Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hốc mắt chua xót nhưng không có một giọt nước nào rơi xuống. Cậu có thể vì loại người như bọn họ mà mềm lòng... thật không đáng.

Lúc này chợt nghe thấy Lee Sanghyeok cùng Han Wangho thi nhau bật cười ha hả. Cười sung sướng, còn giống như không thể tin được. Anh dang hai tay ôm lấy cậu ngả vào lồng ngực mình.

"Buông ra!". Jeong Jihoon lạnh lùng quát.

"Jihoon, em đúng là người ưa sạch sẽ mà". Lee Sanghyeok kề sát tai cậu nhẹ nhàng nói, hơi thở đàn hương phả lên trên mặt.

"Tôi nói lần cuối... Buông tôi ra!"

"Jihoon, Han đại ca trong lòng cậu là loại người như vậy sao?". Han Wangho cười cười hỏi.

"Là có ý gì?"

"Ở cái nơi tồi tàn này sao có thể kiếm được thuốc phiện dễ dàng như vậy chứ?"

"Vậy thứ anh tiêm cho đứa bé đó là..."

"Đường gluco!". Han Wangho dứt khoát trả lời.

"..."
Trong xe lại một lần nữa trở nên yên lặng, đáng tiếc không duy trì được bao lâu.

Lee Sanghyeok sảng khoái cười, cánh tay càng dùng thêm lực siết chặt lấy cậu: "Không phải em cũng tưởng rằng Han Wangho thật sự có ý định nổ súng bắn em đấy chứ?"

Jeong Jihoon yên lặng gật đầu.

"Yên tâm, kỹ thuật của cậu ấy rất kém, không bắn trúng em được đâu". Anh vỗ vỗ lên bả vai Han Wangho mỉm cười.

Cậu nghiêng đầu nhìn anh đã trở lại bộ dáng khi xưa, hi hi ha ha một mực không ngớt, lười biếng muốn chết. Tảng đá đè nặng trong lòng cũng phút chốc tiêu tán theo. Có đôi khi, thật sự muốn nghĩ về người này tốt hơn một chút.

"Lee Sanghyeok, thật sự tìm được Wooje rồi sao? Là ở Yeonsu?". Cậu không kìm được hưng phấn mà lo lắng hỏi.

Lee Sanghyeok gật đầu: "Giống hệt đứa bé trong tấm ảnh".

Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh được ôm tiểu bảo bối của mình vào lòng...

Anh bất chợt ho khan một tiếng: "Jihoon... Thật ra việc mang Wooje trở về gặp một chút phiền toái".

Sao cơ?!

"Để mang được con trở về, chúng ta cần phải bàn bạc mọi chuyện cho thật kỹ... Xin lỗi em..."

Anh không muốn nhìn thấy đôi mắt thất vọng của cậu liền nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa sổ.

"Vậy là sao? Có chuyện gì mà ngay cả anh cũng không thể giải quyết?". Cậu không dám tin hỏi.

Kẻ có thể mang một người còn sống sờ sờ tự mình giam giữ trừng phạt, có thể đem mấy tên quan chức địa phương đặt dưới chân sai bảo, có thể tùy ý dễ dàng hoàn tất mọi thủ tục ly hôn cho cậu... Chỉ một cái thôn quê nhỏ bé mà có thể làm khó một người như vậy? Ánh mắt Jeong Jihoon nóng rực nhìn người kia không dứt, thẳng cho đến khi anh quay đầu lại.

"Jihoon, vấn đề là do tôi... Sở dĩ không cứu được Wooje là vì có người muốn uy hiếp tôi...".

Jeong Jihoon cười thảm. Cuộc đời của cậu, quả nhiên đều bị hủy hoại trong tay người này.

"Nhưng tôi nhất định có thể đưa con em trở về!". Lee Sanghyeok kiên định nói.

Cậu vô lực lắc đầu.

"Jihoon!". Anh nắm chặt hai bả vai cậu, đau đớn nháy mắt tràn về.

"Hãy tin tôi!". Khuôn mặt anh cơ hồ đã muốn trở nên méo mó.

Jeong Jihoon vẫn như trước lắc đầu, dương lên một nụ cười mỉa mai thật nhẹ: "Lee Sanghyeok, xin anh... từ nay đừng giúp tôi thêm nữa"

"Những chuyện anh đã làm, tôi đã hoàn toàn tha thứ, hiện tại cũng không có bất cứ oán hận gì, tôi chỉ muốn tìm lại được Wooje... Cho dù anh có đặt tâm tư của mình trên người tôi thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi thật sự không phải là người đồng tính luyến ái. Có thể sự giúp đỡ của anh sẽ khiến cho việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cũng chính bởi sự hiện hữu ấy mà tính mạng của con tôi lại càng bị thêm đe dọa... Cho dù cả đời tôi vẫn không tìm thấy nó, tôi vẫn hy vọng nó có thể sống..."

"Tôi thật sự không hy vọng Wooje gặp phải bất cứ sự uy hiếp nào...". Lee Sanghyeok tâm tư ảm đảm, hoàn thành nốt câu nói của cậu.

"Phiền anh đưa tôi đến sân bay"
...
Cánh cửa xe mở ra, Lee Sanghyeok không nói thêm gì nữa, chỉ đặt tay lên vai cậu. Jeong Jihoon cũng không hề có ý muốn đẩy anh ra. Sau đó cậu đi mua vé rồi quay trở lại.

"Lee Sanghyeok, tôi đi đây". Jeong Jihoon bình thản nói.

Anh gật đầu, vẫn không nói lời nào.

"Anh không muốn nói gì sao?". Cậu buồn cười hỏi. Có thể chân chính rời khỏi người này khiến cậu thấy rất vui vẻ.

Lee Sanghyeok khẽ cười rồi quay đầu nhìn sang hướng khác: "Trên đường đi em phải chú ý cẩn thận... Em có số điện thoại của hai chúng tôi rồi phải không?".

Cậu gật đầu nói: "Tôi đi đây"

Nhìn bộ dáng người kia không nói lời nào giống như đang tức giận, Jeong Jihoon đành phải thở dài, cuối cùng đi đến trước mặt anh lặp lại lần nữa: "Tôi đi đây"

Lee Sanghyeok không tình không nguyện, cố gắng kéo lên một nụ cười khó coi đến cực điểm...

Sau khi qua cửa soát vé, câu lấy điện thoại cầm tay ra bấm lên dãy số quen thuộc.
"Alo, là em..."

"Siwoo, đã lâu không gặp"

"Jihoon!"
Siwoo kêu to một tiếng, khóe miệng cậu nhếch lên một tia cười khổ.

Son Siwoo trước nay vẫn luôn là người ưa thích cãi lộn, giọng nói kia một điểm cũng không thay đổi, thế nhưng cậu đã sớm không còn là cậu của lúc trước nữa rồi.

"Jihoon, em đang ở đâu?". Siwoo lo lắng hỏi.

"Em đang ở sân bay, chuẩn bị cất cánh đi Yeonsu... Siwoo, Wooje..."

Lời còn chưa nói hết đã bị cậu nhanh chóng cắt ngang: "Jihoon, Wooje đang ở Yeonsu... Jiwon cũng đã đến đó rồi"

Cậu cầm điện thoại đứng chôn chân tại chỗ, không sao nhúc nhích nổi.

Tại sao bọn họ đều đã biết? "Anh đã liên lạc được với Jiwon?". Cậu đờ đẫn hỏi.

Đầu dây bên kia đợi mãi không có tiếng trả lời, chờ cho đến khi thúc giục Siwoo mới lên tiếng: "Jihoon, Jiwon không nói cho em biết sao?".

Cậu ngồi vào ghế máy bay chua xót nhắm mắt lại.

Số điện thoại mà Siwoo gửi đến cho cậu hoàn toàn lạ lẫm, là số mà Jiwon đang dùng. Khoảng thời gian vừa qua, tâm tư lúc nào cũng đặt trên người Wooje mà rất ít khi nhớ đến cô ấy...

Jeong Jihoon tự an ủi mình, Jiwon chắc chắn vẫn còn giận cậu nên mới không thèm để ý tới cậu như vậy, chờ tới khi tìm được người rồi cậu sẽ dốc hết sức mình để chuộc lỗi.

Chuộc lỗi...Không hiểu sao, cậu lại chợt nhớ tới Lee Sanghyeok...

Nếu nói chuộc lỗi, có lẽ Lee Sanghyeok đã làm tới cực điểm rồi, thế nhưng không chỉ vì vậy mà mọi chuyện có thể thay đổi được. Đừng nghĩ nữa! Giờ cậu chỉ muốn tìm lại người thân của mình. Nỗi bất an trong lòng cứ tạm thời đè xuống. Ngay khi xuống khỏi máy bay, cậu liền lập tức gọi điện thoại.

"Xin chào". Đường truyền được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Jiwon.

Lồng ngực cậu bang bang đập loạn, cảm giác hoàn toàn lạ lẫm.

"Xin hỏi ai vậy?"

"Jiwon...". Cậu lẩm bẩm tên cô, không biết phải nói thêm điều gì.

Người kia trầm mặc một hồi lâu mới đáp: "Jihoon, anh đã trở lại"

"Thời gian dài như vậy, em đã đi những đâu?"

Cô im lặng không trả lời, một lát sau hỏi ngược lại cậu: "Vậy anh đã ở đâu?"

"Ngay sau khi biết tin, anh đã lập tức đi tìm Wooje. Vì sao em không nói một tiếng mà đã bỏ đi như vậy? Tại sao không nói cho anh biết?"

" Giờ anh đang ở chỗ nào?"

"Ở Yeonsu, vừa mới xuống máy bay, anh biết chỗ Wooje hiện đang ở"

Thái độ khác thường của cô khiến thâm tâm cậu cực kỳ bất an, cho dù là lúc hai người mới quen biết, cô cũng chưa từng nói chuyện với cậu như vậy.

"Jiwon, giờ em đang ở đâu, anh sẽ đến đó ngay". Cậu ôn nhu hỏi.

"Nhà trọ Lunas, lát gặp lại". Dứt lời liền cúp máy.

Nghe tiếng "Tút... Tút..." ngân dài trong điện thoại, cậu thoáng chốc ảm đạm rồi nhanh chóng vẫy một chiếc taxi đi qua: "Cho tôi đến nhà trọ Lunas!"

Không thể tưởng tượng được Jiwon đang ở gần cậu như vậy, chỉ cần chưa đầy mười phút nữa là cậu có thể gặp lại vợ mình.

Jeong Jihoon đẩy cửa bước vào, Kim Jiwon đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Cô gầy đi rất nhiều, quần áo đơn sơ, đạm mạc đưa mắt nhìn cậu đi tới.

"Bà xã...". Thanh âm nghẹn ngào ấm ách trong cổ họng, cậu bước thật nhanh đến: "Anh rất nhớ em..." rồi ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ mà tham lam hít ngửi mùi hương quen thuộc. Thế nhưng Kim Jiwon không hề có bất cứ biểu hiện gì.

"Jiwon, em sao vậy?"

Cô không nói lời nào, chỉ lạnh đạm nhìn cậu giống như nhìn một kẻ qua đường không quen biết.

"Lâu như vậy anh đã đi đâu?". Jiwon hỏi.

"Anh vẫn luôn đi tìm Wooje!". Cậu nắm chặt hai bàn tay cô.

"Cùng ai ở chung một chỗ?". Ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm.

" Lee Sanghyeok". Jeong Jihoon cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình. Rõ ràng đã được tự do, cậu tại sao vẫn còn đi chung với Lee Sanghyeok? Hiện tại ngẫm lại, quả thật rất khiến người khác phải nghi ngờ.

"Jiwon, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ vì muốn thật nhanh tìm được Wooje nên mới đi cùng người đó..."

"Không sao!". Cô bình thản cắt ngang lời: "Vậy khi nào chúng ta sẽ đi đón Wooje?"

"Em đã gặp con rồi sao?!"

"Nếu không phải vì anh, con đã sớm được về nhà rồi!". Tuy Jiwon không lộ ra bất cứ biểu hiện gì nhưng cậu vẫn luôn cảm nhận được nỗi oán hận ẩn hiện sâu trong mắt cô. Toàn thân phút chốc lạnh băng, nghĩ không ra tại sao Jiwon lại biến thành một người như vậy.

"Anh không hiểu những lời em nói... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Lee Sanghyeok đâu?". Cô đột nhiên nhìn quanh bốn phía.

"Jiwon!". Cậu tức giận nói: "Em vì sao luôn trốn tránh câu hỏi của anh? Lee Sanghyeok thì liên quan gì đến chúng ta chứ? Đó là con của anh và em, vì sao cứ muốn kéo người khác vào?".

Kim Jiwon nhẹ nhàng giật tay lại, trong mắt không thèm che giấu sự khinh thường: "Chính anh mới là người kéo kẻ khác dính vào. Lee Sanghyeok đang ở đâu?! Hắn không phải lúc nào cũng đi cùng anh sao?!"

Jeong Jihoon nổi cáu: "Tại sao em cứ luôn nhắc tới anh ta cơ chứ?!"

"Anh đừng cho rằng em không biết giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì". Jiwon đột nhiên thay đổi ngữ khí, lôi những chuyện đã qua trước kia nói ra một lượt.

Thân thể cậu thoáng chốc run rẩy, những ký ức thống khổ không sao chịu nổi nháy mắt tràn về không sao xua đi được: "Jiwon, thế lực của Lee Sanghyeok rất lớn, có thể giúp chúng ta nhanh chóng tìm ra được Wooje". Cậu đè xuống lửa giận trong lòng nói: "Thật sự không phải như em nghĩ đâu!"

"Đến bây giờ anh vẫn còn gạt em sao?". Cô nhẹ nhàng nói, đôi mắt rất nhanh ướt đẫm chìm vào hơi nước: "Vậy sao em còn tìm được Wooje sớm hơn cả anh cơ chứ?"

"Bởi vì... vì...". Cậu mở miệng ra nhưng lại không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý: " Có lẽ là vì Lee Sanghyeok căn bản không nghĩ sẽ tìm được ..."

"Jihoon, em không biết trong thời gian qua hai người đã xảy ra những gì...". Cô nghẹn ngào, bất động nhìn cậu: "Nhưng sự thật là Lee Sanghyeok đã cố tình lừa gạt anh, hắn căn bản biết rõ Wooje đang ở đâu chỉ là không muốn cho anh biết mà thôi..."

"Jiwon, Lee Sanghyeok sẽ không..."

"Jeong Jihoon! Cho đến giờ anh vẫn còn cố sức bênh vực cho hắn sao?! Rõ ràng quan hệ giữa hai người chính là..."

"Đủ rồi!!". Cậu không thể chịu nổi chính Jiwon lại là người nghi ngờ mình, nhu tình như nước vì được gặp lại cô cũng vì vậy mà phút chốc tan thành mây khói.

"Anh thật sự chỉ muốn đi tìm Wooje, sau đó cùng em trở về lần nữa làm lại cuộc đời mà thôi. Em tin cũng được, không tin cũng được. Anh và Lee Sanghyeok, dù là trước kia hay hiện tại đều không có bất cứ mối quan hệ nào hết. Cuộc sống của anh từ nay về sau, sẽ không bao giờ, xuất hiện Lee Sanghyeok nữa!"

Lúc chia tay ở Jeonju, anh ta một câu cũng không nói. Lee Sanghyeok nhất định cũng muốn trở lại cuộc sống như xưa, có tiền, có quyền, hô mưa gọi gió... Cậu và người đó, khó mà có ngày gặp lại. Jeong Jihoon thầm nhủ, cam đoan với Jiwon.

"Được rồi, từ nay đừng nhắc đến anh ta nữa, Wooje đang ở đâu? Chúng ta cùng nhau đi tìm con bé". Cậu nói.

" Đây là địa chỉ". Jiwon lấy ra một tờ giấy nhỏ trong ví da bên người: "Wooje đang ở chỗ này".

"Lee Sanghyeok có thể buông tha cho chúng ta sao?". Cô vẫn tiếp tục truy vấn.

Nghe từ "chúng ta" ở cuối khẽ lên cao, cậu nhẹ nhàng mỉm cười. Sau khi tìm được Wooje, một nhà ba người "chúng ta" sẽ lại là một gia đình hạnh phúc: "Người đó đã sớm buông tha cho chúng ta rồi".

Vẻ mặt nhu hòa của Jiwon lập tức trở nên lạnh tanh: "Jeong Jihoon, vì sao anh không chịu tin em mà cứ muốn đi tin tưởng một kẻ đã đối xử với anh như vậy chứ? Hơn nữa... hắn có thể bỏ qua cho anh nhưng có thể dễ dàng bỏ qua cho em sao?".

"Jiwon... đừng nhắc lại chuyện này nữa được không?". Jeong Jihoon khẽ cau mày, nghiêng đầu sang hướng khác.

"Được thôi, nếu anh không tin, em sẽ dẫn nhân chứng tới cho anh xem"

Cô vừa dứt lời, ngoài cửa liền xuất hiện một thân áo gió đen tuyền, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hèn mọn cùng khinh thường, còn có thêm một chút biểu hiện như đang đồng tình.

Cậu yên lặng nhìn Han Sohee bước tới đứng bên Jiwon, hai người nhìn nhau cười vô cùng ăn ý.

"Jeong tiên sinh, đã lâu không gặp. Ở chung một chỗ với chồng chưa cưới của tôi thấy thế nào?". Han Sohee híp mắt tươi cười nhìn cậu.

"Rất tốt! Khi nào gặp lại Lee tiên sinh nhờ cô gửi lời chào của tôi đến anh ấy". Cậu lễ phép gật đầu: "Không rõ cô đến đây có chuyện gì?"

"Jeong tiên sinh, không phải tôi có ý muốn chọc ngoáy nhưng chuyện này quả thực Lee Sanghyeok có thể làm được... đúng không? Cho dù anh ấy muốn trả thù cậu nhưng cũng không nên làm tổn hại đến Wooje". Sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn không ra là nói dối hay thật lòng.

Jeong Jihoon yên lặng không nói gì. Han Sohee đến làm nhân chứng sao... khó trách Jiwon lại tin tưởng tới vậy. Xem bộ dáng hai người thì có lẽ không phải mới quen biết ngày một ngày hai, Jiwon dường như đã hoàn toàn tín nhiệm người này.

"Han tiểu thư, cám ơn cô đã giúp đỡ Jiwon trong thời gian qua. Hiện tại tôi đã trở về, cũng không khiến cô phải hao tâm tổn trí nữa". Dứt lời liền kéo tay Jiwon đi. Bất luận là như thế nào cũng không thể để cô ở chung với người này thêm một phút nào nữa.

Thế nhưng cậu thật không nghĩ vừa mới chạm vào tay Jiwon đã bị cô gạt mạnh ra.
"Jihoon! Anh hãy nghe Sohee nói hết đi đã!"

Sohee?! Jeong Jihoon có chút chán ghét nghiêng đầu sang hướng khác. Một Jiwon ôn nhu, hào phóng, thấu hiểu lòng người của ngày xưa đã không còn nữa, cô bây giờ không những bất thông tình lý mà còn chẳng phân biệt được thị phi.

"Jeong Jihoon!". Jiwon thấp giọng gọi cậu, thanh âm ẩn ẩn uy hiếp.

"Jeong tiên sinh, Lee Sanghyeok rất giỏi khiến cho người khác tin tưởng mình. Nhưng hiện tại cậu đã biết rõ mọi chuyện, vậy tại sao vẫn cứ khăng khăng tin anh ấy?"

Cậu đột nhiên quay đầu lại: "Han tiểu thư, vậy tại sao tôi nhất định phải tin cô?"

Han Sohee thản nhiên cười: "Bởi vì tôi không có lý do gì để hại hai người, hơn nữa...". Cô dừng lại một chút, ai oán nói: "Tôi rất hy vọng gia đình cậu có thể đoàn tụ. Cũng không phải tôi có ý tốt gì... mà chỉ vì tôi rất yêu anh ấy"

Ánh mắt Han Sohee rất nhanh nổi lên một tầng hơi nước, lóng lánh, ôn nhu nhìn cậu xen lẫn chút thê lương: "Tôi hy vọng cậu có thể rời xa Lee Sanghyeok"

Cậu yên lặng nghe người kia nói hết rồi nhìn Jiwon. Đôi mắt cô dán chặt vào cậu, giống như cậu chính là kẻ thứ ba phá vỡ luân thường đạo lý, chia rẽ đôi uyên ương Han Sohee cùng Lee Sanghyeok vậy.

"Han tiểu thư". Cậu thở dài một tiếng: "Chuyện của cô và Lee Sanghyeok không có quan hệ gì với chúng tôi hết. Giờ tôi đã trở về, Jiwon đã không cần đến cô nữa, mời cô đi cho".

Kiên nhẫn của cậu lúc này chỉ còn duy nhất một phần mà thôi: "Jiwon, em thực sự không muốn đi với anh sao?". Nét mặt cậu vô cùng nghiêm túc, ngữ khí quyết đoán chưa từng có.

Jiwon thay đổi rồi. Đi cũng tốt, không đi cũng tốt, nhưng cậu không thể đợi thêm được nữa. Cho dù chỉ có một mình, cậu cũng nhất định phải đem Wooje trở về.

"Jihoon, anh có biết mình đã thay đổi rồi không?". Jiwon đột nhiên nói. Người thay đổi là bà thì có ý!!!

"Em có ý gì?"

Jiwon thê lương lương: "Anh xem, eo của anh nhỏ như vậy, thân thể cũng mềm yếu hơn trước rất nhiều... Ngay lúc anh ôm em vừa nãy em đã cảm nhận được...". Jiwon đặt tay lên eo cậu, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Chúng ta mới rời xa nhau không bao lâu, anh rốt cuộc mỗi ngày ở bên Lee Sanghyeok đã làm những gì? Anh bây giờ, đã không còn là anh trước kia nữa rồi". Cô thống khổ, kiên quyết ngẩng đầu: "Jihoon, em đi trước. Hiện tại em không muốn nói những lời này, đợi sau khi tìm được Wooje rồi, em sẽ nói cho anh biết"

Jiwon dứt lời liền kéo Han Sohee ra ngoài trước, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

"Thì ra là cơ thể thay đổi...". Cậu hụt hẩng ngồi lại xuống ghế, nhìn bóng mình in trên cửa sổ mà cười khổ.

Cậu chợt nhớ tới, khuôn mặt Jiwon lúc rời đi có chút như không muốn mà Han Sohee lại ẩn ẩn đau thương.

Lee Sanghyeok, tôi không biết rốt cuộc anh là người như thế nào, cũng không rõ anh và Han Sohee đã xảy ra những chuyện gì... Nhưng tôi có thể nhìn ra được... cô ấy là thật lòng yêu anh.

Han Sohee đến tận cùng là vì mục đích gì mà giúp đỡ Jiwon? Cô ta tại sao nhanh như vậy lại có thể tìm được Wooje? Còn nói ra những lời như vậy với cậu? Jihoon cũng không muốn quan tâm thêm nữa...

Jeong Jihoon lên xe nhắm mắt lại, gạt bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, tâm tình kích động cảm nhận khoảng cách giữa cậu và tiểu bảo bối càng lúc càng gần.

Cậu chỉ muốn... Wooje quay trở lại.

Vừa bước xuống xe là một hàng cây cổ thụ xanh rờn bao bọc đập vào mắt, chính giữa an tọa một tòa biệt thự hai tầng không lớn nhưng vô cùng khác biệt. Bãi có xanh biếc, gạch ngói đỏ au, không gian yên tĩnh sừng sững nghiêng mình trong gió.

Jeong Jihoon ngốc lăng nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng bỗng chốc trùng xuống.

Căn biệt thự này... rất giống với phong cách của Lee Sanghyeok.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro