Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeong Jihoon gọi điện đến bệnh viện lấy lý do trong nhà có việc quan trọng xin nghỉ phép dài ngày.
Suốt một tháng trời cậu đều ở lỳ một chỗ cố gắng khiến cho thân thể và lý trí khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu.

"Đây chính là sự trừng phạt thích đáng dành cho cậu, vậy nên không cần phải oán trách bất cứ ai cả." – Jihoon mỗi lần đều yên lặng tự nhủ.

Son Siwoo là nhà văn tự do, mỗi ngày ngoại trừ mua thuốc và đồ ăn ra, hầu như lúc nào y cũng ở trong nhà nên rất thuận tiện chăm sóc cậu.

"Siwoo, cảm ơn anh." – Jeong Jihoon nghiêm túc nói.

Son Siwoo giật mình quay lại, trong trí nhớ của mình hai người chưa từng nói với nhau những lời khách sáo như vậy.

Nhìn thấy sự nghiêm túc và thành thật trong mắt Jihoon khiến Son Siwoo thoáng chốc đỏ mặt. – "Đồ điên." Dứt lời liền tiếp tục cắm đầu cặm cụi gõ tiểu thuyết.

"Ngày mai em sẽ đi làm trở lại."

"Ngày mai? Cũng được, dù sao sức khoẻ của em cũng khá hơn nhiều rồi."

"Lát nữa em sẽ về nhà."

"Em định về nhà hôm nay sao?" – Âm thanh lách cách của bàn phím nhanh chóng dừng lại, Son Siwoo đứng lên đi đến bên cạnh. – "Em sợ Jiwon lo lắng phải không? Em không định nói cho cô ấy biết sao? Nhưng liệu chuyện này có thể giấu được bao lâu?"

Jeong Jihoon gật đầu. – "Không sao đâu, đã nhiều ngày như vậy, vết thương trên người cũng sớm lành rồi, nhìn không rõ như lúc trước nữa."

Son Siwoo bất đắc dĩ nhìn cậu. – "Jihoon, em trước nay đều quá chuyên tâm vào công việc, những chuyện như thế này không phải chỉ cần nhẫn nhịn một lần là có thể cho qua. Sau này vẫn nên cẩn thận một chút. Giờ anh đưa em về nhà."

Đôi mắt Siwoo khẽ nhướng, ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng lên khuôn mặt mang đến một cảm giác thật đẹp.
Jeong Jihoon miễn cưỡng mỉm cười. – "Được rồi, dù sao em cũng đã là bố trẻ con rồi đấy, anh cứ yên tâm đi."

"Em còn muốn nói gì nữa không?"

Jeong Jihoon hơi sững sờ, sau đó cúi đầu cười nhẹ. – "Nếu có việc gì, em sẽ lại tới tìm anh."

————
"Jiwon, mở cửa cho anh." – Jeong Jihoon vừa nhấn chuông vừa lớn tiếng goi. Son Siwoo đứng một bên nhìn bộ dáng vội vàng của cậu mà chỉ biết câm nín.

"Mẹ ơi, ba ba về rồi." – Bảo bối bé nhỏ tung tăng chạy nhào tới, giọng nói thánh thót như chim kêu, nghe tiếng bước chân vô cùng phấn khích, cửa nhà nhanh chóng được mở ra.

Đứa bé xinh xắn có khuôn mặt hồng hồng đáng yêu vô cùng. Vừa nhìn thấy Jeong Jihoon, đôi mắt tròn xoe đã loé lên đầy vui sướng, quăng luôn con vịt vàng xuống đấy mà bổ nhào vào lòng cậu. Jeong Jihoon âu yếm ôm lấy tiểu bảo bối nhấc lên xoay một vòng thật lớn trên không trung rồi ôm chặt lại.

Cục cưng của cậu lúc nào cũng đáng yêu, xinh đẹp nhất, thuần khiết nhất, không khác gì một tiểu thiên sứ làm bằng thuỷ tinh trong suốt.

"Mau nói chào chú xem nào." – Son Siwoo bắt lấy cái chân bé xíu giả bộ nghiêm túc nói.

"Chào chú." – Bé con cười khanh khách, giãy chân ra khỏi tay y.

"Jihoon, anh về rồi." – Jiwon từ trong phòng bếp đi ra, khuôn mặt ngoài dự kiến không hề mang theo một chút vui mừng nào cả.

Jihoon hơi sững sờ khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Son Siwoo ngắt lời. – "Em dâu đang nấu cơm sao?"

Jiwon thu lại tầm mắt, quay sang cười nói. – "Em đang nấu mì, anh có muốn ăn không?"

'Em đừng có lừa anh, người có gia đình như mấy đứa làm gì có chuyện mỗi ngày đều ngặm mì gói giống như anh được?"

"Được rồi, được rồi. Em vừa mới nấu xong thôi, mọi người vào bàn ăn luôn đi."

Gia đình bốn người quây quần bên bàn ăn ngào ngạt hương thơm đã được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Wooje vừa ngồi vào bàn liền chăm chú ăn ăn ăn như con mèo chết đói, tập trung cao độ không buồn nói câu nào. Siwoo cùng Jiwon nói chuyện với nhau vui vẻ, vừa nói vừa cười, bỏ mặc ông chồng quẳng sang một bên, Jeong Jihoon ngơ ngác thầm nghĩ: Tình huống này rốt cuộc là cái quỷ gì đây?"

"Anh mau ăn cái này đi." – Jiwon chớp mắt mỉm cười gắp cho cậu một đũa rau to đùng rồi quay sang nói tiếp.

"Em dâu, Jihoon cậu ấy có chuyện giấu em đấy." – Son Siwoo đột nhiên thần thần bí bí phất tay nhích lại gần cô.

Jeong Jihoon nhất thời tay chân đều trở nên luống cuống.

Jiwon u ám nhìn chồng. – "Vậy sao? Nhưng...bọn em đã sống chung với nhau lâu như vậy, em cũng không muốn quá để ý đến mấy chuyện này."

"Jihoon, chuyện này anh nhất định phải nói cho em dâu biết, cậu đừng trách anh nha." – Son Siwoo chớp chớp đôi mắt.

"Siwoo, anh..." – Đầu óc Jeong Jihoon lập tức trở nên hỗn loạn.

Jiwon rốt cuộc cũng không khách khí nữa, hung hăng trừng cậu như muốn nói: Vừa nãy là để cho anh chút mặt mũi trước mặt bạn bè, giờ tự người ta muốn nói cho em biết, đâu phải lỗi tại em.

Vợ à, Siwoo à..
Đáy lòng phút chốc chìm trong tuyệt vọng.

"Jihoon hôm trước vừa đánh nhau với người ta đấy, anh đã cố can ngăn mà không được, ngay cả anh cũng trúng mấy phát đây này." – Son Siwoo sung sướng kể nể, ra vẻ tiểu nhân đắc trí.

Lời vừa nói ra, ngay cả Jeong Jihoon cũng giật mình, Wooje đang cặm cụi ăn cơm cũng phải ngẩng đầu lên hiểu kỳ hỏi. – "Ba ba, ba ba đánh nhau với người khác sao ạ?"

"Wooje ngoan, trong lúc ăn cơm không được nói chuyện." -Jiwon xoa xoa cái đầu nhỏ xinh ôn nhu nói.

Son Siwoo cầm đũa lên bắt đầu khua khoắng loại xạ. – "Chuyện là thế này. Lúc ấy Jihoon đang đỗ xe bên đường thì đột nhiên bị một chiếc khác va phải. Đây rõ ràng không phải lỗi do cậu ấy, thế nhưng cái tên tài xế chết tiệt kia đã say khước rồi, vừa bước xuống xe liền chửi bới om sòm. Tranh cãi một hồi thế nào lại xông vào đánh nhau, bên chúng nó có ba người mà Jihoon chỉ có một, rốt cuộc đánh không lại phải chạy đi báo cảnh sát."

Son Siwoo dừng lại uống một hớp nước lớn cho ngọt giọng mới tiếp tục. – "Đương nhiên, đó là do câu ta tự kể, ai mà biết lúc đó có một hay ba người thật không." – Nói xong y còn liếc mắt nhìn cậu một cái. Jeong Jihoon vừa bực vừa thấy buồn cười, trên mặt ra vẻ như bị bàn bè bán đứng cộng thêm bị lời nói dối vạch trần.

"Sau đó Jihoon mới gọi anh đến giúp đỡ." – Son Siwoo rung đùi đắc ý. – "Mọi người bên phía cảnh sát căn bản không thèm để ý đến lời cậu ấy nói, tất cả đều nhờ có anh, là anh khéo mồm khéo miệng mới có thể giải quyết mọi chuyện êm thấm. Còn Jihoon, bị người ta đánh cho bầm dập không dám vác mặt về nhà, rúc trong nhà anh nằm ăn vạ suốt một tháng trời. Azz...em không biết anh đã phải khổ sở thế nào đâu. Cậu ấy ở nhà bị em chiều đến sinh hư rồi, càng ngày càng nhiều tật xấu, nói đến tắm rửa thì..."

Trong lúc Son Siwoo còn đang lải nhải diẽn thuyết, Jiwoo liền quay đầu lại nhìn cậu, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, ánh mắt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng. Còn cục cưng bé nhỏ Wooje thì đang mở to hai mắt chăm chú nghe như ghe chuyện cổ tích.

Cậu nhìn Jiwon áy náy cười, sau đó lại quay sang Son Siwoo.

Khó trách tên này lại muốn đưa cậu về như vậy, còn đòi vào nhà ăn cơm nữa...

"Rồi rồi, em biết anh phải chịu nhiều oan ức." – Jiwon lên tiếng cắt đứt sự bực tức của ai kia. – "Lát nữa em sẽ nấu một hộp sườn xào chua ngọt thật lớn để anh mang về được chưa?"

Son Siwoo rốt cuộc cũng hoàn thành vai diễn tiểu nhân, lập tức im miệng không nói thêm lời nào nữa.

Ăn xong cơm, y nán lại chơi đùa với tiểu bảo sẽ bối một lát còn Jiwon vào phòng bếp nấu đồ ăn. Hương thơm ngào ngạt bay ra nức mũi, Siwoo nói một tiếng cảm ơn, nháy mắt với Jihoon một cái mới chịu ra về. Lý do như vậy...đúng là chỉ có Son Siwoo mới nghĩ ra được.

"Wooje, đã tám rưỡi rồi, con mau lên giường đi ngủ đi." – Jiwon vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh hai cha con.

'Nhưng hôm nay, ba ba vừa mới về nhà mà..." - tiểu bảo bối bĩu môi, nũng nịu nói.

Jihoon ôm lấy cục cưng dỗ dành. – "Ba ba không nên đi lâu như vậy mới về a, để đến cuối tuần ba và mẹ dẫn Wooje đi chơi có được không?"

"Được ạ." – Cục cưng vui sướng trả lời rồi ngoan ngoan leo lên giường đi ngủ.

"Bây giờ tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường, những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó nên quên hết đi thì hơn."- Cậu tự nhủ với bản thân mình như vậy.

'Ông xã, anh có bị thương nặng lắm không?" – Cô ngồi xuốn ân cần hỏi.

Jeong Jihoon nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng. – "Anh không sao. Lúc đó có hơi xúc động nên không nghĩ đến hậu quả mà ra tay đánh trả."

Jiwon dựa đầu vào vai anh cọ cọ. – "Anh không biết lúc bệnh viện gọi về hỏi em khi nào anh mới đi làm trở lại, em đã tức giận thế nào đâu."

"Đây là lần cuối, từ nay về sau sẽ không bao giờ có thêm lần nào nữa."

"Mau cởi đồ ra cho em xem vết thương của anh thế nào rồi."

"Được." – Trong lòng Jeong Jihoon có chút không yên, đưa tay cởi ra từng cúc áo.

Jiwon xót xa xoa nhẹ lên các vết thương còn đóng vậy, cũng may Son Siwoo nghĩ ra được lý do như vậy, nếu không, cậu và Jiwon sớm tối bên nhau khó có thể dấu mãi.

'Không sao đâu, mấy vết thương này đã lành cả rồi. Ngày mai anh sẽ bắt đầu đi làm trở lại, cuối tuần chúng ta cùng dẫn Wooje ra ngoài chơi được không?"

"Cuối tuần chỉ có anh với Wooje thôi, hôm trước trên báo có đăng tin tuyển dụng, chỉ là mấy việc văn phòng nhưng tiền lương cũng rất khá. Em thấy điều kiện cũng có vẻ phù hợp, Wooje càng lớn càng tiêu tốn hơn, có lẽ nên đi thử một chút xem sao."
Cậu vô tâm ôm cô vào lòng nói. – "Vậy cứ làm theo ý em là được."

——————
"Chào buổi sáng Bác sĩ Jeong."

"Bác sĩ Jeong như thế nào mà lại nghỉ lâu như vậy? Mọi chuyện trong nhà đã giải quyết ổn thoả rồi chứ?"

"Bác sĩ Jeong, phòng mười bốn tầng mười có một bệnh nhân bị tụt huyết áp, anh lập tứ đến đó hỗ trợ nhé."

Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, những vách tường màu trắng chói loá, tiếng rên rỉ của người bệnh, âm thanh nói chuyện rì rào. Tất cả những thứ hỗn độn đó nghe thật quen thuộc, cảm giác đã lâu không thấy bỗng chốc ùa về.

Buổi chiều thứ ba có ca khám bệnh trực tiếp, mọi người thi nhau đứng trước cửa xếp thành một hàng dài trờ đợi. Trong phòng, những bệnh nhân khuôn mặt mơ hồ thoáng hiện nét u sầu kể lể về bệnh của mình. Tuy đã vào cuối thu nhưng cả người cậu vẫn nhuốm một tầng mồ hôi mỏng.

'Giờ bác hãy đi kiểm tra trước, sau khi có kết quả thì trực tiếp đem đến đây cho cháu."
"Cảm ơn Bác sĩ Jeong."
Một người đi ra, người khác lại đến.

"Hoá ra Bác sĩ Jeong khi làm việc còn đeo kính nữa a." – Người vừa mới tới lên tiếng cợt nhả.

Jeong Jihoon nghi hoặc ngẩng đầu lên. Dáng người cao, khuôn mặt tròn đầy, đôi mắt giảo hoạt liên tục đảo qua đảo lại trên người cậu. Giọng nói tuy có chút quen rai nhưng cũng không phải người cậu quen biết.
"Mời ngồi." – Jeong Jihoon khách khí nói. – "Xin hỏi số đăng ký của anh là bao nhiêu?"

"Tới gặp người đâu phải lấy số." – Kẻ kia tuỳ tiện ngồi xuống.

"Vậy không rõ anh tới tìm tôi có chuyện gì? Hiện tại đang trong giờ làm việc, nếu như có chuyện cần nói mời anh hết giờ hãy quay lại." – Đang định mở miệng gọi người kế tiếp thì tên kia đột nhiên đi đến bóp cổ cậu.

"Anh muốn gì?" – Jeong Jihoon lớn tiếng hỏi nhưng phát hiện thanh âm của mình bị giữ chặt tại cổ họng, giọng nói phát ra chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy. Hơn nữa, vì để bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân mà căn phòng này được xây cách âm vô cùng tốt.

"Bác sĩ Jeong thật dễ quên, ngay cả khách hàng cũ của mình nà cũng không nhớ." – Bàn tay vẫn giữ chặt cổ kéo cậu đứng dậy lôi đến góc tường.

"Cậu có biết hôm đó khi cậu và Kim Geonwoo 'vui vẻ' ở phía sau, tôi ở đằng trước lái xe mà toàn thân nóng rực khổ sở đến thế nào không?"

Đồng từ Jeong Jihoon đột nhiên co rút. Hai tay giơ lên nắm lấy bàn tay đang bóp chặt cổ mình.

"Thật ra cũng không có chuyện gì khác, chỉ là đại ca sai tôi đến đây xem cậu dạo này sống thế nào rồi." – Dứt lời, hắn nhếch miệng cười, tay còn lại nhanh chóng luồn vào phía trong quần áo cậu.

Hành hạ như thế vẫn chưa đủ sao? Còn tiếp tục sai người đến quấy rối làm nhục mình. Cái người tên Lee Sanghyeok gì đó...

Jeong Jihoon cười khổ, dùng sức gỡ bàn tay trên cổ mình ra.
"a..." – Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn vội vàng buông tay. Cũng may đây là bệnh viện, cho dù hắn có kêu thảm thiết hơn nữa, nếu không phải là tiếng của bác sĩ thì cũng sẽ không có ai tiến vào.

"Anh tên Park Dohyun đúng không?" – Jeong Jihoon bình tĩnh ngồi xuống.

Khuôn mặt kia đã dịn đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt oán hận trừng nhìn cậu.

Jeong Jihoon thở dài một tiếng, kéo cổ tay hắn qua, Park Dohyun phút chốc kinh hoảng.

"Bác sĩ thật ra cũng không có bản lĩnh gì, chỉ hiểu biết hơn về cấu tạo cơ thể con người, nếu không biết cách gây thương tích thì làm sao có thể chữa trị được." – Vừa nói, cậu vừa nhanh chóng bẻ lại cổ tay hắn kêu rắc một tiếng. – "Anh đi đi, chuyện ngày hôm đó tôi cũng không muốn nhắc lại, anh cũng đừng đến đây tìm tôi nữa." – Jeong Jihoon đưa tay xoa xoa vết bầm trên cổ rồi ngồi xuống bàn làm việc.

Hắn nâng tay lên sững sờ nhìn cậu, một lúc sau mới tức giận bỏ ra ngoài.

—————
"Không thể nào." – Lee Sanghyeok ngồi trên ghế sô pha lớn trước mặt Park Dohyun trêu chọc.

"Thật là, nhìn vẻ ngoài cậu ta mảnh khảnh lại đeo thêm một chiếc kính trông không khác gì mấy tên thư sinh yếu đuối, không ngờ động tác lại nhanh đến vậy." – Park Dohyun cúi đầu thấp giọng.

Anh thu hồi ý cười trên mặt, yên lặng nghĩ.: Cái này gọi là gì đây? Phản kháng? Hay khiêu khích?

"Cậu ta đeo kính sao?"

Park Dohyun gật đầu. –"Có lẽ chỉ đeo kính trong lúc làm việc, ngày đó khi chúng ta bắt Jeong Jihoon về không thấy cậu ta đeo."

Lee Sanghyeok quay sang hỏi tên còn lại. –" Việc thông báo tuyển dụng đã chuẩn bị đến đâu rồi?"

Người nọ cung kính trả lời. – "Đã chuẩn bị xong hết, thưa thiếu gia." – Thái độ khác hẳn tên kia.
————-

"Ba ba, hôm nay ma mi không đi cùng với chúng ta thật sao?" – Wooje thất vọng bĩu môi.

Jiwon ngồi xuống ôm lấy cục cưng nhỏ. – "Hôm nay ma mi có việc phải ra ngoài, không thể đi chơi với Wooje được, vậy nên tối nay ma mi về nhà thật sớm nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho con có được không?"
Tiểu bảo bối không hề bị thức ăn lay chuyển, vẫn giữ nguyên cái mặt xị lắc lắc thân mình.

Jeong Jihoon đón lấy cục cưng từ tay vợ, chờ cô đi rồi nhỏ giọng thì thầm. – "Ma mi không có ở đây, ba ba sẽ dẫn Wooje đi chơi tàu lượn siêu tốc được không nào?"

Wooje sung sướng reo lên, còn anh thì giả bộ cười khổ. – "Nhưng mà con không được nói cho ma mi biết đấy được không?"
———-

Công viên trò chơi cuối tuần vô cùng đông đúc, muốn chơi trò nào đều phải xếp hàng chờ đợi, cũng may tiểu bảo bối rất ngoan, không có khóc lóc kêu gào gì cả.

"Thật là trùng hợp." – Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói của ai đó. Vừa mới cùng Wooje đi hết một vòng tàu lượn, bé con vô cùng khoái chí còn hai chân cậu như muốn nhũn ra luôn rồi.

Jeong Jihoon quay đầu lại. Là hắn!

Quần âu đen được là thẳng thớm, comple sang trọng tuỳ ý khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi cũng màu đen huyền ảo, hai tay đút túi quần, mái tóc nhẹ nhàng lay động mang theo vẻ anh tuấn kiêu ngạo bất phàm. Phía sau có khoảng sáu, bảy người theo tới, lúc này anh ta đang nghiêng đầu nhìn Jihoon, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Lee Sanghyeok?

Trong lòng như có ai đó siết chặt lại, theo phản xạ liền ôm lấy Wooje lùi về phía sau một bước.

Một trong những kẻ kia đầu đầy mồ hôi cố nặn ra vẻ tươi cười lên tiếng. – "Vị này là bạn của Lee tiên sinh sao?"

Lee Sanghyeok không thèm quay đầu lại nói. – "Mọi người đi những nơi khác xem xét trước đi, tôi muốn cùng 'bạn' mình tâm sự đôi chút."

Bạn? Jeong Jihoon trong lòng cười lạnh.

Những người kia thật biết nghe lời, anh ta chỉ vừa mời lên tiếng, bọn họ cũng không nói thêm câu nào lập tức rời đi.

Lee Sanghyeok tiến lên phía trướ một bước, cậu cũng theo đó mà lùi về phía sau.

Wooje dường như phát hiện được điều gì đó, sợ hãi gọi. – "Ba ba.."

Anh ta bỗng nhiên nhếch mép mỉm cười, trước mặt Wooje bắt lấy một tay Jihoon, tay còn lại nắm lấy khuôn mặt cậu.

Cánh tay bị Lee Sanghyeok bóp chặt vô cùng đau đớn, Wooje trong lòng bắt đầu run lên. – "Ba ba." – Đôi mắt xinh đẹp phút chốc ngấn lệ.

Jeong Jihoon dùng sức dãy dụa, nghiêng người về phía sau để bé con dựa vào vai mình, cắn chặt môi nhìn chằm chằm kẻ kia. – "Lee tiên sinh xin đừng làm vậy, Wooje vẫn còn nhỏ." – Cậu đè giọng nói, cố gắng kìm nén lửa giận và cả nỗi sợ hãi không thể kiểm chế đang xâm lấn trong lòng.

"Haha..." – Lee Sanghyeok đột nhiên ôm bụng cười lớn. Anh ghé sát mặt anh nói. – "Bốn tuổi là nhỏ vậy sáu tuổi là lớn sao?"

Cậu sững sờ không thốt lên lời, cúi đầu nhìn mặt đất.
Người trước mặt nhẹ nhàng cười lạnh, sau đó âm thanh trở nên xa dần.

"Ba ba.." – Wooje nhỏ giọng nói. – "Con muốn về nhà..."

"Không sao nữa đâu. Ba ba đưa con đi chơi thêm mấy trò nữa nha." – Cậu cố mỉm cười trấn an bé con.

Wooje ngẩng đầu lên nhỉn anh rồi lại nhanh chóng cúi đầu. – "Con muốn về nhà, con nhớ mẹ..."
———///

Wooje, con muốn ăn gì nào?" – Jeong Jihoon đứng trong phòng bếp nói vọng ra ngoài.

"Gì cũng được ạ..." – Tiểu bảo bối ỉu xìu, vẫn chưa quên được chuyện xảy ra khi nãy.

Ổn định lại tâm tình của bản thân, Jeong Jihoon tháo tạp dề ngồi xuống bên cạnh cục cưng nhỏ. – "Wooje ngoan, chuyện vừa rồi lát nữa đừng để ma mi biết được không ma mi nhất định sẽ lo lắng đó."

Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi. – "Ba ba, người lúc nãy là ai vậy ạ?"

Jeong Jihoon trầm mặc một lát mới lên tiếng. – "Đó là người xấu, Wooje từ nay nếu thấy người đó thì phải nhanh tránh xa ra."

Ngồi xuống cùng cục cưng chơi một lát, trẻ con đúng thật tốt, chỉ mới năm phút đông hồ mà đã quên hết mọi chuyện vừa xảy ra. Cậu mỉm cười quay lại phòng bếp nấu bữa tối.

Có tiếng mở cửa.

"Ma mi, ma mi!"
Jeong Jihoon thở dài một hơi, xoa xoa phần trán đang đau nhức.

"Jihoon, em về rồi đây. " – Thanh âm Jiwon lộ rõ sự vui mừng. Nhất định là đi phỏng vấn thành công.

Cậu mang theo nét mặt tươi cười ra nghênh đón. – "Anh biết là em sẽ làm được mà."

Cô nhào đến ôm chồng thật chặt. – "Cuối tuần này em sẽ bắt đầu đi làm, tiền lương cơ bản 2 triệu won, cộng thêm các loại thưởng khác nữa, một tháng cũng có thể kiếm đến 5 triệu won lận đó."

Jeong Jihoon có chút sửng sốt. – "Công việc gì mà lương cao vậy, nơi này đâu phải thành phố lớn đâu?"

"Đây quả thực là một thị trấn nhỏ, nhưng công ty tuyển dụng là một công ty vô cùng lớn đó."

Cậu gật đầu. – "Em cùng Wooje nghỉ ngơi chờ anh một chút, cơm có ngay thôi." – Cậu ôm Jiwon cười đến ngọt ngào rồi quay sang nói với tiểu bảo bối. – "Ba đem ma mi giao cho con đó."

Trong phòng bếp phút chốc truyền đên hương thơm ngào ngạt, phía ngoài phòng khách là tiếng nô đùa của bà xã với cục cưng.

Jeong Jihoon cố gắng đem những chuyện ở công viên giải trí chìm vào quên lãng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro