CHƯƠNG 6.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Taehyung vừa chuẩn bị xong xuôi để đi ra ngoài, Jungkook liền chạy theo bắt kịp anh ta. Taehyung rất bực mình vì Jungkook phiền phức cứ kè kè đi đằng sau anh ta. Theo thời gian biểu bình thường, Taehyung đi đến tiệm giặt ủi xong sẽ đi mua đồ ăn ở siêu thị, nhưng Jungkook nhất quyết đeo bám anh ta tới tận đó. Jungkook lo Taehyung sẽ thừa cơ đưa Jimin đi mất. Đúng là anh ta phải đưa "người bị sót khác" đi, nhưng việc chuẩn bị tài liệu cho mười chín năm qua thật sự không hề đơn giản. Cũng vì phiền phức quá nên anh ta vẫn đang trì hoãn. Nhưng Jungkook lại nghĩ rằng dù chỉ một ngày, anh ta cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng dẫn cậu đi. Taehyung vừa đẩy xe hàng vừa cài nhàu

- Tôi không định đưa cậu ấy đi đâu. Tôi đang ủng hộ cậu ấy hết mình đấy

- Anh ủng hộ cậu ấy làm gì hả?

- Tôi ở cùng phe với cậu ấy đấy. Nghe bảo nếu Cô Dâu rút kiếm ra thì anh sẽ chết luôn. Vậy sẽ không phải ra nước ngoài mà là đi về miền cực lạc, thế càng tốt chứ sao? Dù chưa thể nhìn thấy kiếm ngay, nhưng rồi cái ngày cậu ấy nhìn thấy kiểu gì cũng tới thôi. Tôi quyết định sẽ tin vào kỳ tích. Đến lúc ấy, người chiến thắng sẽ là tôi!

  Taehyung tuôn một tràng. Jungkook có hơi tức giận nhưng ngay lập tức lại thôi. Taehyung đẩy một xe chất đầy đồ, bước tới quầy tính tiền

  Jungkook không thể quên những giây phút ở kiếp trước lẫn kiếp này nên mới đau khổ, còn Taehyung thì hoàn toàn ngược lại. Ký ức về tất cả mọi thứ đều không còn. Họ là những con người phạm phải đại tội không thể rửa sạch ở kiếp trước, nên mới trở thành thần chết với công việc nhàm chán là dẫn độ những người chết sang thế giới bên kia để làm vơi bớt tội lỗi của mình. Hai nỗi đau vừa khác mà cũng vừa giống nhau. Những nỗi đau khổ người bình thường không thể nào tưởng tượng ra, cũng không tài nào chịu đựng nỗi

  Đã vậy, không hiểu Thần có mục đích gì mà lại để hai người họ cùng sống dưới một mái nhà. Một Taehyung đơn thuần, nhiều lúc trông đến là ngờ nghệch lại ở cùng với Jungkook. Hai người suốt ngày chí choé, cãi qua cãi lại. Dù ở với nhau chưa được bao lâu nhưng ít nhiều cũng nãy sinh tình cảm. Khác với lúc nãy, biểu cảm của Jungkook trở nên cực kỳ nghiêm túc

- Được. Anh chỉ cần hứa với tôi một chuyện thôi

- Đột nhiên hứa hẹn cái gì thế?

- Khi tôi đi rồi... Anh không được đụng vào cậu bé đó

  Đôi mắt vốn đã to như muốn lồi cả ra ngoài của Taehyung còn mở to hơn nữa. Thời gian vừa qua sống với nhau, Jungkook toàn quát tháo đuổi anh ta đi. Jungkook và Taehyung, không ai chịu nhường ai, bên nào cũng khăng khăng bảo cái nhà này là của tôi, thành ra không ngày nào không cãi nhau ỏm tỏi, bảo người kia mau biến đi cho khuất mắt. Vậy nên chuyện Jungkook ra đi xảy đến thật đột ngột

- Nhưng nếu anh có ý định dắt cậu ấy đi, thì dù là bất cứ thời điểm nào hay ở bất cứ đâu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ quay về ngay lập tức. Thế nên anh hãy buông tha cho cậu ấy

  Anh bảo cậu không phải Cô Dâu cơ mà, hành động nhờ vả này liệu có phải vì cảm giác trách nhiệm đối với sinh mạng mình đã cứu sống hay không? Taehyung nheo mắt nhìn anh

- Khi nào anh đi?

- Ngày kia. Vui không?

  Taehyung không nói lời nào, lặng lẽ nhặt những món đã tính tiền rồi cho vào túi giấy. Có vẻ họ đã thật sự nảy sinh tình cảm. Gương mặt của hai người đều tối hẳn lại

  Thanh toán xong, Jungkook mở cửa siêu thị, bước ra ngoài. Mới bước một bước qua ngưỡng cửa, anh liền thấy mình đứng trong sân một ngôi nhà nào đó. Là nhà của Jimin. Tay Jungkook vẫn còn xách túi giấy siêu thị, quay lại đằng sau đã chẳng thấy Taehyung đâu cả. Cũng không có ai bước ra theo cánh cửa của Jungkook, vậy mà Jimin lại dễ dàng đi theo anh đến vậy. Cánh cửa dẫn anh đến nơi mà anh đang nghĩ đến

  Đang đứng bàng hoàng ở đấy thì ai đó đột nhiên mở cửa cổng, thò đầu nhìn anh. Là Jimin. Nhìn thấy Jungkook, cậu cũng bàng hoàng chẳng kém gì anh, cảm giác tim muốn văng cả ra ngoài. Tưởng anh lại không có việc gì làm, Jimin vội vàng kéo anh ra bên ngoài

- Chú đến tận nhà thì tôi biết làm sao? Dì mà biết là tôi chết chắc đấy. Chú không bị lộ chứ? Nhà dì tôi ngủ hết chưa?

- Không biết

- A, chú làm tôi giật cả mình. Chú tận nhà tôi có chuyện gì thế? Đến gặp tôi à?

- Hình như trong một lúc, tôi có nghĩ đến cậu

  Ánh mắt anh nặng nề cụp xuống. Jimin hắng giọng, cố bình tĩnh lại

- Tại sao? Tôi không phải Cô Dâu, cũng không xinh đẹp, lúc bào cũng làm chú phải đi cứu mạng, toàn gây rắc rối cho chú thôi. Tại sao chú lại đến gặp tôi?

  Jungkook nhìn Jimin vừa cố làm ra vẻ không có chuyện gì vừa gặng hỏi anh. Đôi môi anh trở nên nhẹ bẫng. Việc anh cảnh cáo Taehyung không được dắt cậu đi thật đúng đắn. Giá được sống lâu hơn một chút rồi ngắm nhìn cậu trưởng thành tưoi tắn thế này thì tốt biết bao

- Muốn nhìn thấy cậu nên tôi mới đến. Giờ đã thấy rồi, tôi đi đây. Nhà dì cậu biến mất rồi. Trong nhà chẳng có ai đâu, mau vào đi

  Jimin thoáng sửng sốt vì câu nói của anh, nhưng còn bàng hoàng hơn khi nghe chuyện nhà dì biến mất. Thậm chí cậu còn nghi ngờ liệu có phải Jungkook vì thực hiện ước nguyện của cậu nên đã giết cả nhà dì không nữa

- Nếu cậu muốn như vậy, tôi sẽ làm tới cùng luôn

- Không phải đâu, tôi đùa thôi mà!

- Tôi cũng đùa thôi. Vậy nhé, tôi đi đây

  Jungkook nửa đùa nửa thật. Jimin nheo mắt. Cậu định ghé qua nhà lấy lại bó hoa kiều mạch. Việc bỏ nhà ra đi vẫn vướng mắc trong lòng cậu hệt như bó kiều mạch đang được treo trên bàn học. Giờ khéo bó hoa đã héo khô và tàn cả rồi cũng nên. Dù vậy, trước khi Jungkook đi, được nhìn mặt anh một lần nữa là đủ rồi, Jimin nghĩ. Cậu đứng lặng một mình trong con hẻm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro