Chương 20: Ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chát!"

Jihoon vung tay tát thật mạnh vào mặt Sanghyeok khiến y kinh ngạc, bàng hoàng nhìn hắn.

Jihoon biết mình làm vậy hơi quá tay. Nếu không muốn cậu chỉ cần kiên quyết nói với Sanghyeok rằng nếu y làm như thế cậu sẽ ghét. Sanghyeok rất chiều cậu, chắc chắn sẽ dừng lại. Nhưng vì Sanghyeok hành động quá nhanh, cậu sợ mình bị lộ thân phận song tính nên khi quần vừa bị y kéo xuống, cậu không kìm được tức giận vung tay tát mạnh đồng thời kéo chăn che đi chỗ đó của mình không cho y cơ hội nhìn thêm cái gì.

Sanghyeok ngồi ngây ra bàng hoàng. Hắn không ngờ Jihoon lại phản ứng mạnh như vậy. Hắn chỉ muốn dùng tay giúp Jihoon giải toả. Không lẽ y ghét bị hắn chạm vào chỗ đó của mình đến vậy sao? Suy nghĩ đó khiến Sanghyeok thẫn thờ, buồn bã vô cùng.

"Xin lỗi. Là ta nhất thời lỗ mãng. Để ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi."

Nói rồi Sanghyeok đứng dậy rời đi. Dáng đi thất thểu xiêu vẹo nhìn cảm thấy rất thê thảm. Jihoon định nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu nghĩ cứ mặc kệ cho Sanghyeok nghĩ xấu về cậu cũng được, biết đâu sau chuyện này y sẽ hoàn toàn từ bỏ hi vọng về chuyện tình cảm với cậu.

Nhưng chỉ một lúc sau Sanghyeok quay trở lại và đưa cậu đi tắm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Sức khoẻ của Jihoon lúc này rất tốt, có thể tự mình làm mọi việc nhưng Sanghyeok vẫn giữ thói quen giúp đỡ cậu tắm rửa. Lần nào cũng là Sanghyeok giúp cậu thử độ nóng của nước trước, đủ ấm thì ra ngoài để cậu thoải mái tắm rửa, sau đó bản thân ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài cho đến khi cậu tắm xong. Trước giờ những chuyện này vẫn luôn rất bình thường nhưng lần này Jihoon cảm thấy cậu không nên tiếp tục nhận những sự chiều chuộng đó của Sanghyeok nữa. Nếu đã từ chối tình cảm của người ta rồi sao có thể vẫn mặt dày mà nhận sự chăm sóc của người đó vô điều kiện như thế. Cho nên khi Sanghyeok định thử nước tắm, cậu đã ngăn lại.

"Vết thương của ta hiện tại đã bình phục rất nhiều rồi. Ngươi không cần phải chăm sóc ta từng chút như thế nữa."

"Ngươi ghét ta chăm sóc cho ngươi sao?"

Gương mặt Sanghyeok thẫn thờ nhìn cậu, dáng vẻ thất vọng, tiu nghỉu nhìn như chú cún bị tổn thương khiến Jihoon cảm thấy áy náy.

"Khụ khụ." Cậu đỏ mặt ho nhẹ. "Không phải là ta ghét. Nhưng vết thương của ta đã khỏi rồi mà ngươi vẫn còn chăm sóc từng chút như vậy khiến ta có cảm giác mình như phế vật vậy. Có chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được."

Sanghyeok nghe mà giật mình. Hắn vội nói: "Ta... ta không nghĩ ngươi lại để tâm như thế. Ta chỉ là muốn chăm sóc cho ngươi. Nếu ngươi không thích vậy thì sau này ta không làm nữa."

Lần đầu tiên Jihoon nhìn thấy Sanghyeok lúng túng như gà mắc tóc như vậy khiến cậu cảm thấy rất muốn cười. Gần đây cậu nhận thấy người này có nhiều lúc rất đáng yêu.

"Được rồi. Ngươi ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm đi, không cần phải canh chừng ta nữa đâu."

Sanghyeok định nói gì đó lại thôi, vội vàng đi ra ngoài. Jihoon thở phào một hơi. Lúc Sanghyeok cứ đứng mãi ở đây cậu hồi hộp quá. Bao lâu nay Sanghyeok vẫn làm như vậy cậu cảm thấy rất bình thường, bây giờ chẳng hiểu sao lại cảm thấy không tự nhiên. Jihoon bắt đầu cởi đồ.


"Có chuyện này ta quên nói..."

Sanghyeok đột ngột từ bên ngoài chạy vào đúng lúc nhìn thấy Jihoon loã lồ đứng trong phòng đang trong tư thế chuẩn bị bước vô thùng tắm.

Gương mặt cả hai cùng lúc đỏ bừng như gấc chín. Sanghyeok lật đật quay ra ngoài đóng cửa lại, hoàn toàn quên mất luôn hắn định vô trong nói cái gì. Jihoon run rẩy ngồi xổm xuống sàn, mặt đỏ đến xì khói, xấu hổ vô cùng.

Sanghyeok chạy thẳng ra giếng, múc nước dội ào ào từ trên đỉnh đầu xuống. Nước giếng vào ban đêm rất lạnh. Hắn đã dội mấy gàu nước rồi mà cả người vẫn nóng hừng hực như lò than. Hình ảnh cơ thể loã lồ của Jihoon cứ lơ lửng trong đầu hắn không tài nào xua đi được. Tính khí của hắn dù bị nước lạnh dội ào ào như vậy vẫn cứ ngóc đầu không chịu cúi xuống, khó chịu đến cực điểm.

Hắn khao khát cơ thể người đó, khao khát muốn ôm y, hôn lên toàn bộ cơ thể trắng mềm đó, muốn đẩy tính khí đang nóng bừng bừng này của mình vào bên trong cơ thể kia. Sanghyeok thật sự muốn tát cho mình mấy cái. Hắn chưa bao giờ có những suy nghĩ biến thái đến như thế. Quá trần tục, quá thô thiển, nhưng là bản chất, là dục vọng đơn thuần của hắn.


"Hai người... rủ nhau tắm đêm à?"

Wooje ngạc nhiên nhìn hai người cha của mình ai cũng có mái tóc ướt nhẹp, mặt thì đỏ ửng. Chẳng phải cha vẫn luôn dặn cậu không nên tắm đêm dễ ốm à? Sao hai người lớn này lại hư hơn cả cậu đi tắm đêm cùng nhau thế.

"Khụ khụ." Jihoon vừa lau tóc vừa đáp: "Người cha bị bẩn rồi nên đi tắm thôi."

"Cha thì không nói. Con đã biết rồi. Còn cha nuôi thì sao?"

Sanghyeok vẫn đang dùng khăn khô tích cực lau lau tóc, nghe Wooje hỏi buột miệng đáp: "Cha thấy nóng."

"Nóng à? Nhưng mới nãy chính cha nói đêm lạnh bắt con mặc thêm áo khoác mà."

Sanghyeok: "..."

Jihoon che miệng ho khụ khụ.

"Miệng cha còn đau không? Ho như vậy không bị đau chứ?"

"Không sao. Chỉ đau chút ít thôi. Con đút cho cha đi!"

"Vâng."

Wooje xúc lên một muỗng cháo rồi chu cái miệng nhỏ của nó thổi phù phù. Thổi đến khi cháo gần nguội hẳn nó mới đưa cho cha nó ăn. Jihoon há miệng ăn một cách ngon lành. Sanghyeok vẫn luôn ngồi bên cạnh quan sát. Hắn phát hiện trong khoảng khắc mà Jihoon há miệng y đã hơi khựng lại. Hắn biết Jihoon đang cố nhịn đau. Bị đánh cho hai má sưng vù lên như thế làm sao mà khi há miệng không đau cho được.

Sanghyeok tức giận. Hắn nhìn không nổi đứng dậy đi ra ngoài. Hyeonjoon lặng lẽ tiến tới bên cạnh.

"Tên đó sao rồi?"

"Theo lời chủ tử đã vả vào mặt lão ta liên tục cho đến khi hai bên mặt sưng vù lên. Theo thuộc hạ thấy bây giờ lão ta muốn uống nước cũng khó."

"Vậy thì tống nước cho lão uống đi. Nhớ bạnh mồm lão cho to vào."

"Vâng."

Sanghyeok vẫn cảm thấy rất bực bội.

"Nếu không phải Jihoon không cho ta giết lão, ta đã một kiếm chém chết lão ta rồi. Jihoon quá mềm lòng."

"Cái đó... cũng không hẳn đâu ạ."

"Hả?"

"Lúc Jihoon biết chủ tử cho bắt lão già đó về đã nói nhỏ với thuộc hạ. Hắn nói rằng đợi sau khi chủ tử xả giận xong thì đem lão ta thiến đi rồi vứt lão vào ngục, chỗ mấy tên vừa béo vừa hôi và... và trúng xuân dược liều mạnh."

Sanghyeok đỏ mặt ho khụ khụ. Hắn nhận ra mình đã quá xem thường mức độ trả thù của Jihoon rồi. Sau này vẫn nên tránh chọc giận y thì hơn.


Lúc Jihoon đi ra hành lang định hóng gió một chút thì thấy có bóng dáng ai đang quỳ giữa sân. Hắn ngạc nhiên lại gần nhìn xem thì nhận ra đó là Minhyeong.

"Sao ngươi lại quỳ ở đây?"

"Còn không phải do ngươi tùy tiện trốn ra ngoài. Biểu ca tức giận phạt ta quỳ."

Jihoon bức xúc: "Ta trốn ra ngoài là lỗi của ta, tại sao lại phạt ngươi quỳ? Không được. Để ta đi hỏi Sanghyeok."

"Đợi đã!" Minhyeong vội ngăn lại. Nếu để Sanghyeok biết hắn nói như vậy với Jihoon kiểu gì hắn cũng bị biểu ca phạt nặng hơn. "Thật ra vụ việc lần này ta cũng có trách nhiệm. Biểu ca đã giao cho ta nhiệm vụ phải ở lại tiểu viện trông coi quản lý nhưng ta lại bỏ ra ngoài chơi. Chính vì vậy nên khi ngươi bỏ trốn ta không hề hay biết. Huynh ấy xử phạt ta cũng đúng lắm."

"Vậy thì cũng không thể xử phạt ngươi nặng như thế. Cái tiểu viện nhỏ như thế, vốn đâu cần ngươi trông coi quản lý gì. Mục đích của hắn là muốn trông chừng ta mà thôi. Ngươi ra ngoài chơi là chuyện tất nhiên. Nếu ngươi không đi ta cũng không thể nhân cơ hội mà trốn ra ngoài. Ta sẽ nói chuyện với hắn. Nếu hắn muốn phạt ngươi như thế thì ta cũng phải chịu phạt chung mới đúng."

Nói xong Jihoon rời đi ngay. Minhyeong ngồi quỳ thật ngay ngắn. Biểu ca của hắn với người khác thì lạnh lùng nghiêm túc thế nhưng trước mặt Jihoon thì mềm nhũn như con cún vậy. Chỉ cần Jihoon ra tay hắn yên tâm sẽ được cứu rồi.

Trong chuyện lần này Dohyun cũng bị xử phạt nhưng vì sau đó hắn lập công chuộc tội nên được tha thứ, dù vậy Dohyun vẫn xin được xử phạt để bản thân ghi nhớ. Sanghyeok chỉ phạt hắn chép phạt năm mươi lần quyển điều luật của ảnh vệ. Ngày mai phải nộp lại. Hình phạt này nghe có vẻ nhẹ nhàng vì quyển điêù luật đó chỉ có hơn chục trang mà thôi, nhưng với một người quanh năm chỉ biết cầm kiếm như Dohyun thì hình phạt này có hơi dã man.


Jihoon phăm phăm đi vào phòng làm việc của Sanghyeok vốn định làm ầm một trận thì phát hiện ra Sanghyeok đang nằm gục trên bàn. Cậu ngạc nhiên lại gần xem thì thấy người y nóng hừng hực như lò than. Jihoon vội vàng gọi Hyeonjoon đang đứng bên ngoài chạy vào đỡ Sanghyeok nằm lên giường. Sau đó Hyeonjoon đi gọi đại phu. Jihoon sai người nấu một chậu nước ấm để hắn giúp Sanghyeok hạ nhiệt.

"Đang yên đang lành sao tự nhiên lại lăn ra sốt như vậy chứ?"

Jihoon chợt nhớ dáng vẻ ướt như chuột lột của Sanghyeok khi cậu từ trong phòng tắm bước ra. Sanghyeok đột nhiên tắm đêm còn tắm nước lạnh ngoài trời như thế dù có là người khoẻ mạnh thì cũng dễ bị sốt thôi. Cậu thật sự không hiểu Sanghyeok bị dở hơi à? Tự nhiên nổi hứng đi tắm đêm như thế.


Sanghyeok bị nhiễm phong hàn do dính nước lạnh quá lâu. Sau khi cho Sanghyeok uống thuốc hạ sốt xong, Jihoon ngồi một bên liên tục thay khăn đắp lên trán. Nhìn y nằm mê man trên giường, Jihoon cảm thấy có chút vi diệu. Kể từ khi quen biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Sanghyeok. Trong mắt cậu, Sanghyeok lúc nào cũng xuất hiện trong dáng vẻ bá đạo, lạnh lùng, khoẻ như trâu, nói năng thiếu đánh, cảm giác như chẳng có gì có thể quật ngã được y. Vậy mà hiện tại Sanghyeok lại đang nằm trên giường trước mặt cậu với bộ dạng yếu ớt vô cùng bởi một lý do ngu ngốc không giống y bình thường một chút nào.

"Ngươi là tên ngốc à? Có nóng thế nào cũng không nên tắm nước lạnh vào ban đêm chứ. Ngay cả Wooje còn biết là không nên làm như thế nữa."

Cơn sốt đã hạ xuống một chút nhưng Sanghyeok vẫn nằm mê man. Jihoon nhìn y, không khỏi cảm thấy xót xa. Wooje kéo tay áo hắn, hỏi: "Cha ơi, cha nuôi chưa tỉnh sao ạ?"

"Ừm. Chưa đâu. Muộn rồi, con đi ngủ đi. Sáng mai chắc cha nuôi sẽ tỉnh lại đấy."

"Con không muốn ngủ. Con muốn ở bên cạnh cha nuôi."

"Không được. Trẻ con phải đi ngủ sớm. Có cha ở bên cạnh chăm sóc hắn là được rồi. Hyeonjoon, ngươi giúp ta cho Wooje đi ngủ nhé!"

"Được rồi. Ngươi đừng cố sức quá. Có chuyện gì cứ gọi cho Dohyun nhé."

Jihoon mỉm cười gật đầu. Hyeonjoon liền dỗ Wooje đi ngủ. Hai người họ vừa ra ngoài không lâu thì Minhyeong chạy vào. Hắn nhìn Sanghyeok mà ngạc nhiên.

"Ta nghe thuộc hạ nói biểu ca bị ốm rồi ta còn tưởng bọn chúng đùa. Hoá ra là thật à?"

Jihoon ngẩng đầu nhìn y, hỏi: "Không phải ngươi đang phải chịu phạt quỳ à? Sao lại chạy đến đây? Không sợ Sanghyeok thấy sẽ phạt nặng hơn sao?"

"Biểu ca bị ốm như vậy ta nào có tâm trạng mà chịu phạt chứ. Ta sốt ruột muốn đi xem huynh ấy thế nào."

Jihoon: "..."

Ngươi là quan tâm biểu ca ngươi thật hay đang lấy cớ hắn ốm để trốn phạt vậy?

"Tại sao huynh ấy lại đột nhiên ốm nặng như vậy?"

"Ta cũng không biết nữa. Biểu ca của ngươi nhiều lúc cảm thấy giống như con nít vậy, ta không thể hiểu được. Wooje còn dễ hiểu hơn hắn."

"Huynh ấy chỉ như vậy với ngươi thôi. Với bọn ta lúc nào cũng như hung thần ác sát vậy."

Jihoon sững người.

"Ngươi định thức đêm trông huynh ấy hả?"

Đang ngẩn người nghe Minhyeong hỏi hắn mới giật mình đáp: "Hả?... Ừ. Dù sao trước kia hắn cũng đã từng thức đêm chăm sóc cho ta, ta cũng nên chăm sóc hắn thật chu đáo."

"Vậy để ta sai người nấu cho ngươi một bát canh gừng. Thức đêm vào thời tiết này dễ cảm lạnh lắm."

"Cảm ơn nhé."

Jihoon nhìn Minhyeong đi ra cửa mà ngạc nhiên. Hắn không nghĩ người như Minhyeong lại chu đáo như thế.


Trước kia mỗi lần ru Wooje đi ngủ, Jihoon đều kể cho thằng bé một câu chuyện cổ tích. Cậu không biết hát ru. Cậu đã từng học hát ru từ bà Shin nhưng cậu cảm thấy mình hát quá dở, không thể hay như bà ấy được nên nhất quyết chuyển qua kể chuyện.

Mấy hôm Jihoon bị thương buộc phải ngủ riêng thì Sanghyeok ru Wooje ngủ. Nhưng Sanghyeok chưa từng ru trẻ con ngủ bao giờ, hắn rất lúng túng không biết nên làm thế nào. Hắn liền đi hỏi Hyeonjoon và Dohyun. Dohyun vừa nghe đến đã lập tức từ chối. Y vốn không chơi được với con nít. Hyeonjoon không biết kể chuyện nhưng có thể hát, không biết hát ru nhưng có thể hát đồng dao. Vậy là việc ru Wooje ngủ mỗi lần Jihoon không thể làm được giao cho Hyeonjoon.

Những bài đồng dao mà Hyeonjoon hát là những bài mà hắn nghe lúc còn nhỏ và những bài mà hắn nghe đám trẻ con hát lúc tháp tùng Sanghyeok đi vi hành. Wooje rất thích nghe hắn hát. Mỗi lần hắn hát Wooje đều ôm chặt lấy hắn, sau đó dần đi vào giấc ngủ. Mà nhóc này ngủ rồi cũng vẫn ôm chặt lấy hắn. Hắn sợ cậu bé lại thức dậy nên không dám động đậy. Đợi một lúc lâu sau hắn mới nhẹ nhàng gỡ tay Wooje ra rồi không tiếng động bước ra khỏi phòng.


Lúc Hyeonjoon qua phòng chủ tử vẫn thấy Jihoon đang ngồi canh bên giường bệnh. Trên người y chỉ khoác một cái áo khoác mỏng. Hyeonjoon cởi áo ngoài nhẹ nhàng khoác lên người Jihoon.

"Ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi à?" Jihoon ngẩng đầu nhìn hắn.

"Chủ tử còn đang nằm bệnh thế kia làm sao mà ta ngủ được."

"Cũng phải nhỉ. Làm ảnh vệ đúng là vất vả thật."

Hyeonjoon xoa nhẹ đầu Jihoon, dịu dàng nói: "Mệt thì cứ nghỉ ngơi đi. Còn có ta ở bên ngoài nữa. Đừng để quá sức. Chủ tử mà tỉnh dậy thấy ngươi kiệt sức sẽ tự trách chính mình đấy."

"Thế thì càng tốt. Như vậy y sẽ bớt hành động ngốc nghếch đi."

Hyeonjoon bật cười. Chủ tử hành động ngốc nghếch còn không phải do người này sao?

"Ta nói này, ngươi không cần quá lo lắng chuyện Wooje sẽ chịu ủy khuất đâu. Tuy rằng chủ tử đã có hai thê tử, họ đều là người có gia thế rất lớn nhưng lại chưa có con. Với địa vị của chủ tử, không ai dám đắc tội với ngài ấy cả. Với cả Wooje thông minh và lanh lợi như vậy ta không nghĩ thằng bé sẽ chịu để người ta ức hiếp đâu."

"Chủ yếu là ở ngươi. Nếu ngươi thực sự yêu chủ tử thì những chuyện này sẽ không làm khó được ngươi đâu. Ngươi sống cực khổ bao nhiêu năm rồi, không thể ích kỷ cho bản thân một chút sao? Chủ tử cũng cô đơn nhiều năm lắm rồi."

"Nếu như có một ngày ngươi thực sự không chịu được, hãy nói với ta. Ta sẽ đưa ngươi đi."

Jihoon sửng sốt nhìn Hyeonjoon.

"Ngươi... tại sao..."

Tại sao ngươi luôn đối xử tốt với ta như thế? Luôn ủng hộ ta vô điều kiện? Ta đã làm được việc gì cho ngươi đâu.


"Ưm..."

Tiếng rên nhẹ của Sanghyeok khiến Jihoon chú ý. Cậu vội đứng dậy đến gần Sanghyeok kiểm tra thử. Hyeonjoon nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Jihoon nhìn thấy lông mày Sanghyeok nhíu lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu và khổ sở. Jihoon vội gọi: "Sanghyeok! Sanghyeok, ngươi sao thế? Đau ở đâu à?"

Sanghyeok nhíu mày càng sâu, mắt vẫn nhắm chặt, miệng không ngừng kêu: "Mẫu hậu, đừng! Xin người đừng làm thế!"

Nhận ra Sanghyeok đang gặp ác mộng, Jihoon cố gắng lay gọi Sanghyeok thì lại nghe hắn kêu lên: "Mau chạy đi, Wangho!"

Jihoon sững người. Wangho là ai?

Sanghyeok gọi tên người đó hai lần nữa, cứ liên tục bảo người đó chạy đi, đừng quay đầu lại. Sau một lúc y không nói mớ nữa, bắt đầu thở chậm hơn. Jihoon chạm tay lên trán y nhận thấy đã hết sốt. Cậu mới thở phào một hơi.

Trong mơ Sanghyeok đã gọi tên Wangho rất nhiều lần. Cách gọi tha thiết, đầy lo lắng như thế cậu có thể nhận ra Sanghyeok rất quan tâm đến người đó. Wangho là tên của một nam nhân. Cậu chưa từng nghe Sanghyeok nhắc đến cái tên này bao giờ. Lẽ nào là có quan hệ gì đặc biệt không muốn cho cậu biết? Mà cũng đúng. Cậu với Sanghyeok có quan hệ gì đâu làm sao chuyện gì y cũng nói cho cậu biết được. Đến cả chuyện thân thế của y cũng là cậu tự mình phát hiện chứ y đâu có chủ động nói. Nghĩ lại thì ậu còn chưa biết chính xác Sanghyeok là vị hoàng thân quốc thích nào. Thân thích của hoàng đế trong thế giới này cậu không biết rõ. Thứ nhất là cậu không để tâm, thứ hai là ậu không có thời gian. Nhặt rác thì bận tâm hoàng đế có những thân thích nào làm gì.


Sanghyeok tỉnh lại thì thấy ngoài cửa sổ trời đã nhá nhem sáng. Đầu hắn hơi nhức nhưng so với đêm qua đã đỡ hơn rất nhiều. Đã bao nhiêu năm rồi hắn mới lại ốm một trận như thế. Lý do kể ra lại đúng là nực cười. Vừa nãy không hiểu sao lại mơ thấy chuyện lúc nhỏ, mơ thấy Wangho. Đã bao lâu rồi hắn không mơ giấc mơ kiểu này nữa?

Bất chợt Sanghyeok nhìn thấy Jihoon đang ngủ gục bên giường của mình. Trong lòng bỗng dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ. Jihoon thức đêm chăm sóc cho hắn sao? Xem ra lâu lắm hắn mới bị sốt nằm liệt giường như vậy cũng đáng giá đó chứ.

Nhìn thấy Jihoon có dấu hiệu tỉnh lại, Sanghyeok vội nằm xuống giả vờ ngủ tiếp.

Jihoon lờ mờ mở mắt. Cậu nhận ra trời đã gần sáng. Việc đầu tiên cậu làm là nhổm dậy sờ thử trán Sanghyeok. Thấy không sốt nữa Jihoon đã hoàn toàn yên tâm. Cậu đang định rời đi thì eo đột ngột bị giữ lại. Sanghyeok mở mắt mỉm cười nhìn cậu.

"Ngươi tỉnh rồi?"

"Ừm."

"Khoẻ rồi?"

"Cũng được."

"Vậy bỏ tay ra!"

Sanghyeok nghe giọng nói lạnh lùng của Jihoon liền nuối tiếc buông tay. Biết thế hắn đã nói là mình chưa khoẻ lắm.

"Nếu đã khoẻ rồi thì ta đi bảo người nấu chén thuốc bổ cho ngươi."

"Đợi đã!"

Sanghyeok nắm lấy cổ tay Jihoon kéo lại. Bị kéo đột ngột, Jihoon ngã vào lòng Sanghyeok. Hắn thuận thế đẩy ngã y nằm xuống giường, bản thân ngay lập tức nằm đè lên.

"Ngươi... Vừa mới khoẻ lại ngươi đã muốn làm cái gì? Đừng nghĩ ta không dám đánh ngươi."

"Bình tĩnh. Ta chỉ muốn cảm ơn ngươi vì đã chăm sóc ta cả đêm."

Jihoon đỏ mặt quay đi.

"Ai... ai bảo là ta chăm sóc ngươi cả đêm chứ?"

Sanghyeok cúi xuống ghé sát tai Jihoon thì thầm: "Để cảm ơn, ta hôn ngươi được không?"

Jihoon chưa kịp đáp Sanghyeok đã nắm cằm cậu xoay qua rồi hôn lên môi ậu. Jihoon muốn đẩy mà đẩy không ra, dần dần lại bị nụ hôn dịu dàng của Sanghyeok cuốn lấy. Cậu từ lúc nào đã không kháng cự nữa, cũng ôm lấy Sanghyeok và đáp lại y. Bọn họ ôm hôn nhau một lúc Sanghyeok chủ động buông ra, để lại một sợi chỉ bạc đọng trên bờ môi của cả hai.

"Không phải đã nói sẽ không ép ta tiếp nhận tình cảm của ngươi sao? Sao lại hôn ta?"

"Ta hôn ngươi chỉ đơn giản là vì ta thích, với chuyện đó thì liên quan gì?"

"Ngươi nói gì vậy? Nếu không phải có tình cảm với nhau thì sao có thể hôn được?"

"Sao không có tình cảm? Ta thích ngươi nên ta hôn ngươi. Đó không phải là chuyện dĩ nhiên sao? Ta thấy ngươi cũng rất thích hôn mà."

Jihoon cứng họng không phản bác được.

"Có muốn hôn nữa không?"

"Biến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro