Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ba ba, anh Hyeonjoon đi đâu rồi?" – Wooje nước mắt giàn dụa, mếu máo khóc hỏi cậu, Jeong Jihoon vội vàng chạy đến lau đi nước mắt cho bé con, chỉ mộ ngón tay về phía sau nói:
"Hyeonjoon không phải đang ở đây sao?"

Cục cưng nhỏ ngừng khác nhìn sau cậu, đột nhiên sợ hãi kêu lên. – "Người xấu"

Jeong Jihoon lập tức quay đầu lại, người đàn ông kia đang vươn tay đến...

Lee Sanghyeok!

"Ông xã, mau tỉnh, tỉnh lại, anh bị sao vậy? Jihoon?"
Người bị ai đó lay mạnh, cậu giật mình choàng tỉnh, mở to mắt nhìn Jiwon đang vô cùng lo lắng.

"Jihoon, anh không sao chứ? Gần đây em thấy hình như anh luôn gặp phải ác mộng." – Cô đưa tay ra định chạm vào mặt cậu.

Jeong Jihoon hất mạnh bàn tay kia không một chút nghĩ ngợi.

"Jihoon, anh..." – Jiwon có chút sững sờ không kịp phản ứng.

Vừa mới lấy lại tinh thần, cậu đột nhiên vội vã ôm chầm cô vào lòng hết lời xin lỗi. –"Jiwon, xin lỗi em , vừa rồi anh vẫn chưa tỉnh ngủ nên mới."

Jiwon mỉm cười dịu dàng, chớp chớp đôi mắt anh đào xinh đẹp. – "Không sao đâu, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm nên tâm trạng đang rất vui vẻ."

Jeong Jihoon âu yếm nhìn người trong ngực, ánh nắng sớm ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt nõn nà của cô tạo nên một cảnh đẹp vô cùng hiếm thấy. Đôi mắt to tròn mọng nước, cánh môi thắm đỏ yêu kiều, mái tóc loà xoà chưa kịp chải chuốt buông xoã xuống hai vai, xương quai xanh tinh xảo mập mờ ẩn hiện sau lớp áo.

Một người phụ nữ đẹp luôn mang đến cho người khác cảm giác ý loạn tình mê.

Jiwon thấy rõ ý đồ trong mắt ai kia liền đỏ mặt thẹn thùng.
"Ông xã, hôm nay em phải đi trước rồi." – Cô vừa đi giày vừa nói, vẫn không quên liếc nhìn Wooje đang đứng trốn sau lưng chớp mắt nhìn. – "Buổi tối anh đừng quên đến đón Wooje nhé."

"Em đâu cần lần nào cũng phải nhắc anh như vậy." – Jeong Jihoon bất đắc dĩ cười. – "Anh đã từng đến đón con muộn chứ? Không tin em cứ thử hỏi Wooje mà xem."

Jiwon bĩu môi. – "Ai mà biết được anh có lấy cái gì như tàu lượn siêu tốc ra để hối lộ bé con không cơ chứ?"

Cậu tức cười quay đầu lại nhìn tiểu bảo bối, không ngờ bé con đã nhanh chân chuồn trước từ lúc nào rồi.

Đúng là không nên tin lời trẻ con hứa mà. Jeong Jihoon bước chân vào cửa bệnh viện.
"Thầy Jeong, viện trưởng báo chiều nay có một cuộc hội chuẩn quan trọng, sau khi khám xong thầy mau chóng qua đó nhé." – Cậu bác sĩ thức tập tên Ryu Minseok lên tiếng nhắc nhở.

"Thầy biết rồi. Minseok, hôm nay có một người bạn của thầy đến khám nhưng giờ thầy hơi bận một chút, em lấy trước giùm thầy một số nhé, tên là Son Siwoo."

"Được ạ."

Giờ khám bệnh trực tiếp rất nhanh đã đến, thẳng đến tận trưa vẫn toàn là người bệnh, cậu mải miết bận rộn mãi đến gần một giờ chiều mới được nghỉ ngơi đôi chút.. – "Cái tên Son Siwoo ngốc này, giờ còn chưa tời, chỉ e em có muốn cũng không đủ thời gian để khám cho anh mất." Jeong Jihoon tranh thủ chút thời gian hiếm hoi lấy hộp cơm ra ăn qua loa cho xong bữa thì Ryu Minseok đột nhiên chạy đến.-"Thầy Jeong, viện trưởng kêu thầy đến phòng hội chẩn ngay đấy."

"Tôi lập tức qua ngay đây." – Cậu vội vàng lau miệng, đem hộp cơm mới ăn được một nửa quẳng sang một bên, nhanh chóng khoác áo blouse trắng chạy tới phòng hội chẩn.

"Jihoon, cậu đến rồi. Vị này chính là bệnh nhân cần hội chẩn hôm nay." – Trong bệnh viện, Bác sĩ Bae Junsik luôn coi cậu như con trai của mình mà quan tâm chiếu cố. Ông chỉ tay vào người đang nằm tựa lưng trên giường, xung quang có vài vệ sĩ đứng canh chừng.

Nhìn xuyên qua bức tường người, một thân màu đen đập thẳng vào mắt.

Lee Sanghyeok?

Anh ta thản nhiên như không có chuyện gì tiến về phía cậu cười nói. – "Bác sĩ Jeong, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Lee tiên sinh, ngài vẫn khoẻ chứ?" – Cậu bình tĩnh chào lại.

"Gì vậy? Hai người biết nhau sao?" – Bác sĩ Bae hiếu kỳ chen lời.

"Đâu chỉ là quen biết suông, cậu ấy và một người trong công ty tôi còn có quan hệ vô cùng gần gũi nữa." – Anh ta mỉm cười bí hiểm.

"Vậy thì tốt quá rồi. Jihoon mới chuyển từ thành phố lớn đến đây, bất kể là bằng cấp hay y thuật của cậu ấy đều là tốt nhất ở đây nên ngài cứ việc yên tâm." – Bác sĩ Bae bắt đầu lải nhải,khoe khoang với vị đại gia đứng trước mắt mình.​

"Vậy thì cứ để cậu ấy khám cho tôi là được." – Lee Sanghyeok không để ông nói hết, lạnh lùng lên tiếng cắt ngang.

"Sao?"

"Tôi nói, cứ để cậu ấy ở lại, các người ra ngoài đi."

"Được được..." -Bác sĩ Bae lau mồ hôi trên trán, xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên ghé sát tai cậu thì thầm. – "Đây là khách hàng rất lớn của bệnh viện, cậu làm việc cho thật tốt nhé."

Cánh cửa sau lưng phút chốc bị khoá lại, trong phòng chỉ còn anh, cậu và hai người vệ sĩ.

"Mau đến đây." – Lee Sanghyeok nheo nheo đôi mắt.

Jeong Jihoon hơi nhíu mày đi đến kéo ghế ngồi xuống.
"Lee tiên sinh, ngài cảm thấy có chỗ nào không được thoải mái?" – Cậu cầm giấy bút lên bắt đầu ghi lại.

"Làm việc trong thời gian dài khiến cổ cảm thấy có chút nhức mỏi." – Anh lười biếng trả lời.

Cậu chăm chú ghi chép rồi cầm lấy một chiếc gối lót kê dưới cổ anh bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ.
"Chỗ này có đau không? Còn chỗ này..."

Đưa tay lần lượt ấn xuống các huyệt đạo sau gáy, lúc di chuyển đến ngực, Lee Sanghyeok độ nhiên kiêu "a" một tiếng.

Không để ý đến sự khoa trương của anh, cậu bắt đầu giải thích. – "Cơ thể Lee tiên sinh là do làm việc quá căng thẳng mới trở nên như vậy, chỉ cần mát xa một chút rồi thoa thuốc lên là được." – Cậu dừng lại một lúc mới tiếp tục. – "Một chút bệnh  nhỏ này không cần thiết phải hội chẩn hay nằm viện, anh về nhà mua một ít thuốc uống sẽ tốt hơn."

Đột nhiên vai trái nhói lên đau đớn, một tên vệ sĩ đi đến tóm lấy cánh tay cậu đè xuống thật mạnh.

Lee Sanghyeok vươn người ngồi dậy. – "Cậu rất giỏi, ngay cả tôi cũng dám ra tay."

Jeong Jihoon cười nhạt một tiếng . – "Cổ anh giờ đã đỡ đau hơn rồi chứ?"

Người kia chăm chú nhìn cậu, hồi lâu mới nhếch miệng cười. – "Chẳng phải cậu nói muốn mát xa cho tôi sao? Mau bắt đầu đi."

Tên vệ sĩ lập tức buông tay cậu ra, Jeong Jihoon yên lặng ngồi xuống bắt đầu xoa bóp cho Lee Sanghyeok.

Một bàn tay từ phía sau đột nhiên ngả ngớn lần mò luồn vào trong áo...

Không thể nhịn được nữa, Jihoon tức giận vụt dậy vung một quyền đấm thẳng vào mặt tên vệ sĩ. Tên kia vội vàng né tránh, kẻ còn lại nhanh chóng chạy tới giữ chặt hai cánh tay mặc cho cậu có cố sức giãy giụa cũng không sao thoát được, Lee Sanghyeok yên lặng ngồi dậy từ trên giường bước xuống...

*chát*

Một cái tát hung hăng đánh thẳng lên mặt  mạnh đến nỗi khiến Jeong Jihoon ngã nhào vào ngực người sau lưng, tóc tai loà xoà rơi xuống trước trán, trước mắt một mảnh đen kịt, lỗ tai ong ong, gò má nóng ran như lửa đốt, máu từ khoé miệng chảy xuống.

Hai tay bị đám vệ sĩ phía sau giữ chặt, dùng sức đẩy ngã xuống trước mặt Lee Sanghyeok.

Cậu mỉm cười thê thảm, chật vật đứng dậy, quay đầu sang một bên không hề phản kháng.

"Đừng nghĩ tôi đây có chút ôn hoà thì cậu có thể phản kháng."

Lee Sanghyeok túm chặt lấy gáy cậu, kéo lên ép phải đối diện với mình.

"Số phận của tôi và cậu đã định sẵn, cậu vĩnh viễn không thể phản kháng được đâu."

Gương mật anh tuấn trước mắt cười đến điên cuồng khiến Jihoon một mảng mơ hồ khó hiểu.

"Buông cậu ta ra, cổ tay tôi vẫn còn thấy hơi mỏi." – Lee Sanghyeok nhanh chóng khôi phục lại vẻ lười nhác nằm lại trên giường.

Bị người khác hung hăng đẩy đến phía trước, Jeong Jihoon đưa tay chạm lên gương mặt sưng đỏ của mình.

"Nhanh lên, không nghe thấy đại ca nói gì sao?"
Yên lặng trở lại vị trí cũ để mặc khoé miệng vẫn đang rỉ máu, Jeong Jihoon tiếp tục mát xa cho kẻ kia.

Anh quay đầu lại, anh mắt vô cùng khinh miệt. – "Bày ra bộ dạng như vậy là đang muốn được bọn họ thương tiếc sao?"

'Lee tiên sinh dù sao cũng là một ông chủ lớn, chẳng lẽ chỉ biết dùng đến phương pháp hạ lưu như vậy?"

Tên vệ sĩ phía sau ngay lập tức thụi một đấm thật mạnh vào bụng cậu, cả người và ghế ngã nhào xuống đất. Jeong Jihoon đau đớn cắn chặt khớp hàm cố gắng chịu đựng đau đớn đang kịch liệt dồn dập đến từ phía dạ dày tới.

Lee Sanghyeok chậm rãi nói. – "Đối với loại bác sĩ hạ lưu như cậu chỉ cần dùng đến phương pháp hạ lưu đó thôi."

Bác sĩ hạ lưu? " hahah..." – Cả người ngã sõng xoài ra đất cười đến run rẩy.

"Đứng dậy, tiếp tục cho tôi." – Anh thấp giọng lên tiếng không để cho bất cứ ai chen lời mình.

Cậu cố gắng gượng, lết mình đến bên giường tiếp tục đứng mát xa.

Một giờ qua đi.

"Được rồi." – Cậu nói.

Lee Sanghyeok dường như đang ngủ mới bắt đầu chậm rãi mở mắt ra.

Jeong Jihoon vẫn đứng nguyên như trước, đầu hơi nghiêng về một phía.

"Nhớ kỹ, lần sau nếu không muốn đánh nổi người khác thì nên biết điều mà ngậm miệng lại." – Anh cười lạnh lùng tiêu sái bước ra khỏi phòng.

Âm thanh ầm ĩ ở ngoài cử nhanh chóng truyền vào.
"Lee tiên sinh có thấy đỡ hơn chút nào không? Tay nghề của Bác sĩ Jeong rất tốt phải không?"

Xung quang bỗng chốc im bặt lại, chỉ nghe thấy tiếng của Lee Sanghyeok. – "Tay nghề cũng được đấy chỉ tiếc thái độ không được tốt cho lắm."

Jeong Jihoon phút chốc một mảnh thê lương.

"Jihoon, cậu bị làm sao vậy?" – Bác sĩ Bae vừa bước vào lại được một phen sửng sốt.

Gò má sưng đỏ, khoé miệng còn vương vết máu, quần áo xộc xệch như vừa ẩu đả. Bộ dạng vô cùng thê thảm, cậu đưa hai tay ôm chặt lấy dạ dày đang đau âm ỉ được Bác sĩ Bae đỡ về phòng làm việc.
Mọi người không khỏi kinh ngạc.

'Jihoon anh chờ em đã hơn nửa giờ rồi đấy." – Cửa phòng vừa mở ra liền nghe thấy giọng nói của Son Siwoo.

Y phát sốc sững sờ  rồi lập tức quay sang hỏi. – "Chú Bae, cậu ấy bị làm sao vậy?"

Bae Junsik đưa tay đóng cửa lại, cùng Son Siwoo dìu Jihoon ngồi xuống rồi mới tiếp tục nói. – "Vừa rồi có một nhà đầu tư lớn đến khám, hình như có địa vị rất cao thì phải, ngay cả thị trưởng cũng cho người gọi điện nói chúng ta nhất định phải làm hài lòng người này. Bọn họ đích thân yêu cầu Jihoon tới khám, cũng chỉ để một mình cậu ấy ở lại, hơn một tiếng sau trở ra thì đã thành ra như vậy rồi.."

Jeong Jihoon im lặng lắng nghe, cố gắng chịu đựng đau đớn nơi dạ dày.

"Chú Bae, chú cứ quay lại làm việc trước đi, cháu sẽ ở lại đây chăm sóc cho Jihoon."

Bae Junsik đi đến trước tủ lấy ra mấy lọ thuốc để lên bàn, sau đó vỗ nhẹ lên vai cậu rồi mới xoay người ra khỏi cửa.

"Là người lần trước phải không?"
Cậu gật đầu.

"Lần này bọn họ có...."

Jeong Jihoon lắc đầu cười khổ. – "Không đâu, chỉ là động tay động chân chút thôi."

"Em định làm thế nào đây?"

"Không có việc gì, mấy nhà đầu tư thường sẽ chỉ nán lại một thời gian rồi đi, cứ nhẫn nhịn một chút là được."

Hai người nhất thời rơi vào trầm mặc, cả hai đều hiều người này tuyệt đối là kẻ không thể trêu vào nên đành nhìn nhau cười khổ.

"Để anh thoa thuốc cho em."

"Nếu em nhớ không nhầm, hình như anh mới là người cần khám thì phải. Bệnh đau dạ dày lại tái phát sao?"

Son Siwoo gật gật. – "Anh đến là để nhờ em kê lại đơn thuốc lần trước."

"Anh nên uống thuốc đúng giờ một chút. Lát nữa anh có thời gian không, cùng em đi đón Wooje?"

"Được rồi, để anh bôi thuốc cho em trước đã rồi hẵng nói."

Son Siwoo khôi phục vẻ mặt tươi cười như trước, cầm lọ thuốc đi tới phía cậu.
—————————
"Jihoon, anh làm sao vậy?" – Jiwon nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của cậu liền vội vàng chạy tới.

"Gặp phải một tên bệnh nhân côn đồ." – Son Siwoo tức giân nói.

Ánh mắt cô tràn ngập lo lắng, cậu mau chóng mỉm cười trấn an. – "Không sao đâu, có bác sĩ nào chưa từng một lần cái nhau với bệnh nhân chứ?"

"Vậy nên anh mới không muốn làm bác sĩ đó." – Son Siwoo cười nói. – "Jihoon không sao đâu em, buổi trưa cậu ấy mới ăn được một chút, giờ ăn thêm trước đã." Tiểu bảo bối từ đâu chạy đến chen lời vào. –"Ma mi con cũng thấy đói bụng."

"Wooje ngoan, mẹ sẽ đi dọn cơm lên ngay đây, con chờ một chút nhé." – Cô đi đến bên cạnh khẽ vuốt ve gương mặt chồng rồi thở dài, xoay người vào bếp.

/—————/
"Jihoon, gần đây thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?" – Buổi tối sau khi đã chăn ấm đệm êm, Jiwon mới lên tiếng hỏi.

"Chuyện gì là sao?"

Cô vươn người ngồi dậy. – "Không đúng, nhất định là anh đang giấu em chuyện gì đó, từ trước đến nay anh chưa từng đánh nhau với người khác, cũng chưa từng gây gổ với bệnh nhân bao giờ, hai việc này chắc chắn có liên quan đến nhau."

Jeong Jihoon âm thầm cười khổ thầm nghĩ vợ mình quả thật là người phụ nữ sắc sảo nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc. – "Em nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là mới chuyển đến nơi này chưa lâu, vẫn chưa thích ứng được thôi."

"Chúng ta đã chuyển đến đây sống được 1 năm rồi như thế mà còn chưa thích ứng được.?"

Phụ nữ thật là biết cách khiến người ta đau đầu mà.
'Còn nữa, gần đây anh hay thường xuyên gặp phải ác mộng, còn nhiều hơn cả lúc trước. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là công việc không được như ý cho lắm, tâm trạng không tốt nên mới đánh nhau với người ta. Đang từ trên mây rớt thẳng xuống nơi này...thật sự vẫn chưa thể chấp nhận được. Gần đây anh hay nhớ đến công việc trước kia." – Cậu ôm Jiwon vào lòng nói. – "Ở thành phố lớn tuy rằng thu nhập cao nhưng chi tiêu cũng rất tốn kém, không giống ở đây...nhưng như vậy cũng tốt."

Cô vòng tay ôm lại chồng. – "Cả nhà chúng ta hạnh phúc bên nhau là được. Hôm nay em đến làm ở công ty mới, công việc đúng là vô cùng bận rộn nhưng môi trường làm việc lại rất được. Em đã cùng người ta ký hợp đồng một năm, nếu làm tốt có thể được ký tiếp. Kể từ giờ chúng ta không cần lo quá nhiều anh đừng để ý những chuyện đã qua nữa."


Đừng để ý nữa...

Trên đường đi đến bệnh viện, Jeong Jihoon vẫn nghĩ tới lời nói tối qua của vợ mình. Jiwon nói không sai, chỉ cần có thể hạnh phúc bên nhau đã là tốt lắm rồi.

Vừa mới bước vào nơi làm việc, mọi người trong viện đều dổ dồn về phía cậu. Đến cửa phòng, anh bác sĩ thực tập Ryu Minseok ấp a ấp úng nói. – "Thầy Jeong, viện trưởng gọi thầy lên gặp."

"Được rồi." – Jeong Jihoon khoác áo blouse trắng vào vội vàng đi tới phòng viện trưởng.

"Không biết viện trưởng tìm cháu có việc gì?"

"Jihoon à." – Viện trường liếc mắt nhìn cậu, do dự một lúc mới nói. –" Cậu và cái vị Lee tiên sinh kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm nay, ngài thị trưởng có gọi điện nói Lee tiên sinh đang tức giận."

Cậu yên lặng quay đầu sang hướng khác, có những chuyện không thể giải thích rõ ràng được, ví dụ như cái chết của Lee Hyeonjoon.

"Jihoon, cậu cũng biết đấy, những người có thân phận như Lee tiên sinh, người như chúng ta không thể dễ dàng đắc tội được đâu. Anh ta đến đầu tư vào cái thị trấn nhỏ bé này đã là một việc thiện rất lớn rồi, vị trí chủ tịch tập đoàn T1 cho dù ở trong hay ngoài nước lớn như thế nào anh cũng..."

"T1? Anh ta là chủ tịch tập đoàn T1 sao?"  Cậu mơ hồ hỏi lại người trước mặt.

"Nếu không cậu nghĩ tại sao anh ta lại có cái giá đắt như vậy?" – Viện trưởng lắc lắc mãi đầu đã ngả màu hoa râm.

Jeong Jihoon ảm đạm gật đầu. – "Thật sự xin lỗi, lời chú nói cháu đã hiểu, từ giờ trở đi cháu sẽ chú ý hơn."

"Còn nữa...Lee tiên sinh muốn cậu tối nay đến biệt thự riêng để khám, thấy bảo cổ tay anh ta lại đau, tuy nhiên...nhưng dù sao ở đây y thuật của cậu vẫn là tốt nhất. Đây là địa chỉ anh ta đưa tới."

Trong đầu mộ mảng trống rỗng, đưa tay nhận lấy tờ giấy kia.

Buổi tối?Biệt thự?

Cậu cầm chặt tờ giấy trong tay, bước ra khỏi phòng trang giấy đã bị vò nát đến thảm thương.

"Jiwon, hôn nay anh phải đến khám tại nhà cho một chủ đầu tư mới của bệnh viện. Cũng không biết ông ấy mắc bệnh gì, tối nay chưa chắc đã về được. Wooje không có tiết học ngoại khoá, em đến đón con sớm một chút nhé."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu. Sau khi ngắt máy, cậu nhét điện thoại vào túi, hai tay đẫm mồ hôi lạnh nắm chặt lấy vô lăng.

Con đường này có chút quen quen, cậu cười khổ lái thẳng về phía trước, đỗ xe vào gara.

Hai chiếc ô tô hai bên đều thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, vừa mới dừng lại liền có người đi đến mở cửa cho cậu.

"Bác sĩ Jeong, đã lâu không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào." – Anh ngẩng đầu lên, người đứng bên cạnh chính là Park Dohyun, ánh mắt bỡn cợt đảo loạn trên người Jihoon.

Jeong Jihoon xấu hổ nghiêng người tránh sang hướng khác.

"Hôm nay anh đến đây với tư cách bác sĩ, vậy mời đi hướng này."

Dọc theo hoa viên, ngang qua đài phun nước, cậu kinh ngạc nhìn khung cảnh xa hoa tách rời khỏi cái thị trấn nhỏ bé giản dị này. Park Dohyun bĩu môi khinh thường. – "Thế này đã là gì, so với mấy biệt thự khác của đại ca thì thứ này chẳng đáng là bao. Ở cái nơi tồi tàn này không tìm nổi được cái gì tốt cả, chỉ đang tuỳ tiện lắp đặt vài thứ khang trang lại đôi chút, dù sao cũng không nán lại nơi này quá lâu."

Không nán lại quá lâu? Chỉ mới chìm vào suy nghĩ một lúc đã tới nơi rồi.

Đi đến căng phòng ở tầng hai, Park Dohyun gõ cửa. – "Đại ca, Bác sĩ Jeong đã đến."

Trong phòng truyền ra âm thanh lười biếng. – "Vào đi."

"Làm việc cho tốt nha." – Park Dohyun thâm ý mỉm cười.

Jeong Jihoon đưa tay đẩy cửa, Lee Sanghyeok đang mặc một chiếc áo ngủ màu đen ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách.
"Mau tới xem qua cho tôi một chút, cổ tay lại thấy đau rồi."

Cậu bước đến bên cạnh, đặt hộp đồ nghề xuống mặt đất. Lee Sanghyeok khi ở nhà rất khác so với bình thường, không có một thân tây trang thẳng tắp, không có vệ sĩ đi bên cạnh, khuôn mặt cũng nhu hoà hơn đôi chút bớp đi phần nào cảm giác áp bách thường ngày. Mái tóc anh hơi rối, cả người lười biếng nằm dựa tren ghế như không hề có chút công kích nào cả.

Jeong Jihoon không lên tiếng, đi thẳng đên bắt đầu kiểm tra.
"Vẫn là chỗ đau như lần trước, cứ mát xa cho tôi một lúc là được." – Lee Sanghyeok nhắm mắt lại hưởng thụ.

Trong lòng Jihoon thoáng chốc thả lỏng, có lẽ anh ta thật sự chỉ gọi cậu đến để khám bệnh

Vứt bỏ tạm niệm chất chứa trong đầu, Jeong Jihoon đặt hết tâm tư vào việc trị liệu. Một giờ mau chóng qua đi, đang chuẩn bị dừng lại thì Lee Sanghyeok đột nhiên lên tiếng. –"Cứ tiếp tục đi, khi nào tôi nói thì mới được dừng."

"Lee tiên sinh, phương pháp trị liệu này không nên thực hiện quá lâu."

"Cậu không nghe thấy gì sao?" – Âm thanh trầm thấp đầy uy hiếp.

Chỉ cần anh không sợ đau thì tôi sẽ tiếp tục.  Jeong Jihoon giữ nguyên lực đạo tiếp tục mát xa tiếp, vốn dĩ cứ nghĩ rằng cùng lắm chỉ là nửa giờ Lee Sanghyeol sẽ kêu cậu dừng lại, thế nhưng anh ta dường như đang ngủ, Hai giờ nữa lại trôi qua, nháy mắt đã tới chín giờ, cả cánh tay cậu như muốn rã rời,. vừa mỏi vừa nhức, ngón tay không còn chút sức lực nào, khắp người đổ đầy mồ hôi, ngay cả trên kính cũng lấm tấm nước.

Cắn chặt môi dưới không muốn để cho Lee Sanghyeok nghe thấy hơi thở bất ổn của mình.

"Chịu không nổi nữa?" - Anh ta chậm rãi mở hai mắt.

"Nếu Lee tiên sinh chịu không nổi nữa, tôi sẽ dừng lại." – Jeong Jihoon cố tình chỉnh lại lời nói của anh.
Lee Sanghyeok từ từ ngồi dậy, không thèm nhìn mà giáng thẳng một cái tát tới.

Cậu vội nghiêng đầu né tránh.

Ánh mắt đen kịt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mình khiến Jeong Jihoon không khỏi lùi lại phía sau mấy bước.
"Lee tiên sinh, nếu như ngài cảm thấy phiền, tôi xin phép về trước."

Anh ta khẽ cười. – "Bác sĩ Jeong thật là ngây thơ, cậu nghĩ tôi vì cái gì mới phải lặn lội ngàn dặm xa xôi đến cái thị trấn heo hút này hả?"

Cố gắng đè nén sợ hãi không ngừng dâng lên, chậm rãi di chuyển về phía lò sưởi bên cạnh.

"Tội lỗi cậu gây ra, phải  tự tìm cách mà trả." - Lee Sanghyeok từng bước, từng bước tiến đến. Jihoon cắn chặt môi, xoay người nắm lấy giá nến quăng mạnh về phía người kia, sau đó lập tức nhanh chân chạy về phía cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro