Chương 5 +

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một ngày qua đi, Jeong Jihoon bất an chìm vào giấc ngủ, không có đồ ăn, không có nước uống, chỉ có duy nhất cậu với tấm ảnh chụp nhuốm máu.

Âm thanh ầm ĩ dưới tầng truyền lên, là tiếng cười đùa, tiếng rì rào chuyện phiếm, tiếng máy cắt cỏ vang rền, cả âm thanh vui cười lẫn tức giận của những người ngoài đó. Đôi mắt nặng trĩu không thể mở nổi, thính giác bỗng chốc trở nên vô cùng nhạy bén, cậu giống như con sâu nhỏ bị bùn đất vùi lấp, chỉ có thể chờ đợi trong bóng tối.

Một người luôn khoẻ mạnh sẽ không hiểu được nỗi khổ của kẻ đau ốm liên miên. Là một bác sĩ, Jihoon đã chứng kiến đủ cảnh sinh ly tử biệt, dáng vẻ bệnh nhân lúc an vui, khi buồn khổ, cũng  có cả khi sợ hãi, mỗi người lại mỗi khác. Mà những người này đều đặt hết hy vọng vào kết quả chẩn đoán của bác sĩ giống như chờ đợi sự phán quyết cuối cùng cho cuộc đời mình.

Khuất phục nằm trên mặt đất, Jeong Jihoon cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của bọn họ, hoang mang với tương lại phía trước, không thể nắm bắt được vẫn mệnh của bản thân.

Hyeonjoon  có phải cũng như vậy? Còn có cả Lee Sanghyeok.

Tiếng mở của truyền đến.

Có người ôm lấy, Jeong Jihoon vô lực tựa vào lồng ngực người đó, cảm giác ấm áp xuyên qua lớp vài mỏng truyền đến cơ thể đang dần mất đi nhiệt độ, là mùi hương quen thuộc. Dòng nước rót vào trôi xuống cổ họng, nhất thời chưa kịp thích ứng khiến cậu ho lên sặc sụa.

Sau một hồi kịch liệt ho khan, cậu  mệt mõi tựa đầu về phía sau nhắm mắt lại, thở phì phò cười khẽ. – "Cảm ơn Lee tiên sinh."

Tóc phía sau ót đột nhiên bị giất lấy, đầu ép phải ngẩng lên.

"Đau, tôi vẫn đang nghe..." – Jeong Jihoon mơ hồ rên rỉ.

Nhất thời không khí trở nên trầm mặc, một lúc sau mới nghe thấy tiếng của Lee Sanghyeok. – "Muốn đi tắm chứ?"

"Tắm?" – Đầu óc phút chốc thanh tỉnh lại đôi chút. – "Để làm gì?" Jihoon không biết sống chết mà hỏi vặn lại.

"Cậu nói thử xem?" – Dây thừng được cởi ra, cánh tay bị trói trong thời gian dài không thể động đậy nổi, mềm rũ buông xuôi.

Lee Sanghyeok ôm ngang người cậu bế đến phòng tắm không một chút thương tiếc ném xuống, mở vòi hoa sen vứt lại rồi rời đi. Lúc mới đầu dòng nước lạnh buốt xối vào người rét đến thấu xương. Một lát sau chuyển dần sang ấm áp khiến cho cảm giác bắt đầu khôi phục lại.

Jeong Jihoon nghiêng mình nằm trên sàn nhà cố bám vào tường lết dậy, bàn tay lần mò di chuyển đến nơi tư mật phía sau.

Nhìn không tới, chỉ có thể dùng ngón tay dò dẫm tẩy rửa, thứ bên trong còn chưa trôi hết mà cậu đã đau đến run rẩy. Cắn chặt môi dưới cật lực chống đỡ, đôi mắt càng ngày càng mất đi ánh sáng.

"Hyeonjoon, cháu đang làm gì ở đây thế?" – Đứa bé đưa lưng về phía Jihoon.

Jeong Jihoon bước tới, Hyeonjoon  liền quay đầu lại hé ra Wooje phía trước.

'Hai đứa làm gì vậy?" – Cậu mỉm cười đến gần, phát hiện trên mặt Wooje đang tràn đầy sợ hãi.

Khinh ngạc nhìn thân hình nhỏ bé mếu máo run rẩy, bên cạnh Hyeonjoon  đang cầm một khẩu súng chĩa thằng về phía tiểu bảo bối của cậu.

"đoàng"

"A" – Bừng tỉnh lại, phát hiện cơ thể vẫn ngâm trong nước, Lee Sanghyeok đứng tựa cửa khinh miệt nhìn cậu.

"Son Siwoo đúng là rất giỏi." – Thanh âm bình thản mang đến nỗi sợ hãi vô hình không sao diễn tả.

"Siwoo...Anh ấy đã làm gì? Đừng động đến anh ấy." – Dùng hai khuỷu tay nâng người lên nhìn Lee Sanghyeok. Đáy mắt anh ta tràn ngập lửa giận, rõ ràng đến mức muốn thiêu đốt người khác.

"Anh em tốt của cậu chạy đi báo cảnh sát, tố cáo tôi giam giữ người trái phép."

"Tôi chưa hề nói gì với anh Siwoo cả. Thật sự cái gì cũng chưa nói, anh đừng làm hại đến anh ấy."

Lee Sanghyeok bước đến dùng mũi giày nâng đầu cậu lên, giờ phút này Jihoon không thể phản kháng.

"Ngoan~" – Giọng nói mỉa mai truyền đến. – "Lau khô người rồi nằm lại lên giường cho tôi."

Jeong Jihoon lết đến góc tường lấy khăn lau sạch thân thể, sau khi ngâm mình trong nước ấm, da thịt trắng nõn hiện lên một màu phấn hồng nhàn nhạt.

Khó khắn đứng dậy từng bước di chuyển đến phía giường, vô lực ngã phịch xuống bên cạnh .
"Cời quần áo cho tôi."

Người kia vẫn y phục chỉnh tề, hai tay đan vào nhau đặt ra sau gáy, ngửa mặt nằm trên giường. Quần âu đen cùng áo sơ mi chỉ cài hai mút, thân hình cường tráng lúc ẩn lúc hiên lấp ló sau lớp vải. Cà vạt đã được tháo ra từ trước tuỳ ý ném dưới chân giường.
Jeong Jihoon vẫn nằm lì tại chỗ, không hề có phản ứng.

"Sao vậy?" - Lee Sanghyeok lười nhát hỏi tiện tay nắm tóc cậu kéo qua.

"Anh dùng sức mạnh cưỡng chế, tôi không phản kháng. Nhưng muốn tôi chủ động hầu hạ anh? Đừng có mơ."

Jihoon mặt không đổi sắc, im lặng chờ đợi sự tức giận từ người này.

Nhưng ngược lại với suy đoán, Lee Sanghyeok bỗng nhiên cười giảo hoạt xoay người đè lên cậu. Đem đôi chân trắng nõn dang ra, tinh tế quan sát từng thớ thịt trên người Jeong Jihoon, ngay cả những nơi kín đáo cũng không buông tha.

'Đều là đàn ông cả, có cái gì đẹp?" – Cậu lạnh lùng nói.

"Phụ nữ tôi đã thấy rất nhiều rồi, nhưng còn đàn ông thì chưa từng xem xét tỉ mỉ bao giờ..." - Lee Sanghyeok cười đến vui vẻ. Từ trước tớ nay Jihoon chưa từng là người giỏi ăn nói, muốn đối đầu với anh, đúng là lấy trứng trọi đá, đành phải ngậm mồm im lặng.

Anh ta lần lượt cởi hết quần áo trên người, hai tay tách hai cánh mông cậu, hung hăng đâm vào không thương tiếc. Jeong Jihoon cắn chặt đôi môi đã sớm tơi tả, mơ hồ thấy cơ thể đang dần quen thuộc với điều này. Tuy vẫn vô cùng đau đớn, nhưng so với cảm giác bị xẽ rách trước đây đã khá hơn rất nhiều rồi.

Giống như nhìn thấy tâm can người bên dưới, Lee Sanghyeok liên tục dùng sức cắn mạnh lên vai, lên cổ cậu mà gặm nhấm, cố tình dằn vặt khiến cậu thêm thống khổ.

Hơi thở nặng nề phả vào bên tai hoà lẫn với tiếng thở dốc, phảng phất như dòng nước chảy.
————//—/———

"Hôm nay cho cậu ta ăn chút gì đó rồi trói lại." - Lee Sanghyeok trước khi ra ngoài quay lại nhắc nhở người giữ cửa.

Jeong Jihoon mở mắt nhìn lên ánh mặt trời chói loá bên ngoài cửa sổ. Một buổi sáng bình yên nữa lại đến, đêm qua Lee Sanghyeok nhiều lần cưỡng ép phóng thích trong cơ thể cậu, đến giờ bụng vẫn còn chướng lên khó chịu. Sau khi anh ta một lần rồi lại một lần điên cuồng trìu sáp thật sâu cũng là lúc cậu lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Một vệ sĩ bước vào, trên tay bưng đến một bát cháo nóng. Người đàn ông này nhìn dáng vẻ khoảng gần ba mươi, khuôn mặt rất đẹp, mang đến cho người khác cảm giác thật thoải mái.

"Cậu cố gắng ngồi dậy ăn chút  đi." – Jeong Jihoon nhấc mình di chuyển, hạ thân bỗng chốc nhói lên một trận kịch liệt đau đớn khiến Jihoon hoàn toàn bất lực. Đã hơn một ngày không được ăn uống gì, dạ dày thắt lại như thiêu đốt.

"Đại ca, tôi không ngồi dậy nổi..." – Cậu cúi đầu nhỏ giọng, không dám nhìn đến người kia.

Một tiếng thở dài truyền đến.

"Để tôi đỡ cậu." – Cả người tựa vào lồng ngực vệ sĩ, cậu cầm lấy chiếc thìa người nọ đưa cho, đôi tay run rẩy mất đi khống chế, cũng bởi vì dằn vặt cùng tra tấn suốt một thời gian dài mà bản thân sinh ra sợ hãi với tư thế mập mờ này.

Lại là một tiếng thở dài nữa.

"Để tôi đút cho, cổ tay cậu bị thương nặng lắm rồi." – Anh ta giành lại chiếc thìa múc một muỗng cháo đưa tới miệng cậu.

Nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng lên, Jeong Jihoon nằm trong lồng ngực không dám ngẩng đầu.

Cậu không muốn lại bị người khác tiếp tục làm nhục, kỳ thật thân thể  bây giờ đang rất yếu chỉ là không muốn để cho Lee Sanghyeok trông thấy.

Tên vệ sĩ sững người, nhìn thấy thái độ đó liền hiểu ra. – "Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Mỗi ngày tôi đều đứng gác ngoài cửa, cảm thấy cậu thực sự rất đáng thương."

Hơi ngẩng mặt lên, người kia vỗ về lên vai cậu trấn an, không hề tóm lấy khớp hàm cũng không siết chặt lấy cổ cậu, hoàn toàn là động tác của một người đàn ông đối với một người đàn ông.

Jeong Jihoon cúi xuống húp lấy thìa cháo.

"Đại ca, có thể cho tôi biết tên anh không?"

"Tôi là Han Wangho." – Anh ta cười sảng khoái, chờ cậu ăn hết bát cháo mới nói. – "Bác sĩ Jeong, đại ca đã dặn tôi phải trói cậu lại, tôi không thể làm khác được."

Cười nhạt một tiếng. – "Tôi hiểu, không sao đâu."

Han Wangho nháy mắt thất thần, sau đó cầm lấy một mảnh vải lụa quấn lên cổ tay cậu rồi mới dùng dây buộc lại.

"Han đại ca..."

"Cổ tay của cậu bị thương rất nặng, nếu cứ như vậy trói lại sẽ cọ xát vết thương cũ, lót thêm lớp vải lụa cậu  cũng đâu thể chạy trốn được." Han Wangho lần nữa mỉm cười. – "Nhưng mà đại ca không cho phép cậu đi tắm nên hãy chịu khó một chút nhé."

"Cảm ơn." – Jihoon không biết nói gì hết ngoài hai từ này.

"Không có gì, cậu ngủ một chút đi, đại ca gần đây thân thể rất tốt, buổi tối chắc chắn sẽ phải chịu khổ nữa rồi." – Không nỡ nhìn Jihoon như vậy, dứt lời nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng.

Mặc kệ những thứ dơ bẩn chưa được tẩy rửa, Jeong Jihoon chìm vào giấc ngủ thật say.

"Jeong Jihoon, có người đến thăm cậu này." – Giọng nói của Lee Sanghyeok từ xa truyền tới khiến cậu bừng tỉnh.

Son Siwoo thất hồn lạc phách đứng dờ ra trước cửa phòng, y có chút sững sờ nghiêng đầu sang hướng khác, nhắm chặt hai mắt lại.

"Jihoon." – Giọng nói của Siwoo rơi xuống bên tai.
Jeong Jihoon mở mắt nhìn sang, cắn chặt môi dưới.

Son Siwoo giận dữ xoay người lại, gầm rống lao về phía Lee Sanghyeok. – "Tên khốn khiếp này." Rồi tung một quyền đấm tới.

Lee Sanghyeok dễ dàng bắt được, sau đó mượn lực hất mạnh Siwoo xuống đất, động tác tiêu sái đơn giản như đang khiêu vũ.

Son Siwoo va vào góc tường, hồi lâu mới đứng dậy được. –"Anh đang làm việc phạm pháp đấy. Mau thả Jihoon ra."

"A?" – Anh nghiêng đầu khiêu khích lại. – "Vậy có bản lĩnh thì cứ đi tố cáo tôi đi."

Son Siwoo chỉ biết oán hận nhìn người trước mặt, hiểu rõ bản thân không thể làm gì được.

Lee Sanghyeok đi đến giật chiếc chăn mỏng đắp ngang người cậu  xuống.

Thống khổ, cùng nhục nhã không dám đối diện với ánh mắt bi thương, lo lắng của ai đó.

Khắp người trải đầy dấu hôn ngân cũng những vết xanh tím do Lee Sanghyeok để lại, đùi và bụng dưới đầy dịch thể đã khô cạn, có nơi bạch dịch nhớp nháp hoà cùng với máu. Hai điểm hồng anh trước ngực sưng tấy lên đáng sợ.

"Họ Lee kia, anh..." – Son Siwoo còn chưa nói hết đã bị thanh âm kia cắt đứt.

"Cổ tay cậu quấy cái gì vậy?" – Giọng nói bình thàn như vậy chính là sự báo trước cơn cuồng phong thịnh nộ.Phải chịu đựng quá nhiều tức giận từ Lee Sanghyeok khiến Jihoon có thể dễ dàng nhận ra điều đó.

Không để cậu kịp trả lời, Lee Sanghyeok đã nói vọng ra phía ngoài. – "Gọi Han Wangho đến đây."
Trong lòng thoáng chốc rùng mình, anh ta sẽ không làm gì Han ca chứ?

Người mới vào nhanh chóng chạy tới. – "Đại ca, có chuyện gì vậy?"

Lee Sanghyeok túm lấy cánh tay cậu giơ lên. – "Đây là do ai làm?"

Mặt Han Wangho lập tức nhuộn đỏ. – "Tôi thấy cổ tay cậu ấy bị thương rất nặng nên mới lót thêm một lớp vải lụa, dù sao cậu ấy cũng không thể trốn được."

Jihoon vạn phần hối hận nhìn sang, thế nhưng Han Wangho chỉ nhìn chăm chăm vào Lee Sanghyeok.

"Được, tôi biết rồi." - Lee Sanghyeok ôn hoà gật đầu với người kia khiến cả cậu lẫn Son Siwoo cực kỳ sửng sốt.

Ra lệnh cho Han Wangho giữ chặt lấy Son Siwoo, anh ta chậm rãi đi tới cởi trói cho cậu, tháo ra lớp vải lụa mềm mại rồi nhẹ nhàng vuốt lên vết thương trên cổ tay.

"Cậu đang tìm cách dụ dỗ đàn em của tôi sao?"
Vừa dứt lời anh ta nắm chặt cổ tay Jihoon, rút con dao ngắn thật mạnh đâm xuyên qua lòng bàn tay ghim thẳng xuống nệm giường.

"a..."
Đau đớn kịch liệt kéo đến khiến Jeong Jihoon không thể kiềm chế được bản thân, lần đầu tiên hét lên thảm thiết trước mặt Lee Sanghyeok.

"Thằng khốn." – Son Siwoo khản giọng kêu lên, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng kìm kẹp của Han Wangho.

Ánh mắt Lee Sanghyeok vẫn cứ thản nhiên như không có chuyện gì, bình tĩnh chờ cho tiếng kêu của cậu tắt hẳn. – "Đây là sự chừng phạt cho tội dám dụ dỗ đàn em của tôi. Nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, sẽ không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu, cậu  hiểu chứ?"

Không thể nghe rõ âm thanh quanh quẩn bên tai toàn bộ các giác quan đều dồn hết vào lòng bàn tay đang đầm đìa máu.

Lee Sanghyeok nhìn anh cười lạnh, không một chút thương tiếc rút mạnh dao găm cắm trên da thịt.
Toàn bộ sức lực đều bỏ cậu mà chạy như nước rút, không thể động đậy, không thể suy nghĩ, chỉ có thể đau đớn rên rỉ.

Không có lưỡi dao giữ lại, bàn tay mềm oặt vô lực đặt trên giường, máu chảy ra nhuốm đỏ một khoảng vải trắng.

"Thả tôi ra, tôi phải giúp em ấy cầm máu." – Son Siwoo nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.

"Không cần." Rút ra một đoạn dây thừng, Lee Sanghyeok đem hai tay Jihoon trói lại như cũ lên đầu giường. Sợi dây thô giáp siết chặt lấy cổ tay bầm tím, đè lên vết thương đã sớm rách ra tự bao giờ.

"Tay treo lên cao, cổ tay buộc chặt như vậy có thể cầm máu rồi chứ?" – Ánh mắt lạnh lùng quay lại găm thẳng lên người Son Siwoo.

"Anh..." – Người kia không thua kém hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Nhờ cách cầm máu vô cùng hoàn mỹ của Lee Sanghyeok mà vết thương trên cổ  tay vừa có chút khởi sắc giờ lại trở nên vô cùng nghiêm trọng.

"Son Siwoo, nếu cậu không hài lòng cứ việc đi báo cảnh sát, nhưng dù cậu có làm gì đi nữa thì số phận của Jeong Jihoon cũng chỉ có thể do tôi quyết định. Bởi vì cậu ta nợ tôi." – Anh khinh bỉ phun ra lời nói lạnh băng.

"Jihoon không có lỗi gì với anh hết, thể chất Lee Hyeonjoon bẩm sinh đã rất yếu, chết trên bàn mổ là chuyện khó có thể tránh khỏi..."

"Siwoo..." – Jeong Jihoon cố gắng khàn giọng ngăn cảm.

Lee Sanghyeok nhíu mày nhìn kẻ trước mặt. Y cũng không chịu yếu thế mà giương mắt nhìn lại.

Anh đột nhiên cười thật lớn. – "Cho dù là vì bất cứ nguyên nhân gì thì em trai tôi cũng đã chết. Cái tôi cần chính là để Jeong Jihoon chôn mình theo nó. Nghe nói con trai cậu ta Jeong Wooje hình như rất thân thiết với Hyeonjoon, vậy để cậu bé đó đi thay cũng được."

Sợ hãi đến cực điểm, không biết nói sao cho phải. – "Lee Sanghyeok..." Son Siwoo hé miệng gọi tên anh cầu xin.

"Cậu Son đây còn có chuyện gì muốn nói?"

Cắn chặt khớp hàm nhìn Lee Sanghyeok, hồi lâu mới cất thành tiếng. – "Đã không còn nữa."

Anh tiêu sái phất tay, ra lệnh cho Han Wangho. – "Mau tiễn cậu Son đây về."

Siwoo đi đến cửa đột nhiên quay đầu lại. – "Jihoon, mọi chuyện ở nhà em cứ yên tâm, còn có anh ở đây."
Dứt lời mới theo Han Wangho bước ra khỏi sảnh.

Căn phòng chỉ còn lại hai người. Cậu ngục ngã trên giường, đáy lòng vô vọng cầu xin. – "Xin anh hãy tha cho vợ con tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro