CHƯƠNG 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Jimin vừa trải qua những việc mà người bình thường hiếm khi trải qua dù chỉ một lần: Bị bắt cóc, rồi ngồi trong một chiếc ô tô bị chẻ làm đôi mà vẫn sống sót. Tâm trạng cậu lúc này có khác gì "chó cắn áo rách" đâu? Đến cả Jungkook đang ngồi trước đĩa bánh gạo đây cũng nào phải người bình thường. Jimin dùng muôi khuấy vòng vòng nồi nước canh bánh gạo đang sôi, đoạn uống một ngụm nước. Uống xong, hình như người cậu cũng khá hơn một chút

- Sao chú còn chưa đi nữa? Chú bảo chú phải đi mà

  Jungkook nhìn Jimin đăm đăm. Cậu đang thuần thục cho vắt mì vào trong nồi bánh gạo. Jungkook bảo chẳng bao lâu nữa anh sẽ đi, Jimin có vẻ rất bất ngờ nhưng lại nhanh chóng huyên thuyên một tràng như người bình thường

  Cảm thấy ánh mắt Jungkook đang nhìn mình chòng chọc, Jimin bèn đặt ly nước xuống. Lúc cái bật lửa rơi xuống sàn xe, cậu đã tưởng đời mình thế là xong, nhưng trong thâm tâm lại hy vọng nó đừng kết thúc. Cậu chẳng nghĩ được điều gì khác cả. Jimin lên tiếng hỏi: " Thật may vì chú đã đến. Nhưng rõ ràng tôi không thổi được lửa, sao chú đến được?" Jungkook phì cười

- Có vẻ cậu đã nghĩ đến tôi rất nhiều thì phải

- Chú có thể không đến mà

- Tôi không có lý do gì để không đến cả

Cái chổi, ông chú này chỉ là cái chổi thôi

  Jimin rất muốn ghét bỏ anh, ghét bỏ một yêu tinh đã nói không cần cậu, nhưng chính cậu mới là người không có tư cách. Ngược lại, cậu còn phải cảm ơn anh, xin lỗi anh. Ánh mắt Jungkook nhìn cậu thật buồn

- Tôi xin lỗi vì đã làm chú phải đi cứu một người không phải là Cô Dâu

  Rõ ràng cậu đang giận. Jungkook chẳng có cách nào làm cậu nguôi giận, chỉ biết nhăn trán lại

- Chú từng nói cuộc đời tôi chỉ là biến số thêm vào. Hình như đúng vậy thật. Nghe nói mười chín năm trước chú đã cứu mẹ và tôi, thế nên tôi không định ghét chú đâu

- ... Hình như cậu ghét tôi thật mà. Nhiều là đằng khác

  Jungkook vừa dứt lời, Jimin đã liếc xéo anh, khăng khăng bảo không phải thế. Mỳ đã trương hết cả, Jimin vội tắt bếp. Cậu vừa trộn mỳ vừa lẩm bẩm, cố đính chính :"Không phải tôi ghét chú đâu". Phải, cậu đã rất buồn. Dù cậu không định trở thành Cô Dâu của Yêu Tinh, nhưng tại sao hai người không bàn bạc với nhau, cũng không nói chuyện cho rõ ràng. Anh chỉ đơn giản bảo "cậu không phải"

- Không phải đâu. Sau này tôi sẽ không gọi chú, cũng không nghĩ đến nữa. Tôi sẽ không làm gì hết. Vậy nên chú cứ yên tâm mà ra đi. Mong mọi người điều bình an sẽ đến với chú. Mong chú gặp được người tốt, một người thật xinh đẹp, có thể nhìn thấu tấm chân tình của chú

  Nỗi buồn đong đầy trong lòng, biến thành những lời muốn nói tuôn trào không thể kiểm soát, khiến Jimin bật dậy khỏi chỗ ngồi. Anh đã cứu cậu hai lần nên cậu cảm ơn còn không đủ, đừng nói đến chuyện ghét bỏ anh. Nhưng lúc này, cậu thật sự không có tâm trạng níu giữ người sắp sửa ra đi hay ngồi ăn bánh gạo: " Tôi nấu xong hết rồi, chú cứ ăn cho thoả thích đi". Jimin cúi chào, toan bỏ đi thì Jungkook giữ cậu lại

- Tôi không có tiền đâu

- Tôi sẽ bỏ tiền, nên cậu bỏ thời gian đi. Ăn xong rồi hãy đi

- Chú đang mời tôi ăn tối đấy à?

  Đúng thế. Làm gì có chuyện bọn chúng cho Jimin ăn cơm rồi mới bắt cóc cậu chứ. Anh sợ cậu đói bụng. Anh đang lo lắng cho cậu. Jungkook nhẹ nhàng thừa nhận điều đó. Jimin có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức lắc đầu quầy quậy

- Tôi không thích ăn với chú. Gói đem về cho tôi

- Đúng là cậu ghét tôi thật

  Cậu quá thành thật, lộ rõ đến mức dễ thương. Jungkook bật cười. Jimin bỗng cảm thấy xấu hổ, rốt cuộc cũng chịu ngồi xuống ăn bánh gạo

  Nhờ HoSeok, Jungkook đã tìm hiểu được cuộc sống của Jimin. Cuộc đời cậu cứ như bị vây kín bởi những bi kịch. Dù Jungkook có thể thấy trước được lành dữ hoạ phúc, tương lai gần cả mối nhân duyên thoáng qua của một con người, nhưng biết được nội tình cụ thể của cậu thật sự khó khăn. Những gì liên quan đến Jimin mà HoSeok nói cho anh, anh cũng đã đoán được phần nào. Sơ tiền bảo hiểm mà mẹ Jimin để lại là một trăm năm mươi triệu. Vì Jimin chưa đủ tuổi vị thành niên nên dì Jimin trở thành người bảo hộ của cậu, nhưng lại đối xử tệ bạc với cậu. Hơn cả dự đoán của anh, tin đồn nhanh chóng lan truyền trong khu phố rằng Jimin sống rất khổ sở

  Jungkook sẽ khiến hai tên đòi nợ căm ghét lẫn nhau, cắt đứt quan hệ và sống trong đau khổ. Mấy người nhà dì thì bị sắp đặt để trở thành những kẻ lừa đảo đi ăn trộm vàng. Chúng sẽ phải mục nát trong tù. Chỉ vì của cải trước mắt mà bạc đãi người thân ruột thịt, kết cục của những kẻ ấy là đích đáng. Anh sẽ làm cho chúng trở thành như thế

                                •••

  Jimin nằm rạp xuống bàn trong giờ nghỉ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá cây ngân hạnh đang rơi rụng lả tả. Khi ánh mắt chạm đến chiếc lá phong, khung cảnh Canada bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí. Cậu nhớ đến gương mặt ngỡ ngàng trước lời tỏ tình, giọng nói êm ái mỗi khi trả lời và bóng lưng cô độc của anh khi đứng trước bia mộ

- Không biết, dù chú đi hay không thì tôi cũng kệ đấy

  Tan học, con đường từ trường học đến gà rán đột nhiên trở nên kỳ lạ. Hình bóng Jungkook hiện lên khắp mọi nơi. Quán ăn vặt Jungkook, hiệu sách Jungkook, poster kịch Jungkook, cho đến tờ bướm quảng cáo du lịch cũng là "Đêm Jungkook". Toàn là những thứ gợi nhắc khiến Jimin phải nhớ đến ông chú kia. Anh làm đầu óc cậu rối tung cả lên. Dù cậu không định nghĩ đến những "Jungkook" cứ xuất hiện khắp con đường, len lỏi vào tâm trí cậu

  Cuối cùng, Jimin đành đu tìm lại chiếc lá phong mà mình đã bỏ lại ở một hiệu sách nhỏ trong khu phố. Vốn dĩ cậu định đưa chiếc lá phong đó cho Jungkook, nên đã cẩn thận ép plastic cho nó. Nhưng vì không thể tặng được nên ngày hôm sau, ở góc sách truyện thiếu nhi, cậu đã kẹp chiếc lá vào trong một quyển truyện cổ tích rồi bỏ về. Từ đó tới nay cũng đã được mấy hôm, có khi nào quyển truyện ấy bị bán mất rồi không. Lòng Jimin nôn nao thấp thỏm, lo sẽ không tìm thấy. Thật may quyển sách vẫn nằm đó. Tuy nhiên, đúng lúc ấy, HoSeok - anh chàng cứ khăng khăng mình là tài phiệt đời thứ ba - cũng đang định mua nó. Dù Jimin quả quyết với cậu ta cái lá đó là của cậu, nhưng HoSeok vẫn một mực không tin. Sau cùng phải giải thích tường tận với cậu ta thì mới bình an vô sự nhận lại chiếc lá phong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro