Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok bước tới.

Trong hoảng hốt cậu phút chốc quay về ký ức lần đầu tiên nhìn thấy người này, một thân y phục đen tuyền mang đến cảm giác vô cùng áp bức.

"Lee tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt". Ryu Junyeol nói.

Lee Sanghyeok không trả lời, đôi mắt vẫn dán chặt trên người cậu. Hai tên đàn em của Ryu Junyeol đi đến, anh giơ tay lên để mặc bọn chúng khám xét khắp người mình.

"Lee tiên sinh quả nhiên rất giữ chữ tín a". Hắn nhìn anh cười cười.

"Thả cậu ấy ra"

Ryu Junyeol lắc lắc đầu nói: "Bây giờ còn chưa được... Cậu có thứ mà tôi muốn chứ?"

"Ryu Junyeol, trước hãy thả người đã, chúng ta cùng nhau thương lượng"

Người kia vẫn như trước lắc đầu: "Lee tiên sinh, tôi nói một lần cuối. Cậu đưa cho tôi thứ mà tôi muốn, tôi sẽ thả cậu ấy ra". Dứt lời liền đi đến bên cạnh vuốt ve thân thể Jihoon.

"Ông cho rằng ông có thể chạy trốn?". Anh nheo mắt khinh thường liếc nhìn.

"Trời đất bao la, tôi cuối cùng cũng sẽ chạy được đến nơi mà cậu không tìm thấy". Ryu Junyeol sung sướng cười điên dại, dùng ngón tay đâm chọc, cào xé lên vết thương trên người Jeong Jihoon.

Đau đớn không hề phòng bị ập đến khiến cậu không sao nhịn được hừ một tiếng rồi lập tức cắn chặt môi lại.

Lee Sanghyeok do dự một chút mới đáp: "Tiền hiện tại tôi chưa có, phải đợi bốn tám tiếng đồng hồ nữa mới lấy được"

"Sổ sách thì sao?"

"Đã tiêu hủy". Lee Sanghyeok dứt khoát trả lời.

"Tiêu hủy?". Ryu Junyeol cười lạnh một tiếng: "Lee Sanghyeok, tôi sẽ không tin cậu thêm lần nữa đâu".

Anh nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

"Lee tiên sinh đi đường chắc cũng đã mệt rồi, trước hãy nghỉ ngơi chút đã". Han Suhwan lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.

"Cũng phải". Hắn cười cười: "Để hai người có chút thời gian đoàn tụ."

Cậu ngẩng đầu nhìn người kia, nét mặt anh vẫn nguyên vẻ đạm mạc, không có bất cứ phản ứng nào. Còng tay được tháo ra, Jeong Jihoon ngã nhào xuống mặt đất. Lee Sanghyeok đi tới cẩn thận nâng cậu dậy, đưa mắt nhìn kỹ những vết thương trên người cậu: "Là kẻ nào?"

"Là tôi". Han Suhwan đáp.

Ảnh ngước mặt lên có chút hăng hái nhìn Suhwan nói: "Rất đẹp", sau đó ôm ngang hông cậu bế lên quay sang nhìn Ryu Junyeol: "Chuẩn bị cho chúng tôi một phòng, được chứ?"

Người kia ưu nhã vươn tay nói: "Dẫn đường cho bọn họ".

...
Cánh cửa "Cạch" một tiếng đóng lại, Lee Sanghyeok đứng tại chỗ không biết đang suy nghĩ điều gì.

Jihoon gượng sức ho khan: "Có thể thả tôi xuống được không?".

Anh cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, thanh âm cứng nhắc nói: "Không được, từ nay về sau tôi sẽ cứ ôm em như vậy"

"..."

"Còn đau không?". Người kia quả thật rất giữ lời, cứ đứng ôm cậu một chỗ không chịu buông.

Jeong Jihoon bất đắc dĩ: "Vậy anh có thể ôm tôi đến giường được chứ? Anh bế tôi như vậy, tôi thấy rất khó chịu".

Đến khi nằm chết dí trên giường lại càng cảm thấy rõ ràng đau đớn toàn thân đều bị phóng đại. Nhìn vẻ mặt thống khổ của cậu, Lee Sanghyeok ẩn hiện một tia sát khí.

Jeong Jihoon vội vàng nói: "Ngoài trừ mấy roi này ra, bọn họ không có làm gì tôi hết... Vừa rồi cũng chỉ là diễn trò cho anh xem...".

Người kia nghe vậy có chút sửng sốt: "Tôi không hề có ý muốn giết hắn...".

Cậu sâu kín quay đầu, không nhìn anh nữa: "Lee Sanghyeok, anh đừng gạt tôi"

Tính tình của anh, tôi hiểu rất rõ.

Lee Sanghyeok trầm mặc một hồi, ngồi ngay ngắn trên giường khẽ vuốt lên khuôn mặt cậu, Jeong Jihoon cau mày đẩy tay anh ra.

"Jihoon, em không thể luôn mềm yếu như vậy, mặc cho người khác ức hiếp"

"Tôi không hề muốn thế, anh có thể hiểu được sao? Ít nhất người khác có thể!". Cậu oán hận nhìn anh.

Hai người cứ trừng mắt qua lại không dứt, một lát sau, Lee Sanghyeok rốt cuộc cũng là người chịu thua trước, đành phải mềm lòng xuống: "Trước để tôi xem vết thương cho em đã".

"Không sao nữa rồi, người lúc nãy đã giúp tôi băng bó"

"Là người đã đánh em?"

"Phải... Cho nên anh không cần phải tìm cậu ấy gây sự"

"Thì ra gần đây em đều là dễ dàng tha thứ cho người khác như vậy". Lee Sanghyeok cúi người ghé sát lên mặt cậu, Jihoon thậm chí có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh phả lên trên mặt.

"Tôi cứ tưởng em chỉ tha thứ duy nhất một mình tôi..."

Cậu quay đầu nhàn nhạt nói: "Anh trước hãy nghĩ đến tình cảnh của tôi đã, tôi còn muốn ra ngoài đi tìm Wooje".

"Nếu như tôi nói đã tìm được tung tích của Wooje?". Lee Sanghyeok tươi cười ngày càng rõ nét.

"Sao cơ?!". Jeong Jihoon thoáng cái bật dậy khiến Lee Sanghyeok cũng phải đứng lên theo, cậu nắm chặt vạt áo anh run giọng hỏi: "Là thật sao?".

Người kia cười cười hỏi: "Vết thương không đau nữa?".

Quả thực bây giờ không hề thấy đau chút cả liền hướng anh gật đầu: "Không đau... Mau nói cho tôi biết!"

Lee Sanghyeok đặt hai tay lên vai cậu: "Đàn em của tôi gọi điện báo phát hiện một dưad bé bị lừa bán đến một thôn nhỏ ở Yeonsu, sau khi đi thăm dò tin tức xác định cùng với người trong ảnh giống y như đúc". Trên mặt anh hiện lên chút đắc ý lại xen lẫn chút vui mừng.

Khóe mắt cậu mỏi nhừ, đỏ đến lợi hại, thân thể mềm nhũn vộ lực tựa vào lồng ngực anh: "Cám ơn anh, Lee Sanghyeok, cám ơn anh..."

Một lát sau, anh đặt tay lên lưng cậu chậm rãi vuốt ve an ủi, sau đó dần dần dùng sức, cuối cùng đem người kia ôm chặt vào ngực mình. Thân thể phát sốt một mực cảm thấy rét lạnh, thẳng cho đến khi cuộn mình trong lòng anh mới cảm nhận được một chút hơi ấm.

"Em ngủ đi, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để đem con em trở về..."

"Đã tìm được Wooje, vậy tại sao không đem nó trở về?". Cậu hỗn loạn hỏi.

Ý nghĩ bắt đầu mơ hồ, trước mặt cũng dần trở nên hôn ám. Lee Sanghyeok tránh những vết thương vỗ nhẹ lên lưng khiến cậu càng thêm buồn ngủ.

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đem Wooje bình an trở về"

...
Jeong Jihoon giật mình tỉnh giấc, cảm giác trong người đã khá hơn rất nhiều, cậu đưa tay bóp bóp trán ngồi dậy liền trông thấy Lee Sanghyeok đang ghé trên mép giường ngồi ngủ.

Không khí giá lạnh trong phòng cộng thêm quần áo mỏng như vậy, cho dù là Lee Sanghyeok cũng có chút rét run vì lạnh. Cậu thở dài lay anh dậy: "Mau dậy đi, có muốn ngủ cũng phải lên giường chứ!".

Người kia gian nan mở mắt, sau đó ngẩn người sững sờ nhìn Jihoon.

"Sao vậy?". Cậu hỏi.

"Em đồng ý để tôi ngủ trên giường sao?". Lee Sanghyeok vui sướng nói.

"Ừm, anh lên giường đi... Tôi ngồi đây cũng được". Cậu vừa nói vừa trượt xuống mép giường.

Lee Sanghyeok thở dài đem người đặt trở lại: "Không cần vậy đâu, trên người em còn có thương tích, tôi không sao cả".

Lúc này cả hai đều không còn buồn ngủ nữa, cậu nhìn chút sắc mặt anh hỏi: "Chúng ta bây giờ phải làm sao?"

Người kia cười cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không khiến em phải chậm trễ"

Jeong Jihoon nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng tựa vào thành giường. Cậu có thể cảm nhận rõ ánh mắt ân cần của anh đặt trên người mình nhưng vẫn cố tình làm bộ như không thấy, nghiêng người tránh sang hướng khác.

"Vết thương còn đau không?". Anh đau lòng hỏi.

"Không sao, tôi quen rồi". Cậu vô tình thốt ra.

Nét mặt người kia có chút run rẩy, trong ánh mặt hiện lên nồng đậm chua xót: "Không đau là tốt rồi..."

Cậu nhìn anh nghiến chặt răng mình lại, đôi mắt thoáng chốc nổi lên những tia bạo ngược liền lên tiếng đổi chủ đề: "Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?"

Lee Sanghyeok lập tức hồi phục tinh thần nói: "Chờ người đến cứu a".

Lại là cái giọng bất cần đời này...

"Han đại ca thế nào rồi?"

"Cậu ấy không có việc gì... Còn người tên Suhwan kia..."

Lee Sanghyeok còn đang tự nhủ thì tiếng đập cửa liền vang lên. Hai người đồng thời quay đầu lại, nghe thấy âm thanh lễ phép của Ryu Junyeol bên ngoài truyền đến: "Lee tiên sinh, tôi vào được chứ?".

Ryu Junyeol mở cửa bước vào, trông thấy bộ dáng hai người bọn họ liền không có chút ý tốt nào: "Tôi còn tưởng đã quấy rầy hai vị rồi chứ!".

Anh đưa mắt lạnh lùng liếc hắn, không nói một lời, giống như người kia mới chính là kẻ tù phạm.

Ryu Junyeol xấu hổ ho khan một tiếng: "Lee tiên sinh, mời ra ngoài, người của cậu đã tới rồi".

Lee Sanghyeok gật đầu rồi xoay người ôm lấy cậu.

"Tôi có thể tự đi được". Jeong Jihoon cứng đầu giãy khỏi vòng tay anh, tự mình đứng dậy.

Anh khẽ vuốt nhẹ lên tóc người kia, ba phần đau, bảy phần sủng nịnh.

Cậu nhẹ nhàng né tránh đi ánh mắt đó, để anh dìu mình bước ra ngoài. Trong đại sảnh, Han Wangho đã đứng chờ sẵn, vết thương ở đùi được băng bó cẩn thận, bên người còn đặt một chiếc rương thật lớn.

Cậu rất muốn hỏi một chút vết thương trên người anh hiện tại thế nào rồi, đáng tiếc giờ không phải là lúc.

Người của Ryu Junyeol vây lại vác súng trên vai, đạn lên sẵn nòng nhưng họng súng không chĩa về phía Han Wangho mà là phía hai người bọn họ.

Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn, Suhwan thủ thế đứng cạnh hắn nghiễm nhiên một vẻ cận vệ trung thành, đang đưa mắt nhìn Han Wangho.

"Thời gian rất chuẩn xác!". Ryu Junyeol vỗ tay khen ngợi, Lee Sanghyeok nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, cười đến nỗi đến cậu cũng phải nổi da gà.

Han Wangho liếc nhìn anh, Lee Sanghyeok gật gật đầu. Hắn trông thấy hai người bọn họ liếc mắt ra hiệu, trên mặt liền lộ ra chút biểu tình gấp gáp.

Han Wangho nửa quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán.

"Kẹt...!". Nắp rương phút chốc được mở ra.

"Taeyoon!". Ryu Junyeol đột nhiên kêu lên, đứng bật dậy.

Jeong Jihoon cúi đầu nhìn lại, trong rương không phải đựng tiền mặt như cậu nghĩ mà là một đứa bé đang cuộn mình nằm gọn, trên cổ tay vẫn còn rỉ máu. Nhìn đứa bé kia, bất quá mới chỉ có bảy, tám tuổi. Chẳng lẽ là...

Cậu không thể tin được nhìn Lee Sanghyeok, phát hiện khóe miệng anh vẫn nở nụ cười lạnh băng, bộ dáng không thèm quan tâm đến. Hung tàn. Lãnh khốc.

"Han đại ca?". Cậu nhỏ giọng lên tiếng, mặt Han Wangho không một chút biểu tình.

"Các người...". Vẻ mặt cương nghị của Ryu Junyeol lập tức trở nên vặn vẹo, đau lòng nhìn chằm chằm đứa bé đang hôn mê.

"Các người rốt cuộc đã làm gì nó?!". Người kia điên cuồng gào thét.

Han Wangho nhàn nhạt trả lời: "Ít nhất tôi không dùng roi da quất nó"

Ông không biết nói gì thêm nữa, chỉ oán hận trừng mắt nhìn cậu cùng Lee Sanghyeok.

"Chúng ta cùng nhau trao đổi!"

Han Wangho còn chưa kịp đáp, Lee Sanghyeok đã đột nhiên nở nụ cười: "Trao đổi? Suy nghĩ của ông thật quá đơn giản". Ngữ khí trào phúng ngược lại càng làm cho Ryu Junyeol thêm tỉnh táo.

"Đây đã là chiếu cố cho cậu rồi". Hắn nhe răng cười nói.

"Thật sao? Ông thử nhìn cánh tay của nó xem"

Cậu theo hướng Lee Sanghyeok chỉ nhìn lại, trên cánh tay đứa nhỏ vẫn còn vương vết máu... Là vết kim tiêm! "Thật vô ý quá, kỹ thuật tiêm của tôi không được tốt cho lắm". Han Wangho ôn nhã trả lời.
Vết kim nho nhỏ trên cánh tay tái nhợt của đứa bé giờ mới để ý hiện lên rất rõ ràng.

Ryu Junyeol ngày càng đổ nhiều mồ hôi, cũng không thèm che giấu biểu cảm trên khuôn mặt nữa, chỉ riêng ánh mắt sợ hãi kia cũng đủ nói lên tất cả.

Cậu ngây thơ nhìn Han Wangho. Nếu như nói Lee Sanghyeok tâm ngoan thủ lạt, cậu hoàn toàn đồng ý nhưng Han Wangho trong ấn tượng của cậu từ trước đến nay vẫn luôn là một người nhất mực ôn nhu hiền lành. Giờ, người kia đang đứng đó, vô cùng bình thản, nhìn cũng không thèm nhìn đứa bé nằm dưới chân mình.

Ba người bọn họ cứ vậy đứng yên không nhúc nhích, không ai nói câu nào, thời gian tựa hồ nháy mắt dừng lại.

Một khi lo lắng, tâm sẽ loạn. Thế nên, người mất kiên nhẫn đầu tiên hiển nhiên chính là Ryu Junyeol, hắn trì hoãn nói: "Đã như vậy, chúng ta cùng nhau trao đổi điều kiện đi".

Lee Sanghyeok và Han Wangho vẫn như trước không lên tiếng.

Hắn lại tiếp tục: "Sổ sách cậu cứ việc giữ, chỉ cần để Taeyoon và tiền ở lại, các cậu có thể rời khỏi nơi này".

Han Wangho nghe vậy nhún nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình, Lee Sanghyeok thì bật phá lên cười ha hả.

"Cậu cười cái gì?!". Ryu Junyeol gằn giọng hỏi, thanh âm đã dần trở nên bối rối.

"Tôi đang cười ông a. Nếu như tôi giết đứa bé này thì sẽ thế nào hả?"

"Tao sẽ lập tức giết chết tiểu tình nhân của mày"

"Được thôi! Động thủ đi". Anh đột nhiên ngưng cười, kéo Jihoon đẩy mạnh về phía hắn.

Bị một lực bất ngờ xô xuống khiến Jeong Jihoon mất thăng bằng té nhào xuống đất, đến khi ổn định lại thân thể cậu kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Lee Sanghyeok, anh ta...

Cậu nhìn thẳng vào mắt người kia, muốn tìm kiếm được một chút gì đó, nhưng ánh mắt kia lạnh băng, giống như hai người chưa từng quen biết.

Ryu Junyeol bắt đầu đổ mồ hôi hột...

Lee Sanghyeok lạnh lùng nói: "Nếu ông không muốn làm, vậy để tôi kêu đàn em của mình 'xử lý' cậu ấy, tiếp đó sẽ đến con ông, được chứ? Han Wangho!".

Anh vừa nói dứt lời, Han Wangho lập tức theo lệnh giơ súng lên ngắm thẳng vào đầu cậu.

"Không!!!". Tiếng hét thảm thương vang lên lấn át cùng tiếng súng trong căn phòng nhỏ.

Jihoon buông đôi tay ôm chặt lấy đầu nhìn lại.

Họng súng còn vương khói trắng mờ ảo phả vào không khí, sau đó dần dần tiêu tán. Han Wangho hai tay cầm súng bị Suhwan dùng lực giữ chặt.

"Đàn em của ông không những xinh đẹp mà thân thủ còn rất nhanh nhẹn". Han Wangho buông lời khen ngợi.

Người kia thực sự là hướng về phía cậu nổ súng, chỉ vì bị Suhwan chạy tới ngăn cản nên mới bắn trượt mà thôi.

Ryu Junyeol mồ hôi chảy ròng như thác, cổ áo và lưng đã ướt đẫm một mảng. Cũng may, quần còn chưa có việc gì...

Jeong Jihoon bò dậy đứng thẳng người nhìn Han Wangho cùng Lee Sanghyeok, cảm giác được hơi lạnh thấu xương ập đến. Thì ra Lee Sanghyeok thực sự là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, còn Han Wangho, cũng là một tên vô nghĩa vô tình.

Suhwan đưa mắt nhìn Han Wangho, bộ dạng không thể tin được.

"... Ra điều kiện đi". Ryu Junyeol không che giấu nổi sự sợ hãi, lo lắng nói.

"Tôi không thể giết ông, nhưng từ nay về sau đừng để tôi trong thấy mặt ông thêm một lần nào nữa. Lập tức mua vé máy bay mang con ông sang Mỹ chữa bệnh"

Người kia run giọng đáp: "Cậu...".

Lee Sanghyeok đôi mắt lười biếng đột nhiên rực sáng, Ryu Junyeol sợ tới mức ngay lập tức im miệng lại. Anh chậm rãi bước tới nhìn hắn: "Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, nên lần này sẽ bỏ qua cho ông... Hãy cẩn thận, vì không phải lần nào tôi cũng có ý tốt như vậy đâu". Dứt lời liền đi tới kéo tay cậu.

Jeong Jihoon né tránh không để anh chạm vào người mình, anh sửng sốt đôi chút nhưng rất nhanh giữ vững tươi cười, xoay người đi trước nói vọng lại: "Han Wangho, chúng ta đi".

Han Wangho giữ súng hướng vào đầu đứa bé đợi Lee Sanghyeok không chút hoang mang bước ra ngoài trước. Suhwan đứng ngay bên cạnh một mực cúi đầu, không rõ đang suy nghĩ điều gì, chỉ đến khi cậu đi ngang qua mới ngẩng lên liếc nhìn một cái, đôi mắt xinh đẹp tựa vì sao.

"Phải rồi". Đi tới cửa, Lee Sanghyeok như đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nhẹ nhàng đẩy cậu về phía sau mình che chắn, quay đầu lại nói: "Giao tên đàn em xinh đẹp của ông cho tôi"

"Sao cơ?". Ryu Junyeol gắt gao nhìn đứa nhỏ, tựa hồ không hiểu Lee Sanghyeok đang nói cái gì.

"Tôi muốn cậu ta!". Anh giơ tay chỉ vào Suhwan.

Cậu và Han Wangho phút chốc sững sờ. Suhwan như trước im lặng cúi đầu, giống như mọi chuyện hết thảy không liên quan tới mình.

"Chuyện này...". Ryu Junyeol cũng thấy kinh ngạc, cười gượng hai tiếng hỏi: "Cậu không phải là có ý định...". Nói xong còn nhìn Jihoon liếc mắt.

"Tôi muốn cậu ấy". Thần sắc, ngữ khí của anh vẫn không thay đổi, đem lời mới nói cẩn thận lặp lại.

"... Cậu ấy là con một người quen cũ của tôi, Lee tiên sinh xin hãy để cậu ấy ở lại". Ryu Junyeol mỉm cười, hoàn toàn nhìn không ra là người mới vừa rồi bị một hồi kinh hãi.

'Người này trời sinh để làm việc lớn, lòng dạ thâm sâu vô cùng'. Cậu thầm nghĩ.

Lee Sanghyeok nhướng mày, đang muốn mở miệng thì bị Han Wangho ngắt lời: "Chúng ta đi trước đã, thân thể Jeong tiên sinh không được khỏe lắm".

Anh quay lại nhìn nhìn cậu nói: "Cũng được", sau đó cũng không thèm nhìn Ryu Junyeol cùng Suhwan, để mặc Jihoon và Han Wangho ở lại, một mình đi trước.

Han Wangho giơ súng thủ thế, từng bước một lùi về phía sau thẳng đến khi ra khỏi căn phòng.

Đã thật lâu mới được ngồi trên chiếc xe sang trọng, cậu yên lặng tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt cảm nhận làn gió mát nhẹ thổi đến. Chỉ cần hỏi ra tin tức của Wooje, sau đó cậu sẽ lập tức rời khỏi người này...

Một bàn tay lớn khẽ đặt lên trán: "Em đỡ hơn chưa?", thanh âm hết mực ôn hòa.

"Đại ca, có muốn đến bệnh viện trước khi ra sân bay không?". Han Wangho vừa lái xe vừa hỏi.

Cậu đẩy tay Lee Sanghyeok ra nói: "Không cần đâu, nói cho tôi biết Wooje đang ở nơi nào, tôi có thể tự mình đi tìm được... Cám ơn hai người đã giúp đỡ trong thời gian qua".

Jeong Jihoon lạnh băng nói, Han Wangho trầm mặc suy nghĩ trong lòng.

Cậu không thể chịu đựng được cách bọn họ đối xử với một đứa bé như vậy.

Lee Sanghyeok dừng lại, hỏi: "Jihoon, em sao vậy?".

Trong lòng chán ghét đến cực điểm, cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn người kia: "Anh đúng là đồ máu lạnh, có thể làm thế với một đứa trẻ"

Sao có thể tiêm thuốc phiện vào người nó cơ chứ, còn thật sự... định nổ súng bắn cậu...

Lee Sanghyeok thì không nói, đó vốn dĩ là bản tính của anh ta rồi, không đáng để người khác suy nghĩ. Nhưng Han đại ca...

Cậu cắn chặt môi nghiêng đầu nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ.

Trong xe im ắng lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro