Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cha mẹ tôi trước đây có tình cảm với nhau nhưng không được sự cho phép của gia đình, hai người đã bỏ trốn rồi kết hôn. Nghe nói họ đã trải qua rất nhiều gian khổ. Cha tôi ban ngày ra ngoài làm công cho người ta, ai thuê gì đều làm. Còn mẹ thân thể không được khoẻ nên tất cả đều do một mình ông gánh vác, ông lại càng cố gắng làm việc chăm chỉ ngay cả buổi tối cũng không nghỉ ngơi mà nhận mấy việc vặt về làm kiếm thêm thu nhập. Ở bên nhau được hai năm thì mẹ tôi mang thai, chỉ tiếc bà đã qua đời ngay sau khi sinh tôi."

Thanh âm của Lee Sanghyeok vô cùng bình thàn giống như đang kể chuyện về những người xa lạ không hề liên quan đến mình.

"Cha tôi một mình nuôi tôi lớn không hề dễ dàng, cũng may công việc buôn bán của ông ngày càng phát đạt. Cụ thể quá trình thế nào ông chưa từng nói tôi nghe, dù sao cũng giống như mấy câu chuyện mà người ta hay kể, một người xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng mà thôi." – Anh hướng cậu sảng khoái cười cười rồi nói tiếp.

"Những năm sau đó, công việc làm ăn rất thành công, ngày càng có nhiều dự án lớn. Sau khi học xong trung học, tôi bắt đầu tiếp xúc với sản nghiệp của gia đình."

"Là T1 sao?"

"Azz...ngày đó khi mới thành lập công ty, tôi và cha đã cùng nhau ngồi vắt óc suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ nổi cái tên nào hay cả, hai người chúng tôi rất giống nhau, trời sinh đều không thích đọc sách nhưng lại vô cùng hứng thú với công việc kinh doanh."

"Trên đời này đâu có ai hoàn hảo."

Anh giơ ngón cái lên, nháy mắt với cậu một cái. – "Câu này cậu nói rất đúng."

"Tốt nghiệp trung học được một thời gian, có một hôm cha mang theo gương mặt đỏ bừng đến tìm tôi, nói muốn thương lượng với tôi một việc." – Kể đến đây anh liền bật cười khúc khích. – "Ông nói ông đang thích một người phụ nữ, tới hỏi xem tôi có đồng ý hay không? Một mình cha cô đơn lẻ bóng lâu như vậy...còn phải nuôi dưỡng một đứa trẻ nghịch tử không biết nghe lời như tôi nữa, quả thực rất vất vả. Tôi cũng gặp qua người phụ nữ dịu dàng, nhu thuận, khi đó cha tôi bốn mươi tuổi còn bà ấy ba mươi. Lúc đó tôi đã nghĩ hai người bên nhau sẽ rất hạnh phúc."

"Bà chính là mẹ đẻ của Hyeonjoon, sau khi lấy cha, tôi gọi bà ấy là dì. Đến khi lên đại học thì tôi chuyển đến Busan."

"Lee tiên sinh, anh học trường nào ở Busan?"

"Đừng gọi tôi là Lee tiên sinh nữa cứ gọi là Lee Sanghyeok là được rồi. Tôi học ở Yonsei, mỗi năm cứ vào kỳ nghỉ, tôi đều trở về thăm họ."

Jeong Jihoon cười cười hỏi vặn lại. – "Chẳng phải anh nói mình trời sinh không thích đọc sách sao?"

"Cho nên mới không vào nổi mấy trường top đầu ở Seoul đó. Dì và cha tôi sống bên nhau cực kỳ hạnh phúc, về sau khi tôi lên nắm quyền công ty, ông liền mừng rỡ đưa bà đi tiêu giao tự tại khắp nơi. Thế nhưng hai người họ lại một mực không sinh con, nói sợ về sau sẽ tranh dành gia sản."

Lee Sanghyeok cúi đầu, lọn tóc đen nhánh rủ xuống trước trán che đi đôi mắt thâm trầm. – "Tài sản cũng chỉ là đồ ngoài thân, tôi không quan tâm đến những thứ như vậy. Kỳ thật, tôi là một người rất dễ thoả mãn.."

Không phải đâu, Nội tâm Jihoon yên lặng lên tiếng nhưng là không dám mở miệng nói ra.

"Đâu có người phụ nữ nào lại không muốn có một đứa con của riêng mình, cho nên tôi và cha dã khuyên nhủ bà rất nhiều vẫn là nên sinh một đứa."

"Jeong Jihoon, tôi không phải là bác sĩ, khi đó tôi không hề biết với độ tuổi của bà nếu sinh con sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm. Lúc sinh Hyeonjoon chỉ thiếu một chút nữa là bà đã không qua khỏi, hai cha con chúng tôi ngồi chờ bên ngoài thực sự vô cùng hối hận."

"Thế nhưng đến khi chứng kiến Hyeonjoon ra đời, đột nhiên tôi cảm thấy tất cả những gì đã trải qua thật là đáng giá."
Trên khuôn mặt cương nghị của anh tràn đầy nét ôn nhu.

'Lúc đó tôi đã hai lăm, Hyeonjoon đối với tôi mà nói không chỉ là một đứa em trai bình thường. Người ta vẫn bảo anh cả giống như cha huống hồ tôi và nó còn chệnh nhau nhiều tuổi như vậy."

"Tôi có thể hiểu được."

"Nhưng bởi khi sinh Hyeonjoon, tuổi dì đã quá lớn nên thân thể thằng bé cũng không được tốt cho lắm."

"Không lâu sau đó dì và cha tôi gặp phải tai nạn xe không qua khỏi, chỉ còn lại tôi cùng Hyeonjoon, mà tôi khi ấy lại vướng phải một số việc phải vào tù, không còn cách khác phải giao Hyeonjoon cùng sản nghiệp cho một người đáng tin cậy trông nom giúp. Nhà tù là nơi khủng khiếp và dơ bẩn đến thế nào, tôi không hề muốn để cho thằng bé nhìn thấy. Vậy nên, tròn hai năm trời chưa từng để nó đến gặp tôi, ngay cả nhìn một chút cũng không, vậy mà...."

Anh im lặng thở dài một tiếng, không nói tiếp, lòng bàn tay Jihoon đã thấm đầy mồ hôi lạnh.

"Jeong Jihoon, sau khi ra tù việc đầu tiên tôi  làm không phải đến thăm Hyeonjoon mà là cho người điều tra về cậu. Đọc những tư liệu đó khiến tôi cảm thấy cậu không giống bác sĩ giỏi một chút nào, tuổi còn quá trẻ, quá chói mắt...quá xinh đẹp, Cho nên tôi mới...."

"Đừng nói nữa Lee tiên sinh..." – Jeong Jihoon cắn chặt môi dưới, cố gắng dùng đau đớn xua đi nhưng hình ảnh quá đỗi tàn khốc đang hiện lên trong đầu mình.

"Jeong Jihoon, hiện tại tôi cảm thấy có lẽ trước đây tôi đã hiểu lầm cậu."

Anh vẫn tiếp tục nói nhưng Jihoon căn bản không thể nghe vào thêm một câu chữ nào.

Cho dù có phải hiểu lầm hay không thì việc Hyeonjoon chết trên tay cậu vẫn là sự thật không thể thay đổi. Có lẽ nếu giải phẫu vào một ngày khác, thay một bác sĩ khác, đổi một loại thuốc khác, dùng phương pháp phẫu thuật khác...có lẽ đứa bé sáu  tuổi đó đã không... Cái chết của Hyeonjoon thực sự là ngoài ý muốn, thế nhưng cảm giác tội lỗi nặng nề vẫn cứ đeo bám chồng chất trong lòng cậu.

"Ba ba, anh Hyeonjoon đâu rồi? Vì sao Hyeonjoon chưa tới? Không phải ba nói sẽ chữa khỏi cho Hyeonjoon sao? Oa...oa....ba nó dối, nói dối..."

Bên tai văng vẳng tiếng khóc thê lương của Wooje sau cái chết của Hyeonjoon. Đó là tiểu bảo bối mà cậu yêu quý nhất, lần đầu tiếp xúc với cái chết gần đến như vậy, lại là người bạn thân nhất của bé con, cũng là bệnh nhân của người cha mà nó tin tưởng nhất.

Thân thể Jeong Jihoon run lên dữ dội, Lee Sanghyeok nhìn ra sự khác thường liền đẩy cậu ngã xuống giường rồi dùng thân hình nặng nề của mình đè lên khiên cậu không thể run rẩy thêm được nữa.

"Jeong jihoon, mỗi khi nhìn thấy cậu thản nhiên đối diện với nhục nhã, tiếp nhận sự trừng phạt của tôi. Cả những điều mà cậu đã nói về Hyeonjoon trước khi thằng bé mất khiến tôi không thể không cho rằng cậu chính là người hại chết nó."

'Thật vậy sao?" – Cậu gian nan trả lời.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, cậu thấy chính mình bất lực.

"Cậu cố ý làm như vậy là khiến tôi cho rằng mình đã trừng phạt đúng người đúng tội." – Anh gắt gao dán chặt tầm nhìn lên người Jihoon, muốn từ bộ dang mềm yếu này tìm ra được điểu gì đó.

'Thế nhưng..." – Thanh âm kia chợt mềm mỏng đi rất nhiều. – "Tôi vẫn muốn tin cậu vô tội. Cho dù điều đó sẽ làm tôi ánh náy vô cùng."

'Lee Sanghyeok, nếu lần giải phẫu kia thực sự là ngoài ý muốn, có phải anh sẽ thả tôi đi không?"

Hai đồng tử phút chốc co rít lại nhưng rất nhanh khôi phục lại ngữ khí lạnh lùng. – "Còn phải xem có thật là ngoài ý muốn không đã."

Thật khó có được một lần Lee Sanghyeok không hề đòi hỏi, chỉ là chiếm hơn phân nửa chiếc giường, đẩy cậu chen chúc nằm vào một góc mà thôi.

Trong lòng vẫn không nén được khẩn trương, kết quả cuối cùng vẫn là sợ hãi.

Nếu quả thật do cậu, Lee Sanghyeok muốn hành hạ cậu như thế nào cũng không sao cả. Cái đáng sợ nhất chính là lương tâm ngày đên dày vò. Hiện tại còn như thế nếu như....

Jeong Jihoon hít một hơi thật sâu, không dám suy nghĩ tiếp.

Mọi chuyện dù sao cũng đã qua, lo lắng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, vậy cứ mặc cho số phận quyết định đi.

"Không ngủ được sao?" Một lúc sau, Lee Sanghyeok lên tiếng hỏi.

Giọng nói đột nhiên vang lên trong đêm yên tĩnh khiến cậu có chút giật mình. – "Phải, anh cũng không ngủ được sao?"

"Tôi không ngủ được." Thanh âm rất trầm thấp, nhẹ nhàng rót vào tai mang đến cho người khác cảm giác an tâm vô cùng.

Cậu lớn mật hỏi anh. – "Lee Sanghyeok, tôi chắn chắn sẽ không bỏ trốn. Có thể cho tôi về nhà thăm vợ con mình được không?"

Lee Sanghyeok im lặng rất lâu không lên tiếng, cậu lại một mực khẩn trương chờ đợi.

"Cậu rất yêu vợ mình nhỉ?" – Người bên cạnh liền bật cười trêu chọc.

Cậu chút một tiếng thở dài nhẹ nhõm nói. – "Đúng vậy, hai người đó chính là gia đình của tôi."

"Ngủ đi, hai thằng đàn ông nửa đêm rồi còn rủ nhau tâm sự cái gì, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm." – Dứt lời liền khinh khỉnh mỉm cười.

"Cũng đúng."- Jeong Jihoon nhắm mắt lại lui về phía góc giường, ngày mai cậu muốn đi thăm Wooje.
Thoảng nhìn trộm sang thấy anh đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. An tĩnh tựa như bầu trời trước giông bão.

Người đàn ông này thay đổi cảm xúc quá nhanh, quá dễ dàng. Quên đi, dù vậy cũng không liên quan đến cậu.
Quẳng lại mọi suy nghĩ ra sau đầu, Jihoon vô tâm nhắm mắt cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

———-/—/-//————
"Jiwon. Là anh." – Jeong Jihoon cầm điện thoại trên tay.

Đầu bên kia liền truyền đến âm thanh kích động. – 'Ông xã."

"Bà xã, trưa nay có thể cùng anh đi ăn được không?" – Khoé môi cậu cong lên, trong đầu đang tưởng tượng đến vẻ mặt hứng khởi của cô.

"Được, chúng ta gặp nhau lúc mấy giờ? Ở đâu?" – Giọng Jiwon tràn ngập thanh âm hạnh phúc.

"Mười hai giờ trưa, vẫn ở chỗ cũ."

"Em biết rồi. Giờ em có chút việc phải làm, hẹn anh trưa nay."

Nhớ lại, lần đầu tiên cậu gặp Jiwon trong một quán ăn gần trường đại học, tuy rẳng không được tiện nghi cho lắm nhưng lại vô cùng sạch sẽ, không gian quán nhẹ nhàng hoà cũng giai điệu du dương che giấu đi nhưng âm thanh thủ thỉ của các đôi tình nhân khiến cho họ co thể thoải mái cùng nhau nói chuyện. Đó cũng là nơi hẹn hò lý tưởng của mấy cô cậu sinh viên thường xuyên lui tới.

Sau khi kết hôn, điều kiện kinh tế của hai vợ chồng cũng khá hơn rất nhiều nhưng vào những ngày quan trọng, cậu và Jiwon vẫn luôn hẹn nhau ở nơi đó. Dù sao cũng là nơi chất chứa những kỷ niểm đẹp giữa hai người.

Rất may thị trấn nhỏ này cũng có một quán ăn nhanh như vậy, Jeong Jihoon ngồi xe buýt tới, vừa đặt chân xuống đã thấy tấm biển màu vàng 'Chào mừng quý khách' được trang trí các nhân vật hoạt hình vô cùng bắt mắt.

Thong dong đứng bên vỉa hè, nhìn dòng người vội vàng qua lại bỗng dưng trong lòng lại thấy thích thú vô cùng.

Trời đã vào cuối thu, cậu vẫn khoác trên người bộ quần áo mỏng manh mình mặc khi bị đưa đến khu biệt thự của Lee Sanghyeok hôm đó, gió lạnh thổi qua không khỏi có chút rùng mình.

"Ông xã" – Jiwon đứng bên kia đường lớn tiếng hét lên, rất nhanh liền chạy tới nhào vào lòng cậu khiến cho những người xung quanh đều phải quay đầu lại nhìn.

"Xin lỗi, em đến hơi trễ." – Cô ngẩng đầu giương lên đôi mắt tội nghiệp. – "Có phải đã để anh chờ lâu rồi không?"

Cậu cười cười đáp lại. – "Không có, anh cũng chỉ vừa mới đến."

Hai người phút chốc như chở về khoảng khắc thời sinh viên, cậu nắm tay cô dắt vào trong tìm một góc khuất ngồi xuống.

Trong tay Jiwon cầm một túi đồ rất lớn. Jihoon hiếu kỳ hỏi. – "Bà xã, em em theo  thứ gì vậy?"

"Anh không thấy lạnh sao? Quần áo trên người anh mỏng quá." – Cô thẹn thùng cười đẩy túi đồ về phía cậu.

Bên trong là mấy bộ quần áo thu đông rất ấm áp, cậu cảm động không nói lên lời. – "Jiwon..."
Nháy mắt không gian trở nên ấm áp khôn cùng.

Sau khi tan làm, Jeong Jihoon xách túi quần áo lớn, tâm tình vui vẻ trở lại biệt thự.

Lee Sanghyeok vẫn chưa về, chỉ có Han Wangho đang ngồi trong phòng khách tầng một chờ cậu.
"Anh Han." – Cậu hướng anh gật đầu chào một tiếng.

Han Wangho cũng cười cười đáp lại. – "Hôm nay đại ca không về được, chỉ có tôi và cậu ăn tối với nhau thôi."

"Như thế nào hôm nay lại vui vẻ vậy?"

Cậu cầm túi đồ trong tay phấn khởi giơ lên lắc lắc trước mặt anh, - "Hôm nay Jiwon mang quần áo đến cho tôi, nói trời chuyển lạnh, sợ tôi không có đủ quần áo để mặc."

"Jihoon, cậu ăn cơm trước đi."

Không có Lee Sanghyeok ở đây, hai người bọn họ không cần câu lệ tiểu tiết, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. – "Jihoon, nhìn bề ngoài của cậu cũng rất sáng sủa nha."

Han Wangho múc thêm một chén súp đưa qua cho cậu.

"Cảm ơn anh Han...hôm nay Lee Sanghyeok không có ở đây cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa lúc trưa còn cùng đi ăn với bà xã..."

Nghe vậy anh liền lấy khuỷ tay chọc sang. – "Cậu cũng giỏi thật đấy, lấy được  một cô vợ xinh đẹp đến vậy."

Jeong Jihoon cười trừ đưa tay lên gãi gãi đầu.
Một lúc sau, Han Wangho đột nhiên nghiêm túc hỏi cậu. – "Jihoon, cậu có biết đại ca gần đây đang làm gì không?"

"Tôi chỉ biết anh ấy đanh tìm người đến kiểm định lại cuộc phẫu thuật của Hyeonjoon một lần nữa."

Người bên cạnh nháy mắt thất thần, cậu cẩn thận khẽ gọi. – "Anh Han, anh làm sao vậy?"

Han Wangho lắc lắc đầu. – "Tôi cứ nghĩ đại ca sẽ không nói cho cậu biết, anh ấy..."

Lời còn chưa nói hết, anh liền thức thời im miệng lại.

Sau đó hai người không ai nói với ai câu nào nữa, im lặng cúi đầu ăn cơm, chi là trong lòng lại ân ẩn buồn bực.

Trở lại phòng ngủ của Lee Sanghyeok, cậu lấy đồ trong túi ra trải phẳng lên giường. Đều là những bộ mà bình thường cậu hay mặc, màu sắc nhu hoà, phía trên vẫn còn thoang thoảng hương bột giặt nhàn nhạt lưu lại.

"Cái đó là gì vậy?"

Jeong Jihoon giật mình, cười khổ quay đầu lại. – "Lee Sanghyeok, anh cứ lẳng lặng không một tiếng động như vậy thật khiến người khác thấy sợ đấy."

Anh không trả lời Jihoon, lơ đễnh đi đến bên cạnh cậu nói. – "Hôm nay đã gặp Kim Jiwon."

"Phải, anh biết rõ thật đấy." – Ngay cả vợ cậu họ gì cũng biết, Lee Sanghyeok người này...

Giống như nhìn thấu tâm tư của cậu, anh liền thoải mái mỉm cười. – "Yên tâm, tôi không có ý gì với vợ cậu đâu, dù sao cô ấy cũng là nhân viên mới của công ty nên có biết qua một chút."

Cũng đúng, với thân phận và địa vị của Lee Sanghyeok thì có người đẹp nào mà chưa từng thấy.
Nghĩ đến đây, cậu tự cười giễu mình, tiện tay đem quần áo trên giường gấp gọn lại.

"Mấy thứ rách rưới này lấy ở đâu ra vậy?" – Anh nhíu chặt chân mày lật qua lật lại mấy bộ đồ Jiwon đưa tới.

"Đây là quần áo thu đông của tôi, thời tiết ngày càng trở lạnh, tôi còn không biết mình phải ở lại đây bao lâu nữa." – Cậu hời hợt trả lời.

Lee Sanghyeok lập tức bật cười. – "Quần áo? Hai ngày nay tôi hơn bận một chút, để cuối tuần tôi đưa cậu đi mua không được sao? Mấy bộ đồ rẻ tiền này từ nay đừng có mặc nữa."

"Không cần, nếu kết quả kiểm định chứng minh tôi vô tội, những việc anh đã làm với tôi trước đây tôi cũng sẽ không để trong lòng, có lẽ chính là báo ứng mà tôi gặp phải, chỉ cần sau này anh để yên cho tôi là được rồi. Kính mắt anh đã mua cho tôi rồi, sao có thể tiếp tục dùng tiền của anh được.

Jeong jihoon cũng không thèm nhìn đến sắc mặt của anh mà thẳng thừng cự tuyệt.

Thân thể đã bị vấy bẩn, cũng không sao cả, là cậu thiếu nợ Lee gia, cho dù trả cũng ...

Chỉ để lại hia bộ quần áo dùng cho ngày mai, cậu cẩn thận cất những đồ còn lại vào túi lớn đem đặt ở góc phòng.
"Tôi để đồ ở chỗ này được chứ?"

"Được." – Thanh âm kia vẫn giữ nguyên bình thàn nhưng cậu cũng không còn để ý đến nữa.

Dù sao thì chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Cảm nhận được nhiệt độ thân thể ấm áp đột nhiên tiến đến, bên tai là âm thanh quen thuộc. – "Đêm nay có hứng chứ?"

"Lee tiên sinh..."

"Tôi đã nói rồi, cứ gọi tên tôi là được." – Thanh âm mị hoặc mang theo khí tức nguy hiểm len lỏi vào màng nhĩ.

"Lee Sanghyeok, tôi và anh đều không phải người đồng tính."

Anh liền thấp giọng cười cười. – "Vậy thì sao chứ, chỉ là làm tình thôi mà."

Cậu nhẹ nhàng đẩy người kia ra. – "Lee Sanghyeok, nếu đã không còn coi tôi là tội nhân nữa, mong anh có thể tôn trọng ý nguyện của tôi, được chứ?'

Trầm ngâm nửa ngày cậu mới tiếp tục. – "Chuyện của Hyeonjoon là tôi thiếu nợ anh, nhưng anh cũng làm quá nhiều việc với tôi rồi."

Dục vọng trong mắt Lee Sanghyeok dần lắng xuống, anh áy náy cười. – "Xin lỗi, chúng ta nên chờ kết quả của cuộc kiểm định trước đã."

Nội tâm Jihoon xiết lại, sau đó gật đầu.

Lee Sanghyeok xuống giường đi đến tủ lạnh lấy một chai rượu vang đỏ. – "Jihoon, cậu giúp tôi mang hai cái ly đến đây."

Hai chứ 'Jihoon' kia khiến cậu cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, nhưng trong lòng vốn sợ hãi người này nên chỉ có thể làm theo lời anh nói.

Đưa tay ưu nhã rót hai ly rượu, Lee Sanghyeok tự mình cầm lấy một ly nhỏ giọng lầm bầm, - "Hai ngày nay thật sự quá mệt mỏi."

"Cho dù là đàn ông cũng sẽ có lúc phải mệt mỏi." – Cậu bình thàn nâng lên ly rượu còn lại.

Anh ngửa đầu uống cạn. – "Thương trường tranh đấu khốc liệt như thế nào không phải ai cũng có thể tưởng tượng được."

"Lấy được càng nhiều cũng sẽ mất đi càng nhiều.."
Lee Sanghyeok cười cười buông ly rượu trong tay xuống. – "Hôm nay sao cậu lại có lý tính như vậy chứ?"

Jihoon cũng mỉm cười đáp lại. – "Tôi có khi nào không như vậy?"

Buổi sáng khi tỉnh dậy liền thấy chỗ trống bên cạnh đã lạnh lẽo không còn chút nhiệt độ nào, Lee Sanghyeok đã ra ngoài từ sớm.... Jeong Jihoon lười biếng đứng dậy thay đồ rồi đi đến phòng khách.

Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, cậu chậm rãi hưởng thụ từng chút một.

Thói quen, những thứ này dường như đã thành thói quen mất rồi.

Hai tuần lễ nhanh chóng trôi qua, cậu và Lee Sanghyeok cũng chưa đối diện nói thêm câu nào cho dù hai người vẫn cùng ngủ chung trên một chiếc giường.

Ngay cả việc này cũng thành thói quen.

Thói quen, quả thực là một thứ đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro