Chương 16 +

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok lấy ra một ít sữa tắm thoa lên khắp người mình, nhân lúc cậu không để ý một hơi kéo đến bên cạnh. Một tay ôm vòng qua eo nhỏ, tay còn lại thật không biết nghe lời, nghịch ngợm lần mò xuống phía dưới.

"Ưm..." - Tiếng rên rỉ khẽ tràn ra khỏi miệng, Jeong Jihoon nhất thời cắn chặt môi lại.

"Thật mê người..." - Lee Sanghyeok ghé sát vào tai cậu, sau đó xoay người để cậu tựa sát vào tường, bàn tay vẫn ở trên eo trượt xuống phía sau thăm dò nơi cửa động.

Hai ngón tay nhờ có sữa tắm bôi trơn vô cùng thuận lợi chen vào cơ thể, ngón tay linh hoạt không ngừng trêu đùa vách tường mềm mại, ma xát xoay tròn cho đến khi ngẫu nhiên chạm vào một điểm khiến cho thân thể người kia thoáng chốc run rẩy, giật nhẽ.

Lee Sanghyeok trước sau khiêu khích gợi lên ngọn lửa dục vọng, hứng thú nhìn xem phản ứng của người trong lòng.

"Anh... ưm... đừng có nhìn tôi... a... hm... Dừng lại..."

"Rốt cuộc là em muốn tôi đừng nhìn em hay muốn tôi dừng lại?" -  Lời vừa dứt, động tác ở cả hai tay lại càng tốc tiến khiến Jeong Jihoon không nói lên lời, chỉ có thể kịch liệt thở dốc.

...

"A...!" - Một tiếng rên rỉ bén nhọn bật thốt ra, cậu đỏ mặt nhíu mày, không thể khống chế cảm xúc của mình mà xuất ra trong tay anh...

Xụi lơ ngã vào lồng ngực người trước mặt, cậu cảm nhận rõ thấy vật cứng rắn nóng rực của ai đó đang dán lên bụng mình.

Lee Sanghyeok khéo léo nâng một chân cậu lên, Jeong Jihoon mất đi trọng tâm liền lảo đảo bám vào bờ vai anh.

"Đến lượt tôi, được không?" - Giọng nói khàn khàn cất tiếng thăm dò không che dấu nổi sự vội vàng xao động.

Thấy người trong lòng vẫn giữ im lặng, anh cúi sát xuống tai cậu dỗ dành - "Nhất định sẽ khiến em thoải mái". Sau đó thật nhẹ nhàng, cẩn thận tiến vào...

Động tác của anh rất chậm, thỉnh thoảng lại rút ra một chút rồi lại tiến nhập vào, dương vật so với ngón tay thô to hơn rất nhiều, cho đến khi hậu huyệt bị lấp đầy bởi trụ thịt nóng bỏng, người kia mới bắt đầu đong đưa, trìu sáp.

Đầu ngón tay trắng bệch bám chặt lấy vai anh, ngón tay như muốn hãm sâu vào trong da thịt.

"Jihoon... Jihoon..." - Lee Sanghyeok kích động trầm thấp ấm ách, thì thào gọi tên cậu, cơ thể bị nhấn chìm bởi dục vọng điên cuồng, một lần lại một lần hung hăng va chạm vào hậu huyệt, quy đầu ma xát với nội vách tường mềm mại, đau đớn nóng rát, tê dại lại ngứa ngáy...

"A... hm... ưm..." - Kích thích mãnh liệt khiến Jeong Jihoon không thể nhịn được rên rỉ thành tiếng, điểm mẫn cảm liên tục bị đâm chọc trêu ngươi, cảm giác sung sướng hư huyễn khiến vật vừa mới bắn tinh nhuyễn xuống lại một lần nữa đứng dậy.

Hậu huyệt ấm áp ẩm ướt, tiếng rên rỉ động tình, tốc độ dùng lực của Lee Sanghyeok ngày càng tăng dần, khoái cảm như bão tố kéo đến càn quét thân thể hai người, tại một lần vùi sâu trong mật đạo liền trướng đại rồi mạnh mẽ xuất ra, động tác cũng dần chậm lại.

"Thoải mái?" -  Anh đưa tay lau đi chất lỏng nóng rực của ai đó lại một lần nữa phun ra trên bụng mình

Cậu xấu hổ cúi đầu trốn tránh.

"Thế nào? Sữa tắm có phải đã xoa đều khắp người rồi không?" - Lee Sanghyeok thay đổi chủ đề đắc ý cười nói. Jeong Jihoon lúc này mới để ý vừa rồi nhân lúc thân mật anh đã đem xà phòng xoa đều phủ kín khắp cơ thể mình. Lee Sanghyeok ôm cậu vào lòng tinh tế tẩy rửa, xong xuôi mới ôm người trở lại trên giường đi ngủ.

"Jihoon, ngày mai tôi sẽ cho người đón vợ con em đến Seoul. Tôi dùng tính mạng để thề, sẽ không tiếp tục dùng họ để uy hiếp em nữa"

_________________________________

"Jihoon, vừa rồi tôi gọi cho Han Wangho, cậu ấy nói sẽ nhanh chóng liên lạc với người nhà của em"

Sáng sớm tỉnh lại, toàn thân vẫn còn đau nhức nằm trong lòng Lee Sanghyeok, Cậu mơ mơ màng màng mở mắt như không muốn tin nhìn người trước mặt.

Lee Sanghyeok nhẹ vuốt mấy lọn tóc rối của Cậu cười - "Sao vậy? Vui đến mức choáng váng sao?"

"Cám ơn... Đã phiền đến anh rồi"

"Đừng có khách khí như vậy, chắc khoảng một lát nữa Han Wangho sẽ gọi lại. Chúng ta  đi ăn gì đó trước, tiện thể ngồi chờ luôn cũng được"

Cư xử với cậu ôn nhu như vậy, nếu không phải có âm mưu to lớn ẩn giấu phía sau chẳng lẽ là... Thích cậu sao? Bằng không với loại người như anh, làm đến nước này thực không hề dễ.

Bởi thân thể của Jeong Jihoon không được khỏe lắm nên bữa sáng được người làm chuẩn bị mang đến tận giường, là cháo hoa.

"Sáng sớm vẫn nên ăn nhẹ một chút, đến trưa sẽ dẫn em đi dùng bữa bên ngoài, thuận tiện chúng ta dạo chơi Seoul luôn, khỏi cho đến lúc đi cùng Wooje hỏi gì em cũng không biết"

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu - "Anh sao?"

"Có tôi ở đây sẽ khiến thằng bé không được thoải mái". Lee Sanghyeok nói - "Sao vậy? Muốn tôi đi cùng? Đợi đến lần tới sẽ đưa em đi đến những nơi khác."

"Cám ơn anh"

"Từ giờ đừng nói những lời khách sáo như vậy nữa, được không?"

Jeong Jihoon cẩn thận quan sát từng sắc thái, ánh mắt, cử chỉ của anh mong tìm ra một chút sơ hở nào đó.

Đáng tiếc, cái gì cũng không tìm thấy.

Từ bộ dáng điên cuồng khi mới gặp mặt, rồi ngày càng ra vẻ lãnh khốc lạnh lùng, cho đến nét ôn nhu của hiện tại, Lee Sanghyeok thay đổi chóng vánh như vậy khiến cậu thật sự rất khó tiếp thu được.

Nhìn Jeong Jihoon vẫn cứ do dự, anh tự mình cầm lấy chén bát nói - "Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn thôi!"

Còn chưa dứt lời liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Lee Sanghyeok lắc lắc trước mặt cậu. - "Em xem, là Han Wangho gọi đến!" rồi mới bắt máy.

"Thế nào? Mọi việc vẫn thuận lợi cả chứ?"

Không biết đầu dây bên kia nói những gì nhưng sắc mặt của Lee Sanghyeok ngày càng trở nên nghiêm trọng, lòng cậu thoáng chốc cũng thắt lại.

Anh đột nhiên quay sang hỏi - "Tên bạn lỗ mãng kia của em tên gì? Số điện thoại bao nhiêu?"

Cậu run rẩy - "Đã xảy ra chuyện gì?".

"Không có gì hết, Kim Jiwon không có nhà nên muốn gọi cho bạn em thử xem sao... Yên tâm, sẽ không gây phiền phức cho cậu ta"

Jeong Jihoon bán tính bán nghi nói ra tên và số điện thoại của Son Siwoo, anh liền lập tức báo lại.

Cúp máy xong, Lee Sanghyeok mới thoải mái nói: "Khi nào liên lạc được, Han Wangho sẽ sớm gọi lại cho chúng ta"

Chưa tới năm phút đồng hồ sau, điện thoại lại một lần nữa đổ chuông, anh liền vội vàng bắt máy, ngữ khí dồn dập, tuyệt không giống bộ dáng như không có chuyện gì: "Thế nào rồi?"

Jeong Jihoon đứng bật dậy, thấp thỏm nắm lấy tay áo anh: "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"

"Jihoon, em bấm giúp tôi số của người bạn kia"

Lee Sanghyeok đưa điện thoại cho cậu, ngón tay ấn xuống dãy số của Son Siwoo. Một hồi chuông reo, đầu kia liền có người bắt máy, Cậu nhỏ giọng hỏi: "Siwoo?"

Thanh âm rống giận lập tức truyền tới: "Jihoon, cậu mau chuyển máy cho tên khốn nạn kia nghe!"

Không cần hỏi cậu cũng biết rõ "Tên khốn" mà Son Siwoo nhắc tới là ai.

Đưa điện thoại lại cho anh, trong mắt cậu đều là những tia khẩn cầu.

Khẩn cầu điều gì? Ngay cả chính Jihoon cũng không biết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng quan sát sắc mặt của Lee Sanghyeok.

Anh đưa mắt nhìn qua rồi cầm lấy máy trả lời: "Tôi là Lee Sanghyeok"

Tiếng nói trong điện thoại phát ra rất lớn trong căn phòng yên lặng đến ngay cả cậu cũng nghe rõ mồn một.

"Tên chết tiệt! Anh một mực giam giữ Jihoon không chịu buông tha, Jiwon ngay cả một người quan tâm cũng không có, kết quả... kết quả là..."

Giọng nói Son Siwoo phút chốc trở nên nghẹn ngào, người kia trấn định tinh thần hỏi lại: "Kết quả làm sao?"

"Kết quả ba ngày trước tan học không thấy Wooje đâu cả, thằng bé đã mất tích rồi!"

......

Thời gian đột nhiên giống như ngừng lại, Jeong Jihoon chỉ vẻn vẹn duy nhất nghe thấy câu nói của cùng của Son Siwoo lởn vởn bên tai.

Mất tích... Wooje mất tích... Wooje đã...

Một câu lại một câu cứ lập đi lập lại trong đầu khiến cậu cơ hồ muốn phát điên lên.

Cậu đã từ bỏ hết thảy mọi thứ, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ Wooje...

Bé con mất tích rồi! Hai mắt co rút lại, tâm thần hoảng hốt siết chặt lấy tay áo Lee Sanghyeok, sau đó liền bị ôm chặt vào lòng. Đầu tựa lên trước ngực anh, trước mắt một mảnh mông lung đen kịt.

Lee Sanghyeok dường như đang cố nói gì đó, bàn tay vỗ vỗ lên vai cậu nhưng Jeong Jihoon hoàn toàn không nghe thấy thứ gì cả, trong đầu chỉ hiển hiện lên bốn từ.

Wooje mất tích...

Wooje mất tích...

Giống như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của bé con, cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hương thơm mời vừa rồi còn thoang thoảng trước mũi nháy mắt liền không một chút tung tích.

"Wooje, bảo bối của tôi...". Jeong Jihoon lẩm bẩm liên hồi, cũng không biết khuôn mặt mình đã trở nên trắng nhợt, méo mó từ bao giờ.

"Bốp!". Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt, lỗ tai ong ong khó chịu khiến cho ý niệm trong đầu lập tức biến mất.

Cậu ngẩng đầu nhìn người vừa mới đánh mình.

Lee Sanghyeok!

Nhìn không rõ biểu tình của người kia, chỉ thấy cánh tay vẫn còn giơ lên lấp lửng trong không trung.

"Rất đáng đánh!". Giọng nói Jeong Jihoon giống như xa xôi vạn dặm, lại quanh quẩn trong phòng tuyệt vọng, thê lương.

"Em tỉnh táo lại đi"

"Thì ra đây mới chính là mục đích của anh...". Cậu lẩm bẩm: "Thì ra là vậy... Quả nhiên rất lợi hại...".

Lee Sanghyeok nhìn Cậu bắt đầu trở nên điên dại liền giữ lấy khuôn mặt kia bắt phải đối diện với mình: "Mau tỉnh táo lại!"

Jeong Jihoon si ngốc cười, ánh mắt nồng đậm bi thương: "Tôi không thể nào... tỉnh táo được nữa..."

"Ba ba, ba ba..."

Âm thanh non nớt vọng đến, ai đó đang gọi cậu.

Jeong Jihoon vội vàng đưa mắt tìm kiếm, không có ai cả.

"Tôi nghe thấy giọng Wooje..."

"Ở đây không có bất cứ âm thanh nào cả, em nghe nhầm rồi". Lee Sanghyeok lạnh lùng nói.

"Vậy sao?". Cậu cúi đầu: "Không thể nào..."

Nhéo mạnh lên mặt mình.

"Đau!"

"Em muốn làm gì?". Lee Sanghyeok bị dọa nhanh chóng túm chặt hai tay cậu lại.

"Tôi chỉ muốn biết có phải mình đang mơ... Thì ra không phải..."

"Jeong Jihoon". Lee Sanghyeok dùng sức đè hai vai cậu lại.

Jeong Jihoon thất thần nhìn người trước mặt, không hề có lấy một tia cảm xúc, hoàn toàn trỗng rỗng như đang nhìn một người xa lạ.

Không có phẫn nộ, không có oán hận, toàn bộ cảm giác đều đã trôi theo nỗi đau tê tâm phế liệt mất đi người mình yêu thương nhất.

"Con trai tôi mất tích rồi...". Nước mắt thấm ướt khóe mi, vô thanh vô tức lăn dài trên má. Jeong Jihoon vùi mặt vào đôi tay mình, muốn đem chính bản thân hãm sâu vào đêm tối.

Chứng kiến Wooje ra đời, nhìn thấy lần đầu tiên bé con  mỉm cười, lần đầu bi bô gọi tiếng ba mẹ, rồi cả cái lúc mới tập tễnh biết đi liêu xiệu, vặn vẹo như chú vịt con đáng yêu vô cùng, Ngay cả những lúc chu mỏ làm nũng không chịu ăn rau cũng vậy.

Những hình ảnh thường ngày về  bé con từng ly từng tý lần lượt tràn về giống như lưỡi dao cứa xâu vào tim, chặt đứt đi bao tâm huyết mà cậu nâng niu, săn sóc. Đau đớn gặm nhấm tâm can khiến cho tâm trí hoàn toàn hỗn loạn.

Lệ nóng như thác cứ thế tuôn rơi, đợi đến khi phát hiện ra thì đã không sao ngăn cản nổi.

Đầu óc mụ mị vô lực nghiêng về một phía, mệt mỏi quá... chỉ muốn gục ngã... đã không còn có thể kiên trì được nữa rồi.

Giật giật thân mình, cư nhiên phát hiện người kia vẫn đứng bên cạnh.

Khuôn mặt tỉnh táo, ánh mắt không sao che giấu nổi sự lo lắng.

Jeong Jihoon giương to đôi mắt thất thần, một bên điên cuồng truy vấn: "Anh hài lòng rồi chứ?!"

"Jihoon, em hãy tỉnh lại đi". Lee Sanghyeok chua xót nhìn bộ dáng cậu như người sắp chết.

"Em trai anh đã chết, Wooje của tôi cũng đã mất tích rồi, tôi cuối cùng cũng đã trả hết nợ cho anh, anh vừa lòng rồi chứ?!!"

Đôi đồng tử đột nhiên co rút lại, anh đau đớn ôm chặt cậu vào lòng lại bị đẩy ra: "Thả tôi đi"

"Jihoon, hiện tại tâm tình em đang không ổn định, không thể rời khỏi đây bây giờ được"

"Anh dựa vào cái gì quan tâm đến tôi? Chính anh là người đã gây ra tất cả những chuyện này!". Jeong Jihoon điên cuồng phẫn nộ, mất đi lý trí liền vung quyền lao tới.

Lee Sanghyeok không hề né tránh, mặc cho cú đấm kia mạnh mẽ giáng xuống mặt mình.

Thân thể thoáng chốc chao đảo, ngay cả cần cổ cũng lệch về một phía, Jeong Jihoon hiển nhiên không phát hiện ra điều này, Cậu vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau tê dại kịch liệt đấm đá loạn xạ, mỗi một lần hạ xuống đều dùng hết sức lực mình.

Lee Sanghyeok dần không kiên trì nổi, bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ nhưng vẫn cố gắng đè xuống cắn răng chịu đựng.

"Anh...". Nhìn người trước mặt thương thể đầy mình nhưng vẫn nhất quyết không hề phản kháng, Jeong Jihoon thoáng có một chút không đành lòng: "Hãy mang con trả lại cho tôi!"

Anh đứng dậy, khẽ bắt lấy hai tay cậu: "Jihoon, nghe lời tôi, tôi sẽ...".

Miệng lưỡi khô khốc không sao hít thở nổi, một hơi liền cắn mạnh xuống cổ tay anh.

Hết thảy chịu đựng cơn đau nhức truyền đến, anh lên tiếng gọi một bác sỹ tới.

"Jihoon, nghe lời, để bác sỹ xem qua cho em một chút có được không?". Giọng nói ôn nhu dỗ dành, khuyên nhủ.

"Tôi chính là bác sỹ, anh buông tay ra!"

Nhìn cậu liều mạng giãy giụa không ngừng, Lee Sanghyeok thở dài một tiếng, bất đắc dĩ tăng thêm sức lực đem người đè lại xuống giường.

Không thể động đậy, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự nhìn về phía ống dịch đang từng chút đưa chất lỏng truyền vào cơ thể.

Sắc mặt người kia thoáng chốc đen kịt, đột nhiên quay trở lại vẻ tịnh mịch, lãnh khốc khi xưa, Ngay tại một khắc chứng kiến đôi mắt đó, Jeong Jihoon liền cảm thấy toàn thân vô cùng thanh tịnh.

"Chú Im, phân phó xuống dưới, gọi tất cả mọi người về đây cho tôi!". Anh lạnh lùng nói.

Quản gia nghe vậy liền có chút giật mình: "Thiếu gia, Cậu không thể lại...".

"Nhanh lên!!". Thanh âm nguội lạnh phát ra không một tia nhiệt độ, đôi mắt vừa rồi nồng đượm thống khổ giờ đã trở nên vô cùng sắc bén.

Chú Im trầm lặng đứng nhìn bóng lưng anh một hồi, thấy người kia vẫn kiên trì không hề có ý định thay đổi lúc này mới đành phải lui xuống theo lời anh mà hành động.

...

"A a a a!". Jeong Jihoon hoảng hốt bật dậy, trên trán đầy đầu mồ hôi lạnh. Trong mộng là cảnh Wooje đang ngồi đối diện cùng Hyeonjoon trong bệnh viện. Hai thân thể nhỏ nhắn trên chiếc giường bệnh lớn rộng thênh thang.

Wooje cùng Hyeonjoon chơi đùa vô cùng vui vẻ, giường bệnh càng lúc càng trôi ra xa như muốn mang chúng đem đi mất.

Thân ảnh nhỏ bé kia cứ thế dần dần thu nhỏ lại rồi biến thành một điểm đen xa xôi... Jeong Jihoon đột nhiên bừng tỉnh!

Đã bao lâu rồi không gặp ác mộng? Đưa tay lau lau cái trán vã mồ hôi, Cậu ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh. Lee Sanghyeok đang tựa lưng trên một chiếc ghế gần đó lo lắng nhìn cậu.

Đầu óc thanh tỉnh lại, những chuyện vừa xảy ra như lũ lập tức ùa về, nước mắt mặc nhiên chảy xuống không ngừng.

Kéo lấy ống tay áo dùng sức chà lau thật mạnh nhưng không sao hết được.

"Jihoon, đừng khóc"

Cậu thả tay xuống lạnh lùng nhìn người trước mặt: "Tôi không sao cả, hãy thả tôi đi"

"Trong mắt em đều là phẫn nộ cùng hận ý"

"Khi nào anh mới để tôi đi?"

"... Tôi sẽ giúp em tìm được Wooje". Giọng nói ôn hòa chứa đầy tự tin.

Jeong Jihoon nhìn anh, cười lạnh một tiếng: "Không cần!!"

"Vì Wooje, hãy để cho tôi giúp em..."

Lee Sanghyeok kéo cậu đứng dậy khỏi giường, ra lệnh: "Trước đi tắm rửa rồi thay một bộ đồ mới. Tôi ở dưới lầu chờ em dùng bữa. Em ngay cả sức lực cũng không có làm sao có thể tìm được Wooje chứ?". Dứt lời liền hừ một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn thấy bóng anh khuất hẳn, cậu mới đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy ra bộ y phục duy nhất mà mình mang đến, dùng lực nhéo mạnh xuống tay một cái.

"Đến đây". Lee Sanghyeok thấy cậu xuống đến cảm thấy có chút hài lòng.

"Mọi người lui xuống cả đi"

Nhất thời trong phòng chỉ còn duy nhất hai người bọn họ. Anh rót ra một ly rượu đẩy đến chỗ cậu, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tuỳ tiện ăn một chút gì đó đi, em đã ngủ cả ngày rồi"

Cậu lạnh lùng liếc nhìn, cầm đại một thứ gì đó liền đưa lên miệng ngấu nghiến.

Hoàn toàn không thấy một chút đói bụng, nhưng nếu muốn thành công, bằng thể lực của cậu hiện tại chắc chắn không thể được!

Khớp hàm nghiền nát thức ăn, buộc chính mình phải nuốt xuống tất cả.

"Từ từ thôi". Lee Sanghyeok ân cần nói: "Ăn thêm một chút nữa rồi chúng ta trở lại phòng ngủ bàn bạc".

Hai tay cậu chống xuống bàn, cố gắng kiềm chế: "Trở lại thôi!"

Người kia bộ dạng thoáng chút lo lắng nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Được"

Hai người một trước một sau bước lên lầu, Jeong Jihoon nắm chặt cái vật sắc lạnh cứng nhắc bên trong túi quần, nhìn về bóng lưng Lee Sanghyeok.

Thần hình cao lớn che khuất đi tất cả ánh sáng...

Tàn khốc truy đuổi, vũ nhục giam lỏng, cưỡng chế ái tình... Còn có vô tình tra tấn...

Cậu giờ đây mới là chân chính rơi vào cảnh thê ly tử tán, không những phải chia xa vợ mình mà ngay cả Wooje cũng không thể gặp được nữa. Vốn cứ tưởng rằng những gì mình đã chịu đựng đã là thê thảm nhất rồi, nhưng không ngờ đến tận hôm nay cậu mới biết đến thứ gì gọi là tột cùng thống khổ.

Buông tha tự do, buông tha cuộc sống, bỏ mặc tôn nghiêm, cuối cùng Ngay cả bản thân cũng trở thành tù binh của kẻ khác. Cam nguyện bị giam cầm, cam nguyện bị lặng nhục, tất cả chỉ vì muốn mang đến sự bình an cho người thân của mình.

Nhớ tới lời thề mà Lee Sanghyeok đã hứa với cậu trước kia, hai hàm răng vô thức nghiến vào nhau ken két.

Nâng lên tay trái đã từng bị người kia thương tổn, cậu yên lặng thê thảm cười.

Kỳ thật bây giờ, cậu không phải hoàn toàn không có gì cả!

Phía trước là lối ra vào, Lee Sanghyeok tiến đến đẩy cửa...

Cậu hiện tại cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không làm được...

Chỉ có con dao giải phẫu nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay phải, kiên cố, vững chắc như núi.

Ngay tại giây phút Lee Sanghyeok quay đầu lại, cậu liền rút ra lưỡi dao giấu trong túi quần, dùng hết toàn lực nhắm tới yết hầu của anh lao tới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro