CHƯƠNG 6 : Dấu Hiệu Của Nỗi Buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chuyện Jimin dọn đến ăn ở ngay tại cửa tiệm gà rốt cuộc cũng bị chị chủ Sunny phát hiện. Tất cả là tại bà dì đột nhiên bổ đi tìm Jimin đã bỏ nhà đi. Chẳng biết dì đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho chị chủ nữa. Jimin ngại ngùng đứng trước mặt Sunny, cúi đầu xin lỗi. Chị chủ đã tốt bụng cho cậu cả ô, vậy mà cậu lại gây phiền phức cho chị. Jimin vốn luôn chuẩn bị tinh thần sẽ bị đuổi thăng nhưng chị chủ thoải mái bỏ qua cho cậu. Như thể hiểu rõ hoàn cảnh của Jimin, Sunny còn chuyển từ đưa lưong tháng sang lương tuần cho cậu, dù cậu không hề đòi hỏi. Jimin hứa với Sunny rằng một ngày nào đó cậu nhất định sẽ báo đáp ân huệ này

  Tan học, Jimin vừa ra khỏi cổng trường thì điện thoại réo vang. Là tin nhắn của Kyung Mi đòi cậu cho mượn 30 000 won. Lần nào cũng vậy. Món nợ của dì đôi lúc khiến cô ta hơi chật vật, những lúc đó cô ta lại tỉnh bơ bảo Jimin cho mượn tiền. Jimin chỉ xem qua rồi nhét điện thoại vào túi. Một chiếc xe khách nhỏ bỗng từ đâu chạy đến, dừng trước mặt Jimin. Cánh cửa xe bật mở, hai người đàn ông trông có vẻ nham hiểm bước xuống. Nhìn qua đã thấy dấu hiệu chẳng lành, Jimin vội vã tránh ra chỗ khác. Nhưng trước khi cậu kịp làm thế, người đàn ông với thân hình to lớn đã túm lấy cánh tay cậu

- Chú là ai?

- Học sinh sao lại bỏ nhà đi thế này, nguy hiểm lắm. Dì cậu lo sốt vó lên đấy. Mau lên xe đi!

- Tôi không muốn. Có ai không! Giúp tôi v...!

  Jimin mở miệng định kêu cứu, nhưng người đàn ông to con hơn đã lấy tay bịt miệng cậu và kéo vào trong xe. Tên to con vừa bắt được Jimin, tên gầy gò liền nhanh chóng xoay vô lăng, khởi động xe. Jimin bị bịt chặt miệng, run lẩy bẩy vì sợ. Cậu sợ đến mức nước mắt cũng không chảy ra được

  Dù đang trong cơn hoảng loạn, nhưng chỉ cần nhìn qua Jimin cũng biết hai người đàn ông mặc áo hoa hoè sói này là những kẻ chuyên đi đòi nợ thuê. Rõ ràng dì đã bán đứng cậu. Bà ta hễ cứ mở miệng là lại kêu ca chuyện tiền bạc, nhưng dù gì đi nữa, sao có thể làm đến nước này. Dẫu không coi nhau như người nhà thì thế này cũng không thể chấp nhận được. Đến người dưng nước lã còn không làm vậy với nhau mà. Đây không phải hành động của con người. Từ trước đến giờ, dù bị họ ngược đãi, Jimin cũng cắn răng chịu đựng, nhưng cậu không ngờ có ngày mình lại bị uy hiếp đến tính mạng

  Xe chạy càng lúc càng nhanh, được một lúc thì tiến vào con đường mòn chưa đổ nhựa. Hai bên đường không có một bóng xe nào chạy qua. Mặt trời đã lặn từ lúc nào, bốn bề tối om. Jimin vẫn không ngừng run rẩy. Cậu cố gắng hết sức trấn tĩnh lại. Biết rằng cố vùng vẫy cũng vô ích, cậu đành ngồi yên chờ cơ hội, nhưng bàn tay bị trói chặt thì sao có thể làm được gì. Đầu óc Jimin hết trắng xoá rồi lại đen như hắc ín

  Tên to con bắt đầu bới tung cặp sách Jimin. Hắn mở khoá kéo, giũ sạch toàn bộ mọi thứ ra, sách vở và bút viết rơi xuống kêu lộp độp. Hắn thò tay vào tất cả các túi, lục tìm sổ tiết kiệm nhưng chẳng tìm được gì. Tên to con mặt mày cau có, chửi ầm lên. Tên gầy gò đang vừa nắm vô lăng vừa nhìn qua gương chiếu hậu cũng bắt đầu càu nhàu. Giọng điệu gã ta nghe chừng khó chịu, lầm bầm bảo tên kia tìm kỹ lại xem sao. Đúng là bọn chúng đã bắt cóc Jimin vô cớ, nhưng theo lời của người phụ nữ kia thì Jimin đang cầm sổ tiết kiệm mà, sao lại chẳng thấy gì hết? Gã tức tối rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, dùng bàn tay không nắm vô lăng bật lửa một cái tách

  Nhìn ngọn lửa vừa được bật lên, một tia sáng bỗng loé lên trong đầu Jimin. Nhưng ngay lúc cậu nhoài người ra phía trước, định thổi tắt ngọn lửa, tên to con mà cậu tưởng từ nãy đến giờ vẫn tập trung bới cặp sách liền tóm lấy cậu

- Ngồi yên đó đi!

Hắn vừa hăm doạ vừa đánh thật mạnh vào đầu cậu

- Hừ, làm tao giật cả mình!

  Tên gầy gò ngồi ở ghế lái vì vụ lộn xộn bất ngờ đằng sau, giật mình đánh rơi bật lửa xuống sàn xe. Jimin không buồn để tâm đến việc mình vừa bị đánh mạnh vào sau gáy, nhìn chiếc bật lửa xuống sàn, nước mắt cậu cũng trào ra

- Chú ơi...

  Cậu thật sự tuyệt vọng rồi. Cuộc đời chỉ như một biến số thêm vào của cậu dường như sắp kết thúc. Biết là vậy, nhưng Jimin vẫn ước có ai đó xuất hiện và cứu cậu ngay lúc này đây. Trước khi gặp Jungkook, thậm chí còn chẳng có ai để cậu nhớ đến cả. Jimin cúi mặt, từng giọt nước mắt đau khổ tuôn ra như suối. Dù cuộc đời này nghiệt ngã đến vậy, nhưng cậu vẫn muốn sống

- Này nhóc con, nói cho mày biết, tính tình bọn này hơi nóng nảy đấy. Thời thế bây giờ chẳng phân biệt con trai con gái đâu, con trai như mày mà bị đưa đến nơi hoang vắng sẽ thành ra thế nào chắc mày cũng biết, đúng không? Rốt cuộc mày giấu sổ tiết kiệm ở đâu, hả?

  Tên to con nắm lấy cổ áo Jimin lay giật dữ dội. Ngay từ đầu, Jimin đã vô cùng sợ hãi, đến lúc này thì gần như không còn biết gì nữa. Cậu gào lên

- Tôi thật sự không biết mà. Món nợ của dì sao lại tìm tôi đòi chứ. Cho tôi xuống đi! Bằng không tôi báo cảnh sát đấy!

- Báo cảnh sát? Tao mới là người phải báo cảnh sát đây này. Hừ!

  Hắn cuộn tay thành nắm đấm, chuẩn bị đấm vào mặt Jimin thì một tiếng kít chát chúa dội vào tai, chiếc xe khách phanh lại đột ngột. Jimin và tên to con suýt nữa bị văng khỏi ghế ngồi. Hắn hét ầm lên với tên ngồi trước

- Lái xe cái kiểu gì thế hả?

  Tên gò ngồi ở ghế lái đang run bần bật

- Cái gì đấy

- Đằng kia...!

  Bốn bề xung quanh còn tối om hơn lúc nãy. Sương mù dày đặc bao phủ khắp con đường, đến nỗi không thể nhìn rõ phía trước, chỉ thấy được một chút phía dưới đèn đường. Đùng một tiếng, ngọn đèn đường phía xa như bị sét đánh trúng rồi nổ tung, tiếng động khủng khiếp vang lên. Ba người đang ngồi trên xe đều hồn bay phách tán, đôi vai run rẩy nhìn chăm chăm về phía trước. Trong giây lát, từ ngọn đèn phía xa cho đến những ngọn đèn ở gần chỗ họ đều nhất loạt nổ tung. Đùng, đùng, đùng, rồi tắt ngúm hoàn toàn. Bóng đen bao trùm toàn bộ không gian. Chỉ còn ánh đèn pha ô tô soi lờ mờ phía trước. Một bóng hình cao lớn từ xa tiến lại gần phía họ

  Bóng hình mờ mờ tối đen từ từ xuất hiện. Trong lúc hai người đàn ông đang hết hồn hết vía, quát tháo hỏi nhau: "Rốt cuộc là cái gì thế không biết?", đôi mắt Jimin mở to mắt hết cỡ. Dường như cậu vừa nhìn thấy một gương mặt rất quen. Hai bóng người từ từ bước đến

  Là Jungkook và Taehyung

- Mấy thằng đấy là cái quái gì vậy? Bị điên à?

  Tên to con tuôn ra một tràng chửi rủa hai bóng người đang bước đi trên con đường dành cho xe ô tô. Chỉ trong một khắc, hai chiếc bóng lại vụt biến mất ngay trước mắt, chẳng để lại gì ngoài bóng đêm đặc. Rõ ràng nhìn thấy mà, không lẽ là do ảo giác? Những người ngồi trong xe bắt đầu hoảng loạn. Có gì đó chẳng lành rồi

- Này, này còn làm gì đấy! Mau đi thôi. Giậm chân ga đi!

  Trước lời hối thúc của tên to con ngồi đằng sau, tên ngồi ở ghế lái lập tức định thần, giẫm chân ga, chiếc xe lọc cọc nổ máy, bắt đầu phóng với tốc độ cao. Đúng lúc đó, từ khung xe phát ra tiếng loảng xoảng, tiếp đến là một âm thanh nặng nề như thể có gì đó vừa đổ vỡ

  Jungkook xuất hiện trước mũi xe, tay cầm một thanh kiếm bằng nước mà người bình thường không nhìn thấy được. Jungkook vung một đường thật manh khiến thân xe bị chẻ dọc, đi xuyên qua Jungkook rồi rầm một tiếng, chia ra thành hai nửa gãy gọn. Không khí bên ngoài liền lùa vào. Tiếng thét á á của hai tên đòi nợ vang vọng tít đằng xa. Jimin không còn biết gì nữa, chỉ biết bám lấy ghế phụ lái như thể sinh mạng của cậu trông cậy cả vào đó. Nửa chiếc xe chở hai tên đòi nợ lăn tròn rồi đổ ầm xuống mặt đường, phát lên tiếng va chạm ầm ầm

  Ngẩng đầu lên, Jimin thấy Taehyung đã đứng bên cạnh từ bao giờ. Anh ta đang giữ lấy phần xe cậu ngồi một cách nhẹ nhàng. Jimin nhìn anh ta chằm chằm. Taehyung - người vừa bổ chiếc xe ra làm đôi - đang tiến lại gần Jimin

- Xuống xe đi chứ

Jimin vẫn còn run rẩy, vội gật đầu như cái máy. Cậu hoảng sợ nhiều hơn anh tưởng. Chân mày anh nhíu lại, vẻ như không hài lòng

- Thu dọn đồ của cậu đi

  Jimin nhặt sách vở và điện thoại lăn lông lốc trên tấm thảm lót sàn ô tô cho vào trong cặp, tất cả động tác đều làm trong vô thức. Jungkook chìa tay anh cho Jimin, bàn tay của anh thật to lớn. Jimin nắm lấy tay anh rồi bước xuống xe. Có lẽ do quá sợ hãi, chân cậu vừa chạm đất đã lảo đảo khuỵu xuống. Jungkook vội ôm lấy Jimin, đỡ cậu đứng dậy

- Cậu không bị thương à? Bị ở đâu?

  Jimin xuống xe trong vô thức, người vẫn hơi run rẩy. Taehyung liền thả tay khỏi phần thân xe anh ta giữ từ nãy đến giờ. Rầm! Nửa còn lại của chiếc xe rơi thẳng xuống mặt đường. Jimin giật nảy mình, cậu càng áp sát vào vòng tay của Jungkook. Cái ôm của anh bao trọn lấy cậu. Dường như cậu muốn nói gì đó nhưng không thể thốt thành lời. Sự bức bối giống như một nắm đấm nhỏ thụt vào lòng ngực cậu

- Sao vậy?

- ... "Bị thương rồi à", chú còn hỏi được câu đó ư? Cái xe bị chú chẻ làm đôi thế kia cơ mà

  Đã vậy Jungkook còn đến cùng Taehyung. Cậu muốn sống mà, tại sao Taehyung lại đến đây đưa cậu đi thế này?

- À thì, tr... trước khi làm vậy thì phải hỏi mấy câu như "tôi có làm mấy người bị thương không?" chứ?

  Jungkook nhìn cậu, gương mặt không chút biểu cảm. Jimin đang phải cố tìm lại hồn vía đã bay đến tận chốn nào. Chờ cho gương mặt cắt không còn giọt máu của cậu khá hơn một chút, Jungkook liền để Jimin đứng đó, đi về phía hai tên đòi nợ đang bị chiếc xe ghim chặt xuống mặt đường. Kẻ xấu thì phải đền tội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro