Chương 6 +

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa nặng nề khép lại, Lee Sanghyeok sau khi tắm rửa xong xuôi chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn nhỏ quanh hông bước ra ngoài.

Ngay cả sức lực cười khổ cũng không có, Jeong Jihoon suy yếu mở to hai mắt.

Anh ta cởi khắn tắm quấn quang hông, đưa tới lau lên mặt cậu.
"Thật nhiều mồ hôi." – Chăm chú nhìn vào đôi mắt Jeong Jihoon rồi đưa tay lên tháo dây thừng trói trên đầu giường.

"Hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu của cậu nha, chẳng phải trước đây có thế nào cũng cắn răng chịu đựng sao?"

"Rất đau." – Jeong Jihoon nhỏ giọng nói, cố gắng ra vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.

Lee Sanghyeok bế bổng cậu lên mang vào phòng tắm, lần này không còn vứt xuống đất mà dùng nước ấm thay cậu rửa sạch thân thể.

Đoán không ra suy nghĩ trong đầu anh, lại càng không dám động đậy, Jeong Jihoon chỉ có thể để mặc cho người ta tuỳ ý trên cơ thể mình.

Đây hiển nhiên là lần đầu tiên Lee Sanghyeok làm loại chuyện này, ngón tay vụng về thô ráp ra vào trong cơ thể, chà sát lên làn da mỏng manh kỳ cọ khiến Jihoon run lên đau đớn.

"Đau lắm sao?"

"Không sao cả."

"Cái gì mà không sao cả?" - Lee Sanghyeok nắm chặt lấy bả vai cậu, lần này Jeong Jihoon không hề kiềm chế thanh âm của mình thấp giọng rên rỉ lên tiếng.

"ưm... xin anh, hãy tha cho con trai tôi. Wooje nó không có lỗi gì cả."

Cảm giác được thân thể sau lưng đột nhiên cứng đờ, rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. – "Chỉ cần cậu biết ngoan ngoãn nghe lời."

"Tôi biết..."

Lee Sanghyeok đặt cậu xuống giường rồi dùng cơ thể nặng nề của mình đè lên.

Jeong Jihoon nhìn anh, khẽ cười dang rộng hai chân nghênh đón.

"Càng ngày càng ngoan." – Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đó, dục vọng cương cứng thật mạnh xâm nhập vào cơ thể.

"a.."

"Anh định...ưm...đem...đem tôi...a ...giam giữ...đến khi nào?" -Thân thể đưa đẩy lên xuống nhịp nhàng, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đế dữ dội.

Lee Sanghyeok vừa hung bạo va chạm vào hậu huyệt cậu vừa nói. – "Đến khi nào tôi cảm thấy hài lòng."

Jihoon bi thương nhắm hai mắt lại, bàn tay phải lành lặn nâng lên choàng lấy tấm lưng anh, khẽ giọng. – "Có thể cho tôi về nhà một lần được không?"

"A, nhớ nhà sao?" – Anh nghiền ngẫm suy nghĩ hỏi. – "Cậu muốn khi nào?"

"Càng sớm càng tốt."

"Tại sao? Với cái bộ dạng này của cậu, còn muốn gặp người nhà?"

"Không sao cả..." – Jihoon dang rộng thêm hai chân quấn lấy cơ thể anh, cố gắng chiều lòng người đang nói.

Lee Sanghyeok đẩy nhanh tốc đọ, trụ thịt nóng bỏng ma sát với vách tường mềm mại bên trong,mỗi lần tiến vào đều mang theo một cỗ tức giận vô hình không thể thấy. Tay trái buông thõng xuống bên giường, tuỳ theo luân động giữa hai người mà lung lay di chuyển, cả cánh tay đau nhức rã rời.

Tiếng thở dốc nặng nề như có như không phả vào không khí.
"ưm...a...."

Người bên trên điên cuồng trừu sắp, mồ hôi chảy xuống từng giọt nhỏ trên người cậu, xoẹt qua da thịt. Jeong Jihoon nhịn không được với lấy tóc anh, cơ hồ cũng là lúc một dòng chất lỏng nóng rực bắn vào nơi sâu nhất bên trong hậu huyệt.

"Tiếng kêu của cậu quả thật rất êm tai." – Anh ghé vào tai Jihoon thì thầm nói.

"Tối mai tôi sẽ cho người đưa cậu về nhà.

Jihoon suy yếu đám lại. – "Cảm ơn...Lee tiên sinh."

Lee Sanghyeok xoay người nằm xuống giường. – "Muốn cảm ơn tôi thì hãy dùng hành động thực tế chút đi."
——//////———

Sau khi anh đi khỏi, Jeong Jihoon ở lỳ trong phòng tắm không ngừng kỳ cọ, tẩy rửa cơ thể.

Vết thương bên tay trái còn chưa được sát trùng băng bó, chỉ có thể dùng bàn tay phải gian nan cầm lấy khăn ra sức chà xát, hơn phân nửa chai sữa tắm rất nhanh chỉ còn thấy đáy.

"Bác sĩ Jeong, đừng làm như vậy." – Han Wangho đứng ngoài quan tâm mà khuyên nhủ.

Trong lòng bi thương, nhục nhã, chỉ muốn gào thật lớn nhưng vẫn cắn chặt môi nhẫn nhịn. – "Anh Han, tôi không sao. Thật sự không sao cả." – Kể cả khi nói ra những lời đó, bàn tay cậu vẫn gắt gao cọ xát lên làn da đã tấy đỏ.

Người ngoài cửa vẫn không nỡ rời đi, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng. – "Xin lỗi Bác sĩ Jeong, tại tôi mà cậu phải chịu khổ sở như vậy."

"Không phải lỗi tại anh." – Jeong Jihoon xót xa mỉm cười. – "Anh ta hận tôi như vậy, cho dù anh có giúp tôi hay không, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra. Hôm nay chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi." Nghe thấy tiếng người bên ngoài rời đi, cậu mới quấn lấy một miếng vải mỏng lên đầu ngón tay chậm rãi tiến vào phía sau.

Khó khăn mặc lên người bộ quần áo tìm được trong góc phòng, Lee Sanghyeok quay lại từ sớm ngồi trên sô pha chăm chú nhìn cậu.

"Nghe nói hôm nay cậu trốn trong phòng tắm rửa nguyên một ngày."

Âm thanh bình thản vang lên khiến cả người Jeong Jihoon chấn động. Cảm giác nguy hiểm phía sau đang tiến tới gần. – "Tôi bẩn như vậy sao?"

"Lee tiên sinh, lát nữa về nhà tôi còn muốn ôm con nên mới tắm rửa sạch sẽ một chút." – Jihoon bình tĩnh giải thích.

Lee Sanghyeok im lặng không lên tiếng, tóm lấy phía sau cẩu áo cậu một đường kéo xuống rồi tống vào trong xe. Nhìn quần áo xộc xệch trên người, Jeong Jihoon đành bất đắc dĩ thở dài.

Nhàn nhạt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thành phố nhỏ không có nhiều ánh đèn nê ông rực rỡ cũng không có không khí náo nhiệt về đêm, chỉ có một mảnh hắn ám bao trùm lên tất cả.

Anh ta không có theo cậu về nhà, bên cạnh lúc này chỉ có Han Wangho. Tài xế vẫn là tên Park Dohyun lần trước đang im lặng lầm lũi lái xe trong đêm.
Nhìn ngôi ngà quen thuộc phía trước càng lúc càng gần, đáy lòng bất chợt dâng lên một nỗi sợ hãi. Xe đã dừng lại, Jeong Jihoon chậm chạp không muốn bước xuống.
"Bác sĩ Jeong, cậu sao vậy?"

Jihoon ngồi đó cắn lấy đôi môi. – "Không có gì." – Người bên cạnh dìu cậu từng bước đến trước cửa, tiếng chuông vang lên.

"Ai vậy?" – Trong nhà truyền đến thanh âm mà anh ngày đêm mong nhớ.

"Jiwon, anh về rồi đây."

"Jihoon." Tiếng bước chân vội vã vang ên, lộn xộn xô tới.

Trái tim không tự giác mà đập liên hồi nhưng không phải vì phấn khích. Cậu bắt đầu hoài nghi, thật ra mình có nên trở về hay không?
Cửa chính nhanh chóng được mở.

"Ông xã." – Jiwon thân mật gọi cậu.

Cửa vừa mở, Jeong Jihoon vội vàng quay đầu sang nơi khác không dám đối diện với cô, Han Wangho đứng bên cạnh vẫn đỡ lấy cậu.

"Jihoon?" – Nhìn thấy chồng mình đang đứng ngoài cửa, Jiwon không kìm nổi lòng liền nhào tới ôm chặt lấy cậu, không biết mình đã vô tình đè lên những vết thương trên người chồng khiến cậu kêu lên một tiếng.

"Jihoon, anh không sao chứ? Anh...anh ta..?" – Âm thanh của Jiwon run rẩy nói không lên lời, tiểu bảo bối cũng sợ hãi nép sau lưng cô.

"Trên người Bác sĩ Jeong hiện tại đang bị thương, chúng ta vào nhà đã."

"Anh là ai? Mau thả chồng tôi ra." – Jiwon có chút sững sờ nhưng rất nhanh sau đó hét lên giận dữ như hổ mẹ giữ con với Han Wangho.

"Bà xã, anh thực sự đứng không nổi nữa.." – Đầu gối Jeong Jihoon không tự chủ mà khuỵ xuống, Jiwon đau xót nhìn cậu, vội vàng tiến đến đỡ, một tay ôm lấy cục cưng nhỏ cùng vào nhà rồi đóng cửa lại.

Khung cảnh này, mùi hương này vô cùng quen thuộc, đây chính là nhà của cậu, tất cả cảm xúc ùa về tựa như một giấc mộng, cảm giác rất không chân thực.
"Wooje, đến đây."

Tiểu bảo bối vừa rồi còn sợ hãi trốn sau lưng mẹ, giờ nghe thấy tiếng gọi của cậu liền bổ nhào vào lòng khóc lớn. – "Ba ba đi đâu mà lâu như vậy mới về hhuhu..."

Bắt lấy cái đầu nhỏ hơi rối, Jeong Jihoon ấu yếm ôm lấy cục cưng nhà mình vào lòng mà hít ngửi không thôi, nghe thấy bảo bối trong lòng đang nức nở.

"Ba ba vừa rồi phải đi công tác rất là xa, cho nên mới không về nhà với Wooje được, lúc ba không có nhà, Wooje có nghe lời mẹ không đó? Hằng ngày mẹ có đến đón con đúng giờ không?" – Cậu hỏi một câu, cục cưng ngoan ngoãn đáp lại một câu, Han Wangho cùng Kim Jiwon chỉ im lặng đứng nhìn hai cha con bọn họ đang vui vẻ đoàn tụ.

"Wooje ngoan, đã đến giờ đi ngủ rồi." – Không biết qua bao lâu, Jiwon đang đứng bên cạnh dịu dàng lên tiếng, nhìn cô lúc này rất khác với người vừa rồi nổi giận ngoài cửa.

"Nhưng mà..."

"Wooje ngoan, mau nghe lời mẹ, hôm khác ba sẽ lại về thăm con mà."

Bảo bối hai mắt ngấn lệ, rưng rưng muốn khóc nhưng vẫn ngoan ngoãn theo mẹ về phòng đi ngủ.
Không nỡ rời xa bước chân chập chững của bé con, Jeong Jihoon đứng dậy muốn đuổi theo nhưng rất nhanh đã bị Han Wangho nắm lấy vai khẽ đè xuống.

Hai người cùng nhau ngồi đối diện trên ghế sô pha lắng nghe tiếng ru nhẹ nhàng của Jiwon. Chỉ một lát sau cô đã trở lại ngồi xuống bên cạnh nhìn cậu, miệng hé ra rồi đóng lại như muốn nói rồi lại thôi. – "Jihoon...."

Cậu tự biết bản thân mình hiện tại thê thảm đến mức nào, rất muốn giải thích cho cô hiểu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu cho đúng.

Jiwon thất thần nhìn anh, cất tiếng hỏi nhưng giọng nói lại đầy chắc chắn. – "Anh sẽ còn đi tiếp phải không?"

Đầu Jihoon một mảnh hỗn loạn tràn về. – "Anh không biết."|

Cô liền quay đầu nhìn Han Wangho, anh ta cúi gằm mặt xấu hổ nói. – "Tôi chỉ là người hộ tống Bác sĩ Jeong thôi..."

"Vậy nên lát nữa sẽ lại hộ tống anh ấy trở về nơi đó?" – Cô bình tĩnh một cách đáng sợ. – "Các người là ai?"

Đôi mắt Jeong Jihoon dần ảm đạm, tựa đầu ra sau ghế. – "Jiwon, nhà đầu tư mà anh đã nói, chính là anh trai của Hyeonjoon."

"..."

Thoáng chốc, bi thương, thống khổ tràn về trên khuôn mặt xinh đẹp kia, đáy lòng cậu có chút co rút đau đớn.

Bất cứ ai cũng có thể phạm sai lầm, kể cả bác sĩ cũng không ngoại lệ, chỉ là trong số biết bao bệnh nhân mới có một trường hợp dẫn đến tử vong như vậy, xác xuất xảy ra vô cùng thấp.

Nhưng đối với người bệnh mà nói, một khi sai lầm này rơi xuống người họ thì tỉ lệ một trăm phần trăm đều không thể cứu vãn?

Cậu chẳng qua chỉ là người không may mắn, gặp phải trường hợp như Lee Hyeonjoon.

"Jihoon..." – Jiwon nắm lấy tay trái cậu nâng lên, vết dao đâm xuyên qua chưa được xử lý giờ sưng tấy lên trông vô cùng đánh sợ.

"Chị Kim, mạng người quý giá, hai người còn có con nhỏ. Chắc chị ít nhiều cũng hiểu được sự tức giận của Lee tiên sinh."

'Nhưng Jihoon không có sai." – Jiwon đau xót nhìn chồng mình, tựa trán mình vào chán cậu nói.
Có nước mắt rơi xuống mặt Jihoon. Đáy lòng quặn thắt, Jeong Jihoon choàng tay ôm vợ vào lòng.

Han Wangho đứng cạnh hồi lâu mới không đành lòng lên tiếng. – "Bác sĩ Jeong, chúng ta phải đi rồi."

Anh ta bước tới kéo cậu lên, Jiwon mất đi chỗ dựa ngã người lên ghế ngẩng đầu vô lực nhìn chồng, trong mắt phát ra một tia sáng kỳ lạ.

"Jihoon, khi nào anh sẽ trở về?"

Còn chưa kịp mở miệng nói, Han Wangho đã nhanh chóng cắt lời. – "Chuyện này cậu ấy không thể quyết định được, tất cả còn tuỳ ý của Lee tiên sinh."

Nói xong cũng không để Jeong Jihoon nhìn vợ mình thêm lần cuối mà kéo thẳng ra ngoài.

Ngồi vào trong xe, cậu bất lực chất vấn. – "Vì sao không để tôi nhìn cô ấy thêm chút nữa? Tôi vẫn chưa giải thích rõ ràng với cô ấy mà, một chút thời gian như vậy mà anh cũng không thể cho tôi sao?"

Han Wangho nhìn ra bóng tối dày đặc bên ngoài cửa sổ. – "Bác sĩ Jeong, không phải tôi không muốn cho hai người thêm chút thời gian đoàn tụ, mà cho dù cậu có giải thích rõ ràng với cô ấy thì như vậy có thực sự tốt hay không? Nhưng có điều này khiến tôi thắc mắc, vợ cậu quả thật quá mức bình tĩnh, nếu đổi lại là những người phụ nữ khác thì đã khóc lóc làm loạn từ sớm rồi."

Không biết phải nói gì, tất cả bao trùm lên một khoảng im lặng, hình ảnh ngôi biêt thự ác mộng càng lúc càng gần.

Để mặc Han Wangho đỡ mình lên tầng, trong phòng Lee Sanghyeok đã ngồi đợi cậu từ sớm.

"Người nhà cậu đều khoẻ cả chứ?"  - Anh ta cười mà như không cười hỏi cậu.

Jeong Jihoon đờ đẫn gật đầu.

"Đến đây giúp tôi cởi quần áo."

Loạng choạng bước đến, nâng tay lên tháo cà vạt, tay phải lành lặn cởi ra từng cúc áo. Lúc này cậu mới để ý thấy, trên người Lee Sanghyeok có rất nhiều vết sẹo lớn, có lẽ đã trải qua rất lâu rồi nên giờ đã mờ đi ít nhiều, không còn nhìn rõ nữa.

"Sao vậy? Không đeo kính nên không thấy rõ phải không?" – Lee Sanghyeok nâng mặt Jihoon lên.

"ừm, trước đây chưa từng nhìn kỹ, không biết trên người anh lại có nhiều vết thương đến vậy."

"Quần." – Anh ta nghiêng ngời nằm lên giường nói.
Jeong Jihoon yên lặng nghe theo, tay kia bị thương chỉ có thể cắn răng chật vật dùng tay phải cởi quần cho anh.

Mới có một lát mà đầu đã đầy mồ hôi, Lee Sanghyeok nhìn cậu, đột nhiên lên tiếng. – "Ngày mai tôi sẽ gọi người đến xử lý vết thương trên tay cậu."

"Cảm ơn Lee tiên sinh, tôi có thể tự mình làm được."

Quần mới kéo đến ngang hông, trụ thịt sung sức dưới đám lông mao vội vàng bật dậy khiến tay cậu không khỏi run rẩy. Nhìn bộ dáng Jeong Jihoon như vậy khiến anh không khỏi phì cười.

"Không phải từng nói đều có sao? Thế nào lại trưng ra vẻ mặt như vậy?"

Đây là lần đầu tiên Jihoon thấy anh ta cười chân thực đến vậy, tự nhiên mà sảng khoái.

Lee Sanghyeok đem cậu kéo vào lòng rồi xoay người đè lên, mặt đối mặt. Ngón tay ấm áp mân mê làn da phía bên trong đùi, nhẹ nhàng vuốt ve thiêu đốt lên từng nơi mà nó đi qua.

Jeong Jihoon xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, anh tóm một chân cậu lên bên eo mình, quy đầu cực đại đặt tại lối vào đỉnh đỉnh vài cái, sau đó mới chậm dãi xâm nhập.

Jihoon khó chịu ngẩng đầu lên, khó khăn hớp lấy không khí.

"Cậu thực sự không được sao?"

"Tôi không phải người đồng tính."- Jeong Jihoon nhíu mày bình tĩnh trả lời.

"Lạnh lùng thật đấy." – Trên mặt vương lên nụ cười tà, cơ thể bắt đầu luân động gấp gáp cướp đoạt người dưới thân.

"Kính mắt của cậu bị vỡ rồi, ngày mai tôi sẽ gọi Wangho đặt làm một cái mới."

"ưm...cảm ơn...Lee tiên sinh nhưng...a...không cần thiết, dù sao hiện tại cũng ...ưm...không cần đến, khi nào anh thả tôi ra...tôi sẽ tự mình đặt..."

Người phía trên bỗng dừng lại, anh cúi xuống gặm bả vai cậu. – "Vẫn là nên đặt trước một cái."

Jeong Jihoon ảm đạm cười không thành tiếng. Vốn định hỏi người kia khi nào mới chịu thả mình ra, nhưng hiện tại có lẽ không cần hỏi nữa rồi.

Sáng hôm sau, Lee Sanghyeok cùng Han Wangho đi đến nhà cậu lấy sổ khám mắt nhưng rất nhanh sau đó đã thấy Han Wangho trở về, ánh mắt nhìn anh ta vô cùng khác lạ.

Trong lòng bỗng chốc nổi lên dự cảm chẳng lành. – "Anh Han, sao vậy? Có phải..."

Han Wangho lần thứ hai nhìn cậu khẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro