Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Sohee xoay lưng về phía Lee Sanghyeok: "Tiền, sổ sách, Han Suhwan, tất cả đều không thể thiếu!"

Han Suhwan? Chính là người thanh niên dưới trướng của Ryu Junyeol? Cậu xoay đầu nhìn Lee Sanghyeok, trên mặt anh vẫn y nguyên vẻ lười nhác:"Tiền tôi có, sổ sách đã thiêu hủy!"

"Còn Han Suhwan?". Han Sohee hỏi.

"Han Suhwan? Cậu ấy không nên quay lại". Lee Sanghyeok chắc nịch nói.

"A! Tại sao?". Người kia trên mặt tỏ vẻ hiếu kỳ.

"Cô vì sao cái gì cũng hỏi đến tôi? Còn Ryu Junyeol với mấy tên đàn em kia dùng để làm gì?!". Anh cau mày nói.

"Tôi đâu có giỏi giáo huấn mấy bậc đàn em giống như anh"

Han Sohee khinh thường liếc nhìn Lee Sanghyeok toàn thân đầy máu, ngữ khí thoải mái giống như gặp lại bạn bè cũ lâu ngày. Cô thở dài một tiếng, đột nhiên tiến đến ngay sát cậu, dịu dàng cười hỏi:"Jeong tiên sinh gần đây vẫn khỏe chứ?".

Tuy nói chuyện với cậu nhưng khóe mắt cô vẫn đảo về phía sau vừa đủ để trông thấy Lee Sanghyeok đang nhìn cậu nhẹ nhàng cười.

Hiện tại cơ thể anh vô cùng suy yếu, bộ dáng thê thảm dở sống dở chết nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy chỉ cần có người này bên cạnh, cậu sẽ không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Lee Sanghyeok đã nói anh ấy nhất định sẽ bảo toàn tính mạng cho Wooje, vậy bé con chắc chắn sẽ không sao cả.

Cậu đã không tin anh một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!

"Phải, rất tốt!". Jeong Jihoon nhìn thẳng vào mắt Han Sohee trả lời.

Từ trước tới nay, mỗi khi đối mặt với anh, Han Sohee vẫn luôn đeo cho mình bộ mặt tươi cười giả dối. Nhưng khi nói chuyện với cậu, cô lại luôn vô tình để lộ ra nét ai oán, bi thương...

"Jeong tiên sinh, Lee Sanghyeok chỉ nghe lời duy nhất có một mình cậu, nếu cậu muốn bảo đảm an toàn cho Wooje thì tốt nhất là nên khuyên nhủ anh ấy đi"

"Đó là chuyện của mấy người, tôi không muốn quản, cũng không cần quản... Wooje là con tôi chứ không phải con Lee Sanghyeok, cho dù tôi có khuyên can cũng vô dụng"

Khi thốt ra những lời này, cậu thật sự rất muốn nhìn xem anh sẽ có biểu hiện như thế nào, nhưng với tình thế như bây giờ, đáng tiếc là không thể được.

"Cậu rất hiểu Lee Sanghyeok". Han Sohee nghiêng đầu nhìn chằm chằm một điểm trên mặt đất.

Han Sohee nhất định là rất, rất yêu Lee Sanghyeok, yêu đến mức tất cả tâm ý đều giấu nhẹm trong lòng mà không sao nói ra được.

"Dù sao sổ sách và Han Suhwan tôi đều không thể giao cho cô được, cô cũng đừng làm khó cậu ấy nữa". Lee Sanghyeok một bên nói.

"Sổ sách bị thiêu hủy còn có thể lý giải được, còn Han Suhwan thì sao? Chẳng lẽ đã bị anh giết?". Han Sohee có chút tức giận nói.

"Han Suhwan hiện tại đang ở cùng người nhà của cậu ấy"

"Khi Han Suhwan trên người đầy máu lồm cồm bò tới tìm chúng tôi thì người nhà cậu ấy ở đâu hả?!"

"Có lẽ người nhà cậu ấy lúc đó cũng bị thương hoặc không tìm thấy cậu ấy hoặc cũng có thể là vì cái thành phố này... Có rất nhiều nguyên nhân có thể xảy ra". Jeong Jihoon chen lời.

Cô khinh thường liếc nhìn cậu một cái rồi quay trở lại chỗ Lee Sanghyeok thở dài nói: "Sanghyeok, cho dù anh nói ra cũng đâu có bất cứ tổn thất gì, còn có thể bảo vệ người mà anh yêu nữa, anh vì sao cứ nhất quyết cứng đầu không chịu nói?"

Lee Sanghyeok cười cười, không trả lời câu hỏi của cô mà quay sang nói với cậu: "Jihoon, em có biết vì sao không?"

Jeong Jihoon có chút sửng sốt lắc đầu.

"Chẳng qua anh chỉ muốn chuyện bé xé ra to". Han Sohee nói.

"Không phải, là vì tôi là người có thù tất báo!"

Cô còn đang định nói thêm gì nữa đã bị Lee Sanghyeok cắt lời trước: "Gọi Ryu Junyeol đến đây đi, tôi biết rõ hắn chờ đã lâu rồi. Cô cứ đứng ở đây như vậy thì cho dù có hỏi bao nhiều lần tôi cũng sẽ không nói đâu"

Khi Ryu Junyeol bước vào phòng, khí tức trên người hắn đã hoàn toàn thay đổi. Nếu nói lúc bọn họ mới tới người kia còn có một tia ngang ngược hiển hiện thì hiện tại đã được bao trùm bởi một màu đen u ám.

Hắn ta đã từng là thuộc hạ dưới trướng Lee Sanghyeok, về sau lại biến thành bại tướng dưới tay anh, giờ này chắc đang rất muốn trở thành kẻ tra khảo.

"Lee Sanghyeok, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng đấy!"

Không hổ từng là thủ hạ dưới tay Lee Sanghyeok, giọng nói, ngữ khí đều giống y như đúc, chỉ tiếc là thần thái thì còn kém xa lắm.

Lee Sanghyeok khinh thường nhìn, ngay cả một chữ cũng chẳng buồn nói.

"Tiền, sổ sách, Han Suhwan, tất cả đều không thể thiếu!". Ryu Junyeol trầm mặt nói.

"Sổ sách đã bị thiêu hủy, Han Suhwan đã trở về với người nhà cậu ấy, các người còn muốn tôi nói đi nói lại bao nhiều lần nữa đây?"

"Vậy thì thật ngại quá...". Hắn ta cười cười. Hai tên mặc y phục màu đen hiểu ý lập tức đi tới cởi sạch áo anh ra.

"Lee tiên sinh, đúng là không thể tưởng tượng được trên người cậu lại có nhiều vết thương như vậy?"

"Bộ Han Sohee không nói cho ông biết hay sao?"

Lee Sanghyeok vô cùng phối hợp để bọn chúng cởi áo của mình, một tên tóm lấy tay anh, giơ đến giữ chặt trước mặt Ryu Junyeol. Hắn từ trong túi lôi ra một chiếc bật lửa đặt dưới cổ tay nhem nhóm.

"Tách" một tiếng, ngọn lửa xanh đỏ thoáng cái trỗi dậy, tham lam liếm cắn lên làn da rắn chắc màu đồng...

Tuy Lee Sanghyeok không hề lên tiếng nhưng thần sắc trên mặt anh đã có chút vặn vẹo, mồ hôi lạnh thi nhau tí tách rơi xuống từng đợt.

Năm giây rồi đến mười giây, anh nhắm chặt mắt lại, Jeong Jihoon hoảng hốt yên lặng tính ra từng cấp độ bỏng.

Mười lăm giây trôi qua, Ryu Junyeol lên tiếng nói: "Lee tiên sinh, tay của tôi sẽ không thấy mệt đâu, cậu còn không chịu nói tôi sẽ tiếp tục giữ nguyên như vậy đấy".

Hai mươi rồi đến hai lăm giây, Ryu Junyeol rốt cuộc cũng đem bật lửa rời đi.

Lee Sanghyeok thở dài một hơi, miễn cưỡng cười cười: "Cũng may là ông còn biết mềm lòng"

Hắn ta cười lạnh một tiếng: "Không có đâu!" rồi chỉnh mức độ lớn hơn phóng tới dưới cánh tay anh.
Mùi da thịt cháy xém nhanh chóng lan rộng khắp căn phòng, sắc mặt Lee Sanghyeok càng lúc càng tái nhợt, ngay cả môi cũng đã bắt đầu tái nhợt, run rẩy.
Rốt cuộc là vì lý do gì anh thà chấp nhận thống khổ cũng không chịu nói ra như vậy?!

"Sanghyeok...". Jeong Jihoon vô thức bật thốt tên anh vô cùng thân mật. Lee Sanghyeok đột nhiên mở mắt, quang mang so với ngọn lửa còn muốn chói chang hơn.

"Nhanh nói đi! Nếu không tôi sẽ cho tiểu tình nhân của cậu nếm thử đấy!"

"Ryu Junyeol, đây là chuyện riêng giữa tôi và ông, đừng gây liên lụy đến người khác, như vậy là trái với nguyên tắc, chắc ông hiểu rõ"

" Ông hãy thả Jihoon và Wooje ra trước rồi chúng ta cùng nhau thương lượng, bằng không, đừng có mong bàn bạc gì hết"

Lee Sanghyeok nói hết hai câu liền suy yếu gục đầu xuống. Vừa rồi mất máu quá nhiều lại thêm bị phỏng nặng, cho dù là người kiên cường như anh cũng không sao chịu đựng nổi, đã không thể tiếp tục duy trì được nữa rồi.

Bốn tên đàn em đứng cạnh cùng lúc buông tay ra, Lee Sanghyeok mất đi điểm tựa ngã gục xuống nền đất lạnh băng.

"Jeong Jihoon". Ryu Junyeol gọi tên cậu, thanh âm xen lẫn chút mệt mỏi: "Cậu biết phải làm gì rồi đấy"

Jeong Jihoon đi đến ôm anh vào lòng, thân thể lạnh như băng không hề nhúc nhích.

Từ trước đến nay người suy yếu luôn phải dựa dẫm vào người khác vẫn luôn là cậu, xem ra tình thế bây giờ đã bị đảo lộn. Cậu cúi đầu nhìn Lee Sanghyeok chìm vào hôn mê, mồ hôi nhỏ giọt lăn dài trên khuôn mặt.

Hàng mi anh khẽ động đậy, Lee Sanghyeok dần dần mở mắt ra.

"Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao?". Cậu nhàn nhạt cười.

"Ý em là tôi vừa bị ngất?"

"Chỉ mới thiếp đi một chút thôi"

Anh nghiêng đầu nhìn lại một vòng rồi dịu dàng cười: "Jihoon, em đang ôm tôi"

" Hình như anh bị mất máu rất nhiều..."

"Vừa rồi người gọi tôi 'Sanghyeok' là em hay Han Sohee vậy?"

" Là tôi"

Anh vui vẻ cười cười, dời sang chủ đề khác: "Sau khi tôi ngất, Ryu Junyeol đã nói với em những gì?"

"Không có gì, hắn chỉ muốn tôi khuyên nhủ anh"

"Vậy em tính thế nào?"

"Tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng anh". Cậu nhìn thẳng vào mắt người kia nói.

Vừa mới dứt lời cánh cửa liền mở ra, hai người cùng lúc quay đầu lại.

"Ông xã, hai người quả nhiên đang ở cùng một chỗ!". Kim Jiwon tuyệt vọng nhìn bọn họ. Lee Sanghyeok nửa người trên trần như nhộng bị cậu ôm vào lồng ngực, hai người còn đang nhìn nhau vô cùng tình tứ.

Lần này vô luận thế nào cũng khó mà giải thích được.

"Jeong phu nhân". Lee Sanghyeok vẫn là người lên tiếng trước.

"Chào Lee tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt!". Kim Jiwon lạnh lùng đáp.

"Jiwon, cho dù Han Sohee đã nói những gì, anh cũng muốn em nhanh chóng rời khỏi nơi này ngay lập tức". Cậu lo lắng nói.

Nếu bọn chúng dùng hình để tra tấn cậu, cậu có lẽ còn có thể chịu đựng được, nhưng Kim Jiwon thì...

"Hai người vẫn muốn tiếp tục lừa gạt Jiwon nữa sao?"

Lại là Han Sohee! Cô ta tìm đủ mọi cách lôi kéo Kim Jiwon tin vào những chuyện hoang đường, khiến cho cậu và vợ mình hiểu nhầm nhau cực kỳ nghiêm trọng.

Đây là lần đầu tiên Jeong Jihoon dùng ánh mắt phẫn nộ như vậy để nhìn một người con gái.

"Lee Sanghyeok, anh rốt cuộc đã đem Wooje giấu đi đâu rồi?". Kim Jiwon nhìn anh rống giận nói.

Trước mắt một mảnh hỗn loạn. Hai người phụ nữ, một kẻ tỉnh táo nham hiểm, một người tuyệt vọng chìm trong phẫn nộ, mà cậu chỉ có thể lẳng lặng chứng kiến tất cả chuyện này.

Không biết từ khi nào, cậu đã mặc nhiên xem Lee Sanghyeok như người thân cận nhất của mình, ỷ lại vào anh, quan tâm anh... Mà vợ con cậu, dường như cứ dần dần phai nhạt mất.

"Jeong Jihoon! Anh vì người đàn ông này mà ngay cả con trai mình cũng không cần nữa sao?!"

"Kim Jiwon!!". Cậu giận dữ hét lớn một tiếng.

Han Sohee và Kim Jiwon đều giật mình sững sờ, dán chặt ánh mắt lên người cậu.

"Kim Jiwon, em nhìn lại Lee Sanghyeok xem... Anh ấy hiện tại giống như có khả năng hại chúng ta sao?!". Jeong Jihoon có chút đau xót nhìn người trong lòng.

"Jeong phu nhân, con gái cô là nằm trong tay Han Sohee. Cô ta tìm tôi chẳng qua chỉ vì muốn lấy lại sổ sách mà thôi". Lee Sanghyeok từ đầu đến giờ vẫn giữ yên lặng đột nhiên mở miệng lên tiếng.

Căn phòng thoáng chốc chìm vào yên tĩnh, ngay cả Han Sohee và Kim Jiwon cũng không nói câu nào.

"Sổ sách?". Kim Jiwon lặp lại một câu, ngơ ngác nhìn Lee Sanghyeok.

"Phải, chính là sổ sách""Tôi đúng là muốn lấy lại sổ sách, nhưng cũng thật sự rất muốn giúp cô tìm được Wooje trở về. Lee Sanghyeok là cố tình giấu sổ sách trên người Wooje."  Han Sohee chậm rãi giải thích, đưa ánh mắt kỳ vọng liếc nhìn cô.

"Ông xã, anh thật sự yêu Lee Sanghyeok sao?". Đôi mắt Kim Jiwon trống rỗng mà xa lạ.

Thật sâu trong đáy lòng cậu có chút trì trệ rồi mới lên tiếng: "Không có"

Lee Sanghyeok thở dài nói: "Kim Jiwon, tôi quả thực là đã ép buộc Jihoon, nhưng cậu ấy không phải người đồng tính... Cậu ấy rất yêu cô!"

Kim Jiwon nhẹ nhàng cười, hai hàng lệ lặng lẽ tràn qua khóe mắt, sau đó đẩy Han Sohee bước ra ngoài.
Cậu nhìn cô từng bước từng bước cứ thế xa dần, vốn cứ tưởng Han Sohee sẽ vội vàng ngăn lại nhưng cô ta lại bước đến bên cạnh Lee Sanghyeok.

"Anh có thể nhìn ra nỗi bi ai trong lòng cô ấy, vậy tại sao không hiểu thấy lòng em..."
Đôi mắt Han Sohee chua xót nhìn anh, đáy mắt tràn ngập bi thương cùng mờ mịt.

"Lee Sanghyeok, anh cứ như vậy mà yêu Jeong Jihoon, yêu đến nỗi ngay cả tôi cũng có thể hủy diệt..."

"Là bởi vì cô mà tôi thiếu chút nữa đã hại chết cậu ấy". Lee Sanghyeok lãnh khốc nói, hoàn toàn không thèm để ý tới nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt người kia.

"Anh hại chết cậu ấy không phải vì tôi đã làm báo cáo giả, mà là bởi chính anh đã không đủ tin tưởng cậu ấy thôi!"

Nghe lời bọn họ, cậu đột nhiên giật mình đau đớn cười khổ.

Báo cáo giả, báo cáo là giả... Thì ra Lee Sanghyeok cực cực khổ khổ tìm người tra tới tra lui, cuối cùng kết quả vẫn là giả.

Cái chết của Moon Hyeonjoon, kỳ thực không có liên quan gì đến cậu hết

Lee Sanghyeok đã trách sai người rồi.

"Jeong tiên sinh, cậu đã phải gánh chịu hết thảy mọi việc, nhưng lỗi lại không phải do cậu". Han Sohee lau đi nước mắt trên mặt mình: "Tất cả cuộc sống của cậu đều đã bị hủy hoại trong tay Lee Sanghyeok!!".

"Lee Sanghyeok, anh nói yêu cậu ta, thương cậu ta, nói rằng Jeong Jihoon không thể gây ra lỗi lầm lớn như vậy, nói sẽ không tiếp tục làm nhục cậu ấy nữa... Vậy tại sao sau khi xem xong bản báo cáo kết quả kiểm định, anh lại đem toàn bộ sai lầm đẩy lên người cậu ấy?!"

Han Sohee vẫn tiếp tục khóc lóc kể lể, giống như muốn đem câu chữ cả đời nói ra liền một lúc mà cậu chỉ trầm mặc nhìn Lee Sanghyeok... không hiểu tại sao trong lòng tuyệt không hề có một tia tức giận.
Dù sao người này cũng đã vì cậu mà phải trả giá quá nhiều rồi.

"Han tiểu thư". Jeong Jihoon nhẹ nhàng cắt đứt lời cô: "Những điều cô nói tôi rất hiểu... Thế nhưng, đây là chuyện giữa tôi và Lee Sanghyeok, cũng không cần phiền đến cô phải hao tâm tổn trí".

Từ sau cái chết của Hyeonjoon, cậu vẫn luôn không tin vào tay nghề giải phẫu của chính mình, cứ một mực đổ lỗi cho số mệnh mà quên mất cái thứ gọi là số mệnh ấy thực chất quá mong manh, chưa có nền khoa học nào chứng minh rằng nó tồn tại...

Cậu cũng chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ yêu một người đàn ông, cứ luôn cho rằng đồng tính luyến ái là do trời sinh còn người bình thường sẽ không bởi bất cứ thứ gì mà thay đổi thành như vậy.

Nhưng là, lần đầu tiên chủ động ôm lấy Lee Sanghyeok... cũng là lúc cậu không bao giờ muốn buông tay ra nữa.

Có được một người ở bên lại khiến cho bản thân vui mừng, hạnh phúc đến vậy, cho dù là trong hoàn cảnh nguy hiểm đến cỡ nào...

Thì ra, đây mới chính là cái gọi là số mệnh.

"Han tiểu thư". Cậu nhẹ nhàng nói: "Cô tốt nhất đừng nên ép người quá đáng... Tuy tôi không rõ rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng với tính cách của Lee Sanghyeok mà nói, tôi cảm thấy cô không có quá nhiều phần thắng đâu".

"... Cho dù anh ấy đang trong tình trạng như vậy?"

Jeong Jihoon nghe thấy tiếng cười càn của anh trong lòng mình, tuy rất nhẹ nhưng trên tiếng khóc lóc kể lể của Han Sohee lại có vẻ phá lệ rõ ràng. Người phụ nữ trước mặt kia, ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài kiêu ngạo không biết còn chôn giấu biết bao nhiêu nỗi tuyệt vọng.

Rõ ràng đôi mắt nhìn anh là yêu thương vô bờ bến, lại muốn giả bộ như không quan tâm. Hận không thể chiếm được trái tim anh, chỉ có thể tự biến mình thành kẻ thù trong mắt người ấy.

Đeo lên lớp mặt nạ ngụy trang giả tạo để che giấu đi hết thảy đau đớn, bi thương cùng chua xót...

Lúc này đây, cô chỉ muốn là chính mình, lần đầu tiên để lộ ra cảm xúc bất lực của một người con gái, đôi mắt nhìn chăm chăm người mình yêu nằm trong lòng kẻ khác.

"Lee Sanghyeok, Jeong Jihoon không thương anh. Cậu ấy không phải người đồng tính, điều này sẽ không bao giờ thay đổi"

Jeong Jihoon hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói: "Đồng tính luyến ái phần lớn là do trời sinh nhưng cũng có những người bình thường sau này mới thay đổi. Tỷ dụ như hoàn cảnh gia đình, không khí xã hội, bạn bè thân thiết, v.v... đều có thể biến một người bình thường trở thành đồng tính..."

Đột nhiên cảm giác trong phòng bất chợt yên ắng, cậu liền ngừng lại có chút xấu hổ nói: "Không phải tôi có ý gì khác, chỉ là mấy lời Han tiểu thư vừa nói không được đúng cho lắm, tôi là bác sỹ nên mới muốn chỉnh lại đôi chút..."

Cậu thừa nhận, những lời này quả thật có điểm hơi vô lý...

Lee Sanghyeok nằm trong lòng không nhịn được, nén đau hít không khí cười đến muốn nội thương =))

"Đừng có cười". Cậu lạnh lùng quát.

Khóe mắt trông thấy Han Sohee đang đứng si ngốc chôn chân tại chỗ, không phải nhìn Lee Sanghyeok mà là đang nhìn hai người bọn họ.

"Sanghyeok". Cô cười thảm một tiếng, cũng không thèm lau đi vệt nước mắt trên mặt: "Người đứng sau chuyện này thật ra chính là Ryu Junyeol. Vậy nên, những thứ hắn muốn đều không thể thiếu được".

"Nhưng là... những thứ ông ta muốn, tôi thật sự không có". Lee Sanghyeok cười cười nói.

"Vậy anh định bỏ mặc Wooje sao?"

"Ryu Junyeol sẽ không dám!"

" Sanghyeok, nếu như có gì cần phải nói, anh biết tìm em ở đâu rồi đấy"

Dứt lời, cô mở cửa bước đi, cũng giống như Kim Jiwon, không một lần quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro