CHƯƠNG 6.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lại nữa à? Đáng ghét thật đấy. Cái cuộc đời u ám như mưa này

  Jimin ngồi bó gối, gục mặt xuống. Mưa vẫn rơi trên lưng cậu. Thế rồi bốn bề bỗng dưng yên lặng ngay lập tức. Làm sao mưa lại ngừng rơi ngay như thế này được? Jimin lấy làm lạ, ngẩng đầu lên. Jungkook đang cầm ô, đứng lặng nhìn cậu

- Vì tôi đang buồn, nên trời mới mưa như thế

  Jungkook cất tiếng, giọng trầm trầm. Jimin chậm rãi chớp mắt. Đôi mắt đen láy không chút tạp niệm của cậu chạm đến Jungkook

- Mưa sẽ tạnh ngay thôi

- Vì chú buồn, nên trời mới đổ mưa ư?

  Nhưng tưởng câu hỏi vặn lại sẽ chọc anh cười, nhưng Jungkook lại nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy." Jimin liền bật cười. Cậu vừa mới khóc mà lại cười ngay được, đúng là chẳng ra làm sao, nhưng cái này rõ là chơi xấu mà. Hệt như cảm giác rùng mình khi đứng trước một vách đá cheo leo. Tuy che ô cho cậu, nhưng anh không phải người tốt đâu mà là người xấu đấy. Bởi vì anh sẽ rời bỏ cậu, bởi vì anh nói rằng cậu không có giá trị nào đối với anh. Mà đằng nào anh cũng không phải người, anh là Yêu Tinh mà

- Vậy mỗi lần có bão thì chú phải đau lòng đến mức nào?

- Cái đấy không phải do tôi, là do Trái Đất đau lòng. Cậu khoẻ không?

  Vừa nãy cậu đã nói rằng mình sống khổ sở lắm, rằng chẳng ai quan tâm đến cậu cả. Thế mà giờ Jungkook lại quan tâm đến cậu. Cơn mưa xối xả đập vào chiếc ô phát ra những tiếng lộp độp đang ngớt dần. Rồi mưa tạnh hẳn. Jimin nhìn anh bằng đôi mắt dò hỏi. Jungkook nở nụ cười như có như không

- Tâm trạng tôi vừa tốt lên một chút

  Có thật không nhỉ? Tâm trạng cậu như thể đang đến xử sở của Jungkook, thật kỳ lạ mà cũng thật thần bí. Jimin đưa tay lên gạt nước mắt. Đúng thật là nếu anh buồn, trời sẽ mưa ư? Vậy ra ông chú này đã đau lòng cơ đấy?

- Tôi đâu có gọi chú...

- Cậu không gọi, mà tôi cũng bận lắm. Chạy hết chổ này đến chổ kia, việc thì rõ nhiều

- Nguy to rồi!

- Làm sao?

- Từ giờ mỗi khi trời đổ mưa, tôi sẽ nghĩ là chú đang buồn mất thôi. Kẻ không nơi nương tựa như tôi đã chịu đựng quá nhiều rồi, còn phải lo lắng cho chú nữa

  Với nét mặt không rõ khóc hay cười, Jimin cong môi nhẹ nở nụ cười. Vẻ mặt ấy của cậu thật muôn phần rạng rỡ. Cứ như thể ánh sáng của Jimin đã chạm đến trái tim anh. Jungkook vội cụp mặt xuống tránh đi. Cậu bé mà anh cứu sống ngày nào đã trưởng thành rất tốt. Kể cả có mang theo chút đau buồn đi nữa vẫn rất tốt. Đôi mắt anh lập tức liếc đến chiếc áo khoác mỏng manh của cậu

- Cậu không lạnh à? Sao lại ăn mặc phong phanh thế này?

- Vì tôi bất hạnh đấy. Bất hạnh giống như bị cảm vậy. Đã định quên đi rồi mà nó trở lại, giày vò tôi. À, tôi nói ra không phải để chú tự dằn vặt mình đâu

- ... Không phải cậu biết gì đó nên mới nói đấy chứ?

- À thì, như là có cái gì đâm vào ấy

- Đừng nói từ ấy nữa. Tôi ghét nhất là nhắc đến chuyện đâm chọc

  Nhìn Jungkook đang hỗn loạn vì một câu nói không có gì đặc biệt, Jimin khúc khích cười. Nói chuyện với anh thật vui, vui hơn ngồi khóc một mình nhiều. Jungkook cầm ô, nói với Jimin: "Nói đi, tôi sẽ nghe cậu nói". Câu chuyện mà cậu nói vào không khí lúc nãy giờ lại nói với anh

- Không biết chú từng nghe câu chuyện này chưa. Con người ta có bốn cuộc đời: cuộc đời gieo hạt, cuộc đời tưới nước cho hạt đã gieo, cuộc đời thu hoạch hạt đã tưới nước và cuộc đời tận hưởng những gì đã thu hoạch

- Làm sao cậu biết câu chuyện đó? Đây là câu chuyện Taehyung nói với những người đã chết mà

- Tôi đã làm Cô Dâu của chú mười chín năm rồi đấy nhé. Mấy con ma nói cho tôi nghe. Vì vậy nên tôi rất buồn. Đời tôi làm sao ấy, cứ là cuộc đời thứ nhất rồi đến cuộc đời thứ hai, không sao vượt qua được

  Hàng lông mày chùng xuống như muốn nói cậu thật sự rất buồn. Jimin nhìn Jungkook đăm đăm. Anh tỏ vẻ như đang lắng nghe câu chuyện đau buồn của cậu, nhưng thực ra không biết phải làm gì. Chẳng thà cứ đứng đó lắng nghe cậu nói còn dễ hơn. Không rõ Jimin có hiểu được sự khó xử của Jungkook không, nhưng cậu đã mở lời trước

- Nhiều cách lắm. Vỗ vai này, xoa đầu này, năm triệu nữa

  Đó là cách an ủi người khác. Jimin nói rõ những điều cậu cần. Dù đấy là một lời giải thích tử tế nhưng Jimin vẫn cắn chặt môi, rồi lục tìm cặp và lôi ra một thứ gì đó. Là chiếc lá phong đã được ép plastic. Lần này cậu thật sự có thể đưa nó cho anh rồi

- Quà cho chú này, đẹp đúng không?

- ... Đẹp lắm

  Chiếc lá phong mà cậu đưa cho anh thật sự rất mỏng. Cứ như thể những ký ức về Canada vẫn còn vẹn nguyên ở đấy. Đối với Jimin, chúng là ký ức vô cùng đáng trân trọng. Lá phong đỏ rực thật đẹp. Chất chứa trong đó là ký ức, tình cảm, tất cả đều đẹp rực rỡ. Trái lại nó khiến Jungkook cảm thấy cô đơn hơn. Anh đưa tay lên, nhẹ vuốt mái tóc cậu. Hơi ấm lúc bàn tay anh lướt qua tóc cậu thật ấm áp

- Chú đang làm gì thế?

- Xoa đầu cậu... Cũng là lời tạm biệt. Cậu hãy bảo trọng. Ngày mai tôi sẽ đi

  Thì ra là vậy. Dù Jungkook tìm đến cậu, nhưng rồi anh sẽ ra đi. Jimin cố gắng trấn tĩnh. Những ký ức tươi đẹp trong đời cậu lại tăng thêm một chút, cũng coi như được an ủi. Vậy nên phải kết thúc thôi, dù không biết là kết thúc cái gì nhưng Jimin tự nhủ với mình đến lúc rồi. Mưa lại bắt đầu rơi trên tán ô. Tiếng mưa rơi xuống chẳng theo một tiết tấu nào, hệt như tiếng tim đang đập thình thịch trong lồng ngực cậu.

______

Kết thúc chương 6 rồi, dài quá đi =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro