CHƯƠNG 6.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Jimin cho chiếc lá vào trong túi nhưng lòng vẫn thấy bồn chồn không yên. Khi nào Jungkook sẽ rời đi? Anh bảo sớm thôi, tức là ngày mai ư? Có khi nào hôm nay đã đi rồi không? Jimin đứng trong căn bếp của quán gà rán, vừa nướng mực bằng bếp ga vừa nghĩ ngợi. Chỉ bằng một đường kiếm, anh đã chẻ chiếc xe làm đôi. Gương mặt không chút biểu cảm khi ấy của anh có phần đáng sợ, trước đây cậu chưa từng trông thấy gương mặt đó bao giờ. Vậy là từ nay, mỗi lần cậu thổi nến, anh sẽ không xuất hiện nữa ư? Anh sẽ đến một nơi khác, phải không?

  Những dòng suy nghĩ cứ thế nối tiếp nhau, khiến Jimin không để ý, mặc cho mực nướng bốc cháy hừng hực từ lúc nào. Đến khi lửa lan tới tận ngón tay, Jimin mới giật mình hét lên một tiếng, phù, Jimin thổi lấy thổi để con mực nướng đang cháy. Không khéo gây ra hoả hoạn chứ chẳng chơi

  Jungkook đang đứng trong cửa hàng gà, tay cầm sách, bộ dạng đứng chống cằm vẻ như đang chìm vào suy tư thật sự rất đẹp trai. Hình như giống quảng cáo nào đó thì phải. Jimin thở dài ngao ngán

- Có vẻ chú đang đọc sách?

- Tôi lúc nào chẳng cầm sách trên tay, chưa kể còn có kiến thức sâu rộng về âm nhạc và hội hoạ đấy nhé

- Đã làm phiền việc đọc sách của chú rồi, tôi thành thật xin lỗi

- Thế mới nói. Sao cậu lại làm phiền tôi hả? Cậu bảo không gọi tôi nữa cơ mà

  Jungkook gập sách lại hỏi cậu. Jimin sơ ý, hoàn toàn chỉ là sơ ý. Cậu đang nướng mực thì thành ra thế này, Jimin hỏi: "Sao chú vẫn chưa đi mà còn ở đây?" Nghe Jimin cất giọng nghi ngờ, đabg xách mé cậu nhưng không hiểu sao Jungkook cũng phải chùn lại

  Anh đang xếp hành lý chuẩn bị đi, chỉ là đột nhiên nghĩ đến Jimin. Nhớ đến dáng vẻ cậu run rẩy che mắt cho anh hôm gặp Taehyung. Cậu định bảo vệ anh. Có phải vì anh cứu cậu, nên cậu cũng định cứu anh không? Hình như quan hệ của hai người bọn họ đã tiến đến mức muốn cứu người còn lại rồi. Đang suy nghĩ mông lung thì cơ thể lại đột nhiên biến mất. Anh rất vui vì Jimin gọi anh đến

  - Vậy thôi, tôi xin phép. Tôi còn phải đi thu dọn hành lý

- Chú này

- Sao cứ đúng lúc tôi định đi thì cậu lại lên tiếng hả

- Chính chú luôn bỏ đi mỗi lần tôi định nói thì có. Tôi có một chuyện rất tò mò

- Tôi không cho cậu năm triệu đâu

Jungkook kiên quyết nói. Jimin giật nảy mình

- Tôi nghe nhầm thành "Tôi không tỏ tình (1) đâu" đấy. Tại chú toàn tự mình phỏng đoán, rồi buông lời độc địa, nên mới thành ra như thế này!

  Tự mình nghe sai còn đổ vấy cho người khác, Jungkook thật không biết phải nói gì với cậu

- Rốt cuộc tôi sai từ chỗ nào hả?

- Từ chỗ đó. Chú bảo tôi phải nhìn thấy gì ấy

  Jimin thật sự muốn làm Cô Dâu. Thật tình là như vậy. Dù cậu không phải hình mẫu lya tưởng của Jungkook, dù không thể trở thành Cô Dâu, du bản thân cậu không vừa ý Jungkook. Cảm giác hơi đau lòng. Nhưng cậu muốn được đau lòng như vậy

- Chính xác tôi phải nhìn thấy cái gì mới được? Nếu tôi có giá trị với chú thì sao?

- Tôi mà cho cậu biết thì cậu sẽ nói cậu nhìn thấy à?

- Không. Có nhìn thấy tôi cũng định nói là không thấy

  Liên tiếp là những câu hỏi và câu trả lời không tài nào hiểu được, khiến Jungkook ngỡ ngàng. Jimin đã định sẽ đau lòng một chút thôi rồi mới bắt đầu hỏi anh, nhưng càng hỏi, cậu càng đau lòng hơn

- Tôi mà nhìn thấy, chú lại đối xử tốt với tôi thì biết làm thế nào. Chẳng lẽ đưa tôi năm triệu, đột nhiên rủ tôi đi ăn thịt nướng, hay hỏi xem tôi có muốn gì không à? Nếu vậy tôi sẽ mệt mỏi lắm, tại chú trông cũng bình thường thôi

  Cậu đâm một nhát chí mạng vào điểm yếu của Jungkook. Anh là người cực ghét bị đâm chọc, mà Jimin nỡ lòng nào nói như thế. Anh đâm ra bực bội chỉ vì cậu bảo anh tầm thường

- Cậu không nhìn thấy cái gì lạ sao? Thứ gì trông có vẻ rất đau ấy?

  Nghe Jungkook nói thế, dường như có cái gì đó thoáng vụt qua não bộ Jimin. Nhưng chỉ một thoáng thôi

- Có thấy không?

  Jungkook hỏi một lần nữa. Jimin ra vẻ lạnh lùng như thể chẳng thèm quan tâm

- Tôi đã nói gì ấy nhỉ? Thôi, chú đi đi nhé. Tôi bận lắm nên đành xin phép vậy

Cậu thấy thật ư? Jungkook mở to mắt, vội túm lấy Jimin

- Cậu muốn ăn thịt nướng không? Cậu muốn cái gì không?

- Năm triệu. Nếu không được thì chuyển sang ăn thịt

  Cuối cùng ngay giữa trưa, ở quán thịt nướng, Jungkook đang phải luôn tay nướng thịt cho Jimin, không biết bao nhiêu phần thịt nướng đã kêu xèo xèo trên vỉ. Vấn đề là Jungkook không nắm bắt được cảm xúc của cậu lúc này, chỉ liếc mắt nhìn cậu, rồi thận trọng hỏi: "Cậu có nhìn thấy thật không đấy?"

  Jimin không trả lời chính xác là có hay không. Cậu như thấy, mà lại như không thấy thanh kiếm khổng lồ đang cắm trên ngực anh

  Jungkook bắt đầu rơi vào trầm mặc. Lý do chính là, nếu Jimin đúng thật là Cô Dâu của anh đang tìm mà cậu cứ như vậy, liệu có ổn hay không? Trong thâm tâm, có phải anh đang mong cậu không phải Cô Dâu của anh không? Anh không thể phân định rõ ràng được

  Sau khi thoả thuê chất đầy bụng thịt bò, Jimin còn gọi nước hoa quả tươi ở tiệm cà phê. Cũng chính là nơi đó, Jungkook đã được làm một vị thần hộ mệnh đúng nghĩa. Anh tác hợp thành công cho một cặp nam nữ thậm chí còn không biết tên nhau. Họ là những người từng làm rất nhiều việc tốt ở kiếp trước. Jungkook tạo ra một khoảnh khắc hệt như phép màu, khiến hai người họ vô tình mắc vào nhau. Đôi khi anh vẫn làm những việc như thế

- Chú đúng là thần hộ mệnh nhỉ

  Jimin chống cằm. Chỉ riêng hôm nay thôi, trong ánh nắng mùa thu, Jungkook trong đẹp trai hơn hẳn. Cậu vừa ngắm nhìn như muốn lưu giữ hình ảnh đó của anh, vừa tò mò không biết kiếp trước của mình như thế nào

- Chú này, những chuyện buồn cứ liên tiếp xảy ra trong đời tôi là vì kiếp trước tôi phạm phải tội gì đó sao? Việc sinh ra là Cô Dâu của Yêu Tinh cũng là sự trừng phạt à?

  Jungkook đứng dưới ánh nắng mặt trời, lẳng lặng nhìn Jimin. Ánh mắt anh có gì đó sâu xa. Đây lại là một câu hỏi khiến anh không biết phải trả lời thế nào

- Kiếp trước cậu thế nào, tôi không rõ. Nhưng để bình luận về kiếp này vẫn còn quá sớm, cậu mới mười chín tuổi thôi. Mà cậu không phải Cô Dâu của tôi đâu

- Ồ, chú không bị lừa nhỉ. Đúng là lắm truân chuyện, nhưng tôi vẫn thích cuộc đời mình. Được mẹ yêu thương thật nhiều này, tôi cũng có ô của riêng mình rồi, gặp được chú rất vui nữa, à không, đã từng rất vui

- ...

- Là thì quá khứ nhỉ

  Lời nói thêm vào của Jimin là Jungkook phải bậy cười. Cậu trai Jimin mười chín tuổi vừa hài hước, lại vừa mạnh mẽ

- Kết luận cũng có rồi. Cậu vẫn chưa trả lời tôi là cậu có nhìn thấy hay không. Rốt cuộc cậu thấy hay không thấy?

- Mẹ tôi có lần từng nói thế này: " Con người ta nhìn thấy chỗ nằm liền duỗi chân ra, biết rằng tới lúc đi thì phải đi thôi". Chú hiểu ý tôi là gì không?

- Không

- Ý tôi là chúng ta chỉ đến đây thôi. Tôi đi hướng này. Chú đi cẩn thận nhé

  Hai người đi đến ngã ba đường, Jimin rẽ sang bên phải, tự hứa với lòng không quay lại nhìn phía sau. Có quay lại đi nữa cũng chỉ thấy khoảnh khắc người đó biến mất thôi, rồi người tổn thương rốt cuộc cũng là cậu. Tại sao vậy ư? Là vì cậu đã thích anh mất rồi. Dù chỉ một thời gian ngắn ngủi, nhưng đã có ai đó ở bên cạnh cậu, có người để cậu gọi đến, có người cứu giúp cậu. Jimin không còn cô đơn một mình. Mà tất cả những khoảng thời gian đó đều cùng anh, nên chúng càng đẹp đẽ hơn. Thế nhưng anh rồi sẽ rời đi, là người nếu cậu ngoảnh đầu nhìn lại, sẽ chỉ thấy bóng lưng xa dần mà thôi

  Dù đã mạnh mẽ hạ quyết tâm đến thế, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà quay đầu. Jimin mười chín tuổi vẫn mãi chờ đợi như thế, chờ đợi một niềm hạnh phúc. Nơi mà cậu nghĩ rằng chẳng còn ai ở lại, Jungkook vẫn đứng đó. Ánh mắt anh vô cùng phức tạp, như có gì đó muốn nói, lại như không thể dễ dàng thốt nên lời. Hai người cứ thế đứng một lúc lâu. Cuối cùng, anh vẫn chẳng nói được lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro