn còn rẻ chán.

Bà lão ngồi dậy bước đến gần nhìn cái áo kia. Jihoon thấy bà ta như vậy thì hơi hoảng. Cậu kéo áo lại sát người, ngồi lùi lại. Đây là cái áo duy nhất của hắn, lột ra là cậu chẳng còn gì để mặc nữa đâu.

"Cái này có vẻ đắt tiền đấy. Mai bán đi, còn có cái để nhét vào bụng." Bà vỗ vai hắn, cười khà khà. "Khá lắm, nhóc con. Vậy là ngày mai có cái ăn rồi. Thôi giờ thì ngủ đi."

Nói xong bà vừa cười vừa quay về chỗ nằm của mình. Sau đó nằm xuống, cứ vậy ngủ ngon lành.

Lúc này Jihoon mới sâu sắc cảm nhận được hoàn cảnh của bản thân. Một kẻ điên, nghèo kiết xác đến một xu cũng không có. Sao cậu xui quá vậy?! Có phải do kiếp trước cậu sống đắc tội với nhiều người quá nên kiếp này cậu phải trả giá không? Những ngày tháng tiếp theo cậu biết sống như thế nào bây giờ?


...***...

"Chủ tử, người tỉnh rồi."

Lee Sanghyeok đau đầu ngồi dậy. Hắn nhận ra mình đang ở trong một khách điếm. Trước mặt là hai ảnh vệ đang quỳ dưới đất.

"Lúc các ngươi đến có thấy ai bên cạnh ta không?"

"Không ạ. Lúc bọn thuộc hạ đến chỉ thấy mỗi chủ tử nằm đó. Người kia đã chạy, còn lấy trộm một chiếc áo khoác ngoài."

"Ta đã xé rách đồ của nàng ấy. Cứ để nàng ấy cầm đi."

"Vâng."

Hắn vẫn còn nhớ trong lúc đến một kỹ viện điều tra thì phát hiện mình rơi vào một cái bẫy đã giăng sẵn. Trong lúc đang tìm cách thoát bẫy thì bị trúng xuân dược loại mạnh. Hắn khó khăn lắm mới trốn thoát. Nhưng xuân dược phát tác dữ dội, lại tình cờ nhìn thấy một người con gái gần đó. Thế là hắn tóm lấy cô ta, dùng cô ta để giải dược. Sau đó mọi việc thế nào hắn không nhớ nổi. Nhưng có một điều hắn chắc chắn hắn đã cưỡng bức người ta.

"Dohyun, đi tìm bằng được nữ nhân đó cho ta! Sau khi tìm được đưa nàng ấy về đây."

"Vâng."

"Hyeonjoon, điều tra được tên khốn nào dám bẫy ta chưa?"

"Thuộc hạ vẫn đang điều tra ạ."

"Khỏi cần. Ta sẽ tự đi. Đích thân ta sẽ bẻ gãy cổ tên đó."

Câu nói vừa dứt, nhiệt độ xung quanh như hạ thấp khiến hai ảnh vệ quỳ dưới đất lạnh run. Gương mặt chủ tử bọn họ tối sầm, ánh mắt toé lửa như diêm vương bước ra từ dưới địa ngục. Hai ảnh vệ sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn.


...***...

Jihoon mở mắt tỉnh dậy thì thấy một gương mặt già nua phóng đại ngay trước mắt mình. Cậu hoảng sợ la ầm lên.

"Sao ngươi lại la lên như gặp phải ma thế?"

"Còn không phải do bà sao? Khi không tự dưng ghé sát mặt như vậy làm gì?"

"Ta gọi ngươi dậy. Ngươi ngủ say quá. Ta gọi mãi mà ngươi có nghe đâu."

Jihoon ngạc nhiên. Cậu ngủ say lắm à? Cậu nhớ cả đêm qua cậu có ngủ được đâu. Bình thường nằm trên giường ấm đệm êm đã quen, hôm qua nằm trên một đống rơm rạ khiến cậu khó chịu không sao ngủ nổi. Rốt cuộc đã ngủ luôn từ lúc nào.

"Ngươi đổi áo đi. Ngươi mặc thế này mà ra ngoài sẽ bị xem là ăn trộm đó."

"Ta mặc đồ của ta thì sao lại bị xem là ăn trộm?"

"Ngươi là ăn mày, sao lại có được cái áo mắc tiền đó. Cho dù thực sự là ngươi được người ta cho thì cũng không có ai tin đâu."

"..." Nói cũng đúng.

"Bộ đồ cũ của ngươi đâu? Lấy ra thay đi, rồi đem cái áo này bán đi. Giữ lại thêm rắc rối lại chẳng có cái ăn."

"Nhưng đồ của ta bị người khác xé rách rồi. Không thể mặc được."

"Cho nên y mới cho ngươi cái áo đó để đền bù hả? Cũng phóng khoáng thật đó. Vậy thì nhanh chóng bán đi lấy tiền mua đồ ăn. Ta đói lắm rồi."

"..." Ta cũng thấy đói.

"Dù sao cũng không thể mặc như vậy ra ngoài. Đợi đó, ta đi kiếm đồ cho ngươi mặc."

Jihoon nhìn lại cái áo mình đang mặc. Nhìn chất liệu của nó đúng là đồ đắt tiền nhưng cũng có khác gì so với những bộ đồ mà cậu đã mặc ở kiếp trước đâu. Mặt cậu méo xệch. Lần đầu tiên trong đời cậu trải nghiệm cảm giác có đồ trên người mà không thể mặc.

Bà lão ra ngoài một lúc rồi quay về đưa cho cậu một bộ y phục tầm thường lại rách rưới, chắp vá lung tung. Cậu ngay lập tức cự nự: "Đồ rách như vậy sao ta mặc được?"

"Không phải đồ cũ của ngươi cũng rách còn gì. Cái này còn lành hơn đồ của ngươi đó. Mặc tạm đi rồi đi mua đồ khác mặc."

Vậy là Jihoon đành nuối tiếc cởi bỏ chiếc áo đang mặc.


...***...

"Tiểu tử, đi thôi." Bà Shin vừa nói vừa lôi xềnh xệch Jihoon ra khỏi cửa hàng quần áo. "Ta nói đi thôi mà."

"Bà bị sao vậy hả? Ta nói rồi. Cái áo đó ít nhất cũng phải một lượng bạc tương đương với một nghìn hai trăm văn tiền, vậy mà lão đó trả có một nghìn văn bà cũng lấy. Bà bị điên à?"

"Tiểu tử, ta không biết ngươi làm cách nào biết được giá trị chính xác của cái áo đó như vậy. Nhưng chúng ta là ăn mày. Nếu cứ cầm cái áo đắt tiền này lang thang khắp nơi dễ bị nhầm là ăn trộm lắm đó. Chịu thiệt một chút còn hơn là không có tiền."

Bà ấy nói không sai nhưng mà cậu vẫn rất ức chế. Vì cái gì mà một công tử giàu có như cậu bỗng chốc biến thành ăn mày, phải đi bán áo kiếm đồ ăn thế này chứ?!

"Thôi được rồi. Có tiền rồi thì đi ăn mì thôi. Ta đói lắm rồi."

Bị bỏ đói từ tối qua đến giờ khiến Jihoon đói đến cồn cào. Mì vừa tới đã vồ tới gắp liên tục xém chút thì nghẹn. Ngược lại bà lão ăn rất từ tốn như thể việc nhịn đói đã thành thói quen rồi vậy.

"Phải rồi. Bà tên là gì?" Ăn no nê rồi Jihoon mới nhớ ra mình chưa biết tên bà lão.

"Bình thường cho dù lúc ngươi không tỉnh táo thì cũng nhớ ra tên của ta. Sao bây giờ lại quên rồi?"

"À thì... bị điên thì việc nhớ nhớ quên quên chẳng phải là rất bình thường sao?"

Bà lão nhìn Jihoon một lúc, không hiểu đang suy nghĩ gì. Sau đó mới đáp lời: "Ta họ Shin. Ngươi vẫn thường gọi ta là lão Shin."

"Ừm. Lão Shin. Ta nhớ rồi."

"Ngươi đến tên của ta mà còn quên, thế có nhớ tên của mình không?"

Cậu sựng lại một hồi rồi đáp:"Ta... tên Jihoon. Jeong Jihoon."


...***...

"Đã hai ngày trôi qua vẫn chưa tìm thấy?" Lee Sanghyeok tức giận đập bàn. "Có một việc cỏn con như vậy còn không làm được. Ta nuôi các ngươi có ích gì?!"

"Xin chủ tử bớt giận! Chủ tử không nhớ mặt cô ta nên ... thực không dễ tìm..."

"Lúc đó trời tối như thế ta làm sao thấy được."

Sanghyeok ôm đầu. Hắn bình tĩnh lại mới thấy mình không nên nóng giận như vậy. Đến mặt của người ta hắn còn không nhớ thì bảo dễ tìm thế nào được.

"Thôi được rồi. Cứ để thuận theo tự nhiên đi. Chuyện ở đây đã xong, chúng ta quay về cung thôi. Nếu còn trì hoãn thêm Bae Junsik sẽ lại giáo huấn trẫm một bài cho xem."

Lập tức ảnh vệ quỳ xuống cùng hô: "Cung nghênh thánh thượng hồi cung!"

"Được rồi. Đứng lên hết đi!"

Lee Sanghyeok hiện tại là đương kim hoàng đế của Lee quốc. Hắn lên ngôi từ năm mười sáu tuổi và trị vì đến giờ đã hai năm. Hơn hai tháng trước hắn rời cung đi vi hành, để lại triều chính cho Thừa tướng Park Jaehyuk lo liệu. Park Jaehyuk đã đánh tiếng gọi hắn trở về từ một tháng trước nhưng vì việc chưa xong nên hắn còn nán lại. Bây giờ thì không thể không về nữa.

Điều luyến tiếc duy nhất của hắn là không tìm được cô nương mà hắn đã vô tình cưỡng bức đêm hôm đó. Tuy rằng là hắn bị trúng xuân dược khiến mất đi lí trí nhưng hắn vẫn phải chịu trách nhiệm. Hắn muốn đưa cô ấy về cung phong làm mỹ nhân để bù đắp cho tội lỗi mà hắn gây ra. Nhưng hắn lại không nhớ được gương mặt người ta. Đêm tối là một phần nhưng nguyên nhân chính là do hắn bị trúng xuân dược, đầu óc không tỉnh táo nên trí nhớ rất mơ hồ. Tất cả những gì hắn nhớ được là giọng rên rỉ của nàng ấy nghe trầm hơn so với những nữ nhân bình thường. Có lẽ là người đó bị cảm.

"Bố trí người ở lại tiếp tục tìm cho ta."

Bao lâu cũng được. Nếu có chút manh mối nào hắn sẽ quay lại tìm nàng ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro