CHƯƠNG 5: Kỳ Tích ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có thật hôm nay mình sẽ được nhận vào làm hay không?

Đi ngang qua một tiệm gà rán có dán tờ bướm tìm nhân viên làm thêm, Jimin liền dừng lại, đẩy cửa bước vào trong. Bàn ghế trong tiệm khá nhiều nhưng khách đến ăn thì không có lấy một mống. Ở chiếc bàn gần cửa sổ, một chị gái đang trệu trạo ngồi nhai bỏng ngô. Chị ấy xinh đẹp đến nỗi trong giây lát Jimin có cảm giác không chân thật. Thấy Jimin mạnh mẽ đẩy cửa bước vào rồi đứng ngơ ngác, chị gái bèn cất tiếng hỏi

- Cậu muốn mua mang về à?

- À, em không phải khách đâu ạ. Em thấy tờ bướm ở đằng trước, đăng tin tuyển nhân viên làm thêm. Chủ tiệm có ở đây không ạ?

- Có, ngay đây này

Thật sự, chị ta xinh đẹp đến nỗi khiến cậu phải nghi ngờ liệu đây có đúng là chủ quán. Người đã đẹp còn là chủ tiệm, dường như lại càng đẹp hơn. Chị chủ gõ gõ lên mặt bàn, bảo Jimin ngồi xuống. Jimin liền nhanh nhẹn làm theo. Nhìn gần, trông chị chủ còn xinh đẹp gấp bội

- Học sinh trung học à?

- À, dạ vâng. Thì ra chị là chủ tiệm. Em thấy chị đẹp quá nên cứ tưởng khách đến ăn

- Đúng vậy. Vị khách xinh đẹp. Chẳng biết bao lâu rồi không nhìn thấy khách

Lối nói chuyện thẳng tưng của chị gái càng có sức hút. Chị chủ quán gà rán tên Sunny. Thực ra tên thật của chị không phải thế, nhưng vì thích cái tên Sunny nên chị vẫn cứ dùng. Đây là lần đầu tiên Jimin gặp phải kiểu phỏng vấn như thế này, cậu đâm ra lúng túng, bèn lên tiếng

- Nếu có gì tò mò thì chị cứ hỏi ạ

Vì Sunny không hỏi câu nào đặc biệt cả, nên Jimin đành bắt đầu "mở máy"

- Em có thể điều chỉnh cho phù hợp với tata cả những gì chị chủ yêu cầu ạ. Em rơi vào đường cùng rồi. Từ lúc chín tuổi em đã mồ côi cha lẫn mẹ, là kẻ tứ cố vô thân không nơi nương tựa...

- A, củ cải, củ cải ngon quá. Chẳng biết đến khi nào khách mới gọi củ cải

Gì mà khách hàng không gọi chú, rõ ràng còn chẳng có nổi một vị khách. Lưng Jimin đổ mồ hôi lạnh

- Hoàn cảnh khó khăn à?

- Cũng dạng dạng thế ạ

- Trường học thì sao? Không đi học à?

- Có ạ. Em là học sinh năm ba ạ

- Còn trẻ thích thật đấy

Jimin không thể nắm bắt được logic của câu chuyện nên có chút hoang mang, nhưng không hiểu sao tâm trạng cậu không hề xấu. Nói không chừng, mấy người đẹp ai cũng hơi quái lạ như thế

- Chốc nữa có hẹn hò gì không?

- Không ạ

- Vậy coi như hôm nay là ngày làm việc đầu tiên nhé. Em làm việc đi

Chỉ dễ dàng như vậy cậu đã có được việc làm thêm rồi ư? Jimin vội đứng bật dậy cúi đầu cảm ơn. Nhìn Jimin hét vang:" Em sẽ làm việc thật chăm chỉ ạ", Sunny bật cười một tiếng. Chị chủ còn trẻ, lại vô cùng dễ thương nên Jimin rất thích. Sunny bảo có việc cần làm, rồi lập tức đi ra ngoài

Có vẻ anh đúng là thần hộ mệnh. Dù chính miệng anh nói không phải, nhưng có khi nào anh đúng là Yêu Tinh không? Jimin vừa đeo bảng tên lên ngực áo vừa nghĩ ngợi. Cậu thật sự muốn báo tin này cho anh biết trước tiên, vì anh là người đã giúp cậu. Jimin cứ thế chìm đắm trong dòng suy nghĩ. Cửa hàng vẫn chẳng có vị khách nào cả. Nghĩ trước nghĩ sau vẫn thấy nên nói luôn thì hơn. Cuối cùng, Jimin lôi cây diêm có khắc tên cửa hàng thật to bên trên ra, quẹt lên rồi thổi phù một cái

- Tôi được nhận vào làm việc rồi! Chị chủ đúng là một mỹ nhân!

Đứng trước mặt một Jimin đang phấn khởi và tự hào đúng thật là Jungkook. Anh xuất hiện với bộ dạng khang khác, mặc pijama, chân đi đôi dép lê trong nhà. Có khoác áo choàng bên ngoài cũng là may lắm rồi. Cái dĩa anh đang cầm trên tay xiên thẳng qua một miếng bò bít tết

Jungkook đang định cho miếng bò vào miệng thì cơ thể đột nhiên biến mất, và giờ đã đứng trước mặt Jimin như thế này đây. Mặt mày anh nhăn nhó

- Chú ăn đồ đắt tiền thật. Thế sao có mỗi năm triệu mà không đưa cho tôi?

- Cậu không nghĩ tới việc phải gọi điện, chờ tôi bắt máy rồi hẹn mấy giờ gặp được à? Con người văn minh hiện đại mà thế ư?

- Tôi thấy chẳng sao cả?

- Tôi thì có sao đấy! Cậu không nghĩ đến tôi à?

- Nghĩ rồi đấy thôi, nhưng chú có đến đâu

Cái câu "chỉ cần cậu nghĩ đến tôi, tôi sẽ xuất hiện" thực ra là do anh bịa ra. Jungkook bỗng cảm thấy lưỡng tâm cắn rứt. Dù vậy Jimin cũng không thể cứ gọi anh đến bất thình lình như thế này được

- Nghĩ đến chuyện hứa hẹn tương lai và hẹn hò thì có đấy... Tôi yêu chú

Lại nữa. Lại là một lời tỏ tình đường đột và ngây ngô. Jimin vừa đậu phỏng vấn xin việc, nên tâm trạng tương đối tốt. Jungkook nhíu mày rồi biến mất, lời chúc mừng cũng chẳng thèm nói với cậu, nhưng bây giờ vấn đề không phải là chuyện đó. Vì mùi bò bít tết của anh mà bụng Jimin sôi sùng sục, đó mới là vấn đề nghiêm trọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro