CHƯƠNG 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng rằm hiện lên một màu đỏ quạch. Trên bầu trời không một gợn mây, hình ảnh mặt trăng trông càng rõ nét. Một toà nhà cao tầng mới được xây dựng chưa bao lâu đứng sừng sững. Jungkook đang ngồi vắt vẻo ở nơi cao nhất của toà nhà, tay cầm một lon bia. Cơn gió mùa đông lạnh buốt thổi qua mu bàn tay anh. Jungkook hớp một ngụm bia, tâm tình lay động, anh suy nghĩ vẩn vơ hết chuyện này đến chuyện khác. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố lấp lánh ánh đèn từ các biển quảng cáo rực rỡ sắc màu. Dòng người và xe cộ di chuyển tạo ra chuỗi âm thanh ồn ào không dứt.

- Thật không ngờ. Quay trở lại đây thật tốt

Jungkook lẩm bẩm với chính mình, âm thanh trong giọng nói có chút gì đó cô độc, lại có chút hữu tình. Cảm giác của anh về vùng đất này hiện giờ cũng như thế. Một nơi mà anh vừa nhung nhớ, lại vừa thấy cô đơn mỗi khi trở về. Chếnh choáng vì cơn say, đôi mắt anh khép hờ. Bỗng một tiếng nói thống khiết thoáng vụt qua tai.

- Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với,...

Là giọng của một người phụ nữ. Giọng nói khẩn khoảng cầu xin được cứu sống.

- Làm ơn, nếu có thần linh tồn tại....Xin hãy cứu tôi với

Vận khí thoát ra từ sinh mệnh đang nằm sõng xoài trên nền đất ấy thật quá mong manh. Nơi đó là một con đường vắng vẻ, ít người qua lại. Một chiếc ô tô vượt đèn đỏ trượt dài trên con đường ngập đầy tuyết. Chiếc xe tông vào một người phụ nữ đang nặng nhọc ôm bụng băng qua đường. *Rầm* một tiếng, cơ thể người phụ nữ lăn mấy vòng, rồi ngã sấp xuống mặt đường, cùng lúc đó có tiếng đạp chân phanh và tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên. Dòng máu đỏ tươi trào ra từ cơ thể người phụ nữ, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm nền tuyết trắng.

Jungkook thấy được tình cảnh bi thương nơi giọng nói yếu ớt ấy truyền đến. Anh chậm rãi lắc đầu. Những chuyện trái ngang nghiệt ngã như vậy vẫn thường xảy ra trên đời này, hàng trăm hàng ngàn con người ngày ngày vẫn chết đi như thế. Dạo gần đây chẳng mấy ai tin vào thần linh nữa, thế nên chuyện cầu xin thành khẩn đến vậy trước khi chết cũng chẳng được mấy người

Anh hớp thêm một ngụm bia, rồi quay đi, tiếp tục dõi mắt về phía thành phố rực rỡ ánh đèn.

- Cứu tôi với. Ai cũng được, làm ơn...!

Hơi thở của người phụ nữ gần như đứt đoạn. Sinh mệnh của bản thân đã leo lét như ngọn đèn trước gió, nhưng cô vẫn tha thiết cầu xin. Chân mày của Jungkook nhíu lại. Cuối cùng anh đứng dậy, *vụt* một tiếng, cả thân người đã đứng phía dưới toà nhà tự bao giờ. Jungkook hoá thành một ngọn lửa màu xanh.

Chỉ trong một khắc, Jungkook đã xuất hiện trước mặt người phụ nữ đang hấp hối. Nơi anh đang đứng là lối vào của một ngôi làng cô tịch bên bờ biển. Ngọn lửa xanh bao quanh cơ thể vừa tắt, anh liền chậm rãi bước đến gần người phụ nữ. Chiếc xe gây tai nạn đã bỏ trốn được một lúc lâu. Kẻ xấu lúc nào cũng cướp đi mọi thứ của người tốt như thế này đây.

Một đôi giày màu nâu hiện ra. Đôi giày ấy lọt vào ngay vào tầm mắt người phụ nữ. Mí mắt nặng trịch gần như đã nhắm lại trong cơn tuyệt vọng của cô run rẩy mở ra.

- Là ai, là ai vậy?

- Không ai cả

- Làm ơn, xin hãy cứu tôi

- Nguyên tắc của ta là không can thiệp vào chuyện sống chết của con người

- Tôi không thể chết như thế này được

Người phụ nữ vừa khóc vừa nức nở vừa nắm lấy cổ chân anh. Ý chí sinh tồn của cô quả là đáng nể. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thương xót

- Người mà cô cầu xin ta cứu giúp, thì ra không phải bản thân cô

- Làm ơn... chỉ cần anh cứu lấy đứa bé này thôi

Bàn tay cố sống chết túm chặt lấy cố chân anh trong cơn tuyệt vọng bỗng buông thõng, một tiếng *phịch* nện xuống nền đất. Cảm giác như sinh mệnh trong bụng cô cũng sắp sửa theo đó mà tan biến. Jungkook thở hắt một hơi

Đứa bé trong bụng cô. Lúc Jungkook trở thành yêu tinh, người đầu tiên theo hầu anh, cháu trai của vị gia nô cũng chỉ là một đứa bé. Đây có lẽ là cách duy nhất để anh gửi lời xin lỗi của mình đến vị gia nô ấy

- Gặp được vị thần dễ mủi lòng như ta, cô cũng may thật đấy. Đêm nay ta không muốn nhìn thấy ai phải chết

Một đốm lửa màu xanh hiện lên từ bàn tay anh. Ngọn lửa của Jungkook bao bọc quanh cơ thể người phụ nữ, luồng khí ấy rất tự nhiên thâm nhập vào cơ thể cô. Đốm lửa trung tâm nhanh chóng lấp đầy trong bụng cô, hơi thở đã đứt nãy lập tức liền mạch trở lại. Trên con đường ngập đầy tuyết trắng, cây hoa anh đào bỗng bừng nở. Cánh hoa bay la đà, rơi đầy xuống nền đất. Nơi vừa nãy còn thấm đẫm máu tươi, giờ đã phủ đầy hoa. Jungkook đứng giữa khung cảnh ấy một lúc, rồi biến mất trong chớp mắt. Người phụ nữ kia đã sống lại.

Chỉ một lúc sau cảnh tượng lạ lùng ấy, một người đàn ông đi giày tây đen, đội mũ đen xuất hiện. Người phụ nữ đúng ra phải ở đó đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại vệt máu của cô thấm trên nền tuyết trắng. Những cánh hoa anh đào giữa trời tuyết này là thế nào đây? Lại còn mảnh vụn của chiếc xe nữa? Tai nạn rõ ràng xảy ra đúng như dự liệu cơ mà. Ánh mắt Taehyung vụt qua tia nghi hoặc. Anh ta rút ra một tờ giấy từ phong bì cầm trên tay, chăm chú nhìn vào đó.

"Park Yeon Hee. 27 tuổi. Chết vì tai nạn vào hồi 21 giờ 5 phút ngày 14 tháng 2 năm 1998"

"Chưa có tên. 0 tuổi. Chết vì tai nạn vào hồi 21 giờ 5 phút ngày 14 tháng 2 năm 1998"

Taehyung liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng 21 giờ 5 phút. Không sai một giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro