Chương 4 +

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau lưng truyền đến thanh âm giá nên rơi xuống mặt đấy cùng một tiếng cười lạnh.

Jeong Jihoon liều mạng chạy đến cửa thì bị một cánh tay bắt lấy, tiếng bước chân lộn xộn khắp nơi bắt đầu dồn đến.

Quả nhiên lại bị đẩy đển trước mặt Lee Sanghyeok, anh ta phất tay cho người đang đè cậu xuống lui ra ngoài.

"Cậu đánh gục tôi, tôi sẽ thả cậu." - Lee Sanghyeok ngạo nghễ đứng trước mặt Jihoon tuyên bố.

Jeong Jihoon khẽ cười, cậu tự biết mình không phải là đối thủ của anh ta, nhưng cũng không thể để mặc Lee Sanghyeok muốn làm gì thì làm được.
Nghĩ như vậy, Jihoon duỗi tay vung nắm đấm về phía người trước mặt.

Anh ta khinh miệt cười, phút chốc bắt lấy tay cậu bẻ ngoặt về phía sau lưng.
"Tôi còn tường câu lợi hại thế nào chứ?" – Anh ghé sát vào tai cậu nói, dùng lưc thô bạo kéo Jihoon đứng dậy.

"Các người ra ngoài hết đi." - Lee Sanghyeok quay đầu ra lệnh cho đám vệ sĩ vừa mới chạy đến.

Trong phòng rất nhanh không còn một bóng người, anh túm chặt lấy cằm cậu nâng lên rồi hung hăng tát mạnh một phát. Chiếc kính không gọng trên mắt bị hất văng ra xa, đập vào tường, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Jeong Jihoon ngã rầm xuống đất, khoé miệng rách ra, máu chảy xuống văng cả lên đệm lẫn sàn nhà.

Hai tay chống đỡ lấy thân thể, cố gắng ngước lên. – "Lee tiên sinh, anh đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng. Tất cả những chuyện anh đã làm. Rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa.?"

Nụ cười trên mặt nhanh chóng tiêu tan, Lee Sanghyeok đưa mũi chân nâng khuôn mặt Jeong Jihoon lên, cậu hất tay đẩy ra, không thể ức chế nổi lửa giận trong lòng mà hét lớn. – "Lee Sanghyeok, anh đừng có mà khinh người quá đáng."

"A, muốn phản kháng sao?" – Anh cúi người ngồi xuống nhìn cậu, Jeong Jihoon trấn định tinh thần, dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao giải phẫu đã chuẩn bị từ trước thẳng hướng mặt Lee Sanghyeok mà đâm tới.

Lee Sanghyeok rất nhanh giơ tay ra đỡ, một hàng máu nhỏ trào ra.

Đợi đến khi cánh tay kia buông xuống thì trong mắt người nọ đã ngập đầy một mảnh hắc ám. Bàn tay thô ráp tức giận siết chặt lấy cổ cậu, hô hấp thoáng chốc trở nên khó khăn vô cùng, lưỡi dao trên tay rơi xuống, Jihoon vô lực nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình.

"Thủ đoạn của Bác sĩ Jeong cũng rất khá, muốn khiến cho hai anh Lee gia chúng tôi đều chết dưới tay cậu sao?"

Những lời này như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim, vô cùng bén nhọn, đau đớn cùng lạnh lẽo đến run rẩy. Khó khăn hớp lấy không khí bên ngoài, tự mình buông lỏng cánh tay xuống. – "Thật xin lỗi...tôi đã ...đã quên mất...anh chính là...anh trai của Hyeonjoon.

"Quên?" - Lee Sanghyeok lần đầu tiên không khống chế nổi cảm xúc của bản thân, trong mắt vằn lên tơ máu gầm rống lên.

Jeong Jihoon nhắm hai mắt lại, yên lặng chờ đợi sự trừng phạt đang ập đến.

Lee Sanghyeok thô bạo kéo cậu lê lết trên mặt đất rồi quăng mạnh lên giường lớn trong phòng.

Jihoon nỗ lực khắc chế nỗi kinh hoàng không ngưng trỗi dậy, quay đầu lại nhìn. Trên tay anh ta nắm chặt một sợi dây thừng.

"Trước đây không nghĩ tới cậu lại xinh đẹp đến vậy, dù sao ở cái thị trấn tồi tàn này cũng chẳng kiếm được cô gái nào dễ nhìn cả, đành phải dùng tạm Bác sĩ Jeong thay thế rồi." – Jeong Jihoon bật dậy muốn đẩy anh ra liền nhận được một cú đấm thật mạnh vào bụng, cậu lập tức co rúm người lại, tê liệt ngã xuống giường, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Trong lúc mê man, cậu thấy Lee Sanghyeok đem dây thừng cột chặt hai tay mình trói lên đầu giường, cả người bị lật úp sấp xuống lớp ga mềm mại. Quần áo bị xé rách, lưng trần lồ lộ hiện lên, cả giày và tất cũng bị giật xuống.

Khắp người một mảng lạnh lẽo khiến Jihoon không khỏi rùng mình.

"Sợ sao?" – Lời còn chưa dứt, dục vọng cương cứng nóng rực đã đặt lên huyệt khẩu, chỉ trong nháy mắt liền xuyên thẳng vào cơ thể bên dưới.

"a." – Đau đớn đột ngột ập đến khiến cậu hét lên thảm thiết, sau đó cắn chặt môi dưới không để cho mình phát ra thêm bất cứ thanh âm nào.

"Sao không kêu tiếp?" – Ghé môi xuống thì thầm bên tai hỏi. Jeong Jihoon không dám trả lời, chỉ sợ vừa hé miệng ra sẽ khiến thanh âm rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng.

Lee Sanghyeok cũng không hỏi lại, hai tay giữ chặt lấy hông cậu mạnh mẽ tiến vào, mật đạo chật hẹp vừa mới khép lại lần nữa bị xé toạc, hậu huyệt khô khốc cố gắng nuốt lấy côn thịt to lớn kinh người, cho dù lúc trước đã từng trải qua tra tấn như vậy một lần, nhưng cái loạn đau đớn nhục nhã này không sao quen được.

"Mau kêu lên..." – Nhẹ nhàng nói khẽ một câu, sau đó thô bạo dùng sức mạnh mẽ đỉnh đến nơi sâu nhất mà va chạm.

Jeong Jihoon đem mặt vùi vào trong nệm, thân thể đau đớn run rẩy nhưng vẫn cắn chặt môi không kêu một lời. Lee Sanghyeok duỗi tay nắm lấy tóc cậu giật ngược lên, không cho phép kẻ này trốn tránh.

Thân hình cường tráng đè nặng bên trên khiến cậu ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng, tóc bị nắm chặt lôi kéo, tiếng nước dâm mỹ liên tục truyền đến, mỗi lần tiến vào cơ thể đều mang đến cảm giác buồn nôn cùng thống khổ. Tốc độ ma sát kịch liệt khiến cho tràng bức nóng như thiêu đốt. Cả người lắc lư lên xuống không khác gì chiếc thuyền nhỏ vô lực lạc trong giông bão.

"Bác sĩ Jeong, cảm giác trên giường tuyệt lắm phải không?"

Lee Sanghyeok vừa gấp gáp chuyển động còn không quên buông lời nhục nhã. Người nằm bên dưới từ lâu đã vô lực trả lời, chỉ có thể mặc cho người khác giễu cợt.

Bàn tay giữ chặt tóc cậu đột nhiên buông ra, mò xuống phía dưới nắm lấy côn thịt mềm nhũn mà đùa bỡn.
"Bác sĩ Jeong, không phải cậu bị bất lực đấy chứ?" – Tiếng cười nhạo khinh miệt vang lên.

Jihoon không rảnh nghĩ đến lời chế nhạo đó, cả người như muốn xé làm hai, phải dùng toàng bộ sức lực mới khống chế nổi tiếng kêu thảm thiết không thoát ra ngoài.

Anh ta đột nhiên dùng sức xoa nắn hạ thân cậu, đau đớn bất chợt khiến khung cảnh trước mắt tối sầm lại, cả cơ thể bắt đầu căng cứng. Lee Sanghyeok sung sướng rên rỉ đẩy nhanh tốc độ trìu sáp rồi thoả mãn phóng thích trong cơ thể Jeong Jihoon.

Nhận thấy cự vật còn hơi cương cứng đang rút ra ngoài, một lượng lớn chất lỏng nhớp nháp nhanh chóng tràn ra, cơ thể lại bị lật mạnh về phía trước đối diện với anh ta.

Suy yếu mở hai mắt,. Lee Sanghyeok ở ngay phía trên cậu, nước da màu mật ong xinh đẹp thấm đẫm mồ hôi, ánh đèn thuỷ tinh nhẹ nhàng chiếu xuống cơ thể tinh xảo. Đường nét tráng kiện nhưng không hề hung giữ. Cậu nhắm mắt lại, tựa đầu rời sang hướng khác.

Anh ta trầm thấp cười.

"Công phu của Bác sĩ Jeong quả thực mê người, khó trách đàn em dưới tay tôi lại nhớ mãi không quên như vậy. Chỉ là chính cậu lại không có chút hứng thú nào, nửa điểm phản ứng cũng không có." – Anh ta vừa nói vừa trêu trọc hạ thân cậu.

"Đâu phải tất cả mọi người đều biến thái như anh." – Jeong Jihoon yên lặng rủa thầm.

Hai điểm hồng anh trước ngực lại bị đùa giỡn, đau đớn mau chóng ùa về. Chân bị kéo lên kẹp vào bên hông Lee Sanghyeok, mặc cho người kia toàn thân mơn trớn.

"Nghỉ ngơi đủ rồi?"

Jeong Jihoon mở to mắt nhìn Lee Sanghyeok đang nâng chân trái mình lên, lần nữa mạnh mẽ đâm vào trong.

Cậu run rẩy hít không khí, mồ hôi hai người hoà làm một, đau đớn một lần nữa lại đánh tới, Jeong Jihoon buông xuôi không khắc chế nổi thanh âm của chính mình, nhưng cậu cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Bão tố ập đến tàn phá bên trong cơ thể, ý thức dần trôi mất...

"Bác sĩ Jeong?" – Có người nào đó đang gọi cậu, Jeong Jihoon quay đầu lại liền trông thấy Hyeonjoon đang nằm trên giường bệnh tươi cười.

Cậu cũng mỉm cười đi đến. –Hyeonjoonie đừng sợ, chỉ cần ngủ một giấc là được thôi."

Hyeonjoon vui vẻ nhìn cậu, áo ngủ phía trước loang lổ vết máu đỏ đến trói mắt.

"Hyeonjoon, cháu làm sao vậy?" – Jeong Jihoon vội vàng vươn tay muốn cầm máu giúp cho cậu bé, lại phát hiện trên tay và cả quần áo chính mình đều nhuốm đầy máu tươi.

"aaa..." – Cậu sợ hãi hét lớn, không biết phải làm sao. Lúc này có một bàn tay đưa đến kéo bộ quần áo dính máu trên người Jihoon xuống, lạnh quá. Hơi thở gấp gáp xoay người quay lại phía sau ....

Lee Sanghyeok đang cầm bộ quần áo, mỉm cười thâm độc tiến đến.

Jeong Jihoon giật mình choàng tỉnh, phát hiện bản thân đang cuộn người nằm nghiêng trên mặt đất, hai tay bị trói phía sau lưng, cậu thử động đậy cơ thể, đau đớn phía sau nháy mắt ập đến.

Hạ thân nhầy nhụa, trên người phủ đầy vết tích mồ hôi cùng tinh dịch đã khô cặn.

Trời đã hửng sáng.

Jeong Jihoon dãy dũa cơ thể quay đầu nhìn lên phía giường.

Lee Sanghyeok vẫn đang ngủ say, Bình thường rất khó nhìn thấy được khuôn mặt trầm tĩnh của anh như lúc này, đôi mày hơi nhíu lại như một đứa trẻ, một đứa trẻ đang phải chịu oan ức.

Có phải anh cũng giống như cậu, đã mơ thấy Hyeonjoon...một hòn đá vô hình rơi xuống đập vào đánh lòng, cảm xúc bắt đầu rung động, thống khổ nhanh chóng lan tràn.

Cậu chính là một tên tội đồ. Jeong Jihoon suy yếu tựa đầu vào sàn nhà, thân thể trần truồng cuộn lấy mình càng chặt.

"Jeong Jihoon..." - Lee Sanghyeok không biết tỉnh từ khi nào. Lần đầu tiên anh gọi đích danh tên cậu mà không phải Bác sĩ Jeong.

Rơi vào trầm mặc không đáy, Jihoon lặng lẽ chờ đợi sự trừng phạt kế tiếp đang ập đến. Mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra như vậy, còn cần phải lo lắng, e ngại gì nữa sao?

Ném xuống một bức ảnh chụp trước mặt cậu. Trong ảnh, Lee Sanghyeok đang ôm Hyeonjoon vào lòng cười đến xán lạn. Đôi mắt xinh đẹp của Hyeonjoon chăm chú nhìn vào máy ảnh, còn Lee Sanghyeok thì âu yếm nhìn đứa trẻ đó. Jeong Jihoon nhắm mắt lại.
Ảnh còn người mất, sao còn đẹp nữa? Người mới rồi còn ngủ say trên giường giờ đã đứng dậy đi tới, một cước đá thẳng vào mặt cậu. Cả người lăn trên mặt đất, máu từ miệng và mũi đua nhau chảy xuống lan đến gương mặt tươi cười trong ảnh của Hyeonjoon bé nhỏ.

Không thể nhìn rõ nổi, dốc toàn lực mở to đôi mắt nhưng cũng chỉ thấy mơ hồ hai bóng người trong ảnh mà thôi.

Mặt bị siết lấy nâng lên đối diện với đôi mắt màu đen tràn ngập giận dữ.

"Jeong Jihoon, tại sao? Tại sao???" - Lee Sanghyeok bi ai thống khổ, thanh âm đó rất thấp, thấp đến nỗi ngay cả anh cũng cảm thấy không rõ mình có thật sự nghe thấy hay không.

'Tại sao ư? Tôi cũng rất muốn biết tại sao..."
Lee Sanghyeok nhìn thấy nụ cười thê lương trên mặt cậu, hai tay chậm rãi buông ra để mặc Jeong Jihoon chán nản nằm ngã xuống, không thể động đậy.

Thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt che đi ánh sáng chiếu vào bên khung cửa sổ.

"Nghĩ không ra? Vậy cứ ở chỗ này mà nghĩ cho kỹ đi."

Anh ta xoay người thu dọn qua loa rồi rời khỏi phòng, khoá cửa lại, Jeong Jihoon mệt mỏi nằm xuống mặt thảm đau đớn bật cười. Lee Sanghyeok thật ngốc. Hai tay cậu bị trói như vậy, khắp người trải đầy dấu vết bị chà đạp chưa được tẩy rửa, quần áo cũng không có. Khoá cửa cái gì chứ? Chẳng lẽ không muốn cho bọn đàn em của anh tiến vào?

Jihoon lại cười, cười đến điên dại, cười đến khi nước mắt thấm đẫm trên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro