Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thế nào?" - Lee Sanghyeok đứng ở trên lầu nhìn xuống dưới.

Đại sảnh tầng một vô cùng rộng lớn, nơi chính giữa được bày một chiếc bàn dài thanh tao nho nhã, gia nhân chen chúc chạy tới chạy lui bận rộn chuẩn bị những bước cuối cùng cho buổi tiệc tối nay của gia chủ.

"Nhà anh có quá nhiều thứ phiền phức."

Người kia đặt khuỷu tay lên lan can một bên chống cằm bất đắc dĩ nói. – "Việc làm ăn buôn bán nhất định phải có xã giao, cũng đâu còn cách nào khác."

Cậu lạnh lùng liếc nhìn lại.

"Bất quá Jihoon, cậu mặc bộ âu phục này trên người thực sự rất đẹp."

Không nói thì thôi, đã nói lại càng làm cậu tức giận đầy trời.

"Lee tiên sinh, anh để cho tôi mặc đồ như vậy có phải là muốn chỉ cho tôi thấy điều gì chăng?" – Jeong Jihoon kiềm chế cơn giận nhả ra từng chữ.

Hôm nay sau khi thay bộ âu phục này, cậu đi đến đâu cũng đều nhận thấy những đôi mắt vụng trộm phía sau nhìn mình vô cùng quỷ dị.

"Bộ trang phục này có vấn đề gì sao?"

Jeong Jihoon nhịn không nổi nữa bật thành lời. – "Bộ đồ này, giống như... chẳng khác gì đồ dành cho phụ nữ."

"Sao? Không thể nào?" - Lee Sanghyeok lùi lại phía sau một bước cẩn thận quan sát, đánh giá người trước mặt.

"Vòng eo quá mảnh." – Cậu tức giận trừng anh.
Lee Sanghyeok sửng sốt đôi chút, sau đó liền lớn tiếng cười ngặt ngẽo khiến cho mọi người dưới tầng đều phải hiếu kỳ ngẩng lên.

"Jihoon, cậu quá nhạy cảm rồi. Bọn họ nhìn cậu chẳng qua vì thấy cậu quá đẹp mà thôi..hahaha.."

"Lee tiên sinh, tôi vào toilet một chút sẽ trở lại." – Cậu tức tốc tìm đại lý do nào đó rồi dùng tốc độ nhanh nhất mà lẩn trốn. Đến khi quay trở ra đã không thấy bóng dáng Lee Sanghyeok đâu nữa.

Mọi việc chuẩn bị cho buổi tiệc tối đã được sắp xếp ổn thoả, ngoài sảnh vắng tanh không một tiếng động, từ trên nhìn xuống thật giống như những bức hình vẫn được đăng trên tạp chí.

Một bồi bàn chạy đến phía cậu cung kính nói. – "Bác sĩ Jeong, Lee tiên sinh kêu ngài đến sảnh tầng một gặp ngài ấy."

Jeong Jihoon ngao ngán lắc đầu, chậm rãi bước xuống, mỗi một bậc thang đều phải cố gắng khắc chế dục vọng muốn trốn thoát khỏi nơi này. Người kia để cậu tham gia tiệc tối của Lee gia, nhất định không có ý gì tốt."

Xuống đến đại sảnh, cậu đứng tựa người vào một góc tường nho nhỏ, rất nhanh bị một bàn tay từ phía sau khéo đến ôm vào lồng ngực.

"Lee tiên sinh, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi." – Jeong Jihoon lên tiếng nhắc nhở.

"a" – Anh thất vọng thả cậu ra nói. – "Jihoon, những người tới đây hôm nay đều là bạn bè tốt của tôi trên thương trường. Lát nữa cậu hãy theo sát bên cạnh, tôi sẽ giới thiệu cậu với bọn họ."

Phớt lờ những lời nhạt nhẽo bên tai, cậu lạnh lùng cự tuyệt. – "Anh đâu cần phải hao tổn trí vì tôi như vậy,"

Lee Sanghyeok lẳng lặng nhìn cậu, đáy mắt loé lên một tia tịnh mịch. Jeong Jihoon bị nhìn tới toàn thân run rẩy liền nghiêng đầu né tránh.

"Jeong Jihoon, cậu thật quá không có khí chất đàn ông."

Thanh âm trào phúng lập tức đáp trả. – "Trong mắt anh, tôi còn là một người đàn ông sao?"

Người kia thoáng chốc rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng. – "Tôi thừa nhận trước đây đã đối xử quá đáng với cậu, hiện tại tôi đang cố gắng sửa chữa lại lỗi lầm của mình, hy vọng sẽ được cậu tha thứ."

Jeong Jihoon kinh ngạc nhìn anh, sau đó nhếch miệng cười nhạt. – "Lee tiên sinh, anh là đang muốn giảng hoà với tôi sao? Không cần thiết. Những gì mà tôi đã trải qua đều là do báo ứng cả. Tôi thừa nhận mình có tội, những gì nợ anh tôi sẽ trả lại hết."

Mặc cho những lời thốt ra như lưỡi dao găm đâm vào tim mình đau đến rỉ máu, trên mặt cậu vẫn thản nhiên nở một nụ cười lãnh đạm.

Anh đưa tay lên đỡ trán, mệt mỏi nhu nhu hai huyệt thái dương nói. – "Jeong Jihoon, cậu không cần phải như vậy."

"Lee tiên sinh, những lời này phải do tôi nói mới đúng. Tôi thà rằng anh cứ dối xử với tôi như trước còn hơn."

"Tại sao? Chẳng lẽ cậu thích tôi đối xử tệ với cậu như vậy?"

"Tôi đâu phải người thích ngược đãi bản thân."

"Cậu cho rằng tôi đang nghĩ cách hại cậu?"

Jihoon yên lặng gật đầu. – "Anh muốn trả thù tôi thế nào cũng được, đừng cố ra vẻ quan tâm như vậy."

Trên khuôn mặt cương nghị lộ ra biểu tình tự giễu chính mình. – "Thì ra là vậy...cũng khó trách.."

Lee Sanghyeok nâng cằm cậu lên trầm ngâm suy nghĩ, cậu cẩn thận lùi về phía sau một bước. Phút chốc anh đột nhiên cười rộ lên, nhưng nét ưu thương vừa rồi một hơi quét sạch. – "Cũng tại tôi chưa nói rõ cho cậu biết."

Cánh tay đưa lên ôm chặt lấy eo Jihoon để cho thân thể hai người dán sát vào nhau, bàn tay còn lại đỡ lấy sau ót buộc cậu phải ngẩng lên nhìn mình.

Tư thế vô cùng thân mật như vậy khiến Jeong Jihoon toàn thân vã mồ hôi lạnh., nghĩ không ra Lee Sanghyeok rốt cuộc muốn làm gì. Cậu lẳng lặng đứng nhìn, nghĩ sẽ tuỳ thời mà tuỳ cơ ứng biến.

Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương kia, khoé miệng anh cong lên thành một nụ cười đẹp đẽ, trong mắt nhộn nhạo ánh lên nét vui vẻ.

"Jihoon..." – Thanh âm trầm thấp khẽ vang, sau đó đôi môi liền bị xúc cảm mềm mại chiếm lấy.

Jeong Jihoon thoáng run rẩy, cảm nhận đầu lưỡi ướt át trượt vào trong khoang miệng không ngừng liếm lộng khuấy đảo, khuôn mặt nóng rực lên, hai tay bám trụ lấy vai anh đẩy ra.
"ưm...Lee tiên sinh... tiệc tối sắp bắt đầu..."

Lee Sanghyeok rốt cuộc cũng chịu buông tha cho đôi môi kia nhưng vẫn ôm chặt lấy cậu. Nhìn bộ dáng mê người của Jihoon lúc này khiến vòng tay anh càng thêm siết lại, tựa cằm lên vai Jihoon.
---....
Hai người cứ vậy đứng ôm nhau, cơ thể gần gũi nghe rõ cả tiếng nhịp tim anh đang ngày càng loạn nhịp.

Lee Sanghyeok thoáng nghiêng đầu chạm vào lỗ tai cậu, cảm giác tê dại khiến thân thể Jeong Jihoon thoáng chốc mềm nhũn.

"Jihoon... hình như tôi... lại thích em hơn rồi..."

Tiếng nỉ non phảng phất như sấm rền giáng xuống giữa trời quang, anh nâng cằm cậu lên nhìn thẳng vào đôi mắt: "Đây cũng chính là lý do... khiến tôi đột nhiên thay đổi thái độ".

Jeong Jihoon nhìn lại, nhàn nhạt cười: "Đây không phải lại là cái bẫy khác do anh bày ra chứ?"

"Tôi sẽ không làm như vậy thêm một lần nào nữa"

"Lee tiên sinh, nếu những lời anh nói là thật, đáng tiếc tôi sẽ phải làm anh thất vọng rồi"

Anh cởi mở cười, kiên định nói: "Tôi biết rõ những nỗi đau mà tôi gây ra cho em sẽ không thể nào dễ dàng quên được, nhưng tôi sẽ chờ."

"Tiệc tối nửa giờ nữa sẽ bắt đầu, anh vẫn nên cùng mọi người ra chuẩn bị trước"

Lee Sanghyeok lần nữa ôm cậu vào lòng, thâm tình đặt lên một nụ hôn: "Lát nữa sẽ đưa em đến gặp bạn bè của tôi"

Khách mời bắt đầu lục tục kéo đến, nối tiếp phía sau là các vị trưởng bối uy tín trong ngành, Lee Sanghyeok rất nhanh bị đám danh môn thục nữ, thanh niên xinh đẹp bao vây tứ phía.

Jeong Jihoon từ xa đứng nhìn người kia.

Anh tuấn, thông minh, tỉnh táo lại lắm tiền. Chỉ bằng bốn thứ này, cho dù Lee Sanghyeok có đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

Lại đưa mắt thêm lần nữa, vừa đúng lúc Lee Sanghyeok đang bắt chuyện với một người không cùng thân phận, cậu đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.

Những lời anh ta vừa nói là có ý gì? Hẳn là lại muốn tiếp tục đùa giỡn cậu. Hai tay nháy mắt siết chặt lại.

"Bác sĩ Jeong, anh quả nhiên cũng ở đây a!". Han Sohee diện bộ lễ phục màu vàng yểu điệu bước đến bên cậu.

"Chào buổi tối, Han tiểu thư."

Cô còn chưa kịp mở miệng, Lee Sanghyeok đã rất nhanh đi tới: "Như thế nào đến rồi mà không qua tìm anh?"

Han Sohee nghiêng người khoác lấy tay anh, mỉm cười mê hoặc nói: "Anh bị nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy, em chỉ còn cách tìm Bác sĩ Jeong để mà trò chuyện thôi a!"

"Sanghyeok, người này chính là bác sỹ riêng mà anh mời tới sao?". Một cậu thanh niên tóc ngắn, bộ dáng vô cùng sáng sủa lại pha chút nét lười nhát cất tiếng hỏi.

"Nếu không muốn thành kẻ ngốc thì cậu tốt nhất mau ra sân tự chơi một mình đi a". Anh cười cười nắm lấy cằm người kia.

Chàng trai bĩu môi, đập một phát lên vai đáp trả nói: "Mau mau giới thiệu qua đi"

"Cậu ấy là bạn thuở bé của tôi. Cùng đánh nhau mới trở thành bạn, tên gọi Kim Kyukkyu"

Kim Kyukkyu mất hứng nhìn anh: "Cái gì mà 'cùng đánh nhau' chứ? Rõ ràng là tôi đánh anh thì có!"

Không thèm đếm xỉa đến người kia, Lee Sanghyeok xoay người nghiêm túc nói: "Cậu hãy cẩn thận một chút, đừng để bị cậu ấy dạy hư"

Cậu thanh niên tiến đến, vô lại tóm lấy cổ anh lắc lắc: "Tên đàn ông xấu xa, không thương phụ nữ, liệu có phải là..."

Lee Sanghyeok nhìn quanh bốn phía thấy không ai chú ý liền nắm chặt cổ áo Kim Kyukkyu lôi đi, sau đó làm như không có chuyện gì chỉnh trang lại quần áo rồi quay trở lại.

"Có gan thì đường đường chính chính đánh nhau một trận, đồ tiểu nhân hèn hạ. Tôi thừa biết là anh không dám làm gì tôi mà!"

Anh xoay người mỉm cười quỷ dị, ghé sát vào tai cậu ta thì thầm gì đó, mặt Kim Kyukkyu thoáng chốc xanh đỏ lận lộn, sau đó thấp giọng cùng anh đàm phán...

Mí mắt cậu có chút giật giật nhìn hành động quái lạ của hai người.

Han Sohee thở dài: "Đừng để ý đến bọn họ làm gì, chỉ tổ chuốc mệt vào thân..."

Nghe thầy lời cô, Lee Sanghyeok lập tức buông tha Kim Kyukkyu mà quay trở lại: "Chúng ta cùng đi chào hỏi khách khứa một chút. Jihoon, cậu cũng đi theo chúng tôi đi"

Han Sohee liền thức thời phối hợp quay sang cười cười nói: "Kim đại thiếu gia, chúng tôi xin phép đi trước nha!"

Cậu thanh niên "Hừ!" một tiếng, quay ngoắt đi. Anh thập phần vui vẻ kéo Han Sohee lại, liếc mắt ý nhắc cậu bám theo hai người bọn họ.

Khách mời tối này đều là những nhân vật lớn vẫn hay xuất hiện trước mặt công chúng. Lee Sanghyeok dẫn cậu qua một nhóm mấy người đang tụ tập bắt chuyện: "Chào mọi người, xin được giới thiệu, vị này là bác sỹ riêng của tôi, tên Jeong Jihoon"

Cậu kiên trì bắt tay gật đầu chào hỏi, những người kia hiển nhiên đều mờ mịt không rõ tại sao một bác sỹ nhỏ bé như cậu lại có thể được Lee Sanghyeok coi trọng, cũng chỉ giá dối đáp lại vài câu.

"Thật tuấn tú a."

"Nhìn xem, người kia là ai vậy?"

Tiếng líu ríu bàn tán của mấy cô gái đứng bên khiến Jeong Jihoon thoáng cái đỏ mặt, anh liền tốt bụng liền lên tiếng nhắc nhở: "Jihoon, đừng khách khí, hôm nãy cứ thư giãn cho thật thoải mái đi".

Như vừa trút được một gánh nặng lớn, cậu cầm lấy ly Champagne đưa lên uống cạn.

Những người này thật đúng là...

Hoàn cảnh lạ lẫm, không khí cũng xa lạ, Jeong Jihoon nhàm chán lui mình vào góc phòng quan sát cái gọi là xã hội thượng lưu.

Có vài cô bé chạy đến cùng bắt chuyện phiếm, nhưng khi biết được cậu chỉ là một bác sỹ nhỏ nhoi liền thất vọng rời khỏi.

Quyền lực thật đúng là đáng sợ...

Vẫn chỉ có vợ cậu là tốt nhất. Jihoon im lặng rời khỏi bữa tiệc, ra ngoài vườn hoa ngắm nhìn bầu trời đêm đen nhánh.

Kết thúc buổi tiệc, Jeong Jihoon mệt mỏi bước về phòng, cởi áo khoác nằm phịch xuống giường.

"Mệt đến vậy sao? Nghe nói làm bác sỹ một ca giải phẫu cũng kéo dài đến mười tiếng đồng hồ mà."

"Đó là phẫu thuật dĩ nhiên không giống như mấy thứ này"

Cậu đứng dậy chuẩn bị đi tắm, Lee Sanghyeok từ đằng sau ôm lấy kéo người ngược trở lại giường -  "Ngồi thêm một chút nữa. Tôi hôm nay có phải rất đẹp trai không?" - Anh vui vẻ cười hỏi.

Jeong Jihoon không muốn nói dối, chỉ đơn giản khẽ gật đầu. Nếu xét trên mặt xã giao, anh quả thực là người vô cùng khôn khéo, luôn luôn tỉnh táo trong công việc, nói chuyện với đối tác cũng rất hòa nhã. Thanh âm trầm thấp, cơ thể tráng kiện, gương mặt anh tuấn. Nhìn thế nào cũng thấy là một người hoàn hảo không tì vết, lại bẩm sinh luôn mang trên mình khí chất vương giả. Khó trách luôn được mọi người săn đón đến như vậy.

"Biểu hiện của anh rất tốt"

"Sau khi em đi, tất cả mọi người đều bàn tán về em"

Người kia thân mật cọ cọ lên má cậu, Jeong Jihoon trốn tránh không muốn trả lời liền đứng lên rót cho mình một cốc nước.

"Bọn họ đều khen em bộ dáng tuấn tú, thanh nhã như mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng tựa như muốn bay lên" Ọe -.- quá sến!!! Jeong Jihoon lơ đãng nhìn lại mình, thật đúng là, đã gầy thành cái dạng này rồi, quả thật gió thổi cũng bay mất. Nhìn cậu một mực trầm lặng, anh liền từ phía sau lần nữa ôm lấy: "Jihoon, em đừng tiếp tục chìm đắm trong đau khổ nữa, hãy đối tốt với bản thân mình một chút, quên đi những suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng".

Cậu nâng cốc lên uống cạn cốc nước: "Lee tiên sinh, giờ tôi có thể đi tắm được rồi chứ?"

"Em đừng như vậy..."

Thanh âm thập phần vô tội khiến Jeong Jihoon không sao nhịn nổi, quay đầu lớn tiếng đáp trả- "Chẳng lẽ anh đã quên những việc mình làm rồi sao, nhưng tôi thì không... Tôi hiện tại có khác nào kẻ tù tội, bị giam giữ một chỗ, ngay cả tự do cũng không có lại không có nổi một người đến thăm tù! Mỗi ngày thức dậy không có một ai để trò chuyện, không có một ai quan tâm, đối xử tốt với mình, vậy tôi phải vui vẻ thế nào đây?".

Lee Sanghyeok yên lặng lắng nghe tất cả những lời trách móc của cậu, một hồi sau lên tiếng - "Em có thể cùng tôi nói chuyện, tôi sẽ quan tâm em, đối xử thật tốt với em."

"Với anh sao? Chỉ cần lỡ lời một chút sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn? Bị người khác đặt dưới thân có bao nhiêu nhục nhã? Mỗi ngày trên giường hành hạ, tra tấn là quan tâm tôi, đối tốt với tôi sao?" - Thanh âm nghẹn ngào dần trở nên khàn đặc...

Lee Sanghyeok chua xót nhìn cậu - "Em rất căm hận tôi, cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi phải không?".

Lời nói ra lại giống như khẳng định, không mang theo một tia nghi vấn.

"Phải, tôi rất hận anh!"

Jeong Jihoon nhắm mắt lại chờ đợi cơn phẫn nộ trừng phạt kéo đến. Nhưng không giống như những gì mà cậu tưởng tượng, người kia chỉ nhẹ nhàng bước đến ôm cậu vào lòng, bàn tay đặt phía sau lưng khẽ vỗ về an ủi.

Nước mắt vốn chực chờ như mất đi vật cản tràn ra như đê vỡ bờ, cậu điên cuồng mất đi lý trí hất mạnh tay anh ra - "Anh đừng diễn trò nữa! Muốn làm gì cứ làm, tôi chẳng còn gì để sợ nữa!".

Lee Sanghyeok bị hành động bất ngờ của cậu khiến cho cả người chao đảo, đứng không vững liền va mạnh vào góc tường, đôi mắt thoáng chốc tràn ngập bi ai, đau đớn nhìn cơn cuồng nộ của người trước mặt. Đôi chân tiếp tục bước đến, có chút vội vàng, lại có chút kiên nhẫn cường ngạnh ôm lấy thân thể kia -  "Jihoon, Jihoon, em đừng gấp, tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ sửa, nhất định sẽ cố gắng sửa".

Giọng nói ôn nhu, dịu dàng hôn lên trán không mang theo một tia ý niệm - "Tôi mới ba mươi mốt tuổi, vẫn còn nửa cuộc đời để chờ em tha thứ".

"Đừng có mơ!"

"Ngày mai tôi sẽ liên lạc với Kim Jiwon, nói cô ấy đem Wooje đến đây chơi có được không?"

"..."

Nhìn cậu im lặng như vậy, anh liền có chút khẩn trương hỏi - "Sao không nói gì?"

"Tôi có thể yên tâm sao?"

"Jihoon, em... hm..." - Anh cười khổ nói - "Quả thật đúng là báo ứng, em sẽ không nguyện ý tin tôi thêm một lần nào nữa phải không?"

Jeong Jihoon nghiêng đầu né tránh, chỉ nghe tiếng thở dài bất đắc dĩ bên tai, anh kéo cậu ngồi lại trên giường âu yếm vuốt tóc -  "Jihoon, tôi biết mình là người tính cách thay đổi thất thường, cũng biết để em tiếp nhận tôi là một chuyện rất khó. Nhưng tôi có thể cam đoan, sẽ không tiếp tục tổn thương em thêm nữa".

"Vậy anh có thể thả tôi đi chứ?"

"... Không thể!" - Ngữ khí nói chuyện có cứng rắn đôi chút - "Vợ em thực sự đã tiết lộ một số thông tin cơ mật của công ty tôi, điều này không phải dối trá, hơn nữa cái chết của Hyeonjoon quả thực có liên quan đến em".

"Anh từng nói anh không phải là người đồng tính!"

"Nhưng tôi cũng không còn cảm xúc với bất cứ người phụ nữ nào nữa. Cho đến giờ tôi vẫn không tin, tới khi có người hảo tâm nhắc nhở mới khiến cho tôi chợt nhận ra"

"Có thể là do những người xung quanh anh đều là đồng tính?"

Lee Sanghyeok mặc nhiên rơi vào trầm lặng, áy náy nói - "Không cần nhắc lại buổi tối lần đầu chúng ta gặp mặt. Bọn họ kỳ thật cũng không phải người đồng tính. Là tôi ép họ phải làm vậy...".

Suy nghĩ như dòng nước uốn lượn trong đầu. Từ cái đêm nhục nhã đầu tiên đó cho tới hôm nay ngồi nghe anh nói, cậu đã luôn cảm thấy áy náy. Bởi vì chính cậu là kẻ đã hại chết người thân duy nhất của Lee Sanghyeok.

Nhưng bây giờ...

"Những lời này tôi sẽ coi như không nghe thấy, chúng ta hãy trở lại giống như trước kia, cho dù anh có muốn nghĩ thế nào đi chăng nữa"

"Được, vậy cứ theo ý em đi, hận tôi cũng tốt, hiểu lầm tôi cũng tốt, chỉ cần em có thể mỗi ngày ở trước mặt tôi như vậy, tôi sẽ khiến cho em cảm thấy hạnh phúc"

Lee Sanghyeok hôm nay nói nhiều như vậy thật không giống mọi khi. Vốn dĩ cứ tưởng người như anh nhất định cho rằng cự tuyệt lần thứ nhất là tình thú, lần thứ hai chính là sỉ nhục, sau đó sẽ tức giận mà điên cuồng tra tấn...

Có lẽ những điều anh ta nói là sự thật, nhưng những điều cậu nói cũng là sự thật!

Cậu là đàn ông, một người đàn ông vô cùng bình thường.

"Em rất kiên định"

"Anh cũng rất giỏi phỏng đoán tâm tư của người khác"
Lôi người đứng dậy kéo vào nhà tắm, anh nói - "Được rồi, giờ chúng ta đi tắm rửa trước đã". Dứt lời liền bắt đầu cởi y phục mình ra.

Vụng trộm nhìn xem thân thể cường tráng kia, cậu âm thầm chửi rủa trời cao thật không công bằng.

"Jihoon, sao em còn chưa cởi đồ, để tôi tới giúp em nhé" - Thần sắc nghiêm túc vừa rồi nháy mắt thay đổi thành nét mặt cười hì hì dán sát lên người cậu - "Có phải là muốn tôi phục vụ cho em không?"

"Đừng nói giỡn" – Cậu thản nhiên cởi quần áo, mở vòi nước trước mặt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro