Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ thật đứa bé có khuôn mặt tái nhợt tên Lee Hyeonjoon đó mỗi ngày đều xuất hiện trong tâm trí cậu.

Chứng bệnh hở van tim bẩm sinh đối với y học hiện tại mà nói không phải bệnh gì quá khó, chỉ cần dùng phương pháp phẫu thuật bắc cầu là có thể chữa trị duy trì tính mạng.

Đứa bé sáu tuổi bên cạnh không có lấy một người thân thích, chỉ duy nhất hai vệ sĩ cùng luật sư.

Những loại thuốc quý giá nhất, nhưng thiết bị tân tiến nhất, những bác sĩ ưu tú nhất và cả đồng tiền vạn năng cũng không thế mua nổi vẻ mặt tươi cười kia. Gương mặt non nớt luôn hiện lên những nét cô tịch già cỗi, mãi cho đến khi gặp được Jeong Wooje mới dần trở nên vui vẻ hơn đôi chút.

Trước khi bắt đầu gây mê, Hyeonjoon vẫn còn can đảm cố nén nước mắt nhìn cậu tươi cười.

Hai mươi phút sau lại suy tim mà chết trên bàn mổ.
Thân hình gầy yếu nhỏ bé dần mất đi nhiệt độ, tại sao một ca phẫu thuật có tỷ lệ thành công cao như vậy...

Jeong Jihoon hồn xiêu phách tán bước ra khỏi phòng phẫu thuật, vị luật sư liếc nhìn cậu, trong mắt không phải bi thương cùng oán hận, chỉ có một sự đồng cảm khôn cùng.

Bây giờ, cậu cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân của ánh mắt đó.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, vẻ ngoài xấp xỉ 30, sống mũi cao, hai mắt thâm sâu, đôi môi hơi mỏng, khuôn mặt rất giống với Hyeonjoon.

Chỉ là có thêm đường nến kiên nghị cùng vẻ ổn trọng của người từng trải.

"Tôi đã tìm cậu suốt một năm qua, thì ra cậu đã lên kế hoạch từ trước, trốn đến cái thị trấn tồi tàn hẻo lánh này. Tôi chính là Lee Sanghyeok, anh trai của Hyeonjoon.

Hai mắt cậu rủ xuống yên lặng lắng nghe, không phải cậu không muốn giải thích mà là không biết giải thích như thế nào. Cấp trên trách cứ, đồng sự tiếc hận, vợ con bi thương cùng thất vọng. Tất cả mọi thứ đều theo cái chết của Hyeonjoon tìm đến khiến cậu không sao chịu nổi.

Ai lại nghĩ một bác sĩ Jeong trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy, vô cùng tài giỏi mới xuất hiện ở thị trấn này lại có thể gặp khó khắn trong cuộc giải phẫu hết sức đơn giản, khiến một bệnh nhân giàu có hiếm thấy chết trên bàn mổ, ngay cả cấp cứu cũng không kịp làm?

"Có nghe rõ tôi nói gì không?" – Lee Sanghyeok vỗ vỗ lên mặt cậu.

Không thể phản kháng, Jeong Jihoon giãy giụa gật đầu.

Nhìn thấy cậu càng lúc càng suy yếu, Lee Sanghyeok buông tay, ra lệnh. – "Thả xuống."

Có người đi đến tháo khoá trên cổ tay, Jeong Jihoon lập tức sụp xuống mặt giường sắt lạnh cóng. Chỉ mới đây thôi, hai đầu gối còn quỳ trên chiếc giường này, đôi tay treo lên cao mặc sức để họ tuỳ ý làm nhục.

Cố gắng nhịn xuống những giọt nước mắt đang trực tuôn trào, Jeong Jihoon cắn chặt môi dưới, cho dù bị dày xéo, chà đạp cũng không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.

Quần áo bị mặc vào một cách thô bạo, mấy người xung quang đi đến lôi cậu ném xuống trước mặt người kia.

"Bác sĩ Jeong, hôm nay dừng lại tại đây thôi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại." – Lee Sanghyeok khinh miệt nở nụ cười, cũng không thèm liếc nhìn một cái liền phất tay kêu đàn em ném Jeong Jihoon ra ngoài.
Cơ thể chìm vào hôn mê bị người khác lôi kéo, gió ùa đến khiến cậu thay tỉnh hơn đôi chút. Nơi này..là một trang viên vô cùng rộng lớn.

"Đi vào." – Người đứng cạnh hung hăng đẩy.

'Đây là..."

"Vui vẻ a.." – Một tên tống cậu vào xe rồi nhanh chóng lôi lên ngồi bên cạnh, lấy ra một chiếc còng lớn khoá chặt tay cậu lại kéo vào lồng ngực mình, tay kia len lỏi dưới lớp quần áo đã sớm tan tác tuỳ ý sờ nắn.

"Cậu cho rằng đại ca thật sự muốn lấy chiếc xe rách nát này sao, đừng nói đại ca mà ngay cả tôi cũng chẳng thèm."

Dứt lời liền vươn người về phía trước động tác trên tay vẫn không ngừng, nói. – "Dohyun, lái xe chậm một chút."

Tên tài xế quay đầu lại mắng. – "Mày muốn mệt chết sao?"

Ô tô chậm chạp nổ máy nhưng cho dù là những xóc này nhỏ nhất vẫn khiến Jeong Jihoon cảm thấy thống khổ vô cùng. Bàn tay dơ bẩn lần mò trên da thịt trêu ngươi , đùa giỡ thân thể vốn đã tràn đầy thương tích.

"Họ Jeong sao?" -Tên đó hỏi.
Jeong Jihoon trầm lặng không lên tiếng.

"Chuyện vừa rồi, bác sĩ Jeong à, cậu cũng đừng quá tránh đại ca,anh ấy vốn dĩ từ nhỏ đã mất cha mẹ, chỉ còn duy nhất một đứa em này. Sau khi đi tù hai năm bỗng dưng không còn người thân nào nữa. Cậu thử nghĩ xem, việc này cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được.

Thì ra trước đây anh ta phải đi tù, khó tránh Hyeonjoon nằm viện lâu như vậy chưa từng thấy người này xuất hiện.

"Thật ra đại ca đối với người khác cũng không có độc ác đến vậy, đối với anh em chúng tôi lại vô cùng tốt, có cô nào xinh đều nhớ tới chúng tôi. Tuy nhiên người đẹp như cậu là lần đầu tiên tôi nhìn thấy a. Lẽ ra cậu không nên làm bác sĩ mà phải ra đường làm trai bao mới đúng."

"a.." – Jihoon đột nhiên kêu lên đau đớn cắt đứt lời nói của hắn, bàn tay lạnh buốt kia đã chạm đến nơi tư mật bị thương nặng nhất.

Người bên cạnh hơi thở bỗng chốc chở nên gấp gáp, dục vọng nóng bỏng cánh một lớp quần cọ sát lên đùi cậu.

"Bảo bối, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?" – Miệng còn đang hỏi nhưng tay đã kéo tuột quần cậu xuống, ngay cả chiếc áo rách nát cũng bị giật ra.

Jeong Jihoon thê thảm cười. – "Nếu tôi nói không, anh sẽ dừng lại sao?"

Tên kia có chút sững sờ nhưng lý trí đã bị lu mờ bởi dục vọng, hắn lập tức phản bác lại. – "Dù sao cũng làm một lần rồi, thêm lần nữa cũng đâu có vẫn đề gì?"

Jeong Jihoon không hề lên tiếng, để mặc cho hắn vặn ngược tay mình rồi thô bạo tiến sâu vào cơ thể.

Miệng vết thương vừa mới khép lại một lần nữa rách ra, so với lúc trước còn đau đớn hơn gấp vạn lần. Dịch thể bên trong sớm đã khô cạn càng làm tăng thêm ma sát, ruột nóng như bị thiêu đốt, cả người tràn đầy thương tích cọ xát lên mặt ghế, hàm răng kinh tởm dùng sức gặm nhấm trên vai cậu...

Hai người đàn ông làm tình cũng có thể mang đến khoái cảm, nhưng Jeong Jihoon hoàn toàn không thể cảm nhận được một chút nào.

"Geonwoo, mày nhỏ tiếng lại chút đi, tao không thể tập trung lái xe được." – Tên tài xế phía trước thở dốc nói.

"Sao không chịu kêu một tiếng? Thật cứng đầu." – Cái người đằng sau lại tiếp tục. – "Vừa rồi nếu có thêm một chút âm thanh rên rỉ nữa thì sẽ rất tuyệt, bị mười người làm mà vẫn cắn răn chịu đựng, không kêu lên tiếng nào. Rất cứng đầu."

Jeong Jihoon cắn chặt môi dưới, máu từ khoé miệng chảy ra không ngớt.

Khoảng mười phút sau, hắn cuối cùng cũng thoả mãn phóng thích trong cơ thể cậu.

Tên lái xe thấy vậy nhếch miệng cười nhạo. – "Mày kém quá đấy."

'Thật chặt...sao với làm cùng phụ nữ thích hơn nhiều." – Hắn thở không ra hơi nói.

Hai chân Jihoon run rẩy nằm bẹp trên ghế, tên kia kéo cậu dậy dựa vào người mình, vuốt ve tóc cậu nói. – "Cậu thực ra cũng đáng thương."

Tên lái xe lại tiếp tục mỉa mai. – "Mày mà cũng biết thương hoa tiếc ngọc."

'Câm miệng." – Hắn ta hung hăng quát rồi lại quay lại hỏi . – "Nói cho tôi biết địa chỉ nhà cậu, tôi sẽ đưa cậu về tận nơi."

"Tôi không muốn về nhà." – Jeong Jihoon dùng hết chút sức lực phản pháng.

Phản ứng thái quá của cậu khiến tên kia có chút kinh ngạc, gã lập tức nhún vai nói. – "Được thôi, vậy cậu muốn tôi thả xuống chỗ nào?"

Chỗ nào ư? Bộ dạng này của cậu bây giờ có thể đi đến nơi nào được đây?

Trầm tư suy nghĩ nửa ngày, Jeong Jihoon cuối cùng lên tiếng. – "Đưa tôi đến đường xxx"

"Đến đó làm gì?"

Cậu nhắm mắt lại, quay đầu sang hướng khác.

Tên kia chỉ lẩm bẩm vài câu cũng không gây khó dễ nữa, quay đầu kêu tên lái xe lái xe đến địa chỉ cậu yêu cầu.

"Bác sĩ Jeong, nghỉ ngơi cho tốt nhé." – Gã vuốt nhẹ lên mặt Jihoon rồi lái xe nhanh chóng rời đi.

Jeong Jihoon cố gắng lê thân mình đứng dậy, lết về phía trước toà nhà. Cũng may di động còn dùng được.

Cậu bẫm một dãy số quen thuộc, vừa 'alo' một tiếng bên kia đã hét lớn. – "Jihoon, cậu rốt cuộc đã chạy đi đâu vậy hả, em dâu đang rất lo lắng cho cậu đấy."
"Siwoo, anh mau xuống đây đi, em đang đứng trước cửa toà nhà anh ở."

Nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt của cậu. Son Siwoo sững sờ đáp. – "Chờ một lát." Rồi cúp điện thoại.

Tê liệt ngã xuống đất, còn chưa kịp nghĩ không biết sẽ phải giải thích gì với Son Siwoo thì cửa nhà đột nhiên bật mở, Jihoon giương đôi mắt nhìn anh mình trong bộ đồ ngủ hoảng hốt chạy tới. – "Jihoon??"

"Lát nữa hẵng nói, giờ đỡ em vào nhà trước đã."
Son Siwoo khẽ cắn môi, cõng cậu lên.

Xuyên qua một dãy hành phòng nhỏ trong khu trọ dành cho người nghèo, cuối cùng cũng đến. Căn phòng chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông cộng thêm phòng tắm chính là không gian sống của y. Giờ có thêm Jihoon, nơi này bỗng chốc lại càng trở nên chật hẹp.

"Jihoon, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" – Người kia lo lắng hỏi.

Cậu chỉ một ngón tay vào điện thoại di động nói. – "Anh gọi cho Jiwon giúp em, bảo cô ấy xe em bị người khác đụng trúng, giờ đang đến đồn cảnh sát lấy lời khai, anh cũng đang trên đường tới đó."

"Alo, em dâu, vừa nãy Jihoon gọi điện cho anh bảo xe cậu ấy bị người khác đụng phải lúc đang đi đường. Giờ cậu ấy đang ở sở cảnh sát để lấy lời khai, anh hiện cũng sẽ đến đó giúp. Em đừng quá lo lắng, khi nào mọi chuyện được giải quyết ổn thoả anh sẽ đưa cậu ấy về, còn tối nay em cứ để cậu ấy ở tạm nhà anh cái đã."

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Kim Jiwon. – "Tai nạn xe sao? Vậy anh ấy có bị thương ở đâu không?"

Son Siwoo vội vàng khoát tay nói. – "Không sao, không sao, Jihoon chỉ bị trầy xước chút thôi, tâm trạng bây giờ không được tốt lắp, vẫn còn đang ngồi bực tức kia kìa."

Tiếng nói bên kia nhỏ dần, Siwoo an ủi cô vài câu rồi ngắt máy.

Jeong Jihoon miễn cưỡng nở nụ cười nhìn y. – "Thật không khỏi là nhà văn có khác, nói dối y như thật."

Son Siwoo không thèm nhiều lời, trực tiếp đi đến kéo quần áo cậu xuống.

Thân thể bất giác run lên không tự chủ. – "Siwoo, anh..."

Trên người đầy vết máu bầm xanh tím, có những nơi bị đánh đến mức da thịt trầy xước, khắp người nơi nơi đều là thương tích.

"Rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì?"

Jeong Jihoon quay đầu sang hướng khác, cắn chặt môi dưới.

"Em mau quay lại nói rõ cho anh biết đi, Jeong Jihoon." – Son Siwoo nhịn không được bắt lấy bả vai Jihoon đè xuống.

"Anh chẳng phải đã nhìn thấy hết rồi sao?"

Nhất thời căn phòng rơi vào một khoảng im lặng, một lúc lâu sau Siwoo mới lên tiếng .- "Là ai đã làm ra chuyện này?"

Jeong Jihoon cười mệt mỏi. – "Anh trai Lee Hyeonjoon."

"Lại vì đứa bé kia sao?"
Cậu gật đầu, không hề quay lại.

'Trước tiên đi tắm đã." – Son Siwoo đứng dậy đỡ cậu lên.

Jeong Jihoon đẩy tay y ra. – "Không cần, em có thể đi được."

"Có thể?" – Son Siwoo không bình tĩnh nói. – "Anh không phải là bác sĩ nhưng không có nghĩa là kiến thức trước đây học được đều đã quên hết. Ở chỗ này chỉ có một cái vòi hoa sen, nếu em nghĩ tự mình làm được thì cứ thử đi."

Tuy bề ngoài Son Siwoo có vẻ lỗ mãng nhưng một khi nghiêm túc thì khó có ai có thể địch được.

"Giúp em vào trong...em thực sự không đứng dậy nổi nữa."

Son Siwoo thở dài một hơi, khoát tay cậu dìu vào phòng tắm.

Ở dây không có bồn, y đành lấy một chiếc ghế con đặt xuống rồi để Jeong Jihoon tự vào người mình, giúp cậu rửa đi những  vết máu cùng  dịch cơ thể nhớp nháp còn sót lại.

Cổ tay đã sớm bị xé rách, khắp nơi loang lổ nhưng vết bầm xanh tím, từa đẩu gối trở lên, máu loãng dần dần trôi xuống. Vết bẩn trên người từ từ bị rửa trôi để lộ ra làn da trắng nõn mịn màng.

"Jihoon, chỗ này có cần anh giúp không?" – Siwoo nhẹ nhàng hỏi.

"Không cần, em tự làm được. Anh...quay sang chỗ khác một lúc đi..."

Son Siwoo nghe lời quay đầu sang hướng khác, cánh tay giữ lấy tay cậu bất giác tăng thêm lực đạo.

Ngón tay cứng nhắc di chuyển đến hậu huyệt, khó khăn đưa vào. Vừa chạm đến miệng vết thương, toàn thân liền run lên đau đớn.

"Jihoon, hay để anh giúp em."

"Không sao." – Jeong Jihoon khẽ cắn môi, ngón tay chậm rãi đi vào. Dòng nước ấm áp tràn theo đến tràng bích nóng rực, lúc mới đầu cảm giác vô cùng đau đớn, cho đến khi chất lỏng màu trắng ngà hoà cùng máu khô được rửa trôi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Có đến mười người thay phiên nhau làm nhục cậu liên tiếp những thứ ô uế trong cơ thể rất khó đi hết. Jihoon không trụ nổi liền gục đầu xuống thở hổn hển.

"Đã xong chưa?" – Son Siwoo thành thực nhìn ống nước trước mặt, không dám quay đầu lại.

"Chờ một chút." – Jeong Jihoon hít sâu một hơi, tiếp tục tẩy rửa. Hai tay bị treo lên cao trong thời gian dài trở nên cứng nhắc, chỉ chốc lát đã không thể nhấc lên nổi.

"Xong rồi chứ?" – Son Siwoo hỏi lại.

"Siwoo...em thực sự mệt quá...anh giúp em một chút được không?"

"Chỉ cần em không ngại là được." – Siwoo quay đầu lại, Jeong Jihoon lập tức cúi mặt xuống không hề nhìn thấy biểu tình trên mặt người kia.

"Giờ em dựa lưng vào mặt ghế rồi dang hai chân ra. Được rồi, cứ như vậy đi..." – Jeong Jihoon nghe theo lời Siwoo, thân thể lộ liễu phơi bày trong không khí, nhắm mắt lại hung hăng cắn nát môi mình.

Ngón tay Son Siwoo linh hoạt nhẹ nhàng ra vào cơ thể, dùng kỹ thuật chuyên  nghiệp đưa nước vào trong đảo nhẹ quanh vách thịt mềm mại giúp tẩy đi nhưng thứ dơ bần đáng khinh trong người.
Cảm nhận được dòng nước ấm áp xối vào hậu huyệt xua tan đi lạnh lẽo cùng đau đớn, sàn nhà bằng gạch men trước mắt bắt đầu lắc lư trao đảo, Jihoon rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, chìm vào hôn mê.

"Ba ba, Hyeonjoon đâu rồi?"

"Hyeonjoon, Hyeonjoon, Hyeonjoon..."

Jeong Jihoon giật mình mở to đôi mắt, ánh sáng bên ngoài chiếu lên thân hình nhỏ bé cô độc, chiếc chăn mỏng tuỳ ý vắt ngang qua cơ thể trần trụi, hơi xoay đầu lại liền thấy Son Siwoo đang ngủ say trên sàn nhà.

Xoa xoa hai mắt bằng đôi tay đau nhức rã rời, Jeong Jihoon từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.

Trải qua những ký ức khủng khiếp như vậy khiến cậu lần nữa gặp phải cơn ác mộng, trong mơ là hình dáng Woojee đang khóc lóc đòi đên gặp Hyeonjoon.

Cổ họng khô khốc nhưng lại không muốn đánh thức người đang say ngủ, cậu động đậy cơ thể muốn tự mình đi lấy nước. Thế nhưng vừa mới đứng lên, hai chân đã lập tức mêm nhũn, cả cơ thể chao đảo quay cuồng.

"Jihoon." – Son Siwoo mở to đôi mắt đang ngái ngủ vội vàng chạy tới. – "Sao em lại đứng dậy? Cơ thể còn yếu, chưa thể cử động được đâu."

"Siwoo, em thấy hơi khát..."

"A. Anh vô ý quá." – Dứt lời liền lập tức chạy đi rót nước đem tới.

Y ngồi bên giường nhìn Jihoon uống hết mới nói. – "Hay em ngủ thêm chút nữa đi."

Jeong Jihoon lắc đầu, xoay người nằm lại lên giường.

"Jihoon, em có muốn báo cảnh sát không?" – Son Siwoo đột nhiên hỏi.

Cậu quay sang nhìn, mi hơi rủ xuống. -  "Đây vốn dĩ là lỗi của em, đã hại chết một mạng người nên giờ mới phải đền tội, lẽ ra em phải vào tù ngồi rồi mới đúng. Đến lúc đó cũng sẽ bị người khác đánh cho tơi tả như vậy cả thôi. Là em xứng đáng bị thế, không có gì phải oán trách ai cả."

Jeong Jihoon bình thản nói, sâu trong lòng cảm giác như được giải thoát.

"Em đang nói bậy bạ cái gì vậy?" – Son Siwoo vô cùng tức giận quát. – "Em đã nghiên cứu y học nhiều năm như vậy hẳn phải biết rõ, mỗi người đều có thể chất khác nhau, khả năng chịu đựng cũng không thể giống nhau được. Từ trước đến nay, có bác sĩ phải phẫu thuật nào chưa từng có bệnh nhân chết trên bàn mổ? Luật sư của Lee Hyeonjoon cũng đã mời rất nhiều chuyên gia hàng đầu trong và ngoài nước đến kiểm định nhưng đều không tìm ra bất cứ sai lầm nào,. Vậy tại sao em cứ luôn coi mình là tội nhân chứ?" – Son Siwoo nắm chặt tay lại nhìn người trên giường trước sau vẫn bình thản như một liền không thể nói được câu gì.

Còn cậu cũng chẳng hề lắng nghe những điều Siwoo nói, bên tai chỉ còn văng vẳng nhưng thanh âm xa xôi đâu đó vọng lại.

"Đúng là chuyên gia đến từ thành phố lớn có khác. Vừa rồi cậu đã làm như thế nào vậy? Mau chỉ cho tôi với."

"Jeong Jihoon, bằng cấp của cậu cao như vậy sao lại chuyển đến làm việc ở cái thị trấn nhỏ bé này. Chúng tôi không có đủ tiền trả lương cho cậu đâu..."

"Bác sĩ Jeong, không có ai luôn thành công trong tất cả các ca phẫu thuật của mình, đây không phải lỗi của cậu, hãy suy nghĩ lại trước khi rời di được chứ?"

"Jeong Jihoon, cậu là nhân tài hiếm có do đích thân viện bồi dưỡng, lần này thực sự không phải lỗi do cậu, chúng tôi cũng đã thảo luận kỹ rồi, hy vọng cậu có thể tiếp tục ở lại."

"Jihoon, cho dù anh quyết định thế nào đi chăng nữa, em và Wooje sẽ luôn ở bên anh."

"Cấp cứu không thành công, bệnh nhân đã tử vong, mời Bác sĩ Jeong ký vào giấy chứng tử."

"Nhanh lấy thuốc trợ tim."

"Bác sĩ Jeong, phải làm sao bây giờ, bệnh nhân không còn mạch đập nữa?"

"Khi chú làm giải phẫu, Hyeonjoon chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc, tỉnh giật sẽ khỏi bệnh."

"Hyeonjoon, đây là Wooje, con trai chú. Thằng bé năm nay bốn tuổi, nhỏ hơn Hyeonjoon hai tuổi..."

"Jihoon, cậu đúng là người có tài. Cái chức phó chủ nhiệm phải tới năm bốn mươi tuổi tôi mới có thế đạt được đấy nha."

"Mọi người chú ý, danh sách học bổng hiện tại đã được dán trên bảng thông bào. Nếu có ai thắc mắc..."

"Không cần xem đâu, lần này chắc chắn vẫn là Jihoon mời cơm rồi."

"Anh là Jeong Jihoon – chủ tịch hội học sinh có phải không ạ? Đúng là rất đẹp trai."

"Tôi tên là Jeong Jihoon, rất vui được làm quen với mọi người."

"Jihoon, em vẫn đang nghe anh nói đấy chứ?"

Cậu mau chóng hồi phục lại tinh thần. – "Siwoo?"
"Chẳng nhẽ em có vấn đề gì rồi sao?"
Son Siwoo xót xa nhìn người trước mắt.

"Jihoon, chuyện xảy ra không ai trách em cả, chỉ có chính em tự coi mình là tội đồ mà thôi."

"Anh trai Hyeonjoon oán trách em."

Son Siwoo bị lời nói kia làm cho tức giận, xông lên tóm lấy bả vai cậu mắng. – "Jeong Jihoon, cậu mau tỉnh lại đi. Đứa bé đó bẩm sinh thể chất đã yếu, cho dù cậu có muốn cũng không giúp được. Chuyện ngày hôm qua đâu thể dễ dàng bỏ qua. Cậu dù sao cũng là một người đàn ông lại để cho  bọn họ..."
Son Siwoo đang nói bỗng im bặt.

Tối qua? Đúng rồi, tối qua đã có người cố ý đâm vào xe cậu rồi thừa dịp cậu chưa tỉnh táo liền bịt mắt trói lại đưa đến một nơi rất xa, rất xa. Bọn chúng đưa cậu đến một nơi...sau đó treo cậu lên rồi...

Ký ức sâu thẳm bỗng chốc ùa về trong trí nhớ, đáy lòng dây lên một nỗi nhục nhã xót xa khôn lường.
Ánh đèn mờ ảo, khoá sắt lay động, những bàn tay thô ráp ghê tởm, hung khí thô bạo, còn có người đàn ông trong bộ đồ màu đen.

Lee Sanghyeok.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro