CHƯƠNG 5.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Níu giữ một người đã ra đi là điều vô ích, đằng nào người đó cũng có cần đến mình đâu. Với Jungkook là thế, mà với cậu cũng vậy

                                  •••

Jungkook nhìn xuyên qua rèm cửa dày cộp ra bên ngoài cửa sổ. Bầu trời âm u một màu xám xịt. Anh đang ngồi ở ghế sofa, xung quanh toàn mây là mây. Cậu bé ấy bảo bị tổn thương, còn khóc nữa, chẳng khác nào cũng làm anh khóc theo

- Theo lời đồn, nếu Cô Dâu xuất hiện thì anh sẽ chết mà

Taehyung nhíu mày đứng cạnh Jungkook. Bầu không khí trong nhà quá ẩm ướt, đến cả thở cũng khó khăn

- Tiếc thật đấy, nhưng tôi không chết được đâu. Cậu ấy không nhìn thấy kiếm

- Cũng có thể là chưa nhìn thấy mà. Cậu ta vẫn còn nhỏ

- Bởi vì cậu ấy còn nhỏ nên anh đừng có hở ra lại thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cậu ấy nữa

Jungkook lườm, khiến Taehyung đành lùi lại một bước

- Tại sao anh lại bảo vệ cậu ta? Anh bảo cậu ta không nhìn thấy kiếm cơ mà?

Đúng vậy. Jimin không nhìn thấy gì cả. Nếu đúng là Cô Dâu của Yêu Tinh thì chắc chắn cậu phải nhìn thấy thanh kiếm đang cắm trên ngực anh. Thế nhưng Jimin không nhìn thấy, nên "hình như không phải", "không phải"  hay "chắc chắn không phải" cũng là một thôi. Mà kết luận này lại làm cậu khóc, khiến anh thấy có lỗi. Cảm giác như anh chẳng thể cho cậu được điều gì mà cậu mong muốn. Chuyện làm thêm đã giải quyết xong, chuyện nhà dì nhất định cũng phải giải quyết cho cậu, anh thầm nhủ. Jungkook không rõ liệu đây có phải là cảm giác trách nhiệm đối với cậu bé mình đã cứu sống không nữa

Hơi ẩm càng lúc càng mù mịt, HoSeok không thê chịu đựng thêm nữa, liền chạy ào ra, bắt đầu xoay xoay máy hút ẩm. Jungkook ngồi trước máy hút ẩm, thở dài thườn thượt. Cứ mỗi tiếng thở dài của anh, mây xung quanh lại tích thêm một ít. HoSeok kêu lên như thét

- Chú! Không được mưa đâu đấy! Ai mà dọn cho nỗi!

Taehyung mỉa mai: "Chỉ vì một cậu nhóc mười chín tuổi mà thành ra thế này đây". HoSeok bèn tò mò hỏi vặn anh từng tí một. Jungkook đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Dù anh một mực phủ nhận mình không hề nghĩ đến Jimin, nhưng Taehyung chỉ lắc đầu quầy quậy ra chiều "Tôi biết hết"

- Ơ nhưng mà, nếu lỡ làm người ta tổn thương thì cứ đường đường chính chính nói"anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương" như một người đàn ông là được mà

Trước những lời của "ông tướng" HoSeok chẳng biết gì, không hiểu sao Jungkook lại cảm thấy như bị đâm một nhát. Vấn đề là ở chổ anh không có lý do để xin lỗi

                                  •••

Jimin làm xong việc ở quán gà rán thì trời đã tối mịt. Luồng khí lạnh buốt khiến Jimin cuộn tròn hơn trong chăn. Cậu lấy ghế ở quán làm thành giường ngủ rồi nằm trên đó, những dòng suy nghĩ miên man cứ chạy qua chạy lại trong đầu

Giờ Taehyung đã phât giác sự tồn tại của Jimin nên cậu phải tránh anh ta, tạm thời thay đổi chỗ ở từ nhà dì sang quán gà rán. Cũng vì điều này, nên cả Jungkook hay Taehyung đều phải ra về tay không khi tìm đến nhà cậu

Jungkook đã làm một cậu bé tổn thương, nhưng dường như anh không có ý định xin lỗi. Dù vậy, anh vẫn một mực lo lắng cho cậu. Anh đã sống 939 năm trên đời, đã là một người trưởng thành bao lâu nay. Nhưng Jimin mới mười chính tuổi, cậu vẫn còn trẻ lắm. Chính cảm giác trách nhiệm chưa thể gọi tên này đã thôi thúc anh đi tìm cậu lần nữa. Anh muốn bảo cậu mau chuyển nhà để tránh chạm mặt Taehyung, nhưng ngôi nhà ấy hiện không còn ai cả

Jimin nằm nhìn trần nhà, từ từ nhắm mắt lại. Nếu để chị chủ phát hiện ra chuyện này, có khi cậu sẽ bị đuổi việc. Thế nhưng cậu thật sự không còn cách nào khác. Jimin không thể cắm trại ngủ ở ngoài, cũng không có nơi nào một đứa trẻ vị thành niên như cậu có thể đến được. Căn nhà cậu đang ở không thể gọi là nhà, đó chẳng qua chỉ là một nơi để ngủ, thậm chí còn bất tiện hơn cả ở cửa hàng

Định mệnh của cậu là trở thành Cô Dâu của Yêu Tinh. Nhưng ông chú ấy lại chính là Yêu Tinh. Định mệnh. Quả là một từ lãng mạn. Lãng mạn ư? Nghe thì hay thật đấy, nhưng có khác nào bị bán đi đâu. Thê nên dù Jungkook có xuất hiện đi nữa, cậu cũng không thể vô duyên vô cớ trở thành Cô Dâu của anh ta được. Và rồi cuối cùng Jungkook đã xuất hiện, còn thẳng thừng phủ nhận rằng cậu không phải. Làm sao anh có thể dễ dàng tuôn ra những lời đáng ghét như vậy chứ?

- Đúng là cái chổi mà!

Truyện cổ tích có viết rằng bản thể của Jungkook vốn là đồ vật như cây chổi. Chỉ là một cái chổi tầm thường thôi. Jimin mạnh mẽ đá tung chăn, ngồi bât dậy. Không thể để nỗi ấm ức cứ đeo đẳng trong lòng thế này được

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Jimin chủ động đi tìm bọn ma quỷ. Từ con ma trinh nữ hằng ngày cứ nhằng nhẵng bâm theo cậu đến hồn ma bà cụ, tổng cộng bốn con ma đang ngồi quây lại trước mặt cậu. Jimin xì xào to nhỏ với mấy con ma, lớn đến nỗi khiến người qua đường nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, con bé này chắc bị điên rồi nên mới lẩm bẩm một mình như thế. Jimin đã cố tình chọn một con hẻm ít người qua lại

- Chuyện mọi người cứ gọi tôi là Cô Dâu của Yêu Tinh ấy, tại sao vậy?

Jimin quyết tâm hỏi cho ra lẽ. Hồn ma bà cụ là con ma đã chứng kiến mọi chuyện từ ngày tin đồn nổ ra. Bà ta hé mắt, nói cho cậu những gì mình biết

- Theo tôi thấy thì là nhìn mặt rồi mới cứu đó. Mẹ cậu đẹp thế cơ mà. Chỉ trong một khoảnh khắc, mẹ cô đang hấp hối ngay lập tức sống lại. Đã thế giữa mùa đông lại có hoa anh đào nở rực rỡ. Làm thế nào thần kỳ như thế được?

Gương mặt lúc nãy còn hùng hổ hỏi bằng vẻ giận dữ của Jimin dần trở nên thẫn thờ. Cậu rất bất ngờ về việc mẹ cậu gặp phải tai nạn nghiêm trọng như thế mà vẫn sống sót, hoá ra người cứu cậu lúc vẫn còn trong bụng mẹ là Jungkook. Chính là chú ấy

- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng vận mệnh của cậu và mẹ cậu là phải chết ngày hôm đó. Chỉ một lúc sau, Taehyung tìm đến, nhưng cuối cùng anh ta phải ra về tay không

- Vậy là Jungkook đã cứu sống Cô Dâu của mình?

Con ma trinh nữ bắt đầu xuýt xoa ầm ĩ: "Lãng mạn quá đi". Đúng là lãng mạn thật, một định mệnh rất lãng mạn. Thế nhưng Jimin chẳng vui nổi, nét mặt cậu hiện rõ sự u ám

- Những lời chú ấy nói đều đúng cả. Ngay từ đầu tôi đã không có tư cách ghét bỏ chú. Nếu không nhờ chú, tôi đã chẳng thể có mặt trên đời... Rồi cả những ký ức sống cùng mẹ đến năm chín tuổi cũng không thể tồn tại...

Cuộc đời cậu quả thực là biến số được thêm vào. Cảm ơn còn không hết, vậy mà cậu lại đi nổi giận với anh. Dù muốn xin lỗi anh, nhưng đột nhiên cơn giận trong cậu là trào lên. Đáng ra ngay từ đầu anh nói thật với cậu thì Jimin đâu đến nỗi nổi giận như thế này, cũng sẽ không hiểu lầm. Cậu sẽ chào anh thật tử tế trước khi anh đi, nói với anh rằng cậu vô cùng biết ơn, rằng dù phải sống một cuộc đời khó nhọc nhưng nhờ có anh, cậu mới được gặp mẹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro