Chương 14 +

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"ưm..." – Jeong Jihoon đau đớn nắm chặt lấy ga giường. Cho dù đã làm chuyện này với Lee Sanghyeok không biết bao nhiêu lần thì cậu vẫn không thể nào thích ứng được, thời gian làm tình càng dài nỗi thống khổ lại càng tăng thêm gấp vạn lần.

Lee Sanghyeok giữ chặt lấy vai cậu, từ phía sau điên cuồng liếm lộng, giảo cắn lên cần cổ nhạy cảm non mịn.

Cắn chặt môi thở dốc, Jeong Jihoon cố gắng chống cự lại nỗi đau đang dày xéo trên cơ thể.

"Cậu lại cắn môi." – Lần trước khi hôn nhau anh mới phát hiện trên môi Jihoon có rất nhiều vết rách cùng những vết thương to nhỏ do cậu tự mình cắn nát.

"Há miệng ra." – Khẽ nắm lấy cằm cậu, Jeong Jihoon ngoan ngoãn nghe lời, anh liền duỗi ngón tay vào trong khoang miệng ấm áp, nhẹ nhàng khuấy đảo, mơn trớn đầu lưỡi.

"Jeong Jihoon, vẫn không có một chút cảm xúc nào sao?"

Đợi cho ngón tay rời khỏi, cậu mới bất đắc dĩ suy yếu nói. – "Vấn đề này anh hỏi tôi quá nhiều lần rồi."

Lee Sanghyeok điên cuồng gia tăng tốc độ trìu sáp, những tiếng va chạm dâm mỹ vang vọng khắp căn phòng, tại một lần tiến sâu trong cơ thể liền không kiềm chế được mà phóng thích.

Người kia mệt mỏi vô lực ngã xuống giường.

Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu, bàn tay ấu yếm dần dần trượt xuống theo xương sống rồi dừng lại trên thắt lưng nhẹ nhàng nhu nhu xoa bóp.

Không muốn cơ thể đang dơ bẩn lại bị người khác đùa giỡn, Jeong Jihoon giữ vững tinh thần nói. – "Lee tiên sinh, tôi có thể đi tắm được không?"

"Được, tôi cũng đi."

Loạng choạng đứng dậy khỏi giường, Lee Sanghyeok đưa tay muốn đỡ lấy cậu nhưng đều bị cậu né tránh.

"Cậu hận tôi đến vậy sao?"

Khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười đạm bạc. – "Chỉ cần tôi biết ngoan ngoan nghe lời, những thứ khác đối với anh mà nói cũng đâu có nghĩa lý gì?"

Hai người một trước một sau bước vào phòng tắm , cậu giống như hàng ngày mở vòi hoa sẽ xối lên người rồi kiệt sức nằm trền mặt đất.

"Cậu mỗi lần đều lắm như vậy sao?"

'Phải, tôi thực sự rất mệt." – Jeong Jihoon nhắm mắt lại cảm nhận làn nước ấm đang bao bọc lấy cơ thể.

"Đứng dậy." – Anh đưa tay kéo người kia lên để cậu tựa vào thành tường rồi lấy khăn thay cậu kỳ cọ.

"Lần đầu tiên anh làm chuyện thế này phải không?"

"Đương nhiên. Có gì sao?"

"Đau quá..."

"..."

Trải qua buổi tắm rửa gian nan, Jeong Jihoon lần mò trở lại giường đưa tay xoa nắn vòng eo vô cũng nhức nhói.

Lee Sanghyeok vẫn chưa mặc quần áo, trần truồng đứng bên cạnh chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của cậu.

Hình như hôm nay anh có chút không giống mọi khi. – "Lee tiên sinh, anh hôm nay không phải làm việc soa?"

Người kia nhíu chặt chân mày nói. – "Không liên quan đến cậu, cứ lo cho tốt việc của mình là được rồi."

Jeong Jihoon thờ ơ gật đầu, lại đưa tay xoa xoa thắt lưng. Lee Sanghyeok mặc một bộ áo ngủ lên người rổi rời đi.

Mỗi ngày đều qua đêm ở dây cho đến sáng sớm hôm sau mới quay về phòng mình thay đổi trang phục rồi đi làm. Hành vi của Lee Sanghyeok luôn khiến cho người khác có cảm giác không sao hiểu nổi.

Cơn đau nhức bên hông truyền đến dần bị thay thế bằng cơn buồn ngủ, cậu xoay người ôm lấy tấm chăn bên cạnh nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

"Bác sĩ Jeong, mau tỉnh dậy."

Có ai đó lay lay người cậu, Jeong Jihoon không tình nguyện mở mắt liền trông thấy chú Im đang đứng nhìn cậu tủm tỉm cười.

"Im quản gia, là chú sao?" – Trong đầu trống rỗng, lập tức vội vàng ngồi dậy.

"Từ nay cứ gọi tôi là chú Im được rồi." – Không màng đến nhưng dấu vết loang lổ trên người cậu, ông đi thẳng đến tủ quần áo kéo xuống một bộ đưa đến.

Cậu đỏ mặt đứng thẳng lưng dậy, chú Im có chút ngạc nhiên rồi sau đó cười rộ lên.

"Chú Im, chú sao vậy?" – Jeong Jihoon thoáng chốc lúng túng không biết làm gì.

"Bác sĩ Jeong, tôi không phải thầy của cậu, đâu cần phải nghiêm túc như vậy chứ?"

Lúc này mới đột nhiên phát giác mình đang chân trần mặc áo ngủ, hai tay đặt thẳng đứng hai bên hệt như tư thế chào cờ.

Lỗ tai phút chốc nóng ran, cậu đưa tay lên gãi gãi đầu. – "Thật vô ý quá, đây chỉ là thói quen khi đứng trước mặt trưởng bối của cháu thôi."

Chú Im kéo lấy tay cậu nói. – "Đúng là một đứa trẻ ngoan, trách không được thiếu gia lại thích cậu đến vậy?"

Đáy lòng bỗng nhiên trùng xuống, rút tay mình lại. – "Chú Im, có lẽ chú hiểu lầm rồi, Lee tiên sinh làm những việc như vậy với cháu chẳng qua chỉ giống như một loại trừng phạt."

Trên mặt người kia liền hiện rõ vẻ ngạc nhiên pha lẫn nét ảm đạm, sau đó rất nhanh khôi phục lại tinh thần. – "Chuyện này cứ tạm gác lại trước đã, thiếu gia có dặn tôi đưa cậu đi dạo một chút hít thở không khí trong lành."

Nhìn vẻ mặt chờ mong đôn hậu của người quản gia, Jeong Jihoon liền gật đầu đáp ứng.

Chú Im vào làm việc trong nhà này từ khi Lee Sanghyeok chỉ mới hai tuổi, đương nhiên lúc đó sản nghiệp của Lee gia còn chưa được lớn mạnh như bây giờ.

Có thể nói, ông hiện tại chính là người thân duy nhất của anh trên đời này. Mặc dù là quản gia nhưng kỳ thực còn gần gũi hơn cả cha con ruột thịt.

Chú Im đưa cậu đi dạo khắp trang viên, mỗi nơi đi qua đều kể lại những kỷ niệm hồi bé của Lee Sanghyeok. Trong mắt ông Lee Sanghyeok luôn là một đứa trẻ thông minh nghịch ngợm.

Là giả thôi, cậu yên lặng thầm nghĩ, trong lòng bồn chồn lắng nghe lời ông kể.

Cho đến tận khi chân trời nhuốm đỏ, chú Im mới đưa cậu trở lại phòng.
"Thế nào? Nghe nói mấy hôm nay cậu đều không muốn ăn gì cả, hiện tại đã thấy đói bụng rồi chứ?"

Nghe ông nhắc, cậu mới đột nhiên phát hiện mình đang đói bụng.
"Vâng, đi dạo lâu như vậy đúng thật là có chút đói."

–Vô tâm trả lời nhìn chú Im mặt mũi đỏ rần, từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay lau lau khuôn mặt già nua lấm tấm mồ hôi do phải đi bộ trong khoảng thời gian dài, vẻ mặt mệt mỏi cũng không sao che giấu nổi sự vui mừng ánh lên trong đôi mắt.

"Thật xin lỗi, đã khiến chú vất vả rồi."

Chú Im cười cười nói. – "Đứng là một đứa trẻ ngoan, mau đi ăn chút gì đó đi, thân thể dù sao cũng vẫn là của mình."

Jeong Jihoon cảm kích nhìn người đàn ông lớn tuổi mái tóc hoa râm đang đứng trước mặt.

Không biết sự trả thù của Lee Sanghyeok sẽ kéo dài trong bao lâu, nhưng dù cho chỉ còn một tia hi vọng cậu cũng không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa.

Cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
"Chú Im, thật không biết phải làm sao để cảm tạ chú."

"Jeong thiếu gia, cậu cũng không còn nhỏ nữa, có gì cần giúp cứ nói với tôi, nhưng cho dù là bất cứ chuyện gì cũng nên suy nghĩ thấu đáo trước, đừng để bản thân phải hối hận."

"Chú Im, cháu hiểu."

"Jeong Jihoon, nghe nói tâm trạng của cậu hôm nay khá tốt."

Quả nhiên là ... cậu khẽ thở dài.
"Phải, rất tốt."

Lee Sanghyeok đi đến bên giường, cậu theo thói quen cởi hết quần áo, đầu chếch sang một bên nhắm mắt nắm chờ.

Thân hình nặng nề trong trí nhớ không giống thường ngày bổ nhào đến khiến cậu nghi hoặc mở mắt ra.

Trong tay người kia đang cầm vật gì đó. Cậu bắt đầu có chút sợ hãi gọi tên anh. – "Lee tiên sinh..."

Lee Sanghyeok đổ một ít ra ngón tay rồi quơ quơ trước mặt cậu.

Dầu bôi trơn!

"Thứ này... anh muốn làm gì?"

Không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ thấy ngón tay thoa dầu hướng thẳng về phía sau cậu tiến tới.

Cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo đang từng chút từng chút xâm nhập vào hậu huyệt, dị vật bên trong linh hoạt vỗ về chơi đùa, ma sát với nội vách tường mềm mại. Jeong Jihoon cố gắng nhịn xuống cảm giác quái dị trong lòng, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

Ngón tay nhịp nhàng ra vào cơ thể đột nhiên xoay vòng tròn khiến cậu thoáng chốc run rẩy.

Cảm giác khuất phục nhay mắt trào lên, không thể phủ nhận, vừa rồi trong một thoáng đó dường như đã dấy lên một tia khoái cảm. Có lẽ đúng là như vậy mới càng làm cho cậu có cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa.

"Lee tiên sinh, xin anh đừng."

Lee Sanghyeok híp mắt nhìn cậu, mỉm cười đắc ý, bàn tay còn lại đưa lên xoa nắn bộ phận mẫn cảm phía trước của Jeong Jihoon.

"a..." – Đã thật lâu rồi chưa có phát tiết, Jeong Jihoon không thể chịu nổi khiêu khích của người kia, vật trong tay anh rất nhanh lập tức đứng thẳng dậy. Đáng xấu hổ hơn nữa là tiếng rên rỉ nhỏ vụn vặt cứ từng chút từng chút thoát ra khỏi miệng.

Cặp mắt mông lung tràn ngập hơi nước ra sức giãy dụa. – "Dừng tay!"

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" – Jeong Jihoon hất mạnh Lee Sanghyeok ra, kéo chăn quấn quanh người sợ hãi lui về phía góc giường nhìn anh.

"Chỉ là muốn cậu cũng được thoải mái thôi." – Khoé môi Lee Sanghyeok giương lên vô cùng thích thú, lời nói thoát ra như đang cưng nựng trẻ nhỏ.

Biến thái. Jeong Jihoon tỉnh táo tinh thần, khẩn trương chờ đợi không biết người kia sẽ làm gì?

Nhìn nét mặt cứng ngắt của cậu, Lee Sanghyeok dần rút lại vẻ tươi cười. – "Cậu không muốn sao? Là đàn ông hẳn đã từng tự thẩm du qua rồi?"

"Hừ. Anh có từng coi tôi là đàn ông sao?"

Không gian phút chốc trùng xuống, hai người cứ như vậy giằng co trong im lặng. Ngay tại thời điểm nghĩ mình không thể kiên trì nổi nữa thì Lee Sanghyeok đột nhiên nhào tới.

Jeong Jihoon hoảng hốt nhảy xuống giường, lao thẳng tới góc phòng nhưng rất nhanh phía đuôi chăn liền bị tóm lấy giật ngược trở lại. Cậu hoàn toàn mất đi tỉnh táo, kinh hoảng giải thích. – "Lee tiên sinh, anh muốn gì tôi cũng nghe theo anh hết, xin anh đừng có như vậy."

"Muộn rồi." – Người kia kéo mạnh cậu lại ném lên trên giường giữ chặt, trên tay tiếp tục hành động vừa rồi còn đang dang dở.

Trước sau đều bị kích thích, ánh mắt dần trở nên mê ly, cả người nóng ran, khoái cảm như thuỷ triều từng đợt dâng lên như muốn thiêu đốt. Cậu liều mạng giãy giụa. – "Thả tôi ra."

Vốn dĩ đã không phải là đối thủ của anh, cơ thể lại đang trong giai đoạn hưng phấn, Jeong Jihoon ngay cả khí lực nhấc một tay lên cũng không có, chỉ đành yếu ớt giãy giụa. Lee Sanghyeok hơi thở dồn dập phả lên người cậu, động tác trên tay càng lúc càng nhanh hơn. – "Jihoon, đừng uốn éo nữa, sẽ khiến tôi không thể kiềm chế được."

Rốt cuộc cũng không nhịn được, cả người Jihoon thoáng chốc run rẩy, một dòng bạch dịch nóng hổi bắn thẳng vào tay anh.

Người kia cúi xuống nhìn tay mình, sau đó mỉm cười vui vẻ giơ lên khua khua trước mặt cậu. – "Jihoon, nhìn xem sự thực đã chứng minh ở bên tôi cậu cũng có thể..."

Câu nói đến giữa chừng liền đột nhiên im bặt.

Cơ thể sau khi phát tiết hoàn toàn trở nên mềm nhũn, khoái cảm dạt dào qua đi nhanh chóng bị thay thế bởi cơn ảo não đến cực độ.

Cậu lại có thể như vậy xuất ra trong tay người đó.
Nước mắt mãnh liệt chảy xuống.

Lee Sanghyeok cuống quýt lấy tay lau đi nhưng có lau thế nào cũng không hết.
"Jihoon...Jihoon...Cậu sao vậy?"

Jeong Jihoon oán hận trừng mắt nhìn anh. – "Lee Sanghyeok, anh đúng là đồ vô liêm sỉ."

Thân thể vô lực không sao nhúc nhích nổi chỉ có thể khàn giọng mắng nhiếc.

Đáy mắt Lee Sanghyeok loé lên một tia ảm đạm, đem bôi trơn quẳng sang một bên tức giận nói. – "Là tôi thấy em có quá nhiều áp lực nên mới giúp em thả lỏng cơ thể đôi chút mà thôi."

Dứt lời quay lại liền bắt gặp đôi mắt sưng đỏ ngập nước kia, sắc mặt anh thoáng chốc dịu đi rất nhiều, đi đến nâng cậu ôm vào lòng. – "Em là bác sĩ hẳn phải rõ, đạo đức và dục vọng vốn dĩ không liên quan gì đến nhau, chẳng qua chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi."

Lee Sanghyeok liều mạng bày ra một tư thế thoải mái nhất giải thích từng chút một cho cậu hiểu, Jeong Jihoon oán hận nói. – "Anh nói vậy chẳng qua chỉ muốn dùng phương thức này để sỉ nhục tôi."

Ngón tay run rẩy giơ lên giữa chừng liền dừng lại, Lee Sanghyeok trầm tư suy nghĩ nhìn cậu một chút rồi khẽ thở dài nói. – "Được, được, em nghĩ thế nào cũng được hết."

Buông người trong ngực ra, anh xấu hổ kéo quần lên che dấu dục vọng đã cương cứng của mình, xoay người rời đi.

Cả ngày hôm đó Lee Sanghyeok cũng không quay lại, cậu tắm rửa xong xuôi liền trèo lên giường đi ngủ, cơ thể phá lệ thực sự thoải mái hơn nhiều.

Người kia tại lúc dục vọng lên cao như vậy lại nhất thời có thể buông tha cho cậu được, thật sự khó tin.

Dù sao gần đây anh ta quả nhiên biến thái, ai biết được trong đầu đang có ý xấu gì cơ chứ.

Gạt suy nghĩ sang một bên, Jeong Jihoon dần dần chìm vào giấc ngủ.
......
Đêm hôm sau.
"ha...Anh, cái này..." – Jeong Jihoon không khống chế nổi bản thân liền thấp giọng rên rỉ, Lee Sanghyeok ghé sát vào người cậu, một tay khoá chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu sung sướng nói. – "Jihoon, thoải mái chứ?"

Trên sinh lý hay trên tâm lý?

Trên sinh lý, cùng một người đàn ông trên giường cảm giác thực sự quái lạ nhưng trước say các bộ vị mẫn đều đều bị kích thích hết lần này đến lần khác không chừa một điểm, cũng không cần tự thân vận động, chỉ việc nằm hưởng thụ vô hạn khoái cảm từng cơn ập đến, Thân thể phảng phất không phải của chính mình, tất cả cảm xúc trên người đều do một tay người kia hết thảy nắm giữ.

Còn về mặt tâm lý, bị một người đồng tính đặt dưới thân lại vẫn có thể sinh ra khoái cảm, thật sự khó có thể chấp nhận được.

"Tại sao không nói chuyện?"

"Anh muốn như thế nào... a...không cần phải...ưm... tiếp tục sỉ nhục tôi thêm nữa..."

Động tác trên tay càng lúc cành nhanh, khoái cảm như thuỷ triều ập đến, Jeong Jihoon không muốn ngườik kia nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này liền nghiêng đầu vùi sâu xuống ga giường, vô tình để lộ cần cổ trắng nõn.

Lee Sanghyeok khẽ cắn lên. – "Như vậy rất thích phải không?"

Cao trào qua đi, toàn thân vẫn còn có chút dư âm run rẩy, cậu liếc mắt nhìn anh. – "Xin anh buông tay ra."

Người kia lúc này mới để ý tay mình vẫn còn vân vê hạ thể của ai đó liền vội vã buông tay. – "Làm em bị thương sao?"

Jeong Jihoon mệt mỏi lắc đầu, giãy khỏi ngực anh cuộn mình nằm vô góc giường.

Lee Sanghyeok lại nhích đến bên cạnh, đem người ôm vào lòng. – "Ngày mai theo tôi dự một buổi tiệc tối."

Cậu giật mình ngẩng đầu, nhìn qu nét mặt người bên cạnh không giống như đang nói giỡn liền hắng giọng, chậm rãi trả lời. – "Tôi đã rõ, anh còn muốn phân phó điều gì nữa không?"

Lee Sanghyeok bất đắc dĩ nhìn cậu. – "Jihoon, không phải tôi đang ép em, chỉ là muốn đưa em đi hít thở không khí bên ngoài một chút."

Cậu nhàn nhạt đáp. – "Cảm ơn, Lee tiên sinh."

Nhìn thân thể trong ngực có chút không yên lòng, anh liền nhẹ giọng nói. – "Đến đây, tôi sẽ không làm gì em cả, ngủ một giấc cho thật tốt."

Jeong Jihoon nghe lời nhích vào lòng anh, Lee Sanghyeok để cậu gối đầu lên tay mình, tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ kia rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tiếng hít thở đều đều khẽ vọng lại bên tai, hơi thở mang mùi đàn hương nam tính phả lên khuôn mặt.

Những ngày gần đây, cậu cùng Lee Sanghyeok ở phương diện này ngày càng trở nên ăn ý, ngay cả việc canh giữ cũng đã được nới lỏng hơn rất nhiều giống như người kia đã hoàn toàn yên tâm về cậu vậy.

Sáng sớm hôm sau, chú Im lại đích thân đến.
"Chú Im, chào buối sáng." – Jeong Jihoon mỉm cười nhìn ông.

"Bác sĩ Jeong, đây là mấy bộ trang phục do thiếu gia sai người chuần bị cho cậu." – Chú Im phất phất tay, Shin Haein đứng phía sau liền bê lên vài cái hộp lớn.

"Chú Im, không cần phải như vậy đâu."

"Như vậy sao được." – Quản gia một bên vừa nói vừa đưa tay mở hộp ra để lộ bên trong những bộ quần áo cao sang đẹp đẽ. – "Hôm nay là lần đầu tiên cậu dự tiệc tối tại Lee gia, nhất định phải chuẩn thật chu đáo mới được."

Lúc này chú Im thật giống như mấy lão nhân lớn tuổi khác, một bên lải nhải nói mãi không ngừng. – "Bác sĩ Jeong, những thứ này đều do thiếu gia đặt riêng cho cậu, ngay cả kiểu dáng cũng do đích thân cậu ấy lựa chọn."

Không để ông nói hết, Jihoon liền lên tiếng cắt lời. – "Chú Im, cứ gọi cháu là Jihoon được rồi."

'Sao có thể chứ, quy củ trong nhà này không thể thay đổi bừa bãi như vậy được. Cậu đến nhìn qua bộ đồ này xem, đây là thiếu gia cật lực đề cử đó."

Chú Im đem đến cho cậu xem, bên trong là bộ âu phục màu xám, màu sắc cực nhu hoà, trông rất thanh tao giản dị, tuyệt không thấy được đây chỉ là bộ quần áo bình thường.

Cậu khẽ gật đầu. – "Vậy để cháu thử cái này trước."

Chú Im cao hứng nói. – "Thiếu gia đã nói cậu nhất định sẽ thích bộ đồ này. Mau đến đây mặc thử xem."
Khó có lúc nào thấy chú Im hào hứng đến vậy, Jeong Jihoon nhanh chóng thay đổi trang phục đứng trước mặt ông.

"Thật sự rất đẹp, Jihoon, cậu lớn lên không chỉ rất đẹp mà dáng người cũng rất tương xứng."

Cậu có chút tức giận nhìn mình trong gương.

Người ngoài nhìn vào không thể hiểu rõ cảm nhận của cậu. Bộ âu phục này chẳng khác gì dành cho phụ nữ cả, phần eo được chiết lại ôm lấy dáng người thoạt nhìn trông rất thoan dài.

Nhìn xuống eo mình, Jeong Jihoon đỏ mặt quay sang nói với quản gia. – "Cháu muốn thử bộ khác, bộ này nhìn trông có chút giống đồ của phụ nữ."

Chú Im bất đắc dĩ lắc đầu, gọi Shin Haein mang lên mấy bộ bày trước mặt cậu.

"Gì chứ, mấy thứ này..." – Cúi đầu quan sát mấy bộ y phục khoa trương, bành tô loè loẹt, Jihoon vẫn là quyết định chọn bộ âu phục màu xám mộc mạc đang mặc trên người.

Lee Sanghyeok chết tiệt kia, nhất định là cố ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro