Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí có chút kỳ quái.

Jeong Jihoon vừa bước vào bệnh viện, mọi người đều đổ dồn về phía cậu. Ngày hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu đi qua vỗ vai Ryu Minseok. – "Minseok, có phải trong viện đã xảy ra chuyện gì không?"

Ryu Minseok nghe vậy liền quay đầu lảng tránh. – "Không có gì đâu thầy, sao thầy lại hỏi như vậy?"

Nhìn thấy bộ dáng trốn tránh của người trước mặt, Jeong Jihoon bất đắc dĩ lắc đầu. – "Không có gì đâu, em đến kiểm tra tình hình bệnh nhân giường số bảy đi."

Ryu Minseok nhanh chóng chạy trốn khỏi ánh mắt cậu. Jihoon ngồi xuống ghế đưa tay sờ cằm suy nghĩ.
Lại là Lee Sanghyeok? Tuy tính cách anh ta có chút vấn đề nhưng...

*ruỳnh.*

"Mời vào."

Người mới đến tóc bị gió thổi có chút rối, quần bò mài phía trước trông có vẻ rất trẻ trung, tinh thần phấn chấn mang trên mình nụ cười vui vẻ sáng láng.

"Anh lại làm sao vậy?" – Jihoon xoay ghế lại mỉm cười nhìn Son Siwoo.

"Lâu như vậy mà em chẳng đến tìm anh lần nào khiến anh phải đích thân lặn lội đến đây tìm em đó." – Siwoo bất mãn lầm bầm.

Hôm qua nhận được điện thoại của anh, cậu mới giật mình nhớ tới đã lâu rồi chưa cùng người anh này liên lạc. Cũng may Jiwon cũng có kể lại tình hình của Jihoon với y.

Đưa ra mấy hộp thuốc đã chuẩn bị từ trước, Jeong Jihoon đành cười trừ cho qua. – "Cũng đâu để trách em được, em là người đã kết hôn rồi, dĩ nhiên phải lấy gia đình làm trọng."

"Cho nên mới nói em trọng sắc khinh bạn." – Son Siwoo không chút yếu thế đáp trả.

"Sau khi kết hôn sẽ không gọi là 'sắc' nữa." – Cậu nắn nót giúp y chỉnh lại từng chữ, dừng một hồi mới ảm đạm nói tiếp. – "Jiwon hiện tại đã phải chịu rất nhiều vất vả rồi, một thân một mình vừa đi làm lại vừa chăm lo cho Wooje. Hôm qua nghe nói cầu chì trong nhà bị hỏng, em vốn định hết giờ làm sẽ qua đó, kết quả cô ấy đã tự mình sửa được quả thực rất tài giỏi."
Jeong Jihoon vô lực nhếch khoé môi cười, có người phụ nữ nào lại muốn như vậy cơ chứ?

"Jihoon, vẫn chưa thể trở về sao?"

"Phải."

"Đến khi nào anh ta mới chịu thả em ra?"

"Cũng sắp rồi, chỉ còn chờ kết quả của cuộc kiểm định là được."

"Ừm anh nghĩ cũng nhanh thôi. Em gần đây vẫn khoẻ chứ?"

"Mấy ngày qua vừa qua đều không xảy ra chuyện gì cả, anh ta có lẽ cũng nghĩ rằng mọi chuyện không phải lỗi do em, nên..."

"Trước đây không phải anh đã nói với em đừng nên tự trách bản thân như vậy rồi hay sao? Chính em vẫn cứ như vậy mới khiến cho người khác hiểu lầm."

"Có lẽ vậy....Dù sao cũng sẽ qua nhanh thôi. Cũng may, Jiwon chưa biết gì cả, những chuyện đã xảy ra cứ coi như em chuộc lại lỗi lầm cho mình."

"Chuộc lỗi gì chứ, em vốn dĩ không ..."

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến âm thanh lo lắng của Ryu Minseok.
"Thầy Jeong, thầy mau ra ngoài, có người đến tìm thầy."

Giọng Minseok hốt hoảng dồn dập, cậu và Siwoo liếc nhau thật nhanh rồi vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi văn phòng.

Đại sảnh bệnh viện chật ních các y bác sỹ cùng bệnh nhân đang đứng xếp hàng đông nghịt, còn có rất nhiều người nhà bệnh nhân đứng đó, mọi người thấy cậu đến đều khoanh tay trước ngực hả hê nhìn.
Trong lòng biết chắc có gì đó không ổn, Jeong Jihoon vội đẩy đám người ra chen lên phía trước.
Giữa đám đông là một cô gái trẻ trong bộ áo gió màu đen, vạt áo mở rộng lộ ra làn da trắng nõn, mái tóc dài duyên dáng buông xoã đến tận thắt lưng. Gương mặt góc cạnh kiêu ngạo mang theo những nét hèn mọn, đôi mắt đen láy xinh đẹp trừng trừng về phía cậu.

Cô ta đưa tay quấn lấy lọn tóc trên vai mình, chiếc nhẫn kim cương cực đại phản chiếu ánh sáng lấp lánh nhức mắt. Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, cô ta đằng đằng sát khí đến trước mặt cậu hét lớn. – "Chính là anh." Rồi giáng tới một cái tát thật mạnh.

Jeong Jihoon lách người tránh được, có chút kinh ngạc nói. – "Tiểu thư, tôi không biết cô, có chuyện gì cần giải quyết mời đến văn phòng nói chuyện. Ở đây là bệnh viện, không nên làm ảnh hưởng đến những người khác."

"Ai nói? Tôi thấy bọn họ có vẻ rất thích xem kịch vui a." – Nháy mắt thu lại vẻ tức giận, cô ta mỉm cười duyên dáng nhìn quanh đám người hiếu kỳ đang xếp hàng đông đúc chờ đợi.

Son Siwoo cũng đến ngay sau đó, nhìn thấy cô gái trước mắt liền sững sờ. – "Này cô, tốt nhất chúng ta nên đến văn phòng nói chuyện trước đã."

Người kia không thèm đếm xỉa gì đến y, chỉ thẳng ngón tay vào Jeong Jihoon. – "Tên tiện nhân này dám dụ dỗ chồng tôi."

Bệnh nhân và người nhà bốn phía phút chốc quay sang bàn tán sôi nổi, những y bác sĩ trong viện vẫn bình tĩnh đứng nhìn.

Lúc sáng mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ như vậy, có lẽ là vì cô gái này.
Jeong Jihoon trấn tĩnh lại, bình thản nói tiếp. – "Tiểu thư, tôi không biết cô đã đến đây bao nhiêu lần rồi, tuy nhiên tôi là người đã có vợ, xin cô hãy cẩn thận lời nói của mình."

Cô ả khinh miệt mỉm cười, từ trong túi xách lấy ra một tấm ảnh giơ quanh bốn phía trước mặt mọi người. Tất cả lập tức ồ lên.

Bức ảnh đi hết một vòng liền quay trở lại trước mặt cậu.

Đó là tấm hình Jeong Jihoon đang ngủ say trên chiếc giường lớn trong phòng Lee Sanghyeok, hạ thân phủ một tấm chăn mỏng, phía trên thân thể không một mảnh vải trải đầy dấu vết hôn ngân hoan ái.

Đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng.

"Tiểu thư, cô chụp lại tấm hình như vậy là có ý đồ gì?" – Son Siwoo xấu xa lên tiếng. – "Đàn ông đã kết hôn, chẳng phải đều như vậy cả sao?"

"Anh ta ở nhà cũng giữ nguyên cái bộ dạng này sao?" – Cô ả âm thanh ngoan độc phản bác lại.

Jeong Jihoon phút chốc tỉnh táo, nhìn thẳng vào người trước mặt. – "Tiểu thư, nếu cô không có chứng cứ xác thực xin đừng đến đây gây ồn ào."
Chẳng lẽ đây là mưu kế khác của Lee Sanghyeok?

"Jeong Jihoon. Ở đây là bệnh viện, anh có dám để cho mọi người kiểm trả thân thể, xem có đúng là anh đã đi dụ dỗ chồng người khác hay không?"

Chung quay vang lên tiếng xì xào ầm ĩ, mọi người đùa giỡn, hưng phấn đứng xem vở kịch ngày càng thú vị.

Cậu nắm chặt tay lại. – "Xin cô đừng có xúc phạm danh dự của tôi, mời cô ra khỏi nơi này."

"Anh dù sao cũng là đàn ông mà lại..."

Jeong Jihoon cười nhạt một tiếng. – "Chính vì tôi là đàn ông nên mới không chấp nhặt so đo với cô."

Cô ả liếc cậu một cái, không nói thêm câu gì nữa, xoay người yên lặng rời đi.

Cậu thở nhẹ một hơi, quay sang nói với bệnh nhân khác. – "Không còn việc gì nữa, mọi người trở về nghỉ ngơi đi."

Hai người trở lại phòng, Son Siwoo mới lên tiếng. – "Jihoon, em không sao chứ?"

"Dĩ nhiên là không, dù sao cũng không có ai tin...em là đàn ông."

"Em thực sự nghĩ sẽ không có ai tin?"

Son Siwoo đi rồi, Ryu Minseok liền nhút nhát, thấp thỏm bước vào phòng.
"Thầy Jeong, chuyện cô gái kia là sự thật sao?"

Cậu trấn định Minseok. – "Trông thầy có giống người đồng tính lắm sao?"

Ryu Minseok liền lắc đầu. – "Đương nhiên là không, thầy nhìn rất đẹp trai không hề nữ tính một chút nào."

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Ryu Minseok khiến cậu không khỏi bật cười. – "Hôm nay thật chẳng hiểu sao mới sáng sớm mà mọi người lại nhìn thầy với ánh mắt kỳ quái như vậy, ra là vì chuyện này."

Minseok liền quẳng ý tứ ra sau đầu, nhiệt tình kể lại. – "Hôm qua cô gái đó còn dẫn theo hai người nữa, khí thế vô cùng hùng hổ khiến ai nấy đều không tin không được.

"Vậy bây giờ đã tin rồi chứ?" – Jeong Jihoon vui vẻ cười nói, Ryu Minseok cũng vui vẻ gật đầu.

Liếc nhìn đồng hồ đã tới năm giờ, cậu liền gật đầu chào Minseok rồi ra về.

Thẫn thờ bước vào nhà ga, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra.
"Dụ dỗ chồng tôi..."

Chồng? Lee Sanghyeok đã kết hôn?

Jeong Jihoon không khỏi thấp giọng, 'hừ' một tiếng. Anh ta đã kết hôn mà còn làm ra những chuyện như vậy đối với cậu.

Thế nhưng, hôm nay cô gái kia lại bỏ qua dễ quá dễ dàng.

Tóm lại, vẫn nên cẩn thận một chút. Ảnh chụp trong tay cô ta, nhất định cô ta và Lee Sanghyeok có quan hệ.

Khoảng thời gian chờ đợi này có lẽ không thể trôi qua một cách tốt đẹp.

Trở lại biệt thự, Han Wangho đã đang ngồi trước bàn ăn chờ cậu. Lee Sanghyeok gần đây bề bộn rất nhiều công việc, luôn chỉ có Han Wangho cùng cậu ăn cơm.

Thật là 'cùng' sao?

Nhìn sang khuôn mặt thành thật, đôn hậu của Wangho, cậu thoáng yên tâm lại đôi chút, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Hơn mười một giờ, Lee Sanghyeok vẫn chưa trở về, cậu sung sướng một mình chiếm trọn cả chiếc giường lớn. Đang lúc mơ mơ màng màng, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai.

Jeong Jihoon xoay người xích lại gần. – "Vẫn chưa có kết quả sao?"

Trong bóng tối có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Lee Sanghyeok, sau đó rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. – "Còn cần bốn ngày nữa."
————//-//————-
Jeong Jihoon mơ màng mở mắt, đang muốn rời giường liền nhìn thấy Lee Sanghyeok ngồi bên cửa sổ.

Hiện tại trên người không một mảnh vải che thân, không còn cách nào khác, cậu đành phải lên tiếng. – "Lee Sanghyeok..."

Anh quay đầu lại, cậu vội vàng xấu hổ cúi đầu. – "Có thể phiền anh ra ngoài một chút không? Tôi muốn... thay quần áo..."

Lee Sanghyeok lơ đễnh cười. – "Đều bị tôi nhìn thấy cả rồi, còn xấu hổ gì nữa chứ?" – Tuy là nói vậy nhưng anh vẫn tránh đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Jeong Jihoon gấp rút mặc lại quần áo chỉnh tề, ấp úng nói. – "Tôi đi làm."

Anh chỉ "ừ" một tiếng coi như đáp lời.

Bước xuống dưới tầng, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm, cậu vừa ăn sáng vừa ngước đầu nhìn lên cầu thang.
'Hôm ay Lee Sanghyeok không đi làm sao?" Jeong Jihoon thầm nghĩ.

Ăn xong bữa sáng, cậu thu dọn chén đũa rồi bước tới cửa chuẩn bị đi làm. Người đứng ngoài cũng vừa lúc ngẩng đầu lên. Là cô gái hôm trước.

"Jeong Jihoon, thật trùng hợp nha." – Cô ả mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn khác khí thế của người hôm qua vừa mới gây sự.

Hai người cứ như vậy, mặt đối mặt đứng nhìn nhau.
Mãi đến một lúc sau khi Han Wangho tới, nhìn thấy cô gái đang đứng ngoài cửa liền vô cùng mừng rỡ nói. – "Han tiểu thư, cô đã đến rồi.", sau đó hướng lên tầng gọi lớn. – "Đại ca, Han tiểu thư đến rồi này."

Hoá ra hai người này thực sự có quan hệ.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Jihoon, cô ta khinh khỉnh cười đi theo Han Wangho bước vào phòng.

Cậu cũng không muốn để ý tới, đang định rời đi liền bị thanh âm của Lee Sanghyeok kéo lại. – "Jeong Jihoon, hôm nay cậu đừng đi làm, chúng ta cùng ăn một bữa."

Anh mặc trên người bộ áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo trễ xuống lộ ra cơ ngực cực kỳ cường tráng, vừa anh tuấn lại có phần gợi cảm. Bị ép phải ở lại, cậu đành bất đắc dĩ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn về phía hai người họ.

Khách quan mà nói, bọn họ rất xứng đôi, Han tiểu thư thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp đứng cạnh Lee Sanghyeok đem lại cho người ta cảm giác như chú chim nhỏ tựa mình nép vào thân cây vậy.

Khuôn mặt lạnh lùng kia lúc này cũng toát lên ôn nhu vô hạn, cánh tay đặt hờ lên vai cô, Han tiểu thư khẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Nhìn bộ dáng háo sắc của hai người đó khiến cậu không khỏi thở dài.

Dường như nhìn ra sự mất tự nhiên của cậu, Lee Sanghyeok liền quay sang giới thiệu. – "Người này tên Jeong Jihoon." – Tuy anh chỉ nói tên nhưng chắc hẳn mọi người ở đây đều biết rõ thân phận của cậu cả. - "Jihoon, cô ấy chính là..."

"Vợ chưa cưới của Lee Sanghyeok." – Han tiểu thư mỉm cười kiêu ngạo, tự mình hoàn thành nốt câu nói dang dở kia.

Bàn tay trên vai khẽ đưa lên vuốt ve mái tóc cô, thanh âm phảng phất dịu dàng. – "Đây là Han Sohee, vợ chưa cưới của tôi."

Han Sohee? Jeong Jihoon âm thầm cười khổ trong lòng.

"Rất vui được gặp cô, Han tiểu thư."

Han Sohee và Lee Sanghyeok lại tiếp tục ngồi trên sô pha nói chuyện thân mật, nội dung cũng chỉ xoay quay chuyện trong nhà như thế nào, rồi chuyện công việc làm ăn ra sao, sau đó còn không bồi thêm mấy câu tình cảm sến súa tê tâm phế liệt.

Nghe hai người họ thủ thỉ với nhau thì có vẻ gia đình Han Sohee cũng thuộc vào hàng lắm tiền nhiều của, không thua kém gì gia sản của Lee Sanghyeok.
Cảm giác buồn nôn bỗng chốc sộc lên, cậu mệt mỏi tựa người vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng càm thấy có người đang lay mình,cậu liền mở mắt, là Han Sohee đang đứng trước mặt.
"Jeong tiên sinh, đã đến giờ ăn cơm rồi." – Cô nàng cười đến cực kỳ đắc ý, bộ dáng nhu thuận mới nãy thôi biến mất sạch sẽ, không còn sót lại một chút nào. Cậu cũng cười nhạt đáp lại một tiếng, đứng dậy vào phòng ăn.

Đầu bếp, lái xe hay bảo vệ của Lee Sanghyeok đều là những chuyện gia bậc nhất, cả một bàn ăn được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ theo kiểu tiệc tối gia đình mang đậm phong cách châu Âu.

Han Sohee hiển nhiên là người có gia giáo, mỗi động tác đều lộ ra khí chất thanh cao nho nhã.

Lee Sanghyeok ngồi bên liên tục rót rượu cho cô, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chõng ửng hồng.

"Sanghyeok, em thấy vị Jeong tiên sinh này so với mấy người bình thường khác đẹp hơn rất nhiều a." – Cô híp mắt lại nhìn cậu.

Anh lúc này cũng ngẩng đầu lên, bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm như dã thú săn mồi khiến Jeong Jihoon có chút không được thoải mái.

Cậu đặt ly rượu trong tay xuống. – "Ở đâu cũng vậy, đàn ông quan trong nhất không phải khuôn mặt mà chính là thực lực."

'Anh muốn nói năng lực của Sanghyeok rất mạnh?" – Han Sohee ngả ngớn cố tình xuyên tạc ý của cậu.

Jeong Jihoon không thèm quan tâm, rũ mi chấm dứt cuộc trò chuyện này. – "Phải."

Lee Sanghyeok nãy giờ im lặng, nghe vậy đột nhiên lên tiếng. – "Thật sao? Vậy cậu thấy tôi có năng lực nhất ở phương diện nào?"

Này là cố tình gây sự?

"Chuyện này Han tiểu thư hẳn sẽ rõ hơn tôi."
Cậu cúi đầu cắt miếng bít tết lớn lên ăn tiếp, cố coi như hai người kia không tồn tại.

Ấy vậy mà một bữa cơm trưa cũng có thể kéo dài suốt từ mười hai giờ đến tận hai rưỡi. Chỉ ngồi nghe bọn họ nói nhảm thôi cũng đủ khiến cậu choáng váng, đến bao giờ mới kết thúc được đây.

Jeong Jihoon đưa tay ấn lên huyệt thái dương đang đau nhức.

'Sanghyeok, hôm nay em sẽ ngủ ở phòng nào?" – Cô ngồi trên ghế nhõng nhẽo ôm cánh tay anh làm nũng.

"Để anh gọi người dẫn em lên phòng dành cho khách."

Han Sohee gật đầu, cẩn thận bước theo gia nhân lên tầng, phòng khách nhất thời chỉ còn lại cậu và Lee Sanghyeok.

"Có phải hôm nay tôi có thể về nhà?"

"Không thể." – Câu trả lời lạnh như băng khiến cho người đối diện không thể nào phản kháng.

"Han tiểu thư nhất định sẽ nghi ngờ."

Anh chuyển tầm mắt, có chút trầm tư nhìn về phía thân ảnh người vừa mới rời khỏi.

Buổi tối, Lee Sanghyeok và Han Sohee lại thân mật bên nhau, Jeong Jihoon nhàm chán một mình đi dạo trong hoa viên.

"Đây chẳng phải bác sĩ Jeong sao?"

Nghe tiếng động cậu liền quay lại nhìn, hình như có chút quen quen...

"Anh là..."

Người vừa tời ha hả cười nói. – "Tôi tên Kim Geonwoo, vẫn còn nhớ chứ?"

Mặt cậu thoáng cái đỏ rần, không tự chủ mà nhớ lại cái đêm nhục nhã, thống khổ đó.

Cũng may hôm nay trời rất tối.

"Chào anh."

"Bác sĩ Jeong không biết hôm nay có dự định gì không?"

Jeong Jihoon chán ghét liếc nhìn, cố gắng lảng tránh câu trả lời. – "Đều do đại ca của các anh sắp xếp cả, anh có ý kiến gì sao?"

Kim Geonwoo vội vàng khoát tay nói. – "Không có ,không có..."

Cậu khẽ gật đầu chào rồi xoay người nhanh chóng trở về.

Lee Sanghyeok, anh rốt cuộc đang có suy nghĩ gì?

Phòng khách lúc này chỉ còn một người.
"Đã về rồi sao?"

"Phải." – Vốn định hỏi Han Sohee đi đâu rồi nhưng nghĩ lại đây là chuyện riêng của nhà người ta, cậu cũng không muốn quản nên liền đơn giản là im lặng không nói gì.

"Cô ấy đang tắm, cậu cứ về phòng ngủ chờ trước đi."
Lại cái ngữ khí ngang ngược đó.

"Lee Sanghyeok, anh thật sự muốn như vậy sao? Hai người đàn ông ngủ chung một phòng."

"Kết quả còn chưa có, cậu tốt nhất là nên nghe lời một chút đi."

Còn chưa dứt lời đã bị câu nói của Lee Sanghyeok đánh bại.

Jeong Jihoon cười khổ bước lên phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro