CHƯƠNG 5.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng từ phía sau Jimin đang nín thở vì sợ, Taehyung ngay lập tức phát hiện ra một bóng đen. Chân mày anh ta nhíu lại

- Lần này cậu lại ở cùng với ai thế

Jimin quay lại đằng sau, Jungkook đã đứng đó tự lúc nào. Cậu giật thót, vội vàng chạy đến, giơ hai bàn tay lên che khuất tầm mắt của anh

- Chú nhắm mắt lại đi. Không được nhìn thẳng vào mắt anh ta. Anh ta chính là Thần Chết đó

Jungkook liếc mắt nhìn Jimin. Cậu đang run rẩy, cả giọng nói lẫn cơ thể đều run bần bật vì sợ, vậy mà vẫn che chắn cho anh trước Taehyung. Cứ như thể cậu muốn nói mình sẽ bảo vệ anh, dẫu cơ thể bé nhỏ đang đông cứng lại của cậu không thể che hết thân hình to lớn của anh

Mấy ngày nay thành phố cứ liên tục đổ mưa, những cơn mưa to bất thường. Thực ra đều do Jungkook mà ra. Thời tiết thay đổi theo tâm trạng của anh, nên mới năng mưa bất chợt như thế. Dù Jungkook đã chuẩn bị tươm tất bộ dạng hoàn hảo nhất để tới gặp cậu, nhưng cậu không hề gọi anh. Thế nên anh cứ bồn chồn suốt cả ngày. Còn chính xác tại sao lại thế thì anh không tài nào giải thích được

Cuối cùng Jimin cũng gọi anh, nhưng chẳng hiểu sao lại ngay trước mặt Taehyung đáng ghét kia. Quả đúng là một cậu bé kỳ lạ. Tự bao giờ cậu đã khiến anh có những cảm xúc khác thường, chưa từng có trong đời. Mỗi lần mỗi khác, luôn luôn kỳ lạ như thế. Jungkook nắm lấy bàn tay Jimin đang che trước mắt mình, đưa xuống, rồi nhìn cậu nói

- Không sao đâu. Bọn tôi là người quen

Sau đó, Jungkook dời mắt sang Taehyung, cất tiếng

- Hình như anh đang làm việc thì phải?

Trước lời an ủi của Jungkook, Jimin đang đứng bất động liền thở hắt ra. Thế nhưng cậu vẫn không thôi cảnh giác, tiếp tục quắc mắc nhìn Taehyung. Chính Taehyung cũng đang muốn hỏi có phải hai người biết nhau không

- Đúng là tôi đang làm việc, còn anh không biết đang làm gì đây?

- Đang can thiệp vào sự sống chết của con người

- Thế nên tôi mới nói. Hình như anh đã phạm sai lầm lớn rồi. Mười chín năm trước, cậu bé này...

Trước khi Taehyung kịp nói hết câu, bầu trời đang quang đãng bỗng xuất hiện ánh chớp. Liền sau đó, một tia chớp loé sáng giữa bầu trời đêm. Gương mặt của Jungkook lộ rõ vẻ sắc lạnh, khiến Taehyung nuốt nước bọt. Đây chính là lời cảnh cáo của Jungkook

"Không ai dạy anh là khi yêu tinh nghiêm túc thì đừng có lớn lối à? Cẩn thận đấy. Không chừng tôi can thiệp cả vào sự sống chết của anh luôn"

Rốt cuộc mối quan hệ của hai người họ là gì, Taehyung không hiểu nổi. Đến cả Jungkook cũng đòi can thiệp vào sự sống chết của cậu ta, cậu trai này rốt cuộc là ai? Tuy vậy, Taehyung không muốn chống lại sự phán xét của một yêu tinh đang bừng bừng nổi giận. Bầu không khí tràn ngập căng thẳng, không ai chịu nhường ai. Jimin khẽ bảo Jungkook: "Mau chạy thôi", rồi nắm tay anh kéo đi

- Không sao đâu. Cậu cứ ở yên đó đi. Anh ta không thể dắt cậu đi được đâu

- Lúc nãy anh ta bảo rằng đã đi tìm tôi tận mười năm rồi...

- Kể cả như vậy, dù anh ta có tìm cậu tận một trăm năm cũng thế mà thôi. Không một thần chết nào có thể đưa người đã được gả cho yêu tinh đi cả, ngay trước mặt yêu tinh lại càng không

Giọng nói trầm thấp của Jungkook làm Jimin mở to mắt. Tiếng còi xe cấp cứu bỗng vang lên inh ỏi từ phía xa. Taehyung chỉnh lại chiếc mũ, kéo nó sụp xuống, che kín mặt. Hôm nay, anh ta đến đây không phải để tìm Jimin, mà là vì một bác sĩ làm việc trong bệnh viện sẽ trút hơi thở cuối cùng. Còn chuyện này, để về nhà nói cụ thể sau vậy

- Hẹn gặp lại. Sau này, cậu có vô tình gặp tôi như hôm nay cũng được, mà có hẹn trước cũng được

Những lời độc địa của anh ta vẫn chẳng thay đổi chút nào. Jimin liền lùi lại phía sau theo bản năng. Taehyung thong thả đi về hướng chiếc xe cấp cứu vừa chạy qua

Trước cửa thư viện chỉ còn lại hai người họ. Trong đầu Jimin lúc này đang vô cùng hỗn loạn. Cậu nhìn Jungkook chòng chọc như muốn xuyên thủng gương mặt anh

- Cậu nói đi. Gương mặt đó ắt là có nhiều điều muốn nói lắm

- Thấy chưa, chú đúng là yêu tinh. Tôi biết mà. Vậy tại sao chú cứ khăng khăng rằng mình không phải chứ?

Jimin muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng gương mặt tối sầm của anh khiến giọng nói của cậu trở nên run rẩy. Jimin nhớ đến chiếc lá phong còn ở trong túi áo. Đúng như cậu nghĩ, anh quả thực là yêu tinh. Thế nhưng suốt thời gian qua anh vẫn một mực phủ nhận mình không phải, điều đó khiến Jimin cảm thấy tổn thương. Anh nhìn cậu rồi nói cậu không phải Cô Dâu của Yêu Tinh... Bởi vậy, một mặt cậu mong anh chính là yêu tinh, mặt khác lại không muốn người đó là anh

- Lần đầu tiên là bởi tôi không biết rằng sẽ gặp lại cậu. Chưa một ai có thể đi vào cánh cửa của tôi, nên tôi cứ đinh ninh cậu chỉ vô tình lẻn vào được

- Thế còn lần tiếp theo? Khi đó, tôi đã hỏi đi hỏi lại cơ mà?

- Lần thứ hai thì không cần phải đinh chính. Từ lần đầu tiên cho đến tận bây giờ, kể cả sau này đi nữa, cậu cũng không phải Cô Dâu của Yêu Tinh

- Vậy thì tôi là gì mới được? Những con ma suốt ngày nhận là yêu tinh đến bắt chuyện với tôi, nếu tôi bảo không nhìn thấy thì doạ cho tôi sợ, nếu tôi bảo nhìn thấy thì lại bám lấy tôi. Tôi đã phải sống một cuộc đời khổ sở thế này mà Taehyung  kia còn bảo tôi không được sống. Vậy rốt cuộc tôi là gì cơ chứ?

- Tôi đã nói rồi mà. Cậu hãy cố gắng chịu đựng đi. So đo với tôi thì được gì chứ?

Nếu anh không phải yêu tinh, anh có bảo Jimin không phải Cô Dâu của Yêu Tinh cũng chẳng sao cả, thế nhưng sự thật lại ngược lại. Đã rõ mười mươi như ban ngày song anh vẫn một mực phủ nhận cậu không phải Cô Dâu của Yêu Tinh. Thật xấu xa! Quá sức xấu xa! Tâm trạng bàng hoàng sợ hãi vì vừa gặp Taehyung bỗng chốc trào ra không kìm nén được. Đáng ra cậu phải nói lời cảm ơn anh vì đã bảo vệ cậu, vậy mới đúng

Jimin liền bật khóc. Gặp được Jungkook, cậu như người chết đuối vớ được cọc. Anh là niềm hy vọng nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại trong đời cậu. Jimin chỉ còn dám trông đợi vào điều này thôi. Dù khác biệt với mọi người, nhưng cậu vẫn sẽ đi tìm lý do tồn tại của bản thân trong cuộc đời khắc nghiệt này... Vậy mà anh lại dễ dàng nói rằng "cậu không phải". Đối với một cậu bé, cảm giác dường như đã có được tất cả, rồi lại trắng tay thật quá tàn nhẫn

- Chú nghĩ là tôi muốn gả cho yêu tinh thật sao? Chú nói thật đi. Còn lý do nào khác nữa? Bởi vì tôi không đẹp nên chú mới bảo tôi không phải Cô Dâu sao? Hay bởi tôi khác hoàn toàn mẫu người lý tưởng của chú?

Jungkook ngỡ ngàng nhìn cậu, cảm thấy dở khóc dở cười với cậu bé vừa khóc vừa nói những câu hoang đường này

- Cậu đẹp mà

Không phải. Jungkook không hề phủ nhận, mà chỉ bảo cậu đẹp. Trái tim Jimin chùng xuống. Đôi mắt đen tĩnh lặng của cậu phản chiếu hình bóng anh. Cậu học sinh trung học Park Jimin bình thường mang bộ mặt rơm rớm nước mắt đứng trước anh

- Tôi đã sống hơn 900 năm rồi. Tôi không tìm kiếm một người đẹp, mà là người nhìn thây gì đó từ tôi. Vì cậu không phát hiện ra gì cả nên không phải Cô Dâu của yêu tinh, chỉ vậy thôi. Tôi nói cậu không có giá trị sử dụng là ý này

Câu nói nhẹ bẫng "cô không phải" được anh giải thích gọn ghẽ, ngược lại càng làm Jimin thấy tổn thương

- Cậu không cần phải tổn thương. Thay vào đó, hãy xem như đây là may mắn. Nếu cậu thật sự nhìn thấy gì đó ở tôi, khả năng cao là cậu còn oán hận tôi nữa kìa

Cậu chẳng hiểu anh đang nói gì, bởi vì ngay lúc này đây cậu đã đem lòng oán hận anh rồi. Cậu kiên quyết hỏi cho ra lẽ

- Chú vẫn kiên quyết phủ nhận rằng mình không phải là yêu tinh cho đến cùng, tại sao bây giờ lại thừa nhận?

- Cũng giống với lý do tôi bảo mình không phải thôi. Cậu đừng ôm lấy hy vọng hão huyền, cũng đừng gọi tôi nữa. Tôi sẽ rời khỏi đây

- ... Chú đi đâu vậy?

Đôi mắt sâu hun hút của cậu chỉ nhìn thấy mỗi mình anh. Jimin gần như đã nín khóc nhưng cảm giác giận run lại trào lên. Nếu muốn cậu không ôm hy vọng hão huyền thì lẽ ra anh đừng cho cậu nếm trải cảm giác được đi bộ sóng vai cùng với ai đó chứ. Jungkook thật quá sức xấu xa

- Thôi được rồi. Chú không cần phải trả lời đâu. Ai nói sẽ làm Cô Dâu của chú chứ? Tuổi mười chín đẹp như hoa như ngọc thế này, tôi đâu có điên. Tôi sẽ không gọi chú nữa, mong chú hãy bảo trọng. Tôi cũng sẽ không cần chú nữa

Jimin muốn mình trông có vẻ cứng rắn và đường hoàng một chút, nhưng xem ra không được. Cõi lòng tràn đầy u uất, Jimin quay lưng bỏ đi. Níu giữ một người đã ra đi là điều vô ích, đằng nào người đó cũng có cần đến mình đâu. Với Jungkook là thế, mà với cậu cũng vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro