CHƯƠNG 6.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Jungkook thu nhặt đồ đạc ngót nghét ba mươi năm của mình nhét vào trong túi da. Mấy bộ quần áo, hộ chiếu, sách, những lá thư từ ngày xưa, một cuốn sổ cũ. Cuốn sổ cũ đó là nhật ký của anh. Jungkook còn viết cả kinh cầu nguyện vào đấy. Cầu nguyện cho bản thân được chết, nói đúng hơn là di chúc. Rồi anh nhìn đăm đăm vào một cái hộp nhỏ. Jungkook cẩn thận mở nó ra, trong đó có một cuộn giấy được cuốn lại gọn gàng. Anh trải cuộn giấy ra, hết sức nhẹ nhàng nâng niu như sợ làm nó hỏng. Đó là bức chân dung của một người phụ nữ - chân dung của muội muội - người đã bảo anh đừng do dự, hãy đi về phía Hoàng Thượng. Đây cũng là bức tranh cuối cùng Hoàng Thượng để lại. Cô rất xinh đẹp, đẹp đến đau lòng

  Đôi mắt u buồn của Jungkook dần nặng trĩu. Bầu không khí xung quanh cũng trở nên ẩm ướt. Sắp xếp xong hành lý, anh liền ra ngoài phòng khách, lôi từ trong tủ lạnh ra một lon bia. Để lại cho HoSeok một cái thẻ tín dụng là được rồi. Bức tranh chân dung quan trọng anh định giao lại cho chủ tịch Jung. Ông là người giữ gìn đồ đạc tốt hơn bất cứ ai. Hợp đồng giấy tờ nhà thì để lại cho Taehyung. Đến khi quay trở lại, chẳng biết nơi này sẽ đổi thay đến mức nào

  Bia mát lạnh và đắng ngắt tràn qua cổ họng Jungkook. Uống được hai lon, đột nhiên anh muốn đi đâu đó. Jungkook đứng dậy khỏi ghế, mở cửa bước ra ngoài. Anh mở mắt ra, không phải... Anh quay vào nhà, rồi lại mở cửa bước ra, vẫn không phải

  Jungkook cứ liên tục đi ra đi vào như vậy, tâm trạng ủ ê chán nản. Taehyung nhìn thấy bộ dạng đó của anh cũng mệt mỏi chẳng kém. Anh ta nhăn mặt hỏi: "Rốt cuộc anh đang làm gì thế hả?" Nhưng Jungkook chẳng buồn trả lời, anh cứ mở cửa ra rồi biến mất, xong quay về, rồi lại ra ngoài, lặp đi lặp lại những khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, chẳng rõ đi đâu

- Anh làm sao đấy? Uống hai lon bia vào liền thành ra như thế à?

  Đôi mắt Jungkook hơi lờ đờ. Tửu lượng của anh tương đối kém

- Chẳng biết đang ở đâu nữa

- Ai mới được

- Cô ấy không gọi tôi. Cô ấy không gọi, nên tôi không thể tự mình tìm thấy cô ấy được. Dù không đến mức thần thông quảng đại, nhưng không có gì tôi không làm được. Thế mà không tìm ra cậu bé ấy. Mấy thứ tôi có chẳng dùng được gì cả

- Ra là thế. Ăn chơi sung sướng thật. Thế hồi trước anh làm thế nào để tìm cậu ấy?

  Thì cứ tìm thôi. Lần nào cũng thế

  Jungkook vặn tay nắm cửa, lại bước ra ngoài. Bên ngoài cánh cửa sáng bùng lên rồi tối om. Cánh cửa mở ra, Jungkook với đôi vai rũ xuống lại rầu rĩ bước vào. Chứng kiến mớ hành động chẳng ra đâu vào đâu của Jungkook, Taehyung chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Ngoài trời bắt đầu có mưa rơi. Một giọt, rồi hai giọt. Jungkook nhấc một cái ô từ đế đựng màu đen bên cạnh kệ giày dép lên. Nếu ở đó cũng không có nữa, thì hẳn anh phải rời đi mà không được nhìn mặt cậu ấy một lần

  Thế nhưng, lần này anh đã tìm thấy cậu

  Bên bờ biển. Hôm nay những con sóng cũng mạnh mẽ xô vào bờ đê rồi lại thu về. Jungkook đứng đó, nhìn đăm đăm chàng trai mà anh cứu sống năm nào. Cậu ấy lúc nào cũng chỉ có một thân một mình như thế

.

  Jimin ngồi phịch xuống bên bờ biển. Cậu đang lẩm bẩm với đường chân trời rằng chẳng biết đâu là biển, đâu là trời. Nhà dì đã bỏ đi, còn cuỗm hết cả tiền đặt cọc thuê nhà rồi biến mất. Vì mất liên lạc với họ, Jimin hoàn toàn không biết họ đi đâu. Cậu có quay lại hỏi bác chủ nhà nhưng không ai biết cả, còn bảo cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình. Jimin thu nhặt vài bộ quần áo ít ỏi còn lại cùng bó hoa kiều mạch đã khô héo từ bao giờ. Bây giờ thì cậu thật sự trở thành kẻ tứ cố vô thân không nơi nương tựa rồi. Ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, cậu tự nhủ, nhưng tâm trạng lại trở nên tồi tệ một cách đáng sợ, không biết sẽ còn tệ đến mức nào. Chẳng hiểu sao, Jimin lại đi đến bờ biển này

  Hầu hết hành lý Jimin bỏ vào tủ đựng đồ ở tài điện ngầm rồi đi học. Ở trường, giáo viên chủ nhiệm lại tìm đủ cách bắt chẹt cậu, chỉ vì phát hiện hộp diêm và bật lửa trong cặp Jimin mà cho rằng cậu hút thuốc lá. Mặc cho Jimin đã hết lời thanh minh rằng không phải như vậy, cô giáo đã hiểu nhầm, nhưng cô giáo vẫn quả quyết Jimin hút thuốc lá.

Giờ chuyện đó không phải vấn đề, em đã trở thành đứa không nhà không cửa, đánh mất cả thần hộ mệnh của mình và hiện đang sống rất khổ sở đây này. Cậu muốn nói những lời ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng

  Hay nói với biển? Hay nói với ông trời? Jimin khổ não nhìn lên bầu trời. Có lẽ người mẹ xinh đẹp hiền hậu của cậu đã lên đến thiên đường rồi cũng nên

- Mẹ ơi... mẹ có khoẻ không? Mẹ đến thiên đường rồi sao? Thiên đường thế nào ạ? Có tốt hơn ở đây không ạ? Mẹ ơi, con...

  Jimin vùi mặt sâu hơn vào chiếc khăn quàng cổ. Mẹ đã dặn dò cậu nhất định phải quấn khăn rồi mới đi ra ngoài. Lời nói nghẹn ngào không thốt được thành câu hoàn chỉnh. Cậu cứ lặp đi lặp lại

- Mẹ ơi, co... n...

  Sống mũi Jimin lạnh buốt

- Mẹ ơi, con sống khổ lắm

  Jimin lắng tai nghe nhưng chỉ có sự tĩch mịch bao trùm. Cậu nghẹn lời

- Không ai quan tâm đến con cả

Giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm giữ được, lăn dài trên gò má Jimin. Cùng lúc đó, từ trên trời, những giọt mưa bắt đầu thi nhau rơi xuống, hoà cùng những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cậu. Dường như cả mưa và nước mắt đều tượng trưng cho cuộc đời đau khổ của cậu. Jimin càng muốn khóc

____________________________________

- Xin lỗi vì thời gian gần đây tớ ra chương khá chậm, vì bận thi và cuộc sống đời tư của tớ có trục trặc
- Đừng bỏ rơi tớ nhé ^^
- À quên, em trai sau truyện |yêu tinh| là |quy thoai Liên Thiên|, các cậu ủng hộ em nó nhé ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro