Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kang Dongho nhìn Lee Sanghyeok, đôi mắt già nua ngập đầy cảm kích.

"Không cần khách khí, Sena là đứa trẻ tốt... Cậu ấy bây giờ thế nào rồi?". Anh ân cần hỏi.

"Vết thương đã hoàn toàn bình phục, giờ nó đang đi kiếm việc làm". Người kia vui mừng cười nói.

Jeong Jihoon chuyển tầm mắt nhìn Han Wangho đang đứng phía sau bọn họ, cơ thể anh gầy đi rất nhiều nhưng đường nét ôn hòa, đôn hậu trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi. Bốn mắt giao nhau, cả hai phút chốc cùng mỉm cười.!! Qua lại vài câu, Lee Sanghyeok kéo cậu đến trước mặt người kia nói: "Jihoon, ông ấy là một người bạn của tôi, chúng ta ở tại Jeonju sẽ phải nhờ vả vào ông ấy nhiều".

"Chào chú Kang". Cậu vốn định gọi 'Kang đại ca' nhưng nhìn bộ dáng già nua chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy lại nói không nên lời, đành phải đỏ mặt gọi một tiếng 'chú'.

Kang Dongho đột nhiên ha hả cười: "Lee tiên sinh, Jeong tiên sinh thật biết lễ phép".

Lee Sanghyeok đứng một bên, vẻ mặt vô cùng hớn hở chăm chú nhìn cậu.

"Sao vậy?". Jeong Jihoon không hiểu gì, hai người kia cũng không chịu trả lời, cậu đành hướng ánh về phía Han Wangho để mà cầu cứu. Anh mỉm cười khoan dung đáp lại: "Jihoon, Kang đại ca năm nay mới có bốn mươi bảy tuổi, cậu gọi ông ấy là 'chú' thì hơi có chút...".

Lee Sanghyeok đến lúc này không nhịn nổi nữa phì một tiếng bật cười khúc khích. Còn Kang Dongho ngược lại chủ động lên tiếng trước: "Không sao, không sao, không có việc gì. Cả đời tôi vào Nam ra Bắc, lại có một đứa con không biết nghe lời nên vẻ ngoài có già trước tuổi đôi chút cũng là chuyện rất đỗi bình thường."

Thấy người trước mặt không hề để bụng những lời vô thố của mình, Jeong Jihoon cũng dần dứt bỏ vẻ rụt rè: "Vậy sau này tôi sẽ gọi ngài là Kang đại ca".

Kang Dongho khoát khoát tay nói: "Ngài gì chứ, từ nay về sau chúng ta cứ xưng anh em là được rồi. Lee tiên sinh có ân đối với tôi, chuyện của cậu ấy cũng chính là chuyện của tôi".

Người kia nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn cậu cười không dứt, Jeong Jihoon có chút xấu hổ không yên đảo mắt nhìn trần nhà.

Kang đại ca dường như cảm nhận được không khí hiện tại không được tự nhiên cho lắm liền chen vào giữa hai người: "Thời gian cấp bách, chúng ta mau chóng lên đường đi thôi".

"Đi luôn sao?". Cậu kinh ngạc hỏi: "Không cần chuẩn bị gì hết?"

"Không cần, cứ đi theo tôi là được rồi"

Dứt lời, cả bốn người cùng dời nhà trọ tìm thuê một chiếc xe tiến thẳng về phía chân núi.

"Chúng ta hiện tại đang ở nơi giao nhau giữa Jeolla và Jeonju". Kang Dongho chậm rãi nói: "Nếu đi chệch về phía Nam một chút sẽ thấy núi Jirisan, ở đó cũng có một vài thôn trang nho nhỏ"

"Jihoon, ảnh chụp của Wooje đâu?". Lee Sanghyeok hỏi.

Cậu yên lặng lần mò trong ba lô lấy: "Đây. Tôi có mang theo mười sau tấm hình của Wooje, tất cả đều mới chụp trong năm nay... Như vậy sẽ khiến người khác có thể dễ dàng nhận ra nó".

Lee Sanghyeok tiếp nhận ảnh chụp từ trong tay cậu, đưa qua cho Han Wangho cùng Kang Dongho xem hết một lượt. Anh cúi đầu nhìn bức ảnh hồi lâu mới lên tiếng: "Rất đáng yêu"

"Jihoon, mỗi người chúng ta chia nhau cầm lấy vài tấm. Nếu như phải chia ra hành động, như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều, được chứ?"

"Đương nhiên là được". Khóe miệng cậu miễn cưỡng câu lên một nụ cười.

Càng tiến về phía trước, ô tô lại ngày càng đặc biệt xóc nảy, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ cũng càng lúc càng hoang vu hơn. Đi thêm một quãng nữa thì chiếc xe đột nhiên dừng lại. Cậu vừa định mở miệng hỏi đã thấy Kang Dongho mở cửa xe đi xuống, thân thủ kiện tráng cùng với vẻ mặt già nua quả thực rất thiếu sự tương đồng.

Trao đổi qua lại vài cậu với lái xe phía trước xong, ông gật gật đầu rồi quay lại nói với bọn họ: "Ô tô chỉ có thể đi đến chỗ này, chúng ta sẽ phải đổi sang phương tiện khác"

Mọi người ứng lời rồi lần lượt bước xuống, cậu thấy Lee Sanghyeok đang định lấy tiền trong túi ra liền vội vàng đi tới đè tay anh lại: "Lee tiên sinh, cái này cứ để tôi trả"

Người kia vẫn không động đậy, tay của cậu vì thế mà đặt nguyên trên tay anh.

"Tôi biết rõ chút tiền ấy cũng không đáng là bao, hơn nữa tôi cũng đã chấp nhận sự trợ giúp của anh rồi...". Jeong Jihoon thở dài một tiếng: "Nhưng là tôi vẫn muốn dùng tiền của mình trước, như vậy trong nội tâm cũng thấy thoải mái hơn được đôi chút"

Anh nhẹ nhàng mỉm cười: "Jihoon, đã lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên em chủ động chạm vào tôi"

Đáng tiếc cậu đối với thân thể của người kia đã hoàn toàn miễn dịch, những chuyện trước đó cũng đã gạt đi hết, tay của cậu như trước thoải mái đè lại tay anh, nhìn thẳng vào người trước mặt. Nụ cười dần dần biến mất, Lee Sanghyeok thu tay về nói: "Được rồi, là em lợi hại". Jeong Jihoon nhàn nhạt cười, lấy tiền trong túi áo nhét vào tay lái xe.

Bọn họ dọc theo con đường nhỏ ngập đầy bụi đất đi về phía trước, đồng ruộng hai bên trồng không rõ là loại hoa mầu gì, ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng trải xuống, bao lấy thân thể một màn ấm áp.

Một giờ qua đi...

Hai người phía trước đang cách bọn cậu ngày càng xa hơn, Jeong Jihoon hiểu rõ Han Wangho là cố ý thả chậm cước bộ chờ cậu theo cùng, vì vậy liền vô thức bước nhanh hơn một chút.

"Không sao đâu". Han Wangho săn sóc nói.

Cậu cảm kích nhìn anh mỉm cười: "Cứ chậm rãi như vậy sẽ thành thói quen mất", sau đó tháo ba lô trên người xuống xách.

Lúc này chợt nghe âm thanh động cơ truyền đến từ phía sau. Cậu kích động quay đầu lại, chiếc xe kéo càng lúc càng tới gần. Lee Sanghyeok cùng Kang Dongho đang đi phía trước cũng dừng lại theo. Cậu và Han Wangho đưa tay phất phất, khi chiếc xe dừng lại bên cạnh bọn họ cũng là lúc hai người kia về đến.

Không rõ Kang Dongho cùng người lái xe trao đổi gì đó, một lúc sau liền thấy ông ngoắc tay về phía bọn họ. Jeong Jihoon vui mừng lau lau mồ hôi trên trán rồi lồm cồm bò lên máy kéo, trong lòng thở phào như trút được gánh nặng: "Rốt cuộc cũng chờ được..."

Nhưng chỉ một lát sau, cậu liền bất ổn ngồi không yên. Đi bằng xe kéo là đặc biệt cực kỳ xóc nảy, Jeong Jihoon nắm chặt tay vịn bên người, rất sợ mình sẽ bị té xuống đất. Vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện ba cặp mắt kia cư nhiên đều đổ dồn phía mình. Tuy cả bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe nhưng trong mấy người bọn họ không hề có ai bộ dáng chật vật như Jihoon cả, đặc biệt là Kang Dongho.

Cậu có chút bối rối học theo bộ dáng của người kia, ngồi thẳng lưng lên, bàn tay thả ra không nắm lấy vật gì, để mặc thân thể lắc lư phập phồng.

"Jihoon, cậu thích ứng rất nhanh!". Kang Dongho cất lời tán dương đè át trong tiếng mô tơ ầm ầm như sấm động.

Jeong Jihoon thoáng mỉm cười, gật đầu với bọn họ. Trong đám bụi đất mù mịt bay lên, mơ hồ nhìn thấy một căn phòng cũ nát đang ở phía trước.
Bọn họ vừa vào đến đầu thôn, một đứa bé trai liền đề phòng nhìn lại. Đứa bé kia bất quá mới chỉ có tám, chín tuổi nhưng vẻ mặt lại vô cùng cảnh giác. Cậu vừa định đi qua hỏi thì Kang Dongho đã nhanh chóng chặn lại: "Cậu muốn làm gì?"

Jeong Jihoon giơ mấy bức ảnh trong tay lên: "Tôi chỉ định qua hỏi xem thằng bé đã từng nhìn thấy Wooje bao giờ chưa".

"Cậu nghĩ thằng bé sẽ nói cho một người xa lạ như cậu biết hay sao?"

"Vậy phải làm sao? Cũng đâu thể tìm một gia đình để hỏi a?"

Phía sau đột nhiên có người vỗ xuống vai cậu: "Trước cứ ở lại đây cái đã". Là Lee Sanghyeok.

Jeong Jihoon trầm tư một chút, khẽ gật đầu: "Tôi hiểu"

Bọn họ quyết định tá túc nhờ ở một gia đình trong thôn, Kang Dongho không ngần ngại đi đến bắt chuyện khắp lượt mọi người xung quanh. Bà chủ nhà đầu tiên không đáp lại tiếng nào, thế nhưng dưới sự nỗ lực không ngừng của Kang đại ca, rốt cuộc người kia cũng chịu mở miệng nói cười.

"Kang đại ca là đang nói cái gì vậy?". Cậu hiếu kỳ hỏi.

Lee Sanghyeok cười cười nói: "Là đang lôi kéo làm quen với mọi người ở đây, sau đó sẽ nói bóng gió để tìm hiểu một chút tin tức... Đây chính là sở trường của ông ấy!"

"Liệu như vậy có được không". Jeong Jihoon có chút lo lắng.

"Tôi rất tin tưởng vào Kang Dongho"

Mắt thấy bà chủ nhà càng ngày càng cười sáng lạn, tâm tình cậu cũng thấy tốt hơn được đôi chút.

Buổi tối bốn người bọn họ đều được sắp xếp ở chung một phòng, Kang Dongho cùng Lee Sanghyeok ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về.

Đến quá nửa đêm, cảm giác có người bước vào phòng, cậu mới mơ màng tỉnh giấc: "Kang đại ca?"

Lee Sanghyeok lên tiếng trả lời: "Ông ấy đang đánh bạc ở ngoài cổng thôn"

"Kang đại ca đúng thật là danh bất hư truyền nha". Han Wangho ngồi một bên cũng phải thốt lên khen ngợi.

Jeong Jihoon lúc này một tia buồn ngủ cũng không còn nữa: "Cái này... Kang đại ca rốt cuộc là làm nghề gì vậy?"

"Nói cho em biết chỉ sợ em sẽ có ác cảm với ông ấy"

"Không thể nào! Kang đại ca đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi thật sự thấy rất biết ơn ông ấy".

Lee Sanghyeok liếc nhìn cậu, nhún nhún vai nói: "Ông ấy trước kia là dân buôn lậu"

Phải mất thật lâu Jeong Jihoon mới có thể lấy lại tinh thần: "Tôi...", sau đó lại không biết nên nói gì tiếp liền yên lặng xoay người lại.

Một góc chăn bị vén lên, cơ thể Lee Sanghyeok còn vương chút không khí lạnh bên ngoài tiến vào khiến cậu không khỏi rùng mình.

"Bây giờ vẫn còn thấy cảm kích ông ấy chứ?". Người kia cố ý hỏi.

"Đương nhiên... Tại sao anh biết ông ấy trước đây đã làm gì"

Lee Sanghyeok cười cười: "Như thế nào lại hỏi tôi điều này? Chẳng lẽ em nghi ngờ con trai em là do tôi lừa bán?"

Đến lúc này thì Jeong Jihoon hoàn toàn cam chịu, không đáp trả nổi câu nào.

Anh thở dài một tiếng: "Trước đây khi ở trong tù, có một lần đánh nhau đã cứu con trai ông ấy nên từ đó mới quen biết"

"Anh tại sao lại phải vào tù". Lòng hiếu kỳ mãnh liệt dâng lên quấy phá khiến cậu không thể không hỏi câu này. Hình tượng người kia lần đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu vô cùng tàn khốc, với thực lực mà anh đang có, nhất định phải đắc tội nào đó cực kỳ nghiêm trọng mới có thể phải vào tù.

Thế nhưng khẩu khí anh lại hết sức thoải mái: "Còn không phải vì tôi hiếu thuận?"

"Hiếu thuận?"

Jeong Jihoon còn định hỏi tiếp nhưng quay sang người bên cạnh dường như đã phảng phất chìm vào giấc ngủ.

"Jihoon, cậu cũng mau ngủ sớm đi, ngày mai rất có khả năng chúng ta phải đi lại nhiều đấy".

Thanh âm ôn hòa của Han Wangho từ phía đầu kia truyền đến. Jeong Jihoon chỉnh lại góc chăn, nhắm mắt nói: "Tôi biết rồi... Ngủ ngon".

......

"Mau dậy thôi!!". Giọng nói khàn khàn của Kang Dongho so với chuông báo thức của Lee Sanghyeok lại càng có sức uy hiếp hơn. Jeong Jihoon dụi dụi đôi mắt ngồi dậy liền trông thấy người kia đang thay quần áo.

"Kang đại ca, anh tối qua mấy giờ mới về vậy?"

Kang Dongho suy nghĩ một chút mới trả lời: "Hình như bốn giờ thì phải".

Nhìn tinh thần ông vẫn vô cùng phấn chấn, Jeong Jihoon quả thật rất hâm mộ: "Tinh thần của anh tốt thật đấy".

"Cái gì mà tốt cơ chứ, tôi từ khi còn trẻ đã bắt đầu bị chứng mất ngủ rồi"

"A?! Thì ra là vậy sao...". Cậu xấu hổ hỏi: "Anh đã đi bệnh viện kiểm tra bao giờ chưa?".

Người trước mặt thoáng chốc đột nhiên trầm mặc: "Lúc còn trẻ vốn không hiểu chuyện, giờ già rồi tự nhiên bị chứng mất ngủ... Tôi quên mất cậu là bác sỹ, bất quá cũng không phải bệnh tật gì nghiêm trọng, cùng lắm thì... ha ha ha...".

Kang Dongho vừa cười vừa đi ra ngoài, Jeong Jihoon yên lặng nhìn bóng lưng ông tràn ngập vẻ bi thương trải dài theo năm tháng.

"Không sao đâu". Nhìn thấy Jihoon vẫn còn ngồi tự trách, Han Wangho liền bước đến an ủi.

"Anh Wangho, hai ngày nay câu anh nói nhiều nhất chính là câu này"

"Loại cuộc sống này vốn rất khó quen, cậu như bây giờ đã là tốt lắm rồi"

"Đang nói chuyện gì vậy?". Lee Sanghyeok cũng đã tỉnh giấc, từ trên giường ngồi dậy duỗi lưng một cái.

"Hình như tôi đã nói điều không nên nói". Jeong Jihoon bất đắc dĩ cười.

"Không sao đâu". Người kia cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ chỉnh lại quần áo tử tế rồi đi ra ngoài...

Han Wangho vỗ vỗ bờ vai cậu: "Thực sự không sao đâu mà".

Cậu cười gượng, đứng dậy thay đổi quần áo rồi cũng theo họ ra sau.

Mới hôm qua thôn dân ở đây vẫn còn lạnh lùng cảnh giác hôm nay đã nhiệt tình như lửa quây quanh bọn họ mời dùng chung bữa sáng.

Kang Dongho lớn tiếng khàn khàn lại bắt đầu cùng mọi người nói chuyện phiếm, có vẻ đã thân thiết như huynh đệ rồi. Ba người bọn họ bất động ngồi nghe không hiểu, đành phải cúi đầu một mực thành thật mà ăn cơm.

Một hồi lâu sau, khi các thôn dân đều tự rời đi quay về làm việc của mình, lúc này Kang Dongho mới cầm lấy chén bát hạ giọng đến gần bàn: "Jihoon, tôi nghe nói có nhà nông dân trong núi ở hướng bắc vừa mới nhận về một đứa bé trai".

"Sao cơ?!". Jeong Jihoon thoáng cái đứng phắt dậy khiến mọi người trong thôn đều quay đầu nhìn lại.

Cậu ho khan một tiếng giả bộ như không có việc gì, Kang Dongho lại tiếp tục: "Hôm qua mới nghe bọn họ nói, cũng không rõ đứa bé đó bao nhiêu tuổi. Sáng nay lại có một người khác cho biết, hình như nhà mới nhận đứa bé kia là nhà họ Shin".

"Vậy chúng ta khi nào sẽ xuất phát?". Jeong Jihoon lo lắng hỏi.

"Chuyện này không thể gấp được". Lee Sanghyeok đè lại vai cậu: "Chúng ta trước ăn cơm đã".

Kang Dongho ở một bên hướng bọn họ gật đầu, bất đắc dĩ, cậu cũng chỉ có thể không yên ổn ngồi tiếp tục ăn cơm.

Quan sát thấy mọi người đều đã ăn được kha khá, cậu nhịn không được lại lên tiếng hỏi nhỏ: "Mọi người ăn xong rồi chứ?".

Kang Dongho cười cười nói: "Ăn xong rồi, nếu còn chưa xong chỉ sợ cậu sẽ giúp chúng tôi ăn nốt mất"

Jeong Jihoon có chút xấu hổ kéo ba lô lên: "Kang đại ca, đêm qua tá túc ở đây, anh định đưa cho bọn họ bao nhiều tiền".

"Hai trăm"

"Hai trăm?!?". Jeong Jihoon kinh ngạc lặp lại lần nữa, đây cũng không phải điểm du lịch thắng cảnh gì, tối qua bọn họ tá túc lại đích thực là vô cùng đơn giản, cậu cứ nghĩ như vậy một trăm là đủ rồi, do dự một hồi mới nói tiếp: "Là vì tìm hiểu thêm tin tức sao? Nhưng liệu cho bọn họ nhiều như vậy có lẽ nào sẽ làm lộ sơ hở hay không?"

"Đừng lo, cho dù có lộ cũng không sao, ở những nơi như thế này hai trăm có thể nói là rất nhiều tiền, nhất định sẽ có người vì số tiền này mà lộ ra tin tức". Kang Dongho đột nhiên cười quỷ dị: "Huống hồ ngày hôm qua tôi còn cùng bọn họ đánh bạc nữa"

Jeong Jihoon như bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao quan hệ giữa bọn họ với mọi người trong thôn thoáng cái lại tốt lên như vậy. Cậu vừa nói vừa đưa tay lần mò túi tiền: "Kang đại ca, tối qua anh nhất định đã thua rất nhiều..."

Người kia thấy vậy liền đè tay cậu xuống: "Không cần phải phiền toái như vậy đâu, tôi sẽ nhớ kỹ tất cả, chờ đến khi cậu tìm được con trai trả lại tôi sau cũng được".

Cậu còn muốn nói thêm gì đó, Kang Dongho liền cắt đứt lời: "Đi thôi, nhà của người nông dân trong núi kia không phải gần, nếu như đi nhanh có thể đêm nay chúng ta sẽ tới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro