CHƯƠNG 3.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội chuyện thường xuyên gọi anh lên đã có thể thấy rõ điều đó rồi. Cậu có nỗi khổ của mình, nhưng Jungkook cũng có nỗi khổ của riêng anh. Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với anh

- Hôm nay tôi có việc, tôi đi được chưa?

- Việc gì vậy? À, quần áo trông cỏ vẻ nghiêm chỉnh đây

- Ngày mai là ngày giỗ của người quen

- Nhưng tại sao lại phải đi từ hôm nay? Ở quê hay sao?

- Ở nơi ấy, hôm nay chính là ngày mai

Ngay gần đó có một cánh cửa. Jungkook muốn biến mất trong ngọn lửa, nhưng e rằng nếu lại bị cậu níu lấy thì không thể làm vậy được. Thế nên anh đành sải bước về phía cánh cửa, định ra ngoài thông qua nó. Jimin đuổi theo anh. Jungkook nắm lấy tay nắm cửa, xoay một vòng. Jimin vẫn nhằng nhẵng bám theo

- Tôi có chuyện nhất định phải hỏi chú bằng được

Cũng quyết tâm đấy. Jungkook hơi xiêu lòng, trước hết cứ nghe thử xem sao

- Tôi biết hỏi câu này nghe có vẻ kỳ quặc. Nhưng chú đừng hiểu lầm, nghe tôi nói trước đã

- Tôi biết rồi. Nói nghe xem. Chuyện gì?

- Hồi đầu cứ nghĩ chú là thần chết, nhưng nếu là thần chết khi nhìn thấy tôi, lẽ ra chú phải đưa tôi đi luôn rồi. Sau đó tôi nghĩ có khi nào chú là ma, nhưng chú lại có bóng

Ánh mắt hai người đồng thời đổ dồn xuống nền đất dưới chân. Hai cái bóng của họ đang chồng lên nhau. Jimin đã tự mình suy nghĩ rất nhiều. Giống như Jungkook cảm thấy sự tồn tại của cậu có rấy nhiều điểm đáng ngờ, Jimin cũng có cảm giác y hệt như thế. Anh hoàn toàn khác với những con ma cậu hay nhìn thấy. Anh là người nếu cậu gọi sẽ xuất hiện ngay lập tức, là người cậu gọi là thần hộ mệnh. Lần đầu tiên có một người như thế xuất hiện ttong đời cậu. Jimin nghĩ vậy

- Có phải chú là Yêu Tinh không?

Yêu Tinh. Jimin vừa bảo anh là Yêu Tinh sao? Jungkook nhìn Jimin đăm đăm. Cậu nhìn thấy ma quỷ, có thể nói cậu có hoàn cảnh đặc biệt đáng thương, nhưng trong con mắt của Jungkook, cậu chẳng qua chỉ là một cậu học sinh bình thường mà thôi. Một cậu học sinh mặc đồng phục, quấn khăn quàng cổ màu đỏ. Cậu nhìn thấy anh, gọi anh, níu giữ anh

- Cậu... rốt cuộc là ai hả?

- Thực tình... từ miệng tôi nói ra hơi kỳ cục, nhưng tôi chính là Cô Dâu của Yêu Tinh

- Gì cơ?

- Chú biết tôi nhìn thấy ma mà, đúng không? Từ lúc sinh ra, tôi đã có cái dấu này rồi. Có lẽ vì nó nên mới như vậy đấy. Đám ma quỷ cứ gọi tôi là Cô Dâu của Yêu Tinh

Jimin tháo khăn quàng cổ và vạch tóc ra, để lộ một nốt ruồi ở cổ. Dấu ấn màu xanh. Hoa văn Yêu Tinh hằn rõ và sắc nét. Chính là lúc này, Jungkook chợt nhớ tới một chuyện xảy ra cách đây khá lâu. Anh từng cứu một người phụ nữ đáng ra phải chết. Người phụ nữ ấy tha thiết khẩn cầu anh cứu lấy sinh linh trong bụng mình, vậy nên hôm đó Jungkook đã trở thành một vị thần yếu lòng. Thì ra là vậy. Anh biết lý do vì sao cậu bé này có thể gọi anh rồi. Thế nhưng anh vẫn vô cùng bối rối

Cô Dâu của Yêu Tinh. Người anh chờ đợi suốt một thời gian dài đằng đẵng. Bởi có một việc mà chỉ Cô Dâu của Yêu Tinh mới có thể làm. Anh đã khao khát biết bao cái ngày Cô Dâu ấy xuất hiện

- Cậu hãy chứng minh đi

- Chứng minh như thế nào? Bay qua bay lại á? Hay là biến thành cây chổi?

- Ừ. Nếu được thì làm thử xem nào

- Tôi đang rất nghiêm túc đấy nhé!

- Tôi cũng thế đấy. Nói xem cậu nhìn thấy gì ở tôi

Gương mặt mới nãy còn cười phì của Jimin lập tức nghiêm chỉnh lại. Jungkook nói rất nghiêm túc. Xem chừng là thật rồi. Câu "nói xem cậu nhìn thấy gì ở tôi" của anh có vẻ cũng không phải đùa. Câu này có lần Jimin từng nói với anh, giờ lại tới lượt anh nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói. Thấy gì thì nói hết ra đi. Cậu phải nhìn thấy cái gì mới được nhỉ? Jimin nhìn anh chằm chằm

- Chú rất cao

- Gì nữa?

- Quần áo trông có vẻ đắt tiền

- Gì nữa?

- Khoảng ba mươi tuổi? Không phải chú muốn mấy câu trả lời đại loại như "Đẹp trai quá" đấy chứ?

Bầu không khí nặng nề trong phút chốc nhẹ bằng đi. Jungkook cất tiếng, giọng trầm trầm

- Lẽ ra cậu phải có câu trả lời mà tôi muốn chứ. Theo như những gì cậu vừa nhìn thấy ở tôi, cậu không phải Cô Dâu của Yêu Tinh

Có thật không? Có thật những gì cậu vừa nói là toàn bộ những thứ cậu thấy được ở anh hay không? Jimin chớp chớp mắt. Trước hành động xem chừng chẳng hiểu gì ấy của Jimin, Jungkook thở hắt ra một hơi dài. Dù trước đó amh có chút căng thẳng chờ đợi, nhưng giờ đã chuyển sang hơi nổi giận rồi

- Cậu không có giá trị sử dụng đối với Yêu Tinh. Chuyện nhìn thấy ma quỷ đúng là không hay ho gì thật, nhưng dù sao hãy nhẫn nhịn và chịu đựng cuộc đời như biến số thêm vào này đi. Cậu chỉ là tác dụng phụ được sinh ra vì can dự vào chuyện sinh tử của con người trái với nguyên tắc mà thôi

Trước những lời phán xét tuôn ra như suối của Jungkook, Jimin giận run lên. Cậu không phải là Cô Dâu của Yêu Tinh cũng chẳng sao, nhưng anh lấy tư cách gì mà bảo cuộc đời này của cậu là biến số thêm vào? Càng lúc càng quá đáng rồi. Cho dù là cuộc đời của ăn mày đi nữa cũng là một đời người. Sao anh có thể vô duyên vô cớ phán xét cuộc đời người khác như vậy? Ai lại muốn sống một cuộc đời như thế cơ chứ? Jimin cắn chặt môi

- Nếu tôi không muốn chịu đựng thì sao?

- Vốn dĩ cũng có cách để chết mà

Đôi mắt Jimin cuối cùng đẫm lệ. Không được khóc. Cậu cố kìm nén, nhưng ánh mắt người đàn ông đang nhìn xuống cậu thật sự quá sức vô tình. Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy anh, Jimin nghĩ anh đẹp như bức tượng điêu khắc, xung quanh còn toả ra một bầu không khí huyền bí kỳ lạ. Dù nét mặt anh trông như bầu trời âm u ở một nơi xa xăm nào đó, nhưng Jimin nghĩ chỉ cần anh mỉm cười, cảm giác sẽ rất ấm áp, hệt như ánh nắng mặt trời xuyên qua những đám mây. Thế nhưng người đàn ông ấy lúc này đây quá lạnh lùng và tàn nhẫn

- Oa, lời lẽ thật là.... Tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi lại câu vừa nãy. Chú là Yêu Tinh phải không?

- Không

- Không ư? Vậy thì chú là ai? Rốt cuộc chú là ai mà phán xét tôi có giá trị sử dụng hay không?

- Chỉ là người lo lắng cho những cảnh ngộ như cậu

Cậu có thể chịu đựng chuyện nhìn thấy ma quỷ, hệt như một mình đi bộ xuyên qua đường hầm tăm tối, việc được gọi là Cô Dâu của Yêu Tinh cùng ý nghĩ rằng mình có thể sống hạnh phúc nếu bản thân chính là người con trai đó đã mang lại cho cậu hy vọng, ấy vậy mà anh lại bảo không phải, cậu không hề có giá trị gì cả. Trước sau bất nhất. Anh bảo lo lắng cho cậu sao? Thật may anh không phải là Yêu Tinh. Nếu Yêu Tinh thật sự xuất hiện, lúc ấy Jimin sẽ hỏi lại lần nữa, rằng cậu có phải Cô Dâu của Yêu Tinh hay không

Jimin ngước nhìn anh, gương mặt ngập tràn vẻ tổn thương. Nét mặt Jungkook hơi giãn ra. Tùy tiện bảo mình là Cô Dâu của Yêu Tinh đúng là không phải phép, nhưng nổi giận với một cậu bé cũng là việc không nên

- Hãy đối mặt với hiện thực đi. Đừng có nghe tin đồn bậy bạ. Cậu không phải là Cô Dâu của Yêu Tinh đâu

Jungkook quay người, xoay tay nắm cửa. Cánh cửa vừa bật mở, anh liền bước ra ngoài. Ánh nắng mặt trời rực rỡ ngay lập tức ùa tới. Bên kia là một thế giới hoàn toàn khác. Cánh cửa của Jungkook mở đến nơi anh định đi tới

- Tôi vẫn chưa nói xong.... mà

Jimin muốn níu Jungkook lại. Cậu cũng mở cánh cửa rồi theo anh ra ngoài. Nơi này đúng là phía bên ngoài cánh cửa, nhưng có gì đó lạ lắm. Lần đầu tiên trong đời Jimin nhìn thấy một nơi như vậy

---------

Vậy là hết chương 3 rồi, mai sẽ là chương 4 nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro