CHƯƠNG 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì mùi bò bít tết của anh mà bụng Jimin sôi sùng sục, đó mới là vấn đề nghiêm trọng

So với chuyện bị gọi đến bất cứ lúc nào thì bị Jimin gọi đến khi đang mặc đồ ngủ khiến Jungkook khổ não hơn nhiều. Jungkook cứ thừ người ra, đi đi lại lại khắp nhà rồi lởn vởn trước cửa phòng Taehyung. Dù cả hai cứ hở ra là cãi nhau chí choé, nhưng đều không phải con người, thành ra cũng dễ nói chuyện và chia sẻ với nhau

Taehyung trưng ra vẻ mặt chán chường, nhìn Jungkook lèo nhèo toàn những vấn đề kỳ quặc. Đầu tiên là chuyện quần áo. Jungkook thay ra thay vào mấy bộ đồ rồi hỏi anh ta bộ nào đẹp nhất. Tiếp theo còn cầm cả mấy cái đĩa CD và đĩa than vào phòng anh ta, giở giọng huênh hoang rằng từ nhạc cổ điện cho đến nhạc K-Pop Jungkook đều nghe. Taehyung không biết phải nói gì với anh

- Dạo này còn ai nghe mấy thứ đó nữa hả?

Taehyung càu nhàu. Lần này thì Jungkook vác hẳn khung tranh vào phòng

- Anh tập trung giùm tôi chút đi! Cứ nghĩ đây là bộ đồ tôi sẽ mặc khi rời khỏi nhà này, vậy chắc dễ hơn đấy

Câu nói đó của Jungkook đã lôi kéo được sự chú ý của Taehyung, anh ta liền tỏ ý muốn giúp, nhưng cũng chỉ được một lúc. Chuỗi thay quần áo bất tận của Jungkook dường như không có điểm dừng. Taehyung kéo chăn che kín đầu, chuẩn bị đi ngủ. Anh ta trùm tấm ga trải giường trắng muốt lên, trông chẳng khác gì người chết, khiến Jungkook mang tâm trạng lạnh lẽo, đành rón rén ra khỏi phòng

                                •••

Liên tục mấy ngày, trên tivi ra rả tin dự báo thời tiết của Cục Khí tượng rằng sẽ có mưa rơi tập trung ở một số khu vực. Bên ngoài cửa kính quán gà rán, mưa cũng đang rơi rào rào. Jimin đang chuyên tâm lau nhà, chợt ngoảnh ra nhìn mưa. Chị chủ Sunny ngồi ở bàn cũng đưa mắt về phía cửa

- Mưa rồi... Thích thật đấy

Sunny vừa nhai bỏng ngô vừa nói. Jimin đến đứng bên cạnh

- Có gì thích đâu ạ. Trời mưa thì không có khách mà

- Không mưa cũng làm gì có khách. Đằng nào cũng vậy, mưa vẫn thích hơn

Chị chủ thật thần kỳ, chị ấy nói thích nên tự nhiên Jimin cũng thấy thích theo. Có điều cậu đang lo lắng vì mình không có ô

- Chị có nhiều ô lắm. Em lấy một cái đi. Ô vướng víu quá nên ngày nào chị cũng không mang theo. Mà cũng bởi phiền phức, nên em tuyệt đối đừng có mang trả

- Dạ? Thật hả chị?

Đế cắm ô đặt ở góc nhà có rất nhiều ô. Jimin nhấc chiếc ô nhìn có vẻ bình thường nhất trong số đó lên

- Oa, cuối cùng em cũng có ô của mình rồi. Em cảm ơn chị ạ

Để mặc một Jimin đang vui như thể lần đầu tiên trong đời trông thấy cái ô, Sunny lơ đãng bốc một nắm bỏng ngô cho vào miệng. Lòng nghi ngờ liệu có phải cái ô có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với Jimin hay không

Ở nhà dì có hai cái ô nhưng họ không cho Jimin lấy một cái. Đối với Jimin, dù chỉ là một cái ô nhỏ Sunny sẵn lòng cho cậu, cũng đã là sự thân thiết lớn lao. Chị chủ cho cậu chỗ làm thêm, lại còn cho cả ô. Gần đây cuộc đời cậu có vẻ tốt hơn thì phải. Quả nhiên là do gặp được thần hộ mệnh. Jimin mở ô ra, xoay vòng vòng. Cơn mưa rào ngày hôm nay có vẻ cũng không còn đáng ghét nữa

                                •••

Jimin mân mê xoay tròn chiếc lá phong đã được ép plastic trong tay mình. Oà, đúng là đẹp thật đấy. Jimin khẽ nở nụ cười. Cậu rất vừa lòng với chiếc lá phòng đánh dấu trang do chính tay mình làm. Buổi đêm yên bình, thanh vắng, Jimin ngồi co ro ở cầu thang phía sau thư viện, trên tay cầm hộp diêm. Cậu vén tóc ra sau, hắng giọng lấy hơi, rồi thổi phù một cái. Jungkook sẽ xuất hiện ngay trước mặt cậu

- Chú, tôi muốn tặng quà cho...!

Jimin không nói được hết câu. Cậu nín bặt, người cứng đờ vì sợ. Xuất hiện trước mặt cậu lúc này đây không phải Jungkook, mà chính là Taehyung. Cậu đã từng nhìn thấy anh ta. Có phải anh ta định đưa cậu về thế giới bên kia không? Jimin nhắm nghiền mắt, vội vàng quay mặt đi

- Khăn quàng cổ, mình quên không đeo khăn quàng cổ rồi

Jimin sợ điếng người, rờ rẫm xung quanh cổ trong vô vọng. Cậu toan bước đi, nhưng Taehyung đã di chuyển đến trước mặt tự bao giờ

- Quả nhiên là cậu nhìn thấy tôi. Mười năm trước cũng thế, bây giờ cũng vậy, đến cả lời nói ra cũng giống hệt. Tôi biết cậu nhìn thấy tôi. Giờ không có ai đứng ra bảo vệ cậu nữa đâu

Quả thực, đến nước này thì cậu có chạy đằng trời. Jimin siết chặt nắm đâm trừng mắt nhìn Taehyung. Trái tim cậu đập như trống trận

- Tôi cũng biết là mình bị lộ rồi

- Cậu đã chuyển nhà phải không? Báo hại tôi đi tìm mất mười năm. Sao lại tình cờ gặp cậu như thế này được nhỉ?

- Thế thì đừng có tìm tôi nữa! Tìm đến mức này thì phải gọi là đeo bám, anh biết không hả? Tôi sẽ kiện anh ra toà. Hơn nữa, trong sổ sinh tử làm gì có tên tôi cơ chứ?

- Trong danh sách "người bị sót khác" thì có đấy. Mặc dù chuyện giấy tờ chứng minh mười chín năm cuộc đời của cậu sẽ khiến tôi hơi đau đầu một chút

Nếu gọi việc người chết có tên trong sổ sinh tử sống lại là một kỳ tích, thì đối với Taehyung mà nói, kỳ tích đó chẳng qua chỉ là phát sinh trường hợp "người bị sót khác" mà thôi. Một khi xuất hiện "người bị sót khác", Taehyung sẽ phải chuẩn bị giấy tờ và đăng lên sổ sinh tử một lần nữa

- Vậy bây giờ tôi sẽ ra sao? Chết ư? Tôi mới có mười chín tuổi thôi mà!

- Dù chín tuổi hay mười chín tuổi thì đều phải chết. Đây chính là sự nghiệt ngã của cái chết

Lời nói lạnh lùng của Taehyung khiến dòng suy nghĩ của Jimin như ngừng lại. Đáng sợ quá. Dù phải sống một cuộc đời vô cùng khổ sở như chết đi sống lại, nhưng thực lòng cậu chưa từng muốn chết. Có lẽ bởi một phần nào đó trong cậu đã nảy sinh hy vọng. Thế nên cậu cứ cố gắng chịu đựng và chờ đợi. Chờ đợi xem rốt cuộc có ai xuất hiện và thực hiện ước nguyện của cậu không. Cậu không thể chết lúc này được

Bỗng từ phía sau Jimin đang nín thở vì sợ, Taehyung ngay lập tức phát hiện ra một bóng đen. Chân mày anh ta nhíu lại

- Lần này cậu lại ở cùng với ai thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro