Chương 13 +

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lee Sanghyeok đưa tay sờ soạn khắp người cậu.
Toàn bộ dây thừng đã được cởi ra hết, cậu nhắm mắt lại mặc cho người kia tuỳ ý trên cơ thể mình.

"Jeong Jihoon, cậu nên bắt đầu học cách hầu hạ tôi đi."

Cậu đờ đẫn gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ Lee Sanghyeok, bất tri bất giác, một giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt đã nhuốm màu mệt mỏi.

Anh khẽ thở dài. – "Sớm biết chấp nhận sự thật sẽ thấy tốt hơn, Cuối tuần này cùng tôi trở lại Seoul."

Cậu giật mình mở to hai mắt. – "Lee tiên sinh, tại sao ?"

"Cảm thấy choáng váng? Không lẽ cậu nghĩ tôi muốn sống ở cái nơi khi ho cò gáy này cả đời sao?"

"Vậy sau này..." – Cậu run rẩy hỏi.

"Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi? Từ nay về sau hãy thành thành thật thật đi theo tôi mà chuộc tội."
Kéo cao chân cậu đặt lên hông mình, Lee Sanghyeok thô bạo hung hăng tiến vào hậu huyệt trật hẹp kia.

Jeong Jihoon không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay siết chặt cổ anh.

"Cậu muốn đem tôi siết chết sao..."

Cố gắng chịu đựng cơn đau truyền tới từ nơi giao họp, cậu nhỏ giọng cầu xin. – "Lee tiên sinh, trước khi rời khỏi đây có thể cho tôi gặp Wooje- con trai mình một lần được không?"

"Vậy cậu có thể cho tôi gặp Hyeonjoon một lần được không?"

Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lee Sanghyeok, tôi đã mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cũng không hề đòi hỏi điều gì quá đáng, tại sao anh cứ hết lần này đén lần khác khơi lại chuyện cũ?

Thời gian trôi qua, cậu giống như một cái xác không hồn, trần truồng nằm trên giường lớn đờ đẫn chờ đợi.

Hình như mỗi ngày người kia đều ra ngoài vui đùa cùng vợ chưa cưới nên tối đến cũng không đến nỗi bức ép cậu quá nhiều. Tóm lại vẫn nằm trong phạm vi mà cậu có thể chịu đựng được.

"Jihoon, đến giờ ăn cơm rồi." – Han Wangho bưng chén đĩa đến bên giường, phía trên bày biện đều là những món ăn vô cùng tinh xảo.

Jeong Jihoon cầm muỗng múc một thìa cháo, miệng lưỡi khô khốc, hoàn toàn vô vị nuối không nổi.

"Jihoon, cố gắng ăn thêm chút nữa đi, dẫu sao cũng là đàn ông trưởng thành mỗi ngày lại ăn ít như vậy."

Cậu nhàn nhạt cười khẩy. – "Đàn ông?"

Thời gian gần đây cậu ngày càng khó khống chế tâm tình, thường xuyên thốt ra những lời nói khó nghe, Ở trước mặt Han Wangho thì không sao nhưng nếu để Lee Sanghyeok nghe thấy chắc chắn sẽ bị dằn vặt không ít.

Han Wangho há miệng muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc đành tức giận bỏ ra ngoài.

Nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa, cậu ân ẩn cảm nhận được cuộc sống của người kia cũng không lấy gì làm dễ chịu.

Bị coi như món đồ chơi nuôi nhốt tại nhà mà vẫn còn dư tâm tình thương xót cho người khác? Thật nực cười, Jeong Jihoon đầu óc nặng trĩu nằm xuống gối.

Thân thể mỗi lúc một suy nhược, vết thương trên người chồng chéo lên nhau, nước da khoẻ khoắn trước đây giờ đã trắng bệch đến doạ người.

Nếu như có thể cứ như vậy mà chết đi thì thật tốt biết bao. Chỉ là...Nhớ...rất nhớ cái ôm ấm áp của tiểu bảo bối mà cậu hết mực nâng niu, cưng chiều.
.......
Hơn mười giờ tối, Lee Sanghyeok về nhà mang theo vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Tắm rửa qua loa xong, anh nhấc chăn trèo lên giường ôm Jihoon vào lòng.
"Nghe nói cậu lại không chịu ăn uống tử tế?"

"Lee tiên sinh, không phải tôi không muốn ăn, chỉ là tôi không thấy đói."

Trước mặt con người này, cậu đã không còn bất cứ cảm xúc nào, cứ vậy thuận theo câu hỏi của anh để trả lời, mỗi đêm ngoan ngoãn cùng anh trên giường. Tuy rằng chuyện đó chưa bao giờ mang đến cho cậu một tia khoái cảm nào. Người kia nâng mặt cậu lên. – "Tại sao luôn hời hợt như vậy?"

"Lee tiên sinh, tôi thực sự rất mệt mỏi."

Anh siết chặt cánh tay kéo cậu vào lồng ngực. – "Jeong Jihoon, tôi thực sự rất ghét bộ dạng bàng quan, không màng đến bất cứ điều gì của cậu."

"Tôi đâu có."

Hai mắt Lee Sanghyeok tối sầm, phảng phất những tia nguy hiểm.
"Sau ngày mai chúng ta trở về Seoul."

Đôi mắt kia tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu như đang trông đợi điều gì đó.

Jeong Jihoon cũng không muốn để ý nữa, đơn giản đáp lại một cậu. – "Được."

Cảm giác rõ ràng nhiệt độ trong mắt Lee Sanghyeok ngày càng tăng cao, lửa giận dữ dội như thiêu như đốt nhưng chỉ một lát sau liền dần dần dập tắt.
Không phải cậu không sợ, chỉ là sớm đã quen rồi nên có thể phần nào khống chế được bản thân mình thôi.

"Hôm nay Han Sohee đã đi rồi, mai tôi sẽ đưa cậu ra ngoài mua chút quần áo."

"Lee tiên sinh, tôi có thể mặc đồ của mình được chứ?"

Lee Sanghyeok trầm mặc hồi lâu mới gật đầu. – "Tuỳ cậu, thế nhưng cậu nên nhớ rõ thân phận của mình lúc này, càng sớm quên đi quá khứ sẽ càng khiến cậu có được cuộc sống dễ chịu hơn."

Dĩ nhiên cậu biết, ngay từ cái lần chia tay Jiwon ngày hôm đó cậu đã hiểu, hay khi nhận được tờ đơn ly hôn từ tay anh, cậu lại càng hiểu rõ, mình rốt cuộc đã trở thành vật sở hữu của người này.

Rõ ràng không phải người đồng tính nhưng mỗi đêm ở trên giường cưỡng bức cậu, rõ ràng hận cậu đến vậy lại không nỡ giết mà lưu lại bên mình.

Tính tình và cách hành xử của Lee Sanghyeok thật khiến cho người khác khó mà giải thích được.

Ngày xuất phát trở về Seoul, Lee Sanghyeok dìu cậu lên máy bay, xung quanh cả một đám vệ sĩ bu lại.

Khoang hạng nhất đúng là xa hoa mỹ lệ, người kia đặt cậu ngồi xuống bên cửa sổ, không biết là có ý tốt muốn cho cậu tạm biệt cái thị trấn nhỏ bé này lần cuối hay là cố ý châm chọc cậu sắp phải rời xa cuộc sống tự do và tôn nghiêm của mình.

Cho dù là ý nào cũng không quan trọng nữa.

Jeong Jihoon nhắm mắt lại, bỏ qua cơ hội cuối cùng lại, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Bước xuống khỏi máy bay, cậu mới nhận ra tiền tài vào quyền lực mà Lee Sanghyeok nắm giữ còn lớn hơn cậu tưởng rất nhiều.

Đầu tiên là sáu chiếc BMW đã xếp hàng chờ sẵn, anh kéo cậu ngồi vào một chiếc nằm giữa trong số đó.

Lại thêm gần 4 tiếng ngồi xe, rốt cuộc cũng nhìn thấy biệt thự của Lee Sanghyeok.

Xe vừa dừng lại, người quản gia lớn tuổi liền đi tới giúp bọn họ mở cửa xe.
"Thiếu gia, mừng cậu trở về."

Lee Sanghyeok nhìn người kia mỉm cười ôn hoà nói. – "Chú Im, đây là Jeong Jihoon, chú cho người thu dọn một chút, sau đó hãy dẫn cậu ấy lên phòng mình."

Quản gia đáp lời, gọi thêm hai người một trái một phải đỡ cậu từng bước từng bước lên căn phòng ở tầng ba. Cả quãng đường, cậu đều cảm nhận ánh nhìn nóng rực của ai đó dán chặt trên lưng mình.
Bất quá cậu cũng không quay đầu lại.

Phòng mà Lee Sanghyeok sắp xếp cho cậu khá rộng rãi, chắc khoảng năm mươi mét vuông. Nội thất bên trong được trang trí bằng kiến trúc châu Âu vô cùng tinh xảo mang lại cho người ta cảm giác khoan khoái, hài hoà.

Ngoại trừ chiếc giường ngoại cỡ đặt ở chính giữa kia.

"Bác sĩ Jeong, thiếu gia có căn dặn cậu sau khi tắm xong thì xuống nhà dùng cơm với cậu ấy. Quần áo đã được chuẩn bị sẵn trong tủ, đều do thiếu gia sai người chuẩn bị từ trước." – Chú Im tuổi chừng trên dưới sáu mươi, dáng người hơi mập, đứng một bên cung kính nhìn cậu cười đôn hậu.

Trong lòng bỗng thấy ấm áp hơn đôi chút. – "Chú Im, đã làm phiền chú rồi, cảm ơn."

Chú Im đpá lời xoay người rời đi, cậu bước đến mở tủ quần áo, không cần phải nói cũng biết toàn bộ đều là hàng hiệu đắt tiền.

Cậu tiện tay lấy một bộ không rõ của thương hiệu nào, cởi đồ trên người treo lên giá, cố gắng bình ổn lại hô hấp, lần tìm túi tiền nho nhỏ phía sau quần đến khi cảm nhận được vật đó trên tay mới thấy yên lòng bước vào nhà tắm.

Bộ áo ngủ màu vàng nhạt rộng thùng thình khiến cậu cảm thấy có chút không thoải mái. Đi xuống tầng Lee Sanghyeok đã mất kiên nhẫn ngồi vào bàn ăn tử trước.

"Đến đây, ngồi xuống." – Người kia lạnh lùng ra lệnh.

Jeong Jihoon bước đến tuỳ tiện ngồi vào một chỗ bên cạnh. Khi ở nhà, Lee Sanghyeok cư xử tuỳ tiện hơn rất nhiều nhưng vẫn lộ ra một tầng khí tức khiến người khác không thể dễ dàng tiếp cận được.

"Ăn cơm đi, từ giờ hãy cố làm quen với cuộc sống ở nơi này."

Lee Sanghyeok, ba mươi mốt tuổi, chủ tịch tập đoàn T1 lớn mạnh bậc nhất Hàn Quốc. Là con người vô cùng nhạy bén, sắc xảo, giao thiệp rộng rãi, quen biết khắp nơi, tướng mạo lại cực kỳ anh tuấn khiến cho biết bao nhiêu cô nàng ngày đêm mê mẩn.

Đây chính là hình ảnh của Lee Sanghyeok trong mắt mọi người.

Không mở đèn, ngồi xuống sàn nhà tựa lưng vào cửa sổ lớn sát đất, Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh náo nhiệt bên ngoài.

Không đeo kính, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy đoàn người vui vẻ, tấp nấp ngược xuôi qua lại.

Bọn họ đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ ngay tại hoa viên trước nhà để chào mừng Lee Sanghyeok trở về, hầu hết những người tham dự đều là bằng hữu tốt của anh mà phần lớn trong đó dĩ nhiên là nữ giới.

Xuyên qua đám đông vây kín, nhân vật chính của bữa tiệc khoác trên mình bộ âu phục màu ghi sang trọng, người đứng bên cạnh diện bộ váy đen tuyền xa hoa mỹ lệ không phải ai khác, chính là vị hôn thê của anh, Han Sohee.

Khó có dịp được hưởng thụ giây phút yên tĩnh như bây giờ, nhưng khi nó đến, cậu lại cảm thấy vô cùng tịnh mịch.

Nếu là trước đây, chắc hẳn cậu đang ở nhà cùng Wooje chơi đùa vui vẻ.

Trên người phấp phới một tà áo ngủ mỏng tang khiến cho gió lạnh từng đợt ùa vào. Cậu không quan tâm, ngay cả thân thể cũng không thuộc về mình thì còn cần gì phải quý trọng?

Tới đây được ba ngày, Lee Sanghyeok vẫn luôn rời đi trước khi cậu tỉnh dậy cho đến tận khuya mới về, nhưng mỗi đêm đều ở trên người cậu không ngừng ham muốn, tước đoạt.

Đôi khi rất dịu dàng, cuồng bạo lại có khi rất lạnh lùng.

Mỗi ngày trôi qua cậu như người mất hồn đắm chìm trong sự sợ hãi chờ đợi, không phải cậu sợ người kia sẽ làm gì mình, cậu sợ trong cơn thịnh nộ không kiềm chế nỗi, người đó sẽ gây ra những chuyện khủng khiếp với Jiwon và Wooje.

Chịu đựng, nhẫn lại.

Đó là yêu cẩu duy nhất khiến cậu có thể tiếp tục cuộc sống mới này.

Cuộn người ôm lấy đầu gối dựa sát vào khung cửa, cơn buồn ngủ rất nhanh ập tới.

Một bàn tay vòng đến từ sau lưng.
"Lee tiên sinh, anh không ở dưới nhà tiếp khách mà lại lên đây làm gì?" – Cậu nhàn nhạt mở miệng, giữ nguyên tư thế chôn đầu vào chân, mặc cho người kia ôm lấy thắt lưng mình.

"Tại sao không lên giường đi ngủ? Sao không bật đèn?" – Thanh âm ân ẩn tức giận khẽ vang lên.

"Nóng, rất bí bách."

Nằm trên giường sẽ khiến cậu nhớ lại cảnh mình toàn thân xích loã bị đè dưới thân hằng đêm chịu đựng sự tra tấn, ánh đèn chói loá càng làm tăng thêm cảm giác nhục nhã , thống khổ.

So với chỗ đó, có lẽ một nơi tối tăm lạnh lẽo mới là nơi thích họp để nghỉ ngơi.

Lee Sanghyeok không trả lời kéo cậu lên khỏi mặt đất.

Gạt tay anh ra, Jihoon tựa người vào cửa sổ tự mình đứng dậy. – "Tôi có thể tự đi được." – Nói xong liền vé rèm lên, mở đèn ngoan ngoãn trèo lên giường đi ngủ, hơn nữa còn đắp chăn mền một cách cẩn thận.

Cậu mệt mỏi mơ màng chìm vào giấc ngủ, ngay cả người kia rời đi lúc nào cũng không hay biết.

Buổi sáng mở mắt ra đã là khi mặt trời chiếu rọi cả căn phòng.

Vừa bước xuống lầu, thật ngoài ý muốn trông thấy Han Sohee cũng đang ở đó. – "Lee tiên sinh, Han tiểu thư, chào buổi sáng."

Cô quay lại nhìn cậu mỉm cười vô cùng vui vẻ. – "Bác sĩ Jeong, chúc mừng anh đã trở thành bác sĩ riêng của anh Sanghyeok."

Bác sĩ riêng? Thật biết quan tâm đến người khác, bịa ra một cái chức vụ hợp lý đến như vậy để cậu có thể đường đường chính chính theo anh hầu hạ.

"Cám ơn, tôi sẽ cố gắng thật tốt để trở thành bác sĩ riêng của Lee tiên sinh, Han tiểu thư từ nay nếu có chuyện gì cứ đến tìm tôi là được."

"Bác sĩ Jeong rất muốn tôi gặp chuyện gì hay sao?" – Han Sohee mỉm cười đon đả, không hề lộ một chút biểu tình giả dối nào.

"Dĩ nhiên không phải vậy, tôi nói Han tiểu thư nếu có việc gì cứ đến tìm tôi không nhất thiết phải là khi bị bệnh." – Cậu lễ phép giải thích từng từ.

Lee Sanghyeok buông dĩa trong tay xuống. – "Sohee, ăn trưa xong anh sẽ đưa em về nhà."

"Không sao, em biết đàn ông các anh đều coi sự nghiệp là trên hết." – Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn cậu một cái.

Jeong Jihoon ngồi xuống bàn cách thật xa hai người kia an tĩnh thưởng thức bữa sáng.

Chờ cho bọn họ dùng cơm xong, cả hai đều rời đi, cậu mới trở lại phòng ngủ trên lầu.

Lee Sanghyeok chuẩn bị cho cậu rất nhiều món đồ để giết thời gian: DVD, tiểu thuyết, máy chơi game, thậm chí có cả một quyển nữ công gia chánh.

Những thứ đó cậu đều chưa từng đụng đến mà thường ngồi trên nền đất đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Phía dưới Lee Sanghyeok đang cùng Han Sohee tay trong tay bước lên chiếc Limousine thời thượng nghênh ngang rời khỏi biệt thự.

Đúng là những kẻ lắm tiền nhiều của, mua về những thứ đắt giá như vậy, có phải cũng nên coi trọng pháp luật một chút không?

Trang viên bốn phía đều có hành rào vây hãm, ngay cả bức tường cũng được xây cao chót vót, cậu căn bản không có cách nào thoát khỏi nơi này được. Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ cậu là bác sĩ riêng của Lee Sanghyeok, chỉ có một vài tâm phúc theo anh mới biết rõ thực chất cậu tới đây làm gì.

Han Wangho, Kim Geonwoo và Park Dohyun đều lặn mất tăm không một chút bóng dáng, đám vệ sĩ trước đây cũng được thay thế bẳng một nhóm mới.
Hiện tại bọn họ không còn gọi Lee Sanghyeok là "đại ca" nữa mà thay vào đó bằng 'Lee tiên sinh, thiếu gia, Lee tổng.'

Không rõ bọn họ từ trước tới nay vẫn xưng hô với anh như vậy hay chỉ mới thay đổi gần đây.

Người được phân phó quét dọn phòng Jeong Jihoon là một cô bé tầm khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi hồng hào, nhìn ai cũng thấy khiếp sợ.

Chú Im có lẽ đã dặn dò cô từ trước không nên xen vào chuyện của người khác, nói ít làm nhiều, việc gì không nên thấy thì coi như không thấy.

Lần đầu tiên cô đến là lúc Lee Sanghyeok vừa mới hung hăng ở trên người cậu phát tiết, cô yên lặng nâng cậu dậy đỡ vào nhà tắm, lúc quay trở ra căn phòng đã sạch sẽ, sáng sủa hẳn lên.

Có một hôn cậu muốn tìm ai đó cùng mình nói chuyện nên đã kêu cô ở lại. – "Xin hỏi, cô tên gì?"

Cô bé kia kinh ngạc nhìn cậu một lúc sau đó mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh lôi ra một tờ giất trong túi ghi xuống. "Shin Haein."

"Haein tên rất hay. Cô sợ tôi không biết hai chữ đó sao?" – Cậu mỉm cười nói.

Shin Haein vội vã lắc đầu, sau đó tiếp tục viết. – "Tôi không nói được."

Lúc Jeong Jihoon đang ngồi trong phòng ăn cơm, thì Lee Sanghyeok đột nhiên trở lại.
"Chào Lee tiên sinh."

Anh đi đến ngồi xuống ôm cậu vào lòng. – "Hôm nay ở nhà đã làm những gì?"

"Không làm gì cả?"

"Tinh thần thế nào?"

"Rất tốt." – Cậu nhàn nhạt trả lời.

Người kia ghé sát vào tai cậu thì thầm nho nhỏ. – "Vậy hôm nay hãy hầu hạ tôi cho thật tốt, mấy ngày vừa rồi cậu vừa mới tới nên còn chưa có làm gì cậu cả."

Chưa có làm gì?

"Tất cả đều nghe theo anh." – Cậu cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không một chút để ý đến người đang ngồi bên cạnh.

Lee Sanghyeok buông tay ra, lạnh lùng nói. – "Tôi chỉ lo lắng cho cậu sẽ luẩn quẩn trong lòng mà muốn tự sát thôi.

Jeong Jihoon đứng dậy, lau lau khoé miệng. – "Sẽ không có chuyện đó xảy ra, anh cứ yên tâm. Tôi lên phòng trước chờ anh."

Bình tĩnh tắm rửa, sau đó toàn thân xích loã nằm trên giường chờ đợi, trên mặt vẫn như cũ duy trì vẻ lạnh nhạt.

Người kia đẩy cửa bước vào, cởi bỏ quần áo rồi đè lên người cậu. – "Tôi vẫn luôn nghĩ cậu là người có lòng tự trọng rất cao."

"Đó đã là chuyện của quá khứ."

Lòng tự trọng sao? Liệu có quan trọng bằng sự an nguy của vợ con cậu sao?

Lee Sanghyeok thâm trầm nhìn vào mắt cậu, hồi lâu đặt môi mình chạm lên bờ môi kia.

Hoảng hốt cùng kinh ngạc đẩy anh ra. – "Lee tiên sinh, anh đang làm cái gì vậy?"

Hôn môi là việc chỉ dành cho những người yêu nhau, còn cậu và Lee Sanghyeok, so với việc ân ái với anh trên giường lại càng làm cho cậu thấy chán ghét, ghê tởm hơn.

"Ghét đến vậy sao?" – Trong phòng vang lên thanh âm rống giận.

Cậu có chút giật mình rất nhanh che dấu mọi cảm xúc. – "Không có, chỉ là hơi kinh ngạc một chút."

"Nhưng nét mặt của cậu lại không nói như vậy." – Nhếch khoé miệng lên mỉm cười âm hiểm, anh lần nữa cúi xuống gặm cắn lấy bờ môi cậu.

Nụ hôn của Lee Sanghyeok hết sức điên cuồng, bá đạo không hề chừa cho người khác bất cứ khoảng trống nào hít thở. Đầu lưỡi ướt át trượt vào khoang miệng tuỳ ý liếm lộng, khuất đảo liên hồi.

Ngay khi cậu nghĩ mình sẽ ngất đi vì thiếu dưỡng khí người kia mới chịu buông tha.

Trong miệng tràn ngập khí tức của Lee Sanghyeok khiến cậu vừa thẹn vừa tức.

"Thế nào?" – Đôi mắt sâu thẳm bịt kín hơi nước trở nên mờ ảo.

Jeong Jihoon đưa tay lau lau nước miếng tràn ra nơi khoé miệng. – "Rất tốt, chẳng phải chỉ cần anh muốn đều có thể tuỳ ý hôn tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro