CHƯƠNG 2.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ rốt cuộc cũng không ngăn được nổi buồn trên gương mặt. Nước mắt Jimin trào ra. Trên đôi gò má hây hây đỏ của cậu bé, những giọt lệ lăn dài. Con trai đang khóc nhưng người phụ nữ, mẹ của Jimin lại không thể lau nước mắt cho cậu bé

- Mẹ... mẹ đã chết rồi sao?

- .....

- Thật sao ạ?

Người phụ nữ nín lặng không nói được lời nào. Cô chậm rãi gật đầu

- Mẹ đang ở đâu ạ? Bây giờ mẹ đang ở đâu?

- Bệnh viện ngã tư....

Dù có cứng cỏi và mạnh mẽ nhường nào, Jimin vẫn chỉ là một cậu bé chín tuổi mà thôi. Cuối cùng, cậu bé bật khóc thành tiếng. Nước mắt nước mũi hoà nhau cùng rơi xuống. Tiếng gọi "Mẹ ơi! Mẹ ơi!" của cậu bé làm ngọn nến lay động. Người phụ nữ thẫn thờ nhìn cậu con trai như muốn khắc sâu hình ảnh cậu bé vào trong mắt. Cô không thể tin nổi mình phải để lại con trai bé bỏng trơ trọi một mình trên cõi đời này mà ra đi. Cái chết lúc nào cũng vậy, luôn khiến người ta phải bàng hoàng. Cô đã trải qua một lần, nhưng lần thứ hai cái chết cũng đến đột ngột như thế. Chỉ là lần này không thể cầu xin thần linh thêm nữa. Kỳ tích chỉ đến một lần thôi là đủ rồi

- Jimin à, con nghe mẹ nói này. Bệnh viện sẽ gọi điện đến ngay thôi. Nếu con đến đó thì chắc dì cũng sẽ đến. Buổi tối lạnh lắm. Con nhớ quàng khăn rồi hãy đi ra ngoài. Sau này con tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mắt hồn ma. Biết chưa?

Người phụ nữ nhìn cậu con trai không dời mắt. Linh hồn của cô đang từ từ biến mất

- Mẹ ơi, con xin lỗi. Là lỗi của con, tại con nhìn thấy ma quỷ. Nhưng nhờ vậy nên con mới có thể nhìn thấy mẹ như thế này. Con không sao đâu mà

- Ừ. Cảm ơn con vì đã nhìn thấy mẹ

Hai mẹ con nức nở một lúc, rồi cũng đến lúc phải nói lời từ biệt. Có thể nói lời chia tay với mẹ như thế này thì việc trông thấy hồn mà cũng không sao cả. Thật đấy !!

- Giờ mẹ phải đi rồi.... Mẹ yêu con, cục cưng của mẹ

- Con cũng vậy. Con cũng yêu mẹ lắm. Tạm biệt.... mẹ ơi. Mẹ đi bình an nhé

Dù Jimin vẫn nhìn thấy nhưng lại không thể chạm vào người mẹ sắp sửa tan biến của mình, điều đó khiến cậu bé càng đau buồn hơn

- Mẹ nhất định phải lên thiên đường đấy

Không rõ người phụ nữ có nghe thấy câu nói của Jimin không, cuối cùng cô khẽ gật đầu. Giờ đây trước mặt Jimin không còn gì nữa cả. Ngay từ đầu đã không có gì ở đó rồi. Jimin ngã phịch xuống sàn, cậu bé oà khóc gọi mẹ. Khóc một lúc lâu thì chuông điện thoại vang lên

Theo như lời mẹ nói lúc này, ắt hẳn là điện thoại từ bệnh viện ngay ngã tư

- Có phải là nhà cô Park Yeon Hee không ạ?

Là tên của mẹ. Jimin nắm chặt ống tay nghe, khóc nấc lên. Vừa khóc, trong đầu cậu bé vừa hiện lên những điều mẹ nói. Jimin liền lấy chiếc khăn quàng len màu đỏ quấn quanh cổ. Lúc này định đi ra khỏi nhà, cậu bé quay lại nhìn những cây nến đang cháy sáng trên chiếc bánh kem đặt ở sàn. Sáp nến tan ra nhỏ từng giọt xuống bề mặt bánh kem. Phải thổi nến đi thôi.

- Uớc à? Mình sẽ không cầu nguyện điều gì nữa đâu. Một điều cũng không. Dù gì cũng chẳng ai nghe thấy cả

Jimin cắn chặt môi, đoạn quay lưng đóng mạnh cửa phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, những ngọn nến nhỏ liền tắt phụt

Xỏ chân vào đôi giày để trên bậc thang bằng đá. Jimin đưa mua bàn bàn tay chùi vội nước mắt. Cơn gió biển lùa qua lạnh buốt. Đi giày xong, Jimin toan bước ra cổng thì bỗng trông thấy một người đàn ông đang đứng trong sân nhà. Anh ta được bao phủ bởi một màu đen từ đầu đến chân

- Chú là ai vậy ạ?

- .... nhóc nhìn thấy ta à?

Linh hồn của mẹ khi nãy có dặn Jimin tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mắt của hồn ma. Vừa khóc nức nở một lúc lâu, nên bây giờ đầu óc Jimin trống rỗng. Cậu bé đã quên mất lời mẹ dặn. Không phải chỉ có mình Jimin ngạc nhiên, đến cả Taehyung cũng ngạc nhiên không kém. Rõ ràng anh ta đang đội mũ, vậy mà một con người bình thường và đang sống sờ sờ lại nhìn thấy anh ta

- Á, khăn quàng cổ. Mình quên chưa quàng khăn rồi

- Nhóc quàng khăn rồi mà

Jimin bắt đầu nói năng linh tinh. Cậu bé cố vờ như không nhìn thấy anh ta, nhưng làm sao qua mắt được Taehyung. Theo phản xạ, Jimin đưa tay lên nắm chặt lấy khăn, rồi nhắm nghiền mắt lại. Nguy to rồi !!

- Đây là nhà của Park Yeon Hee phải không? Cô ta không có ở bệnh viện nên ta mới tìm đến đây

Taehyung lẩm bẩm một mình, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu bé. Đứa trẻ này đúng ra không thể có mặt ở trên đời. Park Yeon Hee hai mươi bảy tuổi. Ba chữ "chưa có tên" dưới tên người phụ nữ đó liền hiện ra trong tâm trí anh ta. Bấy giờ anh ta mới vỡ lẽ đứa bé "Chưa có tên" lúc ấy đã lớn lên ở nơi này

- Có phải năm nay nhóc chín tuổi rồi không?

Làm sao bây giờ? Đúng vào lúc đầu óc Jimin trống rỗng vì lo sợ, một bà lão không biết từ đâu đến, đột ngột xuất hiện ở trong sân nhà cậu bé. Chính là bà lão bán rau

- Bà ơi

Jimin vội chạy đến, trốn sau lưng bà lão. Đó không phải là một bà lão bình thường. Việc của bà là cầu chúc cho những đứa bé mới ra đời. Bà chính là 'Sam Shin', vị thần đến với thế giới con người để ở bên và bảo vệ cho những đứa trẻ được cầu phúc bằng tình yêu thương. Mẹ của Jimin hay Jimin đều là những sinh mệnh bà vô cùng trân quý - những con người được bà yêu thương

----------

'Sam Shin': Thần Tổ Mẫu, vị thần bảo hộ và cầu phúc cho những bà mẹ mang thai và những đứa trẻ, giống bà Mụ trong tín ngưỡng văn hoá Việt Nam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro